Đọc truyện Hiệp Khách Vương Phi – Chương 19: Nàng đâu có lạnh nhạt với hắn
Hôm sau, Doanh Mai dậy rất sớm, trời vừa tờ mờ sáng đã thấy nàng xuất hiện trên sân tập, một thân bố y gọn gàng. Mấy năm sống trong quân doanh nàng đã rèn luyện tính kỷ luật, có điều, từ sau khi bị trúng độc, nàng ngủ nhiều hơn nên sáng nay cũng có chút mệt mỏi. Chạy được một vòng liền thấy Nam Cung Diệp xuất hiện, hẳn là tới tập ám khí.
– Vương phi tới sớm như vậy?
Doanh Mai không để tâm, trông nàng không khác gì tiểu thư khuê các bình thường, nhưng thực ra sức khỏe lại kém hơn rất nhiều, chạy được ba vòng liền thấy khó thở, hai chân bủn rủn. Doanh Mai cố không được phải vịn cột để thở. Nam Cung Diệp đưa đến một chén nước bị nàng một hơi uống sạch. Đúng là hổ đến đồng bằng bị chó khinh mà, năm xưa dù là một trăm vòng cũng không làm rối loạn nhịp thở của nàng đâu. Doanh Mai biết bây giờ mình không còn như trước, càng phải cố gắng vạn phần. Nhịp tim đã hơi chút bình ổn, nàng tiếp tục chạy thêm vòng nữa.
– Mai nhi, nàng cứ hỗn loạn như thế thì không chạy được đâu, hít vào bằng mũi, thở ra bằng miệng, mỗi nhịp thở chạy ba bước.
Doanh Mai cố gắng làm theo, nhưng sao nàng thấy càng khó thở hơn thế nhỉ?
– Dồn khí xuống bụng, thở ra từ từ.
Doanh Mai cười khổ, nàng mà dồn khí được thì đâu cần chạy loạn như thế này. Chạy thêm ba vòng nữa, nàng thực sự chịu không nổi, dựa người vào tường thở dốc, chân tay bủn rủn mà cố không ngã xuống.
Nam Cung Diệp đến bên cạnh, đặt một tay lên vai, muốn truyền cho nàng ít nhiệt khí. Doanh Mai vung cánh tay không còn khí lực lên đẩy ra.
– Đừng truyền cái gì cho ta.
Nói xong, lại một hồi thở dốc. Doanh Mai biết thể chất của mình khác với người thường. Người thường mệt mỏi vì khí huyết không đủ lưu thông, truyền nội lực để tốc độ được đẩy nhanh hơn. Doanh Mai thì khác, kinh mạch tắc nghẽn đứt đoạn. Ngày đó, nàng dùng tất cả nội lực bản thể, lại được tướng quân truyền phần lớn chân khí mới giữ được bình ổn, nếu nhận thêm một chút nhiệt khí nào nữa, thế cân bằng bị phá vỡ, cơ thể nàng sẽ không chịu nổi.
– Ta lại không biết nàng khó chịu đến thế, hôm nay dừng ở đây thôi.
– Ta tự biết phải làm sao.
Doanh Mai lắc đầu, khi đối diện với kẻ địch, ngươi làm gì có thời gian thở dốc? Ngày bé, võ công của nàng kém cỏi không chút tiến bộ, nhưng từ khi gặp đại ca, người đó nói cho nàng biết, muốn có võ công tốt, ngươi phải liều mạng. Thế là mười vòng nàng gian gian khó khó cuối cùng cũng vượt qua. Như mất đi nửa cái mạng, Doanh Mai khó nhọc thở không ra hơi, bình trà trên bàn cũng bị nàng uống cạn sạch, từng giọt mồ hôi thi nhau chảy xuống.
– Vương gia, ta nghĩ kế hoạch của chúng ta phải hoãn đến chiều rồi.- Nàng hiện giờ một chút khí lực cũng không có.
– Nàng cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.
Nam Cung Diệp đưa nàng về Lạc Hà các, Doanh Mai nghỉ ngơi một lúc thấy dễ chịu hơn. Nàng vốn không phải không quan tâm đến luyện ngoại công, trước kia đại ca thường ném nàng vào giữa bầy sói, để nàng chém giết tới mức không ra hình người, một mình trơ trọi giữa đống xác tanh máu thịt mới thả ra, có điều khi đó sức khỏe tốt, không được dùng nội lực cũng không cảm thấy cả người nhuyễn khí như bây giờ.
Thanh nhi mang tới một bát canh dược liệu, Doanh Mai uống xong một lúc liền thấy khá hơn. Ngồi thêm một chút nữa, sức khỏe đã hồi phục, nàng đứng lên, đi về hướng nhà bếp.
Sau hôm lớn tiếng đó, nàng đã hỏi được từ Hắc Ảnh nhiều thói quen của Nam Cung Diệp, hắn thật sự không thích đậu đỏ. Doanh Mai đúng là số khổ mà, đi lấy lòng người ta lại chọn đúng món người ta không thích, bi ai vô cùng. Hôm nay, nàng làm món canh hoa đào hạt sen, nhiều năm đích thân vào bếp nên tay nghề của nàng rất khá, hương thơm nhè nhẹ, vị ngon nồng đậm, nếm thử liền hài lòng.
Doanh Mai bưng bát canh đến thư phòng gặp đúng lúc Lâm Tứ từ trong đi ra, nàng nhướn mày, vị Lâm đại phu này thế nhưng nhiều ngày không gặp đấy. Hắn trông thấy nàng thì hành lễ rồi bước ra ngoài, không biết suy nghĩ cái gì, đi được một đoạn lại quay lại. Doanh Mai ngồi một bên nhìn Nam Cung Diệp ăn canh thì thấy Lâm Tứ quỳ xuống trước mặt.
– Vương gia, sức khỏe của ngài không được nóng giận, sức khỏe vương phi lại càng không cho phép. Thuộc hạ thế nhưng là một đại phu, hai người có mâu thuẫn gì xin hãy hòa giải với nhau, đừng nên làm tổn hại đến thân thể.
Doanh Mai giật giật khóe mi, nàng và Nam Cung Diệp có mâu thuẫn gì? Lại nhanh chóng bắt được điểm mấu chốt.
– Vương gia, sức khỏe của ngài làm sao?
Nam Cung Diệp cười nhạt:
– Võ công bị phế nay hồi phục lại cũng có ít di chứng, không có gì đáng ngại.- Rồi lại trầm giọng cảnh cáo.- Còn không mau ra ngoài.
Dĩ nhiên câu sau là nói với Lâm Tứ. Doanh Mai nhướn mày, có cần vội vàng để hắn tránh đi như thế không? Không đợi hắn đồng ý, vươn tay bắt mạch, với khả năng y thuật hạn hẹp của nàng đúng là không nhìn ra bất thường gì. Nam Cung Diệp vươn tay vuốt sợi tóc mai của nàng ra sau gáy, nhìn nàng bằng ánh mắt sâu thẳm đầy tình ý khiến Doanh Mai bị trầm luân mà không thoát ra được.
– Ta đã nói không có gì đáng ngại mà, nàng không cần lo lắng.
Doanh Mai bĩu môi, có quỷ mới tin. Khôi phục võ công đâu có đơn giản như ăn một chén canh là xong? Dễ như thế thì nàng cũng không phải vật lộn ngày đêm như thế này. Nam Cung Diệp là kẻ bụng dạ đen tối, dù nàng có soi sáng tới đâu cũng không thể nhìn ra cái gì.
– Ta và vương gia nào có mâu thuẫn gì đâu chứ?
– Mai nhi, nàng cứ lạnh nhạt với ta, khiến ta rất đau lòng.
Nam Cung Diệp dáng điệu đau thương khiến khóe môi Doanh Mai trừu rút một hồi. Nàng lạnh nhạt? Nàng lạnh nhạt mà đích thân xuống bếp nấu canh cho hắn thế à? Năm xưa tướng quân phải mất công vỗ về ta mãi mới được uống một chén đấy nhé. Nam Cung Diệp là tên tham lam vô sỉ, đại gian đại ác mà.
– Ta đâu có lạnh nhạt gì với ngài chứ?
Hai từ “lạnh nhạt” như được rít từ kẽ răng nàng mà ra.
– Ồ, vậy nàng gọi một tiếng “Thất gia” nghe xem nào?
Ánh mắt Nam Cung Diệp xuân ý vô hạn, lại dụ dỗ mời gọi. Doanh Mai tự thấy bản thân đã chìm quá sâu rồi. Nàng là lo lắng cho sức khỏe của hắn, sức khỏe đấy!
– Thất gia.
Nam Cung Diệp cười híp mắt, vô cùng sảng khoái hưởng thụ.