Hiệp nữ khuynh thành - Tập 1

Chương 25 part 3


Bạn đang đọc Hiệp nữ khuynh thành – Tập 1 – Chương 25 part 3

Cô tĩnh tâm cảm nhận tốc độ và lực đạo của gió.
“Khuynh Thành, cẩn thận cái đầu rắn!”
Tám cái đầu rắn của Tương Liễu thị đều có chất kịch độc.
Hễ bị nó đớp thì dù không chết cũng tàn phế.
Miêu tả chậm, thực tế diễn ra thì cực nhanh.
Sáu cái đầu rắn của Tương Liễu thị đã lao như tên bắn vào Khuynh Thành.
Dù cô có tốc độ nhanh thì cũng không thể đồng thời chống lại sáu phân thân.
Dù cô chặn được cả sáu phân thân.
Thì kẻ địch vẫn còn hai phân thân và một chân thân nữa.
Chắc chắn cô không thể chống đỡ nỗi.
Phen này Tương Liễu thị đã quyết ý thẳng tay!
Dù sao sáu phân thân bị hủy diệt thì mụ cũng quyết giết chết Diệp Khuynh Thành.
Cho nên mụ không hề sợ Tử Thanh bảo kiếm trong tay cô.
Sáu phân thân đang bổ thẳng đến.
Liều mạng rồi à?
Khuynh Thành cưởi khẩy!
Tử Thanh bảo kiếm bỗng biến mất khỏi tay cô.
Một quyền tung ra kèm theo gió rít ghê rợn, một cú lốc xoáy tít.
Táng thẳng vào cả sáu phân thân của Tương Liễu thị.
Quyền đi đến đâu.
Nơi ấy máu phun bốn phía.
Hai phân thân của Tương Liễu thị trong chớp mắt trở thành đám bùn nhão.
“Mình từng nói rồi, mình phải sống, vì Lam Tố, mình phải sống!”
Trước mắt Khuynh Thành, tất cả chỉ có giết chóc khát máu.
Đây là chiếc găng tay Ngân Ty, đêm qua Khuynh Thành làm ra từ linh thạch đựng trong cái nhẫn không gian.
Nó có thể gọt thép nát vụn thành cám.
Huống chi đây chỉ là gọt hai cái đầu rắn!
Găng tay Ngân Ty này khác với găng tay của các vị tu chân bình thường.
Nó đã được Khuynh Thành ứng dụng công nghệ hiện đại, cộng với nội lực của người tu chân, rồi dùng lửa tam muội[3] tôi luyện mà chế tạo ra.
[3] Danh từ Phật học: chỉ “nhiệt năng tiềm ẩn trong cơ thể con người”.
Hiện giờ, tuy thời gian Khuynh Thành đi vào Thực Nhân Cốc chưa thật lâu.
Nhưng vì cô được sự trợ giúp của Hồng Loan và Huyết Sâm.
Nên công lực của cô đã tăng tiến không ít.
Cô lại sẵn có năng khiếu lĩnh ngộ cực nhanh.
Cho nên hiện nay cô đã đạt tới đẳng cấp Kiếm sĩ cao cấp hậu kỳ.
Cô đã có thể tùy ý xuất hồn ra ngoài thất khiếu.
Đêm qua, có vẻ như Khuynh Thành đã ngủ say.
Thực ra linh hồn cô đã thoát xác, bay vào trong cái nhẫn không gian để chuẩn bị công cụ cho cuộc chiến đấu hôm nay.
Cô từng nói rồi.
Cô không muốn chết.
Cô không muốn chết, vậy cô chỉ còn cách bắt đối thủ phải chết.
Tương Liễu thị hết sức kinh ngạc.
Con ranh này quả là khác thường.
Mụ đã bị ăn đòn choáng váng.
Lại bị Khuynh Thành giết phăng hai phân thân. Lòng mụ sục sôi căm hận.
Bất chấp tất cả! Mụ lao cả chân thân của mụ nhằm vào Khuynh Thành.
Mụ yêu tinh này muốn cả hai bên cùng tan thành tro bụi hay sao?
“Mụ lão yêu, mụ muốn chết, nhưng ta không muốn chết!”
Khuynh Thành nháng người vọt lên, rồi trốn vào trong nhẫn không gian.
Mẹ cha nhà nó!
Con mụ này điên tiết thật rồi.
Mụ dám liều, bắt mình cùng tan xác với mụ!
Nếu không né nhanh thì mình đã đi đời rồi.
“Diệp Khuynh Thành, ngươi dẫn xác ra đây!”
“Mụ lão yêu! Ta sẽ ra, nhưng không phải lúc này.”
Nó cho rằng cô bị loạn óc hay sao?
Đời nào cô lại ra để chết?
“Diệp Khuynh Thành, như thế thì sao xứng là anh hùng hảo hán? Không địch nổi thì trốn, đúng là đồ hèn!”
Nghỉ cho khỏe!
Vì cô vốn chẳng phải anh hùng hảo hán gì gì.
Không địch nổi thì tất nhiên phải trốn.
Có mà là đồ ngu thì mới ra để mà chết.
“Diệp Khuynh Thành, nhà ngươi cho rằng lẩn trốn thì ta không làm gì nổi ngươi ư?”
Mụ ta đưa tay bóp cổ bà mẹ Ba Đạt rồi nâng lên rõ cao.
“Nếu ngươi vẫn không ra thì ta bóp chết nó!”
Thôi đi!
Lại giở trò hề!
Để uy hiếp ta?
“Mụ yêu tinh già, đầu ngươi là đầu bã đậu hay sao? Dùng người ấy để uy hiếp ta ư? Nếu muốn bóp chết thì ngươi bóp chết luôn đi!
Ta và người ấy chẳng họ hàng thân thích gì, sao ta phải ra để rồi mạo hiểm?”
“Nhưng nó là mẹ đẻ của Ba Đạt!”
Khuynh Thành bật cười ha hả.
“Mụ cũng biết rồi, người ấy là mẹ của Ba Đạt, chứ đâu phải mẹ ta?”
Khuynh Thành khinh khỉnh nói.

Xem ra, mụ yêu tinh Cửu Đầu Xà này đã tức giận đến đỉnh điểm rồi.
“Nhưng, người ấy lại là em ruột của ngươi! Ta cứu người ấy thì ta được lợi lộc gì?
Nếu ngươi định bóp chết thì làm luôn đi, đừng lãng phí thì giờ.”
Tương Liễu thị thật sự tức điên người.
Con ranh con này sao mà khó đối phó!
Được!
Không thể dùng con em để uy hiếp nó ra.
Thế thì ta dùng Ba Đạt. Ta không tin không thể ép nó phải ra!
“Diệp Khuynh Thành, ngươi cứ chờ rồi sẽ biết!”
Nói rồi mụ lắc mình, trong chớp mắt đã biến mất.
Bên ngoài nhẫn không gian, làn sát khí ghê gớm đã tan, Khuynh Thành nhô đầu ra quan sát.
Nhìn quanh, quả nhiên mụ lão yêu đã đi.
Lúc này cô mới chạy ra khỏi nhẫn không gian.
“Bà không sao chứ?”
Khuynh Thành đỡ người phụ nữ đứng lên.
“Tôi… tôi không sao.”
“Tôi đoán ngay rằng mụ lão yêu ấy không giết bà đâu, nếu giết thì mụ đã giết rồi chứ không giữ bà lại cho đến hôm nay.”
“Cô thật là thông minh.”
Đôi mắt u buồn của bà ta bỗng sáng lên.
Một lưỡi dao găm đã thọc vào người Khuynh Thành.
“Ngươi… ngươi dám lén tấn công ta?”
“Xin lỗi, tôi cũng hết cách rồi. Bà chị tôi đã hứa với tôi: nếu tôi giết cô giúp bà ấy, thì bà ấy sẽ để ẹ con tôi đoàn tụ. Khuynh Thành, cô đừng trách tôi. Tôi không thể đứng nhìn con trai tôi bị tổn thương.
Xin lỗi! Xin lỗi!”
Ngoài xin lỗi ra, bà ta không biết nói gì khác với Khuynh Thành.
Bà ta không thể mất Ba Đạt.
Đó là đứa con duy nhất của bà ta.
Là kết tinh của tình yêu giữa bà ta và một người đàn ông.
Một cơn gió mạnh ghê gớm tạt đến, khiến mặt Khuynh Thành đau rát.
Tương Liễu thị đã phá được trận pháp của Khuynh Thành, mụ tóm cổ Ba Đạt lôi đến trước mặt hai người.
Nhìn thấy Khuynh Thành đã bị thương, mụ khoái trá mỉm cười rất đắc ý.
Ba Đạt thấy tình hình như vậy vội chạy lại đỡ Khuynh Thành.
“Khuynh Thành, Khuynh Thành, cô sao thế?”
Đôi mắt anh ta bỗng đỏ ngầu.
Phẫn nộ nhìn hai người đàn bà đứng trước mặt.
“Cô Tiết…”
Đôi mắt Ba Đạt vằn lên những tia máu.
Mặt anh vặn méo mó, nhìn hai người đàn bà.
Tương Liễu thị lạnh lùng nhìn người phụ nữ này, khuôn mặt mụ rất tươi cười.
“Giết nó đi, giết nó rồi, cô sẽ được tự do.”
Người đàn bà tay run run cầm con dao găm, bước từng bước về phía Khuynh Thành.
Ba Đạt giận dữ nhìn người phụ nữ.
“Ngươi dám bước lên một bước nữa, ta sẽ giết ngươi!”
“Ba Đạt, ta cũng chỉ vì Ba Đạt mà thôi. Cô ta chết, thì chúng ta mới thật sự được tự do.”
Bà ta nước mắt tuôn như mưa.
Bà ta đã chịu đựng đủ rồi, đúng thế, quá đủ.
Những năm tháng sống chẳng bằng chết, bà ta không muống sống như thế nữa.
Bà chỉ muốn đưa đứa con trai mình đi, đi sống cuộc sống yên ổn.
“Nếu cô ấy chết, thì chúng ta cũng đừng ai sống nữa!”
Ba Đạt tay nắm chặt, lao về phía bà ta nhanh như chớp.
“Ba Đạt, không được giết người ấy! Người ấy là mẹ anh!”
Khuynh Thành định kéo anh ta lại nhưng bất lực, lúc này cô đang rất yếu.
Bí quá, cô đành thuận miệng hô lên.
Nắm quyền của Ba Đạt dừng lại trước mặt người đàn bà ấy.
Chỉ một nháy mắt nữa.
Thì người đàn bà ấy tan thành tro bụi.
“Khuynh Thành, cô nói gì thế?”
Ba Đạt tay nắm chặt căng, người hơi run run.
“Ba Đạt, người ấy là mẹ đẻ của anh!”
Khuynh Thành biết chắc chắn Ba Đạt trong chốc lát không thể tiếp nhận cái sự thật này.
Nhưng đã biết rồi thì anh ta buộc phải tiếp nhận.
“Không! Không có chuyện đó! Bác ơi bác nói với cháu đi, nói rằng đây không phải sự thật.
Chính bác nói rằng cha mẹ cháu đã chết từ lâu kia mà?
Sao người đàn bà này có thể là mẹ cháu được?”
“Ba Đạt, con trai của mẹ! Ta đúng là mẹ của con đây mà!
Bao năm qua mẹ chưa bao giờ xa con cả.
Mẹ vẫn luôn ở ngay bên con.”
Ba Đạt không ngớt lắc đầu, nước mắt tuôn rơi lã chã.
“Đâu có thể như thế này, đâu có thể như thế này… nếu bà là mẹ tôi thì tại sao bà không nhận tôi? Tại sao bà lại không nhận tôi?”
Khuynh Thành phong tỏa huyệt đạo của mình.
Sắc mặt cô nhợt nhạt, nhìn Ba Đạt.
“Ba Đạt, tôi biết anh nhất định sẽ khó mà tiếp nhận cái sự thật này. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, chúng ta không thể thay đổi nó. Không phải mẹ anh không muốn nhận anh, mà là tại bà ấy bị bà bác “tốt bụng” của anh khống chế. Bà ta dùng tính mệnh của anh để uy hiếp mẹ anh, cho nên, mẹ anh chỉ có thể đứng xa mà nhìn anh và chỉ mong anh được bình an vô sự. Bà bác của anh rất muốn thỏa mãn thứ dục vọng quái dị của mình nên mới nghĩ ra cái ý nghĩ để anh lấy tôi. Chẳng qua là nhằm để cho anh cũng phải nếm trải mùi vị đắng cay của việc bị người ta ruồng bỏ, bị người ta phản bội là thế nào; bởi vì đó là món nợ năm xưa cha anh mắc nợ bà ta!”
Khuynh Thành nói liền một mạch, nói ra tất cả những điều cô đã biết.
Ba Đạt ngạc nhiên nhìn bà bác đứng trước mặt, người đàn bà luôn cưng chiều anh từ bé.

Anh chậm rãi nói dằn từng tiếng: “Bác nói xem, Khuynh Thành vừa nói có phải là sự thật không?”
“Đúng thế, cô ta nói đều là sự thật.
Ta cũng không phải là bác của ngươi.
Ngươi nên gọi ta là … dì hai, mới đúng!”
“Dì hai… dì hai…”
Ba Đạt cười vang, tiếng cười khô không khốc.
Xưa nay anh vẫn cho rằng dù tất cả mọi người đều chế nhạo anh.
Khinh rẻ anh.
Phản bội anh.
Thì trên đời này vẫn còn một người không phản bội anh.
Người đó chính là bà bác của anh.
Nhưng bây giờ.
Mọi người lại cho anh biết: người thật sự phản bội anh, bỡn cợt anh, lại chính là bà bác mà anh rất mến yêu, rất tôn kính!
“Bác ơi, những điều bác vừa nói, đều không phải là sự thật. Đúng vậy không?”
Ba Đạt nhìn bà ta bằng ánh mắt nài nỉ.
Ánh mắt anh đầy hy vọng.
Người đàn bà chầm chậm cất bước nặng nề, dường như đôi chân bà ta đang đeo chì.
Đã bao nhiêu năm trời.
Bà ta chỉ có danh nghĩa là một kẻ hầu hạ, đứng xa xa nhìn con trai mình.
Đã bao lần bà muốn bước đến ôm con trai mình vào lòng, gọi nó một tiếng “con ơi”.
Đã bao lần bà khóc òa lên trong giấc mơ rồi tỉnh dậy.
Chỉ vì muốn được nghe con mình gọi một tiếng “mẹ ơi”.
“Ba Đạt, Ba Đạt, lại đây với mẹ, Ba Đạt…”
Người ấy run rẩy chìa tay về phía Ba Đạt.
Người ấy chỉ mong mình có được tư thế của người mẹ che chở cho đứa con trai.
“Không! Cha mẹ tôi đã mất sớm, họ đã mất từ rất lâu rồi! Bác ơi, chính bác đã nói như thế với cháu. Bác ơi bác, cháu hiểu rồi, cháu đã làm bác tức giận. Xin bác đừng đối xử với Ba Đạt như thế này nữa được không? Từ nay Ba Đạt nhất định sẽ cố gắng luyện công, nhất định sẽ nghe lời bác. Xin bác đừng ruồng bỏ Ba Đạt, được không?”
Dù Ba Đạt kéo áo mụ ta thế nào.
Dù anh nài nỉ ra sao.
Mụ ta vẫn nín lặng không nói một câu.
“Ba Đạt, ta là mẹ đẻ của con, đúng là mẹ đẻ của con. Bà ấy… chính bà ấy đã hại chúng ta, khiến mẹ con ta phải ly tán. Ba Đạt! Bây giờ mẹ sẽ đưa con đi, mẹ đưa con đi ngay bây giờ!”
Người đàn bà giơ tay kéo Ba Đạt.
Bà ta quá khát khao được chung sống với con.
Ngần ấy năm trời.
Bà đã khát vọng cái ngày này ngần ấy năm trời!
Ba Đạt đẩy mạnh bà ta ra.
“Không, chuyện này không đúng, không phải thế!”
Người phụ nữ dường như không tin ở mắt mình nữa.
Bà đã mệt mỏi ngần ấy năm.
Bà đã nhẫn nhịn, im hơi lặng tiếng ngần ấy năm.
Để đổi lấy sự lạnh nhạt và thù địch của đứa con như thế này ư?
Còn Tương Liễu thị thì nhìn họ như thể đang xem một màn kịch.
Diệp Khuynh Thành thì không nén nổi nữa.
“Mụ lão yêu, ngươi thật là vô liêm sĩ!”
“Khuynh Thành, đưa thuốc giải độc đây, nếu không…”
“Có giỏi thì giết ta đi!”
Khuynh Thành hất đầu lên, nhắm mắt.
Có là con ngốc thì mới đưa thuốc giải độc ụ.
Nếu đưa nó ụ thì cô chết là cái chắc.
“Muốn thuốc giải độc thì không, muốn mạng ta thì có ngay!”
Hai phân thân của Tương Liễu thị đã bị con ranh này hủy diệt.
Mụ đang rất uất ức.
Bây giờ nó lại dồn ép mụ.
Đúng là con ranh này muốn chết.
“Được! Thế thì bây giờ ta giết ngươi”
Thân hình mụ nháng lên rồi lao vào Khuynh Thành.
Lần này thì mụ không dám coi thường con ranh này nữa.
Tuy nó chỉ là một người tu chân, nhưng, như một chuyện thần kỳ, nó đã hủy diệt hai phân thân của mụ.
Mụ dốc toàn bộ sức lực vào song nhẫn trong tay.
“Bác không được làm thế!”
Ba Đạt ngăn cản nhưng tất cả đã không kịp nữa.
Song nhẫn đã đâm vào thân thể Khuynh Thành.
Nhưng, Khuynh Thành lại không hề thấy đau đớn gì.
Khi cô mở mắt ra thì thấy người phụ nữ kia đang chắn trước mặt cô.
“Ngươi…”
Tương Liễu thị không tưởng tượng nổi, nhìn người ấy.
Vừa rồi tốc độ của mụ cực nhanh, nó không thể…
“Thực ra tôi đã sớm phục hồi công lực rồi!”
Hai tay Tương Liễu thị bỗng buông lỏng song nhẫn.
“Vậy tại sao cô không trả thù tôi?”

“Chị ạ, tôi chỉ muốn trở lại cuộc sống như ngày xưa, sống bình dị, vui vẻ.”
Chị ta quay sang phía Khuynh Thành.
“Xin lỗi cô. Đây coi như tôi đền bù cho cô nhát dao lúc nãy của tôi.”
Ánh mắt Ba Đạt đầy kinh ngạc mãi không thôi.
Tuy anh đã rất không muốn thừa nhận người phụ nữ đang đứng trước mặt là mẹ đẻ của mình.
Nhưng khi nhìn thấy song nhẫn đâm vào người bà ta.
Tim anh bất chợt vẫn nhói đau.
Nếu nói rằng đó là tình cảm bao năm qua của anh đối với người phụ nữ gọi là “cô Tiết” này, thì nghe cũng có lý.
“Ba Đạt, ta chính là mẹ đẻ của con. Cha con họ Tiết, ông ấy là người phàm trần, năm xưa đi lạc vào Thực Nhân Cốc, dì hai của con đã cứu ông ấy. Khi đó mẹ không biết dì hai cũng yêu ông. Khi mẹ biết, thì tất cả đã muộn. Ba Đạt, con đừng hận dì hai. Chẳng qua là vì dì hai quá yêu cha con mà thôi.”
Đôi tay bà ta run run chìa ra.
Và nhìn Ba Đạt.
“Con ơi, để mẹ ngắm con thêm nữa.”
Ba Đạt bước về phía bà ta như một bản năng.
Khi tay anh vừa chạm vào người bà mẹ.
Thì mọi tình cảm trong khoảnh khắc bỗng bùng nổ.
“Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ ơi!”
“Ba Đạt…”
“Mẹ ơi, mẹ biết không, con luôn rất mong, rất rất mong có được tình thương yêu của cha mẹ như những đứa trẻ khác. Mỗi khi bị người ta chế nhạo là đứa con hoang, thì tim con như đang rỉ máu. Vì không có cha mẹ nên con mới bị thiên hạ coi thường. Vì không có cha mẹ nên con mới bị hà hiếp. Mẹ ơi, nay con đã có mẹ rồi. Con có thể nói to ọi người biết con đã có mẹ! Con không phải đứa trẻ bị bỏ rơi. Con có mẹ. Và, người mẹ cũng rất yêu rất yêu con. Mẹ ơi, Ba Đạt sẽ đưa mẹ đi khỏi đây, từ nay Ba Đạt sẽ hiếu thảo với mẹ. Mẹ… mẹ không được bỏ Ba Đạt… mẹ ơi…”
Đôi môi của người phụ nữ run run mấp máy, nhưng vẫn không thể nói nổi một câu.
Chỉ có hai hàng lệ không ngớt tuôn chảy rơi xuống.
Cuối cùng, nước mắt cũng thôi không chảy nữa.
Bà im lặng ngả người trong lòng Ba Đạt.
Khóe miệng nở nụ cười tràn trề hạnh phúc.
“Tại ngươi, ngươi đã hại mẹ ta phải chết!”
Ba Đạt như hóa điên, chồm dậy chạy bổ vào Tương Liễu thị.
Tương Liễu thị cũng không né tránh, mụ chỉ đẩy thật mạnh Ba Đạt ra.
Và lạnh lùng nhìn anh ta.
“Ta phải giết nó đã, rồi sẽ xử lý ngươi!”
Dứt lời.
Mụ tập trung nội lực vào nắm quyền, nhằm vào Khuynh Thành.
“Không được!”
Đúng khoảnh khắc ấy.
Một đạo hồng ảnh lóe sáng.
Khi nắm quyền của Tương Liễu thị sắp giáng vào người Khuynh Thành.
Thì một sức mạnh to lớn từ khắp bốn phương tám hướng cuồn cuộn ập đến.
“Nhà ngươi dám hại cô ấy ư?”
Bóng đỏ ấy đi đến đâu, thì nơi đó cát cuộn đá bay.
Đôi cánh khổng lồ của Hồng Loan quạt dữ dội vào Tương Liễu thị.
Quạt mụ bay tít ra xa vài chục thước.
“Bác ơi!”
Ba Đạt kêu lên và chạy về phía Tương Liễu thị.
Chỉ thấy nơi yết hầu có vị tanh tanh ngòn ngọt.
Một luồng khí nóng trào mạnh lên.
Ôi!
“Bác ơi…”
Ba Đạt đã chạy đến bên Tương Liễu thị.
Rồi nhanh chóng đỡ mụ lên.
Tương Liễu thị gạt mạnh anh ta.
“Cút đi!”
Mụ đã quá điên tiết, hai phân thân bị Khuynh Thành tiêu diệt là một nhẽ.
Bây giờ mụ lại bị ăn đòn đau đớn.
Nếu không giết Khuynh Thành.
Thì mụ không thể nuốt nổi mối hận này.
Huyết Sâm đỡ Khuynh Thành. Hồng Loan thì nhìn cô bằng ánh mắt khinh khỉnh.
“Đồ vô tích sự! Chỉ một con rắn bé tẹo cũng không đánh nổi!”
Tức thật!
Nếu Khuynh Thành không sơ ý rồi bị bà mẹ Ba Đạt ám toán.
Thì cô chưa chắc đã thua!
Hồng Loan nhẹ nhàng đưa bàn tay xinh xinh của nó áp vào vết thương của Khuynh Thành.
Cô cảm thấy có một luồng khí lưu ấm áp đang truyền khắp tứ chi và thân thể.
Toàn thân cô như đang được ngâm giữa dòng suối nước nóng.
Chỉ sau chốc lát.
Hồng Loan nhấc bàn tay ra khỏi vết thương của Khuynh Thành.
Đâu có còn thương tích gì nữa.
Ngay vết sẹo cũng không có.
“Con chim phải gió, người cũng thật có bản lĩnh đấy! Ta yêu ngươi lắm lắm!”
Khuynh Thành ôm Hồng Loan vào lòng.
Đôi môi cô áp vào khắp khuôn mặt măng tơ trắng hồng của chú bé, hôn chùn chụt.
Hồng Loan giãy nảy người vùng ra.
Nó là thần thú kia mà!
Sao cô gái này có thể…
Trời ơi!
Nếu chuyện này lan truyền thì nó còn mặt mũi nào nữa?
“Bỏ tôi ra, mau bỏ tôi ra!”
Hồng Loan bực bội đưa bàn tay thon nhỏ lên chùi má thật lực.
“Cô gái này sao hiếu sắc thế?
Ngay một con chim cũng không tha…”
Khuynh Thành tức quá suýt nghẹn thở, cô cố nén nhịn cho qua.
Đúng là một con chim phải gió chết tiệt.
“Ta mà lại hiếu sắc ư? Ta rất mừng, rất cảm động vì ngươi, cho nên mới hôn mấy cái! Huống chi, ngươi chỉ là đứa bé tí tẹo!”
“Đàn bà thực là rắc rối. Nếu không vì vương gia thì tôi chẳng thiết gì để tâm đến cô! Thế đấy! Danh thơm của cả đời Hồng Loan này đã bị cô tiêu hủy rồi! Chuyện này lan truyền ra ngoài thì tôi còn dám ngẩng mặt nhìn ai nữa?”
Ông trời ơi!
Ông hãy giết nó đi!
Hãy giáng sấm sét cho nó chết đi!
Con chim này đúng là quái thai.

Tại sao đầu óc nó không hề trong sáng như hình hài của nó?
“Ta không thèm chấp nhà ngươi. Ta phải giết con Cửu Đầu Xà này đã.”
“Cứ để tôi!”
Nói rồi Hồng Loan thoắt biến mất. Tương Liễu thị vừa mới đứng dậy, mụ chỉ cảm thấy trước mắt loáng một cái, toàn thân đã tê dại.
Mụ đứng đờ ra đó chưa kịp phản ứng gì.
Thì Hồng Loan đã xuyên qua thân thể mụ rồi đứng ngay sau lưng mụ.
“Há cái mồm của ngươi ra!”
Cũng không đợi nó phản ứng.
Hồng Loan đã rút được cái mật rắn trong người con quái xà Tương Liễu thị, rồi vỗ một phát vào lưng Diệp Khuynh Thành.
Nó ném cái mật rắn vào mồm cô.
Tất cả diễn ra quá nhanh.
Nhanh đến nỗi không ai kịp nhìn rõ vừa rồi Hồng Loan đã thao tác như thế nào mà làm được.
Mắt Tương Liễu thị đầy kinh ngạc.
Mụ tuyệt đối không dám tin.
Mình chưa kịp xuất chiêu thì đã bị kẻ kia lấy mất túi mật.
“Bác ơi…”
Ba Đạt căng thẳng nhìn mụ, đôi mắt anh rớm lệ.
“Bác ơi, bác sao rồi? Bác đừng làm cho Ba Đạt sợ! Bác ơi…”
Tương Liễu thị nhìn vào cái lỗ thủng to tướng trên thân thể mình, mụ biết mình sắp toi đời đến nơi.
Mụ chìa bàn tay run run, nhìn Ba Đạt.
“Ba Đạt, cháu sẽ không hận bác chứ?”
“Hận? Cháu cũng muốn hận, nhưng bác là người thân duy nhất của cháu trên đời này, vì thế cháu không biết nên hận ra sao đây.
Từ nhỏ cháu không được ai thương, không được ai yêu; bác đã cho cháu tình thương yêu, đã cho cháu niềm hy vọng để tiếp tục sống.”
Khuôn mặt của Tương Liễu thị trắng bệch không có một tia máu.
Toàn thân mụ bắt đầu từ từ biến hóa.
“Ba Đạt, đúng thế, tất cả là do ta tạo ra. Ta đã sắp đặt mọi chuyện, ta đã giết cha cháu, ta đã giam cầm mẹ cháu, ta đã bắt hai mẹ con cháu không được nhận nhau, ta đã công bố nguồn gốc lai lịch của cháu với thiên hạ. Tất cả là do ta…”
“Bác ạ, cháu không bận tâm, cháu chỉ mong bác sẽ ổn mọi bề, nhà ta sẽ gạt bỏ thù hận, sống cho thật tốt. Được không?”
Thân hình Tương Liễu thị tiếp tục biến hóa không ngừng.
Chân của mụ biến thành mình rắn.
Mụ không còn thời gian nữa.
“Ba Đạt, ta… xin lỗi…”
Mụ định cố nắm lấy tay Ba Đạt.
Nhưng hình hài mụ vẫn biến hóa, không thể khác.
Cuối cùng mụ đã trở lại nguyên hình.
Một con yêu xà chín đầu, đang cố nhìn Ba Đạt.
Nhìn con người đang đứng trước mặt, mụ dường như nhìn thấy người đàn ông năm xưa…
Khuynh Thành nhìn bộ dạng Ba Đạt, cô bước lại nắm lấy vai anh ta.
“Xin lỗi Ba Đạt.”
“Mẹ tôi đã chết, bác tôi cũng đã chết. Tôi không còn ai là người thân nữa.”
Anh ta như một cái máy, bước đến ôm chặt người phụ nữ vào lòng.
Miệng anh ta khe khẽ gọi: “Mẹ ơi, chúng ta về nhà thôi!”
“Chờ đã!”
Hồng Loan nhìn anh ta.
“Bà ấy chưa chết đâu. Sao phải khóc dữ thế?”
Ánh mắt u buồn của Ba Đạt sáng lên những tia kỳ lạ.
“Ngươi có cách cứu mẹ ta, phải không?”
Hồng Loan ngán ngẩm nhìn anh ta.
“Thôi được! Ta sẽ không ngại gì, ta cứu bà ấy một lần vậy.”
Nó chìa tay về phía Khuynh Thành, nhìn cô.
“Sao ngươi lại nhìn ta? Ta không có cái bản lĩnh ấy đâu!”
“Cô không có, lẽ nào vương gia cũng không có à?”
“Ngươi nói là kim đan?”
Khuynh Thành lập tức lấy kim đan ra đưa vào tay Hồng Loan.
“Chỉ cần cứu được người, thì kể cả cho bà ấy uống cả lọ tôi cũng không ý kiến gì.”
Chính Khuynh Thành cũng chẳng rõ tâm trạng mình đã xao động từ lúc nào nữa.
Lúc trước cô đâu có thế này.
“Chỉ một viên là được việc.”
Hồng Loan bình thản nhìn cô, rồi lấy ra một viên kim đan nhét vào miệng người phụ nữ.
Rồi áp bàn tay lên ngực bà ta.
Chỉ lát sau.
Thật kỳ diệu, bà ta đã mở to mắt.
Như chẳng có chuyện gì xảy ra.
“Con chim phải gió nhà ngươi thật tài tình!”
Khuynh Thành xúc động đến nỗi lại định hôn nó.
Hồng Loan phát hoảng như gặp ma quỷ, vội vỗ cánh bay vút lên không trung.
“Con chim phải gió chớ chạy, chớ chạy!”
Khuynh Thành cũng lập tức ngự kiếm phi hành, đuổi theo nó.
Huyết Sâm cũng theo sát phía sau.
“Ê, con chim phải gió đừng chạy, đừng chạy nữa!”
“Không chạy? Để cô lợi dụng sàm sỡ tôi à? Cô là đồ hiếu sắc…”
Chạy một thôi một hồi.
Hồng Loan mới dừng lại.
Sắc mặt nó rất nghiêm nghị, nói với Khuynh Thành: “Cô nhóc ạ, lần sau còn nói năng bất kính với tôi như thế, tôi sẽ…”
“Ngươi như thế nào?”
Khuynh Thành vênh mặt lên.
“Ta là phu nhân của vương gia của ngươi, con chim phải gió, nếu ngươi biết điều thì hãy tỏ ra ngoan ngoãn!”

“Vô liêm sỉ! Cô dám cậy thế bắt nạt trẻ con!”
Kỳ lạ thật!
Vừa nãy nó tinh tướng là thế, bây giờ đã lại thừa nhận mình là đứa trẻ con!
“Im ngay! Ngươi đừng tưởng mình có cái hình hài trẻ con mà tùy tiện sử dụng đặc quyền của trẻ con! Ta vô liêm sỉ? Đã vô liêm sỉ bằng ngươi chưa? Rõ ràng ngươi già khú đế lại còn giả vờ ngây thơ!”
Huyết Sâm cười khà khà nhìn cả hai.
“Thôi nào, sao cả hai không chấm dứt đi cho?
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.