Hiểu Thanh Hoan

Chương 124


Đọc truyện Hiểu Thanh Hoan – Chương 124

Giang Hiểu Hàn tỉnh dậy trong cảm giác xóc nảy lắc lư.

Hắn mê man nhíu nhíu mày, theo thói quen mà quơ bên cạnh một cái, lại chỉ chạm đến bản gỗ trải vải mềm.

___ đây không phải hoàn cảnh hắn quen thuộc.

Giang Hiểu Hàn chậm rãi mở mắt, phát hiện mình đang nằm trong một chiếc xe ngựa. Đây là xe của Giang phủ, không gian bên trong lớn hơn gấp đôi so với xe ngựa thông thường, dưới giường có bày trà bánh, một cái lò bùn nhỏ được đặt cố định trong góc xe, than đang cháy đỏ, bình thuốc sôi trào khiến nắp bình lung lay, vang lên tiếng va chạm lanh lảnh.

Giang Hiểu Hàn hơi ngơ người.

Sao lại ở trên xe ngựa, Giang Hiểu Hàn nghĩ.

Hắn chỉ nhớ rõ, hôm qua hắn thay mặt Ninh Diễn đi tiễn Tạ Giác, khi trở về thì hình như hơi cảm, cả chiều cũng không có tinh thần gì, sau khi uống một bát thuốc Nhan Thanh đưa thì mê man, không còn ý thức.

Sau đó xảy ra chuyện gì, hắn dĩ nhiên không nhớ, chỉ nhớ là trong lúc nửa tỉnh nửa mê, hình như mình đã nằm một giấc mộng đẹp.

Giang Hiểu Hàn chống tay ngồi dậy, áo ngủ bằng gấm khoác trên người trượt xuống, hắn ngây người đỡ lấy, lại thấy đệm chăn mềm xõa tung, ngửi kỹ còn có thể ra được mùi vị cây tế tân hun qua.

Xe ngựa vẫn tiến lên, bánh xe lăn qua tuyết mỏng, phát ra tiếng cót két không dứt.

Tựa hồ là để xua đi mùi thuốc đắng trong xe, cửa sổ cách xa hắn nhất được giữ mở hé bằng một nhánh gỗ, có khí tuyết mát lạnh lẻn vào, quấn quýt với mùi thuốc trong xe.

Hắn hiếm có khi không vừa mở mắt đã phải đối mặt với một đống tục vụ trên trời dưới đất, không có tấu chương, cũng không có Tiểu Giang Lăng chạy qua chạy lại. Cả đất trời bình yên, dường nhi chỉ còn lại một mình cái xe ngựa đang lăn bánh này.

Giang Hiểu Hàn ngồi trên giường một lúc mới hồi thần, coi như là hoàn toàn tỉnh.

Dường như được sự yên tĩnh này cảm hóa, đáy lòng Giang Hiểu Hàn hiếm có khi mà cảm thấy bình yên, mọi suy nghĩ ngày thường đều bị hút hết ra, cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít.

Giang Hiểu Hàn tiện tay nâng chén trà súc miệng, trà này còn ấm, tựa hồ mới đổ không lâu. Hắn tìm thấy một cái áo choàng dày được gấp chỉnh tề ở cuối giường, bèn choàng lên vai, khép vạt áo, vén mành cửa đằng trước.

Như suy đoán của hắn, Nhan Thanh ngồi bên ngoài đánh xe, thấy động tĩnh phía sau cũng không quay đầu lại, chỉ khẽ hỏi: “Huynh tỉnh rồi?”

Ngày đông, gió không thể không có chút mạnh, Giang Hiểu Hàn bị thương nên vô cùng kỵ lạnh, theo bản năng kéo lại áo choàng cho kín rồi mới ngồi xuống bên người Nhan Thanh.


Sắc trời mờ tối, vẫn chưa hoàn toàn sáng, chẳng trách lại yên tĩnh như thế.

Giang Hiểu Hàn híp mắt nhìn quanh, mới phát giác bọn họn đã rời Kinh thành từ lúc nào, thậm chí đã sắp rời khỏi vùng ngoại thành.

Nhan Thanh đưa tay buộc lại dây áo choàng cho hắn, thần sắc bình tĩnh, tựa hồ cũng không cảm thấy tình cảnh này có gì không thích hợp.

Giang Hiểu Hàn hơi ngẩng đầu để y tiện buộc, biếng nhác hỏi: “Em làm gì vậy?”

“Dẫn huynh về Côn Luân.” Nhan Thanh nói: “Dưỡng thương.”

Sau những ngày ở lại Kinh thành, ngay cả Nhan công tử cũng học được chiêu tiền trảm hậu tấu rồi.

Mấy ngày nay, Giang Hiểu Hàn bị Nhan Thanh cho ngừng thuốc, rất dễ mệt mỏi, hắn uể oải tựa vào cửa xe, tự tiếu phi tiếu nhìn Nhan Thanh: “A Thanh, bắt quan chức triều đình là tội lớn, em trói Tả tướng đưa đi rồi, sao lại một chút cũng không lộ vẻ hoảng loạn như thế?”

“Ta đã hỏi Ninh Hoài Cẩn.” Nhan Thanh giải thích: “Y cũng đồng ý.”

“Ồ…” Giang Hiểu Hàn không biết vô tình hay cố ý mà dài giọng: “Chuyện đã xong, Vương gia đây là muốn qua cầu rút ván rồi.”

“Chớ nói nhảm.” Nhan Thanh vốn vì bản thân tự quyết định mà bất an, nay nghe hắn nói vậy lại càng sợ lòng hắn có khúc mắc: “… Phải giải độc cho huynh, xuất sứ của thuốc kia là từ tay sư phụ ta, chắc hẳn người sẽ có cách giải. Thương tích trên người huynh cũng phải điều dưỡng cho tốt, ta đưa huynh về Côn Luân, như vậy sẽ dễ dàng hơn.”

“Người ta nói Kinh thành phồn hoa, Giang Nam yểu điệu… Nhưng những thứ đó huynh đều đã từng chứng kiến.” Nhan Thanh chỉ lo hắn không đồng ý, vội vàng liếc qua sắc mặt hắn, căng thẳng mím môi: “Ta dẫn huynh ngắm đại mạc cô yên, tuyết đọng mênh mang tại Côn Luân… Có được không?”

Giang Hiểu Hàn thở dài trong lòng, Nhan Thanh chỗ nào cũng tốt, chỉ là có chút không biết đùa.

Tân đế kế vị, chuyện lớn chuyện nhỏ trong triều đình cũng đã đi vào quỹ đạo, lúc này hắn rời Kinh cũng không gây trở ngại gì cho việc triều chính.

Hắn cũng hiểu vì sao Nhan Thanh lại phải tiền trảm hậu tấu mà đưa hắn đi như vậy ___ nguyên nhân không ngoài gì khác, thật sự là về phương diện “tự chăm sóc bản thân” mà nói, không thể tin tưởng Giang đại nhân được. Nhan Thanh sợ hắn không yên lòng rời Kinh, bèn dứt khoát hạ quyết tâm, bắt người đi luôn.

Đương nhiên là được, ta cầu còn không được.” Giang Hiểu Hàn cười cười, kéo bàn ay hơi lạnh của Nhan Thanh qua, cúi đầu hà hơi ấm, ôn hòa nói: “Ta vốn cũng muốn xin nghỉ với y… Em dẫn ta đi đâu ta đi đó, lúc nào đi, muốn nói cho ta trước hay không, đều theo em sắp xếp, em không cần cảm thấy bất an.”

Nhan Thanh còn chưa kịp thở phào, lại nghe Giang đại nhân làm bộ làm tịch thở dài: “Chỉ là, ta bị em bắt đi như vậy, thương chưa dưỡng xong đã đành, còn không có đồng nào trên người, tám phần mười sẽ bị em quản chế rồi.”


Nhan Thanh nghe mà ngơ ngác, không biết người này lại giở trò gì: “Không phải, ta ___”

“Nghe nói sau khi bắt người, bọn buôn người thường không đánh thì mắng, còn không cho ăn cơm để khiến người bị bắt nghe lời.” Giang đại nhân ngắt lời y, vẫn tiếp tục biến bản thân mình thành một gốc cải thìa đáng thương: “Vậy sau này ta phải nghe lời em một chút, đúng không nào?”

Nhan Thanh: “…”

Giang đại nhân diễn đến nghiện, còn trông mong hỏi lại một câu: “Đúng không?”

Nhan Thanh khó khăn phối hợp hắn: “…Đúng.”

Giang Hiểu Hàn cuối cùng không nhịn được mà phì cười. Mắt hắn cong cong, xem ra vô cùng thoải mái. Hắn thưởng thức ngón tay của Nhan Thanh, yêu thích không buông mà vuốt ve mu bàn tay y. Đôi tay như ngọc kia đã được ủ ấm một chút, đầu ngón tay nổi lên một lớp hồng phớt.

Nhan Thanh nghiêng đầu nhìn Giang Hiểu hàn, ánh mắt mềm như hóa nước.

Vào buổi tối trước ngày rời Kinh, y đêm khuya một mình vào cung gặp Ninh Hoài Cẩn. Vốn tưởng mình phải đánh hai vòng thái cực với Ninh Hoài Cẩn mới có thể dẫn người đi, không ngờ vị Cung thân vương này lại rất dễ nói chuyện, nghe xong ý của y liền dứt khoát đồng ý.

Lúc đó, Ninh Hoài Cẩn vừa xem xong sổ con, đang đứng trong sân chăm sóc một cây mai, thấy Nhan Thanh đến thì xoa xoa tay, nói chuyện với y: “Giang đại nhân quả là đã mệt nhọc rồi, hiện giờ mọi chuyện đã dần trở về quỹ đạo, nếu ta không đồng ý chuyện này, khó tránh khỏi có chút không có tình người… Chỉ là, cũng không thể một đi không trở lại. Mọi việc trong triều ngày sau còn phải nhờ hắn giúp đỡ.”

“Đó là lẽ tất nhiên.” Nhan Thanh không quá quen thân với Ninh Hoài Cẩn, chỉ có thể khô khan đáp một câu: “Đa tạ.”

“Là một chuyện cỏn con mà thôi, cần gì cảm ơn.” Ninh Hoài Cẩn cười: “Ta mặc dù không quen biết tiên sinh, nhưng lại thật hâm mộ Giang đại nhân.”

Cậu ta vốn là thuận miệng khách khí một câu, ai ngờ Nhan Thanh lại nghiêm túc hỏi: “Hâm mộ điều gì?”

“Ta hiểu cách làm người của Hoàng huynh, lần này nếu không có tiên sinh, chỉ sợ Giang đại nhân sẽ không thể toàn thân trở ra như hôm nay, thậm chí còn không thể bảo vệ thanh danh của hai phủ Giang Tạ.” Ninh Hoài Cẩn nói: “Có tri kỷ như tiên sinh, chẳng lẽ không phải chuyện đáng để người hâm mộ sao.”

“Ta không giúp huynh ấy điều gì.” Nhan Thanh lãnh đạm nói: “Mọi việc ở đời đều là nhân quả quay vòng, Giang Hiểu Hàn tự mình gieo nhân, ta chỉ giúp huynh ấy thu quả mà thôi.”

Nếu không phải ban đầu khi ở thành Bình Giang, Giang đại nhân tự tay lột tầng tầng mặt nạ hắn dựa vào để sinh tồn của mình, dâng cho y xem cả trái tim, hôm nay y đã không đứng dưới mái hoàng thành vàng son lộng lẫy này. 


Cả Lạc Tùy Phong và Tạ Vĩnh Minh cũng vậy, có lẽ chính Giang Hiểu Hàn không nhận ra, nhưng hắn luôn là người thi ân trước, cho nên mới được những người kia giúp đỡ, dìu hắn từng bước bước xuống đài cao, cuối cùng an ổn tiếp đất.

Nhan Thanh đang nghĩ ngợi, xe ngựa bỗng bị người cản lại.

Nhan Thanh vội hoàn hồn, chỉ thấy Giang Ảnh mặc trang phục màu mực, hơi thở có chút gấp gáp, đuôi mày còn có một lớp sương mỏng, thoạt nhìn là một đường đuổi tới đây.

Giang Ảnh vốn muốn hỏi Giang Hiểu Hàn, nếu muốn đi, vì sao không dặn dò hắn từ sớm. Ai ngờ còn chưa kịp mở mồm đã bị Nhan Thanh hỏi ngược lại.

“Giang Ảnh?” Nhan Thanh khó hiểu nhìn hắn: “Sao ngươi lại ở đây?”

Câu hỏi này của y khiến Giang Ảnh mông lung: “Không thì thuộc hạ nên ở đâu?”

“Trang gia không ăn Tết trong Kinh, sau cung yến tối qua đã rời Kinh rồi.” Nhan Thanh nói: “Ngươi không biết sao?”

Giang Ảnh nhất thời á khẩu không trả lời được. Hắn đương nhiên biết Trang Dịch đi đâu, thậm chí trước khi rời Kinh, Trang Dịch còn từng đến Thanh Tư điện tìm hắn. Nhưng vô luận thế nào, Giang Hiểu Hàn mới là chủ nhân của hắn, Trang Dịch ở đâu cũng không liên quan đến hắn.

Giang Hiểu Hàn vừa mới vào trong xe ngựa uống thuốc, cuối cùng nghe không vô, vén rèm xe, lời nói ý vị sâu xa, cố gắng đánh tỉnh cái chảy gỗ này: “Không phải Trang Dịch từng nói y còn thiếu một tùy tùng biết võ sao?”

“… Vâng.” Giang Ảnh dĩ nhiên nghe hiểu ám chỉ của Giang Hiểu Hàn: “Thế nhưng ____”

“Thế nhưng cái gì?” Giang Hiểu Hàn nhướn mày: “Không dám đi?”

Giang Ảnh quả thực không dám đi.

Kỳ thực, vào đêm 16 tháng 11, Giang Hiểu Hàn cũng đã nói với hắn, Đế vương đã qua đời, ảnh vệ không cần tiếp tục bị gò bó bởi thân phận, ngày sau, nếu hắn muốn tự mình lang bạt cũng có thể thoải mái đi.

Chỉ là, hắn đã đi giết người kể từ khi hiểu chuyện, khiến cả người trở thành một lưỡi dao sắc bén, ngày ngày bịt mắt, không nhìn thấy con đường phía trước, chỉ để ý nghe dặn dò làm việc.

Đao sao có thể có suy nghĩ đây, Giang Ảnh nghĩ. Trang Dịch có tâm tư gì đối với hắn, hắn không phải không biết, chỉ là hắn đã sớm không giống con người, sao có thể ở cùng một người luôn đầy sức sống như thế.

Giang Hiểu Hàn chợt cảm thấy vô cùng mệt tâm. Hắn đưa Giang Ảnh đến bên người mình đã sáu năm, suốt sáu năm qua, hắn luôn đối xử với hắn như đối với Giang Mặc, chính là hi vọng hắn có thể phân tách được thân phận ảnh vệ và thuộc hạ. Ai ngờ cọc gỗ này mưa dầm mãi không thấm đất, vẫn cứ ngờ nghệch như vậy.

“Thôi, Trang Dịch da mặt mỏng, vốn không cho ta nói.” Giang Hiểu Hàn thở dài: “Ngươi thật sự cho rằng, trong sáu năm qua, y không hề nhận ra ngươi sao?”

Nhan Thanh thấy vẻ mặt luôn đóng bằng của Giang Ảnh thay đổi, lần đầu lộ ra vẻ không thể tin: “Công tử ___”

Mặc dù không biết chủ tớ hai người đang nói chuyện thần bí gì, nhưng Nhan Thanh vẫn chân thành chỉ chỉ về phía sau hắn.


“Giang Ảnh, ngươi xem xem kia có phải xe của Trang Dịch không?”

Giang Ảnh quay đầu lại theo hướng y chỉ, phát hiện cách đó không xa quả thật có xe ngựa giá trị không nhỏ của Trang Dịch, chỉ là bị một cây hòe che hơn nữa, hắn vội vã đuổi theo Giang Hiểu Hàn, cho nên mới không phát hiện.

Trang gia rời Kinh trước giờ tý (11h đêm – 1h sáng), lúc này đã gần hừng đông. Nếu như Trang Dịch thực sự ở trong xe, tính ra cũng ít nhất phải chờ hai canh giờ rồi.

“Bệ hạ qua đời, ảnh vệ từ mười bảy tuổi trở lên đều tự vẫn trước giường ngay đêm đó để theo chủ.” Giang Hiểu Hàn bỗng mở miệng: “Ngươi là ngoại lệ duy nhất.”

Giang Ảnh ngẩn ra.

“Chớ không xứng với cái ngoại lệ này.” Giang Hiểu Hàn cười nói.

Hắn vừa dứt lời, Giang Ảnh đã quỳ mạnh xuống đất.

“Hầy.” Giang Hiểu Hàn hài lòng nói: “Đương nhiên, nếu nhà y đối với ngươi không tốt, ngươi vẫn có thể quay về tìm Giang Mặc, Giang phủ trả nổi bổng lộc cho ngươi.”

Giang Ảnh đỏ bừng mặt, lại không nói ra rời, chỉ khom lưng, cho hắn ba cái dập đầu.

Mãi đến khi Giang Ảnh đứng dậy đi về phía xe Trang Dịch, Nhan Thanh mới tò mò hỏi: “Hai người họ là người quen cũ?”

“Bảy năm trước, vì thiên tai nên quốc khố thiếu ngân lượng. Năm đó Trang Dịch Hiền mới thu vào hai thủy lộ, là vào thời điểm Trang gia như mặt trời ban trưa. Bệ hạ vì vậy mà nổi tâm tư, có ý định xử lý Trang gia để giải quyết việc khẩn.” Giang Hiểu Hàn bưng chén trà, uống một ngụm cho thấm giọng mới nói tiếp: “Nhưng dù sao Trang Dịch Hiền cũng đã cần cù thật thà nhiều năm như vậy, Bệ hạ do dự, bèn phái ảnh vệ điều tra. Nếu như tra ra nhà ông ấy không hai lòng, vẫn một lòng trung thành, vậy thì thôi.”

Nhan Thanh là người sáng dạ, chỉ một chút ấy đã thông: “Giang Ảnh là một trong những người đến tra xét Trang gia?”

“Đúng vậy… Khi đó Trang Dịch mới mười mấy tuổi, nghe người ta nói trong kim khố của cha mình có một thanh kiếm nổi danh quý giá, bèn nổi âm tư, nhất định phải vào xem bằng được. Kho bạc là nơi quan trọng, cơ quan tầng tầng, Trang tiểu công tử gạt cha đi vào, kết quả bị nhốt bên trong không ra được.” Giang Hiểu Hàn như nhớ ra chuyện lý thú, vừa cười vừa xua tay: “Khi Giang Ảnh vào đó điều tra sổ sách Giang gia, không ngờ bị Trang Dịch nhìn thấy. Trang Dịch đã đói bụng cả ngày, ôm chân hắn không buông, khóc lóc van xin người ta đưa mình ra ngoài. Giang Ảnh cũng hết cách, chỉ có thể bế người ra.”

Giang Hiểu Hàn kể xong chuyện xưa, lấy ra một quyển Sơn dã du ký, nghĩ một hồi lại cảm thấy chưa đã, tiếp tục nói: “Nghe nói Trang Dịch còn cố nhét cho Giang Ảnh một miếng bánh sữa làm thù lao… Ảnh vệ trước giờ am hiểu việc biến không thành có, nhưng có lẽ là vì vậy, sau khi hồi Kinh, Giang Ảnh lại báo là không tìm ra gì. Cũng may Trang Dịch Hiền không chịu thua kém, cuối năm cống tiền, bù một lượng lớn vào quốc khố, Bệ hạ cũng theo đó mà bỏ đi ý nghĩ này.”

Nhan Thanh nghe qua cũng biết tình cảnh náo loạn lúc đó, không khỏi cười: “Duyên phận quả là thứ kỳ diệu.”

Giang Hiểu Hàn liếc thấy xe của Trang Dịch đã hạ rèm xe, cảm khái nói: “Đúng vậy, duyên phận trên đời thật khó mà đoán được… Tổ sư gia của em không phải từng nói, người sống trên đời đều là kẻ tu hành. Ta bỗng nhiên nghĩ, là tu khổ tu khó, hay là tu để cầu được điều mình muốn.”

Giang Hiểu Hàn đợi một lát không nghe thấy Nhan Thanh trả lời, không khỏi hỏi: “A Thanh, vậy lúc này em muốn điều gì?”

Nhan Thanh nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn hắn, thần sắc bình tĩnh, ánh mắt vẫn trong trẻo như xưa. Môi y khẽ cong, trong mắt là Giang Hiểu Hàn cùng ấm áp nhu hòa.

“Tu tâm tu niệm tu sinh, huynh chính là đạo của ta.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.