Hít Hổ Lớn Không Em

Chương 10: Cạm Bẫy


Bạn đang đọc Hít Hổ Lớn Không Em – Chương 10: Cạm Bẫy


Bạch Tiểu Hổ lòng vẫn còn sợ hãi, sau khi về hàng thấy những người khác đều đã khởi động xong đang tự do hoạt động rồi.

Giáo viên gọi cậu lại, nói: “Trước đó đã học chưa?”
Bạch Tiểu Hổ lắc đầu: “Dạ chưa, em là vịt cạn đó thầy.”
Giáo viên thể dục hơi kinh ngạc: “Vậy thầy dạy riêng cho em.”
Thấy Bạch Tiểu Hổ nhìn những người khác, giáo viên thể dục nói: “Bọn họ từ nhỏ đã biết bơi.

Có nhiều người chọn bơi không phải để học mà chỉ đến giải nhiệt thôi.”
Dứt lời, giáo viên làm mẫu cho Bạch Tiểu Hổ xem.
Sau mười phút, Phó Minh Cách thấy Bạch Tiểu Hổ đến nín thở còn không làm nổi, nhịn không được bước lên phụ một tay.
“Khụ khụ khụ!” Bạch Tiểu Hổ dựa vào cánh tay của Phó Minh Cách đứng vững lần nữa, mái tóc xoăn xoăn ướt nhẹp dính sau gáy, nhỏ nước xuống tong tong.

Bạch Tiểu Hổ lau mặt, khóe mắt rủ xuống, “Thật khó a…”
Phó Minh Cách bĩu môi: “Cậu đừng nghĩ mình ở trong nước, thả lỏng thả lỏng.” Hắn vỗ vỗ lưng đang căng thẳng của Bạch Tiểu Hổ: “Bắp thịt căng cứng như vầy sao mà điều chỉnh được?”
Giáo viên thể dục thấy vậy nói: “Phó Minh Cách, em đỡ hông em ấy trước học nổi đã.

Thầy đi xem những người khác.”
“Dạ vâng, thầy cứ để em thầu cho!” Phó Minh Cách sảng khoái đáp, quay đầu đã thấy Bạch Tiểu Hổ cảm dộng đến nước mắt lưng tròng, trong lòng khá đắc ý: “Tôi làm mẫu cho cậu một lần, nhớ để ý kỹ.”
“Ừ!” Bạch Tiểu Hổ trịnh trọng gật đầu.
Phó Minh Cách chắp tay qua đầu, cả người rời khỏi vi trí.

“Thấy được rồi chứ.” Phó Minh Cách bơi về, đẩy sau lưng cậu: “Cậu tới thử một lần.”
Bạch Tiểu Hổ nội tâm một mảnh mê man: “…”
Cậu vừa nãy có thấy gì à…
Hoàn toàn không bắt được sóng – Phó Minh Cách ở một bên tiếp sức: “Có thể làm bạn cùng bàn của tôi nói rõ vận mệnh của cậu được đó, lần này chắc chắn sẽ được.

Đi thôi, Bạch Tiểu Nương!”
Bạch Tiểu Hổ:???
Bạch Tiểu Hổ vẻ mặt một bộ thấy chết không sờn, làm theo động tác của Phó Minh Cách giẫm chân về trước.

Một giây sau, mặt nước nổi lên một chuỗi bọt khí, Bạch Tiểu Hổ trực tiếp chìm xuống đáy hồ.

Phó MInh Cách nhanh chóng vươn tay trái đẩy bụng Bạch Tiểu Hổ lên, tay phải luồn xuống nước vỗ vào đầu gối cậu.
“Duỗi thẳng chân, thả lỏng một chút.”
Bạch Tiểu Hổ cứng đơ như cá khô một nắng, hai chân theo bản năng vẫy lung tung.
“Ai nha, đã nói thả lỏng, duỗi người đừng nhúc nhích.” Phó Minh Cách bị tạt cho một mặt toàn nước, mạnh tay vỗ xuống bắp đùi Bạch Tiểu Hổ.
Bạch Tiểu Hổ lập tức bất động.
“Đúng, không nên lộn xộn.” Phó Minh Cách thỏa mãn, âm thanh cũng nhu hòa hơn mấy độ, “Tôi đưa tay đỡ cho cậu, đừng sợ, thả lỏng, so easy.”
Bạch Tiểu Hổ nghe Phó Minh Cách chỉ thị, cả người rốt cục nổi lên!
Phó Minh Cách nắm bắt thời gian rất chuẩn, lúc Bạch Tiểu Hổ sắp hết hơi lại đỡ hông cậu lên đứng trong nước.
Đáng tiếc Bạch Tiểu Hổ trượt chân, cả người ụp mặt xuống, Phó Minh Cách tay mắt nhanh lẹ mò cậu lên, Bạch Tiểu Hổ sợ đến tựa vào lồng ngực hắn thở dốc.

Phó Minh Cách một mặt ghét bỏ: “Cậu quá lo lắng rồi, có tôi ở đây cậu còn sợ cái rắm?”
Bạch Tiểu Hổ nói: “Tôi, tôi sợ nước, vừa vào trong nước liền căng thẳng…”
“Chậc, nhớ kĩ nè.” Phó Minh Cách tuy vẻ mặt ghét bỏ nhưng tốc độ nói vẫn chậm lại, “Lúc đứng lên đem chân co lại sát ngực với bụng, cả người sẽ tự đứng lên, lúc này cậu đem hai chân thả xuống là đứng được.

Đến, chúng ta thử xem.”
Bạch Tiểu Hổ nắm chặt cánh tay không dám động, Phó Minh Cách dưới ánh nhìn cực kì đáng thương của cậu từng ngón từng ngón bẻ ra, lùi lại một bước khích tướng nói: “Bạch Tiểu Nương, còn nói muốn manly hơn, vậy mà chỉ có nhiêu đây đã không xong?”
Bạch Tiểu Hổ nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng cầu nói: “Cậu, cậu cách gần tôi một chút được không?”
Phó Minh Cách: “…” Làm sao bây giờ, rất muốn bắt nạt người ta.
Hắn chậc một tiếng, một lần nữa tiến lên ôm eo Bạch Tiểu Hổ: “Thật phiền phức, lần này cậu không sợ nữa chứ?”
Cậu hít sâu một hơi, động tác quan trọng lúc thầy giáo giảng cậu đã nhớ kĩ trong lòng.

Nhưng cậu cũng không biết sao, từ nhỏ đã sợ nước, thậm chí còn không dám ngồi lên cầu trượt trong công viên nước mà bọn nhóc năm tuổi thích chơi.
Lần này cũng vậy, không muốn bị người khác xem thường, Bạch Tiểu Hổ quả thực đã dùng hết can đảm cả đời mới không chạy trối chết lúc xuống nước.

Vậy nhưng chỉ có cậu mới biết, khoảnh khắc bị nước vây quanh thần kinh không một giây thả lỏng.

Coi như có người đỡ, nội tâm cũng cố khắc phục sợ hãi, thân thể thật giống như đã từng chìm sâu dưới nước, đã nhớ kĩ cảm giác nghẹt thở gần chết kia, mặc kệ cố gắng đến đâu, bắp thịt trước sau đều cứng đờ, tứ chi không cách nào phối hợp.
Bạch Tiểu Hổ giương mắt, Phó Minh Cách cười cổ vũ cậu, cậu nhắm mắt lại, cắn răng chìm xuống nước.
Lại tới nữa rồi, cậu muốn mở rộng tứ chi, nước ép tới từ bốn phương tám hướng, sức mạnh vô hình mà kiên cố gắt gao ràng buộc cậu, Bạch Tiểu Hổ lại một lần nữa sặc nước.

Phó Minh Cách vớt người lên, khổ não nắm tóc trên trán: “Cậu thử lần nữa..?”
Lần này Bạch Tiểu Hổ cũng nghe ra không chắc chắn trong giọng hắn, cậu mím môi, trầm mặc gật đầu.
Một lần, hai lần, ba lần…
Khu nước nông chỉ còn mỗi hai người, Bạch Tiểu Hổ lại lần nữa nằm nhoài trên cánh tay Phó Minh Cách thống khổ sặc nước.
“A A A A!” Chờ cho Bạch Tiểu Hổ đứng vững, Phó Minh Cách hai tay ôm đầu kêu to, “Bạch Tiểu Hổ cậu là heo hả! Tôi nói cậu thẳng chân thẳng chân, cậu nghe không hiểu a! Động tác đơn giản thế mà cũng không làm được!”
“Phó thiếu, bên này năm đối năm có tới không?”
Khu này có hai bể bơi, bên phải là bể chơi bóng nước.

Đám Tưởng Lập Quân sau khi nói với giáo viên một tiếng liền rời khỏi khu giảng dạy.
Phó Minh Cách cũng không nghĩ Bạch Tiểu Hổ khó chỉ như vậy, đã sớm hao hết kiên trì, liền đáp: “Đến! Chờ chút!”
Hắn chuyển tới Bạch Tiểu Hổ, hỏa khí buồn bực bốc lên: “Cậu ở chỗ này luyện tập đi, lúc muốn học chìm thì bám vào vách tường, tôi đi đây.”
Hai tay Bạch Tiểu Hổ dưới nước nắm chặt nhau, trên mặt lại biểu hiện với Phó Minh Cách dáng vẻ tôi cũng không chịu nổi chính mình: “Ài, tôi cũng biết là do mình quá ngốc, cậu qua đó đi, cái này phải dựa vào chính tôi mới được.”
Phó Minh Cách vẻ mặt được giải thoát rồi xoạch một tiếng bỏ ra khỏi khu nước nông, hô một tiếng nhảy ào vào khu bóng nước, bắn lên bọt nước cùng một đám cười mắng.
“Mịe bà, Phó thiếu nhìn người một chút!”
“Bản phú ra trận nào có chuyện không có thanh thế?”
“Ha ha ha vâng vâng vâng, mày nổi bật nhất!”
Bạch Tiểu Hổ rũ mắt, hàng mi che khuất vẻ cô đơn.

Cậu quay người hướng đến cầu thang, muốn lên bờ uống nước, có người gọi cậu lại: “Bạch Tiểu Hổ.”
“Chuyện gì?” Bạch Tiểu Hổ xoay người, nhìn về phía Trần Bồi từ vùng nước sâu bơi đến, phía sau còn có hai người khác, là Thái Bằng Nghị và Lâm Bân.
Thái Bằng Nghị và Trần Bồi đều là vóc người vừa cao vừa ốm, nhưng mà so với Trần Bồi thì gã ta xem ra có chút cường tráng hơn, lúc nhìn người khác cứ hay hất cằm lên.

Gã đưa tay khoát vai Bạch Tiểu Hổ: “Thật không tiện a Bạch Tiểu Nương, vừa nãy cười cậu lớn tiếng như vậy.”

Bạch Tiểu Hổ thân thể nháy mắt cứng đờ, cười lắc đầu: “Không có chuyện gì.”
Lâm Bân vóc dáng thấp nói: “Đầu tiết chẳng phải muốn đi khiếu nại sao, Tiểu Nương có muốn đi cùng bọn tôi không?”
Bạch Tiểu Hổ ngơ ra một giây, mới nói: “Hiện tại không cần…”
Thái Bằng Nghị trực tiếp ôm vai cậu đi vào bờ: “Đã nhắn với giáo viên rồi, nhiều người thì sức mạnh càng lớn không phải sao? Tôi còn kéo thêm hai người kìa.”
Nói xong Thái Bằng Nghị một bước ra khỏi hồ bơi, gã cúi người lộ ra với Bạch Tiểu Hổ nụ cười vi diệu: “Đến, tôi kéo cậu lên.”
Bạch Tiểu Hổ chần chờ, trong một giây chần chờ này Lâm Bân phía sau vỗ lưng dưới cậu một cái: “Mau mau a, chặn chỗ này làm gì.”
Một cái đánh kia vị trí khá thấp, mông Bạch Tiểu Hổ lộ một nửa khỏi mặt nước, tạo nên một vòng gợn sóng, tầm mắt Thái Bằng Nghị cùng Lâm Bân một trên một dưới lộ ra ác ý bị che dấu.
“Từ từ đi, gấp cái gì?” Thái Bằng Nghị liếc mắt nhướn mày, “Nếu như Tiểu Nương của chúng ta trượt chân thì làm sao bây giờ?”
Lâm Bân lộ ra nụ cười hiểu ý: “Ha ha ha, không vội, không vội.”
Bạch Tiểu Hộ không dám do dự lâu nữa, nắm tay Thái Bằng Nghị được gã kéo ra hồ bơi.

Khí lực Thái Bằng Nghị có chút lớn, may là một tay khác Bạch Tiểu Hổ nắm trên tay vịn mới không ngã lên người Thái Bằng Nghị, dù vậy cậu vẫn nói một tiếng “xin lỗi.” với đối phương.
Thái Bằng Nghị cười cười, tiếp đến lại khoác vai Bạch Tiểu Hổ, Lâm Bân tiến lên đi cạnh Bạch Tiểu Hổ, Trần Bồi yên lặng đuổi theo, ba người vây quanh Bạch Tiểu Hổ đi ra ngoài.
Tác giả có lời muốn nói:
Đã chỉnh sửa xem có vấn đề về chia phân đoạn khum _(:зゝ∠)_
Cảm ơn địa lôi của hai vị cô nương~
Độ giang Kroenen ném 1 cái địa lôi Ném mạnh thời gian:2018-02-28 00:07:58
Miêu bạch ném 1 cái địa lôi Ném mạnh thời gian:2018-02-28 10:15:31
Độ giang Kroenen ném 1 cái địa lôi Ném mạnh thời gian:2018-02-28 22:57:32
– ———
Các tình iu đọc truyện zui he (0v0)
Ủng hộ bạn biên tập trên wattpad và truyenhd nha mọi người (ง ื▿ ื)ว.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.