Đọc truyện Hiểu Thanh Hoan – Chương 9
Ôn Túy hiển nhiên cũng phí chút tâm tư vào bữa tiệc đón gió này.
Bình Giang nằm ở vùng Giang Nam, vốn là nơi phì nhiêu cá, gạo; lại thêm Ôn Túy giữ chức Bình Giang phủ doãn nhiều năm, gốc rễ cũng sâu. Nhìn vào một bàn đồ ăn này, kẻ không biết còn tưởng đang là thời thái bình thịnh thế, lưu dân ba mươi dặm ngoài thành đều là ảo giác của Giang Hiểu Hàn.
“Giang đại nhân đường xa mà đến, nếu thấy chiêu đãi không chu đáo, kính xin khoan dung.” Ôn Túy phất ống tay áo, người có địa vị cao lại cúi đầu trước người có địa vị thấp, ông ta nâng một vò rượu đã được ủ ấm, kéo tay áo, rót cho Giang Hiểu Hàn và Nhan Thanh.
“Rượu hôm nay có chút nhạt, mong đại nhân không chê.” Ôn Túy nói rồi ngồi về chỗ, vuốt râu mép, lại quay đầu nhìn Nhan Thanh, có chút áy náy nói: “Thứ cho ta ở Bình Giang đã lâu, kiến thức nông cạn, không biết vị đại nhân này…”
Ôn Túy đã qua bốn mươi, tuy rằng có vẻ ngoài thật thà phúc hậu, nhưng đôi mắt lại quá dài hẹp, thành thử ra ngũ quan cũng không hài hòa.
Nhan Thanh nhìn người trước giờ luôn quan sát đôi mắt trước, khác với của Giang Hiểu Hàn, tròng mắt Ôn Túy vẩn đục, khi nói chuyện ánh mắt không yên. Tuy là toàn thân quý khí bức người, nhưng trong mắt Nhan Thanh, có như vậy cũng không ra gì.
Y cảm thấy có chút vô vị, thu ánh mắt, lạnh nhạt đáp: “Một kẻ bình dân, không dám xưng đại nhân.”
“Chuyện này….”
“Ôn đại nhân không cần hoảng hốt.” Giang Hiểu Hàn nâng tay, cười như không cười, nói: “Tuy A Thanh là bạn thân của ta, nhưng chí lại không tại triều đình, lần này cũng chỉ là cùng ta đi dạo, ngắm nhìn non nước tươi đẹp mà thôi.”
Hắn dường như cố ý nhấn mạnh vào nửa vế sau, khiến cho câu nói này có vẻ không phải chỉ là một câu hàn huyên đơn giản.
Ôn Túy thoáng ngẩn ra, sau đó lập tức ha ha cười: “Nam nhi tốt nhất vẫn nên có chí ở bốn phương. Ta thấy tướng mạo vị công tử này thanh quý, ngày sau nhất định không phải kẻ tầm thường.”
Ông ta nói rồi nâng chén rượu, quay về phía Giang Hiểu Hàn: “Hôm nay có Tả tướng nể nang mặt mũi, ghé thăm nơi hàn xá này, quả thật là rồng đến nhà tôm, ta dùng chén rượu nhạt này mời ngài một chén.”
Nhan Thanh thấy thế thì hơi nhíu mày, liếc mắt nhìn Giang Hiểu Hàn.
“Mượn lời chúc của ngài.” Giang Hiểu Hàn biết tính Nhan Thanh, rõ rằng y sẽ không kiên nhẫn đối đáp với Ôn Túy, hắn cười nhẹ, đáp lại bằng một câu khách sáo này.
Giang Hiểu Hàn nhẹ đong đưa chén rượu, nhiệt độ theo đầu ngón tay truyền lên, là một độ ấm vừa phải, không nóng không lạnh.
Hắn cười, đang định nói gì đó lại cảm thấy Nhan Thanh khẽ đụng vào mu bàn tay mình dưới bàn.
Lòng Giang Hiểu Hàn khẽ động, vẫn tỉnh rụi cầm chén rượu, chỉ thấy đối phương nhìn hắn, ánh mắt lướt qua vùng vai ngực rồi thu tay về, không nói lời nào.
Hắn nhìn dịch rượu óng ánh trong chén, ý tứ không rõ mà cười.
Hắn vốn tưởng người lạnh lùng như Nhan Thanh sẽ không quản chuyện bao đồng, đồng ý đi cùng hắn cũng chỉ vì cái danh “nếm trải khó khăn trên thế gian”. Không ngờ, vị đạo trưởng này nhìn thì như không có tình cảm, thế nhưng lòng lại mềm, còn nhớ trên người hắn có thương tích, không thể uống rượu.
Khóe môi Giang Hiểu Hàn hơi nhếch, bỗng dưng cảm thấy tâm tình mình tốt lên không ít.
Ôn Túy đương nhiên không biết hai người này đang làm cái gì, chỉ thấy chén rượu chúc của mình không được đụng đến, tâm trạng có chút tức giận.
Cũng may Giang Hiểu Hàn nhanh chóng hồi thần, che tay lên chén rượu, nói với Ôn Túy: “Quý phủ của Ôn đại nhân là nơi bồng lai, hương rượu nức mũi, ngửi qua đã biết là rượu ngon. Đáng tiếc, tại hạ hôm nay lại không có phúc phận uống say này.”
“Ồ?” Ôn Túy kinh ngạc mở to mắt, đặt chén rượu xuống, ân cần hỏi: “Sao đại nhân lại nói lời ấy?”
“Nhắc tới thì cũng không phải việc gì lớn. Mấy ngày trước, ta bị một đám cướp chặn đường, còn thương tích chưa khỏi hẳn cho nên không thích hợp uống rượu.”
Nói rồi, Giang Hiểu Hàn đẩy chén rượu sang bên cạnh.
“Đáng tiếc thật, nghe nói Giang Hoài đệ nhất tửu là do thiếu nữ đang độ tuổi xuân dùng tay không trộn men, mùi vị đó…” Giang Hiểu Hàn khẽ thở dài, tiếc hận vuốt ve chén rượu: “… Cũng không biết liệu sau này còn có cơ hội uống rượu ngon của Ôn đại nhân hay không.”
Hắn tựa hồ có loại khí chất khiến cho người tin phục, dù là Ôn Túy cũng không thể không thừa nhận, ý cười nhẹ nhàng của Giang Hiểu Hàn lúc nói chuyện rất khó khiến cho người khác sinh căm ghét.
Cửa sổ đang mở, gió đêm nhẹ thổi lướt qua ánh nến, mang theo hương ngọc lan.
Giang Hiểu Hàn cong mắt, con ngươi đen láy, lại phản chiếu ánh nến ấm áp, khóe môi mang ý cười như không cười, nhìn ôn hòa mà vô hại.
Nhưng Ôn Túy nhìn thì chỉ thấy lạnh cả người.
Đất Giang Hoài có nhiều nhất là hoàng tửu, phần lớn đều dùng cỏ khô hâm rượu, chỉ có ông ta chê mùi cỏ khô quá thô kệch, cho nên mới nuôi một đám thiếu nữ dùng thân làm ấm rượu. Giang Hiểu Hàn đã nhiều năm không rời kinh thành, thậm chí mới đến Bình Giang có hai, ba ngày, sao hắn có thể biết được chuyện trong Bình Giang phủ doãn?
Sau lưng Ôn Túy bỗng toát ra một tầng mồ hôi lạnh, nhìn lại, rõ ràng vẻ mặt Giang Hiểu Hàn vẫn bình thường, thế nhưng lại có thể khiến người ta sợ hãi.
“Ôn đại nhân?” Giang Hiểu Hàn cong mắt nhìn; “Có khi ngài say rồi.”
Ban đêm gió mát, ánh nến bỗng chớp nhoáng, Ôn Túy giật mình theo bản năng, lúc này mới hồi thần.
“Tại đất Bình Giang lại có kẻ làm điều ác như vậy, dám khiến đại nhân bị thương.” Ôn Túy kinh hoảng đứng dậy, run run rẩy rẩy cúi gập người trước Giang Hiểu Hàn: “Thật sự là do Ôn mỗ thất trách, không biết thương thế của đại nhân đã ra sao rồi?”
“Chỉ bị thương ngoài da mà thôi, Ôn đại nhân không nên tự trách.” Giang Hiểu Hàn nói: “Huống hồ đại nhân bận rộn chính sự, sao có thể ngày ngày xem xem hơn trăm dặm ngoài thành có kẻ xấu hay không.”
“Ôn mỗ hoảng sợ không thôi…” Ôn Túy vẫn cúi thấp người, vai áo căng chặt, nom có mấy phần buồn cười: “Phủ y của tại hạ tuy tài sơ học cạn, nhưng vẫn có tay nghề trị liệu ngoại thương. Nếu đại nhân không chê, vậy thì lưu lại điều dưỡng mấy ngày.”
Giang Hiểu Hàn cười cười, còn chưa nói gì, Nhan Thanh đã đứng lên, nắm lấy tay trái hắn.
“Về uống thuốc.” Y nói.
Nhan Thanh không thích cười như Giang Hiểu Hàn, sắc mặt y lạnh lùng, tự mang vẻ xa người ngàn dặm. Nếu nói quý khí của Giang Hiểu Hàn là do nhiều năm đứng ở vị trí cao mà thành, phong thái tiên nhân của Nhan Thanh lại có thể coi là chung linh dục tú (đất thiêng nảy sinh hiền tài).
Ôn Túy tựa hồ muốn ngăn cản, mới định bước lên, Nhan Thanh đã nhíu mày, không vui liếc ông ta: “Không cần phiền đến ông.”
Giang Hiểu Hàn cười híp mắt, đứng lên theo y, gõ gõ quạt lên cánh tay giơ ra giữa không trung của Ôn Túy: “Ta nhận lòng tốt của Ôn đại nhân, có điều thuốc ở trạm dịch đã được nấu rồi, về là có thể uống.”
“À… Vâng vâng vâng.” Ôn Túy cười gượng, vội vàng nói: “Là ta chiêu đãi không chu đáo. Sau khi đại nhân khỏe lại, ta tất chuẩn bị rượu cho đại nhân đón gió.”
“Được thôi.”
Bữa cơm này chẳng đâu vào với đâu, Giang Hiểu Hàn không hơn gì một nhân vật phụ đi ngang sân khấu. Ôn Túy định dùng bữa tiệc này để thăm dò hắn, lại không ngờ bị Giang Hiểu Hàn ra oai phủ đầu. Ông ta tiễn Giang Hiểu Hàn ra cửa xong, quay người liền ném vỡ một miếng ngọc bội trên người, nghiến răng nghiến lợi dặn Ôn Trung: “Đi, mang con dấu của ta tới đây, ta muốn gửi cho Tống đại nhân một phong thư.”
Giang Hiểu Hàn không dặn Giang Ảnh tới đón. Đã qua giờ tuất, là thời gian cấm đi lại trong thành, đường phố tối om, nửa bóng người cũng không thấy. Giang Hiểu Hàn nghênh ngang thoải mái đi giữa đường, phe phẩy quạt, trông có vẻ rất hào hứng vui vẻ.
“Sao hôm nay đạo trưởng lại làm khó người ta.” Giang Hiểu Hàn nói: “Nhìn vẻ mặt đó của Ôn Túy, e là đã lâu không có người dám phản bác lại lão như vậy.”
Giọng hắn có ý cười, vừa nghe đã biết không phải thực sự đặt câu hỏi. Nhan Thanh cũng không chỉ ra, chỉ liếc hắn rồi lạnh nhạt đáp: “Hôm nay ông ta bị ngươi dọa sợ, hẳn sẽ không thăm dò gì, ở lại cũng vô dụng.”
“Ai chà, lời ấy sai rồi.” Giang Hiểu Hàn không đồng tình, khép quạt lại, quơ quơ trước mặt y: “Nói thế nào cũng là gương mặt lạnh lùng này của đạo trưởng dọa sợ người ta, sao lại nói thành là do ta chứ.”
Nhan Thanh không lộ biểu cảm gì, đẩy quạt của hắn ra, nói: “Rượu kia có vấn đề gì? Ôn Túy vốn muốn thăm dò ngươi, vì sao sau khi nhắc đến rượu lại kiêng kỵ như vậy? Ta đã thử qua, rượu không có độc.”
“Rượu không có độc, thứ mang độc là người.” Giang Hiểu Hàn thong thả đáp: “Giang Hoài là vùng khí hậu ẩm ướt, lúc cất rượu chỉ dùng cỏ khô đun mới có thể nấu ra hoàng tửu thuần hương. Nhưng Ôn đại nhân đây lại rất đặc biệt, chê mùi cỏ khô thô kệch, cảm thấy chỉ có ôn hương nhuyễn ngọc làm ấm rượu thì rượu mới đủ ngọt. Nếu chỉ vậy cũng thôi, dân Bình Giang chuộng ngọt, Ôn đại nhân lại vốn là người Giang Châu, uống không quá quen. Ông ta bèn sai người chỉ được dùng tay không trộn men cất rượu. Thiếu nữ mới mười sáu, tay trắng nõn nà, chẳng mấy chốc mà nứt ra máu. Máu hòa với men, rượu lại thêm mạnh.”
“Vì thế, Ôn Túy nuôi một nhóm thiếu nữ trong phủ, gọi là Tửu nô.” Giang Hiểu Hàn lạnh giọng nói: “Quả là biết hưởng thụ.”
Nhan Thanh nghe vậy thì nhíu mày, không đồng tình, nói: “Quá mức hoang đàng.”
Giang Hiểu Hàn ý tứ không rõ mà cười, không nói thêm gì nữa. Nhan Thanh cũng không tiếp tục hỏi, y không tò mò về nguồn tin của Giang Hiểu Hàn, càng không có tâm tìm hiểu.
Màn đêm thêm sâu, tuy đã qua Thanh Minh, nhưng nhiệt độ ban đêm vẫn còn chút lạnh, Nhan Thanh biết vết thương trên người Giang Hiểu Hàn không chịu nổi lạnh, bèn chuyển đề tài: “Trở về uống thuốc.”
Y nói rồi xoay người, thậm chí còn đi nhanh thêm.
“Ôi…” Đáng tiếc, người bệnh lại không hề biết tự giác, thậm chí còn cười toe toét, kéo ống tay áo Nhan Thanh: “Sao đạo trưởng lại sốt ruột như vậy, trưa nay ta đã uống thuốc rồi. Sao nào, không phải đạo trưởng quên đấy chứ?”
Nhan Thanh dừng chân. Đúng là y quên mất.
Y không tự nhiên mà ho một tiếng, tách khỏi ánh nhìn bỡn cợt của Giang Hiểu Hàn, giả vờ bình tĩnh: “Hôm nay uống thêm một lần.”
___
Hal: Ui, đang ngầu, sao cứ ở riêng với Giang cợt nhả là lại bị trêu đến ngượng vậy hả đạo trưởng =)))))