Bạn đang đọc Hít Hổ Lớn Không Em – Chương 57: Thỏ
Nửa người trên của Loan Loan vẫn là thân hình trắng mịn của đứa bé, cánh tay vẫn trắng tròn như ngó sen, chỗ cổ tay còn có ngấn thịt nhỏ xinh xắn.
Bạch Tiểu Hổ nhìn xuống phía dưới, đôi mắt hạnh dần dần trợn tròn, con ngươi lại đột nhiên co lại.
Dưới cái bụng tròn tròn của đứa bé, hai bàn chân nhỏ đã biến thành đuôi rắn thật dài, vảy ngắn màu trắng dưới ánh đèn hiện ra ánh sáng lộng lẫy.
Khóe miệng Bạch Tiểu Hổ cứ như mất cảm giác, cẩn thận từng li từng tí một nói: “Loan Loan, mình cùng nhau nói chuyện, chúng ta thu hồi lại đuôi được không?”
Hai gò má thịt đô đô của Loan Loan phồng lên, đôi mắt vẫn lập lòe phát sáng như trước làm người ta sợ hãi, thiên chân khả ái nhưng lộ ra cỗ âm u quỷ dị: “Ăn chai nhỏ, ăn xợ em cắn ăn chao?”
Trán Bạch Tiểu Hổ đổ giọt mồ hôi lạnh: “Xin lỗi, anh lừa em, thế nhưng anh thật sự có chuyện gấp.”
Loan Loan “khanh khách” nở nụ cười: “Hông phải xợ, Loan Loan là rắn ngoan, xẽ hông tùy chiện cắn người âu.
Nếu như cắn người vô bịnh viện, ăn hai sẽ nại hông để ý đến em.”
Cái gì gọi là…!”lại”?
Lông tơ Bạch Tiểu Hổ dựng ngược, còn kém khóc thút thít xin tha…
“Em…em thả anh ra có được không?”
Loan Loan là rắn rất có nguyên tắc, bé nghiêm túc lắc đầu một cái: “Hông đượt, ăn vừa nãy mới nừa em, nhất định nà hư hỏng, nên mới bị ăn hai khóa nại.”
Bé thở dài như người lớn: “Loan Loan ngốc quá đi, vậy mà tin nời anh chai nhỏ.
Anh chai nhỏ, bây giờ anh tự trói mình nại giống hồi nãy được hông?”
Bé trai ngây thơ mở to đôi mắt, thật giống như đang hỏi bây giờ anh quay về ngủ tiếp được không.
Trong lòng Bạch Tiểu Hổ mát lạnh, bàn tay bé trai như bánh mật trăng trắng, nhẹ nhàng vung một cái là có thể thoát khỏi.
Bạch Tiểu Hổ lo lắng mà nắm chặt tay mình, chỉ là một đứa nhóc thôi, chẳng lẽ mình còn không đánh lại sao? Trong lòng hung ác, đột nhiên rút tay về chạy ra cửa, sau đó “ầm” một tiếng đóng cửa lại.
Bé trai trong phòng mất hứng mở miệng, tròng mắt vậy mà vút lên ánh sáng hưng phấn xanh lá.
Quá tốt luôn, lại có thể chơi trò [Bé rắn nhỏ bắt chuột] rồi.
Bạch Tiểu Hổ cố hết sức chạy trốn trên hành lang dài dằng dặc, vừa nhìn thấy cầu thang liền vọt xuống, mới vừa bước tới bậc cuối cùng, ánh mắt lành lạnh của bé trai nửa người nửa rắn đã tràn ngập cả căn phòng dưới ánh đèn, Bạch Tiểu Hổ chỉ cảm thấy gió lạnh thổi phù phù từng trận.
Bé trai phun ra cái lưỡi màu đỏ tươi, hai bên gò má không biết đã nổi kín lớp vảy lên từ khi nào, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
“Ăn chai nhỏ, ăn chạy trốn chậm hơn nha.”
Bạch Tiểu Hổ thở hồng hộc đỡ lấy lan can cầu thang, hai chân run đến lập cập.
Thanh âm ngọng ngịu của Loan Loan vang lên dưới eo: “Dáng dấp như vậy là hông chạy nổi sao? Hông chơi vui chút nào.”
Bạch Tiểu Hổ khóc không ra nước mắt: “Anh bị anh trai của em cắn, căn bản không chạy nổi.
Như vậy đi, chúng ta cùng nhau tìm anh hai của em được không?”
Loan Loan nghiêng đầu: “Ăn hai hông ở chong nhà, ăn biết ở đâu sao?”
Trong mắt Bạch Tiểu Hổ lộ ra hi vọng: “Hiện tại cậu ấy hẳn là đang ở cùng bạn, anh gọi điện hỏi một câu có được không?”
Loan Loan nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: “Được, chong phòng khách có địn thoại á.”
Bạch Tiểu Hổ cảm kích cười cười, nơp nớp lo sợ tránh Loan Loan, cầm lấy điện thoại bàn bên cạnh sô pha.
Từ nhỏ cậu đã được dạy phải thuộc số của người thân quan trọng, vào lúc này, cậu phi thường vui mừng vì lúc trước đã học thuộc số của Trình Thiên Châu.
Nhưng gọi thật lâu cũng không ai nhận, mặt Bạch Tiểu Hổ hơi trắng.
Lục Ngạn nói không chừng đã uy hiếp Trình Thiên Châu, bắt đối phương ngoan ngoãn đi vào khuôn phép.
Trình Thiên Châu sẽ không bị trói lên tùy ý Lục Ngạn đá đánh chứ? Nghĩ đến khả năng này, Bạch Tiểu Hổ càng thêm hoảng.
“Sao vậy ăn chai nhỏ?”
Hai mắt Bạch Tiểu Hổ bỗng sáng ngời, hỏi: “Loan Loan nhớ số điện thoại của anh hai không?”
Loan Loan kiêu ngạo mà ưỡn ngực nhỏ: “Loan Loan đương nhiên nhớ~”
Bạch Tiểu Hổ: “Chúng ta gọi điện cho anh hai em được không? Bạn của anh hình như tắt âm điện thoại rồi.”
Loan Loan không suy nghĩ nhiều, trực tiếp đọc ra một dãy số.
Gian phòng với bốn mặt tường đều được làm từ hợp kim, trong gian phòng trống rỗng chỉ có một mặt tường màu xám bạc treo một bức tranh sơn dầu, dùng kính cường lực tách ra trong không khí, dưới đáy còn được gắn thêm đèn chiếu sáng ấm áp.
Dưới sắc màu hồng nhạt của hoa Tường Vi là một con thỏ lông xù nhỏ nhắn đang chăm chú gặp lá rau diếp.
Con thỏ trắng nhỏ này rất đặc biệt, thân hình như nắm tuyết nhỏ, xung quanh đôi đồng tử màu hồng là vành mắt màu đen——
Nhìn qua khá mập.
Một bức tranh sơn dầu tràn ngập trẻ thơ như vậy không hợp với hoàn cảnh lạnh lẽo bốn phía này chút nào, có vẻ đột ngột lại quái dị.
Thiếu niên cao gầy không nói một tiếng đứng trước bước tranh sơn dầu, như đang thưởng thức bức tranh, nhưng biểu hiện lại có chút trống rỗng, tự hồ như đang nhớ về cảnh tượng xa xưa nào đó.
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có cửa máy điều hòa phát ra tiếng “vù vù”.
Bỗng nhiên cửa tự động bị đột ngột đẩy mạnh ra, một thiếu niên cao to kiên cường xuất hiện ở ngoài cửa.
Bộ âu phục trên thân hình cao lớn, vốn nên triển lộ hết tao nhã cùng cao quý, lúc này lại có chút ngổn ngang.
Tay áo bị tùy ý cuốn lên, ba cúc áo cao nhất của áo sơ mi không thấy đâu, tựa như bị chủ nhân thô bạo gỡ bỏ, chỉ chừa hai đầu sợi chỉ, hơi lộ ra bắp thịt rắn chắc, chuyển ánh mắt người nhìn sang chiếc vòng màu đen trên cổ.
Một giọt mồ hôi theo vòng cổ trượt xuống, hầu kết của người đó di chuyển, phát sinh âm thanh vừa thấp lại trầm, trong bình tĩnh ấp ủ bão táp.
“Người ở đâu trong đó?”
Lục Ngạn không xoay người, y lắc đầu ung dung thong thả cuốn ống tay áo lên, mỗi một nếp gấp đều bằng nhau, phi thường chỉnh tề.
“Mày còn nhớ con thỏ này không?”
Trình Thiên Châu tùy ý quét mắt nhìn tranh sơn dầu trên tường, có chút không hiểu ra sao, cảm xúc của anh bức bối như đêm trước khi núi lửa giận dữ mãnh liệt, nhẫn nại nói: “Có yêu cầu gì nói thẳng, không cần vòng vo.”
Lục Ngạn quay người lại, gương mặt quá mức tinh xảo cho một nam sinh kia lạnh băng.
“Bức tranh này nhắc tao không nên quên khuất nhục năm đó phải chịu, hôm nay tao muốn đòi lại nó từ mày.”
Một đoạn hình ảnh phủ đầy bụi bị ném vào một góc kí ức từ lâu nổi lên, Trình Thiên Châu bừng tỉnh, cười nhạo nói: “Mày không phải đang nói chuyện hồi trước bị tao cột thành nơ bướm treo lên cây giáng sinh chứ?”
“nơ bướm”, “cây giáng sinh” năm chữ vừa thốt ra, thái dương Lục Ngạn đã nổi gân xanh.
Trình Thiên Châu nói tiếp: “Mày hồi đó không chọc đến tao, tao sao lại treo mày lên cây thông noel.”
Anh mơ hồ nhớ tới, vườn trẻ dành riêng cho thú tộc tổ chức một buổi dạ hội.
Một con rắn nhỏ màu trắng không biết tốt xấu từ đâu ra bỗng nhiên cắn đuôi anh, tính khí Trình Thiên Châu nổi lên, nếu không có thầy cô ngăn lại, Lục Ngạn đã không đơn giản chỉ bị cột thành nơ bướm như thế.
Nghe Trình Thiên Châu nói, ánh mắt Lục Ngạn như muốn đâm đối phương thành cái sàng.
“Đó là vì mày cắn chết sủng vật của tao.” Lục Ngạn cười gằn, “Mày cắn chết Bân Bân của tao, lẽ nào mày không nhớ?”
Trình Thiên Châu rơi vào vài giây trầm mặc.
“Bân Bân?” Anh chỉ bức tranh sơn dầu trên tường, “Mày nói con thỏ này?”
Ngữ khí hời hợt lộ ra chút cười nhạo này triệt để khiến Lục Ngạn tức giận, thời điểm y vì Bân Bân mà rèn luyện bản thân tích lũy sức mạnh từng ngày, kẻ đầu têu lại chẳng nhớ rõ gì cả.
Càng khỏi nói sau buổi lễ giáng sinh đó, Trình Thiên Châu liền biến mất khỏi thành phố Trường Lâm, mãi đến tận khi vào Bác Nhã, y mới nhìn thấy đối phương lần nữa.
Xà tộc vốn là trừng mắt tất báo, càng khỏi nói loại khuất nhục thuở ấu thơ này, lúc này Lục Ngạn tuyệt đối muốn rửa sạch nhục nhã.
Tác giả có lời muốn nói:
Linh cảm về tranh sơn dầu bắt nguồn từ một bạn học con nhà giàu, tự mình động thủ vẽ một kho tranh sơn dầu nhỏ, đóng thành khung treo lên như di ảnh, sau đó bỏ vào tủ kiếng chuyên dụng để tránh tranh bị lão hóa.
Emmmm
Thời điểm nhìn thấy tận mắt rất khiếp sợ, là tình yêu chân thành…
Hi vọng các bé có thể cảm nhận được nội tâm bi thống của Lục Ngạn, tuy rằng lúc tui tả không biết sao lại có chút muốn cười, khả năng là bởi vì quá trẻ trâu _(:3 .