Bạn đang đọc Hít Hổ Lớn Không Em – Chương 26: Giấc Ngủ Trưa
Từ tòa hành chính về lớp học sẽ đi ngang tòa khoa học và phòng thể dục.
Bạch Tiểu Hổ trong lòng có tâm sự, không cẩn thận va phải lưng người ta.
“Xin lỗi!” Cậu mau chóng lùi về sau một bước cúi đầu xin lỗi.
Âm thanh thanh thuận ôn hòa vang lên từ đỉnh đầu, mang theo ý cười mơ hồ: “Đang suy nghĩ gì đấy? Nếu không phải tôi đứng chỗ này cậu đã va phải cái máy rồi.”
Bạch Tiểu Hổ lúc này mới phát hiện người mình mới va phải là Giang Bách Hàn, trong tay đối phương cầm bình nước suối, hẳn là mới mua từ trong chỗ bán đồ.
“Cảm ơn cậu…” Bạch Tiểu Hổ thật không tiện cười đùa, “Tôi, tôi đại khái là mệt rã rời rồi.”
Tiếng nói vừa dứt, trên mặt nhất thời mát lạnh, Giang Bách Hàn cười híp mắt giơ chai nước tỏa hơi lạnh áp lên mặt cậu.
Bạch Tiểu Hổ bị hành động này của y làm cho quên cả cử động, nhếch miệng ngốc ngốc nhìn đối phương.
“Như vậy có hết buồn ngủ không?”
Vẻ mặt Bạch Tiểu Hổ quẫn bách né đầu, ngược lại hỏi: “Cậu muốn đi tập luyện sao? Thật sớm nha, bây giờ còn chưa tới một rưỡi nữa.”
Giang Bách Hàn thu chai nước về, thuận miệng “Ừ.”, hỏi: “Sao cậu cũng không nghỉ trưa?” Y nghiêng đầu liếc nhìn tòa hành chính: “Tìm giáo vụ sao?”
Bạch Tiểu Hổ lắc đầu một cái, cũng không trả lời y, trái lại cười với Giang Bach Hàn: “Vậy tôi không trì hoãn cậu tập luyện nữa, tôi đến phòng học ngủ bù nha.”
Nói xong cậu phất tay một cái, bước nhỏ chạy đi.
Giang Bách Hàn xoay người lại nhìn bóng lưng bối rối của cậu, trong mắt hiện vẻ suy tư.
Thời điểm Bạch Tiểu Hổ đẩy cửa, phòng học chỉ còn lại mỗi Trình Thiên Châu, rèm cửa che kín mít, trong phòng vừa tối vừa yên lặng.
Nhưng mà Bạch Tiểu Hổ cũng không cảm thấy quá kì quái, thành phố Trường Lâm mùa hè rất dài, điều hòa của phòng học tháng mười còn có thể mở.
Vậy nhưng mấy bạn nhà gần trường thì thường về nhà ăn cơm nghỉ trưa, mấy bạn ở xa thì càng thích mấy quán cà phê sách hay cửa hàng đồ uống bên ngoài khuôn viên trường hơn.
Bạch Tiểu Hổ vừa vào liền theo bản năng nhìn qua chỗ ngồi của Trần Bồi, trước mặt bàn của đối phương đến quyển sách còn không có.
Tâm tình cậu phức tạp thu tầm mắt lại, đóng lại cửa sau tiếp tục đi về hàng cuối.
Thời điểm đi vào Trình Thiên Châu còn đang nằm sấp trên bàn ngẩng đầu mở mắt ra, trán một mảng hồng.
Anh vừa gỡ nút tai vừa nói: “Cậu về rồi.”
Bạch Tiểu Hổ nhẹ giọng hỏi: “Tôi làm ồn cậu sao?”
Trình Thiên Châu: “Vừa nãy tôi chỉ nghỉ ngơi chút thôi, không ngủ.”
Bạch Tiểu Hổ lặng lẽ chăm chú nhìn vết hồng trên trán Trình Thiên Châu hai giây, nhìn lại một chút khóe mắt còn mang theo ngái ngủ của anh, quyết định không vạch trần, thay đổi đề tài: “Cậu buổi chiều cũng phải tập luyện dúng không, vừa nãy ở phòng thể dục tôi thấy Giang Bách Hàn.”
“Không có.” Trình Thiên Châu lại nằm xuống bàn, má phải gối lên cánh tay, như con mèo lớn lười biếng, “Tiết ba, bốn buổi chiều là tiết huấn luyện, Giang Bách Hàn là tự tập một mình.”
“Cậu ấy thật chăm chỉ.” Bạch Tiểu Hổ cảm thán, “Nghỉ trưa cũng dùng để luyện tập.”
Trình Thiên Châu không có hứng thú với chủ đề này, mí mắt lại bắt đầu đánh nhau.
Bạch Tiểu Hổ không biết nên cười hay nên khóc, thò tay vén sợi tóc xoăn trên đầu, nói nhỏ: “Cậu đến trường để học hay để ngủ đây?”
Trình Thiên Châu vẫn giữ nguyên tư thế ngả đầu, tay trái đặt trên bàn nhanh chóng nắm lấy cổ tay Bạch Tiểu Hổ kéo đến gần chóp mũi.
Anh yên lặng hít một hơi, nhắm mắt lại cười: “Đúng vậy, ngồi phía sau cậu ngủ thoải mái nhất.”
Lúc nói chuyện hơi thở nóng hổi thổi vào lòng bàn tay Bạch Tiểu Hổ, cậu không nhịn được cong cong ngón tay, muốn rút tay về.
“Cậu, cậu đừng nghịch, tôi cũng phải ngủ.”
Trình Thiên Châu dịch sang bàn bên ngoài, bỏ trống chỗ ngồi trước mặt, tiếp tục nhắm mắt lại: “Ngồi ngược lại, đối mặt với tôi mà ngủ.”
Cái mặt nộn nộn dịu dàng của Bạch Tiểu Hổ bốc khói đỏ bừng: “Không muốn, như vậy kỳ lắm.” Cậu càng ra sức, Trình Thiên Châu dường như chỉ cầm hờ cổ tay cậu mà dù Bạch Tiểu Hổ có cố gắng thế nào cũng không thể rút tay về được.
“Hoặc là ngủ, hoặc là bị tôi lôi kéo xem tôi ngủ.”
“Được rồi, vậy câu buông tôi ra đã.”
Không có cách nào, Bạch Tiểu Hổ không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp.
Tia sáng tối tăm trong phòng học chỉ có hai người bọn họ, cậu vẫn không nhịn được liếc nhìn bốn phía.
Trình Thiên Châu lông mày vui sướng giãn ra, lúc này rốt cuộc ngẩng đầu lên, vậy nhưng anh cũng chẳng chịu buông tay, trái lại mắt sáng ngời mà nhìn Bạch Tiểu Hổ ra hiệu cậu mau nằm.
Bạch Tiểu Hổ hết cách ủy ủy khuất khuất một tay xoay ghế lại, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống áp má lên tay phải, nằm lên vị trí của Trình Thiên Châu lúc nãy.
“Như vậy được rồi chứ.” Cậu nhướn mi trừng mắt nhìn Trình Thiên Châu, miệng cũng dẩu lên.
Trình Thiên Châu rốt cuộc cũng buông tay, hài lòng nằm xuống tiếp.
Hai người hai mắt đối diện, có thể thấy rõ ràng hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt đối phương.
Quan sát mắt Trình Thiên Châu trong khoảng cách gần như vậy, Bạch Tiểu Hổ không nhịn được ngạc nhiên nói: “Kính áp tròng của cậu đẹp ghê.”
Trình – vẫn luôn là chính mình, chưa bao giờ ẩn giấu – Thiên Châu: “………”
“Đây vốn là màu mắt của tôi.” Trong giọng Trình Thiên Châu mang theo tia oan ức nho nhỏ.
“Cậu là con lai?” Bạch Tiểu Hổ không nhịn được kề sát hơn, “Lần đầu tiên tôi thấy màu mắt như vầy đó, thật thần kỳ!”
Theo động tác Bạch Tiểu Hổ, khoảng cách của hai người rút ngắn lại chỉ còn bằng một nắm tay.
Trình Thiên Châu ngừng thở, âm thanh trầm thấp hơi khàn khàn: “Cậu sẽ không cảm thấy màu sắc này thật kỳ lạ sao?”
Bạch Tiểu Hổ nhẹ nhàng lắc đầu một cái, ánh mắt chăm chú đến chính mình cũng không biết: “Mới bắt đầu thì bị sợ thôi, cơ mà hiện tại lại cảm thấy rất đẹp.”
Cậu tinh tế quan sát, một bên gò má bị đè lên, âm thanh không khỏi hiện ra chút mềm mại như bĩu môi: “Lúc ánh nắng chiếu vào thì là màu vàng trong suốt; khi ánh sáng yếu lại giống như sắc vàng pha xanh lam, rất đặc biệt, đẹp như đá quý vậy.”
Lông mi Trình Thiên Châu run lên rất nhanh, trong lồng ngực như có dòng nước nóng đang cuộn trào, thanh âm cũng mang theo nhiệt khí nóng hổi: “Tôi không phải con lai, gia đình tôi có chút đặc biệt, màu mắt một số người khác với người khác.”
Bạch Tiểu Hổ bỗng cười một cái: “Vậy cậu chắc chắn là độc nhất vô nhị rồi.”
Trên mặt anh nở nụ cười tự nhiên.
Màu mắt của anh không cách nào biến hóa không phải do anh độc nhất vô nhị, cũng không phải do anh làm theo ý mình không muốn hoàn toàn giống như đa số nhân loại.
Chỉ vì chứng rối loạn lưỡng cực của anh làm cho không cách nào khống chế màu sắc đồng tử của mình.
Vậy nhưng nghe được mấy lời này từ Bạch Tiểu Hổ, anh cảm thấy anh thật sự là độc nhất vô nhị.
“Có chút buồn ngủ.” Bạch Tiểu Hổ ngáp một cái nho nhỏ, trong mắt ủ rũ, “Chúng ta mau ngủ thôi, buổi chiều có hai tiết số học đó.”
“Ừm, ngủ đi.” Trình Thiên Châu nhẹ giọng nói, buồn ngủ lúc trước trốn đi hết sạch.
Ánh mắt anh thâm thúy mà nhu hòa, lặng lẽ nhìn Bạch Tiểu Hổ nhắm mắt, lộ ra thụy nhan an tĩnh.
Phần tóc xoăn nhẹ được ép dưới thái dương, để lộ nhúm tóc nhỏ dưới đuôi mắt.
Lông mi thật dài thỉnh thoảng động đậy, như bươm bướm run rẩy trong mơ, mềm mại khiến người ta giật mình.
Hô hấp Trình Thiên Châu thả vô cùng nhẹ, nội tâm mềm thành một mảnh, là tình cảm mông lung mà anh không hiểu.
Thời gian như dừng lại, nhưng thật ra lại trôi qua rất nhanh.
Trình Thiên Châu nhạy bén nhận ra một cỗ mùi mà anh không thích, lạnh lẽo mà nhớp nháp, dù biến thành người vẫn mang theo cái mùi ẩm mốc đặc trưng của hang động.
Trong lòng một trận buồn bực, động tác đứng dậy rất nhẹ.
Trình Thiên Châu liếc nhìn đồng hồ treo tường trên bảng đen, chuông chuẩn bị sắp vang lên.
Anh miễn cưỡng chạm vào gò má Bạch Tiểu Hổ, cảm xúc mềm mại trắng mịn làm đầu quả tim anh run run, vội vàng tiến lên lay cánh tay cậu.
“Tiểu Hổ, tỉnh lại đi, lớp học bắt đầu rồi.”
Bạch Tiểu Hổ mơ mơ màng màng mở mắt, nghe được hai chữ “lên lớp” liền tỉnh táo một nửa.
Cậu vừa ngẩng đầu vừa xoa mắt, hậu tri hậu giác nói: “Cậu vừa nãy không ngủ sao?”
“Buổi sáng ngủ no rồi.” Trình Thiên Châu thuận miệng nói.
Nhìn bên trái cậu có nhúm tóc nhỏ nhếch lên, liền đưa tay giúp cậu vuốt xuống, nhưng ngay khi chạm vào mái tóc mềm mại lại không nhịn được xao xuyến.
Lúc này cửa sau mở ra, Trình Thiên Châu bỗng nhiên phản ứng lại hành động vừa rồi của mình cứ như bị gậy trêu mèo dụ ấy, vội vàng lùi về sau.
“Sao thế?” Bạch Tiểu Hổ giơ tay lên chạm vào tóc.
Trình Thiên Châu nghiêm túc nói: “Có cọng tóc xù lên.”
Bạch Tiểu Hổ mau mau đè xuống, còn rất u oán với tóc của mình: “Tóc tôi quá xoăn, xoăn tít luôn ấy.
Còn xù lên không?”
Trình Thiên Châu nhìn xuống, cái đống tóc xoăn kia đứng mãi không ngã, ngoan cường phấp phới trên đỉnh đầu Bạch Tiểu Hổ, kỳ thực rất đáng yêu…
“Không xù.” Trình Thiên Châu mở mắt nói mò dưới tiếng cười khẽ của Lục Ngạn.
Lần này Bạch Tiểu Hổ nghe được, theo bản năng nhìn về phía Lục Ngạn, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
Ở chỗ Bạch Tiểu Hổ không nhìn thấy, Trình Thiên Châu đột nhiên trầm mặt, hướng ánh mắt lạnh lẽo mà hung ác nhìn về phía Lục Ngạn.
Khóe mắt Lục Ngạn hơi nhướn lên, vẻ mặt lãnh đạm thường ngày chợt dịu dàng với Bạch Tiểu Hổ, trên gương mặt ngũ quan tinh xảo của y như hồ băng nứt ra, xuân thủy du đãng.
Khóe mắt y cong cong, cười với Bạch Tiểu Hổ: “Cậu rất thích hợp với tóc xoăn.”
Trình Thiên Châu: “……”
– –Tức! Đến! Xù! Lông!
Anh nhất định phải buộc con rắn này thành cái nơ rồi treo lên cây thành Rắn Một Nắng mới được!
Tác giả có lời muốn nói:
Vở kịch nhỏ:
Sau bữa trưa, đám người tụm năm tụm ba về phòng học.
Trình Thiên Châu thô bạo mở toang cửa phòng học: “Tôi muốn ngủ trưa, các người mau cút.”
Mọi người quyết đoán hỏa tốc chuồn lẹ.
Không trêu nổi, không trêu nổi, mau chạy mau chạy..