Bạn đang đọc Hít Hổ Lớn Không Em – Chương 37: Hổ Lật Xe
Bạch Tiên Lũy kinh ngạc chớp mắt, ngồi xổm xuống xoa xoa gáy Ti Tị Linh, nói như dỗ em bé: “Ai nha Tiểu Linh sao vậy nè? Có phải muốn ăn thịt khô nhỏ không nè? Hiện tại còn chưa được đâu nha.”
Tị Tị Linh vẫn nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Hổ, có thể thấy rõ ràng cảnh giác và sợ hãi trong mắt nó.
Bạch Tiểu Hổ thăm dò bước lên một bước, Tị Tị Linh lập tức đè thấp thân thể lui về phía sau, trầm thấp “ô ô” vài tiếng.
Bạch Tiểu Hổ: QAQ
Đến cùng là chuyện gì xảy ra, cậu trước đây siêu được động vật thích đó có được không!
Bạch Vi nhíu mi, vẻ mặt cũng không rõ: “Kỳ quái, Tiểu Linh rất thân với người nha.”
Bạch Tiên Lũy cũng rất buồn bực, suy tư chút, hỏi Bạch Tiểu Hổ: “Con vừa nãy có đến gần chuồng hổ không?”
Bạch Tiểu Hổ: “Con, con vẫn theo mọi người mà…”
“Này thì trách,” Bạch Tiên Lũy lại bắt đầu hống con Labrador kia, thế nhưng một tí xíu hiệu quả nào cũng không có, Bạch Tiên Lũy không thể làm gì khác bỏ kế hoạch, đưa Tị Tị Linh về.
“Không sao, hẳn là trên người con không cẩn thận đụng phải mùi vị gì đó nó không thích, hôm nay không đi tìm cũng được.” Bạch Tiên Lũy cười vỗ vỗ sau lưng Bạch Tiểu Hổ, “Để con tránh được một kiếp.”
Bạch Tiểu Hổ hơi quệt miệng, hỏi: “Vậy chúng ta bây giờ làm gì ạ?”
Bạch Tiên Lũy: “Trong khu du khách có Phong Tú Nữ, có muốn đến xem không?”
Bạch Vi không đồng ý nói: “Lúc này là nghỉ lễ, quá nhiều người.”
Bạch Tiểu Hổ kinh ngạc: “Sao con không thấy du khách ạ?” Cả quãng đường từ kí túc xá đến chuồng chó, ngoại trừ khu ngoài lưới sắt thả rông hổ thấy có người đang kiểm tra thiết bị, thì chưa từng thấy những người khác.
Bạch Vi giải thích: “Chúng ta ở nơi sâu nhất, du khách không thể vào đến, Cho du khách xem là khu nuôi hổ, chỉ chiếm một chỗ rất nhỏ thôi.”
“Lúc trước vẽ ra khu bảo vệ này ở Vân Sơn chủ yếu à từng bước thực hiện dưới tình huống không có nhân công can thiệp, để hổ Hoa Nam có thể giao phối sinh sôi tự nhiên.
Thai của Mai Mai tuy không qua nhân công thụ tinh nhân tạo, nhưng từ nhỏ nó đã được nhân công nuôi lớn, chúng ta đoán có thể nó không có năng lực dưỡng dục đời kế tiếp, vì lẽ đó đem nó dẫn tới Hổ xá chuyên môn.
Vạn nhất Mai Mai không chăm sóc được, chúng ta cũng chỉ có thể lấy hổ con đi.”
Bạch Tiểu Hổ gật gù tỏ ra đã hiểu, Bạch Vi sờ sờ đầu cậu, nói: “Kỳ thực phong cảnh càng đẹp thì càng ít dấu chân người, đương nhiên đường cũng không dễ đi, dù sao cũng là thâm sơn rừng già mà, có muốn leo lên thử không?”
Bạch Tiểu Hổ nóng lòng muốn thử, bố mẹ mình đối với vùng này khẳng định rất quen, có hai người bọn họ, khẳng định có thể đến những phong cảnh không ai biết.
“Vâng, vậy chúng ta đi!”
“Bạch giáo sư chờ chút!”
Bạch Tiểu Hổ vừa dứt lời, có người phía xa xa gọi họ lại.
Người kia vừa đi vào đã vội la lên: “Lâm cục trưởng nghe nói ngài và Bạch nữ sĩ đều ở đây, muốn hỏi hai người chút chuyện, mau mau theo tôi đi.”
Trên mặt Bạch Vi lướt qua tia khó xử, nhìn về phía Bạch Tiểu Hổ, Bạch Tiểu Hổ nắm chặt tay bà, cười nói: “Hai người đi thôi, vừa vặn con có thể đi dạo khắp nơi.”
Bạch Vi áy náy: “Vậy con thuận theo đường này đi được này, không nên đi quá xa, đụng tới vòng cách ly cũng không được đến quá gần có biết không?”
“Vâng, con biết.” Bạch Tiểu Hổ liếc nhìn vị nhân viên một mặt đầy lo lắng kia, buông tay Bạch Vi phất phất tay nói: “Bố mẹ mau chóng đi đi kìa.”
Sau khi ba người rời đi, Bạch Tiểu Hổ đi ra sân cỏ trước chuồng chó, vừa lúc thấy bên lề có bảng chỉ đường, bên trên là mấy mũi tên chỉ về các hướng khác nhau, một trong số đó viết: “Thác Bạt Hổ, 1000 mét.”
Cảnh sắc thác nước khá đẹp, Bạch Tiểu Hổ liền đi theo phương hướng của mũi tên, đi tới mười bậc phiến đá, bóng người dần bị cành lá trùng điệp đan xen che giấu.
Thềm đá rất dốc, cũng không bằng phẳng, còn không có cả lan can, Bạch Tiểu Hổ đi đường rất cẩn thận.
Trong núi rừng tĩnh lặng không tiếng người, nhưng lại tràn ngập tiếng chim hót sinh cơ bừng bừng.
Sau năm phút, Bạch Tiểu Hổ nghe được tiếng nước ào ào chảy truyền đến từ nơi sâu nhất trong rừng cây.
Qua tháng chín, theo lý không phải mùa mưa, lượng nước của thác nước sẽ không lớn đến vậy, thế nhưng này vừa nghe đã biết nước chảy rất mạnh.
Trên mặt Bạch Tiểu Hổ không khỏi lộ ra thần sắc mong đợi.
Cậu thoáng tăng tốc bước chân, trong không khí hơi nước ngày càng nhiều.
Đỉnh đầu bỗng mát lạnh, có giọt nước rơi xuống ngay bên thái dương cậu.
Bạch Tiểu Hổ ngẩng đầu, chỉ thấy cành lá kịch liệt lay động, hẳn là vừa có sóc hay mấy động vật nhỏ nhỏ chạy qua.
Bạch Tiểu Hổ tùy ý nghĩ tới, thu tầm mắt lại tiếp tục leo núi.
Lá rơi trên bậc đá ngày càng dày, dường như đã lâu không ai lui tới.
Gió lùa lá cây đung đưa, núi rừng xung quanh càng thêm thanh bình với âm thanh “xào xạc” của thiên nhiên.
Tình cờ có thể nghe thấy một tiếng chim hót líu lo một đoạn dài, dường như được truyền tới từ thung lũng xa thật xa.
Một tia chần chờ lướt qua trong lòng Bạch Tiểu Hổ, cậu dừng lại quay người nhìn đằng sau, lại ngẩng đầu nhìn bốn phía.
Núi rừng xanh um tươi tốt, trong mắt toàn màu xanh rì, chẳng có gì cả.
Ngoại trừ tiếng thác nước phía trước, khu rừng lại rậm rạp như vậy, thậm chí ngay cả tiếng côn trùng còn không có.
Rõ ràng vừa rồi vẫn còn mà.
Cậu lại nhìn con đường trở về, ngẫm lại đi lâu như vậy rồi, thác nước gần ngay trước mắt mà không thấy được thì thật đáng tiếc.
Hơn nữa nơi này dù sao cũng thuộc khuôn viên của trung tâm, liền đặt tâm trạng bất an xuống, nhấc chân tiếp tục đi về phía trước.
Dưới một gốc cây tráng kiện, Trình Thiên Châu đang núp lùm ở trỏng, vừa vì độ nhạy cảm của Bạch Tiểu Hổ mà giật mình, lại có chút tự hào.
Anh càng cẩn thận ẩn giấu hành tung, không phát sinh một tiếng vang nào.
Một bên khác Bạch Tiểu Hổ vừa quẹo qua một khúc quanh, rốt cuộc nhìn thấy thác nước mình tâm tâm niệm niệm nãy giờ.
Đây là một cái sơn cốc nhỏ, thác nước từ đỉnh thung lũng đổ xuống, cao gần bằng tòa nhà ba tầng, hình thành một hồ nước có kích thước bằng một sân bóng rổ nhỏ, một phương khác của hồ nước theo khe núi uốn lượn chảy xuống hình thành một con suối.
Bạch Tiểu Hổ đứng trên bậc thang nhìn xuống, hồ nước chiếu rọi ánh mặt trời, như khối ngọc bích xanh đẹp đẽ, càng đi vào giữa màu sắc càng đậm, có thể thấy được đáy hồ rất sâu.
Bạch Tiểu Hổ theo thềm đá đi đến một bên hồ nước, thác nước hạ xuống bắn lên hơi nước phả vào mặt.
Sợ quần áo bị hơi nước làm ẩm, Bạch Tiểu Hổ đi theo hướng khác của hồ, dừng lại ngay chỗ hai tảng đá lớn, đang định lấy điện thoại ra chụp ảnh, trong hồ nước bỗng nhiên nổi lên một trận bong bóng khí, một giây sau, cái đầu hổ trồi ra khỏi mặt nước, trong miệng còn ngậm một con cá béo.
Bạch Tiểu Hổ: “…”
Con hổ: “…”
Con hổ từ trong khu cách ly xổng chuồng rồi!!
Sao có thể?! Lẽ nào trong khu cách ly không đưa đủ lợn rừng hươu bảo nên mới chạy ra đây tự mình đánh dã thực?!!
Bạch Tiểu Hổ như bị sét đánh, cả người cứng đờ như cây que.
Thời khắc nguy cấp, đại đa số người cũng sẽ quên phản ứng, thậm chí xụi lơ trên đất.
Bạch Tiểu Hổ tốt xấu gì cũng đã tiếp xúc gần với báo tuyết, bắt đầu tỉnh táo lại từ kinh ngạc sợ hãi ban đầu.
Cậu đã nằm trong khoảng cách cảnh giới của con hổ này, không thể cúi đầu, không thể dời tầm mắt, càng không thể lộ lưng trước mặt đối phương, bằng không nó sẽ xem mình thành con mồi rồi vồ chết mình.
Bạch Tiểu Hổ gắt gao tập trung vào con hổ đột nhiên xuất hiện, thân thể chậm rãi lùi về sau.
Ở tình huống bình thường, khi hổ đã có đồ ăn rồi sẽ chọn mang theo con mồi yên lặng rời đi.
Bạch Tiểu Hổ an ủi chính mình như vậy, trong lòng điên cuồng cầu khẩn Hổ đại gia mau chóng rời khỏi nơi này.
Kết quả con hổ lại bơi về hướng của cậu!
Lẽ nào con hổ cảm thấy con cá trong hồ này không có nhiều thịt, vậy nên dự định ăn luôn cả cậu?!!
Cậu bé Bạch Tiểu Hổ hoảng thật rồi, muốn chạy đi thật nhanh, hai chân lại không nghe theo sai khiến của cậu, làm sao cũng không động được.
Con ngươi cậu kịch liệt thu nhỏ lại, tiếng nước rì rào, con hổ nhảy ra từ trong hồ nước.
Thân hình to lớn, tứ chi tráng kiện, một bộ da lông sặc sỡ tươi đẹp, phun con cá trong miệng ra.
Động tác này làm Bạch Tiểu Hổ trực tiếp đặt mông cái phịch xuống đất—
Nó quả nhiên muốn tới ăn cậu QAQ
Ngay thời điểm trực giác bảo cậu cái mạng nhỏ này khó giữ, phía sau truyền đến một tiếng gầm nhẹ, lại một cái bóng sặc sỡ đột nhiên rơi xuống trước người cậu, cùng con hổ phía trước giằng co lẫn nhau.
Mắt Bạch Tiểu Hổ đảo một vòng, hôn mê bất tỉnh.
Trước khi mất đi ý thức, trong lòng chỉ còn một ý nghĩ, chỗ này quá nguy hiểm, toàn hổ chạy rông đến đây.
Sau khi Bạch Tiểu Hổ bất tỉnh nhân sự, con hổ bước ra từ hồ nước bỗng nhiên đứng thẳng bằng hai chân sau, khi nửa người trên của nó nâng lên, nó biến thành một người đàn ông cao lớn, trần truồng.
Hắn liếc nhìn cái vòng cổ màu đen của Trình Thiên Châu, đi về phía tảng đá, móc ra một đống quần áo đầy nếp nhăn, nếu lúc này Bạch Tiểu Hổ tỉnh lại nhất định sẽ phát hiện đây là đồng phục làm việc của nhân viên chăm sóc trong trung tâm gây giống.
“Là người quen của ngươi?” Nam nhân không để ý chút nào mặc lại quần áo, hỏi Trình Thiên Châu, “Mang vòng cổ thì không thể biến hình được, ngươi là đứa nhỏ nhà ai?”
Trình Thiên Châu không mang quần áo, không thích trần trụi trước mặt người này chút nào.
Anh không trả lời đối phương, xoay người tới bên Bạch Tiểu Hổ, dùng chóp mũi cọ cọ trên sườn mặt cậu, xác định đối phương không sao mới nói với người cùng tộc mình: “Tôi đưa cậu ấy về.”
Nam nhân nhíu mày lại: “Nhóc đó đã thấy ta.”
Trình Thiên Châu: “Tôi sẽ giải thích với cậu ấy.”
Nam nhân nhìn chằm chằm mắt Trình Thiên Châu, hai đôi con ngươi sắc bén như nhau đối diện hai giây, nam nhân hỏi: “Ngươi quyết định chọn nhóc này làm bầu bạn?”
Trong lòng Trình Thiên Châu sững sờ, thú tộc một khi đem thân phận thực sự nói cho một nhân loại nào đó, chính là quyết định lựa chọn nhân loại đó làm bầu bạn của mình.
Bạch Tiểu Hổ đối với anh mà nói là tồn tại đầy chấp niệm của anh, anh đối với người này tràn ngập ý muốn sở hữu, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này.
Trước kia Lâm Hạo cứ gọi Bạch Tiểu Hổ “chị dâu chị dâu” anh vẫn không sửa lại, một mặt là ngại giải thích phiền phức, vậy nhưng có lẽ anh thực sự chưa bao giờ nghĩ sâu về nguyên nhân thực sự…
Vừa nãy nam nhân này hỏi như vậy, Trình Thiên Châu vậy mà có loại ý nghĩ “Thì ra là vậy”, “Nên như vậy”.
Trong lòng từng trận mừng như điên thổi tới, anh cúi đầu nhìn Bạch Tiểu Hổ đang hôn mê, quay đầu trịnh trọng nói với nam nhân: “Ừm, cậu ấy đáng tin.”
Nam nhân nghe anh chắc chắn như vậy thì không tỏ rõ ý kiến, nhấc con cá béo trên đất lên ném câu tiếp theo: “Tự mình xử lý.”, rồi đi về.
Trình Thiên Châu đợi tới khi đối phương biến mất không thấy bóng dáng đâu mới biến trở về hình người, nhẹ nhàng ôm lấy Bạch Tiểu Hổ trên đất, lại liếc mắt nhìn cái thân thể trần như nhộng của mình, quyết định đi tìm cái sơn động trước.
Anh ôm Bạch Tiểu Hổ nhảy lên tảng đá, tiến vào trong rừng cây hướng xa hổ viên nhất.
Nhân viên công tác dã ngoại thường sẽ lắp đặt máy quay phim hồng ngoại trên mấy cành cây khô, Trình Thiên Châu tránh hết tất cả máy quay, rất nhanh tìm được một hang động khô ráo sau bụi cây.
Anh ngửi một cái, không có mùi của dã thú khác, liền đem Bạch Tiểu Hổ đặt lên một hòn đá tương đối bằng phẳng, vừa mới buông tay, mi mắt người trong lòng rung động, mở mắt ra.
Bạch Tiểu Hổ: “…”
Trình Thiên Châu trơn bóng: “…”
Không khí một trận yên tĩnh.
Trình Thiên Châu mở miệng trước: “Cậu sao rồi? Còn chóng mặt không?”
Bạch Tiểu Hổ một mặt hoảng hốt tựa vào lồng ngực trần trụi của Trình Thiên Châu, lẩm bẩm nói: “Tôi còn chưa tỉnh, hình như còn mơ thấy hai con hổ lớn…”
Trình Thiên Châu trầm mặc: “…”
Tự nhiên cảm thấy hết sức khó khăn.
“Không đúng…” Bạch Tiểu Hổ rốt cục tỉnh lại, đột nhiên ngồi dậy nắm lấy cánh tay Trình Thiên Châu, một mặt hoảng sợ nói: “Hổ trong trung tâm chạy thoát rồi! Tôi phải mau mau nói cho bố mẹ tôi!”
Trình Thiên Châu đè cậu lại, nói: “Không có, hổ không xổng chuồng.”
Bạch Tiểu Hổ ngẩn ngơ: “Nhưng là tôi tận mắt thấy…”
Trình Thiên Châu đánh gãy lời cậu: “Kia không phải hổ trong trung tâm.”
“Không phải…?” Bạch Tiểu Hổ đột nhiên ý thức được một vấn đề, “Cậu…sao cậu lại ở chỗ này, tôi làm sao thế…”
Cậu liếc nhìn cảnh tượng xung quanh, sơn động có một phần tia sáng chiếu vào, nhưng toàn cảnh thì vẫn tối tăm như thường.
Cậu không nhịn được xích lại gần ngực Trình Thiên Châu, hỏi: “Chúng ta sao lại ở chỗ này…Con hổ đâu? Còn hai con hổ kia đâu?”
Người anh thích run rẩy trong vòng tay anh, máu Trình Thiên Châu bắt đầu chạy ầm ầm.
Anh dùng tay vây chặt người trong lồng ngực, kiên định nhin chằm chằm mắt Bạch Tiểu Hổ: “Tôi là con hổ tới sau kia.”
Bạch Tiểu Hổ tưởng mình nghe lộn: “Cậu nói gì cơ?”
Trình Thiên Châu: “Tôi không phải loài người, tôi là một con hổ.”
“…” Bạch Tiểu Hổ lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, “Đừng đùa nha, là cậu cứu tôi sao, cậu làm sao cứu tôi từ hai con hổ đó vậy? Có bị thương không?”
Trình Thiên Châu buông Bạch Tiểu Hổ đứng lên, thân ảnh cao lớn đem Bạch Tiểu Hổ hoàn toàn che dưới thân.
Bạch Tiểu Hổ sững sờ, ngồi trên hòn đá ngửa mặt lên, phát hiện đôi mắt Trình Thiên Châu trong huyệt động tối tăm vậy mà phát ra ánh huỳnh quang.
Ánh sáng màu vàng đen ngày càng sáng, căn bản không phải mắt mà loài người sẽ có!
Thoáng chốc vẻ mặt Bạch Tiểu Hổ có chút trống rỗng.
Một giây sau, trên người Trình Thiên Châu bắt đầu xuất hiện những đường vằn màu đen, anh chúi người xuống đất một cái, trong nháy mắt hóa thành một đại lão hổ cường tráng uy mãnh!
Bạch Tiểu Hổ: “!!!”
Cứu, cứu mạng…
Có yêu quái a a a a a a a a!
Tác giả có lời muốn nói:
Vốn muốn đăng hai chương, thế nhưng buổi chiều lại đột nhiên có lớp _(:зゝ∠)_, vậy nên chỉ có một chương thôi, được cái số từ có thể so với bình thường nhiều…nhiều hơn một chút, đại khái là bốn ngàn từ ấy QAQ
Cảm tạ địa lôi của hai tiểu thiên sứ Mèo Trắng cùng Kroenen, ôm lấy gặm một cái~.