Đọc truyện Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể – Chương 60: Ngày thứ năm mươi chín làm bảo mẫu
Lúc Tạ Loan đang kiểm tra việc thay răng của ấu tể mục tạp thì người nọ xuất hiện, đối phương thoạt nhìn giống như một lữ khách phong trần, tựa hồ là từ một nơi xa xôi nào đó vội vã chạy tới.
Trước đó ấu tể mục tạp đã đang thay răng, hiện giờ đã thay xong, Tạ Loan đang kiểm tra xem răng mọc có tốt không.
Thanh niên không có năng lực chiến đấu, thậm chí năng lực phòng ngự cũng không có, bởi vì trời sinh là chủng tộc chiến đấu, ấu tể mục tạp biết răng mình rất dễ dàng tổn thương da dẻ thanh niên.
Có thể cảm nhận được ngón tay mềm mại chạm vào răng mình rất yếu ớt, ấu tể mục tạp đứng im không dám nhúc nhích.
Vô luận là răng mới thay hay răng sữa, răng ấu tể mục tạp vẫn rất sắc bén, trong lúc bé ngoan ngoãn há miệng, Tạ Loan đưa tay đụng vào chiếc răng sắc bén một cái, xác nhận nó rất vững chắc.
Chỉ dựa vào thị giác cũng có thể biết răng nanh mới thay của ấu tể mục tạp có tính công kích rất lớn, so với răng nhọn sắc bén lại càng có lực cắn khủng khiếp hơn, có thể tùy tiện cắn thủng hoặc xé nát thân thể con mồi.
Bình thường nếu nhìn thấy người dùng ngón tay đụng vào răng nanh của ấu tể mục tạp thì sẽ có suy nghĩ là người này không muốn sống nữa hoặc điên rồi.
Thế nhưng Tạ Loan không chị đụng mà còn đụng rất cẩn thận, sau khi kiểm tra xong mới vỗ nhẹ cánh tay trước của ấu tể mục tạp.
Người nhờ hỗ trợ kia vừa tới thì nhìn thấy ngón tay Tạ Loan rời khỏi hàm răng ấu tể mục tạp, chính vì thấy hình ảnh này, trong mắt thanh niên trẻ tuổi này lại dấy lên chút ánh sáng hi vọng.
Người là do Lâm Nghĩa dẫn tới, thấy tinh thần người trẻ tuổi này tựa hồ rất mệt mỏi, Tạ Loan liền đi tới bàn trà bên cạnh rót một ly trà cho đối phương.
“Nghỉ ngơi một chút đi.” Nhìn ra đối phương có rất nhiều lời muốn nói, Tạ Loan đưa ly trà qua, cố ý để đối phương bình ổn lại tâm tình.
Tiếp xúc với nhiệt độ ấm áp từ ly trà, tâm tình vốn căng thẳng cực độ của Đỗ Khắc hơi trấn định lại, hớp một ngụm trà, sau đó mở miệng cám ơn thanh niên đang dùng ánh mắt ôn hòa nhìn mình: “Cám ơn anh….”
Tạ Loan gật đầu coi như tiếp nhận lời cám ơn của đối phương, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu đối phương ra ngoài trước, trong phòng sinh hoạt có quá nhiều ấu tể muốn trèo lên người anh, không tiện nói chuyện.
Ngồi xổm xuống dỗ dành ba ấu tể lông xù đã đu lên ống quần mình, Tạ Loan bảo chúng qua bên cạnh chơi. Đến khi chỉ còn mỗi ấu tể nặc khắc tư ngay từ đầu đã nằm trên vai anh, Tạ Loan mới đi tới chỗ đối phương.
“Cụ thể là chuyện gì?” Biết người trẻ tuổi này tới nhờ hỗ trợ, sau khi cùng đối phương đi tới phòng tiếp khách, Tạ Loan chủ động hỏi.
Từ biểu tình của đối phương khi nãy, Tạ Loan tin tưởng người này có chuyện rất quan trọng cần nhờ bọn họ giúp đỡ, bởi vì đối phương lộ ra thái độ thành khẩn nên Tạ Loan nguyện ý lắng nghe thỉnh cầu của đối phương.
“Bởi vì một trận thiên tai, núi đá bị lở, trên Tắc Nạp Tinh có một nhóm trứng ấu tể mục tạp bị ảnh hưởng…. hiện giờ chúng đã được cứu ra khỏi đống đổ nát, thế nhưng phản ứng sinh mạng rất yếu ớt, cần có bảo mẫu dùng tinh thần lực kích ứng cùng khai thông mới ổn định lại được.” Tận lực dùng ngôn ngữ đơn giản giải thích, bàn tay cầm ly trà của Đỗ Khắc có chút run rẩy, anh sợ thanh niên đối diện sẽ không để tâm tới chuyện này.
Muốn kích ứng phản ứng sinh mạng trong trứng ấu tể cần bảo mẫu có tinh thần lực cường đại, tốt nhất là cấp A trở nên. Thế nhưng muốn mời bảo mẫu cấp A thì cái giá quả thực quá cao, Đỗ Khắc không thể đưa ra mức thù lao nhiều như vậy, vì thế anh chỉ có thể cầu cứu những phân hội thấp.
Bởi vì vô tình hỏi thăm được phân hội này có bảo dưỡng một ấu tể mục tạp nên Đỗ Khắc mới hi vọng phân hội Vân Bảo này sẽ đồng ý giúp đỡ.
Trước đó, Đỗ Khắc đã tìm tới vài phân hội bảo dưỡng, lời thỉnh cầu của anh đều bị cự tuyệt.
Địa điểm là Tắc Nạp Tinh, mục tiêu là ấu tể mục tạp, lại còn không có thù lao, ba lý do này rất dễ dàng bị các phân hội kia làm cớ cự tuyệt.
Kể xong chuyện, thỉnh cầu cũng đã lộ rất rõ, Đỗ Khắc dùng giọng điệu khẩn cầu nói: “Hi vọng anh có thể phái một bảo mẫu có thể sử dụng tinh thần lực kích ứng trứng ấu tể cùng tôi trở về Tắc Nạp Tinh, số trứng ấu tể kia thực sự rất cần bảo mẫu trợ giúp.”
Tâm tình Đỗ Khắc cực kỳ thấp thỏm, nếu lần này lại bị cự tuyệt, anh cũng không biết mình còn thời gian tiếp tục tìm kiếm phân hội khác không nữa. Anh nguyện ý tìm tiếp, thế nhưng số trứng ở Tắc Nạp Tinh thì không thể chờ được lâu như vậy.
Thế nhưng ngay giây sau đó, Đỗ Khắc nghe thấy đối phương trả lời.
“Tôi đi với anh.” Tạ Loan gật đầu đáp ứng, vì để đối phương an tâm, anh còn bồi thêm một câu: “Tôi có thể làm được chuyện mà anh nói, tôi đi với anh.”
Từ ánh mắt có thể nhìn ra đối phương không phải nói dối, như vậy Tạ Loan không thể nào cự tuyệt được thỉnh cầu này.
Cơ hồ là nháy mắt nghe thấy, trái tim vẫn thấp thỏm của Đỗ Khắc nháy mắt bình ổn, cùng lúc với cảm giác mệt mỏi dâng trào thì biểu tình lộ rõ vui sướng.
Vì chuyện này mà đã vài ngày Đỗ Khắc không được nghỉ ngơi.
Đây là việc gấp không nên trì hoãn, sau khi nghe chuyện, mọi người trong phân hội đều ủng hộ quyết định của Tạ Loan, bất quá vẫn có chút lo lắng.
Chủ yếu là vì Tắc Nạp Tinh là một tinh cầu quản lý không được chặt chẽ, trị an rất kém, thậm chí có vài khi vực không có người của tinh tế quản lí.
Bất quá nhìn con nặc khắc tư làm ổ trên vai thanh niên, nhóm Hạ Kỳ cũng an tâm hơn. Theo lời Trát Lạp Đức, dị năng của con nặc khắc tư này còn mạnh hơn ông ở thời kỳ khỏe mạnh nhất, có nó đi theo, thanh niên sẽ an toàn.
Sau khi thương lượng xong liền chuẩn bị xuất phát, trước đó Tạ Loan suy nghĩ một chút, sau đó đi tới trước mặt ấu tể mục tạp trong phòng khách.
“Ni Khắc, con muốn đi Tắc Nạp Tinh không?” Tạ Loan hỏi như vậy là có nguyên nhân, Tắc Nạp Tinh chính là tinh cầu của chủng tộc mục tạp, cũng chính là cố hương của bé.
Chuyến này Tạ Loan đi hỗ trợ một chuyện quan trọng, thế nhưng dẫn theo một ấu tể cũng không trở ngại hành trình, ấu tể mục tạp này rất ngoan, trên đường cũng sẽ không gây ra phiền phức gì cho anh.
Không biết Tắc Nạp Tinh là nơi nào, thế nhưng nghe thanh niên gọi tên mình, ấu tể mục tạp liền cúi đầu củng ngực thanh niên, còn phát ra tiếng kêu trầm thấp đáp lại.
Cho dù không rõ nơi muốn đi là nơi nào, ấu tể mục tạp dáng người khổng lồ này vẫn ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Tạ Loan, con ngươi đỏ ngầu nhìn chăm chú đối phương, rõ ràng là biểu hiện muốn đi.
Muốn thân cận thanh niên, ấu tể mục tạp này hiển nhiên thích đi theo Tạ Loan.
Nhìn phản ứng của ấu tể, Tạ Loan nhanh chóng cho ra quyết định.
…
“Anh đối với ấu tể này rất tốt…” Ở trên tinh hạm, nhìn thanh niên mở thiết bị an toàn cho ấu tể mục tạp lần đầu tiên ngồi tinh hạm, Đỗ Khắc nhịn không được nói ra những lời này.
Trong số những chủng tộc khác mà Đỗ Khắc từng gặp thì hiếm có ai yêu thương chiếu cố ấu tể mục tạp như vậy, mỗi hành động của thanh niên trước mắt đều làm anh xúc động.
Tạ Loan dừng một chút, lúc ngồi xuống thì đáp lại một câu: “Anh đối với số trứng ấu tể kia cũng rất tốt.”
Theo Tạ Loan thấy thì đối phương có lẽ đã gặp không ít người có thành kiến về chủng tộc mục tạp, thế nhưng đối phương vẫn vì số trứng ấu tể kia mà chạy đôn chạy đáo, đây cũng là chuyện khó có.
“Trước kia khi ở Tắc Nạp Tinh, tôi từng được một nhóm mục tạp cứu, bọn họ đã cứu mạng tôi, hơn nữa còn thu nhận tôi một đoạn thời gian để dưỡng thương, tôi rất cảm kích bọn họ.” Cũng bắt đầu từ khi đó, Đỗ Khắc hoàn toàn thay đổi quan niệm về chủng tộc này.
Anh phát hiện mình đã có những suy nghĩ rất sai lầm, chủng tộc mục tạp kỳ thực không hề hung hãn, cũng không tàn bạo… chủng tộc này cũng có cảm tình, sau khi tiếp nhận lòng tốt của người khác, bọn họ cũng sẽ hồi báo lại, thậm chí còn hồi báo nhiều hơn.
Nghe đối phương nói ra nguyên nhân, Tạ Loan hơi sửng sốt, quay đầu lại nhìn ấu tể mục tạp đang dùng con ngươi đỏ rực nhìn mình, Tạ Loan vươn tay sờ đầu bé.
“Tê tê…” Thanh niên nói phải ngồi nên ấu tể mục tạp thực ngoan ngoãn ngồi im không nhúc nhích, được thanh niên sờ đầu, nó cúi thấp đầu một chút, cổ họng phát ra tiếng kêu trầm thấp.
Tắc Nạp Tinh đối với đại đa số chủng tộc là một tinh cầu hoang vắng thuộc về chủng tộc mục tạp, trình độ phát triển ở đây rất thấp.
Trước khi tới đây Tạ Loan cũng không biết cụ thể nó thế nào.
Chờ đến khi tinh hạm đáp xuống cảng hàng không Tắc Nạp Tinh, từ chiếc tinh hạm thương vụ này bước xuống, rời khỏi phạm vi cảng hàng không, Tạ Loan nhìn thấy một tinh cầu khiếm khuyết màu xanh, tràn đầy gió và cát.