Hiểu Phong Thư Quán Bát Quái Sự

Chương 24: Bản thảo của tử khiêm – số 24


Đọc truyện Hiểu Phong Thư Quán Bát Quái Sự – Chương 24: Bản thảo của tử khiêm – số 24

Tâm trạng của Hiểu Nguyệt vốn đã không tốt, lúc đến chỗ bán ba ba lại càng tệ hơn. Chắc là do mấy hôm nay sắp đến mùa thi, hoặc là do người đọc sách ở phố Đông Hoa bây giờ quá nhiều mà ba ba hơi lớn một chút cũng đã bán hết sạch, chỉ còn lại có một hai con rất nhỏ, lại còn lờ đờ sắp chết nữa.

Sách La Định ngáp, nhìn Hiểu Nguyệt vòng qua vòng lại ở cái chợ cá bé tẹo thì lắc đầu, đừng nhìn Bạch Hiểu Nguyệt này xách giỏ đi chợ cũng rất ra dáng, nấu mỳ thịt bò cũng không tệ, nhưng mà dù sao cũng là thiên kim đại tiểu thư, xem tình trạng này có thể đây là lần đầu nàng đến chợ cá rồi.

Hiểu Nguyệt tìm thật lâu cũng không mua được ba ba, tâm trạng không tốt.

Sách La Định bèn nói: “Cũng không nhất thiết phải ăn ba ba mà, mua loại cá khác thử xem.”.

“Những loại cá khác sao?”. Hiểu Nguyệt nhìn một chút, hơi do dự.

Sách La Định cười: “Mua cá quả đi, làm bát cháo cá, tên thư sinh kia gầy trơ xương thế cũng không ăn được bao nhiêu đâu.”.

“À…”. Hiểu Nguyệt sờ cằm, chỉ một con cá nói với đại thẩm bán cá: “Lấy con này.”.

Sách La Định nhìn trời: “Cô nương, đây là trắm cỏ.”.

Tai Hiểu Nguyệt hơi đỏ, lúng túng: “À, nhìn nhầm thôi… lấy con này.”.

“Cá mè.”.

“Con này!”.

“Trắm cỏ.”.

“Con này!”.

“Cá chép.”.

Cuối cùng Hiểu Nguyệt quay mặt sang liếc Sách La Định một cái.

Sách La Định cười đứt ruột: “Cá chép cũng không tệ, nấu canh cũng rất bổ, bảo nữ trù hầm thêm một con gà nữa, tên thư sinh đó thông minh như thế, cho dù có ăn cháo trắng cũng thi được đệ nhất cho xem, có lòng có lòng là được.”.

Hiểu Nguyệt đỏ mặt, nhìn vẻ mặt cười đến vui vẻ của Sách La Định bên cạnh thật tức mình, bèn đưa tay đẩy hắn một cái.

Sách La Đinh đương nhiên không bị nàng đẩy ngã rồi, từ từ đứng dậy: “Nàng muốn có ba ba à, sao lại đến chỗ này mua chứ.”.

Hiểu Nguyệt nhìn hắn: “Ngươi có đề nghị tốt nào không?”.

“Nếu muốn mua ba ba, ta dẫn nàng đến một chỗ.”. Sách La Định đưa tay kéo ống tay áo của Hiểu Nguyệt vẫn đang lúng túng bên cạnh: “Đi thôi.”.

Hiểu Nguyệt đi theo hắn rời khỏi chợ cá, cả đường đi hết rẽ tây đến lượn đông, loanh quanh lòng vòng đến khi Bạch Hiểu Nguyệt không còn phân biệt nổi đông tây nam bắc nữa thì Sách La Định đã dẫn nàng đến một con phố đông đúc rồi, ở đây có rất nhiều tửu lâu và khách điếm.

Sách La Định dẫn Hiểu Nguyệt đến một tửu lâu lớn tên gọi “Bồng Lai Cư”, cũng không ngồi gọi món ăn, đi thẳng ra cửa sau, đến trù phòng.

Hiểu Nguyệt đi theo phía sau hắn, thấy Sách La Định đi thẳng vào rồi lại thẳng ra mà cũng không có ai ngăn lại, cũng khó hiểu, chẳng lẽ hắn mở tửu lâu này à?

Sách La Định đi đến trù phòng, thấy một tên béo đang nấu bếp. Tên béo này ít nhất cũng phải đến ba trăm cân, đạp đất đội trời vô cùng to lớn, hơn nữa giọng nói cũng rất to, tay lại không ngừng hoạt động, miệng không ngừng hò hét những thủ hạ khác của mình nhanh tay lên một chút.

Sách La Định đi hai ba bước đã đến phía sau hắn, vỗ vai hắn một cái.

Tên béo kia vừa quay đầu lại, cái mặt đen thui lập tức chuyển sang tươi cười: “A! Tướng quân.”.

Sách La Định gác lên bả vai hắn xán đến ngửi một cái: “Há, tôm hấp Hoa Điêu à, món tủ.”.


“Tướng quân, thèm rượu rồi hả? Muốn ăn gì? Ta xào cho ngươi hai món, ở đây có rượu ngon, hai ta làm một bầu đi.”.

Hiểu Nguyệt nhìn kỹ một chút, đột nhân nhớ đến, đây là Đệ nhất danh trù của Hoàng thành, Lại Hổ, Lại đại trù! Nghe nói người này nấu ăn còn ngon hơn cả ngự trù trong cung nữa, muốn ăn món hắn nấu là phải đặt trước đến nửa tháng, kể cả hoàng cung quý tộc cũng có khi phải xếp hàng cả năm, thì ra lại là bạn bè của Sách La Định.

“Hửm?”. Lại đại trù vừa quay đầu đã thấy được Bạch Hiểu Nguyệt, cánh tay đẩy Sách La Định một cái: “Nàng hả? Rất đẹp.”.

Sách La Định cũng không khẳng định cũng chẳng phủ định, chỉ hỏi Lại đại trù: “Có ba ba không?”.

“Có.”. Lại đại trù quay lại gọi một tiểu nhị: “Mang một con ba ba đến đây, lấy con tốt nhất ấy.”.

Chỉ trong chốc lát đã có một tiểu nhị cầm trong tay một cái vợt lưới chạy như bay đến đây, bên trong có một con ba ba béo tròn ngon mắt.

Sách La Định trả tiền cho tiểu nhị, xác ba ba rồi vỗ lưng Lại đại trù, nói: “Đi trước đây, tối đến tìm ngươi uống rượu, ngươi nhớ làm đồ ăn ngon chờ ta.”.

“Được!”. Lại đại trù cầm cái thìa chỉa Sách La Định: “Tối ngươi nhớ đến đó!”.

Sách La Định cười gật đầu, nghiêng đầu với Hiểu Nguyệt một cái, ý bảo – Về hầm ba ba đi.

Hiểu Nguyệt đi ra ngoài cùng hắn, vừa mới tới cửa đã có một tiểu nhị mang tới mấy khay điểm tâm.

Lại đại trù nói với Sách La Định: “Đó là bánh Tổ Yến, mang điểm tâm cho nha đầu kia ăn.”.

Sách La Định đút vào miệng Hiểu Nguyệt một miếng, lại cầm thêm hai miếng bánh nữa đặt vào tay nàng, dẫn người rời khỏi.

Hiểu Nguyệt ngậm bánh tổ yến, trên mặt vẫn còn rất nóng, động tác Sách La Định đút bánh tổ yên cho nàng kìa… chậc chậc, dịu dàng quá đi.

Hiểu Nguyệt vừa cười mình sao mà dễ dàng thỏa mãn như vậy, vừa nhai bánh tổ yến mà hỏi Sách La Định: “Ngươi rất thân với Lại đại trù à?”.

“Trước kia hắn cũng là quân binh, có thời gian cùng ta lăn lộn.”. Sách La Định lắc lắc ba ba trong tay: “Đại nương trù phòng còn ở thư quán không? Nếu không thì cứ bảo lão Lại hầm luôn đi, dù hắn có đun nước trắng uống cũng ngon hơn người bình thường nữa.”.

Hiểu Nguyệt mím môi: “Đại nương có ở, ba ba cứ để bà hầm tốt hơn, chờ đến khi Thạch Minh Lượng thi đỗ rồi chúng ta đến đó ăn mừng, bảo Lại huynh đệ của ngươi nấu một bữa tiệc thật lớn cho chúng ta ăn.”.

“Ý kiến này không tệ.”. Sách La Định gật đầu.

Đang nói thì có một cỗ xe ngựa lướt qua bên cạnh họ, lại nghe thấy bên trong xe ngựa có người kêu to: “Dừng xe.”.

Phu xe giật dây cương một cái.

Xe ngựa dừng lại.

Lại thấy màn xe được vén lên, một nam tử trẻ tuổi mặc áo gấm màu tím nhạt nhảy xuống xe: “Hiểu Nguyệt cô nương.”.

Hiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn người mới tới, mím môi – Hôm nay thật đen đủi, biết trước vậy đã không ra ngoài rồi.

Sách La Định thấy thanh niên này hơi quen quen, suy nghĩ một chút – Đây là công tử nhà Thượng thư Trần Cần Thái, hình như tên là Trần Tỉnh.

Trần Cần Thái làm quan trong triều hai mươi năm, con người rất khôn khéo, cũng rất có năng lực, Sách La Định có ấn tượng rất sâu về hắn. Trần Tỉnh không giống cha hắn lắm, tính cách có chút đơn thuần, khá ngu ngốc… cho nên phải gặp qua mấy lần Sách La Định mới có chút ấn tượng.

Trần Tỉnh có vẻ rất kích động: “Hiểu Nguyệt cô nương, gần đây có khỏe không? Đợt này ta cũng bận không đến Thư quán thăm Bạch phu tử được, Thư quan vẫn tốt cả chứ?”.

Hiểu Nguyệt cười cười: “Có lòng rồi, mọi thứ đều tốt cả.”.

“À.”. Lúc này Trần Tỉnh cũng đã nhìn thấy Sách La Định, bèn chắp tay với hắn: “Sách tướng quân, thật trùng hợp.”.


Sách La Định gật đầu một cái.

“Hiểu Nguyệt ăn cơm chưa?”. Trần Tỉnh vô cùng nhiệt tình: “Cùng đi chứ?”.

Thiếu chút nữa là Sách La Định nôn mửa luôn rồi, bây giờ mà đi ăn là ăn trưa hay ăn sáng chứ? Hành động không được quang minh lỗi lạc rồi, vị Trần công tử này còn là người nói năng lộn xộn nữa.

Hiểu Nguyệt cũng hơi lúng túng, cười nói: “Ta còn có việc khác phải về thư quán.”.

“À.”. Vẻ mặt Trần Tỉnh hiện lên sự thất vọng rất rõ ràng.

Sách La Định nói thầm trong lòng, ngươi kín đáo chút đi, cho dù có thích nha đầu này cũng đâu cần thể hiện rõ ràng như vậy, không sợ dọa cho cô nương người ta sợ chạy mất à?

Quả nhiên, Hiểu Nguyệt có cảm thấy không thoải mái, nói câu: “Cáo từ”, rồi cứ thế kéo Sách La Định đi.

Trần Tỉnh vẫn còn ngu ngơ đứng phía sau nhìn bóng lưng Bạch Hiểu Nguyệt mà đau lòng, cho dù nhìn thế nào thì cũng xinh đẹp khiến lòng người ngất ngây mà.

“Thiếu gia.”.

“Gì?”. Khó khăn lắm Trần Tỉnh mới hồi phục tinh thần lại, thấy quản gia Trần Trung đứng bên cạnh xe ngựa, hơi cau mày nhắc nhở hắn: “Đã muộn rồi, lão gia sẽ trách.”.

“A!”. Trần Tỉnh giật mình, bóng lưng tuyệt đẹp của Hiểu Nguyệt ngay lập tức bị cái bản mặt của cha hắn thay thế, hoảng hốt nhanh chóng chui vào xe.

Trần Trung cùng hắn ngồi trong xe ngựa, thấy hắn vẫn còn vén rèm cửa sổ xe ngựa lên mà nhìn bóng lưng Hiểu Nguyệt, nhịn không được tắng hắng một câu: “Vị vừa rồi kia là Sách La Định, Sách tướng quân phải không?”.

Trần Tỉnh lấy lại tinh thần: “Phải.”.

Trần Trung nhỏ giọng nói: “Lão gia cực kỳ thưởng thức Sách tướng quân, nếu như có cơ hội, thiếu gia nên kết thân với hắn.”.

Khóe miệng Trần Tỉnh co giật, có chút ghét bỏ: “Sách La Định đó nhìn qua có vẻ thô lỗ như thế, ta không thể hợp được với loại võ nhân thế này.”.

Trần Trung bất đắc dĩ than thở.

“Đúng rồi Trung thúc, ngày mai ta muốn đến thư quán Hiểu Phong thăm Bạch… Bạch phu tử, ngươi nói cần mang theo lễ vật gì thì tốt đây?”. Trần Tỉnh hỏi.

“Thiếu gia, có phải cậu thích Bạch tiểu thư không?”.

Trần Tỉnh ngượng ngùng gãi đầu, nói: “Nhà họ Bạch và nhà chúng ta cũng coi như môn đăng hộ đối, phụ thân cũng sẽ thích Hiểu Nguyệt… phải không?”.

Trần Trung lại lắc đầu: “Lão gia tuyệt đối sẽ không đồng ý, thiếu gia từ bỏ đi.”.

“Tại sao?”. Trần Tỉnh khó hiểu: “Những cô nương ta thích trước đây cha ta đều nói họ gia thế không tốt, lần này Hiểu Nguyệt là con gái của Tể tướng, gia thật quá tốt rồi chứ?”.

“Thiếu gia, thân thế của Bạch tiểu thư tuyệt đối không thành vấn đề, nếu có thể kết thành thông gia chính là Trần phủ chúng ta đã với được cao rồi, chỉ là…”.

“Chỉ là cái gì?”.

“Chỉ là ngoại hình Bạch Hiểu Nguyệt này lại quá xinh đẹp, xấu một chút mới tốt.”.

“Hả?”. Trần Tỉnh càng khó hiểu: “Có ý gì?”.


“Đại trượng thu cần phải làm chuyện lớn, lấy vợ thì chỉ cần thục nữ là được, Bạch Hiểu Nguyệt đúng là gia thế cao sang, nhưng mà lại có quá nhiều người theo đuổi, lấy nàng rồi có thể sẽ có được một số người, đồng thời cũng sẽ mất đi một số người, hơn nữa còn trở thành đề tài bàn tán trong thành, hơn nữa còn bị mang tiếng là tham lam sang giàu và mỹ sắc.”. Trần Trung đi theo Trần thượng thư nhiều năm, lại chăm sóc Trần Tỉnh từ nhỏ, cho lời nói rất có ảnh hưởng.

Gương mặt Trần Tỉnh méo mó, lầm bầm: “Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, lấy vợ đương nhiên là thích người đẹp rồi, chẳng lẽ lại đi cưới người xấu xí sao?”.

Trần Trung khẽ mỉm cười: “Đôi khi thê tử có tướng mạo bình thường, thậm chí là xấu xí so với các vị thê tử xinh đẹp hút hồn người còn có ích hơn. Nam nhân cần lo đại sự, có thể thích mỹ nữ nhưng thê tử thì cần phải chọn cho đúng, thiếu gia cứ chờ lão gia chọn cho cậu là được.”.

Trong lòng Trần Tỉnh một trăm lần không phục.

“Còn nữa.”. Trần Trung cuối cùng vẫn bổ thêm cho Trần Tỉnh thêm đao nữa: “Trên phố người ta vẫn đang đồn đại quan hệ của Bạch tiểu thư này và Sách La Định không được rõ ràng, ban nãy cậu cũng nhìn thấy rồi đấy, hai người họ rất thân mật… Ngộ nhỡ Sách La Định thực sự có ý với Bạch Hiểu Nguyệt, người lại chen một chân vào có nghĩa là đã đắc tội với vị Đại tướng quân này rồi, không có lợi.”.

Bây giờ Trần Tỉnh mới nghĩ đến ban nãy thấy lạ ở chỗ nào, đúng vậy… Lúc đi Hiểu Nguyệt còn kéo Sách La Định đi cùng, chẳng lẽ lời đồn Sách La Định theo đuổi Bạch Hiểu Nguyệt là thật sao?

Nghĩ đến đây Trần Tỉnh bất mãn – Tên Sách La Định này nhất định làm cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga sao? Bạch Hiểu Nguyệt đoan trang xinh đẹp như thế, hắn còn là một kẻ thô lỗ, một võ phu không biết được mấy chữ, sao có thể xứng với nàng được?!

“Hắt xì…”.

Sách La Định đưa tay xoa mũi.

Lúc này trong miệng Bạch Hiểu Nguyệt vẫn còn ngửi thấy mùi thơm của bánh Tổ yến kia, nghe thấy liền nhìn hắn: “Cảm à?”.

Sách La Định bĩu môi một cái: “Chắc là con rùa đen nào đó nói xấu lão tử…. Ái.”.

Sách La Định vừa mới nói xong đã bị Hiểu Nguyệt véo một cái: “Không được ăn nói thô tục!”.

Lúc này hai người cũng đã về đến cửa thư quán Hiểu Phong, Hiểu Nguyệt đưa tay cầm lấy ba ba bước nhanh vào trong, lại đụng phải Thạch Minh Lượng đang cúi đầu ủ rũ đi ra ngoài: “Này!”.

Rõ ràng Thạch Minh Lượng đang có tâm sự, bị Hiểu Nguyệt gọi một tiếng thì giật mình kinh hãi, trợn tròn hai mắt nhìn nàng.

Hiểu Nguyệt lắc lắc con ba ba béo núc trong tay, nói: “Tối nay nhớ để bụng đấy, nấu xong sẽ cho ngươi ăn.”. Nói xong thì vui vẻ chạy mất.

Thạch Minh Lượng quay đầu lại nhìn Hiểu Nguyệt đang rất vui vẻ, hơi nhíu mày, thở dài quay đầu lại thì thấy Sách La Định đang khoanh tay đứng ở cửa nhìn mình.

Thạch Minh Lượng có chút lúng túng, cúi đầu đi ra ngoài cửa.

Sách La Định nhìn bóng lưng của hắn, cau mày – Thạch Minh Lượng này đang giở trò quỷ gì vậy?

Đang suy nghĩ, lại thấy một cái đỉnh kiệu xinh đẹp dừng ngay ngoài cửa, một công công vén màn kiệu lên, Tam công chúa uyển chuyển chậm rãi bước xuống, ngẩng đầu đã nhìn thấy Sách La Định.

Sách La Định gật đầu với nàng một cái.

Đường Nguyệt Như khẽ mỉm cười, bước lên bậc thang, lúc đi ngang qua bên cạnh Sách La Định, đột nhiên nói một câu chẳng có đầu đuôi gì: “Sách tướng quân, phải biết trân trọng đó.”.

Sách La Định căng mí mắt – Gì?

Nhưng mà Tam công chúa nói xong thì cũng đi vào thư viện rồi, không nói thêm gì nữa.

Sách La Định chẳng hiểu mô tê gì, lại nghe thấy sau lưng có một tiếng nói khác âm trầm vang lên: “Nghe chưa? Trân trọng đó!”.

Sách La Định quay đầu lại đạp một cước sang.

Trình Tử Khiêm mau lẹ tránh sang bên cạnh, trong tay vẫn cầm một cây bút: “Lão Sách à, danh sách tình địch của ngươi lại tăng lên, thêm một Trần Tỉnh nữa rồi, chậc chậc.”.

Sách La Định cũng không thèm để ý đến hắn: “Ngươi có thời gian rảnh rỗi mà ở chỗ ta lắm miệng, sao không bớt bớt chút thì giờ đi điều tra xem Thạch Minh Lượng đang giở trò quỷ gì đi.”.

Trình Tử Khiêm hơi sửng sốt: “Tiểu Lượng Tử làm sao?”.

Sách La Định vừa nghe thấy cách xưng hô này da đầu cũng tê rần rồi: “Lúc cá cược ban nãy ngươi không nhìn thấy à?”.

“À….”. Tử Khiêm cười hiểu rõ: “Ngươi nói Vương Húc sao?”.

“Điều tra rồi à?”.


“Ha hả.”. Tử Khiêm chìa ra một tờ giấy: “Lai lịch của Vương Húc này cũng không nhỏ lắm, nhà hắn cùng với người nhà Thạch Minh Lượng có giao tình lâu đời, hai người bọn họ cũng coi như thanh mai trúc mã. Danh tiếng của Vương Húc ở quê hương họ cũng không nhỏ, rất nhiều người nói hắn mới thực sự là Đệ nhất tài tử Giang Nam, Thạch Minh Lượng chỉ may hơn hắn một chút thôi, Thạch Minh Lượng cũng chưa từng phản bác chuyện này.”.

Sách La Định không hiểu: “Bình thường tiểu tử Thạch Minh Lượng kia tâm cao khí ngạo coi trời bằng vung, sao cứ gặp phải Vương Húc lại đột nhiên im lặng vậy, có phải có ẩn tình gì không?”.

“Tin tức chính xác thì không có, nhưng mà cũng có một số tin đồn, có muốn nghe không?”. Tử Khiêm bắt đầu cười rất đê tiện.

Sách La Định không thể làm gì khác là nghiêng lỗ tai qua: “Nói!”.

“Trên tay Vương Húc có con bài có thể khiến cho Thạch Minh Lượng nói gì nghe nấy.”. Trình Tử Khiêm nhỏ giọng hơn mấy lần: “Cho nên sau mỗi kỳ thi Thạch Minh Lượng đều cố gắng hết sức để tránh hắn.”.

Sách La Định khẽ cau mày: “Bài gì?”.

“Theo tin tức độc quyền ta nhận được!”. Tử Khiêm nói: “Hai người bọn họ vốn là bạn bè thân thiết, có một lần Thạch Minh Lượng cần phải tham gia một kỳ thi vô cùng quan trọng, nhưng mà chẳng may hắn lại bị nhiễm lạnh, bệnh nặng đến không thể dậy nổi. Cho nên…”.

“Cho nên thế nào?”.

“Cho nên Vương Húc đã mạo hiểm thay hắn đi thi mà không hề làm bài thi của mình… Kết quả là Thạch Minh Lượng đậu hạng nhất còn Vương Húc lại bỏ thi.”.

Sách La Định nghe xong thì ngớ người: “Nói thế thì quan hệ phải thân lắm rồi? Nhưng mà ban nãy ta nhìn thấy Vương Húc, lời nói của hắn có vẻ không phải mà…”.

Nói đến đây, Sách La Định ngừng lại một chút, hình như đã nghĩ ra cái gì rồi: “À… tiểu tử kia cố ý đi thi để ban ân đây mà, đồng thời cũng nắm được cái chuôi có thể khiến cho từ đó về sau Thạch Minh Lượng phải ngoan ngoãn nghe theo hắn.”.

Tử Khiêm khoanh tay: “Nếu nói đến kế thả dây dài để câu cá lớn, dù tiểu tử Thạch Minh Lượng kia nhìn có vẻ khôn khéo thì chẳng qua cũng chỉ là chim ngốc mà thôi, có khi lúc này hắn vẫn còn nghĩ mình nợ Vương Húc nữa.”.

Sách La Định cau mày: “Ngu vậy á?”.

“Chậc, ngươi là võ phu, sống phóng khoáng không ràng buộc, bọn người đọc sách thì thích cậy mình thanh cao.”. Trình Tử Khiêm bĩu môi: “Loại thư sinh như Thạch Minh Lượng, nếu như ngươi uy hiếp hắn, hắn cũng sẽ không làm gì thẹn với lương tâm, nhưng nếu ngươi lợi dụng tình cảm, để hắn thiếu nợ người ta… vậy thì xong luôn.”.

“Hèn hạ!”.

Hai người còn đang nói thì đã thấy bên cạnh có tiếng nói truyền đến.

Sách La Định cùng Trình Tử Khiêm xoay mặt sang xem… thấy Bạch Hiểu Nguyệt đang bưng cái tách, sau lưng còn có bọn Đường Tinh Trị, Hồ Khai và Cát Phạm cũng đến, ngay cả Bạch Hiểu Phong cũng cảm thấy rất mới mẻ mà đứng nghe ké ở bên cạnh.

Khóe miệng Sách La Định co giật – Công phu nghe lén của bọn này đúng là vô địch.

“Thắc mắc mãi thì ra là có chuyện như thế.”. Đường Tinh Trị càng nghĩ càng giận: “Ta đi tìm hắn.”.

“Này.”. Cát Phạm kéo lấy Đường Tinh Trị và Hồ Khai đang giận đùng đùng lại: “Còn chưa rõ mà.”.

“Đúng vậy, không có bằng chứng.”. Trình Tử Khiêm phất tay một cái: “Tin đồn thì có ai tin tưởng chứ, hơn nữa, như vậy thì cũng là trị ngọn không trị được gốc, đây là chuyện riêng của Thạch Minh Lượng.”.

“Chẳng còn mấy ngày nữa là thi rồi.”. Hiểu Nguyệt lo lắng: “Làm sao bây giờ?”.

Bọn Đường Tinh Trị lo lắng đi lòng vòng tại chỗ.

Bạch Hiểu Phong nói: “Các người cần làm gì cứ đi làm đó đi, chuyện này ta sẽ xử lý.”.

Mọi người xoay mặt nhìn nhau, Sách La Định vỗ tay: “Chuyện này đúng rồi, phu tử mà mở miệng nhất định sẽ thành công… ta đến mã tràng, mọi người cứ tự nhiên.”.

Nói xong hắn định chuồn luôn, ai ngờ Bạch Hiểu Phong đột nhiên hỏi: “Ngươi chép xong thơ văn rồi à?”.

Sách La Định toét miệng.

“Không chép cũng được.”. Bạch Hiểu Phong đi đến vỗ vai hắn: “Cùng đi chứ.”.

Sách La Định nhìn trời, lại có chuyện phiền phức rồi, không được mấy ngày yên tĩnh nữa.

Cho dù không cam tâm tình nguyện nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, thà đi giải quyết phiền phức cũng tốt hơn là đi chép sách. Sách La Định bèn đi ra ngoài với Bạch Hiểu Phong, hỏi: “Ngươi định làm gì?”.

“Trước tiên phải biết rõ chân tướng của mọi chuyện đã.”. Bạch Hiểu Phong nói: “Nếu như Vương Húc đã tính toán từ trước, vậy thì người này tâm tư âm trầm ám hại bạn tốt, cần dạy dỗ một trận.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.