Hình Đồ

Chương 6: Lữ hậu


Đọc truyện Hình Đồ – Chương 6: Lữ hậu

Đoàn xe vào chạng vạng đến bên ngoài thị trấn Bái.

Thím Khám dẫn theo Lưu Khám nói lời từ biệt với Lữ Ông. Tuy rằng ân cần giữ lại, nhưng mẫu tử Lưu Khám đã hiểu rõ tâm tư ông ta nên đương nhiên sẽ không đồng ý. Mẫu tử họ cảm tạ Lữ Ông dọc đường đi đã chiếu cố họ,
trả lại xe ngựa cho Lữ Ông, đeo túi đồ trên lưng.

– Khám, mang theo túi da gấu chó, rồi chúng ta tìm nơi nghỉ chân trước đã.

Thím Khám căn dặn một câu, Lưu khám lập tức đáp ứng, nhảy lên xe ngựa, nắm lấy túi da gấu chó hình chữ chật ở trên xe.

Túi da đó vẫn luôn ở trên xe, chỉ là thím Khám giữ chặt bên mình, nên
Lưu Khám chưa có cơ hội động vào. Khi cầm lấy chiếc túi, tim Lưu Khám
đập lộp bộp, thầm kêu: Đây là thứ đồ gì vậy, sao lại nặng như vậy chứ?

Túi dài chừng một trượng ba thước, rộng gần ba thước. Nhấc thử lên tính toán, trọng lượng không nhẹ, chừng trên dưới trăm cân. Nhưng sức lực
Lưu Khám không nhỏ, cầm theo chiếc túi đó rất dễ dàng. Hắn nhấc lên
khoác lên vai, nhảy xuống xe ngựa, cũng không dám hỏi mẫu thân sợ bị lộ
ra kẽ hở, chỉ cười nói:

– Mẫu thân, chúng ta đi thôi.

Thím Khám gật đầu, cúi chào Lữ Ông:

– Đa ta Đông gia dọc đường đi đã chiếu cố, chúng ta xin cáo từ. Đợi
chúng ta tìm được nơi ở rồi thì sẽ thông báo một tiếng với Đông gia. Nếu sau này Đông gia có gì cần, mẹ con ta nhất định sẽ đến trợ giúp, tuyệt
đối không chối từ.

– Đại tẩu, ngươi. . . cần gì phải làm vậy?

Mặc kệ nói như thế nào, mẫu tử Lưu Khám đã ở lại Lữ gia một thời gian
không ngắn, hơn nữa còn trợ giúp Lữ gia rất nhiều. Tuy rằng Lữ Ông có
chút cố kỵ đối với Lưu Khám, nhưng lúc thật sự ly biệt, trong lòng ông
cũng có chút băn khoăn.

Chỉ là lão bà của ông không đồng ý
cho Lưu Khám đi theo, hai con trai cũng không tán thành. Mà nô bộc đi
theo, không ít người sợ hãi đối với Lưu Khám.

Lưu Khám tuy
tuy rằng dũng mãnh, nhưng sự an nguy của Lữ gia sau này không chỉ dựa
vào sự dũng mạnh là có thể sống được. Lữ Ông có chút luyến tiếc, nhưng

cũng không thể để tâm tới cách nghĩ của người khác nên khách sáo giữ lại một chút, khi thấy mẫu tử Lưu Khám ý đã quyết, liền không nói năng rườm rà nữa.

Lữ Trĩ ôm tới một túi đồ, Lữ Ông nói:

– Đêm
trước nếu không có Khám thì e là cả nhà ta đã khó bảo toàn được tính
mạng. Nếu đại tẩu quyết định tự lập môn hộ, ta cũng không có gì để nói, ở đây có hai ngàn đao bố, một nghìn nghĩ tỵ, quyền tác lễ vật. Đại tẩu
chớ chối từ, bằng không sẽ coi chúng ta người ngoài đấy.

Cái gọi là đao bố nghĩ tỵ chính là tiền tệ thời đó.

Tề quốc lấy đao tệ (tiền thời Xuân thu) làm tiền tệ, Sở quốc dùng nghĩ
tỵ, cũng chính là đồng bối lưu thông. Tuy rằng Sở quốc đã bị diệt rồi,
nhưng tại không ít địa phương, nghĩ tỵ vẫn đang được sử dụng lưu hành.
Chí ít tại huyện Bái này mà nói, lượng nghĩ tỵ lưu hành thậm chí còn phổ biến hơn so với so đao bố.

Lưu Khám biết rõ, rời khỏi Lữ gia thì không thể không cần tiền được. Mặc dù thím Khám có chút tích lũy
nhưng tuyệt không nhiều lắm. Thà rằng sau này cùng đường quay về, không
bằng nhận chút lễ vật này. Chí ít theo Lưu Khám thấy, số tiền này là hắn và người cha chưa từng quen biết của hắn dùng tính mạng và mồ hôi nước
mắt để đổi lấy, nên không có gì hổ thẹn cả.

Thím Khám có chút trách cứ liếc nhìn Lưu Khám, nhưng không nói gì. Về phần Lữ Trĩ thì hai mắt sáng ngời, trên mặt hiện nụ cười nhẹ, khẽ gật đầu, tựa như vô cùng
tán thưởng hành động của Lưu Khám.

– Khám, xong xuôi hết rồi
thì thông báo một tiếng nhé. Chúng ta ngụ ở tòa nhà sườn Tây Nam, trước
cửa có hai cây hòe, tìm rất dễ.

– Tiểu đệ nhớ rồi!

Lưu Khám xách túi, cất bọc vải vào trong người, lại chắp tay thi lễ vớiọLữ Ông rồi sau đó cùng thím Khám đi.

Nhìn theo sau lưng mẫu tử họ, Lữ Ông không khỏi có chút cảm hoài mất mát vô cớ, đứng ngây chỉ chốc lát, nhẹ giọng nói:

– A Trĩ, chúng ta cũng đi thôi.

Đoàn xe theo tiếng hét của phu xe chậm rãi vào thành môn huyện Bái.

***


Huyện Bái, từ ý nghĩa mặt chữ giải thích là có sự dư thừa, sung túc.
Trên thực tế, nơi này cây cỏ tràn đầy, thổ địa cũng vô cùng màu mỡ, đất
đai mênh mông vô bờ, hồ nước và ao đầm to nho nhỏ trải rộng. Lượng mưa
rất sung túc, cây cỏ rìa nước cực kỳ sum xuê. Có thể nói, nơi này là một thổ địa thuế ruộng rộng rãi phồn thịnh.

Bái phân giới tuyến, phía Bắc thì lấy người Tề Điền Mạch làm chủ, thích mặc trường y đại áo. Cuộc sống phía nam lấy lúa gạo làm thức ăn chính, mặc áo ngắn nước Sở,
nói bằng ngôn ngữ Sở quốc. Hai tập quán cuộc sống hoàn toàn bất đồng,
thậm chí ngôn ngữ văn tự cũng có sự khác nhau thật lớn. Nhưng cuộc sống
chung tại huyện Bái trong lúc này vẫn vô cùng hữu nghị.

Tổng
thể mà nói, huyện Bái cũng cũng không phồn hoa, ít nhất so sánh với các
địa phương khác, đây rất hẻo lánh, nhưng lại rất an bình. Rất nhiều quý
tộc lụn bại của sáu nước đều ở tại thị trấn này. Cũng bởi vậy mà một thị trấn nhỏ hẻo lánh nhưng lại rất náo nhiệt.

Bái, Bái, Bái…

Lưu Khám và mẫu thân tìm được một khách sạn bình dân trong thị trấn,
cũng là khách sạn bình dân duy nhất ở đây, tạm thời sắp xếp ổn thỏa. Nói thật ra, thời đại này cơm nước rất khó ăn, cũng không có nhiều gia vị
lắm, hầu hết đều cho thức ăn vào trong nước trắng đun sôi, sau đó nêm
một chút muối là được. Lúc đầu Lưu Khám thật sự là không chấp nhận nổi
loại thức ăn tầm thường như này, nhưng hắn cũng hiểu, đây chỉ là một
trong những trắc trở ở thời đại này mà hắn phải đối mặt, đó chỉ là một
phiền toái nhỏ bé không đáng kể, nếu như ngay cả chút nhỏ nhặt này mà
không khắc phục được thì làm sao mà dung hòa với cuộc sống ở thời đại
này chứ.

Hừ, thế thì không bằng tự sát luôn đi cho rồi!

Thời đại này, không có nước nóng để tắm, không có WC, thậm chí ngay cả
giấy chùi đít cũng không có. Tứ đại phát minh a. ..Lưu Khám đôi khi tự
tưởng tượng, lúc mình xuyên qua mang theo giấy vệ sinh thì tốt quá. Hiện tại thì hay rồi, WC thối hoắc, đại tiện xong, chỉ phải dùng cỏ cây khô
để chùi. Trời ơi, đây là cuộc sống của cổ nhân ư, thật sự là khổ mà.

Thím Khám là một người phụ nữ thẳng tính, chẳng lo lắng gì, đặt người
xuống là ngủ. Nhưng Lưu Khám thì không thể ngủ được, tựa vào vách tường, nhìn gian phòng đơn sơ, tâm tư trở nên vô cùng hỗn loạn.

Tề

quốc vừa diệt vong, nói cách khác, Tần Thủy Hoàng còn chưa xưng đế. Cái
gọi là cải cách xa đồng quỹ các loại cũng có thể còn chưa bắt đầu.

Nếu như lúc này, mình đi kiến nghị Tần Thủy Hoàng, có phải là sẽ phát đạt không nhỉ?

Ý niệm này vừa lóe lên trong đầu Lưu Khám lập tức biến mất. Không nói
có thể được gặp Tần Thủy Hoàng hay không, mà cho dù được gặp, người ta
sao vì một câu nói của mình mà xem trọng chứ? Tâm đế vương cực khó phỏng đoán, không chừng còn bị mất mạng lúc nào không hay.

Hơn
nữa, Tần Thủy Hoàng xưng đế được vài năm thì hình như sẽ chết. Vậy thì
đến lúc đó, mình khó tránh khỏi bị cuốn vào trong trò chơi chỉ hươu bảo
ngựa. Hắc hắc, hình như sau khi Tần Thủy Hoàng chết không bao lâu thì
triều Tần bị diệt vong. Không sai, mình rất bội phục Tần Thủy Hoàng, thế nhưng để cho ông ta chết như vậy, Lưu Khám lại không bằng lòng.

Chậm đã!

Bái…Lữ Trĩ, Lưu Bang…

Trong đầu Lưu Khám đột nhiên hiện lên một đạo linh quang, không kìm được bật thốt lên:

– Lẽ nào Lữ Trĩ chính là Lữ Hậu?

Tiếng hét này làm thím Khám đang ngủ say bừng tỉnh, bà trở mình, nhìn Lưu Khám, mơ màng hỏi:

– Khám, đã muộn thế này rồi, con còn chưa ngủ sao! Cái gì Lữ Hậu vậy…Con vừa nói gì vậy? Cái gì mà Lữ Trĩ chính là Lữ Hậu?

– A!

Lưu Khám cái khó ló cái khôn, cười nói:

– Cái gì Lữ Hậu ư! Chắc Mẫu thân nghe lầm rồi, vừa rồi con nói sau này A Trĩ sẽ thế nào nhỉ?

– Việc sau này ai mà biết được, chẳng biết đầu óc con đang nghĩ gì nữa? Từ lúc con khỏe lên thì trở nên kỳ lạ..

Thím Khám lại nằm xuống, ngáp một cái:

– Nhưng nhắc tới mới nói, nha đầu A Trĩ kia là người tốt, cũng rất
thông minh, dáng dấp cũng được, chỉ có điều tuổi lớn hơn con một chút.
Ừm, nhưng A Tu cũng không tệ, chỉ tiếc lại không cùng loại người với
chúng ta, thật là đáng tiếc mà.

Lưu Khám không khỏi bật cười. Cái này thì có sao chứ….Nhưng chẳng phải nói cổ nhân rất coi trọng
việc nam nữ này, hơn nữa còn rất để tâm tới cấp bậc lễ nghĩa đó sao?

Từ tình huống hai ngày nay cho thấy, tựa như cũng không như trong tưởng tượng của Lưu Khám. Thời đại này cũng khá thú vị đó nha!


Lưu Khám không khỏi mỉm cười, đứng lên đi tới bên cạnh mẫu thân. Ánh trăng
từ ngoài cửa sổ chiếu vào, thím Khám ngủ rất say sưa, trên mặt vẫn còn
đọng nụ cười. Nhìn người phụ nữ gọi là mẫu thân này, ngay từ đầu là xuất phát từ bất đắc dĩ Thế nhưng trong thời gian ngắn ngủi ở chung, Lưu
Khám có thể cảm thụ được sự quan tâm xuất phán tấm lòng chân thật của ba đối với mình. Chí ít Lưu Khám thấy, tình thương người mẹ của thím Khám
không thể nào so sánh với người mẹ của hắn ở thời hiện đại. Hắn không
kìm được vươn tay dém lại chăn cho bà.

Nếu ông trời đã để mình sống lại trên người con trai của bà, vậy thì hãy để mình tận hiếu với bà đi.

Ánh mắt Lưu khám trở nên dịu dàng, một lát sau, hắn đứng lên, khẽ khàng đi giày vào, ra khỏi phòng. Hắn đang cần phải suy nghĩ một chút, là
mình nên phải làm gì? Nếu ông trời đã đưa hắn tới thời đại này, thì sẽ
không thể nào làm một người bình thường cả đời được. Chí ít mình nên để
mình và người mẹ trên danh nghĩa ở trong phòng kia có được cuộc sống tốt đẹp.

Ánh trăng sáng tỏ bên ngoài phòng chiếu vào trong tiểu
viện. Lưu Khám ngồi xuống trước hiên cửa, dựa vào cột hành lang, tâm sự
ngổn ngang. Đột nhiên trong lúc đó, Lưu Khám cảm giác đươc có người đi
tới, hắn bật người lên, xoay người khẽ quát về bóng người kia:

– Ai, đi ra mau!

Vừa dứt lời, môt thanh niên chậm rãi bước ra.

Người này mặc áo bào dài, rõ ràng là trang phục người Tề, tuổi ước
chừng khoảng trên dưới hai mươi, mặt như phấn ngọc, vô cùng tuấn tú.

Thiếu niên chắp tay:

– Tiểu huynh đệ, đã quấy rầy rồi!

Lưu Khám đứng thẳng, hai tay mở ra, hơi rùn thấp người, cảnh giác hỏi:

– Ngươi là ai? Lén lút muốn làm gì?

– A, tiểu huynh đệ hiểu lầm rồi!

Thanh niên vội vã xua tay, nói:

– Chủ nhân của khách điếm bình dân này là gia phụ ta, tối nay ánh trăng vô cùng sáng tỏ đẹp đẽ, ta vì muốn ngắm trăng mà thôi, không nghĩ sẽ
kinh động tới tiểu huynh đệ…Ha hả, không ngờ tiểu huynh đệ cũng giống
ta, đều là một nhã sĩ.

Nói xong, thanh niên chắp tay:

– Tự giới thiệu một chút, tại hạ tên là Thẩm Thực Kỳ, chưa thỉnh giáo cao tính đại danh của tiểu huynh đệ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.