Đọc truyện Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể – Chương 25: Ngày thứ hai mươi bốn làm bảo mẫu
Áo Nhĩ Đặc Tinh là thủ đô tinh của tộc khố đề, là tinh cầu nằm trong danh sách những điểm du lịch tuyệt vời nhất tinh tế.
Bầu trời xanh biếc, trong không khí tựa hồ có mùi hoa cỏ nhàn nhạt, từ trên cao nhìn xuống, tinh cầu tràn đầy màu xanh tươi đầy sức sống.
Hiện giờ vừa vặn đang là mùa xuân, ánh nắt không hề gay gắt, chỉ làm người ta cảm thấy ấm áp thoải mái.
Bởi vì chỉ vòn vài ngày là tới cuộc thi, cảng hàng không gần phân hội nhất chỉ có chuyến bay của tinh hạm thương vụ phổ thông nên Tạ Loan xuất phát sớm một ngày.
Bọn họ tới Áo Nhĩ Đặc Tinh vào buổi tối trước ngày thi, Tạ Loan ôm bốn cục lông xù đi đến khách sạn mà ban tổ chức đặc biệt chuẩn bị cho thí sinh cùng thân nhân, ở đó nghỉ ngơi một đêm.
Sáng sớm hôm sau, nơi diễn ra cuộc đua được mở ra. Mặc dù nghi thức khai mạc vào buổi chiều nhưng khi sân vừa mở cửa, rất nhiều gia trưởng đã nôn nóng tiến vào.
“Cám ơn cô đã đăng ký dự thi giúp hai bé ấu tể này.” Tạ Loan cúi đầu nhìn hai ấu tể khố duy cùng khố thác trong lòng, sau đó ngẩng đầu lễ phép nói cám ơn với nữ tính khố đề trước mặt.
Để tránh xuất hiện tình huống thí sinh dự thi quá nhiều, nửa tháng trước khi cuộc thi diễn ra sẽ bắt đầu tuyển chọn thí sinh có tư cách dự thi, thông qua tuyển chọn phải trải qua quá trình sàng lọc của hội ủy viên.
Lúc Tạ Loan biết tin về cuộc thi thì thời gian tuyển chọn đã kết thúc hai ngày.
“Đừng khách khí, là tôi nên cám ơn cậu mới đúng.” Phù Á mỉm cười đáp lại, lúc này biểu tình vẫn lộ rõ cảm kích.
Một vài ấu tể có năng lực của phân hội bảo dưỡng ấu tể hoặc gia tộc có thể trực tiếp bỏ qua bước tuyển chọn, tranh thủ quyền dự thi.
Vốn Phù Á chỉ lấy một số báo danh, sau khi nhận được thỉnh cầu của Tạ Loan liền tiếp tục xin thêm hai số.
“Bội Bội, mẹ ngồi trên khán đài bên kia nhìn con.” Phù Á tỉ mỉ chỉnh lý lông chim trên người ấu tể khố đề, động tác lộ rõ yêu thương.
“Chíp!” Ngẩng đầu nhìn mẹ mình, bé con phát ra tiếng kêu thanh thúy.
Nghe thấy tiếng đáp lại, Phù Á lại ôm ấu tể một hồi mới đặt ấu tể vào lòng Tạ Loan, tiến vào sân đấu trước.
“Chốc nữa ta cũng ở trên khán đài nhìn các con.” Những lời này là nói với cả ba ấu tể, lúc nói những lời này, Tạ Loan còn đặc biệt dùng tay chỉnh lý lại lông chim cho ấu tể khố duy cùng khố thác.
Hai ấu tể không có ba mẹ nên Tạ Loan đảm nhiệm vai trò gia trưởng, cố gắng không để hai bé con này có chút mất mác nào.
Hai đôi mắt đen lúng liếng của hai bé chim béo sáng lên, ngoan ngoãn để thanh niên giúp mình chỉnh lý lông chim, chờ tay Tạ Loan rời đi mới củng củng ngực anh một chút.
Thấy đã đến giờ, Tạ Loan dẫn ba bé chim béo cùng một con ấu tể nặc khắc tư rời khỏi khách sạn, theo lối riêng dành cho thí sinh tiến vào.
Vừa mới chặt chân vào cổng, cảnh tượng trước mắt làm Tạ Loan hơi khựng chân lại—–
“Chíp!”
“Chíp, chíp chíp!”
“Chíp chíp—–“
Trên sân là rất nhiều bé chim béo lông tơ mềm mại, mỗi bé đều có phần ngực rất căng phồng, mặc dù màu sắc lông vũ cùng chủng tộc bất đồng nên có chút khác nhau, thế nhưng dáng vẻ ngoan ngoãn nằm trong lòng gia trưởng hoặc bảo mẫu đều hệt như một bé gà con béo mũm mĩm.
Lúc này Tạ Loan cúi đầu nhìn ba bé chim béo trong lòng mình, lại ngẩng đầu nhìn nhóm ấu tể đang chíp chíp không ngừng, trong lòng nhịn không được toát ra một ý nghĩ.
Nơi này… đại khái là thiên đường của những người yêu thích những bé chim béo đi.
Cuộc đua năm nay tổ chức ở khe núi Thiết Nhĩ nổi danh ở Áo Nhĩ Đặc tinh. Độ sâu đạt tới mấy ngàn thước, trong thung lũng có một con sông uốn lượn ngoằn ngoèo, hai bên thung lũng là những ngọn núi cao vút.
Điểm xuất phát bố trí ở cuối thung lũng, điểm đích là trên đỉnh một ngọn núi cao vút ở giữa tầng mây.
Khán đài là một thiết bị khổng lồ lơ lửng ở gần điểm đích.
Nghi thức khai mạc diễn ra ở kế bên điểm xuất phát, theo một tiếng kêu co vút cùng không khí dao động mãnh liệt, Tạ Loan nhìn thấy ba sinh vật dáng người to lớn hung mãnh phóng vút lên không trung.
Một con giống như phượng hoàng, lông chim đỏ rực như lửa cùng chiếc đuôi dài xinh đẹp, hai con còn lại thì giống như diều hâu cùng đại bàng. Ba con chim với dáng mạo hung mãnh xinh đẹp này giống như diễn tập cho nhóm ấu tể xem, dạy chúng làm thế nào nắm giữ phiến không vực này… đồng thời nói cho chúng biết, chủng tộc của chúng chính là chủ nhân bầu trời.
Lần đầu tiên nhìn thấy hình thái trưởng thành của ba chủng tộc khố đề, khố duy cùng khố thác, Tạ Loan không khỏi có chút thất thần.
Lúc lấy lại tinh thần, nhìn ánh mắt ao ước của ba bé chim béo, Tạ Loan giơ tay vuốt lưng ba bé, ôn hòa khích lệ: “Chờ các con lớn lên khẳng định cũng lợi hại như vậy.”
“Chíp chíp!”
Không biết có phải học ấu tể khố đề hay không, cả ba bé chim béo trong lòng Tạ Loan cơ hồ không hẹn mà cùng ưỡn phần ngực bé nhỏ, sau khi được khích lệ lập tức tỏ ra tự tin vô cùng.
Khai mạc xong, ấu tể dự thi phải tới khu chờ bên cạnh điểm xuất phát.
Ngồi trên xe huyền phù công cộng, Tạ Loan đưa ba ấu tể nhà mình tới khu chờ.
Vốn Tạ Loan buông ba ấu tể xuống liền xoay người rời đi, thế nhưng còn không đi được hai bước thì nhịn không được quay đầu nhìn lại, Tạ Loan nhìn thấy ba bé chim béo vẫn còn đứng tại chỗ, ánh mắt đen lúng liếng chăm chăm nhìn mình.
“Chỉ cần phát huy tốt những gì chúng ta đã luyện tập trước đó thì nhất định không có vấn đề.” Hiểu được tâm tình thấp thỏm của ba bé, Tạ Loan đi ngược trở lại, ngồi xổm xuống thực ôn hòa nói: “Vô luận kết quả thế nào, trong lòng ta các con chính là giỏi nhất.”
Kiên nhẫn trấn an ba bé, sau đó Tạ Loan mới từ khu chờ đi qua khán đài ở điểm đích.
Lúc ban đầu khán đài đáp trên mặt đất, sau khi xác nhận tất cả người xem đã có mặt thì thiết bị huyền phù được thiết kế bên dưới sẽ chầm chậm đưa khán đài lên tới đỉnh núi.
Khán đài có dạng hình tròn, trên khoảng sân trống ở trung tâm là hình ảnh toàn tức của đường đua, hiện giờ nó đang chiếu hình ảnh ở khu chờ.
Để mình dễ dàng nhận ra ba bé chim béo nhà mình, trước lúc rời khỏi khách sạn Tạ Loan đã cột một đoạn dây vàng nhạt trên chân trái của ba bé.
Nhìn những bé chim tròn vo chi chít trên sân đấu, Tạ Loan cảm mình thực sáng suốt khi quyết định làm vậy.
“Ư ô.”
Bị cục bông trong lòng củng một cái, Tạ Loan dời sự chú ý từ màn hình xuống ấu tể nặc khắc tư, đối mặt với anh là đôi mắt xanh lơ tròn xoe.
Ấu tể bông xù lúc này đang đội một chiếc nón rộng màu đen, chiếc nón bị hai chiếc sừng đội lên một chút, thoạt nhìn rất dễ nhìn nhầm là tai thỏ.
Bởi vì không tiện để những người khác nhìn thấy ấu tể nặc khắc tư này, Tạ Loan đã để bé mặc một chiếc áo khoác rộng.
Chiếc áo cơ hồ bao trùm cả người ấu tể, lại có chiếc nón rộng che phủ phần đầu, chỉ có Tạ Loan đang ôm ấu tể trong lòng mới có thể thấy rõ hình dáng của nó.
“Đừng sợ….” Đột nhiên nghĩ tới tình cảnh của ấu tể nặc khắc tư trong tinh tế, Tạ Loan không kiềm được ôm chặt hơn một chút, cách lớp áo khoác vỗ nhẹ sống lưng ấu tể.
Thật ra thì nó không sợ, lúc còn là trứng ấu tể, Ya Yi đã quen chịu đựng những tình cảm tiêu cực của người khác, vô luận là căm ghét hay chán ghét.
Mỗi ngày mỗi ngày đều như vậy, suốt hơn ba mươi năm nằm trong trứng, căm ghét là loại tình tự Ya Yi quen thuộc nhất.
Nếu thế giới này căm ghét nó, không hoan nghênh nó, có phải nó cũng nên căm ghét thế giới này không? Ya Yi đã từng nghĩ như vậy.
Thế nhưng lúc ở trong thế giới tăm tối kia, đột nhiên có một tia sáng tinh khiết ấm áp chiếu rọi vào. Từ khi tiếp xúc với tia sáng kia, dã thú trong nội tâm Ya Yi bị trấn an, con dã thú tàn bạo kia dần dần trở nên dịu ngoan, cũng thu lại răng nanh cùng móng vuốt sắc bén.
“Ư ô.” Cứ vậy ngoan ngoãn vùi trong lòng thanh niên, dựa sát vào lòng đối phương, ấu tể nặc khắc tư phát ra âm thanh khe khẽ.
Chờ cục bông trong lòng một lần nữa an tĩnh, Tạ Loan một lần nữa dời tầm mắt về phía màn hình toàn tức.
Một đám chim béo lông xù đứng trước vạch xuất phát, đồng hồ đếm ngược xuất hiện trước mắt mọi người.
Nhanh chóng tìm ra ba ấu tể nhà mình, Tạ Loan liền đặt hết lực chú ý lên người chúng, theo con số đếm ngược ngày càng giảm đi, tâm tình của anh cũng khẩn trương hơn.
3, 2, 1—–
Âm thanh nhắc nhở vang lên, Tạ loan nhìn thấy nhóm chim béo lập tức bay vút ra ngoài, đoạn đầu đường đua là phía trên con sông, những vòng khí màu vàng không có quy luật liên tiếp xuất hiện trên đường đua.
Nhóm gia trưởng trên khán đài thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu trẩn trương, cũng có gia trưởng hoặc bảo mẫu nhìn thấy ấu tể nhà mình vượt lên trước nhịn không được khẽ kêu lên cổ vũ.
Phân hội bảo dưỡng ấu tể khố đề, khố duy hoặc khố thác hiển nhiên cũng không bỏ qua cơ hội tuyên truyền mỗi năm một lần này, chỉ cần ấu tể trong phân hội có thể giành được thứ hạng tốt, sau đó bọn họ lại tuyên truyền một chút thì hiệu quả sẽ rất tốt.
Hai năm trước đều là ấu tể tộc khố duy giành được hạng nhất, tuy ngoài mặt mọi người đều không nói gì nhưng thực sự thì nhóm gia trưởng của tộc khố đề cùng khố thác đều có chút nôn nóng.
Tộc khố duy đã giành hạng nhất liên tục hai năm, năm thứ ba cũng nên đổi tộc khác đi, bằng không thực sự có chút mất mặt a.
Trên người ấu tể tham gia thi đấu có đeo theo một chiếc túi chứa một thiết bị tính điểm số, mỗi khi ấu tể thành công xuyên qua vòng khí thì nó sẽ ghi nhớ một điểm, đường thời ghi chép thời gian ấu tể bay đến điểm đích.
Trên đường đua, một số ấu tể sau khi bỏ sót quá nhiều chiếc vòng liền vô thức thả chậm tốc độ phi hành, dần dần bị bỏ lại phía sau đội ngũ.
Dẫn đầu là một ấu tể tộc khố duy, ấu tể này thoạt nhìn đã được huấn luyện rất tốt, rõ ràng cũng là phi hành nhưng nó bay vừa nhanh lại vừa vững vàng.
Nhìn ấu tể khố duy dần dần bỏ xa những ấu tể khác, biểu tình của nhóm người lớn hai tộc khác nhịn không được có chút biến hóa, nhất là sau khi quẹo cua, nó lại tiếp tục kéo giãn khoảng cách.
Mỗi lần kéo ra một chút, chờ đường đua lại đổi hướng thêm vài lần, biểu tình của bọn họ đã hoàn toàn suy sụp—-
Không chỉ gia trưởng khố đề cùng khố thác ở hiện trường sốt ruột, những người lớn đang xem trực tuyến trên mạng cũng thấp thỏm không thôi.
Thế nhưng nhìn thấy ấu tể khố duy không ngừng bỏ xa nhóm ấu tể còn lại, mọi người chợt phát hiện phía sau ấu tể khố duy kia có một bé chim béo màu đỏ nhạt đang chậm rãi thoát khỏi đại đội, cố gắng đập đôi cánh bé xíu, dần dần kéo gần khoảng cách với ấu tể khố duy dẫn trước.
Ấu tể tộc khố đề!
Nháy mắt nhóm người lớn của tộc khố đề lấy lại tinh thần, mà Tạ Loan nhìn thấy đoạn dây vàng cột trên móng vuốt của ấu tể kia, tâm tình vốn chỉ có chút khẩn trương trở thành căng thẳng đến mức nhịn không được nín thở.
Đuổi kịp không….?
Chăm chú nhìn ấu tể khố đề không ngừng cố gắng đập cánh, Tạ Loan rốt cuộc cũng cảm nhận được cảm giác siết tay tới rướm mồ hôi của nhóm gia trưởng.