Hiệp Ước Bán Thân

Chương 29: Hiểu nàng, yêu nàng


Đọc truyện Hiệp Ước Bán Thân – Chương 29: Hiểu nàng, yêu nàng

Chương 24: Hiểu nàng, yêu nàng
Tôi cúi đầu, vặn xoắn ngón tay, mím chặt môi. Chuyện này đến bất ngờ quá. Tôi còn chưa kịp chuẩn bị gì nữa. Tiến độ thế này có phải là hơi nhanh không? Tôi phải làm sao? Tôi phải làm saooooo…???
Tôi ngẩng đầu, thấy Lâm Mặc đang nghiêng đầu cười với tôi.
Lòng tôi đấu tranh dữ dội, muốn khóc mà khóc không nổi. Lâm Mặc ơi là Lâm Mặc, chàng cười cái gì? Đừng dùng nụ cười đó để dụ dỗ em chứ? Tôi muốn kiếm một cái gì đó chui vào, giấu mặt đi, không để cho hắn thấy cái bản mặt đang đỏ bừng bừng của tôi lúc này.
Kết hôn trong tư tưởng của tôi vốn là một chuyện hệ trọng cả một đời. Hắn nói hắn muốn tôi trở thành “giáo chủ phu nhân” của hắn. Hắn nói hắn muốn đường đường chính chính bên cạnh tôi, bảo vệ tôi. Nói thật thì lòng tôi cũng có chút cảm động, cũng rất ngọt ngào. Nhưng mà chuyện thành thân này ấy mà, cơ bản vẫn là một việc hết sức quan trọng. Kết hôn… kết hôn… Tôi đã từng mơ không biết bao nhiêu lần, một ngày nào đó, tôi có thể đứng bên cạnh người tôi yêu, mặc váy cưới, người đó sẽ hôn tôi, sẽ nói yêu tôi, thề non hẹn biển sống bên tôi trọn đời. Mà chờ đã, tôi lại bắt đầu bối rối đến mức lảm nhảm lung tung rồi.
– Hạ Mai, nàng sao thế? – Lâm Mặc đưa tay bẹo má tôi.
– Lâm Mặc, chàng lấy em rồi, thế lỡ mà chàng đi với người khác thì em phải làm sao?
Lâm Mặc ngẫm nghĩ. Giây lát sau, hắn dịch người sát đến bên tôi, cúi xuống hôn lên trán tôi, bảo:
– Vậy ta đưa hết thẻ tín dụng, tiền lương, tiền thưởng, quỹ đen cho nàng giữ. Giấy tờ nhà đất, bao nhiêu cũng đều đứng tên nàng. Bao giờ ta vượt tường, tùy phu nhân xử lý. Có được không?
– Ừm, vậy cũng rất tốt…
Chờ đã!
Có gì đó không ổn!
Cái gì mà thẻ tín dụng, quỹ đen, tiền lương… cơ?!
– Mai Mai, dậy nào, muộn rồi đó. – Một bàn tay lay tôi, kèm theo là giọng nói trầm trầm của ai đó.
Tôi mở choàng mắt, ngồi bật dậy, quay đầu sang nhìn Lâm Mặc đang ngồi bên giường tôi, chớp chớp mi. Lâm Mặc cười nhẹ:
– Đêm qua nàng ngủ muộn vậy à? Đã trưa rồi.
Tôi lại chớp mắt…
Lâm Mặc có vẻ khó hiểu với biểu cảm kỳ lạ của tôi. Hắn nở một nụ cười ngốc ngốc hiếm thấy, dường như rất muốn hỏi tôi làm sao mà không biết mở lời thế nào.

– Lâm Mặc… – Tôi lắp bắp mở miệng – Có… có phải đêm qua chàng cầu hôn em không?
– Cầu hôn? – Vẻ khó hiểu trên mặt hắn càng rõ nét. – Mặc dù ta không hiểu thứ nàng nói là gì nhưng mà nàng chịu nói chuyện với ta rồi à? – Hắn cười tươi.
– Cái đó không quan trọng. Cầu hôn là… – Tôi vò đầu, cố sắp xếp từ ngữ trong đầu thành câu có nghĩa. Vào lúc này, khi mà vừa mới tỉnh giấc như này, trí não tôi hoạt động không được nhanh nhạy cho lắm. À thì đương nhiên bình thường nó cũng không hẳn là nhanh nhạy đi. – Nói tóm lại là không phải chàng đã hỏi em có muốn làm thê tử của chàng không sao?
– Phì… Nàng nói gì vậy? Đừng nói là nàng đang nóng lòng muốn giao thân mình cho ta đi. – Lâm Mặc phì cười
– Ơ… – Tôi ngơ ngác.
– Ơ?
– Ơ…
Ơ cái gì mà ơ? Tôi đang rất muốn khóc đây! Bà mẹ tác giả này, bà không cần hết lúc này đến lúc khác dìm tôi như vậy chứ? Tôi hận bà!!!
Hiện giờ đang là buổi trưa, nắng nhẹ nhàng, chim hót líu lo, mây trắng bay bay, và tôi đang vô cùng muốn lật bàn đây! Vì cái gì? Tôi lấy hết tự tin, tốn bao nhiêu nơ-ron thần kinh suy nghĩ ra bao nhiêu điều triết lý thế mà mọi thứ chỉ là mơ? Thế quái nào? Tôi hiện tại đang vô cùng bức xúc. Cảnh ngắm trăng lãng mạn hôm qua cũng chỉ là mơ?
Tôi suy sụp.
Đời như cái quần què!
Mà cái điều kỳ lạ là, tại sao tôi nghĩ cái gì không nghĩ lại nghĩ cảnh hắn cầu hôn tôi chứ? Mẹ ơi, đừng nói là “thiếu thốn tình thương” suốt hơn mười chín năm qua nên bây giờ đến thời kỳ bùng nổ chứ? Mặt tôi nóng bừng. Oa hu hu, ai đó, giết tôi luôn đi cho xong!
Thế nhưng, người nọ lại không hề biết tốt xấu, thấy tôi như vậy còn rướn người đến ép góc tôi, cười một nụ cười vô cùng gian xảo:
– Bảo bối, thực ra nàng không cần như vậy. Chỉ cần nàng muốn, chúng ta có thể tiến hành luôn mà.
– Ể…? – Tôi quyết định, vào tình huống này, giả ngu.
Lâm Mặc búng trán tôi, bực mình:
– Ta cáu đấy! Hết “ơ” lại “ể”, nàng muốn chọc tức ta phải không? Mai, nàng đừng có vô trách nhiệm như thế. Chuyện làm thê tử của ta là nàng nói, giờ lại bày ra bộ dạng như thế là sao?

– … Hở?
– …
….
Câu chuyện về việc “cầu hôn” tạm thời kết thúc như thế, mối quan hệ của tôi với Lâm Mặc lại trở về quỹ đạo như bình thường. Bên cạnh đó, hắn cũng thành thật khai báo về thân thế của hắn cho tôi nghe. Ấy kể ra cũng là một việc đáng mừng. Có điều, việc “tạm-thời-kết- thúc” chỉ là trong suy nghĩ của tôi. Còn kẻ nào đó ấy mà, hắn hoàn toàn không chịu chấm dứt dễ dàng như thế. Vậy là, từ sự việc hớ hênh của tôi ở trên mới dẫn đến cuộc nói chuyện dưới đây:
– Mai Mai, ta nghĩ kỹ rồi, trước sau gì nàng cũng thành người của ta, vì thế chúng ta đẩy nhanh tiến độ đi. Nàng về Hi Dương sống, chúng ta thành thân, sau đó sống hạnh phúc đến già.
– Ồ, vậy à?
– Ta đang nghiêm túc!
– Chàng mà nghiêm túc cái gì? – Tôi bĩu môi. – Hoa đâu? Nhẫn đâu? Chàng đòi rước con gái nhà người ta mà nhẫn cầu hôn còn không có à? – Tôi nói hết câu mới nhớ ra đây là cổ đại, cũng không có tục lệ cầu hôn mà phải có nhẫn, cũng không cần hoa. Tôi thở dài, xua tay. – Thôi bỏ đi, không có gì.
……
Cả ngày hôm sau, Lâm Mặc không có ở khách trọ. Sáng sớm khi tôi dậy đã không thấy hắn. Tôi nghĩ chắc hắn lại về Hi Dương rồi nên cũng không để tâm lắm. Ngày hôm đó, tôi cũng có thời gian để nghiêm túc nghĩ về lời đề nghị của hắn. Tôi đã nghĩ, nếu tôi đã yêu hắn, sớm muộn gì thì cũng đến bước này nhưng đến khi việc đó đến, tôi lại bối rối đến mức nghĩ không thông.
Ngẫm lại thì, tôi chắc chắn là bị chứng sợ hãi trước hôn nhân rồi.
Bất giác, lúc này, tôi lại nhớ đến khi tôi còn ở hiện đại. Nếu như tôi để cho người nhà tôi, bạn bè tôi biết hắn, liệu họ có đồng ý với việc tôi gắn bó cả đời với hắn không? Tôi nghĩ rất nhiều việc, rất nhiều thứ, cuối cùng, đến lúc trời tối, tôi vẫn không biết mình nên làm gì.
Lời nói ngày hôm qua tôi nói với hắn, thực ra hắn không cần để tâm, chỉ cần để tôi có thời gian để quyết định. Tôi không cần hoa, cũng không cần nhẫn, điều tôi muốn hắn cho tôi chỉ là một đời bình an vui vẻ bên cạnh hắn. Tôi chỉ cần hắn cho tôi niềm tin vào cuộc sống hôn nhân này, tôi có thể sẵn sàng gật đầu, không do dự, không nuối tiếc, bên cạnh hắn đến đầu bạc răng long. Tôi ở nơi này, vốn dĩ đã chẳng có gì, chỉ có hắn là người duy nhất. Bản thân tôi là loại người nhút nhát, hay hoài nghi, hay suy nghĩ, tôi không dám đặt tương lai phía trước của mình vào tay hắn. Lòng người là thứ khó đoán nhất, làm sao tôi mới có thể đây?
Hôm ấy, đến tận khuya Lâm Mặc mới về đến khách trọ. Khi hắn vào nhà là lúc tôi đang ngủ gục trên bàn đợi hắn. Hắn chạy vào nhà, vội vàng gọi tôi dậy. Trong cơn mơ màng, tôi thấy vẻ mặt háo hức của hắn. Hắn không nói không rằng kéo tay tôi chạy ra ngoài, nhanh chóng kéo tôi lên ngựa, hắn ngồi sau, ôm gọn tôi vào lòng.
Đêm, làng Thuận Bình hoàn toàn yên ắng, tất thảy mọi thứ chỉ là bóng đêm, chỉ có một vài nhà vẫn thắp đèn lồng ngoài cửa. Đây là lần đầu tiên tôi đi ngựa, nhưng tôi không hề sợ hãi, bởi phía sau tôi có một lồng ngực vô cùng chắc chắn để tôi tựa vào, bên cạnh là cánh tay bao bọc tôi, không để tôi chịu bất cứ thương tổn nào. Ngựa đen phi nhanh trong bóng đêm, gió lướt qua mặt, luồn qua mái tóc. Tôi thấy tóc hắn tung bay, khuôn mặt, ánh mắt đều ánh lên một niềm vui mà khó lòng diễn tả được. Lòng tỗi bất chợt tò mò. Hắn định làm gì?
Lâm Mặc dừng ngựa trước ngôi đình cổ dưới chân núi. Từ xa đi đến, tôi đã thấy nơi này sáng đèn. Hắn bế tôi từ trên ngựa xuống, mỉm cười. Hắn chậm rãi dắt tay tôi đi về phía trước, mở cửa ngôi đình. Vừa bước vào, nỗi xúc động trong lòng tôi dâng cao. Dường như, nó đã hóa thành nước mắt, trào ra khỏi khóe mi. Tôi bụm miệng, mắt mở to nhìn khung cảnh trước mặt. Cả một ngôi định sáng bừng bởi đèn lồng. Trên các cây khiết tán vốn đã xơ xác lúc vào đông, giờ lại được đính đầy những bông hoa đỏ bằng giấy. Đèn lồng lấp ló, hoa giấy đỏ rực rỡ. Màn đêm đã bị ánh sáng rực rỡ này át đi. Nơi đây chỉ còn ánh sáng lung linh, huyền ảo này. Đẹp đẽ đến mức khiến trái tim trong lồng ngực tôi như muốn vỡ tung, hòa trong hạnh phúc. Đây là…

Tôi cảm thấy sau lưng mình, một vòng tay vòng qua, kéo tôi lại, ôm siết tôi vào lòng. Khi tôi chưa kịp định thần, bàn tay đó chìa ra trước mặt tôi là một vật trón nhỏ bằng vàng được làm rất tinh xảo. Nhẫn…
Người đằng sau gục trên vai tôi. Hắn nghiêng đầu nhìn tôi, khẽ cười:
– Cuối cùng cũng kịp. Hạ Mai, chúc mừng sinh nhật. Chúng ta thành thân thôi.
Tôi ngạc nhiên. Mấy hôm nay nhiều việc xảy ra quá, tôi cũng không nhớ hôm nay là ngày mấy, cũng quên luôn là đã đến sinh nhật mình. Vậy mà, hắn lại biết? Còn dành cho tôi một bất ngờ lớn thế này. Lâm Mặc, chàng đang tặng chàng cho em ư?
– Sao chàng biết?
– Nàng từng nói. Đợt nàng mới đến khách trọ đó.
– Chàng nhớ?
– Phải. Hôm ấy nàng rất lưu manh, rất vô sỉ. Nàng bám lấy tay ta, bảo rằng nếu như sinh nhật nàng mà ta tặng ta cho nàng thì nàng sẽ rất vui. Nàng sẽ bán ta đi lấy tiền, tự giải thoát khỏi tên mặt táo bón xấu xa là ta. Nhưng mà, bảo bối, nàng không thoát được đâu.
Tôi bật cười, nhớ ra đúng là mình đã nói như vậy. Thế nhưng, bây giờ, tôi cũng không định sẽ bán hắn đi. Lâm Mặc là của tôi, chỉ là của tôi thôi.
Tôi quay lại, thấy hắn đang đứng giữa những cây khiết tán, áo trắng tung bay. Hắn đang dùng danh nghĩa Lãnh Hàn Băng để cầu hôn tôi?
– Mai Mai, ta dù là ai thì vẫn chỉ là người trong suy nghĩ của nàng. Ta không muốn nàng nghĩ ta là Lâm Mặc, cũng không muốn nàng gọi ta là Lãnh Hàn Băng, với nàng, ta muốn mình là phu quân của nàng, là người nàng có thể dựa dẫm cả đời, có được không? Những thứ nàng muốn, chỉ cần ta có thể, ta nhất định sẽ cho nàng tất cả. Tuy ta không hiểu được hoàn toàn những điều nàng nói, nhưng cả đời còn lại của ta đều là của nàng, hãy từ từ dạy ta những điều ta chưa biết. Ta muốn hiểu nàng, muốn bản thân trở thành một phần của nàng. Mai Mai, nàng có nguyện trở thành thê tử của ta không?
Tôi hít một hơi. Lâm Mặc, chàng nói xem, làm sao em có thể từ chối chàng đây? Một ngày hắn biến mất là để mang đến những thứ này cho tôi sao? Hắn chiều lòng tôi, không hỏi tôi vì sao lại cần nhẫn hay hoa. Hắn không quan tâm lý do, chỉ cần tôi thích. Nước mắt trào ra, có thứ gì đó nghẹn lại ở cổ họng.
Mà dừng, cái này liệu có phải là mơ nữa hay không?
– Chàng véo má em một cái đi. Mạnh vào. – Tôi chìa mặt ra.
Lâm Mặc im lặng. Được rồi, tôi biết câu này nó rất là phá không khí, nhưng mà một lần hớ rồi, tôi không thể để bản thân chìm vào cái giấc mơ ngọt ngào không lối thoát này nữa.
– Nhanh lên. – Tôi nhắm mắt, giục.
– Không. – Ai đó thẳng thừng từ chối.
– Làm đi!
– Không làm.
– Chàng có làm không?

– Không là không.
– Được lắm. – Tôi cáu, giơ tay nhéo mạnh một cái vào cánh tay hắn khiến hắn giật mình gào lớn. Lúc này, tôi mới yên tâm – Tốt. Đau là tốt.
– …
Thấy tôi cười mãi mà không nói gì, Lâm Mặc cuối cùng cũng sốt ruột, hỏi:
– Thế cuối cùng nàng có chịu không?
– Thì đến thôi.
– Đến là sao? – Nụ cười của ai đó đã ngoác đến tận mang tai.
– Thì… là em đồng ý thành thân với chàng. – Tôi lí nhí, mặt lại bắt đầu đỏ.
– Cái gì cơ? Nghe không rõ.
– Lâm Mặc, em ghét chàng.
Hắn nhào đến, ôm tôi thật chặt. Tôi nghe hắn thì thầm vào tai tôi: “Mai Mai, ta yêu nàng.”
Tôi cười mãn nguyện.
Cảm ơn chàng, Lâm Mặc. Cảm ơn vì mọi thứ.
——————————–
Thông báo:
Lịch post tiếp tục quay về như cũ. Chủ nhật mỗi tuần sẽ có chương mới. Nếu như có việc đột xuất tớ sẽ thông báo trước. Mong mọi người ủng hộ :3 :3 :3
Truyện đã đi được một nửa. Hai anh chị Mặc Mai sẽ được hạnh phúc trong vài chap sau, sau đó sẽ lại ngược nhé =))) Sắp đến màn ngược nam dân tình mong chờ rồi :3 :3 :3 Mọi người chuẩn bị đón nhân vật mới lên sàn nào =)))
Thân
Mẹ bọn trẻ
Shellry


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.