Bạn đang đọc Hít Hổ Lớn Không Em – Chương 12: Bàn Sau
Bạch Tiểu Hổ vừa về lớp học không lâu giáo viên thể dục liền thổi còi tập hợp nhân số, phát hiện Thái Bằng Nghị và Lâm Bân đều vắng mặt.
“Hai người bọn họ đâu?”
“Dạ thầy, Thái Bằng Nghị bị đau bụng, Lâm Bân về trước cùng cậu ấy rồi.” Bạch Tiểu Hổ nghe ra đây là âm thanh của Trần Bồi, thân thể không nhịn được run lên.
Người này, sau này cũng phải cách xa ra.
“Nhớ nhắc hai người đưa giấy phép phòng y tế cho thầy.” Giáo viên thể dục nói, cũng chưa chắc tin thật.
Sau khi tan lớp, cả lớp rầm rầm chạy đi phòng tắm vòi sen, Bạch Tiểu Hổ đã mặc đồng phục học sinh, muốn trở về lớp trước.
“Uầy chờ đã.” Phó Minh Cách nhảy qua quoàng vai cậu.
Cả người Bạch Tiểu Hổ đơ như cây que.
Phó Minh Cách phát hiện không đúng lông mày nhíu một cái: “Sẽ không giận tôi ha, vừa nãy tôi có chút vội vàng.
Vầy đi, tôi mời cậu uống nước, thế nào?”
Bạch Tiểu Hổ thả lỏng thân thể, nhẹ giọng nói: “Không sao, là do tôi quá ngốc thôi.” Do dự một chút vẫn quyết định nói ra dự định của bản thân: “Tôi định chọn lại khóa học.”
Phó Minh Cách nói: “Nhưng cái này không đổi được nha.”
Không đổi được?! Vậy phải làm sao bây giờ? Cậu có bóng ma với việc bán khỏa thân trước mặt người khác rồi.
Bạch Tiểu Hổ khóc không ra nước mắt, trong lòng một trận hoảng loạn, tuần sau lại có lớp nữa, cậu phải làm gì bây giờ?
“Thật sự không còn cách nào sao?” Bạch Tiểu Hổ chưa từ bỏ ý định nói.
Phó Minh Cách lần này cũng ý thức được chuyện mình không nên tự tiện chủ trương chọn lớp bơi cho Bạch Tiểu Hổ, có mấy người trời sinh không học được một chuyện gì đó, lại như Bạch Tiểu Hổ không thể nào học bơi.
Hắn gãi gãi đầu, nói: “Vậy đi, bọn mình sau lớp tự học hỏi tổ trưởng một chút, tôi nhớ chỉ có tổ trưởng mới có thể thống nhất mấy bảng đăng kí này.”
Bạch Tiểu Hổ lại dấy lên hi vọng, nói với Phó Minh Cách: “Cậu mau đi tắm đi, tôi ở ngoài chờ cậu.”
Sau khi tiếng chuông chuẩn bị của lớp tự học vang lên, dưới ánh mắt mong đợi của Bạch Tiểu Hổ, Phó Minh Cách gõ gõ mặt bàn Lục Ngạn: “Có chuyện muốn hỏi một chút, tổ trưởng.”
Lục Ngạn cũng từ chỗ bán đồ thể dục về, tóc mái bị mồ hôi bết dính trên trán, lấy một cái khăn tay màu xanh kẻ ô vuông ra lau, Phó Minh Cách thấy y chú ý tiểu tiết như vậy nhịn không được hơi bĩu môi.
“Chuyện gì?” Y ung dung thong thả lau mồ hôi, hỏi.
Phó Minh Cách: “Lần trước chẳng phải Bạch Tiểu Hổ chọn khóa thể dục sao, tôi chưa hỏi ý cậu ấy đã tự tiện chọn bơi cho cậu ấy.
Nay đi học phát hiện một tế bào bơi bé tí cũng không có, tiếp tục nữa khẳng định rớt môn.”
Lục Ngạn nhấc mí mắt, nhàn nhạt nhìn về phía Bạch Tiểu Hổ: “Vì vậy nên?”
Bạch Tiểu Hổ da đầu căng thẳng đối diện với ánh mắt lạnh như băng của y: “Vì vậy nên tôi muốn hỏi mình có thể đổi lớp học được hay không…”
Lục Ngạn gấp khăn tay, âm thanh lạnh lẽo không nhân nhượng: “Không thể.”
Ánh mắt Phó Minh Cách lóe lên hỏa khí, cố gắng nhịn tính tình xuống giải thích: “Này không phải lựa chọn của cậu ấy, cũng không thể đổi luôn sao?”
Lục Ngạn ngồi trên ghế, ngửa đầu đối diện với Phó Minh Cách nhưng không có nửa điểm yếu thế: “Phó Minh Cách, quy củ chính là quy củ, đã nhập vào hệ thống rồi thì không thể đổi được.
Nếu mỗi người đều giống cậu muốn làm gì thì làm không dùng não suy nghĩ, muốn ghi danh thì ghi danh muốn đổi là đổi thì giáo vụ bên kia phải tăng thêm biết bao nhiêu lượng công việc?”
Bạch Tiểu Hổ đã từ bỏ, kéo Phó Minh Cách xin lỗi Lục Ngạn.: “Xin lỗi tổ trưởng, tôi biết rồi, làm phiền cậu quá.”
Phó Minh Cách lỗ mũi phập phồng: “Bạch Tiểu Nương, đừng có phá sân khấu của tôi.”
Lục Ngạn nhếch miệng cười giễu cợt, giương mắt lên nhìn Bạch Tiểu Hổ.
Tròng mắt y trong suốt màu hổ phách, lúc cười mà như không cười nhìn người khác lại rất có tính áp bức.
Thân thể Bạch Tiểu Hổ cứng đờ, cậu hẳn là không nghe lầm, Lục Ngạn mới vừa cười gằn với cậu.
Bạch Tiểu Hổ cũng biết Phó Minh Cách có lúc rất nóng nảy, nói cho cùng cũng là tính cách của cậu ấm nhà giàu thôi, vậy nhưng cậu vẫn không buông tay hắn ra: “Phó Minh Cách, không phải tôi phá sân khấu của cậu đâu.
Là do tôi nghĩ thông suốt rồi, vẫn cần học bơi chứ, lỡ như có một ngày tôi cần bơi thì sao? Sau giờ học tôi sẽ tìm gia sư học bơi thêm, đừng lo lắng.”
Những người khác cũng nhìn lại, lớp phó Đới Quân Tuyền đi tới, tát một cái vào lưng Phó Minh Cách: “Minh Cách Cách, đang ầm ĩ gì đó?”
“A Đới Quân Tuyền cái đồ nữ nhân bạo lực này!” Hắn che cái vai bị trọng thương lầm bầm dựa về chỗ ngồi: “Tui rất mảnh mai có được hay không!”
Đới Quân Tuyền khinh thường liếc với cái gáy của hắn, chuyển sang nói với Bạch Tiểu Hổ: “Tiểu Nương, vừa nãy mấy cậu có chuyện gì á?”
Bạch Tiểu Hổ lắc đầu một cái, muốn nói không có gì nhưng Phó Minh Cách đã cướp lời trước một bước nói đầu đuôi câu chuyện: “Đã nói là tôi sai, tại sao vẫn không thể đổi?”
Đới Quân Tuyền lần này cũng khó xử: “Đúng là không thể đổi đâu, cậu cũng biết nội quy nghiêm lắm mà.”
Chuyện này với cúp học về sớm đi muộn không giống nhau, dựa theo quy định là không tùy tiện cho học sinh đổi, trừ phi có lí do chính đáng như dị ứng hay bệnh tim gì đó.
Bạch Tiểu Hổ cười gượng: “Không đổi được cũng hết cách rồi, cảm ơn lớp phó.”
Sau khi trở lại chỗ ngồi, Bạch Tiểu Hổ vẫn từng trận thất lạc, không nhịn được nằm nhoài lên bàn học.
Trong lòng Phó Minh Cách cũng cảm thấy khó chịu, tiến đến bên tai cậu muốn nói lời xin lỗi, không nghĩ tới Bạch Tiểu Hổ cứ như bị ong đốt một phát nhảy bắn lên dính sát vào tường, vẻ mặt sợ hãi.
Phó Minh Cách bị sợ hết hồn: “!??”
Bạch Tiểu Hổ ý thức được mình có chút thần hồn nát thần tính từ sau chuyện ở phòng thay đồ.
Sắc mặt cậu tái nhợt, chậm rãi ngồi lại ghế, khô khan giải thích: “Không, không có chuyện gì, tôi…tôi vừa nãy đang suy nghĩ, lúc đang suy nghĩ tôi hay dễ bị dọa…”
Phó Minh Cách nghi ngờ nhìn cậu, lúc này toàn bộ lớp bỗng yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều nhìn về cửa.
“Cái lùm mía!” Phó Minh Cách xém tí là tưởng mình mù, cái tên biến mất ròng rã một tuần cuối cùng cũng xuất – hiện – rồi!
Bạch Tiểu Hổ cũng ngẩng đầu, đối diện với con ngươi kì lạ vàng kim sắc bén kia.
Đối phương dừng lại hai, ba giây, sau đó dời tầm mắt, nhìn thẳng đi vào lớp học.
Một số người có khí chất tự nhiên như vậy, chỗ đi qua, đám người tụ tập cũng tự động tản ra nhường đường.
Sao anh ta lại xuất hiện ở cửa phòng học?!
Anh ta là tới tìm mình sao?!!
Anh ta nhất định là muốn tìm mình!!!
Trong lòng Bạch Tiểu Hổ co rúm lại một cục, thiếu điều hức một cái khóc luôn.
Phải, phải làm sao bây giờ QAQ
Mắt thấy đối phương từng bước đi về phía mình, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, tứ chi Bạch Tiểu Hổ cũng dần lạnh theo, đông thành một pho tượng đá.
Thân ảnh cao lớn cuối cùng cũng bước tới lối đi bên cạnh chỗ ngồi của cậu và Phó Minh Cách, dưới ánh mắt sợ hãi của Bạch Tiểu Hổ mặt không cảm xúc bước chân không dừng tiếp tục tiến về phía trước.
Không có gì? Không có gì!!!
Bạch Tiểu Hổ trợn tròn hai mắt, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bàn sau va chạm.
Không thể nào…
Bạch Tiểu Hổ cót két cót két quay đầu lại, cách một lớp áo đồng phục học sinh mà vẫn có thể nhìn thấy lồng ngực rộng lớn với múi cơ của người ta.
Cái cổ cứng ngắc từ lâu chẫm rãi nhấc lên, con ngươi vàng kim nhàn nhạt nhìn cậu.
“Chuyện gì?”
“!!” Bạch Tiểu Hổ “vèo” một cái quay đầu lại ngồi thẳng, lấy tốc độ nhanh nhất kéo ghế lên phía trước, ngực kề sát bàn học, hai nắm tay khép lại đặt trên đầu gối, lưng thằng tắp đoan đoan chính chính nhìn bảng đen nhưng trong mắt toàn kinh hãi tột độ.
Mẹ ơi sao biến thái lại ngồi sau cậu vậy nè…
Tôn đại thần ngồi sau, Phó Minh Cách cũng không dễ chịu gì.
Hắn lén lén lút lút chọt chọt tay Bạch Tiểu Hổ, cậu mê man quay đầu lại.
“Là người này nè.” Phó Minh Cách đến gần nhỏ giọng nói: “Ai mà đụng vô cái bàn của nó là bị treo lên cây, cậu cẩn thận đó.”
Bạch Tiểu Hổ: QAQ
Cậu muốn chuyển chỗ!!
Hai người trước mặt rất gần nhau, cái mỏ của nhân loại bên phải còn sắp đụng vào tai Bạch Tiểu Hổ nữa.
Trình Thiên Châu nhìn chằm chằm cái khoảng cách năm milimet kia, cảm giác bị mạo phạm lãnh địa làm anh nổi giận đến muốn vung vẩy đuôi đi tới đi lui.
Phía sau đột nhiên thổi lên một luồng gió lạnh như mùa đông về, Bạch Tiểu Hổ và Phó Minh Cách đồng thời run cầm cập, liếc nhìn ngoài cửa sổ, mặt trời chói chang, tiếng ve kêu không ngớt, sao bọn họ lại cảm thấy sau lưng từng trận ớn lạnh ấy nhỉ?
“Cậu biết cậu ấy tên, tên gì sao?” Bạch Tiểu Hổ nuốt ngụm nước bọt, âm thanh càng nhỏ hơn.
Phó Minh Cách: “Hình như tên là Trình Thiên Châu?”
Trình Thiên Châu…Thiên Châu…Điềm Chúc???
Cậu còn nhớ…Điềm Chúc sao?
Lúc ở phòng thay quần áo, đối phương hỏi cậu còn nhớ anh chứ? Vì vậy đây không phải là “Điềm Chúc” mà là tên của chính mình sao? Phát âm cũng quá không đúng tiêu chuẩn đi…
Bạch Tiểu Hổ nhất thời có chút ngạc nhiên, bọn họ trước đây gặp nhau?
Có nên hỏi lại anh không ta, lỡ như có hiểu lầm gì đó.
Mới vừa bay lên ý niệm này, hình ảnh mình bị đối phương đè trên ván cửa ngửi đến ngửi đi hiện lên trong đầu, Bạch Tiểu Hổ lập tức đánh bay cái ý nghĩ này đi.
Cậu vẫn còn muốn tìm biến thái nói chuyện à?!
Tuy rằng Trình Thiên Châu ngồi ngay sau cậu, nhưng Phó Minh Cách cũng nói rồi, đối phương rất ít khi đến lớp.
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, sau này cậu không cùng người này tiếp xúc là được.
Đáng tiếc, mới vừa có quyết định này, sau lưng liền bị người nhẹ nhàng đâm đâm, trong nháy mắt làm Bạch Tiểu Hổ nổi một tầng da gà.
“Có, có chuyện gì…” Bạch Tiểu Hổ co vai, hai móng vuốt nắm chặt mép bàn học cứng ngắc xoay người hỏi.
Trình Thiên Châu im lặng một lúc, chậm rãi thu tay lại nắm chặt dưới bàn học.
Bạch Tiểu Hổ:???
Sao không nói gì hết?
“…Ngồi xích xuống.” Trình Thiên Châu vẻ mặt nhàn nhạt, rơi vào mắt Bạch Tiểu Hổ chính là trừng mắt hung hăng ra mệnh lệnh.
Thật là đáng sợ QAQ!
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Bạch Tiểu tóc xoăn Hổ: Mẹ ơi sao biến thái lại ngồi sau cậu vậy nè…
Tác giả mẹ gì cười: Bởi vì con đáng yêu (mỉm cười)
Các tiểu thiên sứ Tiết Nguyên Tiêu vui vẻ, hôm nay chương mới sớm một chút vì tác giả ngốc nghếch muốn đi ra ngoài chơi _ (: з ゝ ∠) _
– —-
Chúc mọi người đọc truyện vuiii ^^.