Hiếu Gia Hoàng Hậu

Chương 4: Không cầu nắm tay gắn bó, chỉ mong trói buộc lòng người


Đọc truyện Hiếu Gia Hoàng Hậu – Chương 4: Không cầu nắm tay gắn bó, chỉ mong trói buộc lòng người

Chờ tất cả lễ nghi kết thúc, khi ta trở lại điện Chiêu Dương, đã sắp tới
nửa đêm. Hoàng thượng không trở về cùng ta. Sau khi buổi lễ kết thúc,
hắn liền tới tới điện Tố Dương, đó là tẩm cung của Nguyên Mỹ nhân. Đêm
tân hôn trải qua một mình, ngược lại khiến ta thở phào nhẹ nhõm, lòng
thầm có chút vui mừng, không xử tử Nguyên Mỹ nhân vẫn là quyết định
chính xác. Cung nữ đi thám thính tin tức, Lạc Nhi trở về bẩm báo, Nguyên Mỹ nhân sảy thai, tâm tình hết sức kích động, khóc lóc không ngừng,
thậm trí còn công khai ở trong điện Tố Dương chửi bới ta. Lạc Nhi chỉ là một cung nữ mười bốn tuổi vừa mới tiến cung, nói đến việc Nguyên Mỹ
nhân phạm thượng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, dáng vẻ như tức giận tới mức
thở phì phò. Ở hậu cung, chủ nhân nếu như đắc thế, địa vị nô tài tự
nhiên cũng sẽ nâng cao theo. Đây là loại quan hệ có vinh cùng vinh, có
nhục cùng nhục ngàn năm bất biến. Đương nhiên, ngoại trừ Trần cô cô của
cung Cảnh Thu.

Ta chỉ nở nụ cười, không lên tiếng, cũng không tức giận như mọi người suy
đoán. Chỉ dám ở sau lưng ta hùng hùng hổ hổ, gặp gỡ chính diện thì chỉ
có thể khúm núm với ta, đối với Nguyên Mỹ nhân, một nữ tử lòng cao hơn
trời, đó hẳn là một chuyện vô cùng thống khổ. Ta cũng chỉ muốn có sự
thần phục ở vẻ bề ngoài, bởi thực tình mà nói, ai có thể cưỡng cầu người khác phục tùng tuyệt đối từ tận đáy lòng? Tuyệt đại đa số thời điểm,
chỉ cần vẻ bề ngoài là đã đủ. Mà ta cũng không phải một người có lòng
tham. Gỡ bỏ trang sức, thay đổi y phục, toàn bộ điện Chiêu Dương cũng
chỉ còn lại một mình ta. Ta biết những cung nữ nội thị đã được huấn
luyện nghiêm ngặt đều ở xung quanh trong bóng tối lẳng lặng chờ đợi, chỉ cần ta nhẹ nhàng triệu một tiếng, bọn họ sẽ lập tức xuất hiện trước mặt ta chờ đợi sai sử. Nhưng hiện tại ta cần chính là một chốn riêng tư, ta đã có được điều ta muốn. Trong hoàng cung, ngoại trừ điện Triêu Dương,
thì điện Chiêu Dương này là cung điện lớn nhất. Tường đỏ ngọc lưu ly, xà nhà mái cong chạm khắc, vàng son lộng lẫy, khí thế hào hùng. Các Hoàng
Đế hoàng triều Thượng Quan có lẽ đã cho Hoàng hậu Tư Đồ gia những gì tốt nhất, bao gồm cả tình yêu ngọt ngào.

Ta quấn lụa mỏng, trong mặc vũ y, chầm chậm đi tới ngôi đình ở phía trên
hành lang trống trải, ngẩng đầu nhìn bóng mây đuổi theo ánh trăng, không khỏi sinh ra chút cảm khái: Trong các đời Hoàng hậu Tư Đồ gia, ta có lẽ là người duy nhất đêm tân hôn cô độc, khuê phòng tịch mịch. Có lẽ là do mệt mỏi, ta chậm rãi nhắm mắt lại. Khóe miệng lại không tự chủ được khẽ giương lên, nụ cười này là tự giễu hay là bất đắc dĩ đây? Đằng sau có
tiếng bước chân khe khẽ, trước khi đi ngủ, Hứa cô cô đều kiên trì muốn
cho ta uống một bát canh tổ yến ngân nhĩ hạt sen, nói là để nhuận phổi

dưỡng nhan. “Ngươi để canh tổ yến lên bàn đi. Ta ngủ một lát, chốc nữa
sẽ uống.” “Thì ra Hoàng hậu cũng rất biết bảo trọng thân thể của chính
mình.” Giọng nam tử trầm thấp đột nhiên vang lên sau lưng.

Là hắn! Ta giật mình mở mắt ra, xoay người lại. Hắn đã thay triều phục,
chỉ mặc một chiếc áo bào rộng màu đen bình thường, tóc vẫn như ban ngày
buộc cao lên, dáng vẻ lại lười biếng, dường như còn có chút mệt mỏi. Ta
cũng có chút đồng cảm, ngày hôm nay đúng là một ngày dài dằng dặc, đối
với ta mà nói, cái ngày dài dằng dặc này, còn lâu mới có thể kết thúc.
Nhận thức này khiến cho đáy lòng ta nảy sinh ra một chút buồn bực. Ta
hơi quỳ gối xuống hành lễ: “Bệ hạ, muộn như vậy, thần thiếp không nghĩ
tới…”. Ta cúi thấp đầu, đôi mắt ẩn dưới hàng lông mi dày dài, chỉ nhìn
thấy đôi giày ống của hắn đứng thẳng trên khối gạch xanh. Hắn nói ra ba
chữ khiến cho kẻ luôn luôn chấn định là ta cũng không khỏi đổ mồ hôi
lạnh, không phải vì quá dọa người sợ hãi, mà là vì ngoài ý muốn.

“Thị tẩm đi”. Ba chữ này từ từ thông qua màng nhĩ chui vào đầu óc ta, sau đó giống như bột mì ngâm trong nước bắt đầu nở ra, nở mãi cho tới tận khi
đầu óc đau đớn, không có cách nào chứa được nữa, mới từ từ như sắt thép
chìm xuống đáy lòng. Ta vẫn đứng bên cây cột trụ, không nhúc nhích. Gió
đêm thổi qua tiền sảnh, thổi bay lụa mỏng trên người, phác họa rõ nét
đường viền thân thể ta. Hắn rốt cục phát hiện ra ta đứng bất động, liền
sải bước tiến lên trước một bước, sau đó đứng lại. Đôi mắt hắn khóa chặt trên gương mặt ta, nửa như cân nhắc, nửa như khiêu khích mà nhìn vẻ
biến hóa trên khuôn mặt ta. Đáng tiếc, hắn có lẽ phải thất vọng rồi, tuy rằng trong nội tâm giãy giụa tới mức dời non lấp biển, nhưng trên mặt
ngoại trừ dịu dàng chính là nhu thuận. Hắn chậm rãi đưa tay trái về phía ta, ống tay áo rộng lớn bị gió thổi tung bay trên không trung, khiến
cho tay của hắn tựa như một chiếc thuyền con biến mất trong sóng lớn,
không nhìn thấy rõ ràng.

“Bệ hạ, thần thiếp…” Vô số lý do từ chối khéo léo đảo qua đảo lại trong

đầu, nhưng trong nháy mắt đều bị ta phủ định. Hắn là đương kim hoàng
thượng, là phu quan của ta, hắn muốn để ta thị tẩm, xác thực là thiên
kinh địa nghĩa [1]. Ta tiến lên phía trước, đặt tay vào trong lòng bàn
tay hắn, tùy ý để hắn dắt tay trở lại bên trong điện. Trong điện bắt mắt nhất chính là một chiếc giường khổng lồ, màn che mỏng bằng sợi tơ vàng
do các nước Tây Vực tiến cống tầng tầng bao phủ, lúc ẩn lúc hiện thấy
được chiếc đệm gấm thêu long họa phượng màu vàng sáng và cặp gối uyên
ương đỏ thẫm. Chủy thủ của ta ở ngay dưới gối.

——[1] Thiên kinh địa nghĩa: Việc đương nhiên, phù hợp với lẽ thường tình.——

Tới bên cạnh giường, hắn dừng bước lại, xoay người nhìn về phía ta. Ta đón
nhận ánh mắt của hắn, con ngươi đen như mực không nhìn thấy đáy tựa hồ
có thể nuốt sống người ta vào vực sâu vạn trượng. Ý nghĩ còn chưa kịp
xoay chuyển, đôi môi lạnh lẽo của hắn đã phủ tới. Đôi môi hắn mỏng, lành lạnh, có chút cảm giác ngọt ngào không chân thực. Hứa cô cô trước đây
từng nói đùa rằng nam nhân môi mỏng bình thường đều rất vô tình, giống
như nhị thúc ta chính là ví dụ tốt nhất.

Nghĩ đến nhị thúc, trên gương mặt ta không nhịn được hiện lên ý cười, hô hấp cũng có chút thay đổi. Hắn nhận ra được hơi thở hỗn loạn của ta, đột
nhiên dùng hai tay nắm lấy bả vai ta, đẩy ra nửa thước, bắt gặp một chút ý cười còn chưa kịp tan biến: “Có chuyện gì đáng cười sao?” Ngữ khí của hắn có chút tức giận. Ta không trả lời, trong lòng rất rõ ràng bất luận hiện tại nói gì, cũng có thể làm cho hắn tức giận. Ta kinh ngạc nhìn
lại hắn, khuôn mặt hắn được ánh nến nhu hòa chiếu rọi trở nên ôn nhu say lòng người. Ta cảm giác được thân thể của chính mình dưới cái nhìn của
hắn dần dần nóng lên, mặt gương đồng sau lưng hắn phản chiếu dung nhan
xinh đẹp của ta, sắc màu đỏ bừng hiện lên trên da thịt trắng như tuyết,
trong phút chốc mang một vẻ đẹp yêu dã.

Ta chợt tỉnh ngộ. Hiện tại ta cần chính là một đòn từ bên trong. Đế nữ
kinh giáo dục nữ tử Tư Đồ gia không chỉ có phương thức làm mẫu nghi
thiên hạ, mà còn có phương thức độc sủng chuyên phòng. Mà ta từ nhỏ đã

là một học sinh giỏi. Không biết là vẫn buồn bực chuyện ta cười ban nãy, hay là chấn động trước vẻ đẹp kinh người của ta, hắn lạc lối trong sóng mắt của ta, lặng yên xuất thần. Trong phút chốc, hai cánh tay ta đã leo lên lồng ngực rộng lớn của hắn, đôi môi đỏ xinh đẹp cũng nhẹ nhàng tách cánh môi hắn. Hắn không phòng bị, hết sức kinh ngạc, người dĩ nhiên
thuận thế ngã xuống giường, thân hình cao lớn kéo theo một mảnh màn che
màu vàng, mềm nhẹ phiêu du như sương mờ từ trên trời giáng xuống, bao
bọc hai chúng ta ở bên trong. Ta ở trong lòng hắn, áo bào đen của hắn đã bị hai tay ta linh hoạt mở ra một nửa, lộ ra áo lót màu trắng. Hắn rốt
cục phản ứng lại, cười tươi như hoa, đẹp như gió xuân. Hắn nghiêng người một cái chiếm lấy vị trí chủ động, ở trong màn che bao phủ, nhìn kỹ ta
như nhìn một vật báu, trong ánh mắt là ngọn lửa cuồng nhiệt vô hạn. Hắn
hơi vung tay cởi bỏ vũ y của ta, da thịt trơn bóng như vải sa tanh hiện
ra không chút che đậy. Bàn tay của hắn ở trên thân thể ta vuốt ve, bàn
tay có chút thô ráo khiến da thịt ta khắp nơi đều ửng đỏ. Mà hai chân ta lúc đó cũng cảm nhận được vật nam tính của hắn.

Ta mở áo lót của hắn, không chờ hắn khôi phục lại lí trí, liền tiến lên
nghênh tiếp. Hắn hiển nhiên không ngờ ta lại chủ động, đột nhiên tiến
vào khiến cho hắn phát ra một tiếng gầm nhẹ tựa như sấm rền. Từng giọt
mồ hôi lớn bằng hạt đầu từ trán của tay chảy xuống, đau đớn như bị xé
toạc khiến ta không kịp chuẩn bị. Hàm răng cắn chặt tạo thành một vệt
màu đỏ sẫm trên môi, phối hợp với đau đớn ở nơi nào đó trên cơ thể. Phụ
thân trước đây thường dạy chúng ta, nóng vội tất phải trả giá đắt, hóa
ra câu nói này không phải là giả chút nào.

Ta vô lực ngã xuống trên giường, sắc mặt trắng bệch tới mức đáng sợ. Hắn
nhìn ra ta đang chịu dày vò, không dám vọng động trong cơ thể ta. Hai
bàn tay đặt trên người ta cũng không dám gây sức ép lên cơ thể ta. “Sao
phải khổ vậy chứ?” Búi tóc hắn tán loạn, sợi tóc bung ra rớt xuống trên
vai. Ta quật cường quay đầu đi, mồ hôi theo trán vòng một đường vòng
cung tao nhã lăn xuống một bên. Hắn cẩn thận từng chút một rút ra từ
trong cơ thể ta, khoác áo đứng dậy. Ta xấu hổ thân mình trần truồng,
giãy giụa muốn đứng lên. Nhưng từ nơi sâu kín trên cơ thể truyền đến đau đớn khiến cho nỗ lực của ta cuối cùng đều thất bại. Hắn thở dài, đứng
dậy. Cảm giác thất bại như vậy từ lúc sinh ra tới nay ta chưa từng trải
qua, hiện tại lại càng không muốn có người khác chứng kiến một màn lúng
túng này. “Không cần, ta tự làm được” Hắn quay lại nhìn về phía ta, ta
cuộn tròn thân thể như một đứa trẻ bé nhỏ. Hắn lại thở dài, nhặt y phục
rơi trên mặt đất của chính mình, do dự một lát, lại tiến lên, khom
người, vòng qua eo ôm lấy ta, cẩn thận quấn ta trong áo bào của hắn, đi

về phía Ngọc Thang trì ở Thiên điện. Ta ngoan ngoãn tựa đầu lên lồng
ngực hắn, nghe tiếng tim đập của hắn truyền vào trái tim ta. Ngọc Thang
trì dẫn từ núi Ngọc Thang ở phía Tây hoàng cung, trên núi có một suối
nước nóng rất nổi tiếng. Hoàng Đế thứ ba – Thượng Quan Kê vì Hoàng hậu
Tư Đồ Thư, một mỹ nhân cơ thể yếu nhược nhiều bệnh, nghe theo ý kiến của Thái y nói suối nước nóng núi Ngọc Thang có thể hoạt huyết thông gân,
cường thân kiện thể, liền huy động mười vạn dân công, trong thời gian
tám năm xây dựng hệ thống ống nước, kênh mương cung cấp nước nóng dưới
núi Ngọc Thang và Thiên điện của điện Chiêu Dương. Vì thế, Ngọc Thang
trì lại trở thành biểu tượng cho vinh sủng cực hạn của các Hoàng hậu gia tộc Tư Đồ.

Hắn đặt ra trong hồ nước, còn bản thân lẳng lặng dựa người trên tháp quý
phi. Làn nước ấm áp chậm rãi tiêu trừ đau đớn của ta, khói nước lượn lờ
mông lung trước mắt. Mệt mỏi của cả một ngày rút cục ập tới, nhiệt độ
của nước càng khiến ta thêm buồn ngủ. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, ta chỉ
cảm thấy một cánh tay to lớn mạnh mẽ vớt ta từ trong ao nước ra.

Dù đã tỉnh lại, nhưng vì không muốn đối mặt, ta vẫn nhắm mắt lại, mặc cho
đôi bàn tay vừa quen thuộc vừa xa lạ kia nhẹ nhàng giúp ta lau sạch toàn thân, sau đó lại quấn ta trong chiếc áo bào mùi thơm dễ chịu, ôm ta trở về giường, đặt trên đệm gấm mềm mại.

“Hứa cô cô, ngươi cẩn thận chăm sóc Hoàng hậu.” Hắn đè thanh âm xuống cực
thấp. “Nô tài đã biết. Cung tiễn Hoàng thượng.” Hắn phải đi? Trong lòng
của ta lập tức nâng cao cảnh giác, nhưng vẫn giả bộ ngủ say. Ta tự mình
thắp lên dục vọng của hắn, nhưng lại không có khả năng thỏa mãn hắn.
Hiện tại hắn muốn đi nơi nào? Đêm nay ta lại tự tay đẩy hắn về hướng phi tần nào ôm ấp đây?

“Hoàng thượng, di giá tới điện Tố Dương ạ?” Một nội thị tiến sát tới, nhỏ
giọng đề nghị. Đúng, ta tình nguyện đêm nay để hắn tới điện Tố Dương,
chí ít đoạn thời gian này, Nguyên Mỹ nhân cũng không thể thị tẩm. Trong
lòng ta nghĩ ngày mai phải cố gắng tìm hiểu một chút người đang đứng bên cạnh hắn. Mà người này nhất định phải khen thưởng. Hắn trầm mặc, ta chờ đợi. “Không cần, về điện Triêu Dương đi.” Theo quy củ của tổ tông,
ngoại trừ Hoàng hậu, bất kỳ phi tần nào cũng không được phép ngủ đêm tại điện Triêu Dương.

Đêm đó, ta ngủ vô cùng an ổn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.