Đọc truyện Hiểu Thanh Hoan – Chương 13
“Giang Nam mưa như vậy, nghĩa là mùa mưa đến rồi.” Giang Hiểu Hàn dùng thìa quấy bát cháo, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chắc phải hơn một tháng mới dừng.”
“Hôm qua Ôn Túy bị ngươi dọa sợ, trước khi tra được thực hư, hẳn sẽ không có hành động gì.” Nhan Thanh nói: “Sau đó ngươi định làm thế nào?”
“Thì vậy thôi, núi không đến gần ta, vậy thì để ta đến gần núi.” Giang Hiểu Hàn cười híp mắt, đặt bát xuống: “Gánh cái danh tuần tra này, đương nhiên nên giúp Ôn đại nhân giải quyết khó khăn.”
Hắn cười vô cùng thoải mái, vẻ mù mịt lúc trước không biết đã bay sạch tự khi nào, cả người lại lộ ra vẻ mọi thứ đều đã nằm trong dự liệu.
Nhan Thanh thấy hắn cười cong cả mắt, một bộ không có ý tốt, không khỏi thầm thắp hộ vị Ôn đại nhân kia một nén hương.
Ăn sáng xong, Nhan Thanh về phòng thay một bộ quần áo khác để Giang Hiểu Hàn ngồi chờ y ở phòng uống trà.
Giang Mặc thấy thế liền bước lên trước, nghiêng người ngăn tầm mắt của những người khác, khom lưng nói: “Công tử, Giang Ảnh vừa trở về.”
Giang Hiểu Hàn gạt bọt trà trong cốc, mất tập trung hỏi: “Có chuyện gì?”
“Giang Ảnh nói, hơn hai trăm dặm ngoài thành xảy ra ôn dịch.” Giang Mặc đáp: “Công tử, ngài xem…”
“Sau lũ lụt tất có ôn dịch, sự tình như vậy ngày sau cũng không bớt được.” Giang Hiểu Hàn nhíu mày, thấp giọng nói: “Trang Dịch đã tới chưa?”
“Dạ, rồi.” Giang Mặc nói: “Trang công tử đến từ hôm qua, bởi vì công tử tới Ôn phủ dự tiệc nên mới tìm một nơi khác để dừng chân trước.”
“Bảo hắn đừng có mà tránh việc. Một thân y thuật của hắn mà còn không sử dụng, sợ rằng cũng thui chột mất.” Giang Hiểu Hàn có chút trầm ngâm rồi tiếp lời: “Cầm danh thiếp của ta, bảo hắn ra ngoài thành một chuyến. Tới đó xem xét qua tình hình, cứu được thì cứu, nếu không thể thì không cần cưỡng cầu… Nhớ kỹ, lặng lẽ đi, chớ kinh động người. Ngươi đi cùng Giang Ảnh đi.”
“Vâng, ta lập tức sắp xếp.”
“Ngoài ra,” Giang Hiểu Hàn gọi cậu ta lại: “Tìm cho ta một nơi đặt chân.”
Giang Mặc dừng bước chân, quay lại nghe hắn dặn dò.
“Không cần quá lớn, tùy ý sắp xếp là được.” Giang Hiểu Hàn suy nghĩ một chút, lại bồi thêm một câu: “Cách phố Tây gần một chút.”
Bình Giang phủ có hai phố phân biệt rõ ràng, phố Đông phần nhiều là những nơi như thư quán, hiệu cầm đồ, người nhà quyền quý đều ở nơi này. Nhưng phố Tây thì khác, đó là khu tập trung của những mối làm ăn cấp thấp, Tần lâu Sở quán, sòng bạc ban đêm. Có nói là nơi hàng đêm sênh ca cũng không ngoa.
Giang Mặc gãi gãi đầu, muốn nói lại thôi, lén nhìn vẻ mặt Giang Hiểu Hàn.
“Nghĩ gì thế.” Giang Hiểu Hàn bị cậu ta nhìn đến bực mình, tức giận gõ quạt lên trán đối phương: “Ta còn cần phải đến những chỗ đó tìm thú vui sao?”
“Dạ… Vâng!” Giang Mặc xoa xoa trán, cười làm lành: “Là ta nghĩ linh tinh. Công tử cứ yên tâm, hôm nay ta sẽ đi sắp xếp.”
“Tuy là gần phố Tây, thế nhưng chọn nơi nào yên tĩnh một chút.” Giang Hiểu Hàn nói: “Ta thấy Nhan Thanh thích nơi an tĩnh hơn.”
Trong lúc hai người bọn họ nói chuyện, Nhan Thanh đã xuống lầu. Hôm nay y mặc trường bào màu xanh đen, tay áo là hoa văn tường vân phức tạp thêu bằng chỉ bạc, tóc dài dùng ngọc quang buộc một nửa, Xích Tiêu kiếm theo bước chân của y mà hơi lay động. Từ xa nhìn lại, rất giống một thiếu gia nhà giàu.
Ánh mắt Giang Hiểu Hàn sáng lên, cười toe toét ra đánh giá Nhan Thanh một vòng.
“Hôm nay đạo trưởng mặc thế này, thật không giống một người tu hành nữa.”
“Vậy thì giống ai?” Nhan Thanh tốt tính hỏi.
“Như một công tử nhà giàu phiêu lưu thiên hạ vậy.” Giang Hiểu Hàn cười híp mắt, lắc quạt: “Còn là dạng được nuông chiều, nuôi lớn từ gấm vóc, quả là diện mạo bất phàm.”
“Cùng là con người,” Nhan Thanh lắc đầu, không đồng tình nói: “Chẳng lẽ ta lại chỉ có thể mặc loại đồ nguyệt sắc bích thanh hay sao?”
“Là ta lỡ lời.” Giang Hiểu Hàn cười nói: “Đạo trưởng có tướng mạo phi phàm, mặc gì cũng thật dễ nhìn.”
Giang Mặc đứng bên nghe, suýt thì bị lời nịnh nọt của Giang Hiểu Hàn làm cho nổi cả da gà. Xem tình hình này, có lẽ Giang Hiểu Hàn sẽ không để ý đến cậu ta nữa, Giang Mặc yên lặng lui xuống, vừa xoa xoa cánh tay vừa nhe răng trợn mắt đi ra ngoài.
Cậu ta là người làm được sinh ra ở Giang phủ, nói là lớn lên cùng Giang Hiểu Hàn cũng không ngoa, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng thấy một hắn như vậy. Nếu không phải Nhan Thanh là người đoan chính, Giang Mặc suýt chút nữa đã nghi ngờ Giang Hiểu Hàn bị người bỏ thuốc cho hỏng đầu.
Bởi vì trời mưa, hàng rong trên đường cũng ít đi rất nhiều. Giang Hiểu Hàn cầm một cái ô giấy dầu màu vàng, ung dung tản bộ, dẫn Nhan Thanh vòng tới vòng lui, chẳng giống đi tra án, mà là giống đi du ngoạn hơn.
Nhan Thanh không biết hắn muốn đi đâu, nhưng y rất có tính kiên trì, luôn cách Giang Hiểu Hàn nửa bước, không nóng không vội, chờ hắn mở miệng trước.
Giang Hiểu Hàn đi dạo từ phố Đông đến phố Tây, trong lúc đó còn mua vài món ăn vặt, dùng giấy dầu đỏ gói kĩ, như là muốn đi thăm người thân. Dường như chê cầm đồ vướng tay, hắn dùng dây buộc gói bánh ở cán ô, để nó đung đa đung đưa.
Nhan Thanh đi bên cạnh, ánh mắt không tự chủ được, sẽ rơi lên bàn tay đang cầm ô của hắn. Ấy là một bàn tay trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng, nhìn kỹ lại thấy vết chai ở giữa ngón cái và ngón trỏ, là dấu vết do tập kiếm lưu lại.
Trên người Giang Hiểu Hàn có một loại khí chất kỳ lạ, khiến hắn không hề giống một người biết võ. Nhan Thanh nghĩ, dù cho y có biết võ công của Giang Hiểu Hàn có khi không kém mình, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ có cảm giác đối phương chỉ là một văn nhân thông thường.
Đó là một loại khí tức được sách mực thẩm thấu, không thể nào bắt chước theo. Dù cho hắn không hề làm gì, thậm chí còn cố ý bày ra dáng vẻ một kẻ ăn chơi, hồ như vẫn có thể nhìn ra ngạo khí văn nhân trong từng cái phất tay của hắn. Thế nhưng bàn tay kia khi cầm kiếm lại rất vững chắc, như một thanh kiếm sắc bén được rèn từ ngọn lửa bùng cháy, cho dù bị dồn đến cùng đường mạt lộ vẫn không hề rơi xuống thế hạ phong.
Nhan Thanh từng nghĩ, Giang Hiểu Hàn lớn lên trong Kinh, chưa tới hai mươi đã lên làm bái tướng, rốt cục là từ đâu học được một thân võ công cao minh như vậy.
Có điều, người sống một đời đều sẽ có bí mật, Giang Hiểu Hàn cũng không ngoại lệ.
“Đạo trưởng.” Giang Hiểu Hàn bỗng thả chậm bước chân, nghiêng người gọi y: “Đến rồi.”
Nhan Thanh lẳng lặng rời mắt khỏi tay hắn, chỉ thấy Giang Hiểu hàn dẫn y tới một cái hẻm nhỏ.
Ngõ hẻm trước mặt rất bé, chỉ có thể miễn cưỡng cho một người đi qua, ô giấy dầu chỉ có thể chen vào đầu hẻm, khung ô lưu lại vết xước nhỏ dài hai bên tường, khiến bụi bặm rơi xuống.
Giang Hiểu Hàn dừng lại trước một ngôi nhà dân nằm sâu trong hẻm. Gian phòng này có vẻ đã cũ, giấy đỏ câu đối dán lên cửa không biết đã là vật từ thời nào, bị gió thổi bạc cả màu vốn có, lộ ra màu trắng thiếu sức sống. Hai miếng cửa gỗ đã bị mưa gió ăn mòn, nhìn không ra hình hài ban đầu, lắc lư treo trên khung cửa. Từ khe cửa còn thấy một cái đinh gỗ đóng hờ trên đó.
“Đây là nơi nào?” Nhan Thanh hỏi.
“Nhà vú em của Ôn Túy.” Giang Hiểu Hàn nói rồi, nâng tay gõ cánh cửa nhà có cũng như không. Dưới màn mưa, hắn nhẹ đặt tay lên nắm cửa, thần sắc rất chăm chú, cũng không bởi vì không nhận được lời đáp lại mà thiếu kiên nhẫn. Hắn được giáo dưỡng rất tốt, đầu tiên gõ cửa ba lần, dừng lại chốc lát rồi mới tiếp tục.
“Ôn Túy là anh trai ruột của Ôn quý phi, cũng chính là cậu của Tứ điện hạ.” Giang Hiểu Hàn hạ thấp ô, cho đến khi Nhan Thanh chỉ có thể nhìn thấy khóe môi mỏng của hắn. Đôi môi lúc này không có độ cong, âm thanh cũng lạnh nhạt không ít: “Theo lý mà nói, vú em của Ôn Túy nên ở lại Ôn phủ bảo dưỡng tuổi thọ. Nhưng hai năm trước, không rõ vì sao, Ôn Túy bỗng trở mặt, coi như không quen biết mà đuổi một nhà vú em ra khỏi Ôn phủ. Trượng phu của bà từng muốn đến Ôn phủ đòi một lời giải thích, lại bị hộ vệ nơi đó chặt chân tống ra ngoài, chưa tới hai tháng sau đã qua đời.”
“Ngoài chồng, bà ấy vốn còn có một người con trai. Sau khi bị Ôn phủ đánh đuổi, chỉ có thể lên thuyền chạy việc kiếm tiền. Sau khi chồng của vú em chết không bao lâu, một hồi gió bão khiến thuyền hắn theo bị lật, ngay cả thi thể cũng không tìm về được.”
“Tuy nói mỗi người đều có mệnh riêng, nếu vận đã định thì không thể nói gì.” Nhan Thanh nói: “Nhưng những việc này lại không khỏi quá mức trùng hợp.”
“Đạo trưởng cũng không tin là chuyện bất ngờ sao?” Giang Hiểu Hàn hỏi.
“Ngươi đã đến đây, là tra được điều gì?”
“Không, chẳng có gì cả.” Giang Hiểu Hàn lắc đầu: “Nơi này dù sao cũng là Bình Giang phủ, ta mới đến, lại thêm Ôn Túy xử lý vụ việc này rất cẩn thận, cho nên đến nay ta vẫn không lần được manh mối.”
“Thế nhưng ta có tra được gì không không quan trọng.” Giang Hiểu Hàn quay đầu, nhìn lão phụ đang chậm rãi bước ra cửa, nhẹ giọng nói: “Quan trọng là, Ôn Túy cảm thấy ta tra được điều gì đó.”