Hiệp nữ khuynh thành - Tập 1

Chương 5 part 1


Bạn đang đọc Hiệp nữ khuynh thành – Tập 1 – Chương 5 part 1

Chương 3
Diệp Mỵ Nhi nay đã là một thiếu nữ xinh tươi mơn mởn hết sức đáng yêu.
Nó và Huyền Diệu đang sửa soạn đi chơi phố. Vừa ra cổng phủ Thái úy thì xô phải một công tử trẻ tuổi hào hoa đang đi đến.
“Mắt mù hay sao mà không nhìn thấy tiểu thư này sắp bước ra? Chó khôn thì không ngáng đường. Sao chưa mau tránh sang bên!”
Chàng trai lạnh lùng nhìn Mỵ Nhi, nói: “Cái mồm sắc lẹm, nhưng chẳng rõ võ công ra sao?”
“Thế nào? Muốn đánh nhau chắc?” Huyền Diệu nói rồi kéo Mỵ Nhi sang bên. “Nhãi con mở to mắt ra nhìn xem, đây là nơi nào? Thích đánh nhau hả? Ta khuyên ngươi hãy biết điều, khi ta đây chưa nổi nóng thì cút ngay đi!”
Người ấy “hừ” một tiếng, tỏ ý coi thường.
Huyền Diệu Và Mỵ Nhi thì chưa kịp nhìn đối phương xuất chiêu ra sao, đã bị đối phương đánh ngã lăn quay.
Rồi người ấy chẳng thèm nhìn chúng, nói giọng lạnh tanh: “Hai ngươi hãy vào nói với lão tặc Diệp Tông rằng, con trai Hoằng Bá Thiên là Hoằng Ngạo đã trở về tìm lão báo thù.”
Hai đại hán đứng cửa, người to đùng như hùm beo định bước lên thì bị Huyền Diệu đứng dậy ngăn cản lại, tức tối nhìn người ấy, nói: “Ngươi mà dám đấu với ông nội của ta ư?”
Hoằng Ngạo lại “hừ”một tiếng, nói giọng khinh miệt: “Lão tặc Diệp Tông là ông nội ngươi ư? Thế thì nhà họ Diệp sắp tàn rồi. Không ngờ bọn cháu con lại kém cỏi không chịu nổi một đòn của ta.”
“Ngươi nói gì?”
Huyền Diệu mặt mũi đỏ gay, phẫn nộ trợn mắt, nhưng không dám tấn công, vì đối phương mạnh hơn nó rất nhiều.
Hoằng Ngạo lần ống tay áo lấy ra tờ Chiến thư ném vào mặt Huyền Diệu, nói: “Vào bảo lão tặc Diệp Tông, ta gửi Chiến thư cho lão. Sau ba ngày nữa nếu lão không dám ra ứng chiến thì ta sẽ san phẳng phủ Thái Úy này.”
Anh ta mắt đầy sát khí, tay nắm quyền rõ chặt, toàn thân phóng ra một trường khí cực mạnh khiến Huyền Diệu cứng đơ người đứng nghệt ra.
Nội lực thâm hậu như thế, chắc anh ta phải khổ luyện bao năm mới có đươc! Có lẽ Huyền Diệu có luyện cả đời cũng không đạt nổi đẳng cấp này.
Gã trẻ tuổi thân pháp nhanh nhẹn linh hoạt phi thường, tốc độ xuất chiêu nhanh như tên bắn, xung lực tức thì cực mạnh, các cao thủ bình thường không thể so sánh nổi.
Huyền Diệu hiện giờ chẳng phải thằng bé chỉ biết quậy phá như ngày trước, nó hiểu rằng phủ Thái úy đã gặp phải đối thủ.
Mỵ Nhi bước lại gần Huyền Diệu, nói: “Huyền Diệu huynh, ta phải làm gì? Có nên cho ông nội biết không?”
Huyền Diệu nghĩ ngợi, rồi nói: “Gần đây ông không được khỏe, chúng ta tạm thời đừng cho ông biết chuyện.”
“Ta vào gặp cha vậy!”
“Được!”
Câu chuyện về Hoằng Bá Thiên, Huyền Diệu và Mỵ Nhi hồi nhỏ đã từng nghe người trong phủ Thái úy nói đến.
Trên đại lục Ngọa Long này có ba vương triều lớn, là vương triều Đại Cương, vương triều Hoằng Lịch và vương triều Tấn.
Trong đó, vương triều Đại Cương và vương triều Hoằng Lịch tầm vóc vốn dĩ ngang nhau, nhưng sau khi Thái úy Diệp Tông đem quân đánh phá Hoằng Lịch, giết hoàng đế Hoằng Bá Thiên, thì vương triều Hoằng Lịch suy yếu mãi không khá lên được.
Kể từ đó vương triều Đại Cương trở thành bá chủ đại lục Ngọa Long.
Nghe nói vương triều Hoằng Lịch năm xưa chỉ là một đất nước rất nhỏ, cho đến đời Hoằng Bá Thiên mới trỗi dậy vươn lên.
Nghe nói Hoằng Bá Thiên có võ công siêu việt lại giỏi dùng binh, khắp đại lục Ngọa Long hầu như không có ai là đối thủ. Ông ta không ngớt đem quân chinh phục, thôn tính các tiểu quốc; từ đó vương triều Hoằng Lịch chiếm ngôi bá chủ toàn cõi Ngọa Long.
Rồi một ngày kia, bọn họ uy hiếp đến vương triều Đại Cương.
Trên đại lục Ngọa Long tức tinh cầu có tên là Lam Tử Tinh này, dường như mỗi thời kỳ lịch sử, mỗi con chữ ghi chép về nó đều nhuốm máu đào. Mấy triệu năm qua, dân chúng nước Đại Cương đều không ngừng tu luyện võ công, không ngừng nam chinh bắc chiến, đất này đã trở thành một cường quốc quân sự hùng mạnh nhất đại lục.
Diệp Tông là nhân vật có võ công hàng đầu của vương triều Đại Cương. Không thể tìm ra một Diệp Tông thứ hai. Diệp Tông khi đó còn chưa phải là Thái úy.
Ông vâng mệnh hoàng đế đem quân đi giao chiến với Hoằng Bá Thiên.
Hoằng Bá Thiên cao ngạo khác đời, bấy lâu vẫn bực mình vì không tìm được đối thủ xứng tầm, nay nghe nói Diệp Tông là võ sĩ số một của vương triều Đại Cương thì con tim đầy nhiệt huyết của Bá Thiên rộn ràng khôn xiết.
Ông bắn tin rằng, nếu bị Diệp Tông đánh bại, ông sẽ lui binh, không bao giờ quấy nhiễu vương triều Đại Cương nữa.
Cuộc giao đấu ấy diễn ra bốn ngày cho đến khi cả hai đều kiệt sức ngã lăn xuống đất không dậy được nữa, mới thôi.
Nhưng Hoằng Bá Thiên không thể ngờ ông phải bỏ mạng trong trận này.
Vương triều Hoằng Lịch cũng suýt nữa bị diệt vong.

Huyền Diệu và Mỵ Nhi cầm chiến thư bước vào phòng Diệp Chấn Bắc.
“Cha, thưa cha!”
Diệp Chấn Bắc đang ở sân sau luyện kiếm, nghe thấy tiếng Mỵ Nhi gọi, ông lập tức dừng chiêu thu kiếm, mau lẹ tung mình lên không trung rồi hạ xuống trước mặt Mỵ Nhi.
“Con tìm cha có việc gì à?”
“Thưa cha, cha còn nhớ hồi trước cha thường kể cho con nghe chuyện ông nội con đại chiến với Hoằng Bá Thiên không?”
“Thì sao?”
“Hôm nay con trai ông ta là Hoằng Ngạo tìm đến nhà ta, rồi đưa chiến thư; nói rằng, hẹn trong ba ngày, nếu ông nội con không ra ứng chiến, anh ta sẽ san phẳng phủ Thái úy.”
Nói rồi Mỵ Nhi cầm bức chiến thư từ tay Huyền Diệu đưa cho Diệp Chấn Bắc.
Chấn Bắc cau mày, mở chiến thư ra đọc lướt nhanh, nổi giận đùng đùng nói: “Tầm bậy! Thằng nhãi con không biết trời cao đất dày là gì! Chờ rồi xem ta sẽ xử lý nó.”
Chấn Bắc nắm chặt nắm tay, trong nháy mắt tờ chiến thư hóa thánh tro bụi.
“Chuyện này tạm thời đừng nói với ông nội con, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi ạ. Nhưng cha ạ, võ công của Hoằng Ngạo cao siêu khó lường, hôm nay ở ngoài cửa phủ, anh ta không mảy may tốn sức đánh con và anh Huyền Diệu ngã lăn.”
“Sao? Hắn dám đánh hai đứa ư? Có bị thương không?”
“Chúng con không sao cả. Anh ta không gây thương tích cho chúng con.”
Diệp Mỵ Nhi tỏ ra lo lắng, nói: “Cha ạ, võ công của Hoằng Ngạo rất thâm hậu, hay chúng ta nên nói với ông con?”
Chấn Bắc mặt sa sầm, nói: “Gì thế? Con lo rằng cha không hạ nổi hắn hay sao?”
Đứng trước đứa con gái cưng, ông không thể mất tư thế và càng không thể để nó coi thường. Cho nên ông phải đánh trận này.
Không những phải đánh mà nhất định phải đánh thắng!
Ông phải trở thành người anh hùng trong tâm trí của con gái!
Ông sẽ để cho Mỵ Nhi thấy rằng, trong phủ Thái úy này không chỉ Diệp Chấn Thiên có võ công cao cường, Nhị đệ chẳng qua là được Diệp Tông yêu thích nên được phong tướng quân; nếu cho tỉ thí một phen chưa chắc ông đã thua Nhị đệ!
Diệp Chấn Bắc đã sớm có mặt ở địa điểm thỏa thuận, lúc này xem thời gian đã sắp quá giờ mà Hoằng Ngạo đề ra. Ông bỗng cảm thấy đắc ý bật cười ha hả, nói: “Thằng nhãi Hoằng Ngạo nghe nói ta đến, nên hắn không dám ra ứng chiến cũng nên? Đồ nhát như cáy!”
Trong khi Chấn Bắc đang đắc ý thì một luồng khí cực mạnh tạt đến trước mặt ông, uy lực luồng khí thật ghê gớm, táp vào mặt ông đau rát, chẳng khác gì dao cứa.
“Công lực khá lắm!”
“Lão tặc Diệp Tông đâu rồi?”
“Nhà ngươi không xứng tỉ thí với cha ta!”
Hoằng Ngạo cười khẩy nhìn Chấn Bắc, nói: “Thì ra ngươi là con trai lão tặc Diệp Tông! Được, hôm nay ta sẽ giỡn với ngươi trước đã.”
Đôi mắt Hoằng Ngạo phóng ra hàn quang lạnh buốt, gã nhếch mép tỏ ý coi thường, cổ tay gã bất ngờ khẽ động thì đôi bàn tay đã xuất hiện hai thanh loan đao vươn dài.
Loan đao biến thành tia chớp xoay tròn bổ vào Chấn Bắc. Chấn Bắc lập tức sờ thắt lưng rút ra thanh nhuyễn kiếm chém vào loan đao đang phóng thẳng đến.
Hai thứ binh khí xoắn vào nhau làm một, không ngớt va đập, bắn ra những tia lửa điện chói mắt.
Hoằng Ngạo mặt sa sầm, nói: “Ngươi về gọi cha ngươi ra đây thì hơn.”
Vừa dứt lời, gã nhún mũi chân xuống nền đá rồi tung người bay lên không trung, hai thanh loan đao xoay tít bỗng quay trở về, Hoằng Ngạo đưa tay nắm lấy một cách dễ dàng.
Nhìn thấy làn sáng chói mắt phóng đến, Chấn Bắc vội lăn người sang bên, tránh thoát nhát đao nhưng cánh tay bỗng nhói đau kinh khủng.
Chấn Bắc đau đớn rú lên thảm thiết, sắc mặt trắng bệch, vội đưa tay kia lên bịt chặt vết thương. Lúc này ông mới nhận ra cánh tay mình đã bị chém đứt lìa.
“Hôm nay ta tạm thời không giết ngươi, ta tha mạng à về tâu với Diệp Tông. Mất cánh tay, là một lời cảnh cáo; nếu lão không dẫn xác ra ứng chiến thì chớ trách Hoằng Ngạo ta đây không khách khí!”
Diệp Chấn Bắc dẫu ngủ mê cũng không thể ngờ mình tung ra chưa đến ba mươi chiêu đã bị đối phương chém đứt một cánh tay, thế này thì còn mặt mũi nào trở về nhà nữa?
Ông nhìn cánh tay nằm trên mặt đất, đau khổ đến cùng cực. Kẻ sĩ thà chết chứ không thể chịu nhục.

Chấn Bắc nhặt thanh nhuyễn kiếm lên kề vào cổ mình, ông không còn mặt mũi nào quay về phủ Thái úy nữa.
“Cha ơi!”
Diệp Mỵ Nhi khóc òa chạy đến ôm lấy ông: “Cha làm gì thế này?”
“Mỵ Nhi, cha đâu dám nhìn mặt con nữa.”
“Bác ơi, chúng ta cứ trở về đã rồi hãy hay. Tại gã Hoằng Ngạo quá ư lợi hại, chứ chẳng thể trách gì bác.” Huyền Diệu chạy đến giằng lấy thanh nhuyễn kiếm trong tay Chấn Bắc, rồi điểm huyệt cầm máu cho ông.
Chấn Bắc nhìn hai đứa, nói: “Sao hai người lại ở đây?”
“Cha ạ, con thấy lo cho cha, nên mới cùng Huyền Diệu lén đi đến đây.”
“Mỵ Nhi.” Chấn Bắc rất cảm động, gục xuống đầu Mỵ Nhi khóc rống lên, đau khổ.
“Cha ơi, chúng ta về đi!”
“Đúng, ta về thôi bác ạ.”
Lúc này Diệp Chấn Bắc mới gật đầu với hai đứa.
Hai bên cổng lớn của phủ Thái úy đứng sừng sững hai đại hán mình cao bảy thước, cởi trần trùng trục; hai gã chẳng khác gì hai pho tượng đá, ánh mắt họ lạnh tanh quan sát mọi người qua lại. Gã đứng bên trái lưng gấu vai hùm, đeo một thanh chiến đao khổng lồ, gã đứng bên phải tay cầm thiết chùy nặng trăm cân.
Được làm việc cho phủ Thái úy ở vương triều Đại Cương, là một vinh dự rất lớn.
Vì ở đây có thể học được võ công tối cao vô thượng.
Nhìn thấy Diệp Chấn Bắc ủ rũ nhếch nhác bước lại, hai đại hán canh cổng đều giật mình kinh hãi, vội chạy lên hỏi: “Đại công tử?”
“Không sao.” Diệp Chấn Bắc hờ hững đáp, rồi đi thẳng vào.
Cả hai đại hán đều hoảng hồn, ở vương triều Đại Cương này, có mấy kẻ có thể chém đứt cánh tay Diệp Chấn Bắc? Và, dù có đủ công lực đánh bại ông ta thì cũng không dám ngông nghênh công khai đối đầu với phủ Thái úy.
Hắn là kẻ nào mà to gán đến thế?
Cả hai đại hán bỗng nhớ đến gã trẻ tuổi xuất hiện ở cổng phủ hôm nọ.
Kẻ đó chẳng mảy may tốn sức đã đánh ngã cả Huyền Diệu lẫn Mỵ Nhi, điều này chưa phải ghê gớm nhất, mà lợi hại nhất là lại không làm cho Huyền Diệu và Mỵ Nhi xước một mẩu da!
Diệp Chấn Bắc đi thẳng vào phòng của Diệp Tông, vừa bước qua cửa thì chạm trán ông ngay.
Diệp Tông kinh ngạc nhìn cánh tay Chấn Bắc, hỏi: “Chuyện gì thế này?” Ánh mắt của lão có nét phẫn nộ. “Đường đường là đại công tử của phủ Thái úy mà bị người ta chém đứt cánh tay, tin này lan truyền thì thiên hạ sẽ cười thối mũi! Kẻ nào đã ra tay thế này?”
“Cha…” Diệp Chấn Bắc định nói thì Diệp Mỵ Nhi đã mau miệng nói luôn: “Thưa ông, hắn là Hoằng Ngạo con trai của Hoằng Bá Thiên!”
Diệp Tông mặt sa sầm, nói: “Hoằng Ngạo?”
“Vâng. Chính là hắn. Cách đây ba hôm hắn đến phủ nhà ta đưa chiến thư, cha cháu nói ông đang không được khỏe, bảo chúng cháu không được nói cho ông biết chuyện. Rồi cha cháu tự đi ứng chiến, nào ngờ…”
“Thưa cha, con thật bất tài, xin cha cứ trách phạt.”
Ánh mắt Diệp Tông vẫn còn nộ khí nhưng đã vợi đi rất nhiều. “Con hãy lui về nghỉ ngơi đi!”
“Vâng, thưa cha!”
Diệp Tông lại nhìn Chấn Bắc, nói: “Con chờ đã.” Rồi lão lần trong người đưa ra chiếc chìa khóa giao cho Chấn Bắc, nói: “Khi nào vết thương đỡ hơn, thì đến hồ U U ngâm mình.”
Diệp Chấn Bắc rất cảm động. Đây là một vinh dự cao nhất dành ình.
Xưa nay tương truyền nước hồ U U có tác dụng hết sức thần kỳ, những ai bị thương, đến đó ngâm nước hồ thì vết thương sẽ rất chóng lành lặn trở lại.
Người khỏe mạnh bình thường, nếu được thường xuyên ngâm nước hồ thì sẽ trường thọ, tươi trẻ mãi không già.
Ngoài hoàng thượng ra, không ai được đến hồ U U, kể cả những đại công thần của vương triều Đại Cương cũng không được đến.
Nhưng hôm nay Diệp Tông lại đưa chìa khóa cho Diệp Chấn Bắc.
Chấn Bắc không xúc động sao được?

“Cha!”
“Đi đi!”
Ánh mắt Diệp Tông bỗng trở nên rất mực hiền từ, lão nói: “Mỵ Nhi, cháu hãy đi tìm Độc Cước thần y mời về đây để điều trị vết thương cho cha cháu.”
“Vâng ạ!”
Sau khi sắp xếp xong mọi việc, Diệp Tông hít vào một hơi thật sâu rồi đi về phía Thiên Vân Các.
Đã tám năm trời, chắc con bé đã học được kha khá rồi đây.
Diệp Tông đứng dưới sân nhìn lên Thiên Vân Các hồi lâu, rồi lấy chìa khóa mở cửa bước vào.
Lão vừa đặt một chân vào thì đã nghe thấy tiếng Diệp khuynh Thành gọi rất vang.
“Chào ông nội, ông đến à?”
Lão nhìn quanh bốn bề một lượt không thấy Khuynh Thành đâu, khóe miệng lão khẽ nhích cười ưng ý, rồi nói: “Xem ra tám năm qua cháu đã không lãng phí.”
Một bóng trắng lướt tới, Khuynh Thành đã đứng trước mặt Diệp Tông, nói: “Khuynh Thành đâu dám phụ lòng ông nội dành cho cháu.”
“Khuynh Thành cháu đã hiểu rõ thì tốt rồi.” Lão đưa tay xoa đầu Khuynh Thành. “Không ngờ cháu đã lớn nhanh thế này! Truyền âm đại pháp vừa rồi, cháu luyện rất tốt. Suýt nữa ta bị cháu che mắt, ta cứ tưởng cháu đang đứng bên cạnh ta.”
Khuynh Thành nhìn Diệp Tông, nói: “Ông đến lần này, chắc không chỉ đơn giản là đến thăm Khuynh Thành? Thời hạn mười một năm, cháu nhớ rất rõ, vẫn còn ba năm nữa.”
Diệp Tông cười vang, trìu mến nhìn Khuynh Thành nói: “Con bé này ít tuổi mà rất tinh quái! Từ bé đã rất láu cá, không ngờ nay lớn rồi mã vẫn láu cá như vậy!”
Diệp Khuynh Thành là ai?
Là đệ nhất sát thủ trong đội quân đánh thuê!
Nếu không có năng lực quan sát nhạy bén, thì nó đã bỏ mạng vô số lần rồi.
“Ông ơi ông mau nói đi?”
Diệp Tông hít vào một hơi thật sâu, rồi nói: “Phủ Thái úy gặp chuyện rắc rối. Ta cũng không rõ có thể đánh thắng trận này hay không. Nếu thua, thì cháu đi đến biên ải tìm cha cháu. Ta hy vọng cha cháu sẽ chấn hưng uy danh oai hùng của phủ Thái úy.”
Khuynh Thành bỗng thấy kinh ngạc, kẻ địch nào đáng sợ như thế, chúng có thể khiến cho ông nội phải hoang mang?
“Thưa ông, có thể có kẻ đủ sức tiêu diệt phủ Thái úy hay sao? Chúng nên biết, ở vương triều Đại Cương này, ngay hoàng thượng cũng phải kính nể nhà ta kia mà?”
“Khuynh Thành à, có rất nhiều sự việc cháu chưa biết. Kẻ địch của chúng ta không đơn giản như cháu tưởng tượng đâu.”
“Ông đang là cao thủ nhất nhì của vương triều Đại Cương, thì còn có kẻ chán sống nào dám đến phủ nhà ta làm càn? Nhất là nhà ta vẫn còn…”
Diệp Tông hơi ngạc nhiên, nói: “Vẫn còn gì?”
Khuynh Thành xưa nay chưa từng thấy Diệp Tông nói với ai về các vị Lão tổ tông, cho nên nó mỉm cười vỗ ngực nói: “Vẫn còn có cháu nữa kia mà?”
Khuynh Thành từ bé đã nhận ra rằng người của phủ Thái úy đi đến đâu, ít nhiều cũng được người ta kính nhường.
Và cũng chưa từng có ai dám đến phủ Thái úy giở trò càn rỡ. Chính hoàng đế Đại Cương cũng rất nể phủ Thái úy.
“Khuynh Thành à, cháu cứ nhớ lời ông dặn. Nếu thấy phủ nhà ta có chuyện gì đó bất ổn, thì cháu cứ lén ra, đi tìm cha cháu. Hiện nay bác cả cháu đã tàn phế, ông cũng đã già; khi cần thiết, phải liên kết với Tam thúc của cháu, xem xem có thể đối phó với kẻ địch không.”
Khuynh Thanh bất giác thấy tò mò, một cao thủ ra sao mà ngay ông nội cũng không địch nổi hắn, ngay Tam thúc cũng chưa chắc đánh thắng hắn?
Diệp Chấn Bắc tuy chưa nằm trong nhóm 5 cao thủ thượng thặng của vương triều Đại Cương nhưng ít ra cũng nằm trong nhóm 10.
Hai đại cao thủ liên kết không địch nổi kẻ đó, có lẽ hắn phải rất cao siêu?
“Ông ơi, hắn là ai?”
Diệp Tông thở dài, dắt Khuynh Thành bước lên tầng trên, vừa đi vừa nói: “Chuyện này xảy ra từ rất nhiều năm về trước. Phụ thân của hắn cũng được coi là bậc kiêu hùng thời đó, chỉ hiềm lão ta lắm thủ đoạn hèn hạ, đã giao hẹn là tỉ thí công bằng, nếu ông thắng lão thì lão phải lui binh.
Nào ngờ sau khi ông đánh bại lão rồi, thì lão lại đánh lén ông, vì thế ông mới giết lão. Lão phải chết, ông cũng rất buồn. Anh hùng tiếc cho anh hùng là thế, hiểu không?
Dù hắn là đối thủ của mình, hắn luôn lăm le hại mình, thì mình vẫn mong hắn được sống. Vì hắn là đối thủ duy nhất của mình.”
Diệp Tông thở dài thườn thượt. “Hồi đó phụ thân của ông, tức cụ nội của cháu, dặn ông rằng nhổ cỏ phải nhổ cả rễ, phải giết cả con trai lão đi, nhưng ông không nhẫn tâm; nào ngờ ngày nay hắn lại đến tìm ông để trả thù cho cha hắn.”
“Ông ạ, cha hắn còn không địch nổi ông, nữa là hắn, hắn đâu có thể là đối thủ của ông?”
“Khuynh Thành à, nay ông tuổi đã cao, chẳng được như xưa nữa. Mặt khác, từ lâu ông vẫn bí mật sai người đi dò la tung tích của con cháu Hoằng Bá Thiên.
Mục đích là để tránh bọn họ sau này bất ngờ trả thù, nhà ta sẽ trở tay không kịp. Nhưng các do thám của ông phái đi đều bị thủ tiêu một cách bí mật, cho nên không thể tra ra bất cứ manh mối nào.
Khuynh Thành! Chỉ riêng chuyện đó, đã không cho phép nhà ta coi thường bọn họ. Nay hắn đến tận đây, chắc chắn đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi.”
Đối phương quả là lợi hại, đã giết sạch các thám tử mà Diệp Tông sai đi dò la.
Thế thì có thể khẳng định rằng, trong phủ Thái úy này có người của chúng nằm vùng, và phải là kẻ rất được Diệp Tông tin cậy. Nếu không, chúng không thể giết hết các thám tử mà ông của đi.

Xưa nay Khuynh Thành rất biết các trò chơi gián điệp và phản gián.
Chớ nên tin, một tập đoàn nào đó rất tầm cỡ, nhưng nếu không có mạng lưới thông tin hùng mạnh thì dù có thực lực nó cũng chỉ là cái mẽ, thực lực đó chỉ để trưng bày chứ không có tác dụng gì.
“Ông ạ, ông định sẽ làm gì?”
“Hoằng Ngạo đã đưa thư khiêu chiến thì ông phải ra ứng chiến.”
Ứng chiến, cũng tức là Diệp Tông rất có thể tử trận.
Không! Diệp Khuynh Thành này không chấp nhận đứng nhìn người mình phải bỏ mạng!
Ngày xưa đã thế thì ngày nay cũng vậy.
Huống chi, người ấy lại là ông nội mình.
“Ông đi, xin ông cho cháu đi cùng.”
“Cháu chớ tùy tiện như thế, hãy nhớ lời ông dặn.”
Diệp Tông nhìn Khuynh Thành hồi lâu, rồi xoay người bước ra.
Nhìn bóng ông nội già nua bước đi, Khuynh Thành thầm hứa với mình, nhất định phải bảo vệ cái gia tộc này bằng được.
Dù nhà này không có mấy người quan tâm thương yêu mình, nhưng ít ra ông nội và cha mình lại rất tốt với mình.
Ông nội không hề hắt hủi, lại còn cho Khuynh Thành cơ hội.
Cô bé vô cùng cảm kích.
Diệp Tông gọi toàn thể mọi người đến đại sảnh trong Đan Thanh Viện.
Diệp Tông trang nghiêm ngồi ghế trên, đưa mắt nhìn khắp lượt, rồi nói: “Hẳn mọi người đã biết cả rồi, ta không nói thêm gì nữa. Hôm nay gọi các cháu con đến, ta muốn nói rằng, nếu ta không thể sống trở về thì mọi người hãy giải tán.”
Ai ai cũng kinh ngạc. Diệp Chấn Nam bước ra đầu tiên, nói: “Thưa cha, tuyệt đối không thể như thế. Phủ Thái úy đã gây dựng bao năm, không thể bị hủy hoại trong một ngày!”
“Đúng thế, thưa cha, tuyệt đối không thể!” Diệp Chấn Bắc cũng đứng lên thưa.
“Ta đâu muốn như vậy? Kể từ sau khi vương triều Đại Cương thành lập, phủ Thái úy cũng đã tồn tại vài trăm năm, các ngươi cho rằng ta muốn nhìn thấy cơ nghiệp tổ tiên gây dựng tan tành trong chốc nát hay sao?
Nhưng lần này thì khác, ta có linh cảm chẳng lành, linh cảm chưa từng có. Ta cảm thấy đối thủ của chúng ta đáng sợ hơn rất nhiều so với chúng ta tưởng tượng.”
Vị thế của phủ Thái úy trong vương triều Đại Cương này là thế nào, vương triều Hoằng Lịch và vương triều Tấn đều rất hiểu. Thế mà bọn họ dám công khai chiến chúng ta! Nếu chúng không đủ tự tin thì đâu dám mạo hiểm để chuốc lấy tai họa tày trời?
Huống chi, hơn mười năm qua Hoằng Ngạo không hề hiện thân, khi Hoằng Bá thiên tử trận năm xưa, hắn mới chỉ là đứa trẻ lên 5.
“Cha ạ, chi bằng chúng ta gọi Nhị đệ trở về?“
“Không! Tuyệt đối không nên.”
Diệp Tông ưng nhất là người con trai thứ Diệp Chấn Thiên. Chỉ cần Diệp Chấn Thiên vẫn còn, thì lão tin rằng nhà họ Diệp vẫn sẽ có ngày phục hưng rạng rỡ.
Mấy năm nay Diệp Chấn Thiên đi biên ải đánh trận bảo vệ cương thổ đất nước, mặt khác cũng được tu luyện nhiều hơn.
Tám năm qua Diệp Chấn Thiên đã đạt đến đẳng cấp Kiếm sĩ hậu kỳ. Chỉ cần qua được Kiếm sĩ đại viên mãn thì Chấn Thiên sẽ trở thành nhân vật tu tiên chân chính.
Cho nên, dù sao cũng không được gọi Chấn Thiên quay về. Chỉ cần Chấn Thiên vẫn còn sống thì nhà họ Diệp vẫn còn hy vọng.
Con người trong vương triều Đại Cương rất coi trọng tu luyện võ công, bất kỳ ai cũng khát vọng sẽ trở thành Kiếm vương, trở thành cao thủ mạnh nhất ở cầu Lam Tử Tinh này. Khi đó họ sẽ là người duy nhất có thể đạt đến cảnh giới tu tiên.
Vương triều Đại Cương lập nên đã mấy trăm năm, nhưng những người tu chân thành công thì quá hiếm hoi. Đây cũng là nguyên nhân tại sao nhà họ Diệp lâu nay luôn luôn cường thịnh.
Đã có được sự phù hộ của Thượng tiên, thì người bình thường ai dám liều lĩnh xâm phạm?
Diệp Chấn Bắc do dự, ngẫm nghĩ rồi nói: “Thưa cha, hay là…”
“Không! Chuyện này tạm chưa làm phiền đến Lão tổ tông. Vả lại, Lão tổ tông thường vân du bốn phương, đâu có thể nhanh chóng tìm thấy Người được?”
“Cha ạ, gã Hoằng Ngạo ăn gan hùm hay sao mà dám càn rỡ, công khai khiêu chiến với nhà họ Diệp chúng ta?”
Diệp Tông khẽ vuốt râu, cau mày, nói: “Theo ta xét đoán, có lẽ Hoằng Ngạo đã tu đến Kiếm sĩ trung kỳ, ngang tầm với ta rồi. Nay hắn dám ngông nghênh đến tận nhà này khiêu chiến, chắc chắn phải có cao nhân đứng sau nâng đỡ hắn; cao nhân ấy cũng đẳng cấp ngang tầm Lão tổ tông nhà chúng ta.”
Diệp Chấn Bắc và Diệp Chấn Nam cả kinh, trên tinh cầu Lam Tử Tinh này còn có người lợi hại hơn Lão tổ tông nhà họ Diệp ư?
“Liệu cha có nhầm không? Chúng ta chưa từng nghe nói vương triều Hoằng Lịch và vương triều Tấn đã có bậc Thượng tiên.”
Diệp Tông đón lấy chén trà a hoàn Ngân vừa dâng, nhấp một hụm, lão rất thất vọng nhìn bọn con cháu, nói: “Đã có Thượng tiên, người ta sẽ khua chiêng trống, bày đại tiệc ăn mừng bay ngày ba đêm, cho thiên hạ đều biết hay sao?
Càng là cao thủ lại càng kín đáo, bởi lẽ càng bí hiểm thì lại càng cao thâm khó lường. Có thế mới gọi là cao thủ, và họ mới có thể sống bình an để tiếp tục tu luyện.
Nếu cứ như các ngươi, chỉ gặp chút vấn đề là đã không ngồi yên, thì sau này đâu có thể thành nghiệp lớn, đâu có thể làm rạng rỡ tổ quốc uy?”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.