Bạn đang đọc Hít Hổ Lớn Không Em – Chương 47: Bạn Học Thời Sơ Trung
“Phì!” Bạch Tiểu Hổ kinh ngạc xong không nhịn được cười ra tiếng, thấy Trình Thiên Châu mặt đen tới mức có thể ninh ra một chậu mực nước, miệng lập tức ngậm chặt như hến, chỉ là hai mắt mỉm cười, như mảnh trăng lưỡi liềm cong cong.
Trình Thiên Châu trừng mắt nhìn con hổ cái kia, đại mỹ nhân lật người lại, kề sát tấm lưới làm nũng tự uốn éo, Bạch Tiểu Hổ vậy mà nhìn ra được ý vị trong cặp mắt kia, không khỏi hiếu kỳ nói: “Ẻm nhìn ra được cậu không phải người sao?”
Ánh mắt Trình Thiên Châu hơi lóe lên, đương nhiên là không nhìn ra được.
Chỉ là tối qua anh được Bạch Tiểu Hổ kích thích, lại thư giải trong trong bồn tắm một hồi, trên người còn lưu lại cái mùi kia, không nghĩ tới vớ được cái con hổ cái đang phát tình này, vậy mà còn không giải thích với Bạch Tiểu Hổ được nữa chứ, cũng tại tối qua anh dùng tay bắn pháo….
Trình Thiên Châu xoắn xuýt tới nhíu cả lông mày, trong sân đột nhiên vang lên tiếng hổ gầm, Bạch Tiểu Hổ sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn thấy con hổ đực lúc trước còn đang phơi nắng trên tảng đá đã nhào tới trước mặt, móng vuốt nắm lấy thanh sắt, vòng phòng hộ vững chắc cũng bị chấn động theo.
Trong lúc Bạch Tiểu Hổ còn đang ngây người Trình Thiên Châu đã ôm cậu bảo vệ trong lồng ngực lui lại hai bước.
Cậu sợ hãi không thôi mà nhìn con hổ đực đang giận dữ hùng hổ trầm thấp rít gào về phía Trình Thiên Châu, trong kinh ngạc còn mang theo chút dở khóc dở cười, hỏi Trình Thiên Châu: “Con hổ đực này…không phải cho rằng cậu đang muốn theo chân nó cướp hổ cái đi đấy chứ…”
Mặt Trình Thiên Châu đã lạnh tới mức kết cả băng, trong giọng nói tràn ngập khó chịu: “Tôi một chưởng cũng đã có thể lấy nó lau sàn rồi, theo chân cướp quyền giao phối gì chứ.”
Bạch Tiểu Hổ xem con hổ kia đang thủ thế chờ đợi luôn rồi, con ngươi vàng óng hung tàn sát khí, trong lòng có chút bồn chồn, kéo kéo tay áo Trình Thiên Châu, rén rén nói: “Chúng ta vẫn đi trước đi ha.”
“Sợ?” Trình Thiên Châu đàng hoàng trịnh trọng hỏi.
Bạch Tiểu Hổ cẩn thận từng li từng tí xem cái răng nanh sắc bén của con hổ đực kia.
Nói thật, một con hổ đực thành niên đang nổi giận trực diện thế này, cái khí thế tàn bạo hung mãnh của kẻ ăn thịt đỉnh cấp xác thực làm từ đầu đến chân người ta phát lên luồng khí lạnh.
Trình Thiên Châu vỗ vỗ lưng cậu, hơi cúi đầu ghé vào tai cậu nói: “Không có chuyện gì, cậu cẩn thận nhìn xem.”
Dứt lười quay đầu nhìn chằm chằm con hổ đực kia, rõ ràng chẳng hề làm gì cả, hổ đực bỗng nhiên kẹp đuôi chạy tới núp sau tảng đá, lén lén lút lút quan sát bọn họ bên này.
Bạch Tiểu Hổ: “(⊙o⊙)”
Trình Thiên Châu rụt rè nhìn Bạch Tiểu Hổ, chỉ là cằm hơi giương lên, miệng nhếch lên như đang nói khen tui khen tui khen tui, còn không mau khen tui.
Bạch Tiểu Hổ không để anh thất vọng, hào hứng bấu víu cánh tay anh, ngửa đầu kề sát xem ánh mắt anh, khó tin mà trái nhìn một cái phải ngó một tí: “Cậu làm thế nào thế? Ánh mắt chết chóc nhìn chằm chằm sao?” nói xong còn tự cười một mình, “Chẳng lẽ có loại ánh mắt quân muốn thần chết thần không thể không chết thật hả?”
Lông mày Trình Thiên Châu không dấu vết nhướn lên, nhẹ như mây như gió nói: “Cái này cũng không có gì, là khí thế áp đảo đối phương thôi.”
Bạch Tiểu Hổ: “Tuy rằng nghe rất đơn giản, nhưng mà nó siêu lợi hại luôn đó!”
Trình Thiên Châu: “Không tính là gì.”
Bạch Tiểu Hổ: “Thiên Châu siêu ngầu luôn!”
Trình Thiên Châu: “Vẫn còn tốt.”
Bạch Tiểu Hổ: “A a a không được, hồi nãy tui không chụp hình được, thật đáng tiếc!”
Trình Thiên Châu quả thực phải dùng nghị lực cả người mới đè được khóe miệng không ngừng cong lên, cảm giác sắp hết chịu đựng nổi nữa rồi.
Đại mỹ nhân hổ cái còn đang nằm trên đám cỏ dại: Trợn trắng mắt bắn mị nhãn thế này, đi rồi đi rồi, mất hứng ghê.
Mấy ngày sau đó bọn họ vẫn lởn vởn trong vườn hổ.
Bạch Vi chuẩn bị cho Trình Thiên Châu một phòng kí túc xá, Trình Thiên Châu nói thẳng anh có thể ngủ một phòng với Bạch Tiểu Hổ, không cần phiền toái nữa.
Bạch Tiểu Hổ thỏa mãn ôm đại lão hổ ngủ suốt ba đêm, buổi chiều ngày thứ năm cả nhà lên xe trở về thành phố.
Máy bay của bố mẹ Bạch chín giờ sáng thứ hai cất cánh, Bạch Tiểu Hổ còn phải đi học, không đến sân bay tiễn hai ngời được.
Cả nhà cùng nhau ăn sáng ở quán dưới cửa tiểu khu, Bạch Tiểu Hổ nhìn họ đóng cửa xe, đi vào trường.
Kỳ nghỉ vừa kết thúc, đa số người trong lớp vẫn còn lười biếng.
Giờ học sớm vừa kết thúc, chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng quăng ra tin dữ —- hai tuần sau thi giữa kì.
Toàn thế giới rên khóc, xế chiều hôm đó mưa to, nhiệt độ chợt giảm xuống, mùa thu của thành Trường Lâm khoan thai đến muộn.
Mưa dầm liên miên nửa tháng, gió thảm mưa sầu trong Bác Nhã của kỳ thi giữa kì cũng kết thúc.
Bản thân Bạch Tiểu Hổ có trí nhớ khá tốt, lại là học sinh chăm chỉ, còn hay hệ thống lại những trọng điểm cần học, kỳ thi lần này phát huy cũng không tệ.
Trong khối mười có hơn ba trăm học sinh, Bạch Tiểu Hổ đứng thứ hai mươi toàn khối, hạng năm trong lớp.
Lúc gọi điện cho Bạch Vi còn được cô “moa moa” vài miếng.
Bạch Tiểu Hổ thiếu mất giờ học của hai mươi ngày đầu, giữa kì vậy mà vào được năm vị trí đầu của lớp, người trong lớp còn rất kinh ngạc.
Phó Minh Cách thì không bị bất ngờ làm cho lật xe như cả lớp, hắn thở dài thở ngắn ôm tim nằm dài ra bàn, hắn không hi vọng Hoàng Nhĩ Mông với An Nhạc Lâu lương tâm bộc phát mà đi an ủi hắn một cái, ngay cả lời hỏi thăm tình cảm của Bạch Tiểu Hổ hắn còn không chờ được.
“Bé cún tình bạn chết rồi.”
Bạch Tiểu Hổ đến cùng vẫn nhẹ dạ, không đành lòng nói: “Thật sự một phân tiền lẻ cũng không có sao? Ít nhất cũng cho tiền cơm chứ…”
“Tiền trong thẻ cơm thì sao tính là tiền được, cũng chẳng thể đổi thành tiền game được….” Phó Minh Cách như liệt ra trên bàn, “Tui đã rất nỗ lực mà, xem gò má hóp lại vành mắt thì đen thui này đi, ài…Cha tui sao lại không chấp nhận mình có thằng con thiểu năng trí tuệ như tui chứ?”
Bạch Tiểu Hổ: “……”
Xem ra không có một món tiền nhỏ đã có thể đả kích Phó Minh Cách tới mức tự giận mình.
Mặc dù nói ra thì chả có ích gì nhưng Bạch Tiểu Hổ vẫn an ủi: “Lần sau lại cố gắng gỡ lại.”
Phó Minh Cách tuyệt vọng lắc đầu: “Sau khi liều mạng một lần tui mới biết hóa ra tui thiểu năng trí tuệ thiệt.”
Bạch Tiểu Hổ: “…Vận mệnh là trong tay chính mình, tiền tiêu vặt cũng thế, cậu đừng tự nói mình như vậy.”
Phó Minh Cách ha ha: “Nếu vận mệnh là do mình nắm trong tay thì đời tôi xem như xong rồi đó.”
Bạch Tiểu Hổ: “……”
Tên này hết cứu được rồi.
An Nhạc Lâu đằng trước nghe vậy thì cười mỉa, bắn cái liếc mắt qua: “Để nó tự sinh tự diệt đi, trước ngày thi một đêm còn ngồi chơi game, nếu không có bài ghi của cậu đến đạt tiêu chuẩn nó còn làm không nổi.”
Phó Minh Cách vô cùng đau đớn: “Sao nhà ngươi có thể nói như vậy, bản phú trước đây nhân sinh không hề có hai từ ôn tập đâu, lần này tới tham gia giờ học buổi tối như vầy còn chưa đủ nỗ lực sao?!”
“Nhà ngươi muốn ta phải thế nào?! Ngươi nói đi!” Phó Minh Cách làm ra vẻ tan nát cõi lòng, “Một cái trang bị cũng không mua giúp người ta, Lâu nương nương thật là người ác tâm, sao có thể đối xử với một người thiểu năng trí tuệ như vậy chứ?!”
An Nhạc Lâu đưa cho Bạch Tiểu Hổ ánh mắt cậu xem đi.
Bạch Tiểu Hổ mỉm cười: Đồng tình vừa nãy giống cho chó ăn á ha.
“A Minh, em muốn mua bộ trang phục Kim Vũ kia hả?” tiếng nói khàn khàn của tuổi đổi giọng xen vào từ cửa sổ, Bạch Tiểu Hổ ngẩng đầu, nụ cười trên mặt còn chưa tan cứng ngắc lại, sau đó chậm rãi biến mất.
Vì phòng ngừa chuyện thị lực bị giảm do lâu ngày nhìn bảng đen quá xa, cách hai tuần các tổ đều sẽ đổi chỗ ngồi.
Bọn Bạch Tiểu Hổ lúc đầu ngồi tổ bốn, hiện tại vừa vặn được chuyển sang tổ một cạnh cửa sổ hành lang.
“Ai nha, không nghĩ đúng là cậu nha.” Người đến tì tay lên bệ cửa sổ, nửa người trên hơi thò vào lớp, cúi đầu cười nhìn Bạch Tiểu Hổ dưới cửa sổ.
Tóc mái hơi dài phủ bóng lên hốc mắt có đường viền sâu, hắn ta rõ ràng đang cười nhưng Bạch Tiểu Hổ lại cảm thấy lạnh đến tận chân răng.
Ngôn Tình Ngược
“Từng Phồn, anh tới đây chi đó?” trong lòng Phó Minh Cách có chút lúng túng.
Một người là bạn cùng bàn mà hắn rất thích, một người là anh họ hắn thiếu món nợ ân tình, mà người anh họ này hồi sơ trung còn hại bạn cùng bàn của hắn đến vô cùng thảm, lên cao trung còn tiếp tay phát tán hình ảnh bị bắt nạt của Bạch Tiểu Hổ vào nhóm lớn.
Phó Minh Cách kỳ thực nhìn không lọt mắt cái âm u cùng cách làm cực đoan của Từng Phồn, chỉ là ai kêu hắn có nhược điểm trong tay đối phương, không thể làm gì khác mà giả ngu tiếp tục bày ra bộ dáng tuyệt vọng lúc nãy, vô cùng chán đời vung vung tay: “Bản phú đã chết, có việc thì hóa vàng mã.”
Từng Phồn giơ tay lên chống cằm, một bộ dáng dấp thanh thản thư thái tán dóc, ngữ khí miễn cưỡng nói: “Anh có tới hai bộ, đưa cho em một bộ nhé?”
Trong lòng Phó Minh Cách cmn, trong miệng cười hì hì: “Cái đó không phải để cho em Liêu dùng sao? Vẫn là giữ đi, em còn được Hoàng A Mã sủng ái mà, đúng không A Mã?”
Hoàng Nhĩ Mông dùng ánh mắt bố mày biết hết liếc nhìn Từng Phồn và Phó Minh Cách một chút, nói: “Đồ vô dụng, phá gia chi tử.”
Vẻ mặt Phó Minh Cách xém thì nứt toác, nhanh chóng năn nỉ trước khi kịp xụ khóe miệng: “Ba ba yêu con lần này nữa đi.”
Hoàng Nhĩ Mông: “Buổi tối mua cho.”
“Ba ba con yêu ba!” Phó Minh Cách hồi đầy thanh máu tại chỗ, như cuối cùng cũng nhớ tới gì đó, hỏi Từng Phồn bên cửa sổ: “Anh tìm em làm gì?”
Từng Phồn cười như không cười liếc nhìn Bạch Tiểu Hổ cúi đầu đọc sách, nói: “Đi ngang qua đúng lúc thấy trò hề của em thôi.”
Phó Minh Cách: Muốn mắng người ghê.
Từng Phồn như không phát hiện Phó Minh Cách khó chịu, đột nhiên đưa tay khoát lên vai Bạch Tiểu Hổ niết niết: “Biến hóa thật lớn, gầy đi nhiều quá.”
Bạch Tiểu Hổ xém thì nhảy cẫng lên, cứ như con nhện độc rơi trúng bả vai.
Cậu miễn cưỡng để mình không thất thố, vai lùi lại tách khỏi đụng chạm của hắn ta, ngữ khí bình tĩnh phun ra chữ “ừ” nhàn nhạt.
Từng Phồn bị né ra cũng không tức giận chút nào, khóe miệng còn nhẹ nhàng cong lên.
Hắn ta thuận thế thu tay về tiếp tục khoát lên bệ cửa sổ, nói: “Sao cậu không tham gia họp lớp sơ trung, nghỉ hè cũng không tụ hội với nhau.”
Bạch Tiểu Hổ không trả lời vấn đề đầu tiên, chỉ nói: “Nghỉ hè có việc.”
Từng Phồn hững hờ “Ờ” một tiếng, cười nói: “Không sao, thứ sáu tuần này tôi với bọn Ngô Tùng tụ họp với nhau, cậu cũng tới đi.”
“Sơn, cùng.
Thủy, tịch.”
#na ná với cùng đường mạt lộ ắk:v
Sắc mặt Bạch Tiểu Hổ hơi trắng, lần này lại không khúm núm nghe lời nữa.
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Từng Phồn, từng chữ từng chữ nói: “Xin lỗi, tôi không muốn đi.”
Tác giả có lời muốn nói:
[ danh sách cảm ơn của tác giả ]
Mở ra phó bản mới~.