Bạn đang đọc Hiệu Ứng Cầu Treo FULL – Chương 75
Sau khi chiến xong, Giang Khác Chi bế cô trở lại ghế sau xe, anh dùng khăn giấy ướt lau sạch sẽ cho cô.
Chất nhờn trắng đục giữa hai chân đã chảy xuống bắp chân, Chung Hi dựa vào trong ngực anh, đầu cô thản nhiên cọ cọ vào vai anh.
để ức chế cảm giác do động tình mang tới, Chung Hi vén chiếc áo khoác lông bên ngoài của anh ra, cô bắt đầu liếm láp điểm trước ngực anh, cho đến khi lớp áo sơ mi bị liếm đến trong suốt, Chung Hi đã thấy được một màu hồng nhạt.
Cô muốn kéo chiếc áo sơ mi ra một lần nữa, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Giang Khác Chi.
“Được rồi,” Giọng nói của anh có chút khó chịu, dường như anh không ngờ rằng mình sẽ cùng cô cuồng nhiệt trước cửa nhà, “Ngày hôm nay em không nên ngốc nghếch như vậy.”
Vừa rồi chưa kịp quay về xe hai người cứ như vậy dính lấy nhau, Chung Hi nhìn anh, cố ý đem hai chân kẹp chặt lại, làm tay Giang Khác Chi không tài nào rút ra được, “Không cần lau, lát em quay về tắm là được rồi.”
Giang Khác Chi thật vất vả mới rút tay ra được, Chung Hi vẫn như cũ tìm kiếm ánh mắt của anh, đêm nay cô cứ như vậy mà nhìn anh, một ánh mắt của người muốn làm tình.
“Vì sao lại nhìn anh như vậy?” Giang Khác Chi hỏi.
Chung Hi sờ sờ nút mở cửa, không khí bên trong xe quá ngột ngạt, cô cần một chút không khí trong lành để những suy nghĩ trong đầu mình yên tĩnh một chút.
Cửa sổ xe mở ra, Chung Hi như trước tựa vào vai Giang Khác Chi.
“Không cần lo lắng, mẹ em đang ngủ, bố em còn đang bên ngoài.”
“Ừ.” Giang Khác Chi dang tay ôm lấy cô.
“Anh không tò mò, vì sao bố em lại vui chơi bên ngoài, mà mẹ em vẫn mặc kệ sao?” Chung Hi hỏi.
Giang Khác Chi không nói chuyện, chỉnh lại mũ áo khoác cho cô.
Chung Hi ghé vào tai anh nói: “Bởi vì bố em không giỏi chuyện đó, chính mẹ em đã nói như thế với em.”
Một bên mắt của Giang Khác Chi rơi vào mắt cô, anh nghe vậy, vẻ mặt cũng không có gì thay đổi, chỉ đưa tay ra vuốt ve gương mặt cô.
“Em uống nhiều rồi.” Anh nói.
Chung Hi lắc đầu, nhưng cảm thấy miệng mình không dừng được, “Hoàn toàn không có, anh vừa rồi hôn em có nếm được mùi rượu không? Chỉ một chút thôi, em chỉ muốn cùng anh nói chuyện phiếm, chúng ta hiếm khi nói chuyện với nhau lắm.
Nhưng nếu năm mới anh không ở nhà, bố mẹ anh sẽ không tức giận sao? Anh có thể ở đây bao lâu?”
Giang Khác Chi dừng vài giây, nhìn thoáng qua điện thoại, mười một giờ rưỡi, anh sáng mai còn có việc, còn phải lái xe trở lại.
“Bốn tiếng nữa.”
Không ngờ tới, vào ngày Tết trong khách sạn sẽ không còn phòng trống, Chung Hi suy nghĩ dẫn Giang Khác Chi về nhà, không biết có bị mẹ phát hiện hay không.
Trong nháy mắt Giang Khác Chi như hiểu rõ suy nghĩ trong mắt cô, cầm tay cô, dừng lại lại: “Anh sẽ không đi vào.”
Chung Hi thờ ơ nở nụ cười, “Thực ra nghĩ lại, cho dù anh có chạm mặt mẹ em cũng không thành vấn đề, bà ấy cũng chả quan tâm đâu.”
Cô dựa đầu vào vai Giang Khác Chi, không biết vì sao đêm nay cô lại có dục vọng mãnh liệt đến như vậy.
“Em đã nói mẹ em là một người rất tuyệt vời, khi mối tình cấp hai của em bị mẹ phát hiện, câu đầu tiên mẹ hỏi em là, con đã làm điều đó với cậu ta chưa? Em nói không có, đương nhiên là không có rồi, lúc đó em chỉ hơi nổi loạn thôi, hơn nữa…” cô rầu rĩ một chút nói tiếp, “Mặc dù chỉ một chút thôi, tức là em chỉ muốn họ qua tâm đến em, nhưng bà ấy lại không có phản ứng nhiều sau khi nghe chuyện đó, bà ấy nói, không có là tốt rồi, nếu làm chuyện đó phải nhớ mang bao cao su, anh nói có phải mẹ em quá thoáng không?”
Giang Khác Chi chỉ im lặng nắm tay cô, không lên tiếng.
“Biểu hiện của anh có phải cho rằng bà ấy không thương em đúng không?” Chung Hi cau mày nói.
“Không.” Giang Khác Chi chăm chú nhìn cô, “Anh sẽ không tự ý đánh giá người khác.”
Chung Hi bật cười, “Em trêu anh thôi, khi còn bé em đã cảm thấy như vậy đấy.”
Chung Hi bây giờ nhớ lại, năm lớp hai trường có tổ chức một cuộc thi viết, có một bạn học đã viết rằng mẹ cô ấy đã suýt tông vào ô tô khi lái xe, và theo phản xạ cô ấy đã nhào đến con mình bên ghế phụ để bảo vệ cho bạn ấy.
Chung Hi nhớ đến đây nước mắt bắt đầu rơi xuống.
Thế nhưng cô giáo không cho điểm cao bài viết này, ngay cả học sinh cũng cho rằng đây là hành động mà bất kỳ bà mẹ nào cũng sẽ làm, bài viết ra không lay động được người khác, quá bình thường.
Chung Hi lúc đó không nói gì.
Cô đang nghịch ngón tay Giang Khác Chi, nhớ lại nói: “Sau khi về đến nhà, em đã đến hỏi bà ấy, bà ấy lại nghĩ rằng em hỏi một vấn đề thật ngu ngốc, nhưng bởi vì thấy em rất nghiêm túc, bà ấy hỏi lại em, nếu như bà ấy nhào tới bà ấy sẽ chết thì sao? Em nói sẽ không đâu.”
Chung Hi ngẩng đầu nhìn Giang Khác Chi: “Khi đó em còn quá nhỏ, chỉ cần nghĩ đến một ngày bà ấy sẽ chết và rời xa em, một giây sau em sẽ rơi nước mắt, sau đó bà ấy nói, bà ấy sẽ chết nếu bảo vệ em.
Em lúc đó có chút mất mát, chưa từ bỏ ý định vừa nói, vậy tại sao mẹ của các bạn lại có thể làm vậy, bà ấy suy nghĩ một lúc mới nói cho em biết, bà ấy rất ích kỷ, bà ấy yêu em, thế nhưng bà ấy yêu bản thân mình nhiều hơn.”
Tối ngày hôm đó, mẹ nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của cô, bà cũng ít khi dỗ dành cô, bà nói cho cô biết, “Nếu sau này con không muốn buồn thì đừng hỏi những câu như vậy nữa, hơn nữa, bản tính con người không thể chịu được tra hỏi đâu.”
Chung Hi tỏ ra bình tĩnh kể lại, “Sau đó, khi em lên cấp hai, cuối tuần em đi mua sắm quần áo với một người bạn, thì tình cờ gặp bà ấy đeo khẩu trang và nắm tay một ông chú lạ mặt.
Sau khi về nhà, bà ấy rất bình tĩnh nói cho em biết, Chung Hi, con luôn là một đứa trẻ thông minh, vì vậy mẹ nói chuyện với con như một người lớn.
Bố con không tốt, ông ta trước khi cưới đã lừa đối mẹ, chỉ là chúng ta sẽ không ly hôn, cuộc sống của con cũng sẽ không thay đổi.
Đừng nên nghĩ đến chuyện của bố mẹ, hãy sống thật tốt cuộc sống của mình, con biết không?”
Giang Khác Chi cúi đầu hôn lên trán cô, tiếp theo là mí mắt và má.
Chung Hi bị nụ hôn của anh làm cho ngứa ngáy, mỉm cười rụt lại, “Em hoàn toàn hiểu bà ấy, nói không chừng, nếu anh không tốt, em cũng sẽ không thích anh.” Cô tự cho rằng mình vừa nói một câu rất hóm hỉnh, nhưng Giang Khác Chi lại kiên trì im lặng không nói gì.
Chung Hi trầm mặc vài giây, lại nghe thấy xa xa truyền đến tiếng người, lại chuẩn bị đốt pháo hoa.
“Chỉ là, lúc đó em vẫn có chút đau lòng.” Cô dựa vào ngực Giang Khác Chi nhẹ nhàng nói.
Không phải đau lòng việc mẹ bên ngoài…, có lẽ từ nhỏ cô đã là một người kỳ quái, Chung Hi cảm thấy chỉ cần mẹ cô yêu cô thì cô có thể chấp nhận bất cứ điều gì.
Khi còn nhỏ, có một lần mẹ cô dạy cô nhảy dây, nhảy một hồi bà ấy phải lên lầu thay quần áo, bà ngoại dùng ký hiệu nói cho cô biết, do mẹ bị chảy nước tiểu.
Đó là vấn đề rất nhiều phụ nữ sau khi sinh con sẽ gặp phải.
Bà ấy đã phạm rất nhiều tội lỗi, nhưng cho dù bà ấy có phản bội bố mình, Chung Hi vẫn đứng về phía bà.
“Vì sao em lại đau lòng?” Cô nghe thấy Giang Khác Chi hỏi.
Chung Hi suy nghĩ một hồi lâu mới nói: “Bà ấy nói em là một đứa trẻ thông minh, không biết vì sao, em luôn hi vọng trong mắt bà ấy, em vẫn luôn ngốc nghếch, nhỏ bé, còn cần bà bảo vệ.
Anh nói xem, có phải khi đó em rất ngốc đúng không?”
Giang Khác Chi ôm cô sát vào lòng, lúc nói lại nhẹ giọng lên tiếng, “Có chút nhớ ngẩn.”
Chung Hi ký nhẹ trán anh, “Này, nhưng sau khi ra nước ngoài, em mới phát hiện thái độ như bà ấy mới là bình thường.
Hơn nữa các bà mẹ luôn yêu thương con của mình vô điều kiện, hi sinh vì gia đình, giống như mẹ em vậy trước tiên phải lo cho bản thân thật tốt, bà muốn làm gì thì làm cái đó, sẽ không vì người khác mà đánh mất bản thân mình.
Em rất mừng cho bà ấy, nếu như bây giờ, bà ấy đồn hết tâm trí vào em, em sẽ phát điên mất.”
Chung Hi không biết tại sao tối nay mình lại nói nhiều như vậy, liệu người lạnh lùng thực sự trở nên dễ bị tổn thương sau khi quan hệ tình dục sao?
“Vì vậy, thực ra bây giờ em không muốn người khác yêu mình quá nhiều.” Cô nói, “Bởi vì, em yêu bản thân mình rất nhiều.
Hơn nữa, em thấy rằng em không muốn chịu sự kỳ vọng của người khác dành cho mình, em thật sự rất giống bà ấy.”
“Ừ.” Giang Khác Chi trầm giọng đáp lại, không biết đang suy nghĩ gì, “Anh biết.”
Không, anh không biết, Chung Hi nghĩ thầm.
Sau khi sang Pháp, Chung Hi phải mất một thời gian để hòa nhập với môi trường mới, cô nhận thấy mình thích những mối quan hệ thoải mái và không gò bó.
Giống như việc ngồi trên tàu cao tốc hàng giờ liền hay đi xe ô tô hai trăm kilomet để tìm bạn trai bạn gái nói chuyện, Chung Hi vĩnh viễn không làm thế, vì cô yêu bản thân mình nhất, thế nhưng, điều gì đã thúc đẩy Giang Khác Chi làm như vậy?
Cô suy nghĩ lung tung.
Ngay lúc cô muốn hỏi Giang Khác Chi, Chung Hi lại nghe thấy một tiếng nổ liên tiếp bên tai, bên trong xe lóe sáng hơn, trên đầu lại có một pháo hoa khác nở rộ, từ xa truyền đến âm thanh đếm ngược, bàn tay cô bị Giang Khác Chi nắm chặt, Chung Hi theo bản năng cầm chặt tay anh, hô hấp chậm lại, ở trong lòng đếm ngược.
“Mười, chín,… hai, một.” Tiếng hét của những người ở phía xa truyền đến đây, còn mang theo qua gió và tuyết.
Chung Hi nhắm mắt lại, cầu nguyện một điều ước.
Khi mở mắt ra lần nữa, Giang Khác Chi vẫn đang chăm chú nhìn cô, ánh mắt ấy như chưa từng rời đi.
Khi pháo hoa từ trên cao rơi xuống, Chung Hi nói: “Lần sau, khi bắt đầu tới đây anh phải nói cho em biết trước, biết không?”
Giang Khác Chi nhìn cô, “Biết rồi.”
“Không, không có lần sau, những năm sau này chúng ta phải ăn Tết cùng nhau.”
Giang Khác Chi nhìn cô, “Được.” Anh nói.
Hai người yên lặng dưa vào ghế ngồi, pháo hoa sau khi nở rộ giống như những vì sao tán loạn, bên tai chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp của đối phương.
Trong nháy mắt, Chung Hi cảm thấy rằng bản thân sẽ nhớ mãi đêm nay.
Buổi tối hôm nay, Chung Hi lần đầu tiên cảm thấy trái tim của cô và Giang Khác Chi dường như gần hơn, lúc trước cô không hiểu anh, nhưng Chung Hi quyết định trước tiên hãy để anh hiểu bản thân mình trước.