Bạn đang đọc Hiệu Ứng Cầu Treo FULL – Chương 16
Côn thịt của Giang Khác Chi vẫn trong trạng thái bán cương từ tối qua tới giờ, anh tưởng rằng chỉ cần tắm qua nước lạnh là có thể giải quyết xong vấn đề này.
Nhưng đến tận bây giờ gậy thịt vẫn còn đang dựng đứng chọc vào khe mông Chung Hi.
Chung Hi cố bỏ qua cảm giác ngứa ngáy trên người, đặt bàn tay lên ngực anh, ngón trỏ chạm vào núm vú của Giang Khác Chi.
Giang Khác Chi ngớ cả người.
“Chỗ này của anh có màu hồng nè.” Chung Hi nhìn chăm chú nơi đó, như thể mới phát hiện điều gì mới lạ lắm.
Ngay sau đó cô cúi đầu xuống, nhanh nhẹn như một chú mèo con, lè lưỡi liếm lên trên nó.
Động tác rất nhẹ nhàng, cảm thấy một chút ẩm ướt, đủ khiến Giang Khác Chi lại càng cứng hơn.
Gậy thịt càng ngày càng sưng đau, cuối cùng anh cũng có vẻ tỉnh táo lại chút ít, anh quyết định dùng một số hành động không được lịch thiệp lắm để giải quyết tình trạng này.
Đôi mắt anh vẫn nhìn về hướng rừng rậm, giơ hai tay nắm chặt hai vai Chung Hi, chuẩn bị đẩy cô ra.
Chung Hi lại giống một cục nam châm, dính chặt cả người lên cơ thể anh bất động, hai bầu ngực mềm mại của cô cọ qua cọ lại trên người anh, cặp mông đầy đặn vểnh cao kẹp chặt lấy gậy thịt của anh.
Giang Khác Chi không làm gì nữa.
“Bây giờ càng ngày anh càng ít gặp tôi.” Chung Hi phàn nàn nói.
Giang Khác Chi nhắm mắt lại, “Xuống khỏi người tôi, không thì tôi không muốn nói chuyện với cô nữa.”
Chung Hi nhìn bộ dạng nghiêm túc bất khả xâm phạm của anh, không nhịn được cười.
“Chúng ta như kiểu nữ yêu tinh muốn quyến rũ tăng nhân hay đạo sĩ ấy nhỉ, anh đúng là chấn định giống bọn họ, ôm mỹ nhân ngồi trong lòng mà không loạn.”
Giang Khác Chi vẫn không để ý đến cô.
Chung Hi cọ cọ hầu kết đang lên xuống, rất muốn cắn nó một cái.
“Anh không mở mắt ra là sợ tôi à, sợ là mình rất những hành động của tôi chứ gì?”
Giang Khác Chi cuối cùng cũng mở mắt ra, ánh mắt anh có vẻ rất bình tĩnh, nhưng Chung Hi biết chắc chắn không phải như thế, đây là anh giả vờ thôi.
Đôi mắt anh nhìn cô chằm chằm không chút độ ấm, “Tôi chẳng có gì phải sợ cả, tôi chắc chắn không bao giờ thích cô, cũng sẽ không muốn làm loại chuyện này với cô.”
Giọng điệu tự tin của anh làm Chung Hi bực mình nhưng cô cũng chỉ cười cười.
“Vậy chúng ta cược đi.” Cô nhìn anh với vẻ khiêu khích.
“Không phải anh bảo anh không bị dục vọng điều khiển à? Cũng sẽ không bị tôi mê hoặc phải không?” Giọng nói của Chung Hi mềm nhẹ còn cơ thể cô lại trượt một mạch xuống dưới người anh như gắn thêm đuôi cá.
Gậy thịt của Giang Khác Chi cũng vì vậy mà lướt từ mông xuống tiểu huyệt cô, khiến Chung Hi không kiềm được khẽ rên rỉ.
Sắc mặt Giang Khác Chi rất khó coi.
Cuối cùng Chung Hi ngồi dạng hai chân trên đùi Giang Khác Chi, cây gậy cương cứng cũng vì thế mà lướt dọc xuống, cách bụng dưới của cô rất gần, vô cùng gần.
Cô nhìn kĩ quy đầu đã tiết ra một chút dịch nhầy, cười nói:
“Nếu mà trong ba phút tôi không làm anh bắn ra thì tôi nhất quyết không quấy rầy anh một giây phút nào nữa, Ok?”
Phần thưởng này quá sức hấp dẫn nhưng hai chữ “Bắn ra” này làm dây thần kinh Giang Khác Chi căng lên.
Anh cau mày, “Tôi không chơi loại trò chơi nhàm chán như vậy.”
Nói xong anh chống hai tay ra sau định đứng dậy ngay.
Chung Hi cười khinh bỉ, kiêu căng ngạo mạn nhìn anh: “Chỉ có ba phút, 180 giây, nháy mắt là qua rồi, chắc là anh không tự tin chứ gì? Chắc anh sợ rằng anh không chỉ cứng lên vì tôi mà còn bắn ra vì tôi chứ gì?”
“Tuyệt đối không có chuyện đó!” Giang Khác Chi nghiến răng nói.
Chung Hi chớp chớp mắt, không cho anh cơ hội cân nhắc.
“Vậy chúng ta bắt đầu đếm ngược, 180.”
Cô vừa nói dứt lời, Giang Khác Chi như hóa đá tại chỗ, hai tay của anh siết chặt trên nền cát, đốt ngón tay nắm chặt đến trắng bệch.
Vì tay Chung Hi đã cầm lên bộ phận chưa từng được ai chạm vào của anh.
“Bỏ tay ra.” Anh nói một cách chật vật.
Một thứ dục vọng bí ẩn gần như nhấn chìm anh.
Chung Hi cất lên vài tiếng rên khe khẽ, mắt nhìn cây gậy thịt mà một bàn tay cô cũng không nắm trọn kia.
Sờ qua sờ lại dương vật nóng bỏng, trái ngược hoàn toàn so với chủ nhân của nó, gậy thịt của anh vừa lớn vừa thô, có lẽ trông hơi đáng sợ, nhưng quanh thân lại có màu hồng nhạt, nên nhìn qua chỉ thấy sạch và cứng mà thôi.
Nên nhắc lại một chút, Chung Hi chắc chắn không phải một người sính ngoại, nhưng ở trên phương diện nào đó, thì…ừm…trăng nước ngoài có vẻ tròn hơn nhỉ.
Không biết liệu có phải vì là con lai hay không mà cái đó của Giang Khác Chi từa tựa như của đàn ông Châu Âu.
Chung Hi cảm thấy gậy thịt vừa dài vừa thô mà còn phải sạch sẽ chính là điều mà phụ nữ luôn mong muốn trong cuộc yêu, vả lại lâu nay đàn ông còn có nhiều yêu cầu khắt khe với cơ thể phụ nữ hơn nữa kìa, nên Chung Hi nghĩ mình soi mói những điều này với cái đó của đàn ông cũng không có sai đâu.
“Không được…” Giọng Giang Khác Chi khàn đến dọa người, gậy thịt của anh chưa bao giờ cương nhiều như thế, cứng đến nỗi khiến anh đau đớn.
Đây là ác mộng.
Lòng bàn tay ấm áp siết chặt lấy côn thịt của anh, ngón cái nghịch ngợm cọ xát quy đầu mẫn cảm, trong chốc lát, Giang Khác Chi thở dốc từng ngụm đè nén.
Một cảm giác hoàn toàn lạ lẫm, bàn tay mềm mại của Chung Hi vuốt ve lên xuống gậy thịt, vuốt từ trên đỉnh quy đầu đến gốc căn.
Chung Hi là người đã làm là làm hết mình, cô gần như đã triển lộ hết kỹ xảo, nông sâu luân phiên.
Cô nhìn Giang Khác Chi.
Anh nhíu mày, hàng mi dày che giấu cảm xúc nồng đượm, nhìn như thế anh đang phải chịu khổ hình.
“Tay của tôi có đủ linh hoạt không?” Bầu không khí ngày càng sắc tình, Chung Hi tựa như nàng hồ ly tinh đắc ý, nâng giọng ở cuối câu, “Vẫn chưa thấy thỏa mãn, thì anh cứ tưởng tượng bàn tay này là đôi môi của tôi, bây giờ tôi đang liếm gậy của anh, lướt qua gân xanh trên nó, đầu lưỡi liên tục ve vuốt quy đầu, bên trên chảy ra thật nhiều dịch nhầy, cây gậy của Giang tổng thô quá đi mất, tôi ngậm không hết nổi, ah…”
Cô nhẹ nhàng rên, còn động tác tay thì càng lúc càng nhanh.
Cô nhìn đôi môi Giang Khác Chi khổ sở mím lại, mặt nạ được tạo thành từ băng giá cứ từng chút từng chút vỡ tan, tiếng thở dốc của anh càng ngày càng dồn dập.
Tám mươi giây, bảy mươi chín giây…
Giang Khác Chi gấp gáp nhắm chặt hai mắt, rõ là vì muốn chặn lại những xúc cảm trên thân thể, nhưng trước mắt lại xuất hiện đôi môi đỏ tươi xinh đẹp như những cánh hoa, đang ngậm mút gậy thịt của anh từ trên xuống dưới, làm miệng cô đầy căng.
Âm thanh liếm mút dâm đãng vô cùng, cảm giác ẩm ướt như thể ở trong vườn hoa vẫn còn vương đầy những giọt sương sớm, không đúng, là rừng rậm, cách đó không xa có tiếng giao hợp của dã thú, mà Giang Khác Chi lại không khác gì so với chúng, ở trong khu rừng không tên này, anh đang làm nhục một đóa hoa hồng mọng nước.
Kiểu tưởng tượng xấu xa này khiến anh sợ hãi sâu sắc, nhưng khoái cảm nơi hạ thể lại mạnh mẽ trào dâng.
Tiếng rên rỉ khe khẽ của Chung Hi bên tai anh như đang niệm chú, còn gần ba mươi giây nữa, anh căng cứng cả người, Chung Hi chỉ coi gậy thịt của anh là đồ chơi mà thôi.
Anh cảm thấy trên bắp đùi mình bắt đầu ẩm ướt, đó là nước của Chung Hi…
Chung Hi không nghĩ là, chỉ dùng tay giúp Giang Khác Chi một chút mà cô cũng có khoái cảm, bên dưới không biết đã ướt sũng từ lúc nào, dâm thủy đã chảy xuống đùi Giang Khác Chi.
Cô muốn được điên cuồng vặn vẹo trên gậy thịt của anh, cô bỏ qua khát vọng mãnh liệt này, cố ý rên lên từng tiếng quyến rũ, “Rất muốn, rất muốn anh, mạnh mẽ, cắm vào…”
Cô vừa dứt lời, Giang Khác Chi tựa như nghe được vô số pháo hoa nổ tung trước mắt, cơ bắp anh co rút lại, cả người run rẩy, bắn hết lên bụng Chung Hi.
Chung Hi cúi đầu, nhìn thấy một dòng dịch đặc trắng bắn đầy lên bụng mình.
Mười mấy giây tiếp theo, cây gậy mới dần dần mềm xuống, trượt khỏi tay cô.
Chung Hi ngẩn người nhìn dòng tinh dịch trên bụng đang chảy xuống từng chút một, trong suốt dâm mỹ, lại nhìn lên Giang Khác Chi người đang bị bàn tay cô che mắt, cô từ từ cúi người, mang tư thái người thắng cuộc khẽ thì thầm bên tai anh.
“Anh nhìn đi, tôi thắng rồi.”.