Đọc truyện Hiểu Thanh Hoan – Chương 114
Cũng may, nước trong ao tắm vẫn luôn được lưu thông, bằng không, với cái quyết định hồ đồ này của Giang Hiểu Hàn, đêm nay Nhan Thanh coi như làm không công một hồi.
Tuyết rơi một đêm, trong sân, một cành hồng mai không chịu nổi gánh nặng, gắng gượng quơ quơ trong gió một chốc, cuối cùng vẫn gãy xuống, tội nghiệp nằm trên mặt đất, trong khoảnh khắc đã bị tuyết vùi lấp.
Đó là một cây mai nhỏ, tuyết tích nhiều một chút là gãy cành, sương tích thành băng trên cây cũng thi nhau đập xuống đất, phát ra tiếng vỡ nát ghê răng.
Nhan Thanh bị những tiếng động này đánh thức.
Đêm trước, Giang Hiểu Hàn quấn quít lấy y một hồi, hai người vừa mới ngủ được không bao lâu. Nhan Thanh hiếm có khi nào không tỉnh táo như thế này, nghĩ lung tung một lát, cảm thấy lát nữa dậy phải xử lý cây mai trong sân kia, không thì sau này sợ là không yên giấc được.
Dưới Giang phủ có hầm sưởi, lúc này đang thiêu đến là ấm áp. Trời đông giá rét nhưng trong phòng ngủ lại ấm áp như xuân, dù trên người chỉ có một lớp lý y mỏng cũng không cảm thấy lạnh giá. Nhan Thanh mơ mơ màng màng trở mình ___ đã lâu rồi, y không có cảm giác cả người đều nhũn ra như vậy. Chỉ may, Giang Hiểu Hàn hồ đồ thì hồ đồ, thế nhưng vẫn luôn chú ý để không thương tổn y. Nhan Thanh thử cảm nhận một hồi, phát hiện ngoại trừ eo lưng có chút đau mỏi như ẩn như hiện thì cũng không có chỗ nào không khỏe.
Giang Hiểu Hàn là người cẩn thận, dù đêm qua có mệt nhưng cũng không quên giúp y lau rửa xong xuôi. Nếu không phải Giang đại nhân có thương tích tại người, sợ là không nỡ để Nhan Thanh tự đi một bước.
Nhan Thanh vừa nằm vừa ngẫm nghĩ một hồi mới cẩn thận quay người nhìn Giang Hiểu Hàn một chút. Đối phương tựa hò ngủ rất sâu, đầu hơi quay về bên ngoài, dù Nhan Thanh có vươn mình nhìn sang, hắn cũng không tỉnh lại.
Khi ngủ, Giang Hiểu Hàn luôn an tĩnh, thỉnh thoảng có chuyện tích trữ trong lòng, lông mày sẽ hơi nhíu lại. Nhan Thanh nhìn hắn một lúc, mới phát giác đối phương tựa hồ có chút kỳ lạ ___ Tuy là bị thương, nhưng Giang Hiểu Hàn không khỏi ngủ có chút quá sâu, nhịp thở còn có chút hỗn độn.
Nhan Thanh đưa tay qua sờ trán hắn, mới thấy thân nhiệt hắn nóng đến có chút kinh người.
May là đêm qua tuyết lớn, Trình Nguyên và Trang Dịch đều ngủ lại Giang phủ, muốn mời người lại đây cũng chỉ là công sức mấy bước chân.
“Không sao.” Trình Nguyên bắt mạch xong, đặt tay Giang Hiểu Hàn vào lại trong chăn: “Có thể là hôm qua đổi thuốc không cẩn thận, vết thương bị dính nước, hơi bị nhiễm trùng. Ta sẽ kê một đơn thuốc phụ, lát nữa sắc lên cho hắn uống, sẽ không còn gì đáng ngại nữa. Nhưng thương thế thì vẫn phải chăm sóc cẩn thận, nếu không, e rằng ngày sau sẽ lưu lại mầm bệnh.”
“Nhưng ban nãy ta thử gọi, huynh ấy cũng không tỉnh.” Nhan Thanh ngồi bên giường, dịch lại chăn cho Giang Hiểu Hàn, có chút lo âu nói: “Thực sự không còn điều gì không ổn sao?”
Trình Nguyên lau sạch tay, ngồi vào bàn viết phương thuốc, nghe vậy thì trấn an y: “Không sao đâu. Chỉ là những ngày nay Giang đại nhân quá căng thẳng, cơ thể cũng mệt mỏi, cứ để cho hắn ngủ đi. Ngủ có thể giúp cơ thể hồi lại chút sức lực, đợi hạ sốt nữa là tốt rồi.”
Nhan Thanh tất nhiên tin tưởng y thuật của Trình Nguyên, bèn nói: “Đa tạ.”
“Trị bệnh cứu người là bản phận của thấy thuốc, đâu cần phải cảm ơn.” Trình Nguyên viết sau phương thuốc, hạ bút, cười: “Nhưng mà, Nhan tiên sinh, chính ngài cũng tinh thông y thuật, chỉ cần bắt mạch là rõ ràng, vì sao lại không tự tay trị liệu cho hắn?”
“Thầy thuốc cần bình tĩnh và tự tin mới có thể chẩn bệnh chính xác. Nếu ta tự hoài nghi, thì sẽ phạm sai lầm… Thầy thuốc không thể tự chữa bệnh cho bản thân, muốn nói chính là điều này.” Nhan Thanh nói: “Ta lo cho huynh ấy, đáy lòng không yên, đâu thể biết chẩn đoán của mình là đúng hay sai.”
___
Giang Hiểu Hàn ngủ gần một ngày, cho đến khi sắc trời chạng vạng, hắn mới tỉnh lại.
Ông trời tựa hồ rốt cục không nhìn nổi đức hạnh mấy ngày nay của hắn, báo ứng đến vừa nhanh vừa chuẩn.
Giang Hiểu Hàn sốt cả ngày, đến chiều tối, nhiệt độ mới có chút hạ. Tuy lúc này vẫn còn sốt nhẹ, nhưng đầu óc đã tỉnh táo lại. Hắn quơ quơ tay bên cạnh, mãi đến tận khi tóm lấy một vùng trống mới phát hiện Nhan Thanh không ở trong phòng.
Sắc trời bên ngoài đã tối, Giang Hiểu Hàn nhất thời không nhận rõ canh giờ. Chân nến ở góc phòng vừa được đốt, có vẻ như người mới rời đi không lâu.
Giang đại nhân có ý định xuống giường tìm người, tiếc là với tình trạng của bản thân hiện tại, hắn khá là tự mình biết mình, từ bỏ suy nghĩ này.
Nhưng Nhan Thanh cũng không để hắn chờ quá lâu, chỉ tầm chưa tới nửa chén trà nhỏ, y đã trở về.
Y cẩn thận bưng một bát sứ trong tay, lúc đẩy cửa, thấy Giang Hiểu Hàn đang nghiêng người nhìn mình thì không khỏi ngây người.
Giang Hiểu Hàn hỏi: “Bên ngoài có lạnh không?”
“Tuyết vừa ngừng, không lạnh.” Nói rồi, Nhan Thanh đi qua, đặt bát lên bàn trà cạnh giường.
Ánh mắt Giang Hiểu Hàn vẫn không rời y, lúc nhìn kỹ mới phát hiện tư thế đi của y còn có một chút không tự nhiên, bèn có chút áy náy mà nói: “… Không vội, nghỉ cùng ta một lát.”
“Nằm hơn nửa ngày, vừa mới dậy được một lúc.” Nói rồi, Nhan Thanh đến đõ Giang Hiểu Hàn. Hắn bị thương ở bả vai, không thể sử dụng lực, chỉ có thể dựa vào tay Nhan Thanh để ngồi dậy.
Giang Hiểu Hàn ngồi vững, trong tay liền được nhét một bát mì dương xuân. Giang Hiểu Hàn dùng đũa quấy thử, phát hiện bên dưới còn có trứng chần.
“Sao A Thanh lại biết ta đói rồi?” Giang Hiểu Hàn nói.
Nhan Thanh hất cằm với hắn: “Ăn trước.”
Nói tô mì này nhạt nhẽo còn là quá khen, đừng nói mỡ, nước mì ngay cả muối e rằng cũng không cho. Mặc dù Giang Hiểu Hàn biết mình bị bệnh, không thể ăn đồ vị quá nặng nhưng vẫn khó tránh khỏi không có khẩu vị, ăn mấy đũa rồi đặt xuống.
Giang Hiểu Hàn đưa bát cho Nhan Thanh, thuận miệng hỏi: “Mì hôm nay là thế nào vậy?”
Trù nương ở Giang phủ làm cháo rất ngon. Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần Giang Hiểu Hàn sinh bệnh, trù nương sẽ đổi các loại công thức, làm cháo mềm ngon dễ ăn cho hắn, không hiểu sao hôm nay lại đổi món.
Nhan Thanh nhận lấy bát mì vẫn còn một nửa, lại đưa chén trà cho hắn.
“Suốt nửa năm qua, huynh luôn bị thương. Ta suy ngẫm một hồi, nghĩ có lẽ là vì năm nay huynh vẫn chưa được ăn mì trường thọ vào sinh nhật.” Nhan Thanh nói: “Bây giờ bù lại cho huynh, mong rằng sau này có thể bình an.”
Giang Hiểu Hàn sững sờ, lập tức khó khăn nói: “…Đưa bát cho ta.”
Nhan Thanh theo lời hắn, khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”
Giang đại nhân bưng bát sứ kia, ném lễ nghi dùng bữa lên chín tầng mây, lần đầu tiên cầm lại đũa sau khi hạ xuống, nghiêm túc nói: “Bỗng cảm thấy chưa no, ta phải ăn xong mới được.”
Chỉ là, cuối cùng cũng không thể ăn hết. Hắn ăn thêm mấy gắp, lại miễn cưỡng ăn hết trừng chần rồi mới khá là tiếc nuối đặt đũa xuống.
“Nếu để lại được thì tốt rồi.” Giang Hiểu Hàn tiếc nuối nói: “Ngày mai còn có thể dùng để ăn sáng.”
Nhan Thanh bị dáng vẻ không đàng hoàng này của hắn chọc phát cười: “Nói vớ vẩn.”
Giang Hiểu Hàn cảm động vì Nhan Thanh còn nhớ kỹ món nợ mì trường thọ này, nhưng rồi lại thấy đau lòng, sợ y bị mệt. Chỉ là, mì cũng đã ăn, nếu giờ còn nói gì mà “sao phải vất vả như thế”, khó tránh khỏi có chút vô lương tâm. Thêm nữa, Nhan Thanh đồng ý dung túng, ấy là phúc phận của hắn, nếu như còn coi y là nữ tử mà buông lời thương tiếc không ngớt, cũng thực sự hơi quá đáng.
Giang Hiểu Hàn là người sáng dạ, trước giờ lại kỹ tính, dù có cảm thấy đau lòng thì cũng sẽ không không đúng mực. Hắn khen thêm vài câu trên trời, bảo mỳ mềm ngon vừa miệng, sau đó mới đặt bát xuống, xoa xoa đầu ngón tay ửng đỏ của Nhan Thanh, tùy ý hỏi: “Em có mệt không?”
“Tiện tay làm, không phí công phu gì.” Nhan Thanh lắc đầu.
Trong lúc nói chuyện, cửa phòng bỗng vang lên tiếng gõ. Giang Hiểu Hàn tạm ngừng, thoáng cất giọng: “Chuyện gì?”
“Công tử.” Thanh âm của Giang Ảnh truyền đến từ bên ngoài: “Tạ tiểu tướng quân biết ngài hồi phủ, suốt đêm đến đây.”
Tạ Giác? Giang Hiểu Hàn có chút bất ngờ.
Hắn và Nhan Thanh liếc mắt nhìn nhau, cùng thấy vẻ không ngờ trong mắt đối phương, bèn trả lời: “Gọi hắn đến đây đi.”
“Những ngày qua, hắn vẫn luôn ở cùng với Thần Vệ doanh.” Giang Hiểu Hàn giải thích với Nhan Thanh: “Ta cho hắn mượn một nửa tình báo trong Kinh, hôm nay đến đây, có lẽ là có chính sự.”
Sau câu nói đó, Tạ Giác đã bước đến cửa. Tạ tiểu tướng quân mặc một bộ y phục dạ hành có chút đơn bạc, trên cổ tay là huyền giáp đen bóng, bên hông còn có một thanh mã tấu dài nhỏ.
Giang Hiểu Hàn quan sát cậu ta, cảm thán: “Mấy ngày không gặp, ngươi đã lớn rồi.”
Tạ Giác tựa hồ muốn cười, đáng tiếc, cậu ta đã giữ khuôn mặt hiện tại hơi quá lâu, nhất thời không đổi được, khóe môi cứng ngắc nhếch lên, chẳng giống cười cũng chẳng giống mếu.
“Thôi.” Giang Hiểu Hàn không đành lòng nhìn thẳng: “Ngươi đến đây vì chuyện gì?”
“Nghe nói ngươi ra tù, ta tới thăm ngươi một chút.” Tạ Giác nói: “Cũng muốn nói lời cảm ơn.”
“Nói cảm ơn thì không cần.” Giang Hiểu Hàn nói: “Đây là ước định giữa ta và phụ thân ngươi, cũng là giao hẹn với chính ngươi.”
“… Ngoài ra, cơ thể bệ hạ quả thực không thốt, lại truyền ý chỉ muốn thôi triều. Ta cảm thấy, cho đến tiệc sinh nhật, ngài ấy cũng không thể hồi phục.” Tạ Giác cũng không dây dưa chuyện cảm ơn nữa mà nói đến chính sự: “Ninh Dục ở Thái Thường tự đợi, đã có chút kích động. Hắn phái người rời thành, thám tử của ta báo lại, nói trang tử của hắn hai ngày trước đèn đuốc sáng choang, còn đón ba chiếc xe ngựa bình thường… Minh Viễn, qua đêm nay chính là mùng 10, cách tiệc sinh nhật chỉ còn sáu ngày. Bệ hạ vẫn chưa đưa ra quyết định gì về chuyện của ngươi, ngươi định làm gì tiếp theo?”
Lời nói của Tạ Giác có trật tự rõ ràng, không hề thừa câu nào, có thể thấy đúng là có tiến bộ.
Giang Hiểu Hàn không chút biến sắc hỏi ngược lại: “Vậy ngươi cảm thấy thế nào?”
“Lúc trước, khi xử lý Ninh Tranh, Bệ hạ từng nói cha và huynh ta chết oan trong trọng ngục, là thất trách của hắn. Nói vậy, sau này sẽ dựa vào đó để an ủi ta.” Tạ Giác mím môi: “Nhưng lúc trước Bệ hạ đã triệu những tướng sĩ Thần Vệ doanh còn ở lại An Khánh phủ về Kinh, về tình về lý, lúc này ta cũng phải có mặt ở Kinh thành. Lúc này Bệ hạ vẫn chưa xử lý ta, nói vậy chính là muốn đặt ta cùng một chỗ với ngươi rồi.”
Quả thật có thể miễn cưỡng chống đỡ một phương, Giang Hiểu Hàn nghĩ.
Tuy nói đầu óc vẫn có chút thẳng băng, là cha truyền con nối của võ tướng, nhưng ít nhất cũng không phải một thằng nhóc ngốc nghếch nữa.
“Ninh Dục nuôi tư binh, người chịu tổn thất chính là Bệ hạ. Ở Kinh thành dưới chân Thiên tử, Ninh Dục muốn ra tay, nhất định sẽ cực kỳ thận trọng.” Giang Hiểu Hàn nói: “Vì vậy, Bệ hạ chưa chắc đã biết chuyện này… Vào tiệc sinh nhật lần này, phụ tử tranh đấu đã là chuyện không thể tránh, ngươi và ta chỉ cần bảo vệ Bệ hạ, bảo vệ dòng chính, hiểu chưa?”
Tạ Giác thấp giọng nói: “Ta đã rõ.”
Giang Hiểu Hàn thấy cậu ta nói xong nhưng vẫn chưa có ý đi, không khỏi nhướn mày: “Còn chuyện gì nữa?”
“… Thì,” Ánh mắt Tạ Giác lay động: “Nếu như ngày đó cả ta và ngươi đều không vào cung được thì phải làm sao?”
“Bệ hạ sẽ thả ta trước cung yến, ngài ấy còn cần ta tiêu diệt đám cỏ đầu tường không an phận kia.” Giang Hiểu Hàn nói: “Còn về phần ngươi, không phải càng đơn giản. Chỉ cần trong cung có loạn, ngươi dẫn binh tiến cung bình định, chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?”
“Cũng đúng.” Tạ Giác không được tự nhiên gật đầu: “Vậy… ta đi trước, tránh gây chuyện, sau này tùy cơ ứng biến là được.”
Nhan Thanh nãy giờ chỉ bàng thính, mãi đến tận khi Tạ Giác ra cửa mới kỳ quái hỏi: “Tạ tiểu tướng quân nhanh nhạy hơn không ít, nhưng vì sao lại không hiểu chút chuyện nhỏ này?”
“Hắn không phải không hiểu.” Giang Hiểu Hàn xì cười: “Hắn chỉ nói bừa vậy để che giấu thôi.”
Nhan Thanh không lập tức hiểu ngay: “Gì cơ?”
“Ta ra tù, hắn tới cảm ơn là sự thật, những điều đã nói kia cũng không giả.” Giang Hiểu Hàn cao thâm khó dò cười: “Nhưng mà, trẻ con thì vẫn là trẻ con, dù cho đã loáng thoáng có dáng dấp hồ ly, nhưng đuôi vẫn chưa giấu được, tâm tư đều lộ hết trên mặt.”