Hít Hổ Lớn Không Em

Chương 67: Ký Ức Hạ


Bạn đang đọc Hít Hổ Lớn Không Em – Chương 67: Ký Ức Hạ


Bạch Tiểu Hổ đang muốn nhét khối gạch vào lại, sát vách truyền đến giọng hổ con buồn buồn: “Cậu là nhân loại, sao bọn họ lại muốn bắt cậu?”
“Tớ cũng không biết.

Vậy sao bọn họ lại muốn bắt cậu?”
“Bọn họ muốn thuần phục tớ, để tớ biến thành hình người rồi vẫn giữ lại lỗ tai với đuôi, còn muốn đeo vòng cổ cho tớ, lên sân khấu múa cái điệu kì kì quái quái gì đó cho nhân loại xem.”, hổ con cắn răng nghiến lợi nói, “Tớ mới không đeo vòng cổ đâu!”
Bạch Tiểu Hổ dựa vào vách tường hai tay ôm đầu gối: “Tớ…tớ còn có thể hỏi cậu một chuyện không?”
“Cậu nói đi, xem như cảm ơn thịt viên.”
Bạch Tiểu Hổ nuốt nước miếng: “Các cậu…các cậu là yêu quái sao? Người kia nói, Miểu Miểu sẽ ăn thịt tớ, nhưng mà…”, lông mi Bạch Tiểu Hổ bị nước mắt làm cho dính lại với nhau run lên, “Nhưng mà tớ biết Miểu Miểu sẽ không ăn tớ, dù có là yêu quái cũng nhất định có yêu quái tốt cùng yêu quái xấu, Miểu Miểu khẳng định là yêu quái tốt.”
Sát vách truyền đến “đùng” một tiếng, giống như tiếng hổ con đập đuôi xuống đất: “Chúng tớ mới không phải yêu quái, cũng không ăn thịt người, thịt người sao có thể ngon bằng thịt thỏ chứ!”
Bạch Tiểu Hổ mím môi cười cười, lẩm bẩm nói: “Quá tốt rồi, mình biết nhất định là thế mà…”
Cậu đổi tư thế, bò đến trước cái hốc, nhỏ giọng hỏi: “Điềm Chúc, tớ có thể sờ sờ cậu không?”
Hổ con đề phòng hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
Bạch Tiểu Hổ buông mi mắt, môi hơi run, hình ảnh chìm sâu trong kí ức của cậu lại trồi lên từ đáy nước: “Tớ, tớ…”
“Quên đi, tiểu quỷ nhà cậu gan đó, đưa tay qua đây.”
Mắt Bạch Tiểu Hổ mờ sáng, bỏ tay vào trong, mãi đến tận khi cánh tay nhỏ bị kẹt lại mới dừng.
“Điềm Chúc?”, Bạch Tiểu Hổ mở năm ngón tay ra, “Tớ đưa qua rồi, cậu nhìn thấy không?”
đệm thịt tràn ngập co dãn yên lặng mà vỗ vào tay cậu, ngón tay Bạch Tiểu Hổ hơi động, đụng tới lông tơ vô cùng mềm trên móng vuốt.
Bạch Tiểu Hổ lộ ra nụ cười đầu tiên trong những ngày qua, hai mắt vậy mà nổi lên một tầng thủy quang.
“Cảm ơn cậu, Điềm Chúc.”
Trong thanh âm mềm mềm mang theo tiếng khóc, hổ con ấn ấn tay Bạch Tiểu Hổ, hỏi: “Sao cậu lại khóc nữa?”
“Tớ cũng không biết,” Bạch Tiểu Hổ vừa mở miệng đã mang theo giọng mũi nồng đậm, “Tớ không muốn khóc, nhưng mà nước mắt không nghe lời, tự mình rơi xuống hoài.”
“Hừ, chẳng qua cậu sợ tối thôi.”, hổ con kiêu ngạo ưỡn ngực, “Tớ bị bắt tới đây hơn mười ngày, không sợ một chút nào, ngày hôm nay còn cào vô mắt một người nữa, vậy nên ông ta mới đánh tớ!”
Bạch Tiểu Hổ lo lắng nắm chặt móng vuốt hổ con, hỏi: “Cậu có bị thương không?”
“Tớ lợi hại như vậy, đương nhiên là không bị thương rồi.”, hổ con hừ hừ, len lén liếm chỗ bị bỏng của chân trước, mấy người trước cậu nhóc đã cào sạch hết thịt thối trên vết thương, hiện tại đã kết một tầng vảy máu dữ tợn.

“Vậy thì tốt…”
Sau đó là yên lặng một hồi.
Trong bóng tối, Bạch Tiểu Hổ mờ mịt trợn tròn mắt, bỗng nhiên nhẹ nhàng hỏi: “Điềm Chúc, cậu nói xem chúng ta sẽ chết sao?”
“Sẽ không!”, thanh âm hổ con kỳ thực mang theo chút yếu, ngữ khí của cậu nhóc lại rất kiên định, “Tớ nhất định sẽ chạy thoát!”
Bạch Tiểu Hổ nắm thật chặt móng vuốt không lớn hơn tay cậu bao nhiêu, cười nói: “Cậu là một con hổ, nhất định có thể ra ngoài, tớ tin cậu.”
Nước mắt đang chầm chậm lăn xuống, ánh mắt Bạch Tiểu Hổ lại càng sáng hơn, ngay cả khi xung quanh tối như mực cũng giống như những ánh sao lập lòe.
“Bọn họ nói muốn để cậu chết đói làm thành rượu Hổ Cốt, tớ đem đồ ăn lén lút cho cậu ăn, cậu ăn no liền có sức chạy ra ngoài.”
“Điềm Chúc,” Bạch Tiểu Hổ dùng tay khác lau nước mắt, kiên định nhìn vào vách tường chằm chằm, thật giống như ánh mắt cậu có thể xuyên qua trở ngại nhìn thấy đối phương, “Chờ sau khi cậu rời khỏi đây, nhất định phải tìm chú cảnh sát bắt hết đám người xấu.”
“Hừ, không cần cậu nói.”
Hai mắt Bạch Tiểu Hổ cong lên, nhẹ nhàng xoa nắn móng vuốt lông trong tay: “Cảm ơn cậu, Điềm Chúc.”
“Không cho phép nắn móng vuốt tớ như thế!”, đối phương giống như bị cử động của Bạch Tiểu Hổ làm cho khó chịu, hừ một tiếng, đồng thời thu lại thịt đệm nhỏ của mình.
Bạch Tiểu Hổ oan ức nhếch miệng, tay vẫn còn trong hốc tường, cẩn thận từng li từng tí một mà xin lỗi: “Xin lỗi, cậu tha thứ cho tớ được không?”
Hổ con dùng đuôi đập tay Bạch Tiểu Hổ, lại lần nữa thò móng vuốt vào lòng bàn tay Bạch Tiểu Hổ, trong giọng toàn ghét bỏ: “Cậu muốn nắm tới khi nào?”
Bạch Tiểu Hổ: “Tớ…tớ có thể nắm tay cậu ngủ hay không?”
Hổ con ấn ấn đệm thịt mềm mềm lên tay đối phương, lòng bàn tay bé trai nhân loại này đều là thịt mềm nhũn, còn thật thoải mái, tỏa ra nhiệt độ ấm vô cùng.
Nguyên bản cậu nhóc đã đói bụng ròng rã hai ngày, cách nhau một bức tường, tên nhóc con mới tới này lại lén lút đưa tới cho cậu nhóc sáu viên thịt viên.

Nghe đối phương nói tới bạn thì lại nghẹn ngào gào khóc, Trình Thiên Châu suy nghĩ một chút, vậy mà lại đưa móng vuốt của mình lên tùy ý cho một loài người rờ tới rờ lui.
Cậu nhóc đã tự mình nhịn rất nhiều đêm mùa thu vừa ẩm vừa lạnh, vết thương trên chân trước dằn vặt thần kinh, bụng còn mơ hồ đau.

Tên nhóc sát vách yếu muốn chết mà bàn tay lại ấm như vậy, như lò sưởi mini ấy.
Kỳ thực trong lòng cực kỳ đồng ý, nhưng còn muốn dùng ngữ khí thật là phiền phức nói.
“Sao lại còn muốn mắm móng vuốt tớ ngủ chứ?”
Bạch Tiểu Hổ không biết cậu nhóc khó chịu, trên mặt lướt qua tia thất lạc, liền muốn thức thời thu tay về.


Không nghĩ tới móng vuốt của đối phương ấn một cái, hai giây sau dữ dằn nói: “Quên đi, muốn móng vuốt thì cầm đi, ngày mai cậu phải đưa hết thịt cho tớ!”
Ngày thứ hai, Bạch Tiểu Hổ đem ba món ăn kín đáo đưa cho Điềm Chúc, chính mình chỉ uống một ít nước.
Cậu dùng thân hình ngăn ở cửa hốc tường, vừa nhìn chằm chằm động tĩnh ngoài song sắt, vừa nhanh chóng đưa đồ ăn trong tay vào.
Sức ăn của hổ so với nhân loại lớn hơn nhiều, ba món của Bạch Tiểu Hổ chỉ bằng với hai phần ba của hổ con, bởi vậy Trình Thiên Châu vẫn cho rằng Bạch Tiểu hổ chỉ đem một phần đồ ăn chia sẻ cho cậu nhóc.
Bạch Tiểu Hổ đói bụng hai ngày, thân thể cậu càng ngày càng suy yếu.

Sợ bị người khác phát giác, mỗi ngày Bạch Tiểu Hổ đều nằm nghiêng trên đống cỏ khô, vậy nên cũng không ai phát hiện ra điều kì lạ của cậu.
Hoặc cũng chẳng ai ngờ được, một đứa bé sáu tuổi có thể không nói tiếng nào chịu đói ròng rã suốt hai ngày.
Đêm khuya, Trình Thiên Châu mở đôi mắt vàng óng trong bóng tối, cậu nhóc thử chân trái một chút, xác nhận sau khi vết thương tự lành rồi mới phun một chiếc chìa khóa từ trong miệng.
Ngoại trừ ăn uống, chiếc chìa khóa này vẫn luôn bị cậu nhóc ngậm dưới đầu lưỡi.
Trang viên chia thành hai bộ phận, lúc trước cậu nhóc bị giam ở phía trước.

Đó là một cái lồng vàng tinh xảo, cần dùng mật mã mới có thể mở ra, trông giữ càng thêm nghiêm ngặt.

Sau khi bị ném tới đây cậu nhóc mới có cơ hội chạy trốn.
Trình Thiên Châu biến thành hình người, hầu như không phát ra tiếng vang nào mở song sắt.

Cậu nhóc biến về nguyên hình lần nữa, cách song sắt nhìn về phía Bạch Tiểu Hổ bên trong.
Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, Trình Thiên Châu chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng Bạch Tiểu Hổ cùng một đống lông đầu như cái tổ chim.
Thân thể nho nhỏ núp ở góc tường, không có bất kì động đậy gì, nếu không phải cậu nhóc có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương thì suýt nữa đã tưởng người chết rồi.
Có muốn quản cậu ta hay không?
Hiện tại cậu nhóc chỉ cần quay người rời đi sau đó để trưởng bối trong tộc xử lý nhóm người này.


Nhưng mà, cậu ta xem ra giống bị bệnh ấy, một bộ dáng vẻ bất cứ lúc nào cũng có thể hẹo.
Cuối cùng, mũi Trình Thiên Châu ngửi trong không khí một cái, dưới màn đêm vô thanh vô thức hướng tới một chỗ khác chạy như bay.
Bạch Tiểu Hổ bắt đầu đói bụng không ngủ được, cậu cảm thấy như vậy cũng tốt.

Bởi vì ở trong mơ, cánh tượng máu tươi tung tóe kia sẽ không để ý cậu có dãy dụa hay không mà chiếu lại từng lần từng lần một.

Miểu Miểu đưa tay về phía cậu, cậu cật lực muốn bắt lấy tay đối phương, thân thể lại bị cái gì đó cắn chặt tha về sâu trong đầm lầy đỏ rực, sau đó một trận thống khổ do nghẹt thở ép cậu tỉnh lại.
Đến buổi tối ngày thứ hai, cậu đã đói bụng đến thần trí ảm đạm.

Trong mông lung, bầu trởi xa xăm bị ánh mặt trời rọi sáng, tia sáng kia rực rỡ như vậy, phảng phất như ngọn lửa thiêu đốt, nuốt chửng hết bầu trời đêm.
Cậu cảm thấy một thân hình lông xù dùng sức củng mình, thanh âm quen thuộc gọi tên cậu.

Bạch Tiểu Hổ theo bản năng ôm cổ đối phương, sau đó thân mình đột nhiên bay lên không trung.
“Nắm chắc vào! Ngã xuống tớ cũng mặc kệ cậu!”
Cái gì?
Bạch Tiểu Hổ mất công sức mở mắt ra.

gió đêm nhào tới trước mặt, xóc nảy dưới thân làm cậu sợ hết hồn.

Cậu theo trực giác nắm chặt cánh tay, rốt cuộc ý thức được có gì đó không đúng.
Cậu chưa từng xuất hiện ảo giác, lửa lớn ngay sau lưng bọn họ, từng bước ép sát, như con quái thú to lớn.
Trang viên nằm sâu trong thanh u sơn cốc, ngọn lửa liếm qua cánh rừng khô ráo mùa thu, đem hết cây cối, bãi cỏ, cùng với kiến trúc phía sau nuốt hết vào bụng.
Bạch Tiểu Hổ nhắm mắt lại, vùi mặt vào bộ lông bẩn thỉu của Trình Thiên Châu, dần dần mất đi ý thức, chỉ là tay của cậu vẫn luôn kiên trì ôm hổ con dưới thân, bọn họ đồng thời thoát khỏi địa ngục.
…..
Trình Thiên Châu thả Bạch Tiểu Hổ đã hôn mê xuống mặt đất.

Đây là một sơn động đã bị dã thú vứt bỏ.

bởi vì nước ngầm thấm vào, sâu bên trong sơn động mới nhô ra một khối đá nhỏ, vừa đủ cho một người một hổ có chỗ đặt chân kín đáo.

Thế nhưng bọn họ còn chưa đủ an toàn, khoảng cách của bọn họ đối với trang viên kia không quá nửa cái đỉnh núi.

Trình Thiên Châu đang đánh cược, người trong nhà nhất định đang tìm cậu nhóc, một mồi lửa lớn như thế, tuyệt đối sẽ đưa đến chú ý.
Cậu nhóc uống hết mấy ngụm nước, xoay người nhìn thử Bạch Tiểu Hổ đã mất đi tri giác một cái, lại ngửi lòng bàn tay đối phương, lại ấn ấn bụng cậu, trong mắt màu vàng óng lộ ra tia khiếp sợ——
Người này vậy mà đem hết đồ ăn cho cậu nhóc.

Chẳng qua chỉ là một bé trai loài người, nếu như đêm nay cậu nhóc không mang người ra ngoài, tên nhóc này khẳng định không sống nổi thêm mấy ngày.
Cứ việc thú tộc không hoàn toàn là dã thú, thế nhưng chuyện nhường đồ ăn này mang đến rất nhiều xung đột với Trình Thiên Châu.

Cậu nhóc dùng ánh mắt phức tạp đánh giá Bạch Tiểu Hổ, tầm mắt đụng tới một tầng da chết trên môi cậu, xoay người lại dùng đầu lưỡi mang theo gai mềm cuốn theo chút nước, nhẹ nhàng liếm liếm môi đối phương.
Nước theo môi hơi mở ra của Bạch Tiểu Hổ đi vào, Bạch Tiểu Hổ đói bụng hai ngày vô thức ngậm đầu lưỡi Trình Thiên Châu, nhẹ nhàng mút.
First kiss của hổ con cứ như vậy mà mất đi: “…”
Cả người Trình Thiên Châu hóa đá, mãi đến khi đầu lưỡi truyền đến một trận châm chích cậu nhóc mới phục hồi tinh thần lại.
“Bà nội, thịt kho tàu còn chưa chín nè…”, Bạch Tiểu Hổ không cắn nổi miếng thịt trong miệng, sau khi phun ra oan ức há miệng lên án.
Trình Thiên Châu nhấc móng vuốt lên, cuối cùng vẫn buông tha cho sự to gan của Bạch Tiểu Hổ, lại xoay người cuốn chút nước, đưa vào miệng Bạch Tiểu Hổ, chờ cho tới khi môi đối phương hồng hào trở lại, ngửi ngửi trong không khí một cái, phán đoán phương hướng đúng xong, dáng người mạnh mẽ nhảy ra khỏi sơn động.
Cậu nhóc tóm được một con thỏ cách đó không xa, sau khi nuốt trọn vào bụng, ngay cả máu dính bên mép cũng không rảnh liếm khô, trích một chút nho gai rồi dùng lá cuốn vào thật nhanh trở lại sơn động.
Bạch Tiểu Hổ núp trên đài đá lạnh lẽo, hai tay hai chân co lại thành một nắm, tội nghiệp run lẩy bẩy.

Trình Thiên Châu dùng đầu lưỡi cuốn lấy quả dại, nhét từng viên vào miệng Bạch Tiểu Hổ.
Mùa này cây nho gai cũng đã chín rục, gai trên đầu lưỡi Trình Thiên Châu đâm thủng vỏ cây, nước trái cây ngọt ngào rơi trên miệng Bạch Tiểu Hổ.

Bạch Tiểu Hổ lập tức lè lưỡi liếm qua liếm lại trông ngóng, ngậm lấy đầu lưỡi Trình Thiên Châu cuốn miếng nho ở trên.
Hổ con ngây thơ bị người mạnh mẽ cưỡng hôn lần hai vội vã lùi về sau ngã dập mông trên đất.

Cậu nhóc oán hận trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Hổ vô tri vô giác, sau khi biến thành hình người thì dùng tay đẩy miệng Bạch Tiểu Hổ ra, trực tiếp nhét nho dại vào.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày mai bắt đầu lại có chương mới, hai ngày nay khá bận nên mới bị trễ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.