Đọc truyện Hình Danh Sư Gia – Chương 52: Nguyên Nhân Cái Chết
“Ngươi đừng sốt ruột, từ từ nghe ta nói, phản ứng sống có nghĩa là, người ta bị treo cổ khi còn sống sẽ để lại những biểu hiện khác với việc treo cổ một cái xác không hồn.” Mạnh Thiên Sở chỉ vết hằn trên cổ Hư Tùng: “Nếu Hư Tùng bị treo cổ lúc vẫn còn sống, trên cổ hắn sẽ xuất hiện những vết rách da và xuất huyết do cọ xát với dây treo, đó chính là phản ứng sống. Nhưng mọi người nhìn xem, chỗ vệt dây trên cổ Hư Tùng không có rách da cũng như xuất huyết!”
Mọi người nghe vậy đều lại gần xem, đúng là không có.
Mạnh Thiên Sở rút ra con dao giải phẫu, chỉ vào cổ người chết nói: “Giờ ta sẽ giải phẫu cổ tử thi, nếu đúng là Hư Tùng chết do treo cổ, chúng ta sẽ thấy có xương sụn bị gãy và xuất hiện xuất huyết trong. Nếu ngược lại, tức là Hư Tùng đã chết trước khi bị treo cổ, sẽ không thấy những hiện tượng đó.”
Mạnh Thiên Sở “hạ đao”, động tác nhanh như máy, rất thành thục. Quả nhiên không thấy xuất huyết và gãy xương như đã nói. Chứng tỏ rằng Hư Tùng đã chết trước khi bị treo lên.
Hạ Phượng Nghi và Phi Yến vẫn đứng ở cửa, không dám lại gần xem Mạnh Thiên Sở giải phẫu thi thể, càng không dám nhìn xem có xuất huyết như hắn nói hay không, chỉ thấy mấy nam nhân xúm lại xem gật gật gù gù, đoán chừng Mạnh Thiên Sở nói đúng. Cả hai đều nghi nghi hoặc hoặc, không hiểu sao Mạnh thiếu gia của họ lại biết mấy thứ này!
Trương Chấn Vũ nói: “Mạnh công tử, ngươi nói đúng thật. Đúng là Hư Tùng bị người ta giết rồi ngụy tạo treo cổ. Vậy rốt cuộc hắn chết như thế nào?”
“Chết ngạt!” Mạnh Thiên Sở nói hùng hồn: “Hung thủ dùng chăn gối, thừa dịp Hư Tùng ngủ say, bịt chặt miệng mũi của hắn, làm hắn chết ngạt, sau đó dùng đai lưng của hắn treo cổ hắn giữa phòng, đạp đổ ghế, ngụy trang tự sát.”
Hạ Vượng đứng bên chậc chậc mấy tiếng: “Mạnh công tử thật lợi hại, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra thủ đoạn của hung thủ.”
Tần Dật Vân trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi im đi, ngươi không nói không ai bảo ngươi bị câm điếc đâu!”
Hạ Vượng cười cười: “Dù sao cả tối qua ta bị trói nghiến vào cột, cho nên Hư Tùng chết chẳng liên quan gì tới ta! Ta sẽ ngậm mồm xem náo nhiệt là được chứ gì!”
Huyền Âm phương trượng niệm một tiếng phật hiệu: “Mạnh thí chủ, dựa vào cái gì để kết luận Hư Tùng bị chết ngạt vậy?”
“Hư Tùng nói cho ta biết!” Mạnh Thiên Sở nghiêm trang nói.
Trương Chấn Vũ nhíu mày: “Mạnh công tử, lúc này không phải lúc nói đùa đâu!”
“Ta không hề nói đùa!” Mạnh Thiên Sở chỉ thi thể Hư Tùng: “Chính xác ra, là những triệu chứng trên thi thể Hư Tùng cho ta biết hắn chết như thế nào.”
Mọi người nghe hắn nói, đều cúi đầu nhìn Hư Tùng: “Triệu chứng gì?”
Mạnh Thiên Sở nói: “Chết ngạt, nghĩa là do cơ thể không thể hô hấp trao đổi khí, làm cho toàn thân thiếu dưỡng khí, dẫn đến tử vong. Điều này hoàn toàn không giống với việc chết do treo cổ, triệu chứng trên cơ thể cũng không giống nhau, vì biểu hiện bên ngoài của hiện tượng chết ngạt cũng rất điển hình.”
Tần Dật Vân cúi đầu nhìn nhìn mặt Hư Tùng: “Triệu chứng gì chứ! Ta chỉ thấy mặt hắn xanh tím, ngoài ra không có gì đặc biệt cả.”
“Đó chính là triệu chứng! Vừa rồi ta có nói, do người chết không thể hô hấp để trao đổi dưỡng khí, cho nên huyết sắc tố bị giảm bớt, máu trở nên màu đỏ tía. Qua lớp da chúng ta có thể nhìn thấy màu xanh tím. Hung thủ thật giảo hoạt, hắn dùng chăn mềm bịt chặt mặt người chết, như vậy trên mặt không hề để lại dấu vết gì. Có điều người tính không bằng trời tính, màu sắc của khuôn mặt Hư Tùng đã cho chúng ta biết hắn chết do ngạt thở.”
Phi Yến nói chen vào: “Như vậy cũng không thể nói chắc chắn đó là do chết ngạt a!”
“Nói đúng lắm!” Mạnh Thiên Sở khen, “Bộ mặt xanh tím chỉ là một phần, còn có triệu chứng khác có thể chứng minh. Do nạn nhân bị bịt miệng và mũi cho nên ở hai nơi đó chắc chắn sẽ có dấu vết.” Mạnh Thiên Sở lấy tay vạch môi Hư Tùng ra “Các ngươi xem, môi và niêm màng lợi đều bị xuất huyết!”
Mọi người đều chăm chú xem xét. Quả thật như vậy, cuối cùng cũng tìm ra được nguyên nhân chính xác cái chết của tiểu hòa thượng Hư Tùng. Huyền Âm phương trượng cao giọng niệm phật hiệu: “A di đà phật! Vị thí chủ đó thật ngoan độc, đã hạ độc thủ với đồ nhi của ta vậy!”
Tần Dật Vân lạnh lùng nói: “Lão hòa thượng, ngươi đừng có vừa ăn cắp vừa la làng!”
Huyền Âm lắp bắp kinh hãi: “Cớ sao thí chủ lại nói như vậy?”
“Hắc hắc, tối qua khi chúng ta đều về phòng ngủ, chỉ có lão cùng con lừa ngốc Hư Tùng ở lại đại hùng bảo điện, lão muốn giết hắn lúc đó không quá dễ dàng sao?”
Huyền Âm nói: “Thiện tai, thiện tai! Bần tăng mặc dù có chút bực tức đồ nhi, nhưng không thể vì thế mà giết hắn a, sát sinh là điều cấm đầu tiên của Phật gia, bần tăng xuất gia hơn mười năm nay, đều luôn tuân thủ giới luật.”
Tần Dật Vân nói: “Ngươi vẫn không chịu nói rõ ràng rốt cuộc người phụ nữ có thai sau chùa chết như thế nào, ta nghi ngờ người phụ nữ có thai kia chính là do ngươi giết rồi giả thắt cổ tự sát! Nương tử ta vô tình nghe được ngươi cùng tiểu hòa thượng nói chuyện, hoặc cũng có thể ngẫu nhiên tìm ra được bí mật này, cho nên ngươi đã câu kết với Hư Tùng giết nàng, sau đó ngươi lại giết hắn diệt khẩu! Lão hòa thượng, ngươi chính là hung thủ của hai vụ án mạng này!”
Huyền Âm không hề nóng giận, chắp tay nói: “Những điều thí chủ vừa nói đều chỉ là võ đoán, hai người bọn họ không phải do ta giết.”
“Vậy ngươi nói rõ xem, rốt cuộc chuyện người phụ nữ có thai chết sau chùa là như thế nào?”
Huyền Âm cúi đầu, trầm ngâm không nói. Trương Chấn Vũ lắc đầu: “Ông chủ Tần, phương trượng Huyền Âm là người xuất gia, không nỡ làm hại cả con kiến, cớ sao lại đi giết tôn phu nhân và đồ nhi của chính mình cơ chứ. E rằng hung thủ là một người khác.”
Tần Dật Vân vẫn lạnh lùng nói: “Hung thủ là người khác? Hạ Vượng và lão đầu luôn ở cạnh nhau suốt đêm không có thời gian gây án. Ta ngủ ở phòng Tễ Văn, Mạnh công tử cùng phu nhân và nha hoàn ngủ cùng một nơi, chỉ có ngươi lẻ loi một mình; ngươi nói lão hòa thượng không giết người, chẳng lẽ là ngươi giết?”
Hai hàng lông mày Trương Chấn Vũ trợn ngược, gằn giọng nói: “Ông chủ Tần, vì sao Trương mỗ phải giết hại tiểu hòa thượng Hư Tùng?”
“Ngươi… ai biết được ngươi giết hắn vì cớ gì! Ngươi giết hắn tất nhiên là có lý do!”
“Hắc hắc, ông chủ Tần không nói được lý do Trương mỗ giết người, còn Trương mỗ lại đoán được vì sao ông chủ Tần phải hạ sát Hư Tùng!”