Đọc truyện Hiệp Ước Bán Thân – Chương 12: Tình cảm bị từ chối
Chương 11: Tình cảm bị từ chối
Lãnh Hàn Băng đặt tôi xuống sân sau của khách trọ. Tôi nhìn quanh, thấy cửa đều đóng kín, nghĩ chắc Lâm Mặc lại ra ngoài rồi. Trong lòng không hiểu vì lại có chút không được vui. Tôi khẽ gật đầu với người nọ, cười mỉm:
– Lãnh… giáo chủ… Cảm ơn ngài đã…
– Không có gì. – Bạch y nam tử ngắt lời tôi, bình thản nói. – Vì Âu Dương Nhi đã nhờ ta thôi, có cảm ơn thì nên đi cảm ơn cô ấy. Lần sau đừng tự tiên tin người lạ. Nếu không có việc gì nữa thì ta đi đây, cáo biệt. – Người nọ nói xong, nhún chân phóng lên không trung, biến mất.
Tôi nhìn theo bóng áo trắng, đầu nghĩ mãi về lời nói đó. Lãnh Hàn Băng nói rằng là Âu Dương Nhi nhờ anh ta cứu tôi sao? Vì sao cô ấy lại làm vậy? Trước giờ tôi vẫn luôn nghĩ, Âu Dương nhi không hề có chút cảm tình gì với tôi mà. Không lẽ… là Lâm Mặc nhờ sao?
Vì không có chìa khóa cửa nên tôi cũng không thể vào khách trọ, đành ngồi vắt vẻo trên lan can sân sau chờ Lâm Mặc về.
Trời xanh , nắng nhẹ nhàng, mây trắng bồng bềnh, gió thổi hiu hiu. Tất cả những điều đó là nền tảng cho một giấc ngủ tuyệt vời. Gà gà gật gật một hồi, tôi cuối cùng cũng không cưỡng được cơn buồn ngủ kéo đến, nghiêng đầu tựa vào cột, ngủ ngon lành…
.
.
.
.
Không biết rằng mình ngủ bao lâu, lúc tỉnh lại, tôi nghe thấy tiếng cười khẽ bên tai. He hé mắt, khuôn mặt Lâm Mặc đập ngay vào mắt. Hắn đang ngồi bên cạnh chuẩn bị nguyên liệu cho bữa tối. Thấy tôi đã dậy, hắn bảo:
– Ngủ ngon không?
– À… cũng không ngon lắm. Sao không gọi tôi dậy? Đau cổ muốn chết.
– … – Lâm Mặc im lặng như thể đang suy nghĩ gì đó. Lát sau, hắn lại cười – Không thích gọi. – Sau đấy nữa, hắn lại bổ sung – Tốn nước bọt lắm.
Cái tên này… (; ¯Д¯)
Dù vậy, biết trước là mình sẽ không cãi thắng nổi hắn, tôi chẳng thèm nói nữa, chăm chú nhìn hắn nạo cà rốt. Rổ cà rốt đặt trên đùi, một tay hắn cầm củ cà rốt màu da cam, một tay cầm nạo, di chuyển nhịp nhàng. Cổ tay chuyển động uyển chuyển, thành thục, dễ dàng như ăn một miếng bánh.
Thực ra, từ khi biết Lâm Mặc, tôi luôn cảm thấy cái tên này làm gì cũng đẹp. Đọc sách cũng đẹp, khi buôn bán cũng đẹp, khi ngủ gật cũng đẹp, đến tận khi làm việc nhà thì còn đẹp hơn. Bỗng nhiên, trong não bộ tôi nảy ra một ý nghĩ biến thái: “Không biết khi bị tiêu chảy hắn có còn giữ được cái vẻ anh tuấn tiêu sái này không nhỉ?”
Càng nghĩ càng thấy quá ư là ba chấm, tôi bật cười thành tiếng. Lâm Mặc đứng dậy khỏi lan can, phủi phủi quần, một tay cầm lấy rổ cà cốt:
– Tốt nhất là cô không nên bôi xấu tôi trong suy nghĩ, nếu không tôi cũng chẳng biết tôi sẽ xử cô thế nào đâu.
Vế sau câu nói, giọng hắn trầm hẳn xuống. Tôi ngậm miệng, nuốt nướt bọt. Không hiểu sao, tôi luôn có cảm giác Lâm Mặc rất nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm mỗi khi dọa người. Bất quá… Cái cách uy hiếp này… có phải là quá sức mập mờ rồi không?
……………..
Cả chiều hôm đó, tôi thấy hơi kỳ lạ. Không biết Âu Dương Nhi đi đâu nhỉ? Hay là đã rời đi rồi? Còn nữa, sao Lâm Mặc không hỏi tôi như thế nào trong những ngày qua? Tôi chỉ thắc mắc như vậy, nhưng cũng ngại hỏi nên thôi.
Đến bữa cơm, Âu Dương Nhi cũng về khách trọ. Âu Dương Nhi thấy tôi đã về, ánh mắt dừng lại trên người tôi vài giây, vừa định quay đi thì cái nhìn của tôi chạm phải ánh mắt kia của cô ấy. Nhớ lại câu nói của Lãnh Hàn Băng, tôi nghĩ dù gì cũng nên cảm ơn cô ấy, liền gật đầu tỏ ý cảm ơn rồi nở nụ cười tươi. Âu Dương Nhi có vẻ ngạc nhiên nhưng cô ấy không nói gì, chỉ lẳng lặng quay người đi.
Hình như tôi đoán đúng, Âu Dương Nhi không ưa tôi thì phải.
Trong bữa ăn, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường như mọi hôm. Có điều, Âu Dương Nhi không nói nhiều lắm.Tôi có vài lần lén nhìn cô ấy, thấy cô ấy không để tâm đến mình thì đành bỏ , kệ cô ấy.
…………
Nửa đêm, vừa đi từ nhà vệ sinh về phòng, bỗng nhiên, tôi thấy Âu Dương Nhi đang cầm nến đi về phía phòng Lâm Mặc. Tôi giật thót, trong đầu bỗng nảy ra một loạt những suy nghĩ kỳ quái. Đêm hôm khuya khoắt, Âu Dương Nhi đến phòng Lâm Mặc làm gì? Hai người họ người là gái chưa chồng, người là trai chưa vợ, thật không thể không khiến người ta suy nghĩlung tung. Mặc dù tôi vẫn tự nhủ, quan hệ giữa Lâm Mặc với Âu Dương Nhi là không có gì cả nhưng trong lòng lại không kìm được mối nghi hoặc.
Tôi thầm nghĩ… lỡ như mà, giữa bọn họ thật sự là quan hệ đó, vậy tôi chẳng phải là người chen chân vào tình cảm của họ sao? Tôi mím môi, ló mặt ra. Âu Dương Nhi vẫn chưa nhận ra sự có mặt của tôi, đến phòng Lâm Mặc, cô ấy nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
– Ai thế? – Từ trong phòng, một giọng nam trầm trầm vọng ra.
– Muội, Âu Dương Nhi đây.
– … – Im lặng. Chừng phút sau, cánh cửa đã mở ra. Lâm Mặc nhíu mày – Muộn rồi, muội tới phòng ta làm gì?
– Muội… – Âu Dương Nhi ấp úng.
Lâm Mặc thở dài, ánh mắt nhìn người con gái phía trước như không biết nên làm gì mới phái. Hắn đứng sang một bên, hất mặt, ý bảo Âu Dương Nhi vào phòng. Âu Dương Nhi gật đầu, bước vào, đặt nến trên tay xuống mặt bàn.
Lâm Mặc đóng sập cửa lại, che khuất tầm nhìn của tôi.
Trong lòng tò mò không biết họ sẽ nói những điều gì, sẽ làm gì trong phòng đó, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù có tò mò đến mấy, nghe lén họ nói chuyện cũng không hay lắm, tôi đành ôm cái tò mò của mình mà rời khỏi. Cảm thấy lúc này có về phòng cũng không thể ngủ, tôi đành ra sân sau hóng gió, lòng thầm nghĩ liệu Âu Dương Nhi có thật sự chỉ là em gái kết nghĩa của Lâm Mặc hay không?
………….
Trong căn phòng nhỏ, ánh nến le lói, bập bùng. Ánh sáng màu vàng nhạt phủ lấy mọi đồ vật, nhưng lại không thể chiếu sáng hết cả căn phòng. Ngoài cửa sổ mở toang, ánh trăng hắt vào, tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng.
Âu Dương Nhi quay lại đối diện với Lâm Mặc, nàng khẽ lên tiếng. Tiếng nói dè dặt, như thể đang dự đoán, lại như thể sợ người đối diện phật lòng:
– Huynh… thích Hạ Mai phải không?
Lâm Mặc đang nghe câu hỏi đó thì dường như khựng lại, nét mặt nghiêm nghị, lại có vẻ không vui.
– Muội đang nói cái gì thế?
– Huynh đừng giả vờ nữa! Muội biết hết rồi. Nếu không phải là có cảm tình với nàng ấy, tại sao huynh lại dám từ bỏ Bích Long để cứu nàng ta chứ? Muội không hiểu, Hạ Mai có gì hơn muội? Muội biết huynh trước nàng ấy, huynh cũng biết muội yêu huynh mà. Tại sao cứ phải trốn tránh mãi như vậy? Huynh nói đi! – Âu Dương Nhi nói lớn, nước mắt cũng bắt đầu trào ra khỏi khóe mi, lăn xuống ướt cả đôi má trắng ngần.
– Âu Dương Nhi… Không phải là muội không biết, ta đã từng nói rằng ta chỉ coi muội như một tiểu muội của ta mà thôi. Hà cớ gì muội cứ phải mang tình cảm này với ta? – Nét mặt Lâm Mặc hiện lên vẻ khó xử. Tuy vậy, giọng nói của hắn vẫn đều đều, lãnh đạm như chính con người hắn vậy.
– Trước kia, khi huynh vẫn còn tình cảm với đại tẩu của muội, muội không nói, bởi bản thân muội biết muội không thể thay thế được vị trí của tẩu ấy trong lòng huynh. So với tẩu ấy, muội về mặt gì cũng không thể bằng, dù cho muội có cố gắng học tập hình tượng tẩu ấy, cũng vẫn chỉ là bản sao, đổi lại của huynh cũng không thể có một cái liếc nhìn. Muội cam lòng. Nhưng, tại sao với Hạ Mai muội cũng không thể? Tại sao? – Hít một hơi, Âu Dương Nhi nói. Nước mắt vẫn rơi, từng giọt, từng giọt trong suốt như pha lê. Lúc này, nàng không phải là Âu Dương nữ hiệp nữa, nàng chỉ là một nữ tử bình thường đau đớn, dằn vặt vì tình yêu mà thôi. – Huynh nói xem, huynh đã bao giờ… yêu muội chưa, dù chỉ một chút cũng được.
Âu Dương Nhi nhỏ giọng, như van nài, như cầu khẩn. Đến giây phút này, nàng cũng chấp nhận đem tất cả tình cảm của nàng ra đánh cược. Liệu rằng, nàng có níu kéo được một chút gì đó tình cảm của người này hay không?
Lâm Mặc buông một tiếng thở dài. Không phải hắn chưa từng cự tuyệt một cách gián tiếp, cô bé này lại vẫn mãi cứng đầu cứng cổ mà lao vào. Chẳng lẽ bắt hắn phải nói thẳng ra sao?
– Không. Chưa từng.
Hụt hẫng, thất vọng dâng trào trong lòng. Âu Dương Nhi mím chặt môi, để mặc nước mắt tuôn rơi. Nàng vẫn biết câu trả lời của hắn, nhưng không ngờ được lại đau lòng đến mức này.
– Huynh… vẫn thế. Chẳng lẽ, nói dối một câu khó lắm sao?
– Nói dối? Để sau đó muội lại hi vọng, rồi lại thất vọng sao? Ta sẽ không làm thế. Muội biết mà.
Lâm Mặc quay lưng về phía nàng, đôi mắt hướng ra ngoài cửa sổ. Âu Dương Nhi lúc này không thấy biểu cảm hắn. Nàng cúi đầu, run run nói: “Muội hiểu rồi” rồi rồi quay người ra khỏi phòng.
Lâm Mặc nhắm hờ mắt, đổ người lên giường, mệt mỏi day day mi mắt.
“Nhi, muội nhất định phải hạnh phúc.”
…………..
Tôi đang đứng trong sân, nghêu ngao hát một bài ca của bọn trẻ, chợt cảm thấy có người đi đến. Quay phắt người lại, hóa ra là Âu Dương Nhi. Rồi, tôi bất ngờ khi thấy trên khuôn mặt thường ngày vẫn rạng rỡ nụ cười của cô ấy đầy nước mắt. Tôi vội vàng đi nhanh đến, hỏi:
– Âu Dương Nhi, cô sao thế?
– Tôi… không sao. – Âu Dương Nhi lắc đầu, đưa tay quệt đi nước mắt trên mặt. Đoạn, cô ấy cười, bảo tôi. – Hạ Mai, nếu như một ngày, cô yêu Lâm Mặc, cô phải là người mạnh mẽ nhất thế gian. Vật cản của cô, không phải tôi, cũng không phải người con gái nào trong làng này, mà người đó… chính là “cô ấy”. Tôi không đủ mạnh mẽ, cũng không đủ kiên trì. Vì vậy, tôi bỏ cuộc.
Nói đến câu cuối, tôi có thể cảm nhận được sự đau đớn trong tiếng nói của Âu Dương Nhi. Người con gái này, quả thật đáng khâm phục lắm. Tôi muốn mở miệng an ủi cô ấy, nhưng lại không biết nên nói gì mới phù hợp, đành lặng im nhìn nụ cười còn khó coi hơn cả khóc của cô ấy.
Một lát sau, Âu Dương Nhi vỗ vãi tôi, đi lướt qua tôi về phòng. Bỗng, cô ấy nói:
– Lâm Mặc… huynh ấy chính là thất bại lớn nhất trong cuộc đời tôi.
………….
Sáng hôm sau, Âu Dương Nhi rời khỏi khách trọ từ sáng sớm. Khi tôi dậy đã không thấy cô ấy ở đó. Lâm Mặc bảo rằng: “Lần sau gặp lại, Âu Dương Nhi nhất định sẽ sống một cuộc sống khác. Tốt hơn, vui vẻ hơn.”
Tôi nghĩ điều đó là chắc chắn rồi. Âu Dương Nhi là cô gái tôi cảm phục nhất.
………….
Cùng lúc đó, ở một khách trọ nào đó ở một nơi nào đó, có một cô nương mang dáng vẻ hoạt bát vui vẻ, mái tóc buộc bổng đuôi ngựa, eo mang kiếm ngắn ngồi ở bàn cười nói hào sảng:
– Tiểu nhị, mang ra đây chút gì ngon ngon một chút. Bổn cô nương hôm nay muốn ăn giải xui.
– Vị cô nương này, ăn nhiều thế, biết đâu không giải xui được thì sao? – Một giọng nói vang lên từ trên đầu. – Vừa hay, ta đây cũng đang đói, lại quên mang tiền rồi, chi bằng cô nương chia cho ta chút đồ ăn được không? Ta có nhiều may mắn lắm, sẽ hạ cố chia cho cô nương một chút.
Âu Dương Nhi ngẩng đầu lên. Trước mặt nàng, một nam tử đẹp trai lãng tử đang phe phẩy cây quạt. Đôi mắt như có hồn, cong lên theo nụ cười tươi quyến rũ.
– Ngươi là ai?
– Tại hạ mạo muội, tên Vũ Mạn Nam.
Đó là cuộc gặp gỡ đầu tiên của bọn họ, một hạt mầm mới đã được gieo từ khoảng khắc này. Âu Dương Nhi, có lẽ hạnh phúc của nàng đến rồi.
…………….