Bạn đang đọc Hiệp nữ khuynh thành – Tập 1 – Chương 27 part 2
Hồng Y không muốn làm vướng chân Khuynh Thành.
Sau khi sắp đặt mọi thứ ổn cả rồi.
Khuynh Thành ngự kiếm phi hành về hướng hoàng cung vương triều Đại Cương.
Là bề tôi thì phải tuân theo quy củ và lễ nghi của bề tôi.Tuy Khuynh Thành rất không muốn quỳ trước hoàng đế của cái vương triều nhí nhố này.
Nhưng vì cô là người nhà họ Diệp.
Nên cô vẫn cứ làm đầy đủ.
Hoàng cung của vương triều Đại Cương thực uy nghiêm, tráng lệ.
Tất cả mọi nơi mọi chốn đều tỏ rõ sự giàu có của vương triều.
Trong tẩm cung, xà ngang xà dọc trên mái đều làm bằng gỗ đàn hương.
Tường pha lê, gắn ngọc bích làm đèn.
Ngọc trai xâu lại làm rèm.
Chân cột kê trên vàng khối.
Trong điện, trên nóc treo một quả cầu Minh Nguyệt khổng lồ thả xuống, rực rỡ lung linh, chẳng khác gì một vầng trăng sáng.
Nền điện lát bạch ngọc, khảm thêm vàng và ngọc, lại còn khắc chìm xuống nền để tạo hình sen.
Những đóa hoa sen với năm cuống chụm lại, những cánh sen hồng tươi lung linh như thật.
Ngay nhụy hoa cũng mơn mởn đáng yêu, dù chân trần bước lên cũng thấy ấm áp.
Tất cả đều dùng ngọc quý Lam Điền gọt giũa chạm khắc mà nên, có cảm giác mỗi bước đi đều nở ra hoa sẽ ngọc, sự xa hoa hoàn toàn có thể sánh với hình ảnh “Phan Ngọc Nhi bộ bộ kim liên[3]” năm xưa.
[3] Lam Điền: thuộc Tần Lĩnh Bắc Lộc, Trung Quốc, xưa nay là mỏ đá quý. Phan Ngọc Nhi, một ái phi của Tùy thiếu đế, được coi là người đẹp “hễ bước đi thì hoa sen nở dưới chân”.
Nghệ thuật tinh xảo đỉnh cao tuyệt mỹ.
Khuynh Thành lần đầu tiên được nhìn thấy.
“Con gái của Diệp Chấn Thiên là Diệp Khuynh Thành tham kiến hoàng thượng!”
“Diệp Chấn Thiên làm bộ làm tịch gớm nhỉ!
Trẫm đã vài lần tuyên chiếu mà vẫn dám không vào cung gặp thánh thượng.”
Một giọng nam, hơi có nét bực tức.
Lành lạnh. Không chút nồng ấm.
Nếu Khuynh Thành chưa từng trải sự đời.
Thì chắc cô phải cực kỳ ngạc nhiên.
Khuynh Thành lén nhìn hoàng đế đang ngồi trên ngai vàng.
Tuổi mới ngoài hai mươi.
Người ấy mặc hoàng bào thêu kim tuyến, thêu hình con rồng sinh động như thật.
Hai nét lông mày chạy dài chạm tóc mai.
Sắc mặt lành lạnh thản nhiên.
Cũng có thể gọi là một trang nam nhi khôi ngô hơn người.
Nhưng so với Lam Tố thì vẫn còn thua không ít.
“Bẩm hoàng thượng, nhà họ Diệp kể từ ngày kiến quốc đến nay luôn một lòng trung thành với hoàng tộc, không hề có bụng khác. Đúng là cha tiểu nữ Diệp Chấn Thiên đang ốm đau nên mới không về yết kiến hoàng thượng, mong Người xá tội.”
Hoàng thượng không ngờ một cô gái trẻ lại có thể nói năng sắc sảo như thế.
Cô ta không hề có chút căng thẳng hay sợ sệt.
Trái lại, rất điềm tĩnh.
Tuy nhiên, là người nhà họ Diệp dù là con gái, tỏ ra như thế thì cũng không có gì là lạ.
“Thì ra Diệp tướng quân bị ốm thật ư?”
“Chuyện xảy ra với phủ Thái úy, chắc hoàng thượng đã biết cả rồi? Cha tiểu nữ phải chịu đau thương nặng nề, quá lo buồn, lại thêm mắc chứng phong hàn cho nên cứ ốm đau mãi.”
“Vậy là… trẫm đã nghĩ oan cho Diệp tướng quân rồi?”
Hoàng thượng nhìn Diệp Khuynh Thành, hình như ông cười mà cũng không hẳn là cười.
Rất khó đoán thực ra câu nói của ông là ý gì.
Nhưng Khuynh Thành cũng không phải tay vừa.
“Vua muốn bề tôi chết, bề tôi không thể không chết, chứ đâu có chuyện nhà vua nghĩ oan cho ai.”
Câu nói rất đàng hoàng thẳng thắn và cũng có phần ấm ức nữa.
Ý chừng nói rằng, dù sao ông cũng là to nhất.
Muốn nói xuôi ngược kiểu gì cũng được.
Chứ đừng nói là oan hay không oan.
Nếu ông bảo chúng tôi chết.
Chúng tôi cũng phải chết ngay tức khắc.
Tuy nhiên, câu nói này cũng thể hiện rõ thái độ của mình với nhà vua.
Tức là nhà họ Diệp vẫn rất trung thành tận tụy.
Họ vẫn rất sợ hoàng thượng.
“Nhưng tại sao trẫm nghe nói Diệp tướng quân không hề có mặt ở quân doanh. Chức trách tướng quân lại do một người vú em của nhà họ Diệp đảm đương. Nếu thế thì quân uy của vương triều Đại Cương ở đâu cả rồi?”
Gay thật!
Đôi tai của đức vua giẻ rách này cũng thính ra trò!
Tuy nhiên vị hoàng đế này xưa nay chỉ ngồi ngôi cao chứ không bận tâm công việc.
Chẳng qua chỉ cầm bút rồi ký đại một chữ rất oách.
Cho nên Khuynh Thành đoán rằng.
Ông ta không thể đích thân đến tận quân doanh nơi biên cương của vương triều Đại Cương.
Vậy thì chỉ có một khả năng.
Đó là có kẻ đã cố ý chơi khăm nhà họ Diệp.
Nhà họ Diệp vốn đã sa sút.
Người của triều đình Đại Cương thì không dại đến mức rắc thêm muối vào vết thương của nhà họ Diệp.
Kẻ ngốc đến mấy cũng không tự chặt những cánh tay trợ lực ình.
Thế thì khả năng thực sự chỉ có thế là bọn người của vương triều Hoằng Lịch và vương triều Tấn đã giở thủ đoạn.
Chúng không tìm thấy những người còn sót lại của nhà họ Diệp nên chúng nghĩ ra cái trò bẩn này.
Nhưng, dù là kẻ nào.
Thì chúng cũng vẫn quá ngây thơ.
Cho rằng làm thế thì có thể tìm ra người nhà họ Diệp, sau đó sẽ giăng lưới vét sạch hay sao?
Khuynh Thành thành bất giác nắm chặt nắm đấm.
“Liệu hồn, chớ để ta tìm ra, kẻo mà…”
Cô lạnh lùng nghĩ thầm.
Coi chừng cô sẽ bắt bọn chúng phải học để biết chữ “tử” nên viết như thế nào!
“Bẩm hoàng thượng, cha của tiểu nữ bị nhiễm phong hàn, rồi thân thể suy nhược, tâm trạng lại không vui, cho nên tiểu nữ đánh liều cho ông uống thuốc mê, sau đó để cho hai người anh của tiểu nữ đưa ông ấy đi ra ngoài tĩnh dưỡng cho nhẹ nhõm. Việc quân doanh vốn do tiểu nữ làm thay ông, về sau tiểu nữ lại có chút việc riêng phải giải quyết, bèn ủy thác cho người vú em tạm làm thay. Tiểu nữ cũng biết, làm thế là vi phạm kỷ luật quân đội, nhưng có điểm này khiến tiểu nữ tin tưởng: đó là trong quân doanh không có ai không tin phục người vú em của tiểu nữ”.
Kể từ sau lần giao chiến với thượng tiên.
Trong con mắt của quân sĩ, Khuynh Thành đã là một thượng tiên rồi.
Hồng Y là vú em của cô.
Mọi ngày thái độ của cô đối với Hồng Y ra sao. Thì ai ai cũng biết rõ.
Cho nên họ đều răm rắp nghe lệnh của Hồng Y.
Hoàng thượng chăm chú nhìn Khuynh Thành hồi lâu.
Con cháu nhà họ Diệp, quả là không đơn giản!
“Ngươi ngẩng đầu lên để trẫm nhìn xem thế nào!”
Vì không muốn gây nên những phiền hà không cần thiết, Khuynh Thành đã đeo một tấm sa mỏng che trước mặt.
Lúc này hoàng thượng bảo cô ngẩng đầu lên.
Cô cũng không dễ gì biện hộ, đành ngẩng lên vậy.
Một khuôn mặt trắng trẻo mịn màng như ngọc thấp thoáng ẩn hiện sau tầm sa.
Càng tỏ vẻ đẹp mê hồn.
Chỉ một thoáng nhìn.
Hoàng thượng dường như ngơ ngẩn.
Ông chưa từng thấy một cô gái nào có được nét hấp dẫn đặc biệt như thế này.
Vừa trong sáng hồn nhiên lại vừa kiều mỵ.
Kiều mỵ nhưng vẫn rất cao nhã.
Cao nhã lại xen một chút lạnh lùng.
Dưới nét lạnh lùng lại ẩn chứa một sát khí ghê gớm.
Trên thế gian này lại có một cô gái như thế này ư?
Diệp Khuynh Thành cũng cảm thấy ánh mặt hoàng thượng nhìn mình có điều gì đó không bình thường.
Cô lập tức khẽ hắng giọng.
“Bẩm hoàng thượng, nếu không còn việc gì khác thì tiểu nữ xin cáo lui.
Ở quân doanh công việc bề bộn, đang chờ tiểu nữ trở về giải quyết.”
“Diệp cô nương vất cả đường xá về đây, có thể ở lại trong cung vài hôm rồi hãy đi. Đây cũng là tấm lòng của trẫm đối với nhà họ Diệp. Diệp thái úy gặp chuyện chẳng lành, trẫm cũng rất đau buồn. Nay Diệp tướng quân lại bị cảm phong hàn, trẫm quả thật rất thương xót. Để thể hiện sự quan tâm yêu mến của trẫm đối với nhà họ Diệp, Diệp cô nương có thể cứ ở lại trong hoàng cung tĩnh dưỡng vài hôm.”
Khuynh Thành bất giác thầm cười nhạt.
Con cáo già xảo quyệt.
Lúc nãy vừa quở trách người ta.
Bây giờ đã đổi giọng được ngay, nhanh thật.
“Ông nội tiểu nữ từng nói với tiểu nữ, là một quân nhân thì phải giữ được phong cách của quân nhân, cho nên, Khuynh Thành xin phép, không thể nán lại trong cung để hưởng lạc một mình. Các anh em ở quân doanh ngoài biên ải đang chịu đựng bao gian khổ, tiểu nữ là tướng quân thì nên nêu gương cho họ.
Xin hoàng thượng chuẩn y cho! Không làm hỏng hình ảnh trong sáng của Khuynh Thành trong tâm trí quân sĩ.”
Khuynh Thành nói những lời này có phần mệt nhọc tốn sức.
Bởi lẽ cô không phải cổ nhân, cô không thạo lựa chọn từ ngữ hoa mỹ.
Những năm tháng làm lính đánh thuê.
Cũng không có ai dạy cô lời ăn tiếng nói phải như thế nào.
Cô chỉ học các bản lĩnh để giết chóc.
Tuy nói năng không khéo lắm.
Nhưng không có nghĩa là những điều vừa nói không có logic.
Chắc chắn ông ta sẽ không tiện tiếp tục nài ép cô ở lại.
“Ha ha… Diệp cô nương quả là hào kiệt trong giới nữ lưu, không hổ danh là con cháu nhà họ Diệp, một cô gái lại có bản sắc của nam nhi! Trẫm rất ưng những cô gái như ngươi.”
Cái câu này nghe sao mà quái dị.
Lẽ nào gã này có ý đồ với cô thật?
Vừa nãy cô đã khéo nói để từ chối rồi.
Gã không thể không hiểu rõ ý cô.
“Hoàng…”
“Diệp cô nương, trẫm sẽ đồng hành với cô đi ra biên ải một chuyến.”
Chết dở!
“Hoàng thượng, Khuynh Thành chợt nhớ ra mình còn có việc phải đi Hồng Hoang, tiểu nữ đã hứa với quân sĩ: sau khi yết kiến nhà vua, tiểu nữ sẽ đi Hồng Hoang giết mấy con yêu thú để luyện vài thứ binh khí thượng hạng.”
Cô không tin gã này lại có thể đi theo cô đến Hồng Hoang.
Hoàng đế hơi ngớ ra ngạc nhiên.
Hồng Hoang?
Cô gái này mới chỉ là Kiếm sư cao cấp.
Dám đi Hồng Hoang? Ảo tưởng!
Hay là cô ta giấu nhẹm thực lực của mình?
Ông ta hờ hững nhìn Diệp Khuynh Thành.
Không ai có thể đoán ra ông ta đang nghĩ gì.
“Thế thì… thế thì trẫm không thể đi với cô được!
Trẫm chỉ muốn đến quân doanh để động viên sĩ khí.
Xem ra nguyện vọng này không thể thực hiện được mất rồi.”
Nhìn sắc mặt quái dị của gã.
Khuynh Thành không thể không cười thầm.
“Tiểu nữ nhất định sẽ truyền đạt với quân sĩ tấm lòng quan tâm yêu mến của hoàng thượng. Chắc chắm họ sẽ vô cùng cảm động.”
Cô cố nhịn để không bật cười.
“Đành như thế vậy. Nhưng trẫm cũng rất muốn đến Hồng Hoang để cảm nhận phong thái của Diệp tướng quân! Các cuộc giao tranh giữa mỹ nhân và yêu thú chắc chắn sẽ là kinh hồn động phách.”
Ông ta rời ngai vàng bước xuống.
Đưa tay đỡ Khuynh Thành đứng dậy.
Rồi áp miệng vào bên tai cô “hà” một luồng hơi ấm.
Ông ta gần như cắm vào tai Khuynh Thành, nói giọng có phần tình tứ: “Chẳng biết sẽ có cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân không đây?”
“Chắc chắn là không có cơ hội cho dù có thì hoàng thượng cũng không thể nhận ra.”
Khuynh Thành không thể không thầm chửi gã.
Gã hoàng đế giẻ rách!
Trông cũng đẹp mã, nhưng lại là gã yêu râu xanh.
Lẽ nào các hoàng đế thời cổ đều thế này cả?
Hễ trông thấy cô gái nào sạch nước cản là muốn chăn dắt?
“Phải đấy! Cho nên trẫm rất tiếc. Tuy nhiên, không rõ liệu có thể có niềm vui bất ngờ hoặc chuyện thần kỳ gì xảy ra không nhỉ?”
Làn hơi âm ấm của gã không ngớt phả vào tai Khuynh Thành.
Có pha chút tà ý.
Rồi gã bỗng buông Khuynh Thành ra.
Ngón tay gã lại như vô tình lướt qua lòng bàn tay của Khuynh Thành. Gã thản nhiên nói: “Vậy trẫm không tiễn Diệp tướng quân nữa. Chúc Diệp tướng quân thuận buồm xuôi gió!”
Nói xong.
Gã uốn éo thân mình, bước trở lại ngai vàng.
Tất cả hình tượng vừa rồi dường như chỉ là mộng ảo.
Nhưng.
Khi Khuynh Thành còn chưa nguôi sợ hãi về con người này.
Thì ra là vừa nãy.
Gã đưa ngón tay lướt trên lòng bàn tay Khuynh Thành.
Gã đã vẽ trên đó một hình trái tim!
Gã hoàng đế quái quỷ khốn kiếp.
Gã đang có ý đồ gì?
“Diệp Khuynh Thanh xin cáo lui!”
Cô thậm chí không dám nhìn lại gã nữa. Vội quay người bước đi.
Không phải cô sợ gì gã.
Mà là vì địa vị của gã khiến cô phải e ngại.
Cô không được phép tùy tiện làm bừa.
Cô đi ngàn dặm xa đến hoàng cung.
Chỉ vì mục đích bảo vệ những người còn lại của nhà họ Diệp.
Cô không thể chỉ vì muốn hả dạ cho bõ tức, để rồi làm liên lụy đến người nhà mình.
Ra khỏi hoàng cung, Khuynh Thành không chần chừ một khắc nào nữa.
Cô lập tức ngự kiếm phi hành đi Hồng Hoang.
Trên tinh cầu Lam Tử Tinh, có thể coi Hồng Hoang như một khu Tu La trường[4] ở chốn nhân gian.
[4] Danh từ Phật học. Ý nói “chiến trường”.
Ở đó yêu thú nhiều vô kể.
Và cũng hung dữ khác thường.
Tuy nhiên năm nào cũng luôn luôn có rất nhiều người tu chân tiến vào Hồng Hoang.
Ở đó tuy đầy hiểm nguy.
Song cũng có vô vàn cám dỗ.
Với một người tập võ.
Một thứ binh khí hạng nhất, quý giá chẳng khác nào sinh mạng của mình.
Cho nên luôn luôn có hàng đàn người lũ lượt kéo nhau vào Hồng Hoang.
Họ muốn giết được một số yêu thú mà linh lực còn yếu.
Để luyện chế ra vũ khí thượng hạng ình.
Nên biết rằng.
Trong người mỗi con yêu thú không chỉ có kim đan.
Mà bộ da và nanh vuốt sắc nhọn của nó cũng rất đáng quý.
Và đương nhiên là các báu vật mà chúng có nữa.
Nếu gặp vận may.
Thì chưa biết chừng còn lấy được các bi kíp võ công thượng thặng hoặc một vật liệu nào đó để chế tác thành linh khí.
Có điều, họ chỉ có thể đến vùng ven Hồng Hoang để săn bắn.
Mỗi chuyến đi, họ phải tập hợp thành nhóm ít nhất là trên chục người.
Nếu không, dù họ có lấy được báu vật thì cũng không sống nổi mà hưởng. Dẫu không bị yêu thú khác giết thì cũng bị những người khác cũng vào Hồng Hoang như họ giết chết. Cứ gì người bình thường, mà cả người tu chân cũng vậy.
Chỉ vì một thứ vật liệu nào để để chế tác linh khí, họ sẵn sàng hỗn chiến một mất một còn.
Khuynh Thành mải miết ngự kiếm phi hành về phía trước.
Sau khi ra khỏi hoàng cung, cô bay theo hướng bắc, phi hành khoảng xấp xỉ mươi mười hai ngày thì mới đến được Hồng Hoang.
Chặng đường này tuy tẻ ngắt.
Nhưng cũng nhẹ nhõm.
Chỉ hiềm Khuynh Thành lại không biết rằng.
Trong hoàng cung, một âm mưu ghê gớm đang manh nha trỗi dậy.
Khi cô vừa ra khỏi hoàng cung.
Thì hoàng thượng khẽ nhếch mép.
“Ra cả đây, các ngươi!”
Trong đại điện bỗng dưng xuất hiện hai bóng xám nhờ nhờ.
Đó là hai tên hộ vệ luôn kề cận ông ta.
Những người được gọi là Bóng Mờ.
Bóng Mờ có cả thảy 36 tên.
Họ phụ trách các hoạt động ám sát và tình báo.
“Hoàng thượng!”
“Tả Long, Hữu Hổ, hai ngươi nghe trẫm dặn dò.
Trẫm không cần biết các ngươi dùng biện pháp gì, nhưng phải tìm cho ra Diệp Chấn Thiên, Diệp Bái, Diệp Thành và Lão tổ tông nhà họ Diệp cho trẫm!”
“Vâng!”
Tả Long, Hữu Hổ sắc mặt hơi nhăn nhó.
Nhưng cả hai vẫn “vâng”rất rắn giỏi.
Họ là một đội tử sĩ.
Không phải họ không sợ chết mà là họ luôn thừa sức giết chết đối phương.
Chứ thực ra trên đời này làm gì có ai không sợ chết?
Nhưng giơ đây.
Người mà họ phải đối mặt là Lão tổ tông nhà họ Diệp.
Đó là một nhân vật lợi hại biết chừng nào!
Hoàng đế nhận ra sắc mặt của Tả Long và Hữu Hổ tái nhợt.
Ông ta nhìn cả hai, rồi rút trong bọc ra hai thanh đoản kiếm đưa cho họ.
“Đây là hai thứ linh khí thượng thặng, các ngươi hãy cầm theo mà phòng thân. Nhưng phải nhớ kỹ: không được làm hại tính mạng người nhà họ Diệp. Hãy bí mật giải bọn họ về hoàng cung, rồi chờ lệnh của trẫm!”
Sau khi có được linh khí thượng thặng.
Tả Long và Hữu Hổ phấn chấn hẳn lên.
Sắc mặt vừa nãy trắng bệnh.
Lúc này đã khác, rất hứng khởi.
“Sau khi làm xong việc, hai linh khí này sẽ thuộc về hai ngươi.”
Vừa nghe xong câu này.
Cả hai càng không nén nổi phấn khích trong lòng.
Nên biết, đây là linh khí thượng thặng!
Rất nhiều người tu chân dù trong mơ cũng mong có được!
“Tuân lệnh! Bẩm hoàng thượng, thuộc hạ thề quyết tử để hoàn thành nhiện vụ.”
Hoàng đế ngán ngẩm nhìn cả hai.
“Sao còn đứng đó làm gì?
Mau đi đi chứ!”
“Vâng!”
Hai đạo tàn ảnh nháng lên.
Bọn họ đã biến mất khỏi đại điện.
Không ai biết họ đã biến đi như thế nào.
Cũng không có ai biết họ đã ra khỏi đại điện hay chưa?
Hoặc, biết đâu họ đang ở trong bóng tối cầm dao nhằm vào ngực ai đó?
Vì điều này mà các văn võ bá quan xưa nay tuyệt đối không dám có bụng khác.
Vì không ai có thể biết một hôm nào đó sau khi mình lên chầu thiên tử rồi, mình không bao giờ trở về nữa.
Hoàng thượng lạnh lùng “hừ” một tiếng.
Mới chỉ là hai thứ linh khí mà đã xúc động đến thế.
Xem ra, ngày chúng phải bỏ mạng chẳng còn xa nữa.
Đối với những kẻ như thế này, ông ta không bao giờ cảm thấy tiếc nuối.
Tử sĩ.
Bóng Mờ.
Lẽ ra chúng phải có một quả tim băng giá, khát máu.
Chứ không thể khoái trá vì được một thứ binh khí.
Chỉ có một thứ khiến chúng khoái trá, đó là máu của kẻ địch.
Và chỉ có thế.
Chúng mới tiếp tục sống càng có giá trị hơn.
Hoàng thượng mân mê cái nhẫn ngọc đeo trên ngón tay cái.
Ánh mắt lạnh tanh nhìn ra ngoài đại điện.
“Diệp Khuynh Thành! Không bao giờ có chuyện những gì trẫm muốn có mà lại không có được. Nếu không lấy được nàng làm hoàng hậu thì trẫm cũng đừng làm hoàng đế nữa! Hồng Hoang… Diệp Khuynh Thành. Chúng ta cứ chờ đấy rồi xem!”
Những ngón tay thon dài nắm thành quyền rõ chặt.
Ông ta nở một nụ cười tà mị.
Thân ảnh màu vàng sáng biến mất trong nháy mắt.