Bạn đang đọc Hiệp nữ khuynh thành – Tập 1 – Chương 31 part 2
Tuy nhiên, sự cám dỗ của tiên khí khiến hắn quên cả sinh tử.
“Giết nó! Đoạt lấy tiên khí của nó!”
Hữu Hổ vận linh thức truyền âm.
Tả Long đêm ngày vẫn mơ ước có được một thứ tiên khí.
Gã vốn là người bình tĩnh, nhưng lúc này đầu hắn cũng phát sốt.
“Thực đúng với ý ta!”
Cả hai tên bỏ Diệp Viễn, nhất tề xông vào đánh Diệp Chấn Thiên.
Tiên khí!
Đó là tiên khí!
Tuy chúng chưa bao giờ nhìn thấy tiên khí cả.
Nhưng trực giác đã mách bảo chúng, đó chính là tiên khí.
“Vù…”
Hữu Hổ giẫm chân phi kiếm bay vút lên cao.
Tả Long nhảy vọt lên với khí thế cực mạnh.
Hai gã, một trên một dưới phối hợp chặt chẽ, kín tuyệt đối.
Tiên khí! Kể cả với sức mạnh sẵn có của bọn chúng, dẫu phi thăng lên tiên giới cũng chưa chắc có được một báu vật quý giá như thế này.
Bảo chúng không choáng ngợp sao được?
Phải liều!
Dù bị trọng thương thì cũng phải đoạt được tiên khí!
Tả Long và Hữu Hổ đã lên cơn, vì tiên khí, dẫu bị trọng thương thì cũng đáng.
Hai gã tu chân hùng mạnh một khi liều mình thì sức công phá của chúng sẽ khác hẳn lúc nãy.
“Giết hắn đi, thì linh khí thượng thặng trong tay ta sẽ thuộc về các ngươi.”
Tả Long hô lên với bọn Bóng Mờ còn lại.
Linh khí thượng thặng!
Bọn người còn lại dường như đã quên lúc nãy đồng bọn của chúng đã chết thảm ra sao.
Linh khí thượng thặng!
Đầu óc chúng lúc này chỉ quay cuồng bốn chữ linh khí thượng thặng.
Trong khoảnh khắc.
Toàn bộ bọn Bóng Mờ vù vù bay về phía Diệp Chấn Thiên.
Diệp Chấn Thiên bỗng chốc không thể thi triển quyền cước gì được nữa.
Rất nhanh chóng, ông bị hơn chục tên sát thủ tuyệt mật ấy vây chặt.
Dù có tiên khí trong tay, muốn phá vây thì vẫn không phải chuyện dễ.
Bởi lẽ, công lực của ông không thể hơn bọn chúng.
Tốc độ đương nhiên cũng không nhanh bằng chúng.
Nhưng, chúng muốn hại ông.
Thì dường như vẫn là điều không thể.
Diệp Viễn thấy tình thế như vậy, bèn linh thức truyền âm cho Diệp Bái và Diệp Thành.
“Cùng tấn công hai tên cao thủ, giúp Nhị thúc của các cháu phá vây!”
“Vâng!”
Diệp Bái và Diệp Thành nhận được tin tức.
Lập tức ngự kiếm phi hành, nhằm vào Tả Long và Hữu Hổ xuất chiêu.
Diệp Viễn nấp đằng sau Diệp Bái.
Diệp Bái che khuất cho ông.
Tả Long và Hữu Hổ mắt đỏ ngầu.
Chỉ lăm le cướp cho được tiên khí.
Nhưng lại không chú ý đến Diệp Viễn đang ẩn phía sau lưng Diệp Bái.
Tả Long tung một quyền về phía Diệp Bái.
“Ngươi chết đi!”
Diệp Viễn hét lên một tiếng, kéo ngay Diệp Bái sang bên, tiên khí cấp thấp của ông lập tức phóng thẳng vào bàn tay Tả Long.
“Đồ bỉ ổi!”
Tả Long bất chấp bàn tay đã bị đâm thủng.
Gã nhanh chóng cầm máu.
Rồi điên cuồng xông vào đánh Diệp Viễn.
Gã đã nổi khùng đỏ mắt.
Mỗi lần tấn công đều vận hết toàn lực.
“Ngươi chết đi!”
Đôi mắt Tả Long đỏ như máu, nội lực sôi sục, phóng ra sức công phá cực đại nhằm vào Diệp Viễn.
Nếu lão già này không chết thì bọn chúng không còn cơ hội tiêu diệt Diệp Chấn Thiên để đoạt lấy tiên khí.
Diệp Viễn đã tòng quân ngay từ thời kỳ vương triều Đại Cương mới kiến tạo.
Về sau ông mới ẩn cư để tu chân.
Cho nên ông chiến đấu rất thông minh.
Ông luôn tìm cách vận dụng thay đổi chiến thuật.
“Chớ chạy!”
Tả Long hận Diệp Viễn thấu xương, gã hét lên rồi truy sát ông.
Lão khọm này khiến gã tức muốn chết!
Không đánh lão.
Thì lão lao đến cắn trộm.
Nếu đánh lão.
Thì lão phủi đít chạy rõ nhanh.
Công lực của hai bên vốn dĩ ngang ngửa không hơn không kém.
Chỉ có Tả Long có sức công phá vượt trội. Còn về tốc độ thì hai bên na ná nhau.
Diệp Viễn thì lại không trực diện giao đấu. Cứ tình thế này.
Thì Tả Long cũng tạm thời không làm gì nổi lão ta.
Bỗng nhiên.
Phía sau vọng lại tiếng kêu thảm thiết.
Một cánh tay của Hữu Hổ đã bị Diệp Chấn Thiên chém đứt lìa rơi xuống.
“Nhị đệ!”
“Ta không sao. Giết hắn đi! Tốc chiến tốc thắng!”
Hữu Hổ dường như không hề bận tâm cánh tay bị chém đứt.
Cứ như là cánh tay ấy không phải của hắn!
Trái lại, hắn càng điên cuồng xông vào đánh Diệp Chấn Thiên.
Diệp Chấn Thiên không ngờ thằng cha này đã mất một tay mà vẫn có thể phát ra uy lực mạnh như vậy.
Một tay còn lại cầm kiếm, mà hắn đã mấy lần suýt nữa tập kích thành công.
Một làn khí cực mạnh màu tím luôn bao bọc quanh người hắn.
Xem ra, hắn đang định liều chết giáng đòn tấn công cuối cùng.
Diệp Bái và Diệp Thành còn trẻ, công lực chưa cao.
Bị mấy tên Bóng Mờ khống chế rõ chặt.
Điều đáng ngại nhất là cả hai cậu đang ở thế hạ phong.
Nếu không được ứng cứu.
Chỉ e…
Diệp Chấn Thiên còn chưa kịp nghĩ kỹ.
Thì một đạo khí lưu màu tím đã khuếch tán đến.
Làn khí cực mạnh, đậm mùi chết chóc.
Nếu chưa từng trải qua trăm trận, thì e ông đã bị ngạt thở bởi thứ sát khí tuyệt mệnh này cũng nên.
Gay rồi!
Lão tổ tông gặp nguy hiểm.
Diệp Chấn Thiên nhìn về phía Diệp Viễn.
Ông đã đoán không sai.
Diệp Viễn đang bị tấn công liên tục.
Phải làm gì đây?
Nếu không ra tay ngay, chỉ e Lão tổ tông…
Diệp Chấn Thiên cuống lên.
Bất chấp sinh tử, ông lao vào Hữu Hổ.
Thân thể ông bỗng bùng phát một sức mạnh đáng sợ.
Tốc độ phi thường. Tốc độ mà Kiếm sư sơ cấp như ông lẽ ra không thể có.
Nhưng… ông đã đột phá được!
Đúng vào lúc này ông lại có thể đột phá được! Ông đã lên cấp độ Kiếm sư trung cấp.
Sắc mặt của Hữu Hổ bỗng chuyển sang tái nhợt.
Hắn còn chưa kịp hoàn hồn.
Thì thanh kiếm xích hồng đỏ thắm trong tay Diệp Chấn Thiên đã đâm xuyên qua người hắn.
Tốc độ đáng sợ của đối phương khiến hắn không thể tránh kịp.
“Nhị đệ!”
Tả Long phẫn nộ gào lên.
“Giết Nhị đệ của ta, ta sẽ bắt tất cả các ngươi phải chết theo nó!”
Trên mặt Tả Long nổi gân xanh căng cứng.
Sát khí khủng khiếp bào trùm toàn thân hắn.
Không một chút do dự.
Không có chiêu thức đẹp mắt.
Chỉ có tàn sát bất cần tính mạng.
Dù có bị trọng thương hắn cũng không sá gì.
Hắn tung một quyền về phía Diệp Chấn Thiên, uy lực dường như không gì sánh nổi.
Nhưng thực ra chỉ là đánh dứ.
Hắn bất ngờ xoay người. Mũi kiếm đã chọc xuyên vai Diệp Viễn.
“Lão già hãy nhận cái chết!”
“Lão tổ tông!”
Diệp Chấn Thiên kinh hãi.
Tức tốc bay đến, tay nắm tiên khí.
Diệp Chấn Thiên cảm thấy mình thở hít cũng khó khăn.
Nhà họ Diệp chỉ còn lại ngần này người.
Ông không thể để bất kỳ ai xảy ra bất trắc.
Ông lao về phía trước, tốc độ cực nhanh.
Đưa tay tóm lấy Tả Long, nhấc hắn lên, song quyền tới tấp nện chẳng khác gì du long xuất động[1]. Đồng thời với một tiếng gầm giận dữ là một quyền cực nặng táng vào người Tả Long.
[1] Rồng bơi ra khỏi hang.
“Ngươi đánh Lão tổ tông nhà ta bị thương, ta sẽ bắt ngươi chết thê thảm.”
Trong nháy mắt.
Thân xác Tả Long bay lên.
Rồi nặng nề rơi uỵch xuống đất.
Mặt đất lõm xuống thành một cái hố to.
Bọn Bóng Mờ còn lại nhìn thấy tình thế này đứa nào cũng kinh hãi.
Vậy là cục diện đã khác trước.
Nếu cố đấm ăn xôi, tiếp tục giao tranh một cách vô nghĩa thì cái chết sẽ đến với chúng.
Cả bọn nhìn nhau, ra hiệu, hiểu ngầm.
Tả Long nằm dưới đất chật vật nhổm dậy đứng lên.
Đôi mắt hắn nảy lửa.
“Diệp Chấn Thiên, ta sẽ liều với ngươi!”
Tả Long nắm chặt hai quyền, đôi mắt lồi ra thụt vào.
Chân giậm một phát, người đã lăng không bay lên.
Chiêu thuật của Tả Long thực đáng sợ.
Sự hủy diệt cũng nằm trong đó.
Linh khí hạng trung phẩm trong tay hắn đâm thẳng vào Diệp Chấn Thiên.
Không có hư chiêu dền dứ.
Chỉ độc một chiêu.
Hắn chỉ cần một chiêu này.
Nhưng Diệp Chấn Thiên không hề hoang mang.
Thằng cha này lao đến, thì rõ là đến để nhận lấy cái chết.
Ông vung tiên khí trong tay đâm thẳng vào Tả Long.
Bất thình lình.
“Rắc…” những tiếng xương vỡ nát. Bàn tay trái của Tả Long múa lên như bay lượn, tóm được tay phải Diệp Chấn Thiên và bóp vụn cổ tay.
Cũng đúng vào lúc này.
Thân hình Tả Long từ từ đổ vật xuống.
Mũi kiếm màu đỏ sẫm của Diệp Chấn Thiên đã thọc trúng ngực hắn.
Nhưng, vẻ mặt hắn vẫn không một chút đau khổ.
Trái lại, là một nét cười tàn nhẫn.
“Diệp Chấn Thiên, nếu ngươi không nhờ vào tiên khí thì hai huynh đệ ta cũng không thể bị chết ở đây.
Tuy ta chết bởi tay ngươi, nhưng ngươi cũng đừng hòng sống nổi.”
Cổ tay Diệp Chấn Thiên nhức đau kinh khủng. Đồng thời.
Ý thức của ông cũng dần tan biến.
Vừa nãy Tả Long không chỉ bóp vỡ cổ tay phải của ông, mà còn trực tiếp chích chất kịch độc nằm sẵn trong tay hắn vào cánh tay của Diệp Chấn Thiên. Tốc độ của hắn cực nhanh cực chuẩn.
Cũng không một chút do dự.
Ngay khi hắn rơi vật xuống đất, hắn đã bị nội thương.
Hắn biết, ưu thế của bọn hắn đã tàn.
Cuộc chiến này thương vong nặng nề thê thảm.
Ba mươi sáu Bóng Mờ, không kể bốn đứa đã về cung, chẳng còn lại mấy đứa.
Nhưng cũng còn may, đối thủ không ở thế chiếm ưu thế tuyệt đối.
Diệp Viễn bị thương.
Diệp Chấn Thiên mất một cánh tay, lại trúng chất kỳ độc, nếu không có thuốc giải độc của riêng hắn, thì Chấn Thiên chỉ còn cách chờ chết.
“Nhị thúc!”
“Nhị bá!”
“Chấn Thiên!”
Ba người đồng thanh gọi.
Và chạy như bay đến với ông.
Nhưng Diệp Chấn Thiên không nghe thấy gì hết.
Thân thể ông từ từ đổ vật xuống đất.
Diệp Thành tức giận túm ngực áo gã Tả Long.
“Thằng khốn, mau đưa thuốc giải độc ra đây!”
“Muốn có thuốc giải? Được! Nếu tha cho ta thì ta đưa cho!”
“Chỉ cần ngươi đưa ta thuốc giải, ta sẽ tha cho ngươi.”
Tả Long giả bộ sắp lấy thuốc ra, và bất ngờ táng cho Diệp Thành một chưởng cực mạnh.
Cự ly rất gần như thế.
Tốc độ thì quá nhanh.
Lại hoàn toàn bất ngờ.
Diệp Thành hết cách tránh.
Cậu ta hộc máu mồm, người bắn ra xa hơn chục thước.
“Ha ha… Tả Long ta thế là đủ, thế là đủ rồi!”
“Ùng” một tiếng.
Toàn thân hắn máu me bắn ra bốn phía.
Hắn đã kích nổ để tự sát.
Diệp Viễn và Diệp Bái tuy đã dạn dày chốn sa trường, nhưng đều chưa từng trông thấy ai dám tàn độc với chính mình như thế này.
Bóng Mờ!
Thực không hổ danh là một Bóng Mờ!
Những tử sĩ do hoàng thượng đích thân huấn luyện ra quả là khác thường.
Xem ra phen này người nhà họ Diệp gặp rắc rối thật rồi.
Các Bóng Mờ khác đã chạy mất dép từ trước khi Tả Long tấn công Diệp Chấn Thiên.
Nếu chúng biết kết cục sẽ là thế này thì chúng sẽ không bỏ đi.
“Diệp Thành, thế nào rồi?”
Diệp Bái vội chạy đến đỡ Diệp Thành đứng dậy.
Diệp Thành đôi môi tím ngắt, triệu chứng cũng hệt như Diệp Chấn Thiên.
Xem ra, họ cùng bị trúng một loại độc dược.
“Lão tổ tông, ta nên làm gì bây giờ?”
“Cứ đưa cả hai vào trong đã!”
Diệp Viễn đứng lên, bước đến chỗ xác Tả Long nổ, nhặt cái nhẫn không gian và linh khí thượng thặng của hắn.
Rồi ông lại bước đến bên Hữu Hổ, cũng thu nhặt nhẫn không gian và linh khí của hắn. Sau đó ông mới bế Diệp Chấn Thiên vào trong.
“Lão tổ tông, nhị thúc của cháu và Diệp Thành thế nào rồi?”
“Cả hai đều trúng độc Bách Nhật Tán, không thể bị chết ngay đâu. Nhưng nếu sau một trăm ngày vẫn không tìm ra thuốc giải… thì chết, không thể khác được.”
Diệp Bái băng bó cho Diệp Viễn, cậu ta phát hoảng, hỏi ông: “Lão tổ tông có biết ở đâu có thể có thuốc giải không ạ?”
Độc dược Bách Nhật Tán lại có điều rất oái oăm của nó.
Người sử dụng Bách Nhật Tán để hạ độc, có thể cho thêm vào nó bất cứ chất độc nào khác, mà hiệu lực của Bách Nhật Tán vẫn không thay đổi.
Nhưng lại trở thành một công cụ để khống chế nạn nhân.
Chỉ còn cách phải tìm đến người hạ độc thì mới giải trừ được độc dược ấy.
Nếu không… nếu dùng nhầm thuốc giải.
Thì cũng vẫn là bỏ mạng.
Cơ hội chỉ có một lần.
Cho nên, ở vương triều Đại Cương, phàm những người hay dùng độc dược, không ai là không kinh hãi khi nhắc đến Bách Nhật Tán.
Diệp Bái không ngờ gã Tả Long lại độc ác như vậy.
Tình hình này, thì Diệp Chấn Thiên và Diệp Thành chỉ còn cách chờ chết mà thôi.
“Xin Lão tổ tông nhất định phải tìm cách cứu Nhị thúc của cháu và Diệp Thành!”
Đâu phải Lão tổ tông không muốn cứu.
Mà thực tế là ông cũng không thể làm gì được.
Ông thở dài, lắc đầu bế tắc, bước ra ngoài.
Không ngờ nhà họ Diệp lại mắc phải kiếp nạn này.
Ông trời muốn bắt nhà họ Diệp tiêu vong hay sao?
Diệp Bái cũng từ trong nhà bước ra theo.
Nhìn vẻ buồn rầu của Lão tổ tông. Cậu ta nói: “Lão tổ tông! Cháu muốn đi tìm em Khuynh Thành.”
“Không được đi đâu hết! Cháu ra ngoài thì sẽ là tự chui đầu vào rọ ngay.
Chắc chắn ở ngoài kia chúng đã giăng thiên la địa võng chờ chúng ta rồi!”
“Nhưng em Khuynh Thành…”
Diệp Viễn nhìn cậu ta bằng ánh mắt kiên định.
“Cháu cứ yên tâm, bọn chúng không thể hại nổi Khuynh Thành. Ta tin rằng Khuynh Thành sẽ đến tìm chúng ta. Diệp Bái, cháu có tin Lão tổ tông này không?”
Trong con mắt của Diệp Bái, Lão tổ tông là người nhà trời!
“Cháu đương nhiên rất tin Lão tổ tông.”
“Thế thì cháu cứ ngoan ngoãn chịu khó mà ở đây.”
Diệp Viễn cầm linh khí thượng thặng của Tả Long ném cho Diệp Thành.
“Và, kể từ nay cháu hãy luyện võ công cho thật tốt. Chúng ta vẫn còn một cuộc ác chiến nữa.”
Nhà họ Khương của vương triều Đại Cương, ai ai cũng là ác quỷ máu lạnh tàn ác độc địa, khát máu.
Bọn họ đã nhằm vào người nhà họ Diệp chúng ta.
Một khi chưa tận mắt nhìn thấy những người này rơi đầu thì họ không thể ngồi yên.
Cho nên Diệp Viễn đoán rằng không đến bảy ngày nữa.
Sẽ có một bọn sát thủ thứ hai đến đây giết họ.
Ông nhắm mắt, hít vào một hơi thật sâu.
“Mong sao, Khuynh Thành có thể đến kịp thời, nếu không… tất cả chúng ta sẽ chấm hết.”