Hiểu Phong Thư Quán Bát Quái Sự

Chương 36: Bản thảo của tử khiêm – số 36


Đọc truyện Hiểu Phong Thư Quán Bát Quái Sự – Chương 36: Bản thảo của tử khiêm – số 36

Đường Nguyệt Như không phải huyết mạch hoàng gia thật sự, tiên đế bị người ta đội cho cái nón xanh, nếu chuyện thế này mà bị truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ thành sóng to gió lớn.

Nhưng mà tin đồn cũng được chia thành rất nhiều loại, có loại như kiểu tình yêu nam nữ bị cha mẹ cấm đoán, thì ai cũng dám bàn luận, nhưng có những chuyện liên quan đến thiên hạ quốc gia, đến bí mật hoàng thất, khi mọi người vẫn chưa có chứng cứ xác thực thì cũng chỉ dám bàn tán một chút mà thôi. Nhưng mà, nếu như có quá nhiều người bàn tán, tất nhiên sẽ bị lan truyền… trong mơ hồ, tất cả mọi người đều cảm thấy sẽ có chuyện lớn nào đó xảy ra.

Hội hoa đến hẹn lại lên, các cô nương ăn mặc cũng rực rỡ như hoa, thanh niên chen chúc đến hoa viên ở thành Đông.

Phía Đông hoàng thành có một con sông, không quá rộng cũng không quá dài nhưng lại có đến ba mươi bốn cây cầu đủ loại. Trên cầu bày đầy hoa, đuôi cầu lại là phố hoa, hàng quán hai bên bờ sông thì lại kéo một hàng dài đèn lồng vắt qua mặt sông, còn có các thuyền hoa tấp nập neo đậu. Toàn bộ thành Đông đều sặc sỡ sắc màu, vô cùng đẹp.

Khánh điển mừng thọ Hoàng thượng thường bắt đầu từ hội hoa.

Đèn đuốc được thắp sáng trưng, pháo hoa vun vút khắp trời, dân chúng hoàng thành cũng vui mừng hỉ hả.

Sách La Định, Bạch Hiểu Phong và Sầm Miễn đều đứng chờ ở cửa Thư quán Hiểu Phong.

Ba nam nhân đều mang những biểu lộ khác nhau.

Vẻ mặt Sầm Miễn đầy mong đợi, hôm nay có thể cùng Nguyệt Như chậm bước lên cầu, ngắm hoa xem đèn, hắn lớn từng này rồi nhưng đây là lần đầu tiên thấy vui vẻ đến thế.

Mà Bạch Hiểu Phong thì vẫn cứ không nhìn ra vui buồn mà bình đạm như cũ, các cô nương ven đường nhìn thấy hắn là hai mắt lại sáng rực lên, bắt đầu xì xào bàn tán, tâm tình kích động.

Còn gương mặt Sách La Định lại trông rầu rĩ nhất – Ồn ào phiến phức quá!

Nhóm thứ hai ra ngoài chính là bốn huynh đệ bọn Đường Tinh Trị, mấy người này vẫn còn tâm tính trẻ con, phấn khích chạy đến, bàn bạc xem lát nữa đi đây chơi giờ.

Nhóm cuối cùng đi ra, đương nhiên chính là các cô nương.

Trình Tử Khiêm giúp đẩy Hiểu Nguyệt ra ngoài.

Bạch Hiểu Nguyệt mặc một chiếc váy trắng, gần đây luôn phải ngồi một chỗ nên được tẩm bổ không ít, gương mặt hơi đầy đặn hơn, sắc mặt hồng nhuận, rất có tinh thần.

Bạch Hiểu Phong âm thầm gật đầu – Thần thái này thì chỉ cần khỏi chân nữa, về nhà cha nương nhất định sẽ hài lòng. Nuôi béo rồi cũng nên kiếm chồng gả đi thôi… nghĩ đến đây lại nhìn Sách La Định đang ngáp ngắn ngáp dài bên cạnh, thầm than thở, dáng vẻ của ứng cử viên em rể tương lai hình như không được đáng tin cho lắm.

Hiểu Nguyệt khoác một chiếc khăn thêu rất đẹp, dùng để chắn gió, lén nhìn Sách La Định.

Sách La Định ngáp xong một cái cũng nhìn thấy nàng rồi – Hôm nay Hiểu Nguyệt trang điểm nhẹ nhàng, tuy mất đi chút vẻ ngây thơ nhưng lại tăng thêm mấy phần diễm lệ.

Xoa xoa cằm, Sách La Định không thể phủ nhận – Nha đầu này quả thực xinh đẹp.

Hiểu Nguyệt thấy trong mắt Sách La Định có lóe lên một tia tán thưởng, mắt đẹp cong lên cười, thầm nghĩ: Không uổng công nàng mất gần nửa ngày chuẩn bị, tên ngốc nhà ngươi dù có ngây ngô đến đâu đi nữa thì cũng nên biết phân biệt đẹp xấu dần đi, dù có là ngoan thạch thì cũng bắt ngươi phải cúi đầu cho xem! Hừ!

Trình Tử Khiêm giao xe cho Sách La Định.

Sách La Định một tay đón lấy lưng ghế xe lăn, tay còn lại xoa đầu Tuấn Tuấn vừa mới theo Hiểu Nguyệt ra ngoài.

Phía sau, Đường Nguyệt Như và Đường Nguyệt Yên cũng khoác tay ra ngoài. Nguyệt Yên mặc một chiếc váy đỏ, xinh đẹp rạng ngời động lòng người. Dù sao thì nàng vẫn còn trẻ, dù mặc màu gì cũng hợp. Hơn nữa ngoại hình nàng vốn đã xinh đẹp lại thêm chút ngây thơ, cho dù có tăng thêm chút diễm lệ thì cũng không có chút dung tục nào, ngược lại càng thêm xinh đẹp sáng sủa hơn.

So với Nguyệt Yên, Nguyệt Như lại mặc một chiếc váy màu tím nhạt, nàng sợ lạnh nên có khoác thêm một chiếc áo choàng, tóc búi cao. Đường Nguyệt Như là giai nhân tuyệt sắc, dù chỉ trang điểm nhạt thì cũng không giấu được sự sang trọng quý phái của nàng, khiến cho Sầm Miễn không cách nào dời mắt được.

Ngay cả Hồ Khai cũng phải nhỏ giọng nói với Đường Tinh Trị: “Đừng nói chứ, Tam hoàng tỷ của ngươi đúng là nghiêng nước nghiêng thành, đám hoa khôi mỹ nhân gì đó kia nếu đem so với nàng cũng chỉ là đồ bỏ, kém quá xa!”.

Nhưng mà thật đáng tiếc, trên gương mặt Đường Nguyệt Như lúc này lại mang chút sầu lo nhàn nhạt. Trên đời này, chẳng có bức tường nào có thể hoàn toàn kín gió, dù mọi người vẫn luôn cố hết sức tránh cho nàng nghe được những lời đồn đại ngoài kia, nhưng mà chuyện phải nghe rốt cuộc thì vẫn cứ nghe được thôi.

Lần đầu nghe được những tin đồn không thể lọt tai này, Nguyệt Như gần như giận đến ngất xỉu. Nhưng mà, tiếng đời đáng sợ, nàng gần như không có cơ hội nào để giải thích, đa số mọi người đều tưởng là thật rồi.

Trong trí nhớ của Nguyệt Như, mẫu hậu nàng hiền hòa cao quý. Mặc dù nàng sinh tại hoàng gia, nhưng từ nhỏ đã được cha nương yêu chiều. Phụ hoàng nàng hoàn toàn là vì quá nhớ thương mẫu hậu sinh bệnh mà qua đời của nàng nên mới buồn đau mà chết, trước lúc lâm chung, lúc phó thác giang sơn còn không quên dặn dò hoàng thúc nàng, hãy coi một đứa trẻ mồ côi là nàng như con gái ruột mà chăm sóc. Như vậy thì sao có thể không phải ruột thịt được! Nhưng vấn đề bây giờ chính là, người dân toàn hoàng thành đều đã coi nàng như con hoang rồi, ánh mắt nhìn nàng nếu không phải chế nhạo khinh thường thì cũng là đồng cảm thương xót, thật đáng giận!

Bạch Hiểu Nguyệt nhìn Đường Nguyệt Như, cứ cảm thấy nàng ấy gầy hơn một chút, cúi đầu nhìn Sách La Định đang chơi đùa rất vui vẻ cùng Tuấn Tuấn, đưa tay chọc chọc hắn.

Sách La Định ngẩng đầu lên.

Hiểu Nguyệt nói nhỏ với hắn: “Ngươi có biện pháp nào không?”.


Sách La Định hơi sửng sốt: “Cái gì?”.

Hiểu Nguyệt nhìn Đường Nguyệt Như một chút: “Nguyệt Như tỷ tỷ ấy!”.

Sách La Định quay đầu liếc nhìn Đường Nguyệt Như đang cùng mọi người đi ra ngoài cửa phía trước, chẳng hiểu gì: “Làm sao vậy?”.

“Ngoài kia đồn đại đến vậy, ngươi có biện pháp nào giúp chị ấy một tay không?”. Hiểu Nguyệt than.

Sách La Định bật cười, cũng hơi bất đắc dĩ: “Ta quản làm sao được.”. Vừa nói vừa đẩy xe lăn của nàng đi về phía trước.

“Không phải ngươi là người có nhiều cách nhất sao? Như thế này thì phải làm sao bây giờ?”. Hiểu Nguyệt bất lực.

“Chuyện đó nếu như là giả thì không phải là thật rồi, mà cho dù là thật cũng chẳng có gì quan trọng, không phải lỗi của nàng ta.”. Sách La Định nói rất nhẹ nhàng: “Thời dã vận dã mệnh dã (1) mà, mặc kệ nó đi.”.

Hiểu Nguyệt bất lực nhìn hắn, chẳng còn lòng đâu mà giận được nữa.

Chính trong chớp mắt nàng quay đầu lại, chợt cảm thấy hình như có ai đó đang quan sát nàng.

Hiểu Nguyệt nhìn bốn xung quanh một cái, ảo giác sao? Ban nãy trong lòng đột nhiên có cảm giác rờn rợn mà.

“Nàng sao thế? Lạnh à?”. Sách La Định thấy nàng chỉ khoác một chiếc choàng nhỏ thì lại cằn nhằn: “Ngồi ghế thì cần mặc nhiều chút, tối đến có gió lớn.”.

“Không phải, hình như có người đang nhìn ta.”. Hiểu Nguyệt cau mày nghiêm túc nói.

Sách La Định nghe thấy thật mới lạ: “Dù sao thì tiểu thư như nàng cũng là đại mỹ nhân, có bị người ta nhìn cũng là bình thường mà, làm gì dễ giận thế.”.

Trong lòng Hiểu Nguyệt lại thịch một cái – Đại mỹ nhân đó nha! Tên nào nhìn nàng vậy? Không nhớ nữa!

Trên đường phố thật dài người đông như dệt cửi, trước mặt là cửa Tây hoàng cung, trên đầu tường đèn đuốc huy hoàng, toàn bộ dân chúng hoàng thành hôm nay đều ở đây ăn mừng cả.

Những tài tử giai nhân ấy, hòa cùng đoàn người cũng không còn quá nổi bật nữa.

Bạch Hiểu Phong đi phía trước, Đường Nguyệt Yên đi theo bên cạnh. Hôm nay tâm trạng Nguyệt Yên hình như không tệ, có chút hưng phấn mà ngắm nghía hoa đăng.

Bạch Hiểu Phong thì không biểu hiện rõ có vui hay không, vẫn mang phong cách lười nhác như thường.

Bốn người bọn Đường Tinh Trị đã biến mất dạng, chắc là chạy đến chỗ nào đó chơi rồi.

Đường Nguyệt Như đi sau lưng Bạch Hiểu Phong, bên cạnh, Sầm Miễn vẫn luôn theo sát, nhưng cũng không dám đi quá gần nàng.

Đi ở cuối cùng là Sách La Định đẩy theo Bạch Hiểu Nguyệt, hắn còn mua cho nàng một chuỗi kẹo hồ lô đường để nàng cầm.

“Gần đây ta béo lên rồi đó.”. Hiểu Nguyệt vừa gặm vừa nhéo má mình một cái, mềm nhũn.

“Nào, ăn thêm cái bánh bao nữa.”. Sách La Định còn định chạy đi mua cho nàng cái bánh bao, Hiểu Nguyệt căm phẫn kéo tay áo hắn lại.

“Lão Sách, đừng đi đến phía trước nữa, quay đầu, quay đầu thôi!”.

Hai người còn đang cười đùa thì đã thấy Trình Tử Khiêm chạy như điên đến, phất tay lia lịa.

“Sao lại không đi tiếp?”. Sách La Định ngẩng đầu nhìn quanh, thấy phía trước có một khán đài rất lớn, gánh hát vùng khác đang diễn, có rất nhiều người vây xem, cũng có rất nhiều người cười nữa.

“Đang diễn cái gì vậy?”. Sách La Định thấy hứng thú.

“Ài, Tam công chúa đâu?”. Trình Tử Khiêm càng gấp hơn.

“Nguyệt Như tỷ tỷ ở phía trước đó.”. Hiểu Nguyệt chỉ, lại thấy ở phía bên ngoài đoàn người ấy, bọn Đường Nguyệt Như cũng đã dừng chân xem màn kịch kia.

“Hỏng bét!”. Trình Tử Khiêm nhanh chóng chạy lên.


Bạch Hiểu Nguyệt cùng Sách La Định nhìn nhau một cái, sao vậy?

Chẳng biết vở kịch đang diễn trên sân khấu kia thuộc loại gì, hình như là hài kịch, diễn viên đều vẽ mặt hoa hoét lòe loẹt, các tuồng diễn đều pha trò rất thú vị.

Mà nhìn đoàn người vây xem bốn phía lúc này đều đã cười ngả tới ngả lui rồi.

Khi nhìn kỹ xem trên sân khấu diễn cái gì thì mới biết, thì ra là diễn vở kịch Tiên hoàng đang cãi nhau với Hoàng hậu, Hoàng hậu ngoại tình đội cho hắn cái mũ xanh biếc.

Bạch Hiểu Nguyệt che miệng, mở to mắt nhìn Sách La Định – Chuyện này cũng diễn được à?

Mọi người vô thức nhìn Đường Nguyệt Như, thấy gương mặt nàng trắng bệch.

Sầm Miễn vội vàng kéo nàng quay lại.

Đường Nguyệt Như lại không chịu đi.

Đường Nguyệt Yên nghe xong cũng nổi giận: “Đang giở trò gì đây! Ca! Ca!”.

Chỉ lát sau, Đường Tinh Trị đang cầm thịt xiên cũng chạy đến: “Chuyện gì vậy?”.

Đường Nguyệt Yên chỉ về phía khán đài: “Ca nghe xem họ hát cái gì đi!”.

Đường Tinh Trị vừa nghe xong, thiếu chút nuốt luôn cả cái tăm xiên thịt vào bụng rồi!

“Đồ khốn khiếp!”. Lúc này Đường Tinh Trị cũng nổi giận, sai người phá sân khấu bắt diễn viên, Hồ Khai vội vàng cản lại: “Ngươi không sợ bị đánh đòn nữa à?”.

“Bị đánh cũng phải phá, dám nói hươu nói vượn!”. Đường Tinh Trị nổi giận, nhưng mà lúc này đoàn người cũng bắt đầu dao động, có một số người đã bắt đầu ồn ào, còn nói mấy câu khó nghe, gì mà dám làm lại còn sợ bị người ta nói, cây ngay thì sợ gì chết đứng chứ.

Đường Tinh Trị càng nghe càng giận.

Hiểu Nguyệt cũng lo lắng, đẩy Sách La Định một cái: “Liệu có gặp chuyện gì không may không?”.

Sách La Định khoanh tay: “Hẳn là đã xảy ra chuyện gì rồi, làm lớn chuyện vậy mà.”.

“Rầm…”.

Mọi người còn đang nói thì lại nghe thấy một tiếng động vang dội nổi lên, sau đó đoàn người hỗn loạn.

Sách La Định ngẩng đầu nhìn lên, thấy chẳng biết tại sao sân khấu lại sập mất một nửa rồi, rất nhiều người bị đập trúng, diễn viên trên sân khấu cũng lăn cả xuống, có người ngã bị thương, tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía, đoàn người rối rít chạy ra ngoài.

Từ nãy chỗ này đã tập trung quá nhiều người, lần này đoàn người lại đột nhiên cùng chạy ra, ngay lập tức hình thành tràng diện giẫm đạp lên nhau vô cùng loạn, rất nhiều người đứng không vững còn bị xô ngã xuống sông.

Sách La Định vừa thấy tình hình bất ổn liền đưa tay ôm lấy Hiểu Nguyệt, tung người nhảy lên một nóc nhà.

Hiểu Nguyệt bị đặt trên nóc nhà, thấy đoàn người bên dưới y như thủy triều mà chạy tứ tung, cảnh tượng rất đáng sợ.

Lần này vừa loạn thì chẳng ai còn để ý đến ai nữa, Sầm Miễn vội vã che chở cho Đường Nguyệt Như, thấy đoàn người đang nhào cả đến thì ôm lấy nàng, tránh vào trong một con hẻm.

Bạch Hiểu Phong và bọn Đường Tinh Trị cũng mang mấy nữ sinh tránh vảo hẻm.

“Bảo Bảo đâu rồi?”. Hạ Mẫn vừa vào đến trong hẻm, không thấy Nguyên Bảo Bảo thì kêu lên.

Sách La Định ở trên nóc nhà nhìn thấy rõ, Nguyên Bảo Bảo bị trật chân, ngã trong đám người.

Hắn tung người nhảy một cái xuống, tung cước đạp mấy tên sắp giẫm phải nàng ra, kéo Nguyên Bảo Bảo dậy, dẫn vào trong ngõ hẻm, sau đó lại lên nóc nhà ôm Hiểu Nguyệt xuống, vừa định đi tìm xe lăn thì Bạch Hiểu Phong đã ngăn lại: “Không cần nữa, làm thêm một cái nữa là được.”.

Mọi người kiểm tra nhau một chút, người của thư quan Hiểu Phong đều không bị thương, vẫn còn nguyên vẹn.


Tử Khiêm là người cuối cùng chui từ trong đoàn người ra: “Bà nó chứ, có người cố ý gây rối!”.

Vừa nói vừa lấy hai cây gậy trúc đã bị chém đứt đoạn cho mọi người xem: “Đây chính là chân đỡ sân khấu, bị chặt đứt rồi! Bởi vậy mới bị sụp xuống.”.

Sách La Định cầm lấy hai cây gậy trúc kia xem một chút, hình như có gì suy nghĩ.

“Tỷ, có phải tỷ đắc tội ai rồi không?”. Đường Nguyệt Yên nhịn không được hỏi Đường Nguyệt Như: “Ai lại bịa chuyện xấu xa như vậy để nhằm vào tỷ chứ.”.

Lúc này Đường Nguyệt Như vừa tức vừa sợ, sao còn nói được gì nữa, lại còn bị chuyện Nguyên Bảo Bảo vừa bị ngã ban nãy dọa cho sợ hãi, nếu như không nhờ Sách La Định kéo nàng ra thì có khi dã bị người ta giết chết rồi, càng nghĩ càng thấy sợ, nàng cứ thế khóc lên.

Hạ Mẫn ở bên cạnh an ủi nàng, còn nhìn mọi người – Làm sao bây giờ?

Đường Tinh Trị khoanh tay, trong lòng cũng có chút rợn người, không biết hôm nay có chết ai không.

“Chúng ta về thôi…”. Hồ Khai nói.

“Trước tiên đừng đi vội.”. Sách La Định phất tay áo một cái, chỉ ra bên ngoài nói với bốn người bọn Hồ Khai: “Sau khi đoàn người giải tán có thể sẽ còn rất nhiều người bị thương mắc lại, bốn người các ngươi ra ngoài cứu người, gọi cả thái y của Thái y viện đến nhanh chóng cứu chữa cho những người bị thương đó.”.

“Hả?”. Bọn Hồ Khai nhìn nhau.

Bạch Hiểu Phong gật đầu một cái.

Bọn Đường Tinh Trị nhanh chóng chạy ra ngoài, lúc này nhân mã duy trì trị an của hoàng thành cũng tới rồi, thấy cảnh tượng này cũng sợ hết hồn, vừa nhìn thấy Đường Tinh Trị cũng có ở đây, bèn nghe theo sự sai bảo của hắn.

Sách La Định vỗ tay một cái, Tử Liêm liền ghé đầu từ nóc nhà ra.

“Bắt mấy diễn viên kịch kia lại, không được thiếu một ai!”.

“Tuận lệnh!”. Tử Liêm lóe cái biến mất.

Sách La Định nhìn gậy trúc kia một cái, hỏi Bạch Hiểu Phong: “Ngươi thấy thế nào?”.

Bạch Hiểu Phong suy nghĩ một chút: “Đại khái cũng không khác cái nhìn của ngươi là bao.”.

Sách La Định cau mày.

Trình Tử Khiêm lắc đầu: “Đúng là không ngờ được, phong vân đột biến.”.

“Bọn họ đang làm trò gì thế?”. Đường Nguyệt Yên gấp gáp cũng không làm được gì, hỏi Sầm Miễn ở bên cạnh.

Nhưng lúc này toàn bộ tâm tư Sầm Miễn đều dồn cả lên người Đường Nguyệt Như rồi, nhìn dáng vẻ kia của hắn, giống như không biết phải an ủi nàng thế nào cho phải, vẻ mặt tràn ngập lo âu.

Nguyệt Yên nhìn hắn mấy lần, bĩu môi – Tên đần! Chẳng có chút tiền đồ nào cả.

***

Ngay đêm đó, các nữ sinh đều được đưa về thư quán trước, những người khác đều vắng mặt, bọn Đường Tinh Trị phụ trách cứu người, Bạch Hiểu Phong và Sách La Định thì chẳng biết đã đi làm gì, Trình Tử Khiêm vẫn luôn đứng ngoài cửa nhận đủ loại tin tức, làm công tác ghi chép.

Hiểu Nguyệt không còn xe lăn, ngồi trong phòng cũng không cách nào ngủ được, bảo Tiểu Ngọc mở cửa cho nàng, chờ đến lúc trời sáng.

Chẳng bao lâu Hạ Mẫn đỡ Nguyên Bảo Bảo tới, thấy Hiểu Nguyệt vẫn còn chưa ngủ thì vào trong với nàng. Nguyên Bảo Bảo có lẽ cũng bị kinh hãi, vừa mới nằm xuống đã mơ thấy mình bị giẫm chết rồi, cũng không ngủ được.

Đường Nguyệt Yên cũng chạy một vòng tới đây, hỏi: “Có thấy Tam tỷ đâu không?”.

Tất cả mọi người cùng lắc đầu.

Hạ mẫn suy nghĩ một chút: “Chị Nguyệt Như liệu có ở bên hồ sau viện không? Những lúc có tâm sự chị ấy đều đến đó ngồi một chút.”.

Đường Nguyệt Yên cau mày: “Qúa nửa đêm rồi còn đến bờ hồ đón gió lạnh sao?”.

Nói xong thì chạy đi tìm nàng.

Bỏ lại ba cô gái trong phòng.

Hạ Mẫn khoanh chân ngồi trên giường Hiểu Nguyệt, nói: “Hiểu Nguyệt này, cậu có cảm thấy… lần này là có người nhằm vào chị Nguyệt Như không?”.

Hiểu Nguyệt gật đầu: “Chỉ không biết là ai.”.

“Hình như trong lòng Sách La Định và Bạch phu tử đã biết gì đó rồi.”. Hạ Mẫn nhìn bên ngoài một chút, nhỏ giọng hỏi: “Thật ra thì, các cậu có nghĩa tới Lệ phi nương nương không?”.


Hiểu Nguyệt nhìn Hạ Mẫn một cái, thực ra nàng cũng có chút nghi ngờ chuyện này, nhưng mà nhìn phản ứng của Nguyệt Yên cùng Tinh Trị, mặc dù hai người này tính cách khác nhau nhưng mà cũng là những người không biết diễn kịch, hai người họ hẳn là không biết chuyện gì.

“Sao Lệ phi phải làm như vậy chứ?”. Nguyên Bảo Bảo không hiểu: “Cũng đâu có lợi gì.”.

“Sao lại không có lợi.”. Hạ Mẫn nhỏ giọng nói: “Nếu cứ thế này có thể Nguyệt Như sẽ không thể ở trong Hoàng thành được nữa.”.

Nguyên Bảo Bảo gật đầu: “Cũng đúng, người được lợi có vẻ là Lệ phi rồi.”.

“Có vẻ gượng gạo.”. Hiểu Nguyệt cũng lắc đầu: “Chuyện hôm nay phát triển thành chuyện lớn như vậy, còn làm mất mặt cả hoàng gia, Lệ phi và Hoàng hậu nương nương là những người thông minh như vậy, sao có thể làm ra được.”.

Hạ Mẫn cùng Nguyên Bảo Bảo nhìn nhau một cái – Ngược lại cũng đúng.

Đường Nguyệt Yên đi đến nơi vắng người rồi, cũng khoanh tay ngẫm nghĩ – Trước đó nàng cũng cảm thấy có chút quái lạ, Hoàng hậu nương nương lại không hề cố tác hợp nàng với Sầm Miễn, hơn nữa còn ra vẻ rất thâm sâu, chẳng lẽ thật sự là… Nhưng mà vừa nghĩ qua một cái lại cảm thấy có chút quá đáng quá, tóm lại trong lòng nàng lúc này đều là suy nghĩ ngổn ngang. Nàng cũng là một người háo thắng, mặc dù vì Bạch Hiểu Phong mà ít nhiều cũng có chút xa cách với Nguyệt Như. Nhưng mà Đường Nguyệt Yên nàng cũng rất mạnh, nàng có chỗ nào thua kém Đường Nguyệt Như như, sợ gì mà không dám cạnh tranh công bằng, việc gì phải dùng loại tiểu xảo như vậy, có thắng cũng chẳng vẻ vang gì.

Nguyệt Yên đi về phía sau viện, lại thấy cách đó không xa, một mình Nguyệt Như đang ngồi trong đình tránh gió mà ngây người nhìn mặt hồ.

Sầm Miễn cầm một chiếc áo khoác trong tay, lo lắng nhìn quanh.

Nguyệt Yên đưa tay đẩy hắn một cái.

Sầm Miễn còn đang tập trung toàn bộ tinh thần để nhìn, bị nàng dọa cho sợ hãi đến độ thiếu chút nhảy dựng lên, mở to hai mắt quay đầu lại nhìn.

Nguyệt Yên liếc hắn một cái: “Nhìn cái gì, không đi qua an ủi chị ấy à.”.

“Ài.”. Sầm Miễn ngăn nàng lại, nhỏ giọng nói: “Ban nãy chị ấy giả bộ về phòng ngủ, thấy người đi hết rồi mới lặng lẽ đến đây ngồi một chút, có thể là muốn một mình tĩnh lặng, không nên đi quấy rầy.”.

Đường Nguyệt Yên cau mày nhìn hắn: “Ngươi có thể đừng có đàn bà thế được không, chẳng giống đàn ông chút nào.”.

Sầm Miễn bị chửi cũng thấy thật vô tội, chẳng biết tại sao cái cô Thất công chúa này lại thích mắng chửi người ta vậy chứ.

Nguyệt Yên thấy hắn vẫn cẩn thận quan sát Nguyệt Như đang ngắm quang cảnh quanh hồ, chiếc khăn lụa màu trắng che trên đầu cũng có chút nổi bật.

“Này, tên ngốc, ta hỏi ngươi.”. Đường Nguyệt Như chọc chọc Sầm Miễn: “Nếu như hoàng tỷ của ta thật sự không phải là con ruột của tiên hoàng, ngươi làm thế nào?”.

Sầm Miễn nhìn Nguyệt Yên một chút, nói: “Ta sẽ chăm sóc cho nàng.”.

“Ngươi chăm sóc chị ấy thế nào chứ?.”. Nguyệt Yên hỏi: “Cưới chị ấy hả?”.

Sầm Miễn gật đầu một cái: “Chỉ cần Nguyệt Như tỷ tỷ chịu gả cho ta, ta cầu còn không được, nhất định sẽ không để cho nàng chịu thiệt thòi. Ta có thể mang nàng về phía Nam, tránh xa cái nơi lắm phân tranh này. Nếu như nàng không chịu gả cho ta, ta cũng sẽ trông chừng nàng, cho đến khi nàng gả cho một người có thể chăm sóc nàng cả đời.”.

Đường Nguyệt Yên nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu: “Cha ngươi sẽ để ngươi cưới chị ấy sao?”.

Sầm Miễn lắc đầu một cái: “Cha có phản đối cũng vô ích.”.

“Ngươi định cãi lời cha ngươi à?”. Nguyệt Yên kinh ngạc: “Tính cách Quế Vương rất nóng nảy, ngươi không sợ ông ấy đánh ngươi sao?”.

“Người có giết chết ta cũng vô ích, ta chỉ thích Nguyệt Như tỷ tỷ mà thôi.”. Sầm Miễn có chút mê muội mà nhìn về phía người đang một mình mặt ủ mày chau bên hồ kia: “Nhưng mà ta tin mẫu thân Nguyệt Như tỷ tỷ không phải là người như lời đồn đại kia, nếu để ta biết ai dám hủy hoại danh tiếng của nàng, hại nàng đau lòng như vậy, ta nhất định sẽ không để yên cho người đó.”.

Nguyệt Yên nhìn Sầm Miễn một lúc lâu: “Chị ta không thích ngươi, chị ấy thích Bạch Hiểu Phong, Bạch Hiểu Phong mạnh hơn ngươi đến mười lần đấy.”.

Sầm Miễn lại không hề giận: “Chỉ cần Bạch Hiểu Phong thực lòng thích nàng thì đâu chỉ là tốt hơn ta gấp mười lần chứ? Phải tốt hơn trăm lần mới được.”.

“Đầu ngươi có vấn đề à!”. Nguyệt Yên nhịn không được mà mắng hắn: “Dâng người con gái mình thích cho người khác như vậy, nếu như ngươi thích thì phải đoạt lấy chứ!”.

Sầm Miễn vô duyên vô cớ lại bị mắng, càng thêm vô tội nhìn Đường Nguyệt Yên, lầm bầm một câu: “Vấn đề không phải là ta có thích hay không, mà là Nguyệt Như thực lòng thích ai kìa.”.

Đường Nguyệt Yên giận, đạp hắn một cước.

Sầm Miễn không chỉ bị mắng mà còn bị đạp, càng thêm vô tội mà nhìn Nguyệt Yên, trong lòng lại nghĩ sao tính khí cô Thất công chúa này lại nóng nảy đến thế? Đã điêu ngoa còn vô lý nữa.

Nguyệt Yên giận hừ hừ bỏ đi, cũng không đến tìm Nguyệt Như nữa.

Đi tợi cửa viện, nàng quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy Sầm Miễn đi đến cạnh bậc thang, ngồi xổm xuống, hai tay chống cằm, nhìn ra phía hồ, lặng lẽ ở bên cạnh Nguyệt Như.

Nguyệt Yên vẫn đứng ở phía sau cửa đá nhìn ngây ngốc… cũng chẳng biết qua bao lâu, có lẽ Sầm Miễn ngồi lâu mệt mỏi, đổi tư thế khác ngồi, tay chống cằm tiếp tục nhìn Nguyệt Như, giống hệt vầng trăng sáng trên bầu trời, ánh mắt hắn lại sáng chói như sao, tràn đầy thành kính.

Nguyệt Yên xoay người bỏ đi, tiện tay lau khóe mắt, tên ngốc đó, phu tử Hiểu Phong bỏ xa hắn chín con phố mà! Thật chẳng có tiền đồ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.