Bạn đang đọc Hít Hổ Lớn Không Em – Chương 49: Hơi Đen
Từ trong xe taxi đi xuống, Bạch Tiểu Hổ nhắn tin cho Phó Minh Cách, cùng Trình Thiên Châu chờ ở cửa.
Phó Minh Cách ra ngoài, nhìn thấy sau Bạch Tiểu Hổ là hung thần mặt đen xì, trong nháy mắt sắc mặt rất chi là đặc sắc.
“Có vấn đề sao?”, Trình Thiên Châu nhàn nhạt liếc mắt một cái, ngữ khí nhẹ nhàng mà hỏi.
Phó Minh Cách nhịn xuống khóe miệng co giật, bật ngón cái với Bạch Tiểu Hổ: “Phục cậu đến không đỡ được lão thái thái.”
#Lão thái thái không phù liền phục ngươi: theo em hiểu thì có nghĩa là khi gặp được một loại người khiến người ta khiếp sợ, mở rộng tầm mắt, biểu đạt tình cảm kính nể, hoặc đơn giản là đang trào phúng “t phục m ghie”
Bạch Tiểu Hổ dưới đôi mắt chớp chớp hỏi: “Không thể dẫn người theo sao?”
Phó Minh Cách: “…Có thể.”
Trình Thiên Châu đối với ai cũng lạnh nhạt, hắn không hề nghĩ đến quan hệ của hai người đã thân đến thế này rồi.
Mặc dù Phó Minh Cách là kiểu người không tim không phổi, chẳng qua trong cái vòng tròn này của bọn họ, coi như có là bao cỏ thì tâm tư cũng tuyệt đối không đơn giản.
Đối với lai lịch của Trình gia mấy đứa con của nhà giàu mới nổi khả năng là không biết gì, nhưng với những địa đầu xà lâu năm như bọn hắn thì lại quá rõ ràng.
Ở tỉnh A, có ba nhà tuyệt đối không thể động vào là Nghiêm, Trình, Lục, đến cấp trên cũng phải cung cung kính kính mà đến cửa bái phỏng.
Có người nói Trình gia ở Trường Lâm và Trình gia ở Kinh đô là cùng một mạch, vô cùng điệu thấp, trên danh nghĩa chỉ có một tập đoàn trên thị trường, do cô nhỏ của Trình Thiên Châu là Trình Duyệt Nghi quản, thế nhưng xí nghiệp có tên tuổi nào trong giới cũng có cổ phần của Trình gia.
Lại như tập đoàn Vĩnh Thịnh của Phó gia về bất động sản cùng công ty giải trí, Trình gia là cổ đông lớn thứ hai.
Phó Minh Cách cũng từng theo ba tham gia tiệc sinh nhật của Trình Duyệt Nghi, xa xa nhìn thấy Trình Thiên Châu một mặt không kiên nhẫn đứng cạnh nàng, mới biết Trình Thiên Châu là cháu trai người nắm quyền Trình gia.
Sau đó hắn nghe người ta tám chuyện ở tiệc rượu, cha mẹ Trình Thiên Châu sau khi sinh anh không lâu thì bất ngờ tạ thế, Trình Duyệt Bạc là bác cả của anh, nắm quyền giám hộ.
Những người biết được thân phận chân chính của Trình Thiên Châu trong lớp có thể đếm trên đầu ngón tay.
Không phải không muốn kết giao, chỉ là không ai có cái can đảm kia.
Trình Thiên Châu chỉ còn kém viết lên mặt bốn chữ “người sống chớ gần” thật lớn, đừng nói lôi kéo tình cảm, chỉ sợ chọc giận anh thì thôi ăn cám mất.
Vậy mà một vị sát thần như vậy lại nói gì nghe đấy với Bạch Tiểu Hổ.
Nếu hắn không biết tâm tư Bạch Tiểu Hổ trong suốt như pha lê thì hẳn hắn đã cho rằng Bạch Tiểu Hổ đã dùng thủ đoạn gì rồi.
Thế nhưng ngẫm lại chính hắn cũng vui lòng muốn kết bạn cùng Bạch Tiểu Hổ, lại cảm thấy ánh mắt Trình Thiên Châu vẫn còn khá tốt.
Lầu một của Blueshark là quán bar, Phó Minh Cách dẫn bọn họ ra hành lang thanh tịnh phía sau quẹt thẻ đi thang máy tới lầu ba.
Tấm thảm phong cách phục cổ, ánh đèn mờ mờ, đường đi vòng tới vòng lui, nếu không có Phó Minh Cách dẫn đường chỉ sợ Bạch Tiểu Hổ lạc tới mùa quýt năm sau.
Từ lúc bước vào nơi này mặt Trình Thiên Châu có chút trầm trầm đen đen, mùi hương trong không khí ngột ngạt làm mũi anh vô cùng khó chịu.
Nhìn thấy ba cái tạp nham bên trong, đến cả camera còn không có, con ngươi càng ngày càng băng hàn thấu xương.
Hành lang rất yên tĩnh, đến lúc cửa khách bên cạnh mở ra mới biết bên trong là một trận đinh tai nhức óc.
Bạch Tiểu Hổ cẩn thận liếc mắt nhìn một nam một nữ ôm nhau đi ra từ trong phòng khách, vừa nhìn một cái nhất thời trợn to hai mắt.
Đây không phải là nữ chính của bộ phim thần tượng dạo gần đây rất nổi sao…
Chính thời điểm cậu còn đang kinh ngạc, Phó Minh Cách đi trước mặt cậu thắng xe quay đầu thật nhanh, nhưng vẫn là đã muộn.
Ánh mắt thanh niên đang ôm nữ minh tinh kia đảo qua bọn họ, bỗng dưng khóa lại trên người Phó Minh Cách.
Anh ta buông nữ minh tinh trong ngực ra, ánh mắt sắc bén chuyển thành hững hờ, lười biếng nói: “Lượng Lượng, nhìn thấy anh trai cũng không chào hỏi sao.”
Lượng Lượng…
Ánh mắt sáng trong của Bạch Tiểu Hổ đối diện Phó Minh Cách, Phó Minh Cách quay mặt đi chỗ khác nhất thời sắc mặt vặn vẹo.
Hắn điều chỉnh cảm xúc một thoáng, quay trở lại cười hì hì nói: “Anh, anh cũng ở đây sao….”
Hoàng Nhĩ Tiêu liếc nhìn nữ minh tinh, cô gái kia cũng rất có mắt nhìn mà mỉm cười gật đầu ung dung rời đi.
Phó Minh Cách cảm thấy da đầu mình tê dại một hồi.
“Lại đây.”
Lại cái mả cha nhà anh! Trong lòng Phó Minh Cách rít gào, vẫn ren rén mà tiến lên đứng nghiêm.
Hoàng Nhĩ Tiêu dụi điếu thuốc cháy dở trong tay vào thùng tàn thuốc cao từ sàn đến trần nhà cạnh cửa, khóe miệng khẽ nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại rất nguy hiểm: “Thẻ đâu ra thế?”
Trong lòng Phó Minh Cách run lên, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Tụ tập với bạn học thôi ạ, anh xem, hai bạn này đều là bạn học của em, à đúng rồi!”
Phó Minh Cách xoay người lại nắm lấy Bạch Tiểu Hổ: “Giữa kì này em không rớt là nhờ bút ký của học bá cùng bàn này đó.”
Mặt Bạch Tiểu Hổ ngơ ra một giây, sau khi phản ứng lại thì quy quy củ củ nói: “Xin chào.”
Phó Minh Cách nhanh chóng sửa lại: “Gọi anh Tiêu, anh ấy là anh hai của Hoàng Nhĩ Mông, từ nhỏ đã nhìn tôi với Nhĩ Mông lớn lên, so với anh ruột còn thân hơn.” nói xong quay ra cười khà khà ngơ ngơ với Hoàng Nhĩ Tiêu.
Hoàng Nhĩ Tiêu cười như không cười liếc nhìn cái mặt thuần lương khả ố của Phó Minh Cách, khóe mắt đánh giá Bạch Tiểu Hổ, cũng nhìn ra Bạch Tiểu Hổ là kiểu bé ngoan chăm chỉ.
Anh ta lại đưa ánh mắt chuyển sang mặt Trình Thiên Châu, trong mắt lộ ra tia trầm ngâm, lần này buông tha Phó Minh Cách.
“Trước mười một giờ phải về nhà.”
Phó Minhh Cách: “Tất nhiên ạ, em còn vị thành niên đây, sao có thể không về nhà trước mười một giờ nha, về đến nhà em sẽ nhắn tin cho anh liền.”
Hoàng Nhĩ Tiêu vung vung tay, nhấc bộ lách qua bọn họ mà đi.
Phó Minh Cách xoay người ôm đầu, mãi cho đến khi không nhìn thấy thân ảnh của Hoàng Nhĩ Mông nữa mới vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm như mới trải qua cảm giác mạo hiểm cao độ.
Bạch Tiểu Hổ nhịn không được cười nói: “Đột nhiên tôi cảm thấy cậu bị quản nghiêm ghê.”
Phó Minh Cách trưởng thành thở dài: “Không cần có được không, cậu ấm như tôi đòi tiền không tiền, muốn ra ngoài chơi cũng bị đánh du kích, mười sáu rồi còn chưa chơi qua ai, thực sự là trân bảo độc nhất nha.”
“Thật tiếc cho trái tim xao động của tui, thanh xuân không nơi nào đặt chân.” cuối cùng Phó Minh Cách tổng kết.
Bạch Tiểu Hổ: “…”
Trình Thiên Châu: “…”
Bạch Tiểu Hổ: “Hay là chúng ta đi thôi.”
Sau khi Phó Minh Cách đau thương cho thanh xuân u ám của mình xong, vừa chỉ đường vừa tức giận nói: “Chờ tôi thành niên rồi, tôi cũng phải chơi nữ minh tinh mới được!”
Trên trán Bạch Tiểu Hổ trượt xuống một loạt tia hắc tuyến, không nói tiếp, Phó Minh Cách quay đầu lại khó chịu nói: “Sao đấy sao đấy, suy nghĩ của tôi không đúng sao?”
Bạch Tiểu Hổ: “…Lần trước cậu còn nói phải chăm chỉ nói chuyện yêu đương thuần khiết vườn trường, nói sau khi về nhà kế thừa tập đoàn ngàn tỉ xong người khác cũng sẽ chỉ coi trọng tiền tài cùng quyền thế thôi.”
“…” Phó Minh Cách, “Trước khác nay khác có được hay không?”
Bạch Tiểu Hổ: “Ồ.”
Trình Thiên Châu bị “ba ba” Phó Minh Cách làm cho có hơi thiếu kiên nhẫn: “Đã tới chưa?”
“Đến đến.” Phó Minh Cách chỉ chỉ cánh cửa phía trước, bước nhanh về phía trước cầm tay cầm cửa bằng đá cẩm thạch, bên trong đã có mười mấy người.
Bước chân Bạch Tiểu hổ chần chờ một chút, Phó Minh Cách xoay người lại bắt chuyện với đám người ở trong.
Bạch Tiểu Hổ đi vào hai bước thì dừng lại, ánh đèn lóa mắt hỗn loạn cùng âm nhạc đinh tai nhức óc bỗng nhiên không còn, đèn thủy tinh sáng lên, ánh sáng sáng ngời chiếu lên mặt cậu cùng Trình Thiên Châu phía sau.
Tiếng nói chuyện hầu như trong một giây dừng lại.
Trong lúc nhất thời các loại ánh mắt tập trung tại chỗ hai người, Bạch Tiểu Hổ chậm nửa nhịp, ý thức được họ đang nhìn Trình Thiên Châu.
Từng Phồn trên ghế sô pha cũng chú ý tới Trình Thiên Châu, ánh mắt lạnh xuống tức khắc, ngược lại ngậm lấy ý cười đứng lên nói: “Sao lại dẫn người theo, chẳng lẽ cậu cho rằng đây là Hồng Môn Yến đấy à?”
Theo một câu này, những người còn lại tiếp tục chơi với nhau, ầm ĩ nhưng không khiến người ta nhất định phải rát cổ họng mà tám chuyện, tiếng nói chuyện cùng âm nhạc hòa vào nhau thành một bản nhạc nền.
Bạch Tiểu Hổ chưa kịp trả lời, Phó Minh Cách trước một bước hỏi hắn ta: “Mấy người tình cờ gặp nhau trước rồi sao?”
Bạch Tiểu Hổ thuận thế gật đầu: “Ừm, vừa nãy không tìm được cửa vào, là Thiên Châu mang tôi theo.”
Biểu hiện của Bạch Tiểu Hổ rất tự nhiên, Từng Phồn không tỏ rõ ý kiến, trong thái độ mang theo cảm giác quen thuộc mà cười nói với Trình Thiên Châu: “Vậy cũng vừa vặn, tôi là Từng Phồn lớp năm, Bạch Tiểu….”
“Ừm, bạn sơ trung của Bạch Tiểu Hổ.” Trình Thiên Châu trực tiếp cắt lời hắn ta, tay phải nãy giờ đút trong túi quần buông ra khoát lên vai Bạch Tiểu Hổ, ngữ khí miễn cưỡng nói: “Ngược lại có hơi chán, cậu không chê tôi không mời mà tới ha.”
Bạch Tiểu Hổ hơi kinh ngạc liếc nhìn Trình Thiên Châu, tuy rằng vẫn là mặt không cảm xúc, nhưng cả người bỗng nhiên có thêm một luồng khí chất trước kia chưa từng có, như ngạo mạn, lại như ngả ngớn, tựa hồ phi thường quen thuộc hội sở ăn chơi trác táng, trong thành thạo điêu luyện lộ ra buồn bực ngán ngẩm.
Từng Phồn nhíu mày: “Sao có thể, nghe nói Trình tam thiếu yêu thích thanh tĩnh, sớm biết cậu đại giá quang lâm đến đây đã không an bài nhiều người như vậy.”
“Không sao.”, Trình Thiên Châu cũng không nhìn Từng Phồn, quay đầu hỏi Bạch Tiểu Hổ, “Những người này đều là bạn học sơ trung?”
Bạch Tiểu Hổ hiện tại có chút ngơ, không biết sao Trình Thiên Châu lại biến thành “Trình tam thiếu” gì đó, cảm giác cứ như đang xem phim truyền hình cẩu huyết ba xu mỗi tám giờ tối…
Thế nhưng bây giờ không phải lúc để đơ ra, cậu liếc nhìn người trong phòng khách, có quen thuộc cũng có chưa từng thấy.
Ánh mắt đối diện với cặp mắt tối tăm theo bản năng run lập cập.
Là Ngô Tùng…
Cậu mau chóng thu lại tầm mắt, nói với Trình Thiên Châu: “Có mấy người thôi.”
“Không phải nói tụ hội bạn học sao?”
Ngũ quan Trình Thiên Châu vốn dĩ lạnh lùng tự mang hung khí, lúc này rõ ràng vẻ mặt anh không thay đổi, tán gẫu trong phòng khách bỗng nhiên dừng lại trong chốc lát.
Trong cái yên tĩnh lúng túng này, Ngô Tùng gác tay lên ghế salon nói: “Đứng làm gì, lại đây ngồi đi.”
Từng Phồn thuận thế cười nói: “Tụ hội mà, thêm vài người thân quen thì thoải mái hơn, đúng không Bạch Tiểu Hổ?”
Khóe môi Bạch Tiểu Hổ nhếch lên, Trình Thiên Châu xì cười một tiếng, quay đầu nói với Phó Minh Cách không hề phòng bị: “Không phải cậu nói đêm nay có tiết mục, Ngô Tùng và Từng Phồn thay đổi triệt để, muốn nhận lỗi với Bạch Tiểu Hổ sao, tôi thấy người không liên quan cũng không ít, không giống đang muốn nhận lỗi mà cứ như đang chờ chế giễu.”
Phó Minh Cách: “…”
Ánh mắt Bạch Tiểu Hổ ngạc nhiên nhìn Trình Thiên Châu, như được làm quen lần nữa với Trình Thiên Châu, đây vẫn là Đại Lão Hổ không biết nói chuyện còn xấu tính sao, sao cậu có cảm giác Trình Thiên Châu có hơi đen…
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn địa lôi của Stillice [che mặt] [che mặt] [che mặt]
Bạch Tiểu Hổ: Cậu là Đại Lão Hổ lừa đảo.
Trình Thiên Châu ngồi ngay ngắn vô tội nghiêng đầu.
Vâng, nhiều hơn năm trăm chữ, cũng là nhiều một chút ha.