Đọc truyện Hiệp Ước Bán Thân – Chương 7: Tấm lưng người rộng lớn, hương khiết tán bay bay
Chương 6: Tấm lưng người rộng lớn, hương khiết tán bay bay
Thời tiết gần đây đã dễ chịu hơn rất nhiều kể từ khi tôi đến đây. Hoa trái phát triển rất nhiều, có khi đi dọc bờ sông ven làng cũng có thể hái được rất nhiều hoa quả, dĩ nhiên là hái trộm. Khách vắng, công việc của tôi cũng rất rảnh rỗi. Lâm Mặc vẫn như thường lệ, một tuần vài ngày ra ngoài không rõ lý do.Hắn không nói, tôi cũng chẳng có gan dám hỏi. Có điều, sau việc lần trước, Triều Đan không thấy xuất hiện nữa, Lâm Mặc thì không biết do tôi hay do hắn mà tôi thấy hắn dường như khó gần hơn trước. Hắn không trêu đùa tôi, không mắng tôi, không bắt nạt tôi, không cằn nhằn tôi,… Có khi nào, hắn tâm trạng thoải mái lắm mới cười cợt dăm ba câu rồi đứt đoạn. Cuộc sống của tôi vì thế cũng nhàm chán đi trông thấy.
Lúc trước, mỗi khi hắn cằn nhằn, bắt nạt tôi, tôi sẽ như con mèo xù lông mà cãi nhau với hắn, cả hai như chó với mèo. Có lẽ như vậy sẽ vui hơn bây giờ nhiều, nhỉ?
Cũng gần đây, tôi có biểu hiện rất kỳ lạ. Ví dụ, khi Lâm Mặc hơi gần mình sẽ tim đập nhanh như con thỏ đang nhảy nhót trong lồng ngực. Ví dụ, hắn bất chợt nói ra câu gì đó liên quan đến hắn, đến tôi, hay đến một người con gái nào khác, tôi cũng không thể tự chủ mà để tâm rất nhiều. Tôi không phải con ngốc, đương nhiên cũng đã có lúc nghĩ hay là mình thích Lâm Mặc rồi? Tôi hay nhìn hắn, tha thẩn suy nghĩ, rồi lại tự gạt bỏ đi cái suy nghĩ đó của mình. Lâm Mặc là thế, bình thường hòa nhã dịu dàng, nhưng đôi lúc lại khó hiểu, khó đoán, khó dò, lạnh lùng, bí ẩn, giống như một người mang mặt nạ mà tôi có kéo thế nào cũng không thể tháo bỏ cái mặt nạ đó. Tôi không dám thích hắn…
……
Tôi ngồi trên quầy thu tiền, tay vân vê cục giấy trong tay. Gần đó, Lâm Mặc ngồi ở một cái bàn cạnh cửa sổ. Hắn đọc sách. Mái tóc dài buộc gọn lên xõa xuống vài sợi. Ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ, phác họa khuôn mặt đẹp đẽ như tạc của hắn.
Tôi nghĩ nghĩ, xuống ghế, đi nhanh đến cạnh Lâm Mặc, đôi môi đã sẵn sàng nở một nụ cười. Tôi ngồi xuống ghế đối diện hắn:
– Lâm Mặc, sắp có hội làng đó. Huynh có đi không?
Lâm Mặc gập sách lại, ngẩng đầu nhìn tôi:
– Hôm đó cô có thể đi.
– Huynh có đi không? – Tôi gặng hỏi lại.
– Không. – Nói rồi, hắn lại cắm đầu vào quyển sách trên tay.
Tôi nhăn mặt. Đồ kiệm lời!
Thế nhưng, tôi vẫn muốn hắn đi cùng. Không phải vì tôi không thể đi được một mình, cũng không phải sợ lạc hay gì đó, đơn giản chỉ vì muốn. Tôi dùng hai tay áp lấy mặt hắn, để hắn ngẩng lên nhìn tôi. Lâm Mặc nhíu mày, trong đôi mắt có nét không hài lòng.
– Huynh đi cùng tôi đi, nhé! Hôm đó huynh rảnh mà. Nhé, nhé! Nếu huynh bận thì để tối đi cũng được mà. – Tôi mè nheo.
– Nhất thiết phải tôi đi? – Đôi mày Lâm Mặc nhíu chặt hơn.
Tôi gật đầu. Hắn im lặng một lúc, mặc tôi nhìn hắn chăm chăm. Từng giây, từng phút trôi qua, tôi mím môi, chờ câu trả lời của hắn.
– Ừ. – Lâm Mặc gạt tay tôi ra, đứng dậy đi lên tầng.
Tôi thẫn người nhìn theo hắn. Trong lòng, vừa có một chút hụt hẫng, vừa có chút băn khoăn. Câu trả lời của hắn… là có hay không?
……..
Thời gian trôi qua, tôi vẫn bứt rứt về yêu cầu hôm đó. Ngày ngày giáp mặt hắn, thực sự tôi chỉ muốn túm hắn lại mà hỏi có hay không thôi. Nhưng, tôi đã không làm vậy. Tâm trạng đó cứ duy trì suốt, cho đến khi lễ hội diễn ra.
Sáng hôm đó, khi mặt trời lên cao, tôi vẫn còn vùi mình trong chăn mà ngủ. Đêm qua, tôi trằn trọc cả đêm mà không tài nào ngủ nổi. Đến sáng nay thì không muốn dậy chút nào. Trong cơn ngái ngủ, tôi nghe thấy tiếng Lâm Mặc đánh thức tôi dậy. Hắn nói:
– Nếu cô không dậy thì tôi đi hội một mình đó.
Tôi ngáp dài, chùm gối lên đầu.
.
.
.
À, mà khoan, tôi vừa nghe thấy cái gì ấy nhỉ?
Tôi mở trừng mắt. Lâm Mặc, câu hắn vừa nói có nghĩa là hắn sẽ đi cùng tôi à?
Tôi bật dậy khỏi giường, tay thuận chiều mà quăng cái gối đang cầm, tay cào cào mái tóc cho nó bớt rối. Bên giường, Lâm Mặc đang đứng, đôi môi hơi nhếch lên.
– Tôi dậy rồi!
………
Chừng nửa canh giờ sau, tôi hoàn thành việc chuẩn bị quần áo, tóc tai, ăn sáng cũng đã ăn xong, hào hứng đứng trước cửa quán trọ chờ Lâm Mặc. Tâm tư vui vẻ lạ thường, tôi đứng tựa tường, dùng mũi bàn chân gẩy gẩy viên sỏi dưới chân, miệng ngâm nga một khúc ca mà đám trẻ trong làng hay hát. Trời hôm nay rất đẹp. Có nắng nhưng không nóng, nắng cũng chỉ là nắng nhẹ, lại có thêm gió nữa.
Làng Thuận Bình cũng rộn ràng hơn hẳn. Người qua kẻ lại tấp nập trên đường, cười cười nói nói đầy ồn ã. Một nhóm con gái đi ngang qua chỗ tôi, tôi cười toe giơ tay chào họ. Họ cũng cười cười gật đầu rồi đi. Không lâu sau, Lâm Mặc từ trong quán trọ bước ra. Nhìn thấy tôi đang có cái biểu cảm rất là phởn đời như vậy, hắn hỏi:
– Vui lắm à?
– Huynh đồng ý đi cùng tôi mà. – Tôi vẫn cười.
Lâm Mặc không đáp lời. Hắn hừ nhạt, thản nhiên nhìn tôi rồi đi trước:
– Nhanh lên, tôi không chờ cô đâu đó.
Tôi nhanh chân chạy theo hắn.
Nắng trải dài trên đường làng, vàng ươm dịu nhẹ.
…
Hội làng được tổ chức ở phía Nam làng Thuận bình, dưới chân núi Hoành Thánh. Núi Hoành Thánh là một nơi uy nghiêm của làng, thờ Thần Rừng, cũng chính là nơi bắt nguồn của hàng loạt những truyền thuyết, những lời đồn thổi thần bí. Chân núi có một ngôi đình cổ. Cuối hè, đó được chọn làm nơi tổ chức hội làng. Xung quanh dình cổ trồng rất nhiều cây hoa lớn, hoa đỏ thắm trên nền lá xanh um, nở thành từng chùm. Mỗi bông hoa nhỏ như hạt đậu, kết thành từng chùm hoa đẹp rực rỡ. Nghe người dân trong làng nói đó là hoa khiết tán, không ai biết nó có ở đây từ lúc nào, cũng chẳng hai hay nguồn gốc ra sao, chỉ biết rằng mỗi mùa khiết tán nở, ở phía Bắc làng cũng có thể ngửi thấy mùi hoa vương vấn. Người ta nói, hoa khiết tán là sự vấn vương của thiếu nữ.
Tôi cùng Lâm Mặc bước vào đình. Cả sân đình lớn đã đông người. Tiếng ồn ào vang lên không ngớt. Trên cành khiết tán, những cái lồng đèn, chuông gió, … được treo đầy. Bên trên, những lá cờ sặc sỡ luồn qua dây mảnh, kéo từ đầu bên này qua đầu bên kia. Ở rìa sân đình, vài người mở quầy buôn bán. Có kẹo hồ lô, có dây lụa đỏ, có đồ nữ trang, có lồng đen cầm tay,… Những món đồ đẹp đẽ bày bán trên sạp hàng bắt mắt đến mức tôi chỉ hận mình không có đủ tiền để vác hết đống đồ này về.
Tôi nhìn quanh, thấy cạnh đó có một người bán kẹo bông. Tôi hơi ngạc nhiên, tự hỏi thời cổ đại mà cũng có kẹo bông sao? Thấy ánh mắt tôi chăm chăm nhìn về một phía, Lâm Mặc cũng tò mò mà nhìn theo. Nhận ra thứ tôi đang nhìn, Lâm Mặc nhếch môi:
– Muốn ăn không?
– Huynh mua cho tôi à? – Tôi mắt sáng rỡ, thiếu điều mọc đuôi mà vẫy.
– Cô có tiền để tự mua à? – Lâm Mặc nhướn mày.
Tôi biết điều mà im lặng.
Qủa nhiên, không độc mồm không phải là Lâm Mặc. Hắn ta đang khiêu khích cái túi tiền nhỏ nhoi của tôi sao????
Tôi bĩu môi. Xí, tôi không chấp. Coi như hắn rảnh rỗi mà sinh điều ngứa mồm ngứa miệng mà thôi!
– Này. – Lâm Mặc đưa cho tôi một cây kẹo bông lớn.
Tôi nhận lấy. Kẹo bông xù xù, bự bự, màu trắng bạch như những đám mây đang trôi trên nền trời được cắm trên một cái que nhỏ. Tôi thích thú nhón lấy một nhúm kẹo, kéo ra khỏi cây, bỏ vào miệng. Vị ngọt lịm chạm đến đầu lưỡi, tan chảy như kem trôi vào cuống họng. Nó không hẳn là kẹo bông, tôi nghĩ vậy, bởi kẹo này còn có chút mát lịm, thanh thanh chứ không ngọt sắt như kẹo bông hiện đại.
Tôi ngước mắt nhìn Lâm Mặc:
– Huynh không ăn à?
– Tôi không thích đồ ngọt.
Đến tận mãi sau này, tôi mới biết, mỗi sở thích, thói quen của hắn, dù chỉ là vô tình mà nói ra, trí não tôi cũng sẽ tự động mà lưu trữ lại, không thể quên, chẳng thể gạt bỏ… Lúc ấy mới biết được, thực ra… mình đã dành tình cảm cho người ta nhiều lắm…
Hiện giờ, tôi đang cầm kẹo, miệng nhai kẹo, mắt nhìn Lâm Mặc. Tôi kéo ra một ít kẹo, đưa cho hắn:
– Ăn đi, ngon lắm. Huynh không ăn là sẽ hối hận đó.
– Không ăn. – Lâm Mặc khiên quyết, ánh mắt không biểu cảm nhìn về cây kẹo trên tay tôi.
– Không ăn thì thôi. – Tôi bỏ luôn kẹo vào miệng, liếc hắn – Đợi đến khi tôi đi mất thì huynh cũng không có kẹo mà ăn đâu!
Tôi nói xong, hất tóc đi trước.
Trước cửa điện chính, có một đám người rất đông đang đứng đó. Tôi liền hào hứng gạt đám người xung quanh mà chen vào giữa, cố kiễng chân cao để xem trong đó có gì. Ở giữa đám đông, có một nhà sư ngồi trên sàn, phía trước mặt là bao nhiêu những cái bao nhỏ, trên bao là hình bông khiết tán màu xanh dương nở bung trên nền túi trắng thanh nhã. Tôi khều khều cô gái đứng cạnh mình:
– Cho hỏi đó là gì thế?
– Đó là bùa may mắn. Mỗi mùa hội làng chỉ có một trăm cái thôi. Bông khiết tán trên đó là khiết tán xanh, biểu tượng may mắn đó. Truyền thuyết bảo rằng khiết tán xanh là loài hoa quý hiếm, xưa nay chưa ai tìm được cả. Chậc, dù sao nó cũng là truyền thuyết thôi. – Cô gái đó le lưỡi lắc đầu.
– Khiết tán xanh thì chỉ mang đến may mắn thôi hả? – Tôi tò mò hỏi.
– Khiết tán xanh còn xua đuổi ma quỷ, mang lại niềm vui, tài lộc, đường tình duyên thuận buồm xuôi gió cho chủ nhân nữa. Có người còn nói rằng nếu có trong tay năm bông khiết tán xanh có thể ước một điều ước đó!
Tôi nghe vậy, gật gật đầu.
Khi đó, trong đầu tôi bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng điên rồ: tìm khiết tán xanh. Nếu như Lâm Mặc có khiết tán xanh, hắn có vui không nhỉ?
………….
Chiều hôm đó, tôi vào núi Hoành Thánh. Lâm Mặc thấy tôi nằng nặc đòi về thì ra vẻ khó hiểu nhưng cũng chiều ý, đi về. Về rồi, thấy tôi mũ nón đầy rủ rồi vội vội vàng vàng ra ngoài với nét mặt háo hức thì càng khó hiểu hơn. Tôi ngoài mặt làm vẻ bí hiểm nhưng trong lòng thì nôn nóng muốn chết. Nét mặt của Lâm Mặc khi thấy tôi tìm được khiết tán xanh sẽ ra sao nhỉ? Nghĩ đến đó, tôi lại không nhịn được mà cười hai tiếng.
Núi Hoành Thánh cây cối um tùm rậm rạp, may mắn là không có thú dữ. Những cây cổ thụ cao lớn như muốn chạm đến trời. Tán cây vươn rộng, che chắn ánh nắng rọi xuống. Tôi đi sâu vào trong núi.
Một canh giờ…
Hai canh giờ…
Ba canh giờ…
Tôi đi mãi, chân cũng đã mỏi, mồ hôi nhễ nhại. Ngồi sụp xuống một gốc cây ven đường, tôi lấy chai nước từ trong túi ra uống. Nước cũng dần cạn, mặt trời cũng lặn dần. Giờ, tôi lại phát hiện ra, mình lạc đường rồi…
Bốn phương tám hướng đều là cây cối, tôi lại sơ xuất mà không mang theo đèn đuốc, chẳng mấy chốc mà trời đã tối. Tôi nhìn trời, thấy toàn trăng với sao. Trời đêm đẹp thật đấy, nhưng trong lúc này, bóng tối lại trở thành thứ đáng sợ hơn bao giờ hết. Trong không gian, tiếng cú ăn đêm, tiếng chim lợn bắt đầu kêu. Nhưng nhình ảnh đáng sợ về những sinh vật không bóng lại vất vưởng trong đầu tôi. Tôi rùng mình, đứng dậy.
Nghĩ lại, tôi thấy mình thật ngu ngốc. Khiết tán xanh là hoa hiếm, đâu đến lượt tôi tìm thấy chứ? Tự nhiên lại đẩy mình vào cái hoàn cảnh này, đúng là ngu không tả được. Tự cốc đầu mình, tôi cố gắng mò mẫm trong bóng tối tìm đường ra.
Một người đã từng nói: “Khi bạn bị lạc, điều nên làm nhất là đừng chạy lung tung.”
Thực tế đã chứng minh, câu nói trên là hoàn toàn chính xác.
Như tôi bây giờ chẳng hạn, chạy đi chạy lại, chỉ tốn sức mà vẫn chẳng đâu vào đâu, cảnh sắc càng ngày càng lạ. Việc xác định phương hướng trong đêm càng trở nên khó khăn, tôi chống tay vào một thân cây thở dốc. Cổ họng khát khô vì mất nước khi hoạt động nhiều, bụng đói còn cào còn nghe được cả tiếng bụng réo, mắt bắt đầu hoa lên. Tôi bước thêm một bước, thế nào lại vấp chân vào cục đá, ngã soài ra đất.
Cổ chân đau nhói, tôi đau khổ phát hiện ra… chân mình đã bị trẹo. Không có gì xui xẻo hơn, tôi nghĩ hôm nay mình ra ngoài quên xem giờ rồi…
Ôm cái chân đau, tôi cắn răng, hoàn toàn bỏ cuộc với cái ý định tìm đường ra.
Tiếng quạ, tiếng cú vẫn văng vẳng.
Một cảm giác ào lên đến cổ họng, tôi như muốn khóc òa lên đến nơi rồi. Bộ dạng tôi hiện giờ, hẳn là thảm thương lắm. Tôi hét lớn kêu cứu, nhưng đáp lại chỉ có tiếng vọng lại của núi rừng. Một mình giữa đêm hoang dã, sợ hãi, bất lực, khó chịu mấy ngày nnay vốn đã tích tụ vào dịp này bùng nổ hơn bao giờ hết. Tôi khóc.
Nước mắt rơi xuống, ướt hết cả má, cứ thế nức nở giữa rừng đêm.
“Soạt”
Một loạt tiếng động vang lên. Có tiếng bước chân ngày một gần. Vội vã. Nhanh chóng. Tôi lùi lại, sự hoảng hốt như muốn xâm chiếm lấy đầu óc.
Lá cây bị rẽ ra, Lâm Mặc xuất hiện cùng với bó đuốc sáng trưng trên tay.
Tôi nheo mắt, không phản ứng kịp với cái ánh sáng bất ngờ. Đồng thời, sợi dây căng như dây đàn trong lòng cũng được hạ xuống. Tôi ngẩng mặt nhìn Lâm Mặc. Hắn thở hồng hộc, rõ ràng là vừa mới chạy. Trán đầy mồ hôi, quần áo cũng lấm lem bụi đất. Hình ảnh một Lâm Mặc lãnh đạm ôn hòa biến mất, hắn hiện giờ vừa như vội vã, vừa như có nét… hoảng sợ.
Thấy tôi vẫn bình thường, đôi mắt hắn cũng dịu lại. Lâm Mặc đến gần tôi, ngồi sụp xuống. Đôi mày hắn nhíu lại:
– Cô tự nhiên chạy vào núi làm gì?
– Tôi…
– Đồ ngốc nhà cô! Rõ ràng không biết đường lối, thế mà dám chạy vào núi một mình? Cô cũng gan quá mà!
– Tôi… chỉ muốn tìm khiết tán xanh cho huynh thôi… – Tôi mím môi, lý nhí nói.
– … – Lâm Mặc có chút kinh ngạc, nhất thời đờ người ra. Lát sau, hắn xoa đầu tôi – Khờ…
Tôi biết, tôi biết tôi khờ chứ. Nhưng vì huynh, có khờ một lần cũng chẳng sao. Ít nhất huynh vẫn tìm thấy tôi…
Tôi đã muốn nói như thế, nhưng lại nén lại. Tôi cười:
– Tôi bị trẹo chân rồi. Huynh cõng tôi nhé.
Lâm Mặc không nói, nhưng ngầm đồng ý. Tôi leo lên lưng hắn, tay cầm đuốc hộ hắn, để hắn cõng xuống núi.
Thật kỳ lạ, bóng đêm bây giờ, cũng không quá đáng sợ như tôi nghĩ. Áp mặt mình vào tấm lưng rộng của người con trai đang cõng mình, tôi có cảm giác… Thực ra, cứ như này cũng rất tốt. Trong không gian rộng lớn, mùi hương khiết tán nồng đượm.
Tôi lấy ra một chiếc bao có hình khiết tán xanh, giơ trước mặt Lâm Mặc:
– Cho huynh này. Tuy tôi không tìm được khiết tán xanh, chỉ có bao hình khiết tán xanh thôi. Lấy khiết tán đỏ thay vào có được không nhỉ? Khiết tán rất thơm mà.
– Ừm…
– Huynh nói xem, khiết tán xanh trong bao khiết tán xanh có phải sẽ là may mắn của may mắn hay không?
– Ừm…
Tôi cứ lảm nhảm như vậy suốt dọc đường trở về, Lâm Mặc cũng chỉ ậm ừ trả lời. Tôi tựa đầu vào lưng hắn, nhắm mắt hỏi:
– Nếu như… tôi thích huynh thì sao?
– Đừng thích tôi. Bởi vì như vậy, chỉ có cô đau lòng mà thôi. – Lâm Mặc không dừng bước chân, trầm giọng đáp lại. Giọng nói của hắn như nhạt nhòa, như hư vô, khiến tôi trong giây lát không thể xác định được vế sau câu nói của hắn.
Tôi khẽ kéo khóe môi thành nụ cười khó khăn. Thật tệ, vì hình như tôi thích huynh mất rồi…
…………..