Đọc truyện Hiệp Hành Thiên Hạ – Chương 34: Thú vui nơi hoang dã
Dịch giả: Jerry
Biên: argetlam7420
Ở kiếp trước Hách Khải rất thích xem các tiết mục TV về cuộc sống hoang dã, nhìn các nhân vật ở nơi hoang dã trải nghiệm đủ loại thách thức, tìm kiếm thực vật, lẩn tránh dã thú, dựng lều tránh nạn, trở về thế giới văn minh, thật là làm hắn ngưỡng mộ không thôi, chẳng qua kiếp trước hắn không có năng lực, cũng không có khả năng bỏ hết tất cả tiến vào vùng hoang dã, đi như vậy hắn tuyệt đối chết chắc, vì vậy chỉ có thể không ngừng nhìn xem tiết mục trên ti vi mà ước ao trong lòng.
Mà tới được kiếp này, thật vất vả mới có được năng lực lớn như thế, hắn ngay từ đầu đã lập tuyên ngôn phải đi khắp nơi, nhìn khắp cái thế giới này, một phần cũng bởi vì tiếc nuối từ kiếp trước. Sau khi nhảy khỏi đoàn xe, Hách Khải chạy nửa giờ về hướng tây bắc, giờ phút này quay đầu lại căn bản đã không thể nhìn thấy bất cứ dấu vết gì của đường ray xe lửa nữa, nơi đây đâu đâu cũng là rừng rậm tự nhiên hoang sơ, cây cỏ dày đặc, ngẫu nhiên còn gặp phải bùn nhão, đầm lầy, chim bay trên bầu trời, đưa mắt nhìn lại, xa xa còn có rất nhiều dấu vết của động vật cỡ lớn.
Địa hình nơi đây là khu vực bình nguyên, phần lớn là thảm cỏ, các loài thực vật mục rữa tích lũy qua ngàn vạn năm, chồng lên nhau tạo thành các loại đầm lầy, người bình thường đến đây có thể nói là nửa bước khó đi, thế nhưng đối với Hách Khải mà nói mấy vấn đề đó căn bản không tồn tại, tuy rằng không thể dễ như đi trên đất bằng, nhưng mà ít nhất cũng không thấy chật vật chút nào, tốc độ hành tẩu so với xe cộ nhanh hơn nhiều.
Đi được ước chừng hai ba giờ, Hách Khải lấy trong ba lô ra la bàn cùng bản đồ địa hình nước Doanh, sau đó là là máy đo kinh vĩ độ thông dụng tại Lam Hải. Sau khi đối chiếu, hắn xác định bản thân đang đứng ở khu vực bình nguyên biên giới, lấy tốc độ của hắn, ước chừng đến hoàng hôn có thể đi đến địa hình thảo nguyên. Dù sao hắn cũng phải qua đêm ở ngoài trời, tuy không sợ các loại đầm lầy, nhưng hắn cũng không hy vọng buổi tối phải ngủ trên bùn đất. Hơn nữa nơi đây là bình nguyên, đầm lầy bãi cỏ, các loại côn trùng như muỗi quả thực rất nhiều, hắn cũng không muốn phải vận nội công xua đuổi muỗi suốt 24 tiếng đồng hồ, cho nên xem xong hắn liền quyết định di chuyển nhanh hơn, trước lúc hoàng hôn phải đến được địa hình thảo nguyên, rồi nghỉ qua đêm tại đó.
Nghĩ như vậy, Hách Khải liền bước nhanh hơn. Giờ phút này hắn đã là Nội Lực Cảnh, mấy ngày nay hắn không chỉ đi du ngoạn không, nội lực, thực lực, đây là mấu chốt để hắn có thể thực hiện được mơ ước, vì vậy một chút lơ là cũng không được. Mỗi ngày hắn đều luyện võ ít nhất hai giờ, đồng thời cũng dần dần lĩnh ngộ sâu hơn vấn đề sử dụng nội lực, hơn nữa khác với hình thức tư duy của người thế giới này, hắn ở kiếp trước đã được tiếp nhận sự bùng nổ thông tin, đặc biệt là các loại tiểu thuyết, manga, anime có nhiều loại năng lượng tương tự với nội lực. Tuy rằng chỉ do mấy tên nhà văn nghĩ ra, không có chứng cứ rõ ràng, nhưng mà cái loại khai thác tư duy này, loại động não mở rộng trí óc này, cũng không phải khổ luyện hay bế quan nghiên cứu mà có thể hiểu được, hắn từ những ký ức đó đã thu được rất nhiều kinh nghiệm, dùng tục ngữ của thế giới võ thuật này mà nói, hắn quả thực là đốn ngộ mỗi ngày, đây là kỳ ngộ mà vô số võ giả có nằm mơ cũng không nghĩ tới.
Chính bởi như thế nên tuy nói những ngày này, hệ thống võ công của hắn vẫn là La Hán Quyền cực cảnh, Dịch Cân Kinh cấp một, có thêm Thiên La Địa Võng Chưởng cấp một, nhưng mà thực lực so với lúc trước tại nước cộng hòa Lam Ảnh ít nhất đã tăng lên một nửa, ngoài việc cơ thể đã hoàn toàn thoát thai hoán cốt, nhờ có nội lực không ngừng tôi luyện mà thân thể hắn đã đạt tới Chuẩn Nội Lực Cảnh. Hơn nữa sau khi tham khảo anime manga kiếp trước, hắn đã sáng tạo ra hình thức chiến đấu, đây kỳ thật mới là căn cơ lớn nhất của hắn, cũng là nền móng cơ bản để hắn tồn tại trên cái thế giới này!
Ví dụ như khi Hách Khải giậm chân ở chỗ đầm lầy, chân vừa giẫm lên đống bùn nhão, từ lòng bàn chân liền khuếch tán ra một lực lượng vô hình bao phủ, bắt chước kỹ thuật rèn luyện Chakra từ một bộ manga ninja ở kiếp trước (Naruto), đem nội lực cũng sử dụng như thế, có thể giẫm trên đống bùn nhão mà không hề lún xuống dưới. Và đây chỉ là một trong vài tiểu xảo kỹ xảo hắn rèn luyện được trong khoảng thời gian này mà thôi, những kỹ xảo cùng loại ước chừng phải hơn mười cái, trừ những kỹ xảo này, còn có hai kỹ xảo chuyên môn dùng cho chiến đấu, tất cả chúng cộng lại làm cho hắn giờ phút này sức chiến đấu được nâng cao đến mức chưa từng có.
Dựa vào những kỹ xảo sử dụng nội lực này, tốc độ di chuyển của Hách Khải tại đầm lầy nhanh vô cùng, vốn từ đoàn xe đi đến khu vực thảo nguyên còn một đoạn đường rất dài, với tốc độ người bình thường đi bộ thì khả năng mấy ngày cũng không thể đến nơi, dù có điều khiển xe cộ chạy thẳng trên đường lớn đoán chừng cũng phải hơn nửa ngày, thế nhưng Hách Khải vẻn vẹn chỉ tốn bốn năm canh giờ đã tới được khu vực thảo nguyên rồi.
Từ đầm lầy nóng bức đến khu thảo nguyên độ dốc càng tăng, nhiệt độ cũng theo đó hạ thấp hơn. Giờ phút này khu vực phía đông Lam Hải đang là cuối hè đầu thu, còn ở tại bình nguyên, đặc biệt là khu vực đầm lầy do độ ẩm rất lớn nên rất oi bức, nhưng khi hắn vừa đến khu vực thảo nguyên, độ nóng đã giảm đáng kể, rất có cảm giác không khí cuối thu dễ chịu.
Hách Khải đi vài bước trên bãi cỏ dày đặc, sau đó trực tiếp nhảy lên cao bảy tám mét đáp xuống một khối đá to, từ trên mỏm đá đưa mắt nhìn lại, xa xa phía sau vẫn là khu vực đầm lầy, mà phía trước là khu vực cao nguyên độ dốc thoai thoải, xa hơn nữa mơ hồ có thể thấy dãy núi tuyết trải dài bất tận. Giờ khắc này, tâm tình Hách Khải thật sự là rất tốt.
Hiện tại là khoảng hơn bốn giờ chiều, gần đến năm giờ, mặt trời xuống núi đoán chừng cũng phải bảy giờ. Hách Khải trong khoảng hai giờ này phải dựng lều nghỉ ngơi và săn bắt tìm kiếm đồ ăn, thời gian thoạt nhìn thì rất nhiều, nhưng trước mắt với trình độ gà mờ của hắn, cộng thêm lúc trước đã từng thử dựng lều dã ngoại, thời gian này kỳ thật vô cùng ít ỏi.
Hách Khải không dám ngơi nghỉ, trước hết hắn đi xung quanh tìm vị trí thích hợp, là một khối đá to khác hình dạng phù hợp, dưới chân tảng đá có một cái hố lõm vào. Hắn dọn dẹp đáy hố, sau đó đi gom rất nhiều cỏ lấp đầy cái hố này, xong hắn mới lấy ra từ ba lô ra một cái lều vải, dựng khung lều xong xuôi, dưới đáy cái lều vải này có một tầng cỏ dày, không hề cảm giác sự cứng rắn của mặt đất chút nào, hơn nữa bản thân cái lều có thể che mưa, còn có mỏm đá to cũng có thể che mưa, vì vậy dù ban đêm trời có mưa cũng hắt không đến nơi này.
Đến đây, chỗ nghỉ ngơi về cơ bản đã hoàn tất, Hách Khải lại đào một cái hố cách lều chừng năm thước, dự định làm chỗ đốt lửa.
Làm xong tất cả cũng mất hết một giờ đồng hồ, giờ phút này ánh hoàng hôn đã tỏa sáng rực rỡ phía chân trời. Hách Khải liền lấy từ trong bao ra một quyển bách khoa toàn thư về thực vật do nước Doanh xuất bản, đồng thời còn có một quyển sách ảnh động vật minh họa, Hách Khải trực tiếp cầm hai quyển sách vận nội lực chạy đi, rất mau chóng tìm được một tảng đá cực lớn, hắn nhảy lên tảng đã nhìn quanh nửa ngày, lại lấy ra sách minh họa động vật xem xét một hồi, rốt cuộc cũng xác định con mồi của mình, đó là một loài linh dương đặc thù, so với dê bình thường hơi nhỏ một chút, theo như sách giới thiệu là chất thịt ngon, chẳng qua chúng sinh hoạt trên những dãy núi ở cao nguyên, hơn nữa chủ yếu tại khu vực hoang dã ít ai lui tới, do vậy là món ăn dân dã khó kiếm được.
Thế giới này không có luật bảo tồn các loại động vật quý hiếm, cũng giống ở địa cầu thời kì sau Thế chiến thứ hai, không có bảo tồn động vật quý hiếm, vì vậy Hách Khải không cố kỵ chút nào, chọn được mục tiêu lập tức vận nội lực nhào tới, cũng không cần thiết trí cạm bẫy, lấy thực lực Nội Lực Cảnh của hắn, nếu quả thật dốc toàn lực, mấy thứ linh dương này một con cũng chạy không thoát. Có điều hắn cũng không phải loại đồ sát điên cuồng, sau khi xông vào đám linh dương, chỉ chọn trong đó một con lớn nhất đánh chết, rồi trực tiếp mang theo con mồi rời đi.
Trên đường trở về, Hách Khải lại tìm tòi lựa chọn thực vật trong núi, từ quyển bách khoa toàn thư thực vật tìm được một ít rau dại cùng thực vật làm gia vị, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng một mình hắn ăn cơ bản là đã đủ rồi. Đến chừng sáu rưỡi tối, khi chân trời chỉ còn lại ánh chiều tà, hắn lúc này mới trở lại lều trại, tiếp đó dùng diêm đốt một đống lửa, bắt đầu cắt chỗ thịt mỡ màng trên lưng con sơn linh, được ước chừng mười cân thịt, rồi lại đem bốn chân linh dương cắm ở bên đống lửa, đem nguyên liệu, hương liệu, cùng với các loại thực vật dại làm gia vị rưới lên phần thịt lưng, nướng cả bốn cái chân cùng lúc.
Thừa lúc mặt trời còn chưa xuống núi hết, Hách Khải lại vận hành nội lực chạy ra xa một đoạn, lấy ấm nước quân dụng hắn mang theo đến khe núi đằng xa múc đầy một bình nước. Lúc trở lại lều, mùi thịt đã lan tỏa khắp không trung, chỉ ngửi thôi cũng khiến người ta thèm nhỏ dãi. Hách Khải đánh giá một hồi, lại lấy từ trong ba lô ra một bình ngọc lớn chừng lòng bàn tay, mở bình ngọc ra, mùi thơm nồng đậm của rượu tràn đầy khắp lều trại.
Sau đó Hách Khải dùng dao quân dụng đa năng cắt một khối thịt lớn, rắc lên một tí bột tiêu rồi đưa vào miệng. Ngay lập tức, một cảm giác ngon vô cùng từ trong miệng truyền đến tận tâm hồn, thịt này có độ dai, hơn nữa lại còn tươi nguyên, quả nhiên không hổ là món ăn dân dã thượng đẳng mà trong sách minh họa đã ghi rõ, hơn nữa con linh dương này thân hình cân đối, không như gia súc con người nuôi dưỡng quá mập, hoặc quá gầy. Chỉ riêng mùi vị của loại thịt này, Hách Khải dám cam đoan, thịt này tuyệt đối còn ngon gấp mấy lần thịt bò Nhật bản hắn từng được ăn ở kiếp trước!
Hách Khải cho thịt vào mồm nhai ngấu nghiến, xong lại cầm bình rượu tu một ngụm lớn, cái này còn chưa tính, hắn lại đem một cái đùi đầy mỡ cầm lên, trực tiếp há miệng cắn nhai, cắn đến nỗi miệng và mặt đầy vết dầu mỡ, cảm giác này đúng là ngon không tả được.
Ăn uống thả cửa, Hách Khải nhịn không được phá lên cười hắc hắc. Giờ khắc này hắn thấy mình lựa chọn đi bộ xuyên qua vùng hoang dã thật sự là đúng đắn, rời khỏi chốn an nhàn phú quý, ly khai chốn quyền thế dễ như trở bàn tđầy cám dỗ kia thật sự không sai chút nào. Đây mới là cuộc sống hắn muốn, đây mới là phong cảnh hắn muốn thấy, đi khắp thế gian tìm những vùng đất chưa biết, nhìn những thứ người chưa từng gặp, có được những cái người thường không thể đạt được, đầu óc hắn bỗng nhiên hiện lên lời nói của một nhân vật trong một quyển truyện tranh đã từng đọc tên là Hunter X Hunter như vậy, cũng hệt như tâm tình hắn thời khác này.
Hách Khải cảm thán bản thân mình, hắn may mắn được trời ban trọng sinh một lần, lại có huynh đệ đối xử chân thành bảo vệ hắn thành tựu nội lực, sau tất cả những chuyện đã trải qua, hắn quyết không để bất cứ chuyện gì ngăn cản trái tim mình nữa, trong lòng cũng không có bất kỳ suy nghĩ tiêu cực nào, sống cũng tốt, chết cũng được, hắn muốn truy tìm tất cả những thứ mình muốn truy tìm, hắn muốn…
Hành hiệp thiên hạ!