Hiệp Định 30 Ngày Làm Gay

Chương 20


Đọc truyện Hiệp Định 30 Ngày Làm Gay – Chương 20

Làm gay ngày thứ mười sáu – Phần 1

[ Trên chiếc xe buýt không bám vào tay vịn, chỉ ôm eo người ta, lén hôn một cái, cọ tới cọ lui trên mặt người ta ]

Sự thật đã chứng minh, chương trình dự báo thời tiết là một cô gái, đã vậy còn là một cô nàng lúc nào cũng lơ lửng trên chín tầng mây.

Khi bạn mong cô nàng dự báo đúng, nàng ta lại nhầm lẫn như một bà cô già. Lúc bạn hy vọng cô ta đừng có đúng… cô ta lại đoán trúng phóc.

Bởi vậy ta mới nói, chỉ có kẻ tiểu nhân, phụ nữ và chương trình dự báo thời tiết là khó nuôi khó chiều.

Vì vậy ngày hôm nay, chương trình dự báo thời tiết kiêu ngạo tuyên bố — Hôm nay là một ngày nắng, chúng ta hãy cùng dậy sớm ngủ sớm, vận động nhiều hơn. Ai cần phơi chăn mền nhớ nắm chắc thời gian.

Sáng sớm ngủ dậy, Vương Nghiễm Ninh nhìn mặt trời đang tỏa nắng ngoài cửa sổ, cậu quyết định mình tốt hơn hết vẫn nên đi ôn tập với Tôn Tư Dương.

Ừm, người đàn ông chân chính phải lấy sự nghiệp làm trọng, học tập cho thật tốt, mỗi ngày một vươn lên mới là chuyện quan trọng.

Ngay lúc cậu đang chuẩn bị xuống giường rửa mặt chải đầu thì Trương Linh Dật lại gọi đến.

“Thụ thụ, nhìn ngoài cửa sổ kìa.” Giọng điệu Trương Linh Dật vô cùng phấn khích.

Vương Nghiễm Ninh vô thức nhìn ra cửa sổ. Cảnh sắc cũng như mọi ngày thôi, chả có gì đặc biệt. Vậy là bực mình hỏi: “Để làm gì?”

Trương Linh Dật cười hì hì: “Có thấy ánh mặt trời rực rỡ kia không?”

Vương Nghiễm Ninh: “…” Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì đây?

“Thụ thụ, tiết trời tốt như vậy chúng ta không nên bỏ lỡ. Hay là cùng nhau đi xe buýt đi!” Trương Linh Dật hồ hởi nói, “Mười lăm phút sau tôi đến phòng ký túc xá tìm cậu nha!” Sau đó nhanh chóng cúp điện thoại.

Vương Nghiễm Ninh: (╰_╯)# Không phải nói hôm nay nghỉ làm gay một ngày sao?


Mặc dù còn bất mãn với hành vi thay đổi xoành xoạch của Trương Linh Dật hơn cả cái chương trình dự báo thời tiết nhưng Vương Nghiễm Ninh vẫn nhanh chóng rửa mặt chải đầu, thay một chiếc áo sơ mi preppy style cùng một chiếc áo len màu cà phê, cộng thêm mái tóc cắt ngắn trông rất trẻ trung và tươm tất.

Hôm nay Trương Linh Dật mặc một chiếc hoodie liền, đội một chiếc mũ che đi cái đầu trọc, hai tay để trong túi áo, thoạt nhìn khá là bụi.

Trương Linh Dật đánh giá Vương Nghiễm Ninh từ đầu đến chân, vừa ý cười cười: “Ừm, không tệ. Đúng là rất xứng với tôi. Đi thôi nào!”

Vương Nghiễm Ninh liếc mắt khinh thường, thầm oán: Ai xứng đôi với cậu, ông đây đẹp trai hơn cậu gấp trăm lần!

Mặt dù mang vẻ mặt miễn cưỡng nhưng cậu vẫn theo sát sau lưng Trương Linh Dật .

Trương Linh Dật đi được vài bước, nhận ra Vương Nghiễm Ninh luôn bước sau mình liền vươn tay nắm lấy vai Vương Nghiễm Ninh, cười đùa tí tửng: “Thụ thụ, đừng cách quá xa vậy chứ. Không thì làm sao người khác biết chúng ta là một cặp được chớ?”

Vương Nghiễm Ninh khinh bỉ nói: “Thì tôi đang không muốn người ta biết đây này. Nhìn bộ dạng của cậu kìa, ai không biết còn tưởng cậu đi cướp ngân hàng đấy!”

Những lời Vương Nghiễm Ninh nói này rất chuẩn xác. Mặc dù Trương Linh Dật rất đẹp trai nhưng với cái đầu trọc lóc kia nhìn như vừa ra trại, lại còn đội mũ nữa chứ, thoạt nhìn đã lén lút nay còn lén lút hơn.

“Cút! Ông đây ngọc thụ lâm phong, phong độ ngời ngời, vừa nhìn đã thấy là tinh hoa của xã hội. Cho dù là cạo đầu trọc cũng không cản được khí chất bên trong toát ra bề ngoài.” Trương Linh Dật vừa nói vừa ra sức vò vò tóc mái mềm mượt trước trán Vương Nghiễm Ninh, cười gian trá: “Còn dám nói tôi, tóc tai cậu cũng có ra gì đâu!” Tóc ngắn như vậy, cùng lắm là cắt trước mình có mấy ngày thôi.

Tay Trương Linh Dật rất to, gần như che hết nửa đầu Vương Nghiễm Ninh. Lòng bàn tay cậu ta rất ấm, dọc theo tay cậu ta vuốt, Vương Nghiễm Ninh cảm nhận được một loại ấm áp không nói nên lời. Cảm giác ấm áp này tưởng như có thể men theo da đầu rồi chạy thẳng đến…tim.

Mình đúng là hết thuốc chữa thật rồi!

Vương Nghiễm Ninh thất bại tự vỗ đầu mình. Trương Linh Dật thấy thế cứ tưởng cậu ngầm thừa nhận những gì mình nói, liền cười hì hì: “Đừng ủ rũ thế. Phải có niềm tin vào chính mình chứ, dù gì cậu cũng là người đẹp trai thứ hai ở đại học F mà!”

Vương Nghiễm Ninh không có tâm trạng tranh cãi cùng cậu ta, dùng sức tóm lấy bàn tay Trương Linh Dật còn để trên đầu mình, vặn một cái rồi đập lên chính đầu Trương Linh Dật, tức giận nói: “Đừng đụng vào tôi. Muốn sờ thì cậu tự sờ đầu mình đi.”

Trương Linh Dật thấy Vương Nghiễm Ninh sắc mặt khó coi nên chẳng dám thô lỗ nữa, chỉ bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm: “May mà cậu là thụ thụ của tôi đấy. Chỉ sờ đầu một cái cũng không cho. Đúng là keo kiệt bủn xỉn ngạo kiều thụ!”


Đúng vậy. Với tư cách là người phụ trách Hội sinh viên đại học F nổi tiếng là chuyên nghiệp và nghiêm túc, Trương Linh Dật có thói quen đó là dù làm bất cứ chuyện gì cũng nhất định phải làm cho tốt nhất, chuyên nghiệp nhất. Ngay cả chuyện làm gay cũng vậy!

Trải qua một khoảng thời gian tìm tòi nghiên cứu, đối với các thuật ngữ chuyên môn trong giới đam mỹ, Trương Linh Dật đã sớm đạt đến cảnh giới uyên thâm. Bây giờ có tham gia chém gió trên các topic thảo luận của các chị em hủ nữ cũng vô tư đi nhé. Hơn nữa, cậu còn dựa trên tính cách của bản thân và Vương Nghiễm Ninh để tiến hành một bài tổng kết vô cùng logic, cuối cùng rút ra kết luận, bản thân mình vừa đẹp trai vừa oai phong, còn thêm tính tình mộc mạc trung hậu (ORZ hotboy Trương, cậu sao có thể tự sướng tới mức độ này vậy, cầu chỉ dẫn) nhất định phải là trung khuyển đế vương công. Còn Vương Nghiễm Ninh ấy à, nhìn kiểu gì cũng thấy cả người cậu ta viết chi chít hai chữ “ngạo kiều”.

Đúng là sâu sắc đến không cách nào nhìn thẳng mà!

Bây giờ hai người họ đang ngồi trên tuyến xe buýt đi lòng vòng quanh đại học F và mấy trường cao đẳng phụ cận.

Gần đại học F còn có bốn trường khác nữa, nói xa cũng chẳng xa mà bảo gần thì cũng chẳng gần. Nếu đi xe đạp thì có thể la cà tán dóc với nhau, nhưng đối với mấy đứa không có xe đạp, phải cuốc bộ mà nói, muốn sang giao lưu trao đổi với nhau đúng là hơi vất vả. Bởi vậy mới có một tuyến xe buýt đặc biệt vòng quanh cả năm trường này.

Nếu là ngày bình thường thì lúc này trên các phương tiện giao thông công cộng đều kín người hết chỗ, nhưng bây giờ đang là cuối học kỳ, đám sinh viên đều nước tới chân mới nhảy nên trên xe buýt chỉ thưa thớt vài người.

Vương Nghiễm Ninh quét thẻ lên xe, vừa nhìn liền âm thầm thờ phào một hơi. May là hôm nay không đông lắm, cũng không gặp người quen, không thì lại có dịp thử nghiệm độ dày của da mặt rồi.

Trên xe không thiếu ghế trống, Vương Nghiễm Ninh xoa cằm, biết đâu lúc mình vừa ngồi xuống thì Trương Linh Dật có thể nắm tay mình kéo lên trước mặt mọi người, vì vậy tự giác đi ra phía cửa giữa, dựa vào cây cột cạnh cửa ra vào.

Trương Linh Dật từ phía sau cậu bước tới, ai dè chưa kịp đến nơi, anh tài xế đã giẫm mạnh chân ga.

“Cái đậu má.” Trương Linh Dật vốn muốn nhân cơ hội mò mẫm ôm eo Vương Nghiễm Ninh, không để ý một tý đã lảo đảo, cả người “Rầm” một tiếng, ụp mặt xuống đất.

Cái dáng giống hệt một con chó luôn!

Đờ mờ nó, chuẩn không cần chỉnh!

Mặt Vương Nghiễm Ninh cứng đờ, mắt lén liếc nhìn bốn phía, quả nhiên thấy mọi người trên xe đều chú ý đến Trương Linh Dật, biểu cảm kia rõ ràng đang cố nén cười trước nỗi đau của người khác nhưng vẫn không thành công.

Vương Nghiễm Ninh im lặng mà dời đi vài bước. Mẹ nó, đúng là mất mặt quá đi. Không thể nào để người khác biết mình và cậu ta có quan hệ được!


Trương Linh Dật dường như cũng đang tổn thương, úp mặt dưới đất một hồi cũng chẳng buồn đứng lên.

Đâu cần yêu sĩ diện đến mức này chứ!

Khóe miệng Vương Nghiễm Ninh giật giật, lương tâm đang đấu tranh dữ dội. Đương lúc do dự có nên đỡ cậu ta dậy không, đột nhiên Trương Linh Dật ngẩng đầu, chiếc mũ trên đầu cậu ra rớt xuống để lộ cái đầu trọc bong. Cậu ta nhìn Vương Nghiễm Ninh, ánh mắt say đắm, một tay vươn ra, đồng thời nói: “…Tôi… không say…”

Vương Nghiễm Ninh: “…”

Những người trên xe: “…”

Vương Nghiễm Ninh: “Oa ha ha ha ha…”

Làm sao cậu ta luôn nghĩ ra những chiêu ngớ ngẩn như thế nhỉ?

Vương Nghiễm Ninh bị cậu làm cho cười nắc nẻ, những người khác cuối cùng không nhịn được cũng phá ra cười to.

Các trạm xe buýt trên tuyến đường rất gần nhau, chỉ một loáng đã đến trạm kế tiếp. Vương Nghiễm Ninh lập tức trốn xuống xe, lòng thầm cầu nguyện cho mấy người trên xe đừng nhớ rõ mặt mũi mình.

Trương Linh Dật cũng tức khắc bước xuống theo, mặt mày đầy bất mãn: “Thụ thụ, sao cậu có thể như thế chứ? Thấy tôi ngã dập mặt như vậy mà cũng không thèm chạy lại đỡ.”

Vương Nghiễm Ninh mặt đen thui: “Không phải cậu ứng biến rất khá sao?” Trời đất chứng giám, những lời này của cậu không phải nịnh đầm.

Nhưng mà mức độ tự sướng của Trương Linh Dật đã cao đến mức chọc thủng bầu trời, thế mà vẫn không biết thẹn mà ngược lại còn hồ hởi nói: “Cũng phải à. Tốt xấu gì tôi cũng từng đoạt học bổng, đầu óc rất đáng tin cậy.”

Vương Nghiễm Ninh: “…”

“Nhưng mà thụ thụ à, cậu cứ như vậy xuống xe sao, tôi còn chưa ôm eo cậu, chưa xoa mặt cậu nữa!” Trương Linh Dật rất ưu phiền.

Vương Nghiễm Ninh nổi khùng: “Ai nói sẽ cho cậu ôm eo tôi!”

Trương Linh Dật khó chịu nói: “Chẳng lẽ cậu định để người khác ôm eo?!”


Lúc này Vương Nghiễm Ninh mới phát hiện câu nói của mình dường như còn mang ý nghĩa khác, vội nói: “Ý của tôi là, muốn ôm cũng phải là tôi ôm cậu mới đúng!”

Trương Linh Dật nghe thế liền ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Tôi là công!”

Lần nào cũng xài đến chiêu này!

Vương Nghiễm Ninh chỉ hận không thể khỏa thân quỳ dưới trời băng đất tuyết 360 độ mà cầu xin để được tăng lên tám múi cơ bụng… À không, cầu thời gian đảo ngược để cậu tung đồng xu được mặt số 1!

Vương Nghiễm Ninh hai mắt bừng bừng lửa giận, cậu nhìn mũi Vương Nghiễm Ninh, nhấn mạnh từng chữ một: “Tôi, sợ, nhột!”

“Sặc –“ Lần này đến lượt Trương Linh Dật không kiềm nổi, ngửa mặt lên trời cười to như phát rồ: “Oa ha ha ha ha ha…”

“…” Hai tai Vương Nghiễm Ninh đỏ bừng, cuối cùng chẳng thể làm gì chỉ đành tức giận hừ một tiếng, hất tóc bỏ đi.

Trương Linh Dật vội vàng đuổi theo, vừa nín cười vừa nói: “Được rồi, thụ thụ. Nếu đã như vậy thì ‘vòng eo thon nhỏ’ của tôi phải để cho cậu ôm rồi!”

Vương Nghiễm Ninh liếc nhìn “vòng eo thon thả” của cậu ta, quyết định lát nữa nhất định phải thừa cơ ôm thít chết cậu ta!

Lúc hai người đi dọc theo đường vòng trở về, đi một lát bỗng nghe Trương Linh Dật nói: “Thụ thụ, chúng ta đi xe đạp đi!” Nơi bọn họ vừa đi qua vừa hay lại có một cửa hàng nhỏ cho thuê xe đạp.

Trên tuyến đường từ đại học F tới mấy trường cao đẳng gần đó có rất nhiều cửa hàng cho thuê xe đạp, chủ yếu để thỏa mãn nhu cầu đi lại của du khách nước ngoài muốn tham quan mấy ngôi trường học. Hơn nữa nhiều cửa hàng còn có chi nhánh ở các trường khác nên muốn thuê xe đạp ở cửa hàng ở trường này, cũng có thể thuê ở cửa hàng trường khác, thuận tiện vô cùng.

Vương Nghiễm Ninh im lặng nhìn con đường kéo dài phía trước, trong lòng thầm tính khoảng cách, cuối cùng không còn cách nào khác đành phải nói: “Được thôi.”

Trương Linh Dật reo lên một tiếng, vội vàng chạy vào cửa hàng, bắt đầu chọn xe đạp.

Vương Nghiễm Ninh mặt đen thui bước theo sau.

“Thụ thụ, chiếc này thế nào?” Trương Linh Dật chỉ vào một chiếc xe, mặt mày tràn đầy kích động.

Vương Nghiễm Ninh nhìn theo ngón tay của cậu ta, lập tức sầm mặt: “Sao chiếc này không có yên sau?” Chẳng lẽ hai người cậu phải bắt chước người trong đoàn xiếc, đứng trên bánh xe chắc?

Mặt Trương Linh Dật hiện nét gian tà, cười “hie hie” nói: “Cậu không thấy cái khung xe đó sao?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.