Bạn đang đọc Hiệu Ứng Cầu Treo FULL – Chương 68
Phần thân dưới của Chung Hi do không tự chủ được nên co rút lại.
Cô lia ánh mắt mơ hồ của mình về phía Giang Khác Chi, còn anh vẫn tỉnh bơ nhìn cô và dường như đang suy nghĩ về đánh giá của cô về mình mới nãy.
“Biến thái sao?” Anh thì thầm hỏi cô.
Chung Hi có lý do để nghi ngờ rằng, có lẽ chính hoàn cảnh khai trai của Giang Khác Chi đã nâng ngưỡng chấp nhận bạn tình của anh ấy lên.
(开荤 Khai trai: chỉ việc ăn mặn sau khi kết thúc ăn chay, nghĩa bóng ở đây là chưa được chạm vào phụ nữ, còn tờ rinh.)
Nước trong bồn tắm đã rút cạn.
“Em tách hai chân ra tí đi.” Giang Khác Chi vẫn đang tận tình tắm sạch người cho cô.
Bàn tay anh đi thẳng một đường từ rừng rậm đen kịt trên phần mu xuống phía dưới.
Làn nước ấm bất ngờ dội vào, làm hạt đậu lồ lộ bên ngoài bị kích thích sưng to hơn nữa.
Tiếp đến, lại có vài giọt nước tiểu chảy ra từ trong đường niệu đạo mà cô không còn kiểm soát nổi.
Hai tay Giang Khác Chi vẫn đang xoa chùi dọn dẹp vũng nhờn bên ngoài bé bướm.
Anh chẳng có phản ứng đặc biệt gì, chỉ đặt vòi hoa sen qua một bên.
Chung Hi im lặng trong chốc lát và quyết định chấp nhận việc mình đi tè trước mặt Giang Khác Chi.
Cứ coi đó là tình thú đi, cô của hiện giờ bắt đầu lo lắng những chuyện khác.
Cô dựa vào bồn tắm để đứng lên, trong lòng cảm thấy lo lắng, “Anh nói thử xem, ngày mai em có nên đi khám bàng quang không?”
Bởi vì đứng thẳng dậy mà âm đế cương cứng ở bên dưới lại bị hai cánh hoa đỏ ửng cọ xát.
Việc đó làm cô rùng mình theo.
Trong bồn tắm, Giang Khác Chi giữ nguyên dáng ngồi quay mặt về phía Chung Hi.
Chung Hi còn muốn nói gì đó trước khi Giang Khác Chi suy nghĩ câu hỏi ấy.
Cô vừa cúi đầu xuống thì thấy hai tay Giang Khác Chi ôm lấy eo cô.
Anh vùi đầu vào khe đùi trước mặt, lại một lần nữa ngậm lấy phần dưới vừa mới đi tiểu của mình.
Đầu lưỡi chui tọt vào trong bé bướm trắng nõn.
Đầu tiên, anh dùng môi mút lấy hết những lớp nhầy còn bám trên nhục huyệt, sau đó dùng đầu lưỡi quét qua một đường và liếm sạch phần dịch thể trong suốt còn sót lại.
Hạt đậu bị đầu lưỡi quẹt qua, Chung Hi gần như phải siết chặt nắm đấm mới có thể đứng vững được.
Toàn thân cô như bị điện giật khi môi lưỡi anh càn quét bên dưới.
Chung Hi nghe thấy tiếng nuốt dâm thủy phát ra cổ họng của Giang Kế Chi.
Cô nhìn thấy mặt mày Giang Khác Chi vô cùng bình tĩnh.
Đôi mắt cụp xuống, sống mũi cọ sát vào âm đế, đầu hơi ngửa ra sau và ngậm lấy bé bướm cô.
Thật là gợi cảm quá đi.
Ngày mai còn có cuộc họp phải tham gia, nếu cô cứ tiếp tục hồ đồ như này là đêm nay khỏi ngủ luôn.
Cô lắng nghe tiếng nước dâm thủy chảy ra ở bên dưới.
Cảm giác chân mềm nhũn, mất trọng lượng lại ập đến.
“Giang Khác Chi, không được đâu anh… Nếu anh cứ thế này là ngày mai em khỏi dậy luôn đấy, ưm…”
Giang Khác Chi ngậm lấy hai cánh hoa lần cuối và liếm sạch chất lỏng óng ánh trên bên trên.
Cuối cùng anh cũng buông cô ra.
“Rửa xong rồi.” Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt lờ mờ đi vì ánh đèn vàng ấm áp.
Hiếm khi mà Chung Hi thấy vẻ mặt anh như vậy.
Cô rất muốn cưỡi lên người anh làm thêm một nháy nữa, nhưng cô vẫn phải đè cái ý nghĩ đó xuống.
Giang Khác Chi cũng đứng dậy.
Chung Hi ra khỏi bồn tắm trước, sau đó tìm một chiếc khăn tắm trong tủ trên bồn rửa mặt và đưa cho Giang Khác Chi.
Sau khi Giang Khác Chi nhận lấy, anh quấn quanh nửa thân trên của cô và lau người cho cô trước chứ không làm cho mình.
Thậm chí Chung Hi còn có thể nghe thấy tiếng thở của hai người dần dần hòa vào nhau.
Cô không quen với bầu không khí như vậy nên quyết định tìm một chủ đề.
“Anh có nghe thấy những gì mà em vừa nói với anh không?”
“Em vừa nói gì?” Giang Khác Chi lau nước trên lưng cô.
“Vừa rồi em không khống chế được cảm giác của bàng quang, chẳng lẽ là bị viêm niệu đạo?”
Giang Khác Chi nhíu mày và dừng động tác lại.
Anh nhìn cô một cách nghiêm túc, “Vậy đây là bất thường à?”
Chung Hi chợt nhẹ lòng hẳn khi thấy bộ dạng chả hiểu mô tê gì cùng dáng vẻ lo âu của anh, nên cô chỉ thuận miệng nói mà thôi.
“Em nói tào lao ấy mà.
Lúc trước em có điên thế nào đi chăng nữa cũng không có chuyện đi tiểu bừa bãi này, em có hơi lo…”
Cô vừa nói xong thì Giang Khác Chi cúi đầu hôn cô một cái, nhưng khi Chung Hi vừa định đáp lại thì anh tránh ra.
“Anh biết rồi.” Anh đưa khăn cho Chung Hi rồi quay người chỉ tay về chỗ mà Chung Hi vừa mới lấy khăn ra, “Anh có thể dùng cái đó không?”
Chung Hi gật đầu, sợ là anh không thấy nên nói thêm một câu: “Anh dùng đi, đều là khăn sạch hết đó.”
Anh đúng là có phép tắc thật, nhưng lại cảm giác ngại ngùng thế nào ấy.
Cô đứng đối diện với góc nghiêng của Giang Khác Chi.
Vài giây sau, anh quay đầu nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng khi xưa.
“Nếu em sợ thì ngày mai anh đi bệnh viện với em.”
Chung Hi lau đầu bằng khăn tắm, “Không cần đâu, em vốn thuận miệng nói thôi à.”
Sau khi quấn khăn tắm xong, cả hai đều không nói gì nữa.
Vì đã đánh răng trước lúc vào bồn tắm nên Chung Hi đứng sang bên cạnh thoa sữa dưỡng ẩm.
Cô thoa được nửa chừng thì ngáp một cái.
Giang Khác Chi chú ý đến, “Buồn ngủ rồi sao?”
“Hơi hơi.”
“Vậy…” Anh nhìn cô chằm chằm rõ lâu, Chung Hi thấy mình căng thẳng lại, “Em đi nghỉ sớm đi.”
Anh nói xong thì Chung Hi hiểu ra ý của anh luôn, đó là người nói không định ở lại đây.
Thật ra cô nên cảm thấy thoải mái thì hơn.
Cô không chắc rằng mình đã có ý định sống chung với người ta chưa.
Khi ngủ cô thích để đèn, không chịu được tiếng ngáy quá to và còn vô vàn lý do khác… Nghĩ đến chuyện sẽ ở chung lâu dài với người khác là cô lại thấy sợ.
Tuy nhiên, đối với cô, Giang Khác Chi thì khác.
Có lẽ là vì khi ở trên đảo, hai người gần như kè kè bên nhau suốt 24 tiếng mà không rời xa nhau, nhưng trong tình cảnh như vậy thì đâu được quyền kén cá chọn canh, vậy mà cô lại quen với việc đó rồi?
Thôi bỏ đi, dù sao cô cũng không giữ anh lại đâu.
Chung Hi mặc áo choàng tắm vào và hai người lẳng lặng đi về phía phòng khách.
Chung Hi bật đèn lên.
Giang Khác Chi đứng bên ghế sô pha và bắt đầu mặc lại quần áo cũ của mình mà không nói một lời.
“Em đi ngủ đi, nếu không là bị cảm đấy.” anh nói.
Chung Hi nhìn anh chằm chằm, “Dù gì thì em cũng phải tiễn anh đã rồi mới đi ngủ chứ.”
“Không cần đâu.” Giang Khác Chi trả lời cô.
Chung Hi mặc kệ anh, cô không biết tại sao đột nhiên mình lại mất kiên nhẫn vậy.
Chắc là Giang Khác Chi không muốn cô quấn khăn tắm và đứng trong phòng khách quá lâu, nên anh còn chưa mặc lên người chiếc áo khoác trên tay thì đã bước ra tới cửa.
Chung Hi cũng lẽo đẽo đi sau anh.
Qua một đỗi mà hai người vẫn im lìm, Giang Khác Chi cũng chỉ xoa xoa má cô.
“Đi vào đi.” Anh nói.
Chung Hi ngẩng đầu, cố nặn ra khuôn mặt tươi cười, “Anh đi đường cẩn thận đó.”
Cánh cửa vừa mở ra rồi lại bị đóng vào, khóa mật mã vang lên một giọng nói máy móc.
Chung Hi dựa lưng vào tường và cảm thấy chán nản mà không tài nào giải thích được..