Đọc truyện Hình Danh Sư Gia – Chương 14: Phong lưu thiếu phụ
Hạ Hồng nhìn bộ dáng uể oải của Mạnh Thiên Sở, có chút không đành lòng, nói: “Lúc trước vi phụ đã hứa hẹn đề cử ngươi làm hình danh sư gia, không thể nuốt lời, nhưng ngươi cũng mới bắt đầu nghiên cứu hình luật, vi phụ không thể tùy tiện đề cử. Như vậy đi, vi phụ sẽ viết một bức thư khác gửi Từ tri huyện, nói ngươi cũng có hiểu biết về hình luật, để ngươi làm thư khải sư gia, đồng thời thỉnh thoảng có thể trợ giúp khi có các vụ án nhỏ, căn cứ theo năng lực của ngươi, sẽ tái xét, thế có được không?”
Mạnh Thiên Sở nghĩ, chắc cũng chỉ còn cách này, nếu lập tức làm hình danh, sợ không tránh được sai lầm khi xử án, chẳng hay ho gì. Nghĩ đến đây, liền thi lễ thật sâu: “Đa tạ nhạc phụ đại nhân, nhất định tiểu tế sẽ không làm ngài thất vọng.”
Hạ Hồng vuốt chòm râu ha hả cười, lấy bút viết một phong thư, đưa cho Mạnh Thiên Sở.
Mạnh Thiên Sở tạ ơn, gấp lá thư lại. Tuy Hạ Hồng chỉ đề cử mình thỉnh thoảng trợ giúp xử lý tiểu án, nhưng đó cũng là điều tốt, mình còn chưa nắm được hình luật cổ đại, chỉ còn cách làm học sinh tiểu học, bắt đầu từ đầu thôi, bằng không nếu chẳng may xử sai một vụ án, coi như xong đời.
Sáng sớm hôm sau, Mạnh Thiên Sở sớm rời khỏi giường, ra đến sân, thấy trong viện đình có ba cỗ xe ngựa, một cỗ chất đầy hòm to thùng nhỏ, chắc là đồ cưới của Hạ Phượng Nghi, cái va li của Mạnh Thiên Sở cùng cái rương sách của hắn đặt ở phía trên. Hai xe còn lại, một là xe của vợ chồng Mạnh Thiên Sở, chiếc kia là của nha hoàn Phi Yến cùng lão đầu – lão nô trung thành của Mạnh gia.
Mọi thứ đều sẵn sàng, xe ngựa được đưa ra cửa, Hạ phu nhân cùng Hạ Phượng Nghi ôm nhau nước mắt đầm đìa. Hạ Hồng thì vuốt vuốt chòm râu, căn dặn Mạnh Thiên Sở vài điều.
Phi Yến đỡ Hạ Phượng Nghi lên xe, mọi người vẫy tay cáo biệt, xe ngựa bắt đầu xuất phát, ra khỏi kinh thành, nhằm hướng nam thẳng tiến.
Trong xe chỉ có hai người Mạnh Thiên Sở và Hạ Phượng Nghi, cửa xe có rèm che, người ngoài không nhìn vào trong được.
Hạ Phượng Nghi vẫn cúi đầu rơi lệ, còn Mạnh Thiên Sở tâm trạng rất tốt, khẽ hát, nhìn qua cửa sổ ngắm cảnh bên ngoài. Thỉnh thoảng trộm nhìn Hạ Phượng Nghi, thấy nàng khóc sướt mướt như hoa trong bão, làm cho người ta thương tiếc vô hạn.
Lúc này xe đã đi được hơn mười dặm đường, Hạ Phượng Nghi khóc cũng đã mệt, nàng vén rèm xe, nói với người đánh xe cho xe dừng, sau đó xuống xe ngựa. Xe này dừng lại, hai xe sau cũng dừng theo.
Mạnh Thiên Sở đoán nàng muốn giải quyết tâm sự, xung quanh đều là cánh đồng bát ngát, hắn cũng không ngăn cản, nói: “Nương tử, lên phía trước một chút, tìm chỗ yên tĩnh giải quyết… này! Nương tử! Không nghe thấy ta nói sao?”
Hạ Phượng Nghi không để ý tới Mạnh Thiên Sở, đến trước xe của Phi Yến, thấp giọng nói vài câu. Trên xe, lão đầu khom lưng xuống xe ngựa, ôm cái bọc nhỏ đến chỗ xe Mạnh Thiên Sở, nói: “Thiếu gia, thiếu phu nhân bảo lão nô cùng ngài ngồi một xe, nàng cùng Phi Yến ngồi xe kia.”
Mạnh Thiên Sở tức giận, Hạ Phượng Nghi này cũng thật quá đáng, không chỉ cho mình ngủ cùng một chỗ, thậm chí ngay cả ngồi cùng cũng không nguyện ý, tốt lắm, xem như ngươi lợi hại! Mạnh Thiên Sở hung hăng nghĩ, lão tử cũng không phải kẻ mặt dày.
Xe tiếp tục đi, Mạnh Thiên Sở nghiến răng ken két, tuyệt mỹ dung nhan của Hạ Phượng Nghi thỉnh thoảng lại hiện lên trong óc, lắc đầu xua thế nào cũng không đi.
Mạnh Thiên Sở lấy “Đại Minh luật” ra xem, bình thường đã đọc khó khăn, nay lại đi xe xóc lên xóc xuống, không đọc nổi, liền đưa lão đầu đọc cho nghe.
Lão đầu trước kia là thư đồng của phụ thân Mạnh Thiên Sở, chữ nghĩa cũng không ít, khi Mạnh Thiên Sở còn nhỏ cũng thường đọc sách cho hắn nghe. Lão mỉm cười gật đầu nhận sách, chậm rãi cao giọng tụng, lên trầm xuống bổng, nghe cũng không tệ lắm. Gặp chỗ nào khó hiểu, hắn hỏi lão vài câu, tuy lão không rành hình luật, nhưng dù sao cũng là người cổ đại, nên cũng hiểu những gì trong sách viết, giảng giải cho Mạnh Thiên Sở hiểu.
Vào giữa trưa, đi đến một thị trấn nhỏ, xe dừng trước một khách điếm. Mạnh Thiên Sở xuống xe, cất bước vào trong. Hạ Phượng Nghi, Phi Yến cùng lão đầu cùng theo vào.
Tiểu nhị chạy ra đón, Mạnh Thiên Sở nói: “Có chỗ nào trang nhã một chút không?”
Tiểu nhị cười nói: “Khách quan, hiện tại là giữa trưa, ngài coi, những chỗ tốt đều có người ngồi cả.”
Khách điếm này không lớn, có một tầng lầu, đại sảnh còn mấy cái bàn trống, cái gọi là chỗ trang nhã, cũng chỉ là dựng vách ngăn cao nửa người, tương đối độc lập so với chỗ khác mà thôi, xung quanh đều có thể nhìn thấy.
Mạnh Thiên Sở giương mắt quét một vòng, quả thực không còn chỗ trống, liền đến bên một cái bàn, ngồi xuống. Mắt liếc bốn phía, thấy trong một gian đối diện, có ba người ngồi, một nam hai nữ, xem ra là một đôi vợ chồng mang theo một tiểu nha hoàn.
Nam tử kia khoảng ba mươi tuổi, dàng người thon dài, mắt sáng như sao, thật có vài phần anh tuấn. Thiếu phụ bên người hắn, da trắng như tuyết, mi mắt như tơ, cái cổ trắng đeo một chuỗi hạt trân châu trong suốt, phát ra hào quang nhẹ, dáng người nhỏ nhắn tựa chim hạc, mặc một chiếc váy dài, bộ ngực đầy đặn, mắt nhìn Mạnh Thiên Sở không chớp, sóng mắt lưu chuyển, không ngừng hướng Mạnh Thiên Sở phóng điện!
Mạnh Thiên Sở hơi hơi cúi đầu nhìn thân mình, thấy thân mình cũng cao lớn, thật có vài phần tiêu sái, không tự chủ được ưỡn ngực, liếc mắt nhìn thiếu phụ kia một cái.
Thiếu phụ kia thấy Mạnh Thiên Sở chú ý tới mình, ngọt ngào cười, nhẹ nhàng liếm cặp môi đỏ mọng, lại làm cho Mạnh Thiên Sở bị điện giật. Thấy bộ dạng của Mạnh Thiên Sở như vậy, thiếu phụ kia liền khẽ cười.
Mạnh Thiên Sở trong lòng rúng động, nghĩ thầm người đàn bà này đúng là phóng túng. Nhớ tới Hạ Phượng Nghi ở bên cạnh, không dám xằng bậy, quay đầu bảo mọi người cùng ngồi xuống.