Hít Hổ Lớn Không Em

Chương 60: Phát Sinh


Bạn đang đọc Hít Hổ Lớn Không Em – Chương 60: Phát Sinh


Nguy cơ được giải trừ, Trình Thiên Châu chậm rãi xoay người cạnh Bạch Tiểu Hổ, đang muốn nằm lại thì đột nhiên con ngươi sáng ngời: “Cậu thật giống như rất để ý chuyện tôi có hôn ước hay không nhỉ.”
Động tác vuốt lông của Bạch Tiểu Hổ hơi dừng lại, ánh mắt lấp lóe: “Có sao, tôi chỉ là có chút hiếu kỳ thôi.”
Đôi mắt hổ của Trình Thiên Châu “pong” một cái sáng như tuyết, động vật họ mèo có năng lực quan sát hết sức xuất chúng.

Bạch Tiểu Hổ nói một câu mà lông mi run đến sáu lần, cơ mặt chỗ mắt cùng miệng cứng đờ không tự nhiên, vừa nhìn đã biết người nói không đủ tự tin, không tự chủ che giấu nội tâm hoang mang cùng căng thẳng.
Trình Thiên Châu đã sớm phát hiện, thời điểm anh quay về hình hổ, Bạch Tiểu hổ hôn nhẹ ôm một cái gãi ngứa không chút nào khó chịu.

Nhưng khi quay về hình người thì giữa hai người chỉ là hình thức hai người bạn tốt ở chung với nhau.
Vừa nãy âm thanh và vẻ mặt của Bạch Tiểu Hổ không cái nào là không phát ra vị dấm chua.
Vậy nên quả nhiên là ghen nha! Bạch Tiểu Hổ cũng không hẳn chỉ là tình bạn với anh! ! Khẳng định một trăm phần trăm luôn! ! !
Trình Thiên Châu bởi vì một câu nói mà hai mắt lóe sáng hừng hực nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Hổ, cậy không hiểu ra sao, đồng thời tim cũng không nguyên do bắt đầu gia tăng tốc độ.

Hai người vốn đang ở khoảng cách rất gần, hơi thở đan xen, nhiệt độ dần dần nóng lên.
Bạch Tiểu Hổ vén mạnh chăn vươn mình quay lưng lại với Trình Thiên Châu, miệng che dưới lớp chăn bông ồm ồm nói: “Buồn ngủ quá, quá muộn rồi, chúng ta mau đi ngủ thôi.”
Trình Thiên Châu vẫn còn ngơ một thoáng, trong mắt chồng chất tầng tầng mừng rỡ.

Anh nhẹ nhàng tới gần Bạch Tiểu Hổ, đem người kéo sát vào ngực, lại dùng chóp mũi nhẹ nhàng vuốt ve da thịt trắng mịn nhẵn nhụi sau cổ cậu, thanh âm trầm thấp từ tốn như bản nhạc nhẹ: “Vậy chúng ta đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon——”
Tiểu Hổ của tôi.
Trình Thiên Châu yên lặng bồi thêm nửa câu sau, hài lòng nhìn thấy Bạch Tiểu Hổ lộ ra ráng hồng.

Sau lưng cậu kề sát lồng ngực anh, “tùng tùng tùng”, nhịp tim rối loạn, trong đêm yên tĩnh phá lệ rõ ràng.


Trình Thiên Châu làm bộ không biết, nhắm mắt lại thở đều đều, cứ như đã ngủ rồi.
Qua mười mấy phút, Bạch Tiểu Hổ lén lút xoay người, cậu trợn tròn mắt nhìn lén Trình Thiên Châu, trên mặt còn mang theo nghi hoặc cùng xoắn xuýt——
Cậu đến cùng là làm sao thế này, đều là nam sinh, sao khi đối mặt với Trình Thiên Châu lại mặt đỏ tới mang tai tim đập nhanh hơn thế này, quả thực như gặp phải người mình thích, còn có cả ý muốn chiếm hữu kì quái kia nữa.

Khỏi nói vừa nãy Trình Thiên Châu còn lấy hình hổ xuất hiện, cậu thậm chí ngay cả hổ cũng không buông tha, cậu có khẩu vị nặng đến vậy sao…
Mặt Bạch Tiểu Hổ càng ngày càng đỏ, lần này có thể dùng từ đỏ như tết để hình dung, quả thực như viên cà chua.

Cậu bị mấy ý nghĩ xấu hổ trong lòng làm cho không cách nào ngủ, vừa thẹn thùng vừa tự mình phủ nhận dày vò như thế, cũng không biết lúc nào mới mơ mơ màng màng nhắm mắt lại.
Cho tới khi Trình Thiên Châu, vốn chỉ muốn giả bộ ngủ một chút, chờ tới khi Bạch Tiểu Hổ ngủ rồi lén hôn đối phương một cái.

Kết quả chờ mãi không chờ được Bạch Tiểu Hổ ngủ, trái lại mình còn không cẩn thận đi gặp Chu Công trước.
Có câu ngày nghĩ gì thì tối mơ đó, trước khi ngủ Trình Thiên Châu muốn hôn nhẹ Bạch Tiểu Hổ một cái, trong mộng quả nhiên mong muốn được đền bù.
Tựa như mùi hương của tiết trời nhân gian tháng tư, anh đuổi theo Bạch Tiểu Hổ, đẩy người ngã xuống thảm cỏ xanh, đầu lưỡi liếm một ngụm lên mặt cậu trước, sau đó tinh tế cố tiến vào trong cổ áo.
Cổ áo hơi nhỏ, kẹp lấy đầu to của Trình Thiên Châu, Bạch Tiểu Hổ bị quả đầu lông của anh làm cho ngứa, “ha ha” cười cong người muốn đẩy anh ra.
Trình Thiên Châu cảm giác có chút nôn nóng, cái cổ áo này phiền thật, anh vừa mới nổi lên cái ý niệm này, quần áo trên người Bạch Tiểu Hổ nháy mắt đã không còn tăm hơi.
Thiếu niên hơi cuộn thân thể mình, da thịt không khác gì trân châu dưới biển sâu, nhẵn nhụi trơn bóng.

Bất kể là gò má hay thân mình, rồi lại lộ ra màu phấn hồng tựa như lụa mỏng.
Trình Thiên Châu không biết từ lúc nào đã biến thành người, tứ chi mạnh mẽ đặt bên người Bạch Tiểu Hổ, không cưỡng lại được câu dẫn mà chầm chậm đè người xuống.
Bóng tối tới gần, mi mắt nửa nhắm của Bạch Tiểu Hổ kịch liệt rung động.

Cậu tựa hồ bị loại chờ đợi khó chịu này ép đến ngột ngạt khó nhịn, nhanh chóng dương mi mắt lên nhìn Trình Thiên Châu một chút, lại thẹn thùng cúi đầu.


Ráng hồng trên gò má càng thêm diễm lệ, phảng phất như đóa hoa tầng tầng nở ra từng cánh, lộ ra vệt đỏ nhất sâu bên trong.
Trong giấc mơ của Trình Thiên Châu đêm nay, thiếu niên dưới thân vừa mới bắt đầu thẹn thùng khước từ, đến cuối cùng thấp giọng ngâm lên, tứ chi dẻo dai quấn chặt lấy thân anh, muốn anh chậm một chút nhẹ một chút.

Trình Thiên Châu vậy mà còn làm mạnh hơn, đem người lật lại, tay to nắm lấy cặp mông trắng trẻo tròn trịa kia làm thịt ngấn qua cả kẽ tay, làm Bạch Tiểu Hổ khóc gọi không ngừng đến mắt ửng đỏ.

Anh lại kéo qua hai bên, lại thêm một trận sảng khoái tràn trề.
Thời khắc cuối cùng, giữa hai chân Trình Thiên Châu mát lạnh, anh mở đôi mắt còn chìm đắm trong dự vị lâu dài, xúc cảm ấm áp của da thịt dán vào nhau rốt cục để anh hồi phục lại tinh thần, Trình Thiên Châu lập tức cứng đờ người.
Trình Thiên Châu như người máy mà “ken két” cúi đầu xuống xem tình hình hai người lúc này.
Hiện tại anh đang ở hình người, áo ngủ trên người Bạch Tiểu Hổ bị anh ngủ mơ kéo lên, lộ ra mảng lưng lớn tinh tế, quần ngủ cũng bị kéo xuống nửa viên mông sáng choang, một bãi vết tích khả nghi theo kẽ hở chảy xuống.
“…!…”
Trình Thiên Châu im lặng che mũi.
Người trong ngực bỗng nhiên nhúc nhích một chút, Trình Thiên Châu giật mình nhắm mắt lại, làm bộ như mình còn chưa tỉnh, trong lòng lại đang gào thét, sao lại tỉnh sớm thế, anh còn chưa kịp hủy thi diệt tích a a a!
Không đúng, là thanh lý hiện trường.
Lại nói tuy rằng Bạch Tiểu Hổ tỉnh lại, nhưng kỳ thực vẫn còn trong mơ hồ.

Cậu theo thói quen dụi ra phía sau, nhưng lại không đụng phải cái bụng đầy lông ấm vô cùng của mèo lớn.
Bạch Tiểu Hổ mơ màng mở mắt ra, ý thức thanh tỉnh chút, lại cảm thấy sau lưng có gì đó không đúng, lành lạnh lại giống như dính phải chất lỏng gì.

Cậu xoay người qua liền nhìn thấy một gương mặt thâm thúy đẹp trai, hốc mắt sâu hơi lưu lại bóng râm, dưới sống mũi cao là đôi môi độ dày vừa phải.
Bạch Tiểu Hổ trừng mắt nhìn, tầm mắt đi xuống, vóc người ưu mỹ cùng bắp thịt sánh ngang với người mẫu xộc thẳng vào mắt, rêu rao khí tức hormone rồi lại mang theo nét ngây ngô của thiếu niên, fresh đến Bạch Tiểu Hổ ngơ ngác mà nhìn vài giây.


Ánh mắt của cậu thán phục mà xẹt qua tám khối cơ bụng, sau đó không hề phòng bị mà đối mặt với Tiểu Thiên Châu.
Tiểu Thiên Châu dậy sớm tinh thần sáng láng, tuy rằng trên người dính sữa bò thế nhưng không chút nào ảnh hưởng đến uy phong hùng tráng của Tiểu Thiên Châu.
Mặt Bạch Tiểu Hổ lấy mắt thường có thể thấy được đỏ từ từ đỏ bừng lên.
Lần này cậu rốt cuộc cũng biết thứ dinh dính phía sau là gì.

Cậu đưa tay mò ra sau một cái, sữa bò của Tiểu Thiên Châu phun ra chậm rãi trượt xuống đầu ngón tay cậu, Bạch Tiểu Hổ kinh ngạc trợn to hai mắt, nhìn Tiểu Thiên Châu, lại nhìn tay mình, phảng phất như nghe được âm thanh vỡ vụn của cái gì đó.
Làm sao bây giờ?!
Cậu phải làm sao bây giờ?!
Đánh thức Trình Thiên Châu, để cậu ấy mau mau đi tắm?
Không được, như vậy quá lúng túng!
Lại nhắm mắt lần nữa làm như cái gì cũng không biết?
Cũng không được, nội tâm Bạch Tiểu Hổ tan vỡ, sữa bò kia đã chảy vào trong khe mông của cậu rồi!!
Cậu nhìn lên đồng hồ báo thức, mới hơn tám giờ, Trình Thiên Châu từ trước đên nay yêu ngủ nướng, tối hôm qua lại ngủ trễ như vậy, hiện tại hẳn là không mở mắt ra nổi đi….
Cuối cùng, Bạch Tiểu Hổ rón ra rón rén bò xuống giường, từ trên bàn cầm lấy khăn tay, gần như nín thở lau khô hết sữa bò của Tiểu Trình Thiên dùm người ta.

Động tác của cậu rất nhẹ, vậy nhưng lực đạo như có như không lại đòi mạng muốn chết, Trình Thiên Châu nhịn không được, tiểu huynh đệ lại một lần nữa đứng lên cúi chào.
Lúc món đồ kia đứng lên bật vào mu bàn tay của Bạch Tiểu Hổ, cả người Bạch Tiểu Hổ đều cảm thấy không tốt, cảm nhận được một lần hóa đá ngay tại chỗ.

May mà về cơ bản đã lau khô ráo Tiểu Thiên Châu, Bạch Tiểu Hổ vô cùng lo lắng rút tay về, chân trái dẫm chân phải mà chạy vào phòng tắm, thở ra một hơi thật dài.
Coi như hoàn toàn không có chuyện gì phát sinh đi….
Bạch Tiểu Hổ cởϊ qυầи ngủ, rút khăn tay ngồi chồm hổm xuống, xây dựng tâm lý một chút rồi mới run tay phải mò xuống dưới, nhịn xuống xấu hổ mãnh liệt, lung tung lau đi vết tích phía sau, tiếp theo lại vừa tắm vừa giơ tay bị thương lên cho khỏi dính nước, đem áo ngủ nhồi vào máy giặt, quấn khăn tắm trở lại phòng ngủ.
Cậu chậm rãi mở cửa phòng, lén lén lút lút liếc nhìn Trình Thiên Châu trên giường, không thấy rõ vẻ mặt, nhưng mà không nhúc nhích thì hẳn là vẫn chưa tỉnh lại.
Trong lòng Bạch Tiểu Hổ lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, rón rén đi tới trước tủ quần áo, tùy tiện lôi một cái quần thể thao Milan ra mặc vào xong lại tròng thêm áo lông dê kẻ ô vuông.

Đầu mới vừa chui qua khỏi cổ áo, dư quang khóa mắt đã thấy Trình Thiên Châu ngồi dậy từ bao giờ.

“!!”, Bạch Tiểu Hổ có chút hoảng loạn kéo vạt áo xuống, “Sao, sao cậu một chút tiếng động cũng không có, xém xíu nữa là hù chết tôi rồi…”
Trình Thiên Châu không phải lần đầu tiên thấy Bạch Tiểu Hổ thả rông trước mặt thế này, vậy mà lần này da mặt lại đột nhiên mỏng đi.

Anh lôi chăn lên che lại nửa người dưới, giả vờ như mình còn trong trạng thái chưa hoàn toàn tỉnh lại, dụi dụi con mắt nói: “Mấy giờ…”
Âm thanh Trình Thiên Châu khàn khàn, rất tốt, hành động tí xíu nào cũng không làm.
Bạch Tiểu Hổ không tự nhiên rời ánh mắt: “Mới tám giờ rưỡi, cậu có thể ngủ thêm một lát.”
Trình Thiên Châu lại làm bộ ngáp một cái: “Tối hôm qua ngủ trễ đến vậy sao cậu còn dậy sớm thế?”
Bạch Tiểu Hổ quanh co: “Ừm, đồng hồ sinh học quen như vậy rồi…”
Nhìn Bạch Tiểu Hổ cực lực che dấu như vậy, vốn lòng Trình Thiên Châu còn mang hổ thẹn, thế nhưng anh lại có một loại cảm xúc phi thường ác liệt muốn trêu người ta nhiều hơn bay lên.
“Kỳ quái, sao tôi lại biến về hình người?”, vừa nói vừa dùng khóe mắt đánh giá Bạch Tiểu Hổ.
Bạch Tiểu Hổ quả nhiên nhảy mí mắt một cái, trên mặt nổi lên hai rặng hồng nhạt, đôi mắt lóng lánh nhấp nháy không dám nhìn Trình Thiên Châu: “A, tôi cũng không biết, vừa tỉnh lại đã thấy cậu như vậy.”
Trình Thiên Châu gãi mái tóc rối tung của mình, cố ý nói: “Hừm, hẳn là tôi nằm mơ thấy gì, chuyện trong mơ có khả năng phải biến về hình người mới làm được.”
Bạch Tiểu Hổ: “!!!”
Vậy nên cậu đến cùng đã làm cái gì trong mơ cơ?!!
Bạch Tiểu Hổ cảm giác như không thể nào chờ đợi nữa, xoay người liền đi ra ngoài cửa: “Cậu nếu muốn thì ngủ tiếp nha, tôi đi chuẩn bị bữa sáng trước đây.”
Nói xong liền đóng cửa lại, bởi vì hoảng loạn mà lúc đóng cửa vang lên rầm một tiếng thật lớn.

trình Thiên Châu nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ, thật giống như muốn xuyên qua cánh cửa mà nhìn thấy bóng lưng Bạch Tiểu Hổ.
Sơn hưng.
Anh mò tay vào trong chăn, nơi này vừa mới bị Bạch Tiểu Hổ đụng vào…
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Tiểu Hổ phát điên: Vậy nên đến cùng cậu đã làm gì trong mơ?!!
Trình Thiên Châu thẹn thùng: XXX cậu.
Hôm nay đi bệnh viện, không nghĩ tới sẽ tốn cả ngày, buổi tối lại phải học thêm hai khóa, vậy nên không kịp ra chương QAQ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.