Hiểu Đi Hi Đến

Chương 6: Chỉ đạo võ thuật


Đọc truyện Hiểu Đi Hi Đến – Chương 6: Chỉ đạo võ thuật

Cảnh Táp và An Hủy là bạn của Đoan Mộc Hiểu Hiểu, hay còn gọi – chị em thân thiết.

Ba người quen nhau ở Mỹ, học chung trường tiểu học, tuổi cũng ngang ngang, đều là người Trung Quốc, tình bạn nhanh chóng ra đời. Đến năm lớp 8
trung học thì cả ba đã như hình với bóng.

Sau đó, cha của An Hủy phải chuyển công tác, cô và cha mẹ về Trung Quốc. Vì ba mẹ ly hôn, thế nên Cảnh Táp cũng theo mẹ về nước. Ba người bị chia
tách, chỉ còn mỗi mình Hiểu Hiểu tiếp tục sống ở lại Mỹ.

Hơn hai năm trước, ba mẹ của Hiểu Hiểu qua đời, để hai người được về với
cội nguồn, cô mang tro cốt ba mẹ về nước. Vì sinh hoạt ở Mỹ từ nhỏ,
chẳng quen thân mấy với bà con ở quê nhà, tính tình lại lạnh lùng, không thích giao thiệp, vậy nên hai năm qua, ngoại trừ đội đặc cảnh Báo đen,
cũng chỉ biết mỗi Cảnh Táp và An Hủy.

Tuy ba người có một khoảng thời gian chia cách hai nơi, thế nhưng nhờ sự
phát triển của internet, qua email, msn, tình bạn này vẫn rất gắn bó.

Nhớ hồi tiểu học, ba người đều có chung một mơ ước, lớn lên sẽ trở thành một cảnh sát giỏi.

Kết quả, chỉ có Cảnh Táp làm cảnh sát, còn là đội phó của đại đội hình cảnh cục công an, cảnh đốc cấp một. Hiểu Hiểu miễn cưỡng lắm mới được coi là nửa cảnh sát. An Hủy xa rời mơ ước ngày xưa nhất, vào giới giải trí,
thành một nữ minh tinh.

Tính chất công việc khác nhau, ba người không thể thường xuyên gặp mặt, vì
thế hẹn rằng, dù có bận đến thế nào, mỗi tháng phải gặp nhau ít nhất một lần, địa điểm gặp được chọn ở nhà Hiểu Hiểu.

Vì vụ bắt cóc trẻ em gần đây, Cảnh Táp bận sứt đầu mẻ trán, đến mức rất ít khi về nhà, rảnh được một chút liền bắt điện thoại gọi An Hủy hỏi đang ở đâu. An Hủy cũng tranh thủ chút thời gian rảnh, lén trốn từ phim trường về, hai người đụng đầu nhau, lập tức chạy đến nhà Hiểu Hiểu.

Đêm pyjama của các cô gái thì đương nhiên không thể thiếu rượu và đồ nhắm
rồi, nhưng Hiểu Hiểu không có mấy món này, ngoại trừ nước khoáng thì
chắc chắn tủ lạnh của cô chỉ có hoa quả, thực phẩm đông lạnh thôi, chẳng còn gì khác.

Cô chưa bao giờ xuống bếp, căn bản vì không biết nấu ăn.

Cô chỉ biết mỗi hai chuyện: Thứ nhất, lấy hoa quả ra bỏ vào máy ép; hai,
đun nước, chờ sôi lên thì lấy sủi cảo hoặc mì đông lạnh bỏ vào để nấu
chín.

Thế nên, mỗi lần gặp nhau, Cảnh Táp và An Hủy sẽ đến siêu thị gần Phúc Để, mua đủ mọi thứ rồi mới chạy sang nhà Hiểu Hiểu.

Vừa đến nhà Hiểu Hiểu, hai người mệt bã người ngồi trên salon, Hiểu Hiểu đã quen, nhìn cả đống bị nilon đồ ăn trước mặt, chỉ hơi nhíu mày.

An Hủy mở bịch nilon để lấy bia ra, tự khui một lon rồi ném một lon khác
cho Cảnh Táp. Hiểu Hiểu không uống bia, chỉ trung thành với nước suối.

Cảnh Táp uống ừng ực, rùng mình thoải mái, nghĩ đã sống lại rồi, cởi cái áo
đồng phục màu xanh đậm có gắn ba huy hiệu hình hoa bốn cánh ở hai cầu
vai xuống, khẽ xoay bả vai mỏi nhừ.

An Hủy lại lôi hết đồ ăn trong túi ra, bày lên bàn, xé một bịch khoai tây chiên rồi đưa cho Hiểu Hiểu.

Hiểu Hiểu lắc đầu, ngồi một bên, uống li nước lọc không mùi vị, Vừng ngoan ngoãn nằm dưới chân.

An Hủy liếc cô một cái, “Ăn một miếng thì có mất miếng thịt nào của cậu đâu!”

“Nhiều năng lượng, dễ bị mập, nhất là với cậu đấy.”

Với những phụ nữ ở trong ngành giải trí thì khoai tây chiên là thứ fastfood có tính sát thương lớn nhất.

An Hủy nói, “Cậu có thể không đả kích mình nữa được không.”

Hiểu Hiểu trả lời bằng cách vỗ vào eo mình – không hề có mỡ, không mẩu thịt thừa, cực kì săn chắc, chỉ 60 cm.

Miếng khoai tây chiên đến miệng rồi, bị An Hủy lẳng lặng bỏ lại.

Thật ra cô chẳng mập chút nào, eo cũng nhỏ, có điều cố nhéo thì cũng được một bẹo thịt thật.

Cảnh Táp cười khúc khích, “Như tớ là hay nhất, không sợ mất dáng, cứ ăn thoải mái!”

An Hủy làu bàu, mở bị xí muội, cho vào miệng, “Người ta có rất nhiều người theo đuổi lắm chứ bộ.”

Để lăn lộn trong giới giải trí, đương nhiên An Hủy khá xinh đẹp, vẻ đoan
trang vốn có, da thịt trắng nõn, mắt mày như vẽ, sự nghiệp cũng rất ngon lành.

Cảnh Táp thì lại có vẻ đẹp theo kiểu anh hùng mạnh mẽ, vì làm ở hình cảnh
nên cô cắt tóc ngắn gọn gàng, vóc người cao ráo, vai ngang chân dài,
phải ra ngoài thường xuyên nên da không trắng lắm, nhưng trông rất khỏe
mạnh. Mặt mày lúc nào cũng có thấp thoáng một vẻ khí khái hào hùng,
trung tính, nhưng hoàn toàn không phải tomboy, một kiểu thanh tú xinh
đẹp nhưng lại rất ngầu.

Cảnh Táp hỏi, “Thế cậu có để ý ai không?”

“Đương nhiên chuyện này phải cần lựa chọn cẩn thận, từ từ suy nghĩ rồi!” Nói chung là tiếp tục quan sát.

An Hủy ném lon bia rỗng vào thùng rác dưới chân, lại khui cho mình một lon khác, “Thôi đừng nói nữa, nói là chỉ muốn khóc. Nhưng mà gần đây Cảnh
Táp bận lắm à, mặt mày hốc hác quá.”

Đúng là trông Cảnh Táp hơi tiều tụy, vành mắt có quầng thâm nhàn nhạt.

Cảnh Táp ảo não cào mái tóc, “Cũng là vụ bắt cóc trẻ em gần…” Tựa như vừa
bất ngờ nhận ra điều gì đó, cô im lặng nhìn qua Hiểu Hiểu.

Hiểu Hiểu vẫn ngồi đấy, vẫn một vẻ lãnh đạm thờ ơ nhưng đôi mắt lại lạnh lẽo, rõ ràng có ác cảm với đề tài này.

Cảnh Táp khựng lại, cũng không nói gì thêm, “Nói chung là một lời khó nói hết.”

An Hủy vỗ nhẹ vào vai Cảnh Táp, “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, tớ tin cậu sẽ làm được mà. Không nói những chuyện chán ngán này nữa, tớ có
việc quan trọng này, phải nói với các cậu, nhất là Hiểu Hiểu, lần này
cậu nhất định phải giúp tớ!”

“Tớ?”

An Hủy gật đầu thật mạnh, sau đó ngồi chồm hổm trên ghế salon, hai tay
chắp lại, nói: “Hiểu Hiểu, đây chính là thỉnh cầu duy nhất trong đời này của tớ, cậu nhất định phải đồng ý.”

Hiểu Hiểu lục lại kí ức cũ: “Năm 10 tuổi, vì mang niềng răng nên cậu bị tụi
con trai chế giễu, cậu cũng bảo đó là thỉnh cầu duy nhất, kêu tớ đánh
tụi nó giúp cho. 12 tuổi, đội trưởng đội bóng rổ từ chối lời tỏ tình của cậu, vì cậu vừa gầy vừa móm, cậu cũng bảo đó là thỉnh cầu duy nhất, bảo tớ cho anh ta một bài học. Năm 13 tuổi, cậu cãi nhau với đội trưởng đội cổ động, cậu không phục, cũng nói đó thỉnh cầu duy nhất, muốn tớ…”

Trong trí nhớ của cô, cái duy nhất này tới những mấy cái lận.

An Hủy vội vàng nói: “Dừng! Bây giờ cậu còn nhắc lại nợ cũ làm gì, lần này không giống mà, ảnh hưởng tới sự phát triển sau này của tớ ấy, không
thể coi như nhau được.”

Hiểu Hiểu càng mờ mịt.

An Hủy nói, “Các cậu đều biết rồi đấy, tuy rằng tớ đóng phim liên tục nhưng lúc nào cũng diễn mấy vai bình hoa di động cả.”


Nói trắng ra, ngoài vẻ xinh đẹp, cái gì cũng dở.

Đây cũng là nỗi băn khoăn của An Hủy. Thật ra cô rất đẹp, xét về nhan sắc
của các ngôi sao nữ trong giới giải trí thì chắc chắn có thể được xếp
vào top mười. Chỉ là từ khi được tay săn ngôi sao phát hiện rồi bước vào giới diễn viên tới nay, cô vẫn chỉ là một bình hoa. Quảng cáo hết cái
này đến cái khác, cũng chẳng diễn không ít phim, thế nhưng chưa có lần
nào được lên vai chính, lúc nào cũng là nữ phụ, làm thánh nữ, hoặc cướp
bạn trai nữ chính, cũng có khi thành thiên kim tiểu thư tính tình bốc
đồng, một ả ham tiền…, nhưng lăn lộn bao nhiêu năm là thế, vậy mà chẳng
có một tác phẩm tiêu biểu nào.

Có rất nhiều đạo diễn trong giới khen cô đẹp như cánh đào hồng phấn, cử
chỉ phong thái tựa hoa lan u tĩnh, nhưng diễn xuất thì quá ‘nát’.

“Thế nên, tớ quyết định phải thay đổi!” Cô nắm chặt bàn nhỏ nhắn, ngẩng đầu lên, trong mắt ánh lên vẻ tha thiết.

Cảnh Táp và Hiểu Hiểu rất hoang mang.

“Tớ quyết định thành một ‘đả nữ’!” Cô tuyên bố.

Dứt lời, mọi người lặng thinh.

Mãi một lúc lâu, Hiểu Hiểu mới hỏi, “Thế cậu định theo tớ học võ?” Cô lập
tức lắc đầu, “Không được đâu, cậu chẳng biết chút cơ bản nào, mà cũng
không chịu nổi vất vả khi học võ đâu.”

Cảnh Táp rất đồng ý với quan điểm của Hiểu Hiểu, “Hủy Hủy, đến con gà cậu cũng không bắt được nữa là.”

Cô ấy mà làm đả nữ thì đúng là đang kể chuyện cổ tích.

“Các cậu đừng hắt nước lạnh vào người ta nhanh vậy chứ, nghe tớ nói đã nào.” An Hủy la ầm lên, “Tớ đã suy nghĩ kĩ càng lắm rồi.”

“Rõ ràng không phải suy nghĩ kĩ càng gì mà là chó bỏng nhảy vội thì có.”

An Hủy hắng giọng, tiếp tục nói, “Gần đây tớ có nhận một bộ phim, diễn vai hiệp nữ, có mấy cảnh cần phải đánh võ.”

Cảnh Táp hỏi ngay: “Chẳng phải có người đóng thế sao?”

Trong rất nhiều phim võ hiệp, những cảnh đánh võ đều có đóng thế diễn thay.

“Đã nói là tớ không thích làm bình hoa nữa rồi mà. Tớ quyết định sẽ tự đóng những cảnh đánh võ kì này.” Cô bất chấp tất cả, không thành công thì
cũng thành nhân.

“Vậy thì cậu tìm chỉ đạo võ thuật chứ tìm Hiểu Hiểu làm gì?”

Chỉ đạo võ thuật là những người hướng dẫn động tác hoặc thiết kế pha võ.
Tương đương với phim võ hiệp, ‘chỉ đạo võ thuật’ các động tác trong phim cũng phụ trách nhiệm vụ hướng dẫn để các diễn viên hoàn thành loạt động tác đánh võ một cách an toàn.

“Chị chỉ đạo võ thuật cực kì xem thường vì tớ là diễn viên chỉ được cái mặt, nói tớ chân yếu tay mềm, còn bảo ngực to… không não nữa…” An Hủy chỉ
hai đầu ngón tay vào nhau, giọng nói càng lúc càng nhỏ, “Tớ cũng chăm
chỉ học lắm, nhưng mà thực sự không nhớ nổi mấy động tác này, học đi học lại mấy lần mà cũng không được. Thế là chị ta không chịu dạy tớ nữa,
vậy nên…” Cô tỏ ra đáng thương bò sang chỗ Hiểu Hiểu, “Tớ chỉ biết nhờ
cậu thôi, chỉ có cậu mới giúp được tớ.”

“Cậu muốn tớ học những động tác ấy thay, rồi về dạy lại cho cậu?”

Mắt An Hủy sáng trưng, “Đúng thế! Là vậy đó. Thế nên ngày mai cậu tới trường quay với tớ được không…”

Hiểu Hiểu lạnh lùng nhướng mày, “Tớ từ chối.”

“Đừng mà, cậu giúp tớ lần này đi mà~!” An Hủy vừa chắp tay vừa lạy lục.

Hiểu Hiểu vẫn ngồi im, trường quay là nơi thế nào? Xung quanh toàn người là người, cô ghét nhất những nơi đông người.

Cảnh Táp biết thói quen của Hiểu Hiểu, nói đỡ cho, “Cậu đừng làm khó Hiểu Hiểu nữa.”

An Hủy quay đầu lại, liếc Cảnh Táp nói, “Lần này Khang Hi là diễn viên
chính, tớ có thể giúp cậu kiếm được poster có kèm chữ kí, cậu phải suy
nghĩ cho kĩ.”

Mắt Cảnh Táp sáng rực, “Ý cậu là phim ‘Thủy liễm thanh tiêu cẩm y nhuộm’ đấy hả? Cậu được nhận phim này à?”

An Hủy gật đầu, “Đúng thế!”

Cảnh Táp lập tức quay ngoắt, “Hiểu Hiểu, cậu giúp nó lần này đi, cậu thấy nó tội nghiệp chưa kìa.”

Hết cách, cô là fan cuồng của Khang Hi.

An Hủy lại tiếp tục thuyết phục, “Cậu xem, bình thường cậu không chịu đi
ra ngoài. Bác sĩ nói thế nào, bảo là cậu phải cố gắng ra ngoài cơ mà.
Đâu bảo cậu tới những nơi nguy hiểm đâu. Chỉ là đến trường quay thôi,
giúp tớ nhớ những động tác kia, sau đó lén dạy lại cho tớ. Chỉ có một
buổi thôi, sớm ngày mai xuất phát, chiều để trợ lý đưa cậu về ngay mà.”

Cô nhõng nhẽo kéo áo của Hiểu Hiểu, giọng nói nũng nịu, “Có được hay
không? Chỉ lần này thôi mà! Tớ đã sắp 30 rồi, không thể cứ tiếp tục làm
bình hoa di động được, tớ phải có đột phá!”

Thấy Hiểu Hiểu vẫn chưa đồng ý, vành mắt bắt đầu ươn ướt, giống như con cún bị bỏ rơi.

Hiểu Hiểu không thể chịu được ánh mắt này của cô cô, định đứng dậy bỏ đi.

Chưa đi được mấy bước thì lại nghe tiếng sụt sịt, cứ tiếng này đến tiếng khác, khiến cô khó thể nào bước thêm bước nữa.

Cảnh Táp ở sau cũng phụ châm lửa, “Đừng khóc, coi chừng khóc là mắt sưng lên không đẹp nữa đâu.”

“Cơ hội lần này rất hiếm có, các thành viên trong tổ chế tác lại rất thích, chỉ cần tớ thể hiện xuất sắc thì nhất định có thể vươn lên được rồi…
Hức hức… Cậu biết không, bọn họ nói sau lưng tớ rằng, tớ có thể nhận
được bộ phim này toàn vì có quan hệ với đạo diễn… Hức hức… Còn nói là để có được bộ phim này, đến cả quản lý đạo cụ tớ cũng ngủ chung nữa…. Hức
hức…”

Hiểu Hiểu không chịu nổi nữa, quay đầu cứng ngắc, cắn răng nói, “Chỉ lần này thôi đấy, không có lần sau đâu!”

An Hủy vừa nghe xong, lập tức nhảy phắt lên ghế, “Muôn năm!” Sau đó nhào
tới hôn chùn chụt lên mặt Hiểu Hiểu, “Tớ biết cậu tốt nhất với tớ mà!”

Hiểu Hiểu bị cô ôm chặt cứng không làm được gì, chỉ có thể trừng mắt hung dữ nhìn Cảnh Táp.

Cảnh Táp tỏ ra vô tội xua tay, “Ai bảo cậu mềm lòng làm gì.”

“Đi tắm rồi ngủ sớm đi!” Hiểu Hiểu đẩy An Hủy ra, đi thẳng vào phòng tắm.

An Hủy vẫn tiếp tục vui vẻ, uống thêm một lon bia nữa mới thôi.

Ba người đi lượt đi tắm, vẫn ở nhà Hiểu Hiểu như trước.


***

Ngày hôm sau, Hiểu Hiểu là người dậy sớm nhất, đồng hồ sinh học không cho
phép cô lười biếng, vẫn mang Vừng ra ngoài chạy bộ như mọi khi, tiện thể mua bữa sáng về.

Chạy xong về nhà, Cảnh Táp và An Hủy vẫn chưa dậy, cô đi tắm, thay đồ, bắt
đầu dọn dẹp đống rác sau bữa hội ngộ chị em tối qua, vứt hết mấy lon và
bịch rỗng, phân loại cho vào túi rác mang ra ngoài, sau đó quét dọn sạch sẽ. Gót chân đụng phải túi công văn Cảnh Táp để dưới đất, không cài
nắp, có một vài tài liệu rơi ra ngoài.

Hiểu Hiểu khom lưng, đang chuẩn bị dọn đẹp thì cúi đầu nhìn thấy một tấm
hình. Trong hình là một đứa bé trai khoảng bảy tuổi, quần áo trên người
đều bám bụi đất, không còn rõ màu sắc, trên cổ có vết máu bầm, tay chân
đều bị trói chặt bằng dây thừng, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái xanh,
rõ ràng đã chết. Ảnh được đính trên tập hồ sơ, phía trên có viết tên họ, quê quán, thời gian mất tích, thời gian tử vong của cậu bé, ngoài ra
còn có giám định pháp y.

Tay Hiểu Hiểu run rẩy, cô phát hiện không chỉ có một bức như thế mà còn có
ít nhất khoảng năm đứa bé khác ở dưới, tuổi tác như nhau, cũng chết một
kiểu thế này.

Những đứa bé này đều là nạn nhân của vụ bắt cóc.

Gặp không ít đám bắt cóc giết con tin, nhưng còn tiền chuộc, chưa hề có giao tiền chuộc.

Cô mở tài liệu ra, trên ấy viết: Tên bắt cóc đòi tiền chuộc qua bưu phẩm,
số tiền, địa điểm, thời gian đều được viết rất rõ ràng, nhưng đến ngày
giao tiền chuộc thì gã không xuất hiện, sau khi liên lạc thì hoàn toàn
biến mất.

“Hiểu Hiểu, cậu có thấy dép của mình không?”

Cảnh Táp cào mái tóc ngắn, bước ra từ trong phòng ngủ, đang hỏi, thấy tập
tài liệu đang nằm trong tay Hiểu Hiểu, cô ngây ngẩn cả người.

Hiểu Hiểu cũng run lên, con mắt lạnh lùng thoáng qua vẻ ảo não, vội vàng
nhét tập tài liệu trong tay vào túi công văn của Cảnh Táp.

“Tớ có mua đồ ăn sáng, còn nóng thì mau ăn đi!”

Cảnh Táp vốn định mở miệng nói gì đó, thấy cô đổi đề tài rõ ràng như vậy, đành thôi.

Lúc này An Hủy cũng đã dậy, nghe thấy có bữa sáng thì vui vẻ tung tẩy chạy
vào bàn ăn, đến lúc chỉ thấy có sữa đậu nành và bánh bao thì than vãn:
“Sao không có bánh hấp, tớ muốn ăn bánh chẻo (*cũng từa tựa bánh bao, nhỏ hơn) nữa cơ!”

“Để tớ mua!” Hiểu Hiểu vội vàng mặc áo khoác.

“Tớ còn muốn sữa đậu mặn nữa, nhớ dặn bỏ nhiều xì dầu và ớt nha.” An Hủy dặn.

Hiểu Hiểu gật đầu, mở cửa rồi ra ngoài. Sau khi đóng của lại, cô dựa lưng
vào cửa, ngẩng đầu nhìn trần, lặng lẽ nhếch miệng, tựa như cười nhạo
chính mình. Cuối cùng mông lung dần biến mất, lại trở về với vẻ lãnh đạm như trước.

Ăn sáng xong, cả ba mỗi người một ngả. Cảnh Táp đi tới cục công an, An Hủy đưa Hiểu Hiểu đến sân bay.

Trợ lý đã làm xong thủ tục bay, An Hủy đưa Hiểu Hiểu qua lối đi dành cho
khách VIP, lên thẳng khoang hạng nhất. Cô biết Hiểu Hiểu ghét nơi đông
người, vậy nên cố gắng tránh đám đông.

Nửa giờ sau, máy bay hạ cánh an toàn, trợ lý đã sắp xếp ổn thỏa, Hiểu Hiểu
chỉ cần đi theo An Hủy là được. Hai người nhanh chóng trèo lên xe của
đoàn làm phim, chạy đến Thành điện ảnh.

Thành điện ảnh Bắc Kinh là một khu du lịch tổng hợp khổng lồ, có khu du lịch, nghỉ dưỡng, tham quan khá nổi tiếng, trở thành nơi có cảnh quay nhiều
nhất cả nước, các công trình rất đồng bộ, lịch sử lâu dài nhất, khu quay phim có quy mô thế giới lớn nhất, thu hút rất nhiều đạo diễn lẫn các
đoàn làm phim trong và ngoài nước tới chọn cảnh quay. Rất nhiều phim
điện ảnh bom tấn, phim truyền hình được sinh ra từ nơi này.

Ở đây, mỗi địa điểm phong cảnh đều có các đoàn làm phim đang quay, trước mỗi xe đều được gắn bảng tên của các đoàn.

An Hủy đeo kính râm to bản và khẩu trang, kéo Hiểu Hiểu đi qua dòng người, trừ du khách thì phần lớn là diễn viên quần chúng đang chờ quay, cũng
có người ôm mộng muốn tìm cơ hội.

Trợ lí đi trước mở đường cho bọn họ, bước nhanh vào một một sân khá lớn nọ.

Trông lối kiến trúc thì hình như là thời Tống. Trái xây tông miếu, phải là
nơi cúng tế, đình đài các hiên, sảnh phòng lầu bệ, chẳng để trống chỗ
nào, tường đỏ ngói vàng, thềm chạm khắc hình mây ngọc, tráng lệ nguy
nga.

An Hủy tìm một góc yên tĩnh, để Hiểu Hiểu đứng đó rồi hùng hổ đi tìm chỉ đạo võ thuật.

Hiểu Hiểu cố nép người trong góc, cách xa chỗ đông người. Dù vậy nhưng vẫn
không thể tránh nổi cảnh người đến người đi ồn áo náo nhiệt, qua cách ăn mặc của bọn họ thì thấy đều là diễn viên quần chúng.

Diễn viên quần chúng trong nước cũng được chia làm năm bảy loại, chia thành
diễn viên bình thường và diễn viên mời riêng. Diễn viên bình thường thì
được chọn để diễn vai ‘Người qua đường Giáp’, mỗi ngày nhận mười mấy tệ, có thể kiếm được một bữa cơm thì coi như không tệ rồi.

Những vai như kĩ nữ, khiêng quan tài, vai người chết, những nhân vật chẳng ai muốn diễn, thù lao cũng thấp, khoảng năm, mười tệ thôi. Diễn viên quần
chúng nào có sức khỏe tốt thì có thể thử vai bị đánh, vì đoàn làm phim
muốn có cảnh thật nên thường đánh đấm giẫm đạp thật sự, vậy thì được ba
mươi tệ.

Vì kiêng kị nên một số đoàn làm phim cũng để ý, sẽ có thưởng thêm cho
những người diễn vai khiêng quan tài, đeo tang hoặc vai người chết, có
điều cũng chỉ được năm, mười tệ mà thôi.

Có một số ít bộ phận qua cửa tiếng phổ thông, những người có vẻ ngoài khá hơn thì thù lao mỗi ngày lên từ năm trăm
đến một ngàn tệ. Lời kịch cũng nhiều, nhưng không phải ngày nào cũng có
hi vọng được diễn. Với những diễn viên may mắn, gặp trúng kịch bản hay
thì sau khi phát sóng, trong một thời gian ngắn cũng có chút tên tuổi,
nhưng cũng chỉ như phù dung sớm nở tối tàn.

Hiểu Hiểu không thích thế giới như vậy, quá hào nhoáng rực rỡ, cô chỉ thích sống lặng lẽ vô danh cả đời, sẽ ít chuyện xảy ra.

Một lát sau, An Hủy cùng một phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi đi tới, nhìn cách ăn mặc của đối phương thì đấy hẳn là người chỉ đạo võ thuật
coi thường An Hủy, theo lời của cô ấy.

Đa số các chỉ đạo võ thuật là nam, rất ít phụ nữ có thể làm chỉ đạo võ

thuật. An Hủy từng kể, chị ta khá nổi danh trong giới, nháy mắt là Hiểu
Hiểu có thể hiểu rõ vì sao chị ta lại xem thường An Hủy.

Chỉ đạo võ thuật không nhìn mặt, họ nhìn vào thực lực, kĩ thuật. Họ đứng ở
hậu trường trong một bộ phim, đóng vai trò rất quan trọng, có thể lăn
lộn để kiếm ra một mảnh trời riêng thế này, phải bỏ biết bao gian khổ
vất vả khó nói thành lời, còn người dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm ăn như An Hủy, gặp chỉ đạo nam thì còn may, chứ chỉ đạo nữ, An Hủy có lẽ là
loại người mà chị ta coi thường nhất.

Nghe thấy tiếng An Hủy vừa đi vừa năn nỉ xa xa, “Chị Lâm, nhờ chị đấy, lần
cuối cùng thôi, chị tập lại các động tác kia lần nữa đi, không cần giải
thích gì cả, tôi chỉ nhìn một lần thôi là được.”

Chị Lâm khinh thường nói, “Lúc trước cô học hơn mười mấy lần cũng không
xong, sao về nhà một hôm thì bỗng dưng được khai sáng ra thế.”

An Hủy hiểu sự châm biếm của chị ta, cũng không cãi lại, “Tôi có cách của mình!”

Lúc này Hiểu Hiểu đang núp mình sau cây, có thể nghe được đoạn đối thoại của hai người nhưng chị Lâm thì không thấy cô.

An Hủy khua môi múa mép, chị Lâm vẫn tỏ ra rất coi thường, vung tay cắt
ngang, “Muốn tôi dạy cho cô cũng được, có điều nói rồi đấy, lần này là
lần cuối, nếu cô không học được thì tìm đạo diễn để xin từ chối đi, tôi
không muốn phí bộ động tác đẹp ấy trên người cô.”

Đã nói đến nước này rồi thì cứ tiếp tục dây dưa không dứt thế này sẽ không còn tôn nghiêm gì nữa, An Hủy đồng ý, “Được!”

Chị Lâm không làm khó cô nữa, lấy kiếm từ trợ lý đứng sau, “Vậy cô nhìn cho rõ đây!”

Chỉ đạo võ thuật thông thường đều có khả năng sân khấu lẫn võ thuật. Trình
độ của bọn họ không phải nhờ bẩm sinh mà phải qua học tập tích lũy từng
ngày, đa số chỉ đạo võ thuật xuất thân từ trường nghệ thuật, chỉ có ít
người từ con nhà nòi mà ra. Chị Lâm thuộc vào nhóm người sau, luyện võ
từ nhỏ, mỗi chiêu thức đều rất linh hoạt.

Động như thỏ chạy, tĩnh như thiếu nữ, hai tay như rẽ nước, mạnh mẽ đầy uy
lực, chị đưa tay trái nắm thành đấm từ hông ra, chuyển từ thế tấn Mã bộ(1) sang Cung bộ(2), phản quang từ kiếm trong tay phải vờn bay, chuyển sang thế Ô long bàn đả(3) rồi xoạc chân, Phốc bộ(4) chạm đất, tay đưa ra xa, Hư bộ(5) nhẹ nhàng, như mây bay nước chảy.

Một bộ động tác này, An Hủy nhìn muốn hoa mắt, nhớ được cái sau thì quên
mất đằng trước. Cô lén đưa mắt nhìn Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu gật đầu với cô
một cái, ý bảo đã nhớ kĩ, với cô, những chiêu thức này chỉ như mấy đường bút đơn giản thôi.

Chị Lâm dừng lại, hỏi An Hủy: “Sao? Nhớ chưa?”

An Hủy mặt không đỏ tim không đập mà dõng dạc, “Nhớ rồi!”

Đương nhiên chị Lâm không tin, “Vậy cô tập thử một lần cho tôi xem.”

“Chị vội gì, mai quay phim, đến lúc đó chị sẽ biết sự lợi hại của tôi thôi.”

Chị Lâm hừ một tiếng, “Cô chỉ khoác lác!” Bỗng dưng chỉa kiếm, “Xem chiêu!”

Kiếm giả, không thể gây tổn thương đến người, thế nhưng An Hủy vẫn bị dọa hết hồn.

Hiểu Hiểu dẫm chân lao tới, trong tay có cành cây chẳng biết kiếm được từ lúc nào, ngăn đòn tấn công của chị Lâm.

Chị Lâm không ngờ có người khác, cũng rất ngạc nhiên, “Cô là ai?”

An Hủy trốn sau Hiểu Hiểu, thò đầu ra đáp, “Sư phụ tôi!” Sau đó hỏi nhỏ Hiểu Hiểu, “Sao cậu lại ra đây?”

Hiểu Hiểu đáp, “Phản xạ có điều kiện!” Từ bé, An Hủy rất nghịch, lần nào gây chuyện thì cô cũng đều bảo vệ cô ấy như thế.

“Thì ra cô có cao nhân ở sau!”

An Hủy thấy đã lộ, cũng chẳng xấu hổ, “Vậy thì sao, chị không chịu dạy tôi thì đương nhiên phải có người khác dạy chứ.”

Chị Lâm rất tự tin vào bản thân, chị ta không tin có người chỉ nhìn một lần mà có thể nhớ kĩ tất cả mọi động tác.

Hiểu Hiểu cầm cành cây rồi thực hiện lại các động tác ban nãy một lần, không sai chiêu thức nào cả, lại còn linh hoạt hơn của chị Lâm, động tác lưu
loát như tranh thủy mặc, chị Lâm nhìn mà cũng phải ngây người.

An Hủy đứng ở bên trầm trồ mãi, thế là có động lực, quay sang chị Lâm làm
mặt quỷ nói, “Thế nào? Sợ rồi phải không! Bây giờ có người dạy tôi rồi,
không cần phiền chị quan tâm đâu.”

Hiểu Hiểu dừng lại, khuôn mặt rất nghiêm túc, nói với An Hủy: “Tớ không thể dạy cậu bộ động tác này được.”

An Hủy lo sợ hỏi, “Vì sao?”

“Thế là hại cậu.”

“Nghĩa là sao?”

Hiểu Hiểu lạnh lùng liếc qua chị Lâm, “Bộ động tác này quá chú ý đến sự kết
hợp giữa thắt lưng và khớp háng, chiêu thức đẹp nhưng không liên tục, dễ tổn thương dây chằng. Nếu có võ thuật căn bản thì không sao, nhưng
nếu người tập không có căn bản, không có nền tảng thì sẽ phải vào viện.”

Sắc mặt chị Lâm trắng nhợt, Hiểu Hiểu vẫn tiếp tục nói, “Không nghiêm trọng nhưng cũng đủ đau nhức mấy ngày!” Cô khựng lại, lại nhìn trợ lý đứng
sau chị Lâm, “Không như trợ lí bên cạnh chị, có thể thấy người học võ từ nhỏ, mặc đồ vào trông sẽ tương tự, thân hình giống Hủy Hủy nhưng mũi
thì lại cực kì giống chị. Theo tuổi thì không phải con gái, tôi đoán
chắc là con của anh hoặc chị gái của chị.”

“Cô nói bậy bạ gì đó?” Chị Lâm bắt đầu luống cuống.

Hiểu Hiểu nhanh chóng bắt lấy tay của chị ta, đè lên mạch, “Tim đập rất
nhanh.” Sau đó liếc mắt nhìn cổ chị Lâm, “Động mạch lên xuống rõ, lòng
bàn tay bắt đầu ra mồ hôi, đây là biểu hiện của chột dạ.”

Chị Lâm gắng sức giẫy khỏi tay Hiểu Hiểu, “Cô… cô đừng nói lung tung!”

Cho dù An Hủy có ngốc thì cũng hiểu ý đồ bên trong.

“Thì ra chị muốn hại tôi! Tôi cứ không biết sao chị cứ mang theo trợ lý lượn trước đạo diễn mãi, thì ra là muốn nâng đỡ để người nhà vào nghề diễn.”

Cô càng nghĩ càng giận, vọt ra trước Hiểu Hiểu, tay run run, chỉ vào mũi
chị Lâm, “Chị khinh người quá đáng! Hiểu Hiểu, lên đi! Đánh chị ta cho
tớ!”

Chị Lâm thấy việc bại lộ, lại không tiện lên cơn ở đây, những người xung
quanh cũng dần để ý tới động tĩnh nơi này, nhao nhao tới xem, chị ta
không muốn làm lớn chuyện hơn.

“Tôi không biết cô đang nói gì cả, dù sao thì…. Dù sao thì nếu ngày mai mà
An Hủy không diễn được thì phải bỏ.” Nói xong thì bỏ chạy.

An Hủy tức đến giậm chân, “Sao cậu lại để chị ta chạy mất!”

“Không phải cậu muốn chuyển mình vươn lên à? Cậu và chị ta làm lớn chuyện thì sao có thể chuyển mình được nữa.”

“Vậy tớ phải làm sao? Tớ không muốn vào bệnh viện đâu.”

“Tớ sẽ thay đổi vài điểm trong chiêu thức cơ bản của chị ta, phong thái ổn
định, theo hình tượng vai diễn mà cậu nói qua, tớ nghĩ để chiêu thức có
vẻ dịu dàng thì sẽ hợp hơn. Cậu có thể để đạo diễn xem qua, nếu ông ta
không ngốc lắm thì sẽ chọn chúng ta thôi. Cậu cũng phải luyện tập cho
tốt, buổi tối chịu khổ một chút, ít nhất khi diễn sẽ không bị mất mặt.”

Tâm trạng của An Hủy lập tức thay đổi, “Vậy bây giờ tớ dẫn cậu đi gặp đạo diễn, giải quyết chuyện này cho xong nhé.”

Bên trong nhiều người, quản lý đạo cụ, thư kí trường quay, phụ trách ánh
sáng, nhiếp ảnh gia, diễn viên đủ loại, lộn xộn lung tung, tiếng người
ầm ĩ, nếu đi vào thì Hiểu Hiểu cảm thấy không được tự nhiên. Không khỏi
lo lắng, nhìn đám đông lúc nhúc, cô chỉ thấy nhức đầu, buông tay An Hủy
ra, “Tớ không vào đâu, ở đây thôi.”


An Hủy hiểu nỗi băn khoăn của cô, cũng chẳng ép nữa, “Vậy cậu ở đây chờ, tớ sẽ quay lại ngay.”

Hiểu Hiểu tìm một góc, cảnh giác nhìn biển người.

Một trong những triệu chứng của PDST là đa nghi, nhất là ở trong đám đông,
không biết một ai, điều này khiến trái tim của cô càng đập nhanh hơn.

Chờ lâu rồi mà vẫn không thấy An Hủy về, lòng bàn tay bắt đầu rịn mồ hôi,
người càng lúc càng nhiều, dần dồn vào góc này, cô không tránh được, bị
chen lấn trong đám người.

Trong một căn phòng lớn cách đó không xa, đạo diễn đang nói chuyện với Khang
Hi, thợ trang điểm cũng tranh thủ giúp anh hóa trang.

Đạo diễn nói huyên thuyên một tràng, như thể sau này sẽ không có cơ hội nói nữa. Vị đạo diễn này chính là người đã hợp tác rất nhiều lần với Khang
Hi, khóc lóc trong lễ trao giải kể lể vì Khang Hi không chịu NG. Nay
tranh thủ chưa quay phim, ông ta nói liên tục như bắn súng liên thanh.

Phim này là phim cổ trang, triều đại mất quyền lực. Tình hình phim ảnh mấy
năm gần đây đã thả lỏng hơn, giúp nhiều tiểu thuyết mạng có cơ hội lên
màn ảnh.

Trong phim, Khang Hi diễn vai con riêng của một gia đình hoàng thất, từng
bước đi lên ngôi đế. Tạo hình cổ trang của anh là tạo hình fan thích
nhất.

Bấy giờ, đèn thanh nhã như sương, anh đội tóc giả màu đen ánh tím, áo bào
tím, tựa như một người ngọc được khắc từ mỹ ngọc, càng giống một vầng
trăng lạnh lùng ngạo nghễ treo trên cao, cô độc lẻ loi mà tỏa ra một thứ cường thế, ngạo mạn nhìn đất trời.

Ở dưới, một số nữ diễn viên nhìn đến mê mải, rõ ràng chưa tới phân cảnh
của mình mà cũng tới giúp vui, thế là càng lúc càng đông.

Kịch này có cảnh phong phi, đạo diễn chỉ một vào vài diễn viên thời vụ để Khang Hi chọn vài người hợp mắt làm phi.

Khang Hi nghĩ chọn đại cũng được rồi, có phải vợ thật đâu. Anh nhìn phụ nữ có hai con mắt, hai lỗ mũi, một cái miệng, chẳng có gì khác nhau, thấy đạo diễn cứ léo nhéo lải nhải luôn mồm, anh không còn cách nào khác ngó qua đám diễn viên nữ.

Các nữ diễn viên kia đều đã thay đồ, mang đồ cổ trang màu sắc sặc sỡ, tóc
búi cao, châu ngọc đong đưa theo từng bước chân, ngọc bội leng keng,
đang rất ra sức thể hiện bản thân. Hiểu Hiểu vô tình bị lọt vào, mặc áo
khoác đen, dù người nhỏ xíu, nhưng vẫn rất cực kì chói mắt như trước.

Mắt Khang Hi đục ngầu, y chang khi bố nhìn mẹ anh năm xưa.

Khuôn mặt nhỏ nhắn được chôn sâu trong trí nhớ và cô của bây giờ từ từ chồng
lên nhau. Khuôn mặt nhỏ, trắng nõn như sứ, chỉ là đôi mắt tròn ngày xưa
này thành mắt hạnh, lỗ mũi và viền môi vẫn là những đường nét như trước.

Tức khắc, mắt anh càng đục hơn, “Đạo diễn, chờ chút, để trẫm lập hậu trước đã!”

“Hả?” Đạo diễn lật tập kịch bản ra, “Lập hậu? Hậu đâu ra, làm gì có cảnh này.”

Hiểu Hiểu cố nhịn, sự ầm ĩ huyên náo bên tai gây cho cô một cảm giác sốt ruột khó tả.

Cô chen lấn trong đám đông đi ra ngoài, tìm một khoảng đất trống, hít từng hơi, bịt tai để tỉnh táo lại, thế nhưng trong đầu cứ ong ong, ầm ĩ.

Khang Hi đi tới từ sau cô, định vỗ vai chào hỏi.

Hiểu Hiểu cảm giác có người ở sau, thần kinh đang căng thẳng tới mức cực
hạn. Thế nên lúc Khang Hi đưa tay qua, cơ thể cô chủ động phán là có
địch, bắt lấy cùi chỏ của Khang Hi, nhanh chóng kéo tới, lấy lưng làm
tựa, dùng nguyên lý đòn bẩy cơ bản, quăng Khang Hi ra xa.

Hay bình thường còn gọi – vật.

Tuyệt chiêu chết người trong Judo!

Vật không cần dùng quá nhiều lực, vì ý nghĩa của Judo là tứ lạng đánh ngàn cân, thế nhưng người bị vật ngã thì không như thế.

Khang Hi chỉ thấy đất trời rung chuyển, cảm giác đau đớn khi bị đập xuống đất truyền khắp chân tay toàn thân, trước mắt tối sầm, chẳng nhìn thấy gì
cả.

Anh vẫn đưa mắt nhìn chăm chú, người người đang đưa mắt dõi theo anh, đều
thấy phải cảnh này. Gần đó có một người phụ trách thổi gió, vừa trượt
tay nhấn công tắc mở quạt lớn. Ngay lập tức quạt thổi vù vù, thổi tung
mái tóc đen dày của Hiểu Hiểu, lộ khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại ầm hầm
sát khí của cô.

Cảnh Bất Mị đang ngồi uống trà ở ghế dành riêng cho Khang Hi, vì tối nay có
tiệc phải cùng tham dự với anh nên cậu ngồi chờ ở trường quay, lúc Khang Hi từ trong bước ra thì tầm mắt cũng đi theo như thói quen, đương nhiên cũng nhìn thấy một màn hoảng hốt đáng sợ kia, nước trà trong miệng phun phì phì.

Anh không thể nào tin vào hai mắt của mình nữa, một cô gái xinh đẹp là thế
mà có thể quăng một người đàn ông cao 1m87, năm 80 kí như Khang Hi ra
xa.

Khang Hi nằm trên đất hồi lâu mà vẫn không thể ngồi dậy, Cảnh Bất Mị sốt ruột lo lắng quỳ trên đất gọi anh, “Khang Hi, sao rồi? Tỉnh, tỉnh đi!”

Khang Hi vẫn không có phản ứng, Cảnh Bất Mị hoảng hốt, xăn tay áo, đánh vào
mặt anh, thấy vẫn không có động tĩnh, tim đập bùm bùm, gào rống lên,
“Vạn Tuế Gia! Tỉnh, tỉnh dậy!”

Vạn Tuế Gia là biệt danh của Khang Hi, mọi người ở đây đều biết, thế nên không thắc mắc gì.

Thế nhưng có một diễn viên quần chúng nọ, lần đầu diễn, lại là vai thái
giám, đang rất căng thẳng, đứng trong góc nhắm chặt mắt, lặng lẽ nhẩm
lời kịch, bỗng nghe thấy câu nói của Cảnh Bất Mị, đúng ngay lời thoại
của mình.

Anh ta căng thẳng, thế là cũng theo đó hô lên, “Hoàng đế bệ hạ, ngày mới đến rồi!”

Nhất thời, cả trường quay rối tung.

Ở bên kia, nhà sản xuất của phim này, Tề Lệ Hoa, cũng có mặt, đầu tiên
chị ta giật mình, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt Hiểu Hiểu, cả người
cứ run rẩy không ngừng, Tiểu Bí bên cạnh cũng bị kinh hãi.

Tệ Lệ Hoa bấu vào Tiểu Bí, “Thấy không, người đẹp, người đẹp hạng nhất!”

Tề Lệ Hoa là một nhà sản xuất rất có tiếng trong nước, chị và Khang Hi đã
từng hợp tác với nhau qua rất nhiều bộ phim, có điều phiền não lớn nhất
là hay có người nói với chị, nữ chính không đủ đẹp đứng chung với Khang
Hi, trông cứ như phông màn. Điều này đã thành tâm bệnh của Tề Lệ Hoa,
ngày lo đêm nghĩ.

Hôm nay, cuối cùng chị cũng có thể tìm được một ‘phông màn’ có thể chịu nổi Khang Hi rồi.

“Cô gái kia là ai?” Chị cầm tay Tiểu Bí hỏi.

“Em không biết, nhìn không giống người trong giới chúng ta.”

Tề Lệ Hoa phản ứng mau lẹ, vội vàng quát ầm lên ngăn Hiểu Hiểu chạy, nhất định không để cô trốn mất.

Nhưng An Hủy còn nhanh hơn Tề Lệ Hoa, cô khác với mọi người, hoảng sợ khi nhận ra Hiểu Hiểu đang phát bệnh, tiêu rồi, cậu ấy đánh Khang Hi.

Tranh thủ mọi người ở đây đều quan tâm đến Khang Hi, cô kéo Hiểu Hiểu chạy ra ngoài, ra đến cửa thì đẩy cho trợ lý của mình, “Mau đến sân bay, đưa
cậu ấy về, đừng dùng xe của đoàn làm phim, gọi taxi ấy.”

Trợ lý thấy khuôn mặt cô sốt ruột đến nỗi có phần dữ dằn, không dám hỏi nguyên nhận, vội vàng che chở đưa Hiểu Hiểu đến sân bay.

Ở bên trong, cuối cùng Khang Hi cũng tỉnh, ngẩng lên không thấy Hiểu Hiểu đâu, mặt đen thùi đến mức người khác thấy phát run.

Hai mươi hai năm sau, hiệp hai: Anh vẫn thua thảm như trước!

***


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.