Hiểu Thanh Hoan

Chương 16


Đọc truyện Hiểu Thanh Hoan – Chương 16

Có người tối nay mộng đẹp, nhưng cũng có người trong đêm dài ngủ không yên.

Trong thư phòng của Ôn Túy, đèn đuốc sáng choang, Ôn đại nhân lúc này đỏ lựng cả mặt, ném mạnh đồ rửa bút bằng bạch ngọc xuống đất.

Miếng ngọc vỡ xẹt qua gò má Ôn Trung, lưu lại trên da hắn một vết thương khó coi.

Ôn Trung nơm nớp lo sợ quỳ gối tại chỗ, hầu gái mài mực thêm trà trong thư phòng cũng kinh hoảng quỳ rạp xuống đất, lộ ra sống lưng gầy yếu.

“Tay gã Giang Hiểu Hàn đó cũng quá dài rồi!” Ôn Túy quăng đổ hai lọ hoa và một bộ đồ rửa bút mới thở hắt ra, ngồi phịch xuống ghế, đôi mắt bị lửa giận đốt đỏ quạnh, trông như kẻ điên: “Vú em đã rời Ôn phủ hai năm! Gã còn dám đi tìm bà ấy!”

“Đại… Đại nhân.” Ôn Trung run lập cập, răng va vào nhau, phát ra tiếng ken két ghê tai:”Có phải… Có phải Giang Hiểu Hàn tra được điều gì đó, vậy bà bà…”

“Không thể!” Ôn Túy nghiến răng nghiếng lợi quơ đổ giá bút trên bàn: “Hai năm qua, vú em không hề có chút liên hệ nào cùng Ôn phủ, Giang Hiểu Hàn không thể tra được bất kỳ điều gì.”

Ôn Túy nói rồi, oán độc nhìn chằm chằm Ôn Trung: “Không phải ngươi cho người theo dõi gã sao? Cả chiều này gã ở cùng vú em, đã nói gì với bà ấy?”

“Hắn… Hắn…” Trán Ôn Trung đầy mồ hôi lạnh, dập đầu lắp ba lắp bắp: “Bên cạnh Giang Hiểu Hàn có một nam tử võ công sâu không lường được… Người đi theo không dám tới quá gần, sợ… sợ bị hai người họ phát hiện, vì vậy không nghe thấy gì.”

“Một đám bỏ đi!”

Ôn Trung thầm kêu khổ, hắn theo Ôn Túy nhiều năm như vậy, biết rõ nhược điểm lớn nhất của ông ta là gì.


Lòng dạ người này đủ độc, gan cũng đổ lớn, lại có thân phận nhà ngoại của hoàng tử, càng nhận được nhiều tín nhiệm hơn so với những người khác. Thế nhưng những điều ấy cũng không thể xóa đi sự thật ông ta là một kẻ ngờ nghệch. Ôn Túy quá mức tự phụ, loại tự phụ này bắt nguồn từ thân phận có thể giúp ông ta khống chế một phương, cũng vốn là tính tình của ông ta. Nói thật ra, năng lực của Ôn Túy chống đỡ không nổi cho sự tự phụ của ông ta. Nếu không có Tứ điện hạ cho Tống Vĩnh Tư ở Giang Ninh phủ giúp đỡ, không biết Ôn Túy đã gây ra biết bao nhiêu sự cố rồi.

Từ khi Ôn bà bà rời khỏi Ôn phủ, tuy rằng Ôn Túy phân rõ giới hạn với bà ở bên ngoài, thế nhưng vẫn sẽ phái người đến lén lút quan sát bà, thậm chí còn sai người giúp đỡ.

Vì tránh hiềm nghi, một vài việc hằng ngày chỉ sai hàng xóm của Ôn bà bà đi làm. Nhưng điều này cũng khiến Ôn Túy để cho quá nhiều người biết đến việc này, nếu Giang Hiểu Hàn thực sự điều tra, chỉ cần bắt được một người là có thể phát giác toàn bộ.

Dù cho Giang Hiểu Hàn cuối cùng cũng không tra ra vì sao Ôn Túy lại làm vậy, nhưng chỉ cần biết được chút gợi ý đó, trận cờ này, Ôn Túy coi như đã thua một nửa.

Nhưng những lời này Ôn Trung một chữ cũng không thể nói, trừ phi hắn muốn bản thân giống như những thiếp thân tùy tùng trước của Ôn Túy, từng người một tiến vào bãi tha ma.

Hắn chỉ có thể thành khẩn nịnh nọt, khuyên ông ta, Giang Hiểu Hàn cũng chỉ là bỗng dưng tò mò, thực sự không tìm được đường đi nên mới đến quấy rầy một bà lão tuổi đã cao.

Ôn Trung không biết mình đã nói bao lâu, chỉ cảm thấy cổ họng cũng lộ vị máu tanh, Ôn Túy lúc này mới dần bình tĩnh lại.

“Ngươi nói rất đúng.” Ôn Túy cười lạnh, chém đinh chặt sắt nói: “Dù sao thì nơi này cũng là thành Bình Giang.”

Tiếng sứ vỡ vụn bị giẫm lên khiến chim sẻ cạnh cửa sổ giật mình, nó nhát gan, bay ra khỏi Ôn phủ, bay vòng vèo một hồi qua nửa cái thành Bình Giang, lại đậu xuống bên ngoài một gian phòng ngủ khác.

Giang Hiểu Hàn vẫn còn tỉnh. Đèn đặt ở góc bàn tỏa ra ánh sáng rõ ràng, Giang Hiểu Hàn mệt mỏi xoa xoa sống mũi mới gác bút, chờ tờ giấy mình vừa viết xong khô mực.

Chữ của hắn cũng như người, phóng khoáng đẹp đẽ, chỉ là lúc này vì không dùng đủ lực lên đầu bút nên trông có vẻ hơi khác bình thường.


Giang Hiểu Hàn đặt giấy bút sang một bên, tiện tay lấy chén thuốc ở góc bàn, uống một hơi cạn sạch. Chất dược nguội lạnh, đắng ngắt khiến người khó chịu, Giang Hiểu Hàn nhíu mày, cố ép xuống cảm giác buồn nôn không khỏe này.

Kỳ thực, thương thế của hắn đã hồi phục được hơn nửa rồi, Giang Hiểu Hàn vốn muốn ngừng thuốc, thế nhưng Nhan Thanh không đồng ý, cuối cùng cả hai đều lui bước, giảm từ uống hai lần thuốc một ngày thành mỗi ngày uống một bát.

Giang Hiểu Hàn uống hai ngụm nước mới ra mở cửa sổ, để bồ câu đưa thư bay vào, cuộn tờ giấy vừa viết xong trên bàn, nhét vào ống trúc trên chân chim.

Bồ câu đưa thư đã được huấn luyện tốt, vừa buông tay, nó đã bay theo đường Trang Dịch ra khỏi thành.

Giang Hiểu Hàn gửi xong thư mới đóng cửa sổ, sau đó cầm một hộp gỗ tử đàn ở đầu giường. Hắn dùng sợi bạc làm đèn sáng thêm, sau đó cởi ngoại bào, lộ ra phần vai đã được băng bó kỹ lưỡng.

Vải trắng được cởi ra từng vòng, tầng vải cuối cùng vì thấm máu nên dính vào vết thương. GIang Hiểu Hàn khẽ kéo hai lần thì mất kiên nhẫn, tay phải chống mặt bàn, tay trái hơi dùng sức, lôi mạnh lớp vải xuống.

Bắp thịt ở vùng cổ vai của Giang Hiểu Hàn bỗng căng cứng, vết thương đã kết vảy lại chảy máu. Máu tươi chạy dọc theo bờ lưng, tạo ra đường vòng cung đẹp đẽ. Giang Hiểu Hàn thở ra một hơi, lau qua loa vết máu rồi ném vải lên bàn.

“Giang Mặc.”

Giang Hiểu Hàn nói.

Cậu thiếu niên có vẻ ngoài dễ mến vẫn luôn đứng chờ ngoài cửa, nghe thấy hắn gọi bèn đẩy cửa bước vào.


“Công tử.”

Giang Hiểu Hàn như là vô cùng mệt mỏi, lấy ra một bình thuốc từ trong hộp, không quay đầu lại, ném về phía Giang Mặc. Giang Mặc nhận lấy bình thuốc, đóng cửa lại ngăn gió rồi mới chạy lại giúp hắn đổi thuốc.

“Ôn Túy có động tĩnh gì không?” Giang Hiểu Hàn chống tay trên trán, nhắm mắt dưỡng thần.

“Tạm thời thì chưa.” Giang Mặc đáp: “Ôn Túy vẫn giữ được bình tĩnh.”

“Giữ được bình tĩnh?” Giang Hiểu Hàn giễu cợt: “Bốn từ này thật chẳng liên quan gì đến lão ta… Cùng lắm chỉ là không dám manh động thôi. Suy cho cùng cũng chỉ là một con mèo ốm đang giương nanh múa vuốt, một khi đụng tới đường tuyến an toàn của nó, sẽ sợ hãi, không dám hành động, chỉ lo bị ta bắt được nhược điểm.”

“Vậy chúng ta phải làm gì tiếp theo?” Giang Mặc dùng vải sạch quấn lên vết thương của hắn, nhỏ giọng hỏi: “Nếu như Ôn Túy tiếp tục án binh bất động, sợ rằng chúng ta sẽ không tìm được gì từ phía Ôn bà bà… Thậm chí, ta cảm thấy, chính bà ấy cũng không rõ vì sao mình lại phải gặp phải kiếp nạn này.”

“Ta vốn không định trông chờ gì vào Ôn Túy.” Giang Hiểu Hàn xoa xoa thái dương, mở mắt ra: “Ôn bà bà không biết, vậy thì thăm dò theo hướng trượng phu và nhi tử của bà ấy. Con trai Ôn bà bà trước đây là người hầu trong tiền viện của Ôn Túy, ta không tin cái chết của hắn là bất ngờ.”

“Đã rõ.” Giang Mặc băng bó cẩn thận vết thương cho Giang Hiểu Hàn, lại giúp hắn mặc lại áo: “Ta sẽ cho người tiếp tục quan sát Ôn Túy. Chỉ là, sau đó người đến kẻ đi, tin tức đều sẽ phải đi từ nơi này… Công tử cảm thấy, liệu có thể tin được Nhan công tử không?”

Giang Hiểu Hàn đang tìm gì đó trong ngoại bào của mình, nghe vậy thì liếc cậu ta một cái.

“Không cần phòng bị y.”

Giang Mặc cúi người, tỏ ý hiểu rõ.

Nếu nói là không kinh ngạc, vậy là Giang Mặc nói dối. Từ chuyện xảy ra sáu năm trước với phu nhân Giang phủ, cậu ta chưa từng thấy Giang Hiểu Hàn tin tưởng bất kỳ ai như vậy. Sau sự kiện năm đó, cậu ta tận mắt thấy Giang Hiểu Hàn nhốt mình trong thư phòng, không ngủ không nghỉ suốt bảy ngày, chỉ dựa vào chút tinh thần chống đỡ cùng với đôi mắt đỏ màu máu, lật mặt từng kẻ nói dối mình.

Từ đó về sau, Giang Hiểu Hàn tự bồi dưỡng thân tín, tạo ra một mạng lưới tính báo gió thổi không lọt ở Kinh thành, cắt đứt toàn bộ lý tưởng thời niên thiếu.


Giang Mặc do dự một chút, lời khuyên nhủ đến bên mép nhưng cuối cùng không nói ra.

Nếu có người có thể kéo Giang Hiểu Hàn thoát khỏi những chuyện trước kia, vậy không phải có gì không tốt.

Giang Hiểu Hàn hiển nhiên nghĩ đến điều gì đó, cả người trở nên trầm mặc, vẻ mặt đang thả lỏng cũng thoáng căng thẳng.

Giang Mặc thầm thở dài.

Giang Hiểu Hàn tìm được đồ mình muốn, đi về bên bàn, mở nắp ấm trà. Giang Mặc thấy hắn lấy ra một viên thuốc trong bình sứ, thả vào nước trà rồi khẽ quấy. Viên thuốc hòa tan trong nước, một mùi thảo dược trong veo tỏa ra.

“Là gì vậy ạ?” Giang Mặc thích thú đến gần ngửi một hơi: “Thơm thật.”

“Không có phần của ngươi.”

Giang Hiểu Hàn đập cái tay đang mò tới của cậu ta, bực mình kéo ấm và chén trà về phía mình, rất giống một con mèo hoang bảo vệ lương thực.

Bộ dạng này quả là mới mẻ đối với Giang Mặc, cậu ta đi xung quanh hắn nhìn.

“Lạ thật đấy, công tử mà cũng có lúc giữ đồ cơ à.” Giang Mặc lớn lên cùng hắn từ nhỏ, ngoài lúc nói chuyện chính sự, giới hạn tôn ti cũng không quá rõ ràng. Giang Mặc cười cợt: “Sao vậy, là Nhan công tử cho sao?”

“Đi, đi, đi.” Giang Hiểu Hàn bị cậu ta cười cho mất cả mặt, không khỏi lườm một cái: “Rảnh thì chính ngươi đi theo dõi người đi.”

“Vậy thì không được.” Giang Mặc cười híp mắt: “Đêm còn dài, hôm nay nếu như không ngủ ngon, sợ là mai không thể đánh được một trận ác liệt.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.