Đọc truyện Hiệp Khách Vương Phi – Chương 11: Vân Tiêu
Hai ngày nay quả thật khiến Nam Cung Diệp hiểu biết mức độ giàu có của Doanh Mai, không hề thua kém vương phủ chút nào đâu. Những thay đổi Thanh nhi sắp xếp, hắn đều xem trong mắt mà không nói gì. Đang đọc một cuốn binh pháp lại nghe ám vệ bẩm báo có nam tử tới Lạc Hà các. Sau hôm trước nói với hắn, vị vương phi này liền coi vương phủ là nhà của mình, liền ngay cả nam tử cũng nói chuyện ở Lạc Hà các? Hắn không nhịn được nhấc chân đi tới.
Từ xa đã thấy một nam tử đi ra, thân mặc lục y, tuấn sái tiêu dật, vừa đi vừa mỉm cười, nụ cười ấy không biết đã đốn hạ bao nhiêu trái tim thiếu nữ, đáng tiếc trong vương phủ chẳng có mấy thị nữ cho hắn tác nghiệp. Hừ, trong mắt Nam Cung Diệp chính là phong lưu thành tính, vô công vô sự. Người nọ cũng bước đến trước mặt hắn, ánh mắt đào hoa suy xét, tìm tòi trên người hắn rất lâu. Nam Cung Diệp không yếu thế, một thân tản mát ra lãnh khí, phượng mâu sắc bén đánh giá hắn một phen. Chiến sự bừng bừng không đao binh này kết thúc bởi nam tử lục y nhún nhường trước. Hắn chắp tay trước ngực, khí độ nói:
– Tại hạ Vân Tiêu tham kiến Thất vương gia. Đã nghe danh tiếng vương gia thân chinh bách chiến, hôm nay gặp mặt quả thật khiến tại hạ mở mang tầm mắt.
– Vậy sao?
Khí thế của Nam Cung Diệp không những giảm đi mà còn tăng hơn.
– Không biết Vân công tử có quan hệ gì với vương phi của ta?
Đôi mắt đào hoa của Vân Tiêu chớp chớp, lại chớp chớp. Sau cùng, hắn nở một nụ cười tự cho là quyến rũ.
– Quan hệ thế nào ư? Dĩ nhiên là… sinh tử không rời.
Bầu không khí trở nên âm u, lạnh lẽo. Nam Cung Diệp nheo mắt, làm một ám hiệu, ngay lập tức hai ám vệ phi thân xuống tấn công Vân Tiêu, chiêu chiêu sắc bén, mạnh mẽ chớp nhoáng.
– Ôi ôi, Thất vương gia, Thất vương đại nhân. Tại hạ chỉ nói đùa thôi. Tại hạ sai rồi, sai lầm rồi. Ấy ấy ấy, các ngươi…hai ngươi nhẹ tay một chút. Sẽ chết người đấy.
Vân Tiêu một bên tránh né, một bên gia sức khuyên giải. Nhưng có vẻ nỗ lực của hắn không có tác dụng gì, sự thâm trầm của Nam Cung Diệp không giảm bớt chút nào.
– Vân công tử nói xem, ngươi và vương phi của ta có quan hệ gì?
– Á, không, không có quan hệ gì. Ây, các ngươi nhẹ tay thôi. Thất vương gia đại nhân, có cho mười lá gan ta cũng không dám có quan hệ gì với Tam cô nương. Ây, đừng manh động. Thật đó. Ta có thể thề.
Không biết những lời nói đó khiến Nam Cung Diệp tin bao nhiêu phần, chỉ thấy ngay sau đó xuất hiện thêm hai ám vệ áo đen tấn công Vân Tiêu, chiêu thức sắc bén, ép hắn trở nên chật vật.
– Đừng, đừng đánh nữa. Ta nói, ta nói. Cái gì ta cũng nói. Ngài muốn biết cái gì ta liền nói cái đó.
Nam Cung Diệp giơ tay, lập tức bốn ám vệ tiêu không biến mất. Vân Tiêu thở ra một hơi, vỗ vỗ ngực. May quá, chân tay còn lành lặn. Cảm nhận nguy hiểm đã qua, Vân Tiêu đứng thẳng người, anh tuấn tiêu sái chỉnh lại vạt áo nhăn nhúm, mắt hoa đào chớp chớp lấy lại phong độ rất nhanh. Lúc này mới đưa mắt nhìn Nam Cung Diệp. Kỳ quái, người này mặc dù tuấn mỹ một chút nhưng sao có thể so với vẻ phong lưu của ta, mặc dù khí tràng mạnh một chút, nhưng đó là do ta không thèm so đo thôi. Con mắt Vân Tiêu đảo từ trên xuống dưới, rồi lại từ dưới lên trên, nhìn trái nhìn phải như muốn xem Nam Cung Diệp có mọc thêm ba đầu sáu tay không. Thất vương gia này làm sao áp chế được Tam cô nương nhỉ?
– Hửm?
Nam Cung Diệp nhướn mày, rất không thích con mắt tìm tòi nghiên cứu của Vân Tiêu.
– Khụ… Khụ khụ. Thất vương gia, tại hạ và Tam cô nương quả thật không có quan hệ gì. Thật đó, có lôi kéo mười ngày mười đêm cũng không có chút dây dưa. A, các ngươi đừng tới đây. Chỉ là Tam cô nương từng cứu tại hạ một lần, tại hạ chỉ trả ân thôi. Á, dốc sức trả sạch ân tình, tuyệt đối không có tâm tư nào khác. Thất vương gia, ngài muốn biết nhiều hơn thì nên hỏi Tam cô nương, kỳ thật tại hạ cũng không rõ ràng lắm. Cáo từ, cáo từ.
Vân Tiêu vừa nói vừa lùi ra phía cửa rồi biến mất nhanh như một cơn gió. Ánh mắt Nam Cung Diệp thâm trầm. Vân Tiêu này bề ngoài phong lưu đa tình nhưng lại là người mềm dẻo, biết cách cúi đầu để bảo toàn bản thân. Vừa rồi hắn rõ ràng không dùng hết sức, nhìn có vẻ chật vật kỳ thực vẫn chưa đủ uy hiếp. Người của vương phi quả thực khác biệt. Có điều, loại người này rất nguy hiểm, nếu không nắm được trong lòng bàn tay, có thể bị hắn đâm sau lưng bất cứ lúc nào.
– Ám vệ, điều tra.
– Rõ.
Lạc Hà các
Nam Cung Diệp biết Thanh nhi chuyển một đống đồ xa xỉ tới, lại có ghi chép rõ ràng, nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy, bài trí này, hắn cũng phải khen một câu, xa hoa mà không dung tục, sắp xếp hợp lý, nội phòng chuẩn của một thư hương thế gia. Doanh Mai đang viết gì đó trên bàn, như mọi lần chỉ nhàn nhạt liếc hắn. Nam Cung Diệp bị thu hút bởi bức quạt tranh trên tường, hoa ngọc lan tỉ mỉ sống động, như xuân như hương. Đây là bức tranh của danh họa đệ nhất, đã thất truyền nhiều năm nay rồi.
– Vương phi, nàng kiếm đâu ra bảo bối này vậy?
Doanh Mai lắc đầu cười khổ, nàng cũng muốn biết nó là từ đâu kiếm được.
Cả nàng cũng không biết, hắn còn tưởng nàng cái gì cũng nắm rõ trong lòng bàn tay đấy. Tiến lại gần, Nam Cung Diệp nhìn thấy thứ nàng vẽ trên bàn không khỏi ngạc nhiên, thuận tay lấy một tờ lên xem, đây là bản vẽ một loại ám khí. Nam Cung Diệp nhìn qua liền hiểu nó hoạt động thế nào, không hề keo kiệt lên tiếng khen:
– Ám khí này rất tốt, người không có võ công như nàng cũng dễ dàng sử dụng, vương phi quả nhiên tài nghệ hơn người.
Doanh Mai vẽ xong những nét cuối cùng, đặt bút, thổi khô, hài lòng nhìn thành quả của mình. Thứ nàng quen thuộc nhất chính là ám khí cùng tốc độ, nhờ một thân tài nghệ này mà nhiều năm liền vững vàng ngồi trên chiếc ghế Tam các chủ Minh Nhất các. Lại lật qua xem một hồi, không tồi, số bản vẽ này nàng cải tạo từ chính ám khí trước kia nàng sử dụng, dùng chắc chắn sẽ thuận tay, uy lực cũng không tệ.
Đang hài lòng trong lòng, bỗng nhiên nàng ngửi thấy mùi vị quen thuộc, ánh mắt xẹt qua tia chán ghét. Nam Cung Diệp để ý đến cử động nhỏ này của nàng, sau đó liền thấy Thanh nhi bưng một bát thuốc đến.
– Tiểu thư, uống thuốc.
Nhìn nàng uống hết bát thuốc, hắn như có như không nhướn mày, nàng không phải tự mình sắc thuốc à? Tin tưởng nô tỳ mới đến như vậy. Hôm qua hắn cho người tra xét, nàng trong phủ tướng quân không hề có nô tỳ Thanh nhi này bên người, thế nhưng lại là theo từ nhỏ? Nhìn mức độ tin tưởng của Doanh Mai hẳn là không sai đi?
– Thanh nhi, cho người bí mật làm thứ này.
Doanh Mai đưa bản vẽ cho Thanh nhi, nàng ta lật giở vài trang liền nói:
– Tiểu thư, không phải người đã có một bộ ám khí rồi sao?
– Bây giờ sức khỏe không tốt, không dùng được nó nữa.
Nàng thản nhiên nói lại khiến Thanh nhi lâm vào trầm mặc, Doanh Mai rất phiền muộn, rõ ràng là người trúng độc là nàng sao trông Thanh nhi còn đau khổ hơn nàng mấy lần như thế?
– Được rồi, lui ra đi.
Lại nhìn thấy Nam Cung Diệp đang suy tư một bên, Doanh Mai khí lực hao tổn ngồi vẽ nãy giờ liền không kiên nhẫn nữa:
– Hôm nay vương gia tới đây có việc gì không?
Nam Cung Diệp chau mày, tính khí thất thường như thế? Một nam tử không biết từ đâu ra còn mời đến Lạc Hà các, thế mà hắn lại không chào đón? Thất vương phủ này nhưng là của hắn đấy. Lại nhìn thấy hai đầu lông mày nàng hiện ra mệt mỏi, liền rút xuống tức giận.
– Hồ Nguyệt Thủy phong cảnh rất đẹp, vương phi có hứng ngày mai đi du hồ không?
– Ồ?
Doanh Mai nhàn nhạt liếc nhìn chờ hắn nói tiếp. Nói Nam Cung Diệp tự nhiên nổi hứng muốn cùng nàng đi ngắm cảnh, đánh chết nàng cũng không tin. Biết vương phi của mình thông tuệ, hắn liền không bí mật, để xuống trước mặt nàng một cuốn sổ.
Doanh Mai lật xem, thì ra ngày mai các vương công quý tử rủ nhau du hồ. Trong này có một loạt danh sách, lại còn phân tích kỹ lưỡng. Thái tử cùng tứ hoàng tử Nam Cung Thành ngày mai cũng tham dự, còn có phe cánh của bọn họ, Ôn Trác thế tử Ôn phủ là người của thái tử cùng nữ nhi Ngự Sử đài, Tống Tử Yên, vị hôn thê Nam Cung Thành. Doanh Mai xem, không khỏi tấm tắc khen thủ hạ Nam Cung Diệp cẩn mật.
– Náo nhiệt như vậy, chi bằng chúng ta cũng đến góp vui.