Đọc truyện Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể – Chương 41: Ngày thứ bốn mươi làm bảo mẫu
Âm thanh của ấu tể rõ ràng mang theo tiếng nức nở.
Ấu tể cố gắng phát ra âm thanh tựa hồ phá vỡ bức màn ngăn nào đó, chân chính phát ra ngoài.
Nghe thấy âm thanh, vô luận là Tạ Loan hay Trát Lạp Đức, cả hai đều trực tiếp sửng sốt.
Đầu óc có chút trống rỗng, phản ứng đầu tiên của Tạ Loan là ngồi xổm xuống, hiếm thấy có chút hoang mang không biết nói gì với ấu tể đang túm ống quần mình nức nở gọi mình là ‘mạt mạt’.
Sau khi Tạ Loan ngồi xuống, ấu tể nhân ngư không túm ống quần nữa, ngược lại vươn tay tới vịn vào đầu gối Tạ Loan, cái đuôi băng lam ở dưới nước lay động khá dữ dội, rất dễ dàng nhận ra tình tự thấp thỏm của bé lúc này.
Dùng cả hai tay vịn đầu gối thanh niên, ấu tể nhân ngư mượn lực cố gắng nhích tới gần thanh niên hơn, dáng vẻ như muốn leo lên bờ.
“Mạt mạt—-!”
Thậm chí cũng không ý thức được mình có thể phát ra tiếng, lúc này ấu tể chỉ muốn tới gần thanh niên nên theo bản năng phát ra âm thanh để thu hút sự chú ý của đối phương.
Thấy một loạt hành động của ấu tể, cho dù phản ứng chậm thì Tạ Loan cũng biết mình nên ôm lấy bé.
Không để ấu tể phí sức, Tạ Loan lập tức bế bổng ấu tể nhân ngư từ dưới ao lên, cũng không quản đi tới bên cạnh lấy khăn lông, trực tiếp ôm bé vào lòng.
Quần áo trên người khó tránh bị làm ướt, sau khi đứng dậy Tạ Loan mới nhận lấy khăn lông Trát Lạp Đức đưa qua, bọc ấu tể lại.
Toàn bộ quá trình, tiểu nhân ngư vẫn luôn dùng tay bấu chặt áo Tạ Loan không chịu buông, đồng thời vừa phát ra tiếng nức nở như đang khóc vừa không ngừng củng củng ngực anh.
“Già Nhĩ ngoan…” Tạ Loan cũng không quản trao đổi với người bên cạnh, vững vàng ôm lấy ấu tể nhân ngư, nhẹ nhàng vỗ về lưng bé trấn an, cố gắng muốn dỗ dành bé.
Từ hốc mắt ấu tể nhân ngư không ngừng chảy xuống nước mắt, rất nhanh chúng liền biến thành những viên tinh thạch xinh đẹp, Tạ Loan hứng không kịp, vài viên rơi xuống nền gạch men phát ra tiếng lách tách.
Trát Lạp Đức đứng bên cạnh nhìn ấu tể nhân ngư vừa khóc vừa bấu chặt thanh niên không buông, đột nhiên có cảm giác mình hóa thành nhân vật phản diện độc ác trong truyện cổ tích, muốn cưỡng ép ấu tể rời khỏi gia trưởng.
“Ta sẽ không để người ta mang Già Nhĩ đi, không có không cần con.” Biết ấu tể nhân ngư nhất định là nghe hiểu những lời Trát Lạp Đức vừa nói mới phản ứng kịch liệt này, Tạ Loan chậm rãi giải thích, đồng thời vươn tay nhẹ nhàng giúp ấu tể lau nước mắt.
Những giọt nước mắt không kịp biến thành tinh thạch để lại những vệt nước ẩm ướt trên mặt ấu tể, kết hợp với hốc mắt đỏ ửng, trừ phi là người có tâm địa sắt đá, bằng không dáng vẻ của bé lúc này thực sự làm người ta mềm lòng.
Nhìn thấy phản ứng của ấu tể, Trát Lạp Đức đã không còn nghi vấn như vừa nãy nữa…
Vừa nãy ông định nói, có lẽ nên chờ ấu tể nhân ngư này trưởng thành, hiểu được quyền lực tiền tài thì tự chọn lựa có trở về gia tộc Hoắc Địch hay không.
Thế nhưng nhìn dáng vẻ sợ thanh niên không cần mình của ấu tể, thậm chí còn cố gắng phát ra âm thanh… Trát Lạp Đức tin tưởng, so với vị trí gia chủ gì đó, ấu tể nhân ngư này nhất định càng hi vọng được trưởng thành trong sự yêu thương của thanh niên.
Những lời đó Trát Lạp Đức chỉ đứng ở góc độ khách quan phân tích mà thôi, bất quá thấy ấu tể khóc thảm thương như vậy, cộng thêm hình ảnh thanh niên kiên nhẫn dỗ dành, Trát Lạp Đức không kiềm được có chút chột dạ.
Ông thực không muốn làm ấu tể khóc a, ông cũng không ngờ ấu tể nhân ngư cư nhiên nghe hiểu được lời mình nói, mặc dù không hiểu hoàn toàn nhưng rõ ràng là hiểu được cơ bản.
“Ngoan, Già Nhĩ đừng khóc.” Xoa xoa chiếc đuôi băng lam của ấu tể, Tạ Loan cố gắng ôm chặt tiểu nhân ngư, cho dù quần áo bị bé túm tới nhăn nhó cũng không để ý.
Bị thanh niên sờ đuôi, ấu tể nhân ngư lắc lư chiếc đuôi nhỏ của mình, mặc dù vẫn không chịu buông áo thanh niên ra nhưng đã không còn khóc nữa.
Ánh mắt xanh thẳm ướt át chăm chú nhìn mặt thanh niên, sau đó ấu tể nhân ngư vùi mặt vào lòng thanh niên cọ cọ, cọ xong thì củng củng hai cái.
Có cảm giác an toàn, sau khi xác nhận thanh niên không có không cần mình, ấu tể nhân ngư liền trở nên ngoan ngoãn.
An tĩnh vùi trong lòng thanh niên, ấu tể nhân ngư hiện giờ không khóc cũng không nháo, vô cùng an tĩnh, phần vây đuôi khẽ nhếch lên một chút rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ vào người Tạ Lan.
Phương thức dùng vây đuôi vỗ nhẹ này không thể nghi ngờ là một cách thu hút sự chú ý của gia trưởng.
Thực vất vả dỗ được ấu tể, Tạ Loan thở phào một hơi.
Dời tầm mắt, chú ý thấy ấu tể nhân ngư không ngừng nhúc nhích vây đuôi, Tạ Loan kiềm không được dứt khoác đưa tay qua để ấu tể vỗ vào lòng bàn tay mình.
“Pa… pa pa~”
Đến lúc này ấu tể mới tựa hồ nhận ra vừa nãy mình đã chân chính phát ra tiếng, tiếp tục nhẹ nhàng vỗ vỗ đuôi, ấu tể nhân ngư thử phát ra tiếng gọi mà mình muốn nói với thanh niên.
“Pa pa~” Phát hiện có thể thuận lợi phát ra hai âm tiết này, ấu tể nhân ngư vô thức gia tăng lực độ vây đuôi, con ngươi ướt át cũng hơi mở to.
“Già Nhĩ có thể nói chuyện.” Tạ Loan khẳng định, vừa nãy ấu tể đã gọi anh là mạt mạt, anh tuyệt đối không nghe lầm.
Chỉ cần cố gắng nói lớn thì có thể nói được từ mình muốn, được thanh niên cổ vũ, ấu tể nhân ngư vùi mình trong lòng thanh niên thử cố gắng mở miệng.
“Mạt mạt—-”
Trong chủng tộc nhân ngư, xưng hô mạt mạt chính là xưng hô dành cho gia trưởng, là gia trưởng nam tính.
Không còn là khí thanh, cũng không phải âm thanh yếu ớt trộn lẫn giữa khí thanh cùng âm tiết, ấu tể nhân ngư phát ra âm thanh vô cùng rõ ràng.
Mặc dù bé phải cố gắng lắm mới có thể phát ra chứ không dễ dàng như những người khác, thế nhưng đối với ấu tể nhân ngư này mà nói, đó đã là tiến triển rất lớn.
Tạ Loan có thể nhận ra bởi vì quá dùng sức nên ngữ khí có chút thay đổi, bất quá không hề ảnh hưởng tới bản chất âm thanh.
Theo Tạ Loan nghe thấy thì âm thanh của tiểu nhân ngư rất đặc biệt, đặc biệt dễ nghe, anh tin tưởng những người khác trong phân hội cũng có ý tưởng giống như vậy.
Bởi vì vẫn còn là ấu tể, âm thanh liền đặc biệt non nớt, bất quá nó hoàn toàn không phải điểm trừ.
Giống như cảm giác của gia trưởng cảm thấy con mình điểm nào cũng tốt vậy, Tạ Loan cảm thấy âm thanh của ấu tể nhân ngư trong lòng vô cùng trong trẻo dễ nghe.
Hệt như dòng suối vậy.
Mắt thấy hình ảnh thanh niên ôm ấu tể vô cùng hòa hợp ấm áp, Trát Lạp Đức đứng xem bên cạnh thực sự chỉ muốn nuốt lại những lời mình nói trước đó không lâu.
Nếu bảo ông lặp lại những lời đó, Trát Lạp Đức thực sự không thể nào mở miệng được.
Nếu đã không cần lo lắng tới lợi ích thì hiện giờ Trát Lạp Đức chỉ cần giúp thanh niên chuẩn bị biện pháp ứng phó.
“Muốn ứng phó thì chỉ có thể tìm chứng cớ, vật chứng tạm thời không nghĩ ra là gì, kia chỉ có thể tìm nhân chứng hạ thủ.” Cảm thấy những lời trước đó của mình đã tổn thương ấu tể nhân ngư trong lòng thanh niên, hiện giờ Trát Lạp Đức mang theo tâm tư bồi tội nói: “Chuyện này tôi có thể giúp một tay, tôi vừa vặn có một người bằng hữu rất giỏi xử lý chuyện này, chờ có tiến triển tôi sẽ báo lại.”
Lúc nói những lời này, Trát Lạp Đức đã dự định tìm người bên quân đội điều tra.
Có sẵn mạng lưới giao thiệp thì không nên bỏ phí, tìm kiếm người ngoài vừa phí thời gian lại không đáng tin.
Lúc này Trát Lạp Đức bắt đầu điều tra, bên kia sau khi phân hội Khang Nặc chú ý tới vụ việc kia, tin tức quả nhiên truyền tới gia tộc Hoắc Địch.
Xem ra gia tộc Hoắc Địch phái người tới phân hội Vân Bảo là chuyện không thể tránh được.