Hình Như Tôi Thích Nam Phụ Rồi

Chương 2: Nhan Sắc Diễm Lệ


Bạn đang đọc Hình Như Tôi Thích Nam Phụ Rồi – Chương 2: Nhan Sắc Diễm Lệ


Lâm Hiểu Ninh nhìn về phía chàng trai đang ngồi trên ghế sofa. 
Lúc Lâm Hiểu Ninh mới đến đây, chàng trai đó đã tặng cho Lâm Hiểu Ninh ánh mắt chẳng mấy thân thiện nên cô đoán chắc chắn, anh chính là Lâm Hữu Kỳ.
Lúc này, Lâm Mộng Na – người phụ nữ đứng bên cạnh Lâm Hiểu Ninh vẫy tay với Lâm Hữu Kỳ rồi dịu dàng nói: “Hữu Kỳ! Con qua đây!”
Nghe thấy lời mẹ nuôi, Lâm Hữu Kỳ liền đứng dậy rồi bước tới.
Lâm Mộng Na liền giới thiệu với Lâm Hiểu Ninh: “Đây là Hữu Kỳ, bằng tuổi với con.

Hai đứa sẽ học chung trường, nhưng khác lớp.”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì mỉm cười ngoan ngoãn rồi đáp: “Vâng ạ.”
Tuy nhiên, trong lòng cô lúc này có hơi hụt hẫng.

Bởi vì theo nguyên tác, lớp của Lâm Hữu Kỳ là lớp chọn, gồm những học sinh xuất sắc.

Còn nữ chính có thành tích học tập không mấy nổi bật nên học lớp thường. 
Trong khi đó, Lâm Hiểu Ninh trước khi xuyên tới đây đã là một học sinh cực kỳ ưu tú, đoạt học bổng trong tất cả các năm học, sau đó còn được tuyển thẳng vào trường đại học danh tiếng trong nước. 
Vì vậy, Lâm Hiểu Ninh cảm thấy lớp thường không phù hợp với năng lực của bản thân.

Nhưng đang định nói điều này với Lâm Mộng Na thì bà đã lên tiếng: “Hữu Kỳ, con giúp Hiểu Ninh mang hành lý lên trên tầng nhé!”
Lâm Mộng Na nhờ Lâm Hữu Kỳ giúp Lâm Hiểu Ninh là vì phòng của anh và cô đều nằm trên tầng ba, lại còn ở ngay cạnh nhau.


Tuy nhiên, Lâm Hữu Kỳ lại từ chối: “Con không giúp.

Mẹ bảo người khác đi.”
Nói xong, anh liền quét mắt nhìn Lâm Hiểu Ninh rồi đi ra ghế sofa ngồi.
Lâm Mộng Na lúc này đã bắt đầu cảm thấy tức giận. 
Thấy thế, Lâm Thế Lăng liền đi tới hòa hoãn bầu không khí: “Hữu Kỳ hôm nay không được khỏe.

Mẹ để con mang đồ giúp Hiểu Ninh là được rồi.”
Lâm Hiểu Ninh nghe tới đây thì nhớ đến trong nguyên tác, Lâm Thế Lăng cũng giúp nữ chính mang đồ lên trên phòng.

Nhờ vậy, mối quan hệ giữa hai người đã thêm phần thân thiết.
Còn bây giờ, Lâm Hiểu Ninh muốn tránh xa Lâm Thế Lăng còn không kịp thì nào có chuyện để anh ta giúp mình chứ?
Cô nở một nụ cười rạng rỡ, sau đó cầm rương hành lý của mình rồi nói với Lâm Mạn Na: “Mẹ ơi! Con khỏe lắm! Để con tự mang đồ lên là được rồi!”
Nói xong, không đợi mọi người kịp phản ứng, Lâm Hiểu Ninh đã không chút khó khăn mà xách rương hành lý đi lên trên tầng. 
Lúc đi đến cầu thang, cô không quên lườm Lâm Hữu Kỳ – người đã từ chối mang hành lý giúp mình.
Không ngờ, Lâm Hữu Kỳ lại bắt trọn được ánh mắt này của Lâm Hiểu Ninh.

Vì vậy, ý thù địch trong lòng anh với đối với cô lại càng lớn.
Trong khi đó, Lâm Mộng Na đang nhìn theo Lâm Hiểu Ninh, ánh mắt lộ rõ vẻ bất ngờ.

Bởi vì vừa rồi, cô đã gọi bà là “mẹ”.
Lúc trước, Lâm Mộng Na cũng không hiểu nhiều về Lâm Hiểu Ninh.

Nhưng trông cô khá nhút nhát, lại không giỏi giao tiếp nên bà không nghĩ cô sẽ gọi mình là mẹ nhanh như vậy.
Mà trong nguyên tác, quả thật nữ chính cũng không hề gọi Lâm Mộng Na là mẹ sớm như thế.

Phải đến giữa cuốn tiểu thuyết, nữ chính mới gọi “mẹ” lần đầu tiên.

Lâm Hiểu Ninh xách hành lý lên trên tầng ba, sau đó đi tìm phòng của mình.
Mở cánh cửa phòng đầu tiên ra, cô thấy bên trong là một thiên đường sách. 
Mở cánh cửa phòng thứ hai ra, cô thấy bên trong đầy ắp các loại nhạc cụ.
Mở cánh cửa phòng thứ ba ra, cô nhìn lướt qua thì thấy bên trong có giường ngủ, tủ quần áo và bàn học nên đoán đây có thể là phòng ngủ của mình.

Tuy nhiên, sau khi vào trong phòng và thấy ở trên tường treo đầy bằng khen và giải thưởng có ghi tên Lâm Hữu Kỳ, Lâm Hiểu Ninh lại phải lủi thủi đi ra ngoài.

Sau đó, cô mở cửa phòng thứ tư ra.
Căn phòng này nhỏ hơn căn phòng của Lâm Hữu Kỳ một chút nhưng cũng rất đầy đủ vật chất, tiện nghi.

Có thể thấy bàn học, giường ngủ và tủ quần áo đều là đồ mới.

Trong phòng còn có phòng tắm và buồng vệ sinh nên vô cùng tiện lợi.
Lâm Hiểu Ninh trước khi xuyên đến đây là một cô gái mồ côi cha mẹ.

Khi chưa đến tuổi trưởng thành, cô sống bằng tiền tài trợ của các nhà hảo tâm.

Đến khi lên đại học, cô đi làm thêm để trang trải cuộc sống.

Vì vậy, cô chưa bao giờ được sống trong một nơi sang trọng như thế này.
Lại nhớ đến ngay trước khi xuyên đến đây, Lâm Hiểu Ninh đang đi làm thêm tại nhà hàng thì đột nhiên nhà hàng lại xảy ra hỏa hoạn.

Cô bị mắc kẹt bên trong đám cháy, sau đó từ từ mất đi ý thức.

Cho nên có lẽ, cô đã chết ở thế giới bên kia rồi.
Nghĩ đến đây, Lâm Hiểu Ninh không kìm được mà rơi nước mắt. 
Từ khi sinh ra, cô đã không có bố mẹ.

Sau đó nỗ lực học tập bao nhiêu năm, tưởng rằng sẽ có một tương lai tươi sáng.

Vậy mà…
Không ngờ, cô lại chết trẻ.

Nhưng may mắn, ông trời lại cho cô một cuộc sống mới.

Vì vậy, Lâm Hiểu Ninh tự nhủ với bản thân phải sống thật tốt, phải tiếp tục nỗ lực học tập, kiếm thật nhiều tiền.
Tự nhủ với bản thân như vậy, Lâm Hiểu Ninh thoáng chốc đã lấy lại tinh thần. 
Nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ là năm giờ chiều.

Lâm Hiểu Ninh muốn đi tắm, vì vậy liền mở rương hành lý ra để lấy quần áo. 
Nhưng vừa mở rương ra, cô đã thấy một chiếc gương cầm tay trông vô cùng xinh xắn.

Và cầm gương lên, cô đã khá bất ngờ khi thấy hình ảnh phản chiếu khuôn mặt của mình.
Trong gương, cô có nhan sắc diễm lệ, từng đường nét trên gương mặt đều vô cùng xuất sắc, khiến cho người khác phải cảm thấy trầm trồ ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Mặc dù trước kia, Lâm Hiểu Ninh cũng vô cùng xinh đẹp.

Nhưng vì cuộc sống vất vả nên cô không có thời gian chăm chút cho khuôn mặt.

Do đó, làn da của cô không mịn màng, cũng không trắng sáng như nữ chính. 
Vì vậy, nhan sắc của cô so với nữ chính cũng vì làn da mà thua một bậc.
Còn bây giờ, được sống mà không phải lo nghĩ về tiền bạc, Lâm Hiểu Ninh quyết tâm sẽ chăm sóc cho bản thân thật tốt..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.