Đọc truyện Hiệp Ước Bán Thân – Chương 5: Tuyên bố chủ quyền
Chương 4: Tuyên bố chủ quyền
“Rầm!”
Triều Vũ đập bàn, khuôn mặt biểu lộ sự kinh ngạc cao độ. Đôi mắt hắn mở lớn, nhịp thở hoạt động mạnh mẽ. Mấy chén trà đặt trên bàn chịu lực tác động, sóng ra ngoài bàn vài giọt nước.
Trái ngược với Triều Vũ, Lâm Mặc ngồi đối diện hơi nhướn đôi mày, mặt bình thản như thể trời có sập xuống cũng không liên quan đến hắn. Hắn nghiêng đầu, tay chống má, mắt ngước lên nhìn Triều Vũ đang chuẩn bị bùng nổ. Nhấc chén trà trên bàn lên nhấp một ngụm, Lâm Mặc chép miệng:
– Ngươi lại dở chứng gì đấy?
– Ngươi còn hỏi ta câu đó được à? Chuyện ngươi với cô nàng này đang có gian tình là thế nào? Khai nhanh còn được khoan hồng! – Triều Vũ gào lớn. Tiếp đó, hắn ngồi thụp xuống ghế, mắt sáng lên – Nào, nào, nói đi!
– Ngươi nghe gì thì nó là như thế.
“Rầm!”
Cái bàn đáng thương…
Tôi ngồi một góc bàn, cố gắng làm sự hiện diện của mình xuống mức thấp nhất có thể. Tôi ngẩng đầu nhìn Triều Vũ dậm chân thật mạnh lên cái bàn gỗ, tay gác lên gối trông, làm mặt ngầu:
– Ngươi đùa thôi đúng không?
– … – Lâm Mặc hít một hơi thật sâu rồi thở ra, giữ biểu cảm bơ đời hỏi – Nhìn mặt ta giống đùa lắm à?
Thật sự thì nó là đùa mà! (╯°□°) ╯︵ ┻━┻
Tôi nghe tiếng lòng tôi gào thét: “Lâm Mặc, huynh quả nhiên là mặt dày!!!”
Triều Vũ quay phắt sang nhìn tôi. Hả? Hả? Gì thế? Tôi chỉ là một con bé ăn bám ở đợ thôi, không cần chú ý, không cần chú ý a… Hắn nhào đến. Tôi giật mình, giơ tay theo phản xạ thủ thế. Triều Vũ cười tà:
– Vậy hai người đã hưởng đêm xuân chưa?
Tôi nghệch mặt.
Trong lúc chưa kịp hiểu ý hắn nói là “đêm xuân” trong nghĩa “đêm xuân” hay là “đêm xuân” thì cái đầu của Triều Vũ bị lôi ra. Lâm Mặc kéo hắn ra, ấn hắn ngồi xuống ghế:
– Cẩn thận ta đá ngươi ra khỏi đây đấy.
– Được rồi, không chọc ngươi nữa. – Triều Vũ tặc lưỡi, có vẻ như vẫn còn tiếc nuối.
Lâm Mặc phẩy tay, đuổi tôi đi nấu đồ ăn trưa. Tôi bĩu môi. Xí, hết chuyện để hóng hớt rồi thì tôi cũng chẳng thèm. Tôi đứng lên, trước khi đi còn ném lại cho hắn cái lè lưỡi làm mặt quỷ.
Đi được một đoạn, tôi chợt nhớ ra mình quên nói với Lâm Mặc một chuyện, vừa quay lại được vài bước, chỉ còn một cánh cửa nữa là ra đến sảnh chính ngoài quán trọ chỗ Lâm Mặc đang ngồi nói chuyện với Triều Vũ thì tôi nghe lén được một đoạn của cuộc nói chuyện.
– Vậy… ngươi đã quên được nàng ấy rồi? – Tiếng Triều Vũ khe khẽ.
– Sao? – Lâm Mặc dường như rất lơ đãng, không chú ý đến lời người đối diện vừa nói.
– Bỏ đi, không có gì. – Triều Vũ thở dài. – Ngươi vui là được.
– Ừ.
Tôi còn đứng đó một lúc nữa, tò mò muốn biết “nàng ấy” trong lời Triều Vũ nói là ai nhưng cuộc đối thoại kết thúc. Tôi ghé mặt ra, thấy Lâm Mặc ngồi lặng ở đó, Triều Vũ không biết đã đi đâu. Hắn vẫn chống má, ngón tay dài vẽ ra thứ gì đó trên mặt bàn, đôi mắt phượng nhẹ nhàng phảng phất nỗi buồn. Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ thấy Lâm Mặc như vậy. Thân ảnh cao lớn ngồi trên bàn trà, lặng lẽ, cô liêu đến xót lòng.
Bất chợt, hắn thu lại biểu cảm vừa rồi trên gương mặt anh tuấn, môi nhếch lên như cười như không, trở lại với hình ảnh Lâm Mặc thường ngày. Tôi cảm thấy, khoảng khắc vừa rồi mình nhìn thấy, chắc chỉ là ảo ảnh.
…………..
Tối hôm đó, cả làng lại tụ tập nhóm lửa, nhảy múa. Lâm Mặc tỏ ý lười, không muốn đi nhưng lại bị tôi mè nheo, kéo đi cho bằng được. Cuối cùng, trước công phu mồm mép của tôi, hắn cũng gật đầu đồng ý. Triều Vũ đã đi đâu từ sáng chưa trở về. Lâm Mặc bảo kệ, tôi cũng chẳng quan tâm nữa. Tôi cùng hắn đi bộ đến sân làng.
Tối ở làng Thuận Bình yên tĩnh và bình yên. Từng cơn gió hè lồng lộng thổi, luồn qua mái tóc, làm rung động lá cây va vào nhau nghe xào xạc. Không như hiện đại xô bồ nhộn nhịp với những tòa nhà cao chọc trời che lấp mặt trăng, trăng ở đây sáng vằng vặc mỗi khi bóng đêm kéo xuống. Bầu trời cùng đêm đen mịt mùng như một tấm vải nhung màu đen, nổi bật trên đó là trăng lưỡi liềm như một viên đá quý đính trên tấm vải nhung đó. Xung quanh mặt trăng, sao sáng lấp lánh, đẹp đơn sơ mà bình dị.
Tôi từ khi sinh ra đến khi lớn lên đều ở thành phố, cái nơi mà nhìn đi nhìn lại cũng là đồ công nghệ cao, chung cư cao cấp, tối tối cũng chỉ biết cắm đầu vào máy tính chơi game, lướt mạng chứ nào có phút nào bỏ ra mà làm một cái việc mà trước giờ tôi luôn cho là cực tốn thời gian – ngắm trắng. Tôi nhớ một người đã từng nói: “Không ngắm trăng thì sao biết nó đẹp đến mức nào.” Tôi nghe chỉ cười khẩy, coi như gió thổi qua tai. Giờ ngẫm lại, đúng là mình đã bỏ lỡ. Tôi kéo tay Lâm Mặc, thích thú chỉ lên trời:
– Huynh xem, trăng đêm nay sang hơn bình thường đúng không? Chắc là ít mây. Ôi chao, đẹp thế này cơ mà. Gía như tôi được hái nó xuống làm đồ chơi thì tốt biết mấy.
Lâm Mặc liếc nhìn tôi khinh khỉnh. Hắn hừ mũi, rồi nhìn theo tay tôi chỉ. Rồi, hắn quay qua tôi, giơ tay lên búng trán tôi đánh “tạch” một cái đau điếng. Nhìn tôi ôm trán nhăn nhó, đôi môi hắn hơi nhếch lên. Hắn quay người, tay gác lên đầu, mặc kệ tôi mà bước đi. Đêm trăng, tôi nghe hắn nói:
– Mặt trăng dù có đẹp nhưng cũng chỉ là thứ không chạm vào được, không sở hữu được, thay vì mãi mộng tưởng về nó thì nên gạt nó đi, tìm một thứ khác thay thế sẽ tốt hơn nhiều… – Hắn im lặng một chút rồi mới tiếp câu – Mặt trăng, mãi mãi cũng chỉ thuộc về bầu trời mà thôi.
Tôi bần thần nhìn theo hắn, nghĩ sao hắn phải nói nhiều thứ triết lý vậy nhỉ? Đẹp thì khen là đẹp, ước muốn kia cũng là vui miệng mà nói ra thôi mà, hắn đâu cần quan trọng hóa mọi thứ lên như vậy?
Giây phút đó, có lẽ đến mãi sau này tôi mới nhận ra, đối với Lâm Mặc, người con gái đó mãi mãi là mặt trăng trong lòng hắn, nhìn thấy được, mộng tưởng được nhưng không sở hữu được. Và chắc tôi cũng chẳng thể nào ngờ được một ngày, Lâm Mặc cũng trở thành mặt trăng trong trái tim tôi.
Tôi đi theo Lâm Mặc đến sân làng. Vừa thấy bóng tôi sóng bước cùng Lâm Mặc, đám con gái trong làng đã xôn xao cả lên. Và mọi người còn xôn xao nữa khi Lý Điền xuất hiện. Gã ta lao đến chỗ tôi với tốc độ kinh hồn. Lý Điền giật lấy tay tôi đang bám vào tay Lâm Mặc, dùng ánh mắt ướt nước nhìn tôi:
– Mai Mai, nàng nói đi, chuyện đó nàng chỉ đùa ta thôi phải không? Nàng với tên Lâm thịt bò này không có gì phải không? Nàng nói đi!
Bên cạnh tôi, Lâm Mặc đã sớm đen mặt. Ai da, Lý công tử, xem ra ngươi thê thảm rồi. Lâm Mặc ghét nhất là bị người khác chế tên hắn thành vớ vẩn nha.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán, Lâm Mặc giằng tôi ra khỏi móng vuốt của tên Lý Điền, tay vòng qua cổ tôi ghì tôi vào lòng hắn. Sặc, Mặc ca ca, huynh cũng không cần biểu lộ tâm trạng sâu sắc như vậy, tôi hiểu mà. Tôi khéo léo phối hợp với hắn, nhưng không quên đưa tay nhéo hắn một cái. Lâm Mặc biết ý, tay cũng lơi lỏng hơn.
Tôi thở bình thường.
Ôi, đất trời, tạ ơn người đã thương xót sinh mạng nhỏ bé của con.
Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết. Một con muỗi gầy còm ốm yếu như tôi tại sao cũng bị lôi vào vòng xoáy tranh đoạt thế này?
Theo mi goai!!!
– Lý công tử, không phải ta đã nói rồi sao? Sao ngươi cứ phải cố chấp thế? Ngươi không thấy mất mặt sao?
Tôi gật đầu phụ họa.
– Ngươi xem, Mai Mai cũng xác định với ngươi chúng ta có tình cảm, ngươi cứ bám theo nàng thì được cái gì? Chẳng lẽ Lý công tử thiếu nữ nhân đến nước này sao?
Tôi lại gật đầu.
– Vậy nên, Lâm Mặc ta tuyên bố, Mai Mai là người của ta. Lý công tử nên tìm người khác đi.
Cả đám nữ nhân trong làng ào lên một trận sóng. Xôn xao. Xôn xao. Xôn xao.
Lý Điền mặt tái lại, hết xanh lại trắng.
Một người lớn tuổi trong làng cười gượng, đứng lên giảng hòa. Đến lúc ấy, Lý Điền mới bực tức mà phất tay áo đi về. Ngày hôm đó, trước mặt toàn thể người dân làng Thuận Bình, Lâm Mặc tuyên bố chủ quyền lãnh thổ.
………….
Sau tối hôm ấy, Lý Điền cũng không như cái đuôi suốt ngày lảng vảng quanh tôi nữa. Đi ra đường, mấy người con gái dạo trước “thương thầm trộm nhớ Lâm Mặc” thấy tôi là lườm nguýt, rõ ràng là không ưa tôi được, tôi chỉ nhắm mắt cho qua. Đám thanh niên trong làng gặp tôi cũng không chòng ghẹo lung tung nữa. Các đại thẩm có gia đình trong làng thì luôn miệng hỏi tôi bao giờ chúng tôi tính đại sự, tôi cười đánh trống lảng. Đại sự gì chứ? Chỉ là diễn kịch thôi mà, chẳng lẽ không một ai nhận ra đây là giả sao? Tôi suy nghĩ. Suy nghĩ không ra, tôi liền vứt thắc mắc ra sau lưng, an nhàn sống tiếp.
Mọi chuyện cứ vậy mà trôi qua…
Vào một ngày nắng, thích hợp để ngủ nướng, tôi ngồi trông quán, tranh thủ gà gà gật gật. Ngày hè, sáng sớm mặt trời đã lên cao chót vót, không khí oi ả ngột ngạt báo hiệu trước sau gì cũng có một cơn mưa rào trút xuống. Tinh thần tôi uể oải, ngái ngủ. Đúng cái giây tôi chuẩn bị đập “cốp” cái đầu mình xuống bàn mà ngủ thì…
– Này cô gái, tôi muốn thuê một căn phòng.