Hiểu Thanh Hoan

Chương 127


Đọc truyện Hiểu Thanh Hoan – Chương 127

[Phiên ngoại về CP chính] Có một mảnh trời khác không phải nhân gian.

Côn Luân có địa thế đặc thù, đã qua tháng ba rồi cũng không thấy dấu hiệu vào xuân, khắp núi vẫn phủ băng tuyết.

Tuyết đọng trên cành thông xột xoạt rơi xuống, phía xa xa là tiếng hạc kêu du dương uyển chuyển, Côn Luân tháng ba hoa mai rụng, trong không khí còn thoang thoảng mùi tùng hương. Gió thổi qua, khiến chuông gió treo dưới mái lầu trúc vang lên tiếng lanh lảnh.

Chim sẻ đã kiếm ăn trở về, cuối cùng đậu lên cửa sổ của một gian trúc lâu, hài lòng chải lông.

Tại lầu chính, lò lửa đang đốt ngân than, trong phòng ấm áp như xuân. Cửa sổ mở một nửa để thông gió, ánh mặt trời và gió mát lẻn vào phòng, trên nhuyễn tháp bên giường, có một bóng người đang nằm.

Giang Hiểu Hàn tỉnh dậy từ một giấc ngủ ngắn, tay hắn còn cầm một quyển Sơn hải kinh, trước khi ngủ đã đọc một quyển Đại hoang đông kinh.

Hắn lao lực lâu năm ở Kinh thành, lại vì trọng thương mà tổn hại đến khí huyết, Côn Luân tuyết đọng quanh năm, Nhan Thanh sợ nhà gỗ quá ẩm thấp, vì thế chọn một tòa tiểu lâu trống, sắp xếp lại tầng hai thành phòng ngủ. Mặc dù được điều trị tỉ mỉ, nhưng khó tránh khỏi sẽ có những ngày như hôm nay, chỉ đọc được vài trang sách đã ngủ thiếp đi.

Có điều, khí hậu Côn Luân quả thật có thể nuôi người. Hắn ở lại đây bốn tháng, không phải ưu phiền vì chuyện triều chính, cả người trở nên lười nhác. Hắn uể oải trở mình, phát hiện trên người đã được khoác một cái áo lông cáo trắng như tuyết, đã được ánh mặt trời chiếu đến ấm mềm.

Giang hiểu Hàn cầm một mảnh lá thông khô, kẹp vào sách đánh dấu, bọc áo lông cáo ngồi dậy, mở cửa sổ.

Động tác đẩy cửa của hắn làm kinh động đến chim sẻ đang đậu bên bệ cửa, sẻ nhỏ đập cánh bay đi, không biết là tới nơi nào.

Hôm nay khí trời tốt một cách hiếm thấy, bầu trời vạn dặm không mây, Giang Hiểu Hàn hơi híp mắt, thích ý hít một hơi thật sâu. Khí tuyết mát lạnh khiến hắn nhanh chóng tỉnh táo lại, tinh thần thoải mái hơn hẳn. Hắn đang định vươn mình xuống giường, đã thấy Nhan Thanh đi trên đường đá xanh nhỏ gần đó.

Nhan Thanh xách theo một giỏ trúc con, bên trong là một đôi cá chép đang nảy lên. Giang Hiểu Hàn thấy thế thì dựa lên gối, nhìn theo Nhan Thanh đi về hướng trúc lâu.

Nhan Thanh dường như có cảm giác, y dừng chân, ngẩng đầu lên nhìn, vừa lúc đối diện với đôi mắt mang ý cười dịu dàng của Giang Hiểu Hàn.


“Em đi đâu vậy?” Giang Hiểu Hàn cười hỏi.

“Xuống hàn đàm bắt cá.” Nhan Thanh lắc lắc giỏ trúc trong tay, cũng cười: “Vừa kịp một đợt tuyết đông cuối cùng, nước tuyết tích trên lá thông dùng để nấu canh sẽ rất ngon, hôm nay cho huynh nếm thử.”

“Vậy thì tốt.” Giang Hiểu Hàn vui vẻ: “Hôm nay em tính bỏ lệnh cấm rồi à?”

Nhan Thanh rất dễ nói chuyện, chỉ trừ lúc làm thầy thuốc. Giang Hiểu Hàn phải dùng hai tháng thuốc bổ, cảm thấy ngay cả tối ngủ cũng mơ thấy mùi đông trùng hạ thảo, sớm ăn đến cả miệng phát đắng. Vừa nghe đến việc hôm nay không cần ăn cháo được làm từ những thứ dược liệu kia, hắn liền vui ra mặt.

Giang đại nhân từ nhỏ đã được nuôi bằng sơn trân hải vị thật không có chút tiền đồ nào, chỉ một bát canh cá đã đủ để dỗ hắn lâng lâng. Nhan Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, đặt giỏ trúc xuống đất tuyết, xoa xoa tay vào nhà, cất bước lên lầu.

Khi Nhan Thanh bước lên, Giang Hiểu Hàn vẫn duy trì tư thế như cũ, nhìn tiên hạc đang bay về dãy núi trùng điệp phía xa.

“Hạc ở nơi cao, tiếng kêu thấu trời. Loài này sống xa cách, buông thả phóng khoáng, không dính bụi trần.” Giang Hiểu Hàn cảm khái: “Quả thật là tiên cảnh.”

Cơ cấu của trúc lâu tinh xảo, dù bước chân có nhẹ cũng sẽ vang lên tiếng kêu. Giang Hiểu Hàn nghe được tiếng Nhan Thanh bước chân lên lầu nhưng chưa quay đầu lại.

“Trong núi thật không tính được năm tháng…” Giang Hiểu Hàn thích ý nằm trên nhuyễn tháp gần cửa sổ, trên người hắn là áo lông cáo dày, tay bưng chén trà nóng hổi: “Nhờ phúc của A Thanh, ta cũng được trải qua những tháng ngày của thần tiên.”

“Nếu huynh muốn, vậy thì sau này ngày nào chúng ta cũng sẽ trải qua những ngày như vậy.” Nhan Thanh đạp giày trước cửa để rũ tuyết rồi đi tới bên cạnh lò, bưng ấm thuốc đã được hâm nóng ra.

” E rằng hai đứa nhỏ ở Kinh thành đêm nào cũng khóc mất.” Giang Hiểu Hàn ngồi dậy, lấy một hộp gỗ trên bàn nhỏ, nhặt hai cánh tuyết liên hoa, đặt dưới lưỡi rồi mới đưa tay nhận chén thuốc: “Mấy ngày trước, Hải Đông Thanh còn truyền tin đến, nói là con bé đang giục chúng ta về rồi.”

“Thêm hai tháng nữa rồi lên đường.” Nhan Thanh nói: “Chờ độc trên người huynh được giải sạch, trời ấm lên, rồi chúng ta cùng về. Giao thừa năm nay sẽ không về Côn Luân mà ở lại Kinh thành trải qua cùng hai đứa nhỏ… Sư phụ ta nói muốn du lịch bên ngoài vài năm, chúng ta cũng không nên quấy rầy ông ấy.”

Tứ thì xuân trên người Giang Hiểu Hàn không phải khó giải. Như Lục Phong từng nói, ông đã viết rõ phương thuốc giải, để lại cho Nhan Thanh. Chỉ là độc này muốn giải phải tốn thời gian, mỗi tháng dùng ba lần thuốc, đủ nửa năm mới coi như hoàn toàn giải sạch. Hết năm ngoái, Lục Phong có trở lại một lần, thấy Nhan Thanh và Giang Hiểu Hàn không có gì đáng lo, bèn ở lại trong từ đường một đêm, hôm sau rời đi, để lại thư nói mình muốn đi du lịch.


Ông thường xuyên như vậy, Nhan Thanh cũng không lo lắng.

“Ta chỉ thấy lạ một chuyện.” Nhan Thanh nhận lại chén thuốc trống không, đặt sang một bên, thuận miệng nói: “Tuyết liên không dễ kiếm, để lỡ thời kỳ hoa nở sẽ phải đợi thêm. Lần trước ta về Côn Luân, là chính sư phụ mượn cớ bảo ta đi hái… Sao người lại biết Ninh Dục sẽ hạ độc huynh? Nếu nói để đề phòng, vậy cũng quá cẩn thận đi.”

“Không phải là tính toán gì.” Giang Hiểu Hàn dùng tuyết liên uống thuốc, lại ngậm một miếng mứt mới mở miệng nói: “Ông ấy không biết được Ninh Dục sẽ làm vậy, mà là hiểu rõ Tiên đế.”

Nhan Thanh ngỡ ngàng hỏi: “Hả?”

“Tối ngày Tiên đế băng hà, ta nhận một phong mật chỉ, liên quan đến Ninh Hoài Cẩn… Mật chỉ nói, nếu Ninh Hoài Cẩn thành gia trước năm ba mươi tuổi, có thể sai cấm quân bí mật xử lý.” Giang Hiểu Hàn phủi chút đường dính trên tay: “Đương nhiên, chính Ninh Hoài Cẩn cũng biết chuyện này, là hắn chính mồm cam kết với Tiên đế rằng sẽ không thành gia trước ba mươi tuổi, chuyên tâm phụ chính. Tiên đế mưu tính sâu xa, khi Ninh Hoài Cẩn tròn ba mươi, Bệ hạ cũng đã có thể tự thân lo chuyện triều chính rồi.”

Nói rồi, Giang Hiểu Hàn cười cười: “Bệ hạ nhỏ như vậy, Tiên đế sao có thể yên tâm để hai vị thần tử đang tuổi tráng niên phụ chính mà không lưu lại biện pháp dự phòng?”

“… Ý huynh là, nếu Ninh Dục không ra tay trước, Ninh Tông Nguyên cũng sẽ làm như vậy?” Nhan Thanh hỏi.

“Tám phần mười là vậy.” Giang Hiểu Hàn nói.

Thấy sắc mặt Nhan Thanh không lo, Giang Hiểu Hàn híp mắt cười, hôn lên khóe môi y một cái, chơi xấu nói: “Không phải muốn nấu canh cá sao? Ta đi cùng em.”

Thương thế của Giang Hiểu Hàn đã gần lành, Nhan Thanh cũng không bắt hắn phải nằm trên giường dưỡng thương nữa, thỉnh thoảng vẫn để hắn xuống giường làm việc. Theo Giang đại nhân nói, đây là lấy công đổi lợi.

Nước tuyết là từ đợt tuyết rơi ngày hôm trước, nay đã tan thành một vò nước lạnh. Giang Hiểu Hàn cầm băng ghế nhỏ ra ngồi cạnh bếp, con dao sắc bén lên xuống trong tay hắn.

Giang đại nhân quen việc sách bút, mà lúc giết cá chỉ cần chỉ điểm chút đã thông. Hắn thành thạo cạo vẩy mổ bụng, lấy hết những thứ không sạch sẽ ra. Nhan Thanh sợ hắn bị lạnh tay, còn đổ một thìa nước nóng vào chậu rửa cá.


Khi còn ở Kinh thành, ăn mặc ngủ nghỉ của Giang Hiểu Hàn đều có người hầu hạ. Đến Côn Luân rồi, trên núi ngoài hắn và Nhan Thanh cũng chỉ có vài con tiên hạc. Hắn tự tay làm lụng, cũng cảm thấy có vài phần thi thú trong cuộc sống nông canh.

Chỉ tiếc, Giang đại nhân với trù nghệ vẫn là một chữ cũng không biết.

Giang Hiểu Hàn chuẩn bị cá xong liền bị Nhan Thanh chê chiếm diện tích, chẳng mấy nể tình mà đuổi hắn ra khỏi bếp.

Giang đại nhân thở dài một tiếng, cảm khái hai câu thói đời bạc bẽo rồi kéo kín áo lông cáo trên người, thủng thà thủng thỉnh đi về phía trúc lâu. Hắn đã đọc xong quyển Sơn Hải kinh trong tay, chuẩn bị đến Tàng thư lâu đổi quyển khác. Lần trước hình như thấy trên giá có một quyển bút ký Mộng Khê, giờ lấy ra đọc cũng đúng dịp.

Mấy tòa trúc lâu sau núi có chút xa, Giang Hiểu Hàn ít đi, chỉ có thể lần theo trí nhớ.

Tuy Giang Hiểu Hàn tìm được đến nơi, nhưng đẩy cửa ra lại ngỡ ngàng. Trong lâu không phải sách vở, mà là tế đàn được bày nghiêm chỉnh, bài vị xếp chỉnh tề từ trên xuống. Giang Hiểu Hàn vừa vào cửa, đập vào mắt là hàng đầu tiên, phía trên có tên Nhan Thanh. Bài vị của Nhan Thanh và Lục Phong dùng hồng mộc làm trường sinh bài, mà những bài vị phía trên lại đều bằng ô mộc.

Hình như hắn rẽ nhầm vào từ đường Côn Luân.

Giang Hiểu Hàn vốn định cáo một tiếng rồi lui ra, nhưng nhìn qua lần nữa lại đi không được ___ Bên cạnh bài vị của Nhan Thanh còn một tấm hồng mộc, trên tấm trường sinh bài này là tên của Giang Hiểu Hàn hắn.

Xem vết khắc không mới, xem ra đã được một thời gian rồi.

“Giang Hiểu Hàn ___”

Giang Hiểu Hàn theo tiếng quay đầu lại, mới phát hiện không biết Nhan Thanh đã tới từ lúc nào, đối phương thở hồng hộc, lúc thấy hắn còn thở phào nhẹ nhõm.

“Sau lập xuân, trận pháp trong núi có biến đổi, ta quên chưa nói cho huynh biết.” Nhan Thanh nói: “Lát nữa ta dẫn huynh đi xem lại một lần.”

“Xin lỗi.” Tự tiện xông vào từ đường của nhà khác là chuyện lớn, Giang Hiểu Hàn nắm tay Nhan Thanh, thấp giọng: “Là ta sơ xuất, quấy rầy đến các vị tiền bối.”

Dường như phải đến khi hắn nói Nhan Thanh mới nhận ra, y đi vào phòng, động viên nói: “Không sao, vừa lúc huynh đến đây, chúng ta cùng thắp nén nhang đi.”


Nói rồi, Nhan Thanh rút ra một nén nhang từ trên đài, dùng đèn chong đốt, đưa cho Giang Hiểu Hàn rồi chuẩn bị một nén nhang khác cho mình.

Giang Hiểu Hàn quy củ quỳ xuống, tam bái cửu khấu, sau khi cắm nhang vào lư lại vái một lần rồi mới đứng bên chờ Nhan Thanh.

Nhan Thanh không căng thẳng như Giang Hiểu Hàn, chỉ bái ba lần rồi lên hương như bình thường.

Giang Hiểu Hàn nhìn về phía bài vị có tên mình, đợi Nhan Thanh thắp xong hương mới mở miệng hỏi: “Em khắc lên từ lúc nào vậy?”

Nhan Thanh theo ánh mắt hắn nhìn sang, đáp: “Khi ta trở về lần trước.”

Giang Hiểu Hàn nhịn một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Khi đó em và ta…”

Hắn muốn nói khi đó cả hai người đều không rõ con đường phía trước, Nhan Thanh cũng không thể biết trước bọn họ sẽ có những tháng ngày viên mãn này, nhưng lại cảm thấy lời này nói ra thì không may mắn, bèn nuốt trở về.

Nhan Thanh cũng hiểu ý hắn, y chắp tay, ra hiệu Giang Hiểu Hàn nhìn: “Huynh nhìn hàng của sư phụ ta đi.”

Giang Hiểu Hàn theo lời nhìn lại, mới phát hiện bên bài vị của Lục Phong là một tâm ô mộc mới tinh, chỉ là trên khối bài vị này không khắc tên, là một bài vị trống.

“Trước đây nơi đó là hồng mộc.” Nhan Thanh nói: “Lần trước đến đây, ta mới phát hiện đã đổi thành ô mộc.”

Giang Hiểu Hàn dường như hiểu Nhan Thanh muốn nói gì với hắn.

Đúng như dự đoán, Nhan Thanh cười cười: “Huynh là người trong lòng ta… Dù ta có đi tìm huynh hay không, hay kể cả khi huynh và ta không thể đi đến ngày hôm nay, những điều ấy cũng không đáng kể. Bởi vì dù cho ngày sau có ra sao, ta đều chỉ có huynh.”

Vành mắt Giang Hiểu Hàn bỗng đỏ bừng, không nói ra lời.

Nhan Thanh biết hắn xúc động, tri kỷ mà dẫn hắn ra khỏi từ đường, xoay người đóng cửa rồi lại dắt tay hắn.

“Không phải muốn ăn canh cá sao?” Nhan Thanh cười: “Không mau về, sợ là nguội mất.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.