Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể

Chương 8: Mau mau chào đời đi 


Đọc truyện Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể – Chương 8: Mau mau chào đời đi 

Sớm đã nói qua, Á Tinh là hành tinh nổi danh về mậu dịch, mà thứ không thể thiếu ở đây chắc chắn là các phòng đấu giá lớn nhỏ đủ loại.

Lúc hỏi thăm tin tức từ Hạ Kỳ, Tạ Loan dùng phương thức nói chuyện phiếm để không làm đối phương phát hiện mình khiếm khuyết trầm trọng những tri thức cơ bản.

Cũng nhờ đó, Tạ Loan mới biết thế giới này có thứ gọi là tinh võng, tính chất tương tự như mạng internet địa cầu, bất quá công năng càng mạnh mẽ hơn.

Trong gian phòng làm việc mà Tạ Loan tới lúc nhận viện có một chiếc quang não cũ, tùy tiện sử dụng, Tạ Loan cùng chiếc quang não có hình dáng giống quả trứng đà điểu này lên mạng tìm kiếm được rất nhiều tin tức.

Không bao lâu sau, ngón tay đang lướt trên màn hình giả thuyết của Tạ Loan dừng lại ở một dòng chữ —- hội đấu giá thực vật quý hiếm.

Trên tinh tế có bảy hành tinh mậu dịch nổi danh, mỗi hành tinh đều có đặc điểm riêng của mình, mà Á Tinh nổi tiếng nhất là thường xuyên cử hành hội đấu giá những vật phẩm đặc biệt mà các hành tinh mậu dịch khác không có.

Tỷ như hội đấu giá thực vật quý hiếm mà Tạ Loan vừa thấy không được phổ biến cho lắm, thế nhưng trên tinh tế có rất nhiều giám định gia, hội đấu giá đặc biệt như vậy chẳng khác nào hội cuồng hoan của bọn họ.

Có thể nói chỉ cần là thực vật trân quý, nhóm giám định gia kia tuyệt đối sẽ không bỏ qua hội đấu giá.

Thế giới hai bên có rất nhiều điểm khác biệt, chủng loại sinh vật chính là một trong số đó, nhìn thấy hội đấu giá này, tâm tình Tạ Loan có chút xao động.

Nếu mang một loại thực vật nào đó bên địa cầu tới đây thì có lẽ nó sẽ trở thành một chủng loại quý hiếm đi?

Lướt nhìn hình ảnh những loại thực vật bình thưởng ở thế giới bên này, trong đầu Tạ Loan đã có ý tưởng đại khái.

Mấy chậu hoa ngoài sân đã bị vỡ nát, thu thập rất tốn thời gian, ra ngoài mua chậu mới thì phiền, cuối cùng Tạ Loan đặt lực chú ý vào mấy chậu cây mọng nước may mắn còn nguyên vẹn trên bệ cửa sổ.

Ôm tâm tình thử nghiệm một chút cũng không lỗ lã gì, Tạ Loan quay về địa cầu chọn một chậu cây mọng nước có hình dáng giống hoa sen mang qua thế giới bên này.

Hội đấu giá một tuần sau mới tiến hành, Tạ Loan không biết quy củ đấu giá bên này thế nào, chỉ có thể xin phép Hạ Kỳ nghỉ một giờ, tự mình qua đó xem thử.

Hạ Kỳ cũng không hỏi Tạ Loan xin nghỉ làm gì, nghe xong liền gật đầu đồng ý.


Ôm chậu cây mang tới từ địa cầu, Tạ Loan đi theo tuyến đường chỉ dẫn tra được trên mạng, thuận lợi tới phòng đấu giá.

Trước khi hội đấu giá bắt đầu, phòng đấu giá có tên là Tác Mã này đồng ý tiếp nhận ủy thác. Đương nhiên vì cam đoan chất lượng cho hội đấu giá, sẽ có chuyên gia giám định kiểm tra xét duyệt.

Cửa vào rất cao, bởi vì yêu cầu là chủng loại quý hiếm nên thực vật có thể tiến vào hội đấu giá đều là loại biến dị được trải qua quá trình nuôi trồng đặc biệt, có xác xuất xuất hiện rất thấp.

Vật ủy thác được đưa vào phòng kiểm duyệt, nhân viên từ trong phòng đi ra thì thầm vài câu với người phụ trách tiếp đãi Tạ Loan, chỉ thấy nụ cười khách khí trên mặt đối phương lại càng tươi hơn.

Xét biểu tình đối phương thì hẳn là thành công rồi đi? Tạ Loan thầm nghĩ.

Thành công thì tốt rồi, cho dù giá không cao thì vẫn là lời. Yêu cầu của Tạ Loan cũng không cao, chỉ cần kiếm được năm số không hàng đơn vị là ổn, tốt xấu gì cũng là hội đấu giá, không đến mức ngay cả yêu cầu thấp như vậy cũng không đạt được đi…

Lúc này Tạ Loan kỳ vọng cái giá đạt được cũng không quá cao, anh không biết chậu cây mọng nước kia ở thế giới này có tính là chủng loại quý hiếm hay không. Thế nhưng nếu phòng đấu giá đã chịu nhận ủy thác thì hẳn không phải thực vật bình thường.

“Phòng đấu giá chúng tôi tiếp nhận phần ủy thác này, tỷ lệ tiền hoa hồng cùng những yêu cầu khác đều ghi rõ trong hợp đồng này, mời xem qua, nếu cảm thấy không thành vấn đề thì có thể ký tên.” Nhân viên công tác vừa nói vừa âm thầm quan sát biểu tình thanh niên nhân loại.

Vừa rồi cấp trên chuyển lời nói ông nhất định phải bắt được phần ủy thác này, thậm chí ngay cả tỷ lệ hoa hồng cũng có thể nhượng bộ một chút…

Này chứng minh điều gì? Chứng minh ông chủ bọn họ cho rằng đây là mối làm ăn lớn! Tuy không rõ giám định sư đánh giá chậu cây bảo bối kia thế nào nhưng ông dám khẳng định, tuyệt đối là báu vật quý hiếm trên đời hiếm có.

Phải biết, ông chủ của bọn họ là địa tinh, chủng tộc này ở trên tinh tế nổi danh là “keo kiệt”, muốn một địa tinh nhượng bộ ở phương diện lợi ích, trừ phi nó có thể làm ông ta thu lại lợi ích lớn hơn, bằng không thì miễn bàn.

Nhìn tỉ lệ hoa hồng của phòng đấu giá, 15%, ở bên địa cầu cũng là tỷ lệ bình thường. Xác nhận không có vấn đề gì, Tạ Loan thực sảng khoái ký tên.

“Về phần giá khởi điểm của vật phẩm đấu giá này, ngài có ý kiến gì không?” Thấy Tạ Loan ký tên rồi, nhân viên công tác mới cẩn thận hỏi.

Bởi vì không rõ giá cả thị trường nên Tạ Loan nói: “Do bên ông quyết định đi.”


Nhanh chóng xử lý xong chuyện này, Tạ Loan gấp rút quay về phân hội, không vượt quá thời gian xin phép. Trải qua hai ngày yên ổn, đến ngày thứ ba, Tạ Loan gặp phải một chuyện làm anh có chút bất ngờ.

Từ lúc anh nhận lời làm bảo mẫu trong phân hội bảo dưỡng ấu tể này tới nay, quang cầu vẫn luôn im lặng bồng bềnh bên cạnh anh, không hỗn loạn cũng không biến mất, thế nhưng hôm nay nó đột nhiên động—–

Là chỉ dẫn cuối cùng, trong lòng Tạ Loan xuất hiện ý tưởng này.

Tuy nói là bất ngờ nhưng Tạ Loan vẫn bình tĩnh đi theo quang cầu, mà quang cầu cũng không dẫn anh đi nơi khác, nó dẫn anh vào phòng chăm sóc ấu tể.

Sau khi đi vào phòng, Tạ Loan liếc mắt một cái liền thấy ở góc phía bên phải có một cánh cửa ngày thường vẫn đóng kín bị kéo hở ra một chút.

Nơi đó là… phòng giữ ấm.

Ngay từ ngày đầu tiên mới nhận việc Tạ Loan đã biết rõ kết cấu phòng ở, thế nhưng anh chưa từng tiến vào phòng giữ ấm, bởi vì công việc phân chia không cần phải tiến vào đây.

Quang cầu trực tiếp lơ lửng di chuyển tới trước, sau đó theo khe hở chui vào bên trong. Phương hướng thực rõ ràng, Tạ Loan nâng chân đuổi theo.

Bất quá mới vừa đi tới gần phòng giữ ấm, Tạ Loan đã nghe thấy tiếng tranh chấp bên trong.

“Tôi nói cậu bao nhiêu lần rồi, đừng có cố ý bỏ qua quả trứng này như vậy. Nếu không phải hôm nay tôi tới kiểm tra, cậu lại định ném nó vào góc mặt kệ đúng không?” Âm thanh Hạ Kỳ vô cùng bực bội: “Chỉ bảo cậu bôi dịch dinh dưỡng lên vỏ trứng mà thôi, có khó khăn lắm không? Hai quả kia không phải làm rất tốt à, vì sao đến phiên quả này lại không được?

“Nó giống nhau sao, Hạ Kỳ, chị cũng biết rõ tình huống mà, đừng có làm khó tôi… với lại không bôi dịch dinh dưỡng cũng có sao đâu.” Triệu Xuyên ghét bỏ liếc nhìn quả trứng ấu tể có màu đen bên kia, ghét bỏ nói: “Xúi quẩy…”

“Mấy phân hội khác né tránh quả trứng này còn không kịp, ai chịu chứa thứ xui xẻo như vậy trong phân hội chứ, chỉ có mỗi hội trưởng chúng ta là khác người. Chị đừng quên bệnh hắc yểm là do chủng tộc nào làm ra, hiện giờ vẫn còn không ít người sống không bằng chết vì chứng bệnh này kia kìa.” Triệu Xuyên không cảm thấy mình làm sai hay nói sai gì cả, điều gã nói đều là thực, hành động của gã cũng thực bình thường.

Hắc Yểm là căn bệnh xuất hiện khoảng ba mươi năm trước, đến tận bây giờ vẫn chưa có thuốc trị. Người mắc phải bệnh này sẽ từ từ đánh mất quyền chi phối thân thể, mới đầu có thể là một bộ phận, thế nhưng bệnh ngày càng nặng thì cả người hoàn toàn không thể nhúc nhích.


Chỗ đáng sợ là rõ ràng thân thể không thể động đậy nhưng ý thức lại vô cùng tỉnh táo. Da dẻ người bệnh dần dần lan rộng những đường vân giống như đồ đằng có màu đen, lúc nó phủ kín toàn thân cũng là lúc người bệnh hoàn toàn đánh mất quyền chi phối thân thể.

Chứng bệnh giống như lời nguyền rủa này xuất hiện là vì chủng tộc nặc khắc tư tùy tiện làm bậy.

Chủng tộc này vô luận là khoa học kỹ thuật hay dị năng đều đứng đầu trong vũ trụ. Thế nhưng vì thỏa mãn dục vọng bản thân, bọn họ bắn đầu tiến hành những thực nghiệm điên cuồng.

Sau khi thất bại, bị diệt tộc không nói, lại còn lôi kéo những tộc khác chịu tai ương, còn lưu lại một mối phiền thức không thể nào tiêu trừ—- căn bệnh hắc yểm.

Sau một trận nổ mạnh kinh động tất cả các chủng tộc trên tinh tế, tinh cầu có nền kỹ thuật cực cao của chủng tộc nặc khắc tư biến thành một mảnh phế tích.

Không còn ai sống sót, vốn tất cả mọi người đều nghĩ vậy, thế nhưng lúc nhóm binh sĩ điều tra tinh minh tìm kiếm trong đống phế tích thì tìm được một quả trứng ấu tể được trang bị hơn mười tầng bảo hộ.

Cứ việc tất cả chủng tộc đều oán hận vì trận tai bay vạ gió này, thế nhưng xuất phát từ đạo đức, sau khi tìm được quả trứng ấu tể này, tinh minh vẫn phái nhân viên đưa nó tới phân hội bảo dưỡng ấu tể nguyện ý tiếp nhận.

Quả trứng này đã qua tay rất nhiều phân hội, đều là không ở được bao lâu đã bị đưa đi, cuối cùng đưa tới Á Tinh mới rốt cuộc yên ổn trong phân hội nghèo nát này…

Vì thế trước mắt Tạ Loan lúc này chính là một quả trứng màu đen.

Mắt thấy quang cầu tiến vào phòng giữ ấm, mặc dù nghe thấy tiếng tranh chấp nhưng Tạ Loan vẫn tiến vào. Tầm mắt tia về phía quang cầu, liền nhìn thấy quả trứng ấu tể màu đen bị đặt lẻ loi trong góc.

Hai quả trứng khác trong phòng giữ ấm đã được bôi dịch dinh dưỡng, hiện giờ đang yên tĩnh hấp thu. Chỉ có quả trứng màu đen này là ngoại lệ, lớp vỏ rõ ràng không được bôi gì cả.

Sau khi tiến vào phòng giữ ấm, quang cầu bắt đầu đảo quanh quả trứng đen, đảo vài vòng thì bắt đầu chậm rãi biến mất.

Quang cầu biến mất đại biểu chỉ dẫn cuối cùng đã hoàn thành.

Mấu chốt sự việc chính là nằm ở quả trứng này? Tạ Loan cảm thấy có chút không thể tin được.

Cũng biết thời điểm mình tiến vào phòng giữ ấm không tốt lắm, Tạ Loan bình tĩnh nhìn hai người hai sắc mặt khác biệt trước mặt, chủ động phá vỡ không khí trầm mặc trong phòng: “Quả trứng ấu tể này, sau này để tôi chăm sóc đi.”

Cho dù không có quang cầu ra chỉ dẫn, chỉ cần nghe thấy đoạn tranh chấp vừa nãy, Tạ Loan cũng sẽ nói ra lời tương tự.

Vừa nghe thanh niên nói vậy, Triệu Xuyên lập tức đồng ý: “Vậy thì tốt, Hạ Kỳ, sau này chị cũng đừng có nói này nói nọ tôi nữa, quả trứng này có người đặc biệt phụ trách rồi a.”


Hạ Kỳ cố nén cơn giận, do dự một lúc mới gật đầu.

Kỳ thực chăm sóc trứng ẩu tể là công việc rất thoải mái, chỉ cần cách vài ngày bôi dịch dinh dưỡng một lần là xong, không cần làm thêm gì khác.

Hai người tiếp tục ở phòng giữ ấm cũng không có ý nghĩa, lúc Tạ Loan ôm lấy quả trứng đặt dưới đất, hai người đã đi ra ngoài.

Quả trứng khá lớn, lúc ôm vào lòng, cảm giác đầu tiên của Tạ Loan chính là như vậy.

Đây là mấu chốt cứu vớt thế giới hay căn nguyên hủy diệt thế giới? Đưa tay xoa xoa vỏ trứng trong lòng, Tạ Loan không khỏi nghi hoặc.

Tạ Loan không biết chỉ dẫn cuối cùng của quang cầu là muốn anh đối đãi thế nào với quả trứng này, theo nội dung cuộc tranh chấp vừa nghe, chủng tộc của ấu tể này đại khái đã từng làm chuyện không tốt.

Thế nhưng vô luận chủng tộc này đã làm gì thì cũng không thể phát giận lên một ấu tể vẫn còn chưa chào đời đi, như vậy là không có đạo lý…

Ấu tể này vẫn chưa chào đời, nó không làm chuyện xấu nào cả, nó là một đứa nhỏ tốt.

Dịch dinh dưỡng đặt trên kệ bên cạnh, Tạ Loan đặt quả trứng xuống, rót dịch dinh dưỡng ra tay rồi cẩn thận bôi lên vỏ trứng.

Phải bôi ba lần thì mới đạt tới hiệu quả tốt nhất, Tạ Loan cũng không ngại phiền, quy củ bôi ba lượt dinh dưỡng lên vỏ trứng.

Làm xong việc bôi dịch dinh dưỡng, Tạ Loan cẩn thận ôm quả trứng đặt lên nệm mềm.

“Mau chào đời đi.” Cuối cùng khi đưa tay xoa xoa quả trứng, Tạ Loan ôn nhu nói như vậy.

Những lời này không có nguyên nhân gì khác, chỉ vì Tạ Loan cảm thấy mỗi ấu tể phá xác đều nên được mong chờ.

Nếu không ai hi vọng ấu tể này chào đời, vậy để cậu chờ mong nó đi.

Nói xong câu đó, xác nhận mình không để sót thứ gì, Tạ Loan rời khỏi phòng giữ ấm, cẩn thận đóng cửa lại.

Phòng giữ ấm sẽ luôn duy trì chiếu sáng, Tạ Loan không hề phát hiện ngay lúc mình rời đi, quả trứng màu đen đang im lặng nằm trên nệm đột nhiên chấn đột một chút, lớp vỏ trứng vừa được bôi dịch dinh dưỡng xuất hiện một vết nứt cực nhỏ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.