Hình Như Tôi Thích Nam Phụ Rồi

Chương 31: Giấc Mơ


Bạn đang đọc Hình Như Tôi Thích Nam Phụ Rồi – Chương 31: Giấc Mơ


Lâm Hữu Kỳ bị Lâm Hiểu Ninh đuổi ra ngoài thì liền lủi thủi trở về phòng của mình.

Rất nhanh sau đó, anh liền đi ngủ rồi từ từ tiến vào một giấc mơ.
Trong mơ, Lâm Hữu Kỳ bị một nhóm côn đồ bao vây, đánh đập.

Mặc dù đã cố gắng, nhưng Lâm Hữu Kỳ không thể nào phản kháng, chỉ biết dùng ánh mắt căm thù để nhìn những kẻ đang tấn công mình.
Bỗng nhiên, tên cầm đầu của đám côn đồ cầm một cây gậy đến, sau đó giơ cao cây gậy rồi nhắm thẳng vào đầu anh mà đập xuống.
Thế nhưng, lúc Lâm Hữu Kỳ tưởng mình sắp bị đánh chết thì một nàng tiên xinh đẹp xuất hiện, phất tay một cái đã hạ gục tên cầm đầu.
Lâm Hữu Kỳ vì vậy mà được cứu sống.
Anh liền nhìn về phía nàng tiên – ân nhân cứu mạng của mình rồi cố gắng dùng chút hơi sức còn lại để nói hai tiếng: “Cảm ơn.”
Tuy nhiên, nàng tiên không trả lời, cũng không chịu nhìn anh.
Cô quay người, từ từ bước đi, cứ cách xa Lâm Hữu Kỳ dần dần.
Lâm Hữu Kỳ không muốn nàng tiên đi mất.

Anh muốn cảm ơn cô, muốn báo đáp cô.

Vì vậy, anh định lên tiếng gọi cô lại.

Thế nhưng, anh lại không biết nên gọi cô là gì.
Lại thấy cô đi ngày một xa hơn, Lâm Hữu Kỳ liền hoang mang vô cùng.

Anh cố gắng ngồi dậy, nhưng không được.

Anh cố gắng lết người để theo cô, cũng không được.

Nhìn thấy cô đang dần dần biến mất khỏi tầm mắt, anh vô cùng hoảng loạn.

Trong vô thức, anh cất tiếng gọi: “Lâm Hiểu Ninh!”
Trong lúc đó.
Lâm Hiểu Ninh nằm ngủ ở phòng bên cạnh cũng đang mơ một giấc mơ.
Trong mơ, Lâm Hiểu Ninh mặc một bộ váy công chúa màu hồng trông vô cùng xinh đẹp.
Cô đi dạo trong rừng, vui vẻ ngắm cảnh rồi lại hái hoa, hái quả.

Nhưng bỗng nhiên, một nhóm người mặt quỷ, tay cầm vũ khí bỗng nhiên xuất hiện.
Lâm Hiểu Ninh hoảng sợ, vội vàng chạy trốn.
Nhóm người mặt quỷ đó ngay lập tức đuổi theo.

Vừa đuổi, bọn chúng vừa la lớn: “Đứng lại! Đứng lại cho tao!”
Lâm Hiểu Ninh bị dọa sợ đến phát khóc, vừa chạy vừa cố gắng kêu cứu.

Không cẩn thận, cô vấp phải một hòn đá nên ngã nhào xuống đất.
Đám người mặt quỷ kia liền nhân cơ hội chạy tới, vây quanh cô.

Một tên mặt quỷ hung ác liền rút thanh kiếm của hắn ra.
Lâm Hiểu Ninh hoảng hốt, nước mắt giàn giụa, vội vàng hét lên: “Cứu tôi với!”
“Không ai đến cứu mày đâu!” Tên mặt quỷ hung ác nhếch mép cười, sau đó chuẩn bị chém chết Lâm Hiểu Ninh.
Đúng lúc này, một chàng hoàng tử lao đến, nhanh như chớp đã chém chết tên mặt quỷ hung ác, cứu sống được Lâm Hiểu Ninh.
Ngay sau đó, chàng xử lý những tên mặt quỷ khác rồi bế Lâm Hiểu Ninh lên, đưa cô rời khỏi nơi đáng sợ này.
Lâm Hiểu Ninh bé nhỏ nằm gọn trong vòng tay của chàng hoàng tử thì vẫn còn sợ hãi.

Cô ôm từ từ vươn tay ôm cổ chàng, sau đó ấm ức nói: “Tôi sợ lắm…”
Chàng hoàng tử liền dỗ dành: “Đừng lo! Từ giờ ta sẽ bảo vệ nàng.”
Nghe thấy vậy, Lâm Hiểu Ninh mỉm cười hạnh phúc.

Sau đó, cô ngẩng đầu lên, mong muốn nhìn thấy khuôn mặt của chàng hoàng tử đã cứu sống mình.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy gương mặt của chàng hoàng tử thì cô lại hét toáng lên: “Lâm Hữu Kỳ! Sao lại là cậu?”

Sáng hôm sau.
Lâm Hiểu Ninh ngủ quên nên thức dậy khá muộn.
Bây giờ, những gì xảy ra trong giấc mơ hôm qua, Lâm Hiểu Ninh chỉ còn nhớ mơ hồ.

Tuy nhiên, khuôn mặt của chàng hoàng tử thì cô lại nhớ rất rõ.
Mà cũng vì nhớ rõ khuôn mặt của chàng hoàng tử trong mộng nên Lâm Hiểu Ninh cảm thấy rất xấu hổ, liền vội vàng đứng dậy đi đánh răng rửa mặt để tỉnh táo lại.
Đến lúc đánh răng rửa mặt xong xuôi thì cũng đã đến tám giờ.

Lâm Hiểu Ninh thầm nghĩ may mà hôm nay là chủ nhật, nếu không thì cô đã đi học muộn vì ngủ quên rồi.
Lúc này, Lâm Hiểu Ninh tự nhiên lại thắc mắc, không biết Lâm Hữu Kỳ có ngủ quên giống như cô không.
Hôm qua anh kèm cô học nên cũng ngủ muộn.


Vì vậy, Lâm Hiểu Ninh nghĩ rất có thể bây giờ Lâm Hữu Kỳ còn chưa dậy.
Thế là cô liền bước ra khỏi phòng, sau đó đi đến trước phòng của Lâm Hữu Kỳ.
Hôm qua, Lâm Hữu Kỳ đã từng nói rằng cho phép cô tùy ý vào phòng của anh.

Cho nên bây giờ, Lâm Hiểu Ninh muốn xem xem Lâm Hữu Kỳ có nói được làm được không, hay là đến lúc thấy cô bước vào phòng của mình, Lâm Hữu Kỳ lại tức giận mắng: “Cút ra ngoài.”
Vậy mà không nghĩ rằng, khi Lâm Hiểu Ninh mở cửa ra thì lại thấy trong phòng không một bóng người.

Cô nghĩ: Chẳng lẽ Lâm Hữu Kỳ đang ở dưới tầng sao?
Lâm Hiểu Ninh liền đi xuống tầng.
Nhưng vừa xuống tầng, người đầu tiên cô nhìn thấy lại là Lâm Thế Lăng.

Còn người thứ hai cô nhìn thấy lại là Lâm Tuấn Trì.
Lâm Hiểu Ninh qua loa chào hai người họ một câu rồi đi đến phòng khách thì liền nhìn thấy Lâm Mộng Na đang ngồi xem tivi.
Lâm Mộng Na thấy Lâm Hiểu Ninh thì liền mỉm cười, dịu dàng nói: “Con dậy rồi đấy à?”
“Dạ vâng.” Lâm Hiểu Ninh đáp, “Con lỡ ngủ quên mất nên bây giờ mới dậy ạ.”
Lâm Mộng Na tươi cười nói: “Sáng nay Hữu Kỳ đã nói với mẹ là hôm qua hai đứa học đến muộn.

Vì vậy, mẹ thấy con có ngủ thêm một chút nữa cũng được.

Phải ngủ đủ giấc mới khỏe mạnh, biết chưa?”
“Dạ vâng ạ.” Lâm Hiểu Ninh đáp.

Sau đó, cô liền nhìn ngó xung quanh nhưng vẫn chưa thấy Lâm Hữu Kỳ đâu.

Vì vậy, cô hỏi mẹ nuôi: “Hữu Kỳ đâu rồi mẹ?”
“À.

Thằng bé sáng nay phải giải quyết một số chuyện nên đi ra ngoài rồi.

Lát nữa thằng bé sẽ về thôi.”

Nghe vậy, Lâm Hiểu Ninh liền thầm hỏi: Không biết tên Lâm Hữu Kỳ này có việc gì phải giải quyết nhỉ?
Mà Lâm Mộng Na nhìn thấy Lâm Hiểu Ninh đang suy nghĩ gì đó thì lại tưởng rằng vì Lâm Hữu Kỳ không có ở đây nên Lâm Hiểu Ninh cảm thấy không vui.

Vì thế, bà mỉm cười rất vui vẻ, thầm nghĩ: Mối quan hệ giữa Hiểu Ninh và Hữu Kỳ xem ra rất thân thiết.
Sau đó, nhớ ra chuyện Lâm Hiểu Ninh vẫn chưa ăn sáng nên Lâm Mộng Na liền bảo người giúp việc chuẩn bị đồ ăn cho cô.
Một lúc sau, đồ ăn sáng đã được chuẩn bị xong nên Lâm Hiểu Ninh liền xuống phòng ăn để dùng bữa.
Lâm Tuấn Trì thấy Lâm Hiểu Ninh vào phòng ăn thì liền đi theo.
Đến lúc Lâm Hiểu Ninh vừa ngồi vào bàn, Lâm Tuấn Trì liền ngồi xuống bên cạnh cô rồi hỏi: “Em biết sáng nay Hữu Kỳ đi đâu không?”
Lâm Hiểu Ninh lắc đầu: “Em không biết.” Sau đó, cô liền háo hức hỏi: “Anh biết không?”
Lâm Tuấn Trì nở một nụ cười cao thâm, trông giống như là một người đã nắm rõ tất cả mọi chuyện.

Nhưng sau đó, anh lại đáp: “Anh cũng không biết.”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì liền cụt hứng, quay ngoắt mặt đi rồi bắt đầu ăn sáng.
Lâm Tuấn Trì lại nói: “Tuy anh không biết Hữu Kỳ đi đâu.

Nhưng mà sáng nay, anh trông thấy nó đi cùng một nhóm vệ sĩ ra ngoài.

Là một nhóm vệ sĩ, chắc cũng khoảng mười người đấy!”
Lâm Hiểu Ninh nghe thấy vậy thì liền vội vàng quay lại hỏi Lâm Tuấn Trì: “Lâm Hữu Kỳ đi cùng tận mười người vệ sĩ sao?”
“Ừ!” Lâm Tuấn Trì nói, “Anh đoán là nó mang theo vệ sĩ để đi xử lý cái người đã đánh sưng mặt nó hôm qua đấy!”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì cảm thấy rất có khả năng những gì Lâm Tuấn Trì đoán là đúng.

Có lẽ thật sự Lâm Hữu Kỳ mang theo vệ sĩ để đi xử lý nhóm côn đồ kia rồi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.