Đọc truyện Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể – Chương 101: Ngửi ngửi khí tức
Ý thức được bảo hộ, lại tiếp xúc với cái ôm thực ôn nhu, ấu tể này dò xét ngửi ngửi khí tức thanh niên đang ôm mình.
Tộc nhân chủng tộc duy khắc rất nhạy bén với khí tức, khả năng này có thể đạt tới trình độ có thể ghi nhớ tất cả khí tức mình từng ngửi, cho dù là ấu tể thì vẫn có năng lực này.
Khí tức trên người mỗi người đối với tộc duy khắc tương đương với một loại nhãn hiệu, không có khả năng nhận sai, vì thế vô luận là thủ đoạn ngụy trang nào cũng không có ý nghĩa trước mặt tộc duy khắc.
Đối với khí tức xa lạ theo lý thuyết thì cần đề phòng, thế nhưng ấu tể cẩn thận ngửi khí tức Tạ Loan xong vẫn không lộn xộn, vừa nãy Tạ Loan ôm nó thế nào, hiện giờ nó vẫn giữ nguyên tư thái đó.
Trong tình huống không nhìn thấy mà lộn xộn thì có thể sẽ tăng thêm phiền toái cho người đang ôm mình, bởi vì hiểu được điểm này, ấu tể duy khắc biểu hiện rất an phận.
Ngoài ra thì cũng vì cảm giác được ôm trong lòng rất an toàn.
Ôm một ấu tể, Tạ Loan dĩ nhiên lại cảm nhận được nhiệt độ ấm áp dễ chịu như lò sưởi của bé.
Lúc nhìn thấy đôi mắt mất đi ánh sáng của ấu tể duy khắc, Tạ Loan theo bản năng ôm ấu tể gần hơn, để bé có thể vùi trong lòng mình.
Ấu tể này không thể nhìn thấy, đối mặt với ánh mắt không có ánh sáng của bé, không biết vì sao trong lòng Tạ Loan chợt thoáng qua một tia quen thuộc, ấu tể trước mắt cùng một người lạnh lùng trong kí ức bắt đầu chồng điệp lên nhau.
“Ngải Nhân…?” Liên tưởng một chút, Tạ Loan vô thức gọi ra cái tên này.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở thế giới tuyến song song, Tạ Loan đã gặp một tộc nhân duy khắc đồng dạng cũng mù hai mắt trên chiến hạm, đối phương là một trong nhóm nhân viên cao tầng của quân đoàn Ya Yi, lúc Tạ Loan bị binh lính áp giải đến chủ điện chiến hạm có thấy đối phương.
Ấu tể trong lòng mở to đôi mắt mất đi ánh sáng của mình, thế nhưng Ngải Nhân trong trí nhớ thì vẫn luôn nhắm mắt, mặc dù không lộ ra nhưng Tạ Loan cảm thấy ánh mắt kia hẳn là rất đẹp, cho dù không có ánh sáng thì vẫn rất đẹp.
Giống như khả năng nhạy bén với khí tức, thính lực của tộc duy khắc cũng vượt xa rất nhiều chủng tộc, rất xuất sắc, cộng thêm bởi vì không nhìn thấy, bị Tạ Loan ôm vào lòng như vậy, ấu tể duy khắc lại càng nhạy cảm với âm thanh cùng cảm giác hơn.
Nghe thấy một âm thanh xa lạ nhưng ôn hòa dễ nghe gọi tên mình, ấu tể giật giật tai hơi quay đầu, ánh mắt nhìn thẳng về phía nơi phát ra âm thanh, sau đó vô thức đáp lại âm thanh này.
“Uông ô.”
Âm thanh rất ngắn, bởi vì là ấu tể nên âm thanh rất non nớt.
Cho dù không nhìn thấy nhưng cảm giác được nhiệt độ cơ thể ấm áp từ lòng bàn tay truyền từ đỉnh đầu đến sống lưng, ấu tể duy khắc bị động tiếp nhận, qua một chốc lại một lần nữa cẩn thận ngửi ngửi khí tức của người ôm mình.
Tộc duy khắc chỉ cần ngửi qua một lần đã tạo thành ghi nhớ vĩnh viễn, nếu đã ghi nhớ mà vẫn làm ra hành động ngửi lần hai thì chứng minh được tộc nhân duy khắc này không chán ghét đối phương.
Tương tự với quy luật đó, nếu ngửi nhiều lần cùng một đối tượng chính là biểu hiện của yêu thương.
Bởi vì yêu nên mới không ngừng ngửi khí tức đối phương, khí tức đó đối với tộc duy khắc chính là đặc biệt, khác biệt với những người khác.
Khí tức ngửi được trên người thanh niên rất nhạt, đặt chung với những khí tức khác rõ ràng không hề vượt trội, thế nhưng lại có cảm giác yên lặng ấm áp làm ấu tể duy khắc này muốn kéo dài thời gian ngửi ngửi.
Nghe thấy ấu tể trong lòng đáp lại, trong lòng Tạ Loan đột nhiên có một cảm giác kỳ dị.
Ở thế giới tuyến song song anh nhìn thấy Ngải Nhân đã trưởng thành, dáng vẻ nhắm mắt lạnh như băng, thế nhưng ở thế giới này, đối phương cũng hệt như nhóm Già Nhĩ, vẫn chỉ là ấu tể mà thôi…
Bởi vì thời gian ở bên thế giới tuyến song song rất ngắn, thời gian Tạ Loan tiếp xúc với Ngải Luân cũng không nhiều.
Anh chỉ đưa bánh pudding cho đối phương hai lần, lần đầu đối phương lãnh đạm dời tầm mắt qua rồi lại rời đi, cũng không biết cuối cùng có ăn hay không.
Lần thứ hai là ở một tiệm bánh ngọt Cái Á Tinh, Tạ Loan đặt một chiếc bánh pudding tới trước mặt đối phương, còn nhét một cái muỗng vào tay đối phương, lần này đối phương cầm muỗng, cúi đầu không biến sắc chầm chậm ăn.
Hình tượng trưởng thành lạnh như băng cùng dáng vẻ ngửi ngửi trong lòng mình chênh lệch rất lớn, nhìn hành động ngửi ngửi cẩn thận của bé, trái tim Tạ Loan không khỏi mềm nhũn.
Động tác vuốt ve sống lưng ấu tể dừng lại, Tạ Loan đưa tay mình tới trước mặt ấu tể duy khắc giống như con cún con, sau đó Tạ Loan thấy ấu tể dừng lại động tác.
Mặc dù ấu tể ngừng lại nhưng Tạ Loan vẫn tiếp tục để tay mình nguyên vị trí.
Không lâu lắm, ấu tể duy khắc rốt cuộc xít lại gần tay Tạ Loan, bắt đầu ngửi ngửi.
Trong quá trình này, Tạ Loan nhìn thấy chiếc đuôi vẫn luôn an tĩnh của ấu tể khẽ giật giật.
Ngửi ngửi hai lần, khí tức trên người Tạ Loan đối với ấu tể này đã không còn là xa lạ, mặc dù mới gặp không lâu nhưng nó đã xác nhận, Tạ Loan đối với nó là an toàn.
Lúc này bảo mẫu chú ý tới Tạ Loan ôm ấu tể, bất quá bởi vì biết Tạ Loan là hội trưởng phân hội khác cộng thêm được hội trưởng phân hội mình cho phép tự do tham quan, cũng tận mắt thấy năng lực bảo mẫu của Tạ Loan nên cũng an tâm để anh tiếp xúc với ấu tể.
Ấu tể duy khắc được thanh niên ôm là ấu tể được phân hội bọn họ thu dưỡng, lúc đó ấu tể đại khái chỉ khoảng hai tháng tuổi, hiện giờ đã hơn hai tuổi.
Mắt ấu tể này không nhìn thấy, bác sĩ kiểm tra thì cho ra kết quả là mù bẩm sinh.
Ấu tể vào ở phân hội Tạp Lợi Á rất nhiều, bởi vì được thu dưỡng nên ấu tể duy khắc không nhìn thấy này cũng không được giao cho một bảo mẫu đặc biệt chăm sóc.
Mặc dù bảo mẫu trong phân hội Tạp Lợi Á đều đặc biệt chú ý tới bé, thế nhưng ấu tể trong phân hội quá đông nên lực chú ý của bọn họ dành cho ấu tể duy khắc này cũng có hạn, có lúc khó tránh không chú ý được.
Vẫn luôn giơ tay như vậy nên từ cổ tay đến khuỷu tay Tạ Loan có chút tê dại, bất quá anh vẫn chờ đến khi ấu tể ngừng lại động tác ngửi mới buông tay xuống.
“Ngải Nhân.” Lần này giọng nói không còn nghi vấn cùng do dự, Tạ Loan ôn hòa gọi tên ấu tể này.
Chỉ cần Tạ Loan phát ra âm thanh, con ngươi không có ánh sáng của ấu tể luôn chính xác đối diện với anh, mặc dù thực tế là không nhìn thấy nhưng ấu tể này tựa hồ đang chăm chú nhìn anh.
Bị ôn nhu gọi tên như vậy, ấu tể suy khắc lại có xúc động muốn ngửi khí tức trên người thanh niên, bởi vì không thể dùng ánh mắt để nhận biết cùng ghi nhớ, chỉ có thể dùng khí tức phân biệt, đối với thứ muốn ghi nhớ thật kĩ cũng chỉ có phương pháp này.
Mặc dù ấu tể cuối cùng không làm vậy nhưng vẫn đáp lại một tiếng.
“Uông ô.”
Không dời tầm mắt tiếp tục đối diện với tầm mắt thanh niên, âm thanh ấu tể duy khắc đáp lại rõ ràng hơn vừa nãy một chút.
Vô luận là ấu tể ngoan ngoãn nghe lời hay chuyện bé bị mù đều làm Tạ Loan mềm lòng, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt không có ánh sáng của bé thì lại càng đau lòng hơn.
Ấu tể này không nhìn thấy, theo lý thì nên phân ra một bảo mẫu đặc biệt chăm sóc mới đúng, thế nhưng theo Tạ Loan quan sát thì ấu tể này hiển nhiên không được đãi ngộ như vậy.
Mặc dù cảm thấy an bài như vậy là không ổn thỏa, thế nhưng Tạ Loan cũng không thể nói gì, anh ôm ấu tể trong lòng đi tới cạnh một bảo mẫu, thử tìm hiểu tình huống.
“Cha mẹ của ấu tể này mất mạng trong một vụ tai nạn tinh hạm ở Duy Nhĩ Đạt Tinh, khi ấy ấu tể này cũng có mặt trên tinh hạm, bất quá may mắn còn sống. Bởi vì không còn thân nhân khác nên ấu tể được nhân viên cứu hộ đưa tới phân hội chúng tôi.” Nghe thanh niên hỏi chuyện về ấu tể duy khắc, bảo mẫu thực thành thật trả lời.
Nói cách khác, ấu tể này được phân hội Tạp Lợi Á thu dưỡng…
Là thu dưỡng không phí, mặc dù không đặc biệt chăm sóc ấu tể này là không thỏa đáng, thế nhưng không thể trách cứ được phân hội Tạp Lợi Á.
Biết đại khái tình huống của ấu tể trong lòng, Tạ Loan vừa cúi đầu dời tầm mắt thì phát hiện ấu tể vẫn an tĩnh đặt ánh mắt trên mặt mình.
Ấu tể này cần có người đặc biệt chăm sóc, nếu không chuyện suýt chút nữa đạp hụt chân té ngã bị thương như vừa nãy sẽ lại phát sinh. Nhìn dáng vẻ của ấu tể này sau khi trưởng thành, Tạ Loan lại càng không có cách nào làm lơ.
Anh không thể yêu cầu phân hội Tạp Lợi Á đặc biệt phân ra một bảo mẫu chăm sóc ấu tể duy khắc, Tạ Loan ôm ấu tể, trong lòng xẹt qua một ý nghĩ.
Vậy anh có thể đón ấu tể này về phân hội Vân Bảo không?