Đọc truyện Hiệp Cốt Đan Tâm – Chương 51: Roi thừng ám khí là song tuyệt Khoái mã vung đao gặp thật hùng
Lâm Vô Song tiếp tục nói:
“Một buổi tối nọ vợ chồng Uất Trì Đồng đến nhà tôi, hỏi lai lịch của Phù Tang thất tử”.
Thế rồi nàng kể lại câu chuyện vợ chồng Uất Trì Đồng đã gặp trên đường.
Đó là một ngày mùa thu tuyết trời mát mẻ, vợ chồng Uất Trì Đồng đang trên
đường đến Bảo Định. Hai người đang phóng ngựa chợt nghe tiếng vó ngựa
lọc cọc vang lên ở phía sau, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy bụi bốc cao, té ra đó là một tốp ngựa phóng tới có cả nam lẫn nữ, có cả già lẫn trẻ,
tổng cộng là bảy người.
Uất Trì Đồng vốn xuất thân từ mã tặc, giỏi xem tướng ngựa, vừa nhìn đã thất kinh nói:
“Bảy thớt ngựa này là ngựa tốt hiếm có, những người này chắc có lai lịch không tầm thường”.
Kỳ Thánh Ân đùa:
“Không chừng là đồng đạo của huynh, muốn chiếu cố đến chúng ta”.
Uất Trì Đồng cười ha hả:
“Nếu họ đúng là mã tặc, huynh sẽ nhập bọn với họ”.
Đang nói thì đám người ấy càng lúc càng gần họ, Uất Trì Đồng gióng ngựa sang một bên nhường lối cho họ.
Không ngờ những người này lại giật cương cho ngựa đi chậm lại, cách hai vợ chồng Uất Trì Đồng khoảng mười trượng.
Uất Trì Đồng thắc mắc:
“Chả lẽ bọn chúng đối phó với mình?” Rồi nháy mắt với vợ, giả vờ chạy lúc
nhanh lúc chậm, những người ấy quả nhiên cũng đuổi theo.
Uất Trì Đồng thầm buồn cười:
“Nếu bọn chúng là mã tặc đã xui xẻo quá. Mình đang muốn đổi một con ngựa tốt”.
Uất Trì Đồng không muốn giao thủ với bọn người này, đến chỗ hoang vắng đột
nhiên dừng lại. Thế là bảy người kia chia làm hai tốp bao vây hai vợ
chồng lại.
Uất Trì Đồng buông giọng cười lớn:
“Bằng hữu, các ngươi đã hoa mắt rồi!” Câu này ý muốn nói bọn chúng đã cướp nhầm người không nên cướp.
Hán tử râu dài khựng người rồi hỏi:
“Ngươi có phải là Uất Trì Đồng không?”.
Uất Trì Đồng cả kinh, định thần nhìn lại trên bảy thớt ngựa đều có một dấu ấn đặc biệt, đó là dấu ấn của ngựa đại nội.
Uất Trì Đồng lại cười ha hả:
“Té ra là ta đã hoa mắt, tưởng các người là bằng hữu trên chốn hắc đạo, té ra là bọn ưng khuyển của Thát Đát!”.
Một thiếu phụ nói:
“Vệ ca, y nói gì thế?” Té ra mụ ta không hiểu Uất Trì Đồng nói ưng khuyển có nghĩa là gì.
Người đàn ông trả lời:
“Huynh cũng không hiểu, chắc là không phải lời tốt gì!”.
Người đàn ông kia đáp:
“Hừ, y nói chúng ta là chó săn của triều đình”.
Té ra Phù Tang thất tử đến Trung Nguyên chưa kịp gặp người hiệp nghĩa
trong võ lâm lập tức thủ hạ của Tát Phúc Đỉnh đã biết. Thế là bọn họ bị
Tát Phúc Đỉnh lôi kéo.
Đương nhiên sau này bọn chúng cũng sẽ
biết. Nhưng hai người cầm đầu quá ham công danh lợi lộc, vừa đến Trung
Nguyên đã muốn có một chỗ dựa, bởi vậy sau khi biết Tát Phúc Đỉnh lợi
dụng mình chống lại nghĩa sĩ võ lâm vẫn chấp nhận. Những người này đã
quen sống tiêu dao tự tại ở ngoài đảo, về đến Trung Nguyên cũng chẳng
quan tâm đến thời cuộc. Kẻ cầm đầu nói như thế nào thì bọn chúng làm
theo thế ấy.
Bọn chúng chỉ nghĩ rằng mình là cao nhân đã được Tát phúc Đỉnh coi trọng chứ không cho rằng mình là ưng khuyển của triều đình.
Thiếu phụ ấy cả giận nói:
“Sao lại có lẽ này, nói càn! Tông sư thúc, còn đợi gì nữa, dạy cho y một bài học!”.
Uất Trì Đồng buông giọng cười lớn:
“Các người không phải là chó săn thì là gì?
Uất Trì Đồng này rất thích giết chó săn! Tất cả cùng xông lên để ta khỏi tốn thời giờ!”.
Rồi soạt soạt hai kiếm vung lên, ánh bạch quang lóe mắt, Phù Tang thất tử đã rút kiếm ra, hán tử râu dài quát:
“Chúng ta tự biết thân phận của mình, đừng để ý y nói gì cả!”.
Thạch Vệ nói:
“Đúng thế, chỉ một tên Uất Trì Đồng đâu có đáng cho chúng ta cùng ra tay?” Những kẻ rút kiếm lúc nãy đều lui kiếm.
Điều này khiến cho Uất Trì Đồng bất ngờ, thầm nhủ:
“Bọn này đúng là hơi kỳ lạ!”.
Hán tử râu dài điềm nhiên nói:
“Uất Trì Đồng, ngươi đừng coi thường người khác. Ngươi có dám đánh cược với ta không?”.
Uất Trì Đồng nói:
“Đánh cược cái gì?”.
hán tử râu dài bảo:
“Chúng ta hãy đánh cược bằng đao kiếm”.
Uất Trì Đồng ngạo mạn trả lời:
“Tốt lắm! Các ngươi cùng ra tay cũng được, đánh tay đôi cũng được, Uất Trì Đồng này sẽ chiều tất!”.
Hán tử râu dài trả lời:
“Hai vợ chồng ngươi cứ cùng xông lên, chỉ cần các ngươi thắng được cây kiếm trong tay của ta …”.
Uất Trì Đồng cả giận:
“Vớ vẩn, ngươi là cái thứ gì mà đáng cho hai vợ chồng ta liên thủ đối phó?”.
Hán tử râu dài vẫn không hề nổi giận, trái lại cười rằng:
“Thế nào, ngươi có nếm được mùi vị bị người ta coi thường chưa? Tại sao lúc nãy ngươi bảo đấu với bảy người bọn ta?”.
Uất Trì Đồng đã đi khắp trời nam đất bắc, có bao giờ bị người ta mỉa mai
như thế? Nhưng vì y hào khí xông mây, gặp những người cứng rắn giống
mình thích thú lắm cho nên tuy nghe như thế nhưng cũng không hề nổi
giận, trái lại cười ha hả:
“Hình như ngươi rất tự phụ! Được, nếu tự tin thắng được ta thì ngươi cứ ra tay!”.
Hán tử râu dài nói:
“Phía ngươi có hai người, phía ta có bảy người, đôi bên đều có nam có nữ. Bọn ta không ỷ đông hiếp ít, nam đấu với nam, nữ đấu với nữ, cứ đơn đả độc
đấu xem ai hơn ai?”.
Uất Trì Đồng nói:
“Được, hay lắm! Ta phải lãnh giáo cao chiêu của các hạ”. Kỳ Thánh Ân tiếp lời:
“Ai sẽ chỉ giáo cho tiểu muội?”.
Hai người đàn bà đồng thời bước lên, hán tử họ Tông nói:
“Hà nhi, hãy nhường cho Tang sư tỷ của con”, người trẻ hơn đáp:
“Vâng”, rồi đút kiếm vào vỏ lui xuống.
Hán tử râu dài nói:
“Được, nếu các ngươi thua ta …” Uất Trì Đồng cười lạnh:
“Ta sẽ lập tức vung đao tự sát!”.
Hán tử râu dài cười:
“Không cần như thế. Nếu ngươi thua, phải theo ta lên kinh đầu thú. Ta có thể đảm bảo không lấy mạng ngươi”.
Số là Uất Trì Đồng đã từng gây vài vụ án lớn ở kinh thành, Tát Phúc Đỉnh
sở dĩ muốn bắt y là chỉ muốn phá án, tìm lại tang vật chứ không phải vì y là lãnh tụ của nghĩa quân.
Uất Trì Đồng cả cười:
“Loài
ưng khuyến vẫn chỉ là loài ưng khuyến, đã giấu đầu lộ đuôi rồi! Được,
ngươi có bản lĩnh thắng được ta, ta sẽ theo ngươi! Còn ngươi thua thì
sao?”.
Hán tử râu dài nói:
“Mặc cho ngươi xử lý!”.
“Ta cũng không cần lấy mạng ngươi, chỉ cần con ngựa của ngươi mà thôi!”.
“Được, quân tử nói một lời xe bốn ngựa khó đuổi?”.
Kỳ Thánh Ân cũng hỏi:
“Tục ngữ nói chồng nói vợ theo, ta cũng như chồng ta, ngươi có chịu hay không?”.
Tang Thanh cả giận:
“Tùy ngươi, dù sao ta cũng thắng ngươi!”.
Kỳ Thánh Ân nói:
“Cũng chưa chắc!” Rồi đánh vút tới một roi. Tang Thanh vội vàng chém ra ba kiếm. Không ai chiếm được phần hơn.
Uất Trì Đồng nói:
“Vợ ta đã ra tay trước ta nhường cho ngươi” Hán tử râu dài quát:
“Được?” Nhưng vẫn không rút kiếm ra khỏi vỏ.
Uất Trì Đồng quát:
“Sao còn chưa rút kiếm, còn đợi gì nữa?” Hán tử râu dài cười rằng:
“Sao lại nôn nóng như thế!” Rồi đột nhiên bóp vào vỏ kiếm vung nhẹ, cây kiếm trong vỏ đột nhiên phóng vút ra, điều đó khiến Uất Trì Đồng bất ngờ,
trong chớp mắt chỉ thấy ánh sáng chói mắt, tuy thế nhưng vẫn giơ ngang
cây đao gạt qua một bên, cười ha hả:
“Nhà ngươi sắp bước tới cửa tử mà còn giở trò!”.
Hán tử râu dài chỉ mỉm cười rồi chụp lấy đuôi kiếm, lập tức đâm tới.
Té ra hán từ râu dài cũng biết Uất Trì Đồng chẳng phải hạng vừa, nếu không đánh bất ngờ thì chẳng thắng được cho nên vừa ra tay đã muốn làm rối
loạn tinh thần của y.
Uất Trì Đồng không ngờ hán tử râu dài lại
nhanh nhẹn như thế, quả nhiên hơi phân tâm, bị đối phương tấn công luống cuống tay chân. Hán tử râu dài là sư thúc của sáu người còn lại, trong
Phù Tang thất tử y là người có bản lĩnh cao nhất, vừa tấn công đã đánh
vào toàn những chỗ yếu hại của Uất Trì Đồng!
Uất Trì Đồng đứng
vững như núi, một bước chẳng dời, chỉ nghe tiếng leng keng vang lên
không ngớt bên tai, trong chớp mắt hán tử râu dài đã đánh ra ba mươi
chiêu, nhưng vẫn tìm không ra sơ hở của Uất Trì Đồng. Kiếm thế như cầu
vồng, ánh đao như tuyết trắng, rõ ràng hai người ngang tài ngang sức
nhau? Hán tử râu dài tựa như cảm thấy đang đứng trước một bức tường đao. Xưa nay y tự phụ nội lực thâm hậu, nhưng cũng không khỏi thầm phục đối
phương!
Uất Trì Đồng cũng ngạc nhiên hơn. Bình sinh y đã gặp biết bao nhiêu kình địch, nhưng chưa kẻ nào giỏi như hán tử râu dài, dù cho y đã sử dụng hết toàn bộ bản lĩnh của mình, múa tít cây đao đến nỗi gió
mưa không lọt, nhưng cảm thấy kiếm quang như rọi vào mắt, khí lạnh dồn
vào da, tựa như có mấy mươi thanh kiếm từ bốn hướng tám phương đánh về
phía mình. Uất Trì Đồng hít một hơi, thầm nhủ:
“Kiếm pháp của kẻ này khác hẳn các môn phái ở Trung Nguyên, cũng không biết y chui ra từ đâu.
Kiếm pháp của y tinh diệu như thế, nếu mình chỉ phòng thủ có lẽ sẽ bại”.
Sau năm mươi chiêu, Uất Trì Đồng đã dần dần hóa giải thế công của đối phương, y chợt quát lên một tiếng:
“Xem khoái đao của ta!” Rồi chém ra một đao, mũi đao vạch thành một vòng
tròn, những người bên cạnh thấy y chỉ đánh ra một chiêu, nhưng thực sự
trong chiêu này hàm chứa mười tám chiêu thức phức tạp khác, chỉ vì đao
pháp của y quá nhanh cho nên bọn họ chỉ thấy ánh đao mà thôi.
Chỉ nghe tiếng binh khí giao nhau, hán tử râu dài bất đồ thối lui mấy bước.
Phía bên kia, Kỳ Thánh Ân và Tang Thanh cũng khó phân thắng bại. Kỳ Thánh Ân vừa ra tay đã đánh liên tục mười bảy mười tám chiêu khiến Tang Thanh
thối lui từng bước. Tang Thanh là người kiêu ngạo, tưởng rằng với bản
lĩnh của mình khi đến Trung Nguyên sẽ ngang dọc thiên hạ, nào ngờ vừa
gặp phải Kỳ Thánh Ân đã bị đánh thối lui, bất giác lạnh mình, mới biết
rằng từ trước tới giờ mình chỉ ngồi dưới đáy giếng mà nhìn trời.
Kỳ Thánh Ân tung đòn liên tục mà vẫn không đánh bại được đối phương cũng
thầm thất kinh. Đang lúc kịch chiến bỗng Tang Thanh hú dài một tiếng,
thanh kiếm múa ra một chiêu Lưu tinh truy nguyệt, vẫy ra ba đóa kiếm
hoa, bên trái đâm vào huyệt bạch hải, bên phải đâm vào huyệt nhũ đột, ở
giữa đâm vào huyệt toàn cơ của đối phương. Đó là một chiêu sát thủ trong kiếm pháp của phái Phù Tang, Kỳ Thánh Ân không dám mạo hiểm tấn công
nữa, đành lách người qua một bên đổi thành thế thủ.
Tang Thanh đã lấy lại chủ động, lòng háo thắng tại trỗi dậy, vung kiếm tấn công liên tục.
Kiếm pháp của phái Phù Tang không giống với các môn phái ở Trung Nguyên,
nhưng võ công thượng thừa rốt cuộc vẫn tương thông với nhau cho nên cũng có nhiều chiêu số tương tự như kiếm pháp của Trung Nguyên, tuy lương tự nhưng cũng có chỗ khác nhau. Kỳ Thánh Ân không hiểu điều đó, có vài
chiêu bà ta tưởng là kiếm pháp mình quen thuộc, bèn phá giải theo cách
mình đã biết. Không ngờ chỉ là tựa như chứ không phải, cho nên đã mắc
lừa. Sau vài chiêu quả nhiên đã bị Tang Thanh chuyển khách thành chủ,
còn mình chỉ có thể chống đỡ, Kỳ Thánh Ân nhìn qua, thấy chồng đang đánh nhau với hán tử râu dài, cũng không hơn được nhiều. Kỳ Thánh Ân thầm
nhủ:
“Đại ca không thể thua, nếu mình thua thì trận này đại ca cũng không thể thắng.
Ta quyết không liên lụy đến chàng, dù thế nào đi nữa cũng không thể thua mụ đàn bà thối này?”.
Tang Thanh thấy đối phương có vẻ như hơi đuối sức, quát:
“Ngươi rõ ràng chẳng phải là đối thủ của ta sao còn chưa nhận thua?”.
Kỳ Thánh Ân cười lạnh lẽo:
“Ngươi đừng khoác lác, trong vòng ba chiêu ngươi sẽ rơi kiếm!” Tang Thanh tức giận:
“Được, xem thử ai rơi kiếm!” Rồi đâm soạt tới một kiếm, Kỳ Thánh Ân đột nhiên vung tay ném thanh đoản kiếm về phía Tang Thanh!
Tang Thanh tưởng rằng buộc phải ném kiếm, vì chiêu kiếm của mình quá lợi hại, cả mừng kêu lên:
“Chỉ cần một chiêu ngươi đã buông kiếm, sao còn chưa nhận thua?”.
Chưa dứt lời, chỉ thấy thanh đoàn kiếm bay thẳng về phía mình!
Tang Thanh vừa thấy thế kiếm bay tới thì biết đó là thủ pháp ám khí rất lợi hại, thầm nhủ:
“Ngươi đừng mong tìm thắng trong bại, chỉ cần ta đánh rơi kiếm của ngươi thì ngươi phải nhận thua!”.
Tang Thanh vung kiếm ra chém, nào ngờ thanh đoản kiếm bay tới trước mặt lại
vòng sang một bên, mũi kiếm vừa chạm vào thanh đoản kiếm thì thanh đoản
kiếm đã bay cao hơn.
Tuy không đánh rơi được thanh đoản kiếm nhưng cũng chẳng bị thương, Tang Thanh cả mừng kêu lên:
“Ngươi còn nói được gì nữa? ôi chao, ôi …” Tiếng kêu mừng rỡ biến thành
tiếng kêu kinh hãi, chỉ trong khoảnh khắc, đột nhiên cảm thấy hổ khẩu
đau nhói, té ra khi Kỳ Thánh Ân phóng cây đoản kiếm ra thì đã bắn thêm
một mũi mai hoa châm. Hai loại binh khí một nặng một nhẹ, đồng thời phát ra cũng đồng thời bay tới. Thiếu phụ đâu ngờ thủ pháp phóng ám khí của
Kỳ Thánh Ân lại cao minh đến thế, bà ta chỉ ứng phó với thanh đoạn kiếm
chứ không hề phát giác có mai hoa châm nên đã mắc lừa!
Mũi mai hoa châm đâm vào hổ khẩu, thiếu phụ kêu ối chao một tiếng, cây trường kiếm vuột khỏi tay.
Kỳ Thánh Ân cười lạnh:
“Ngươi rơi kiếm hay ta rơi kiếm”. Rồi phóng vút người tới hớt lấy thanh đoản kiếm đang rơi xuống.
Hán tử râu dài thấy Kỳ Thánh Ân ném kiếm ra biết Tang Thanh sẽ thất bại,
lập tức lấy công làm thủ, đánh ra một chiêu Trường hà lạc nhật, đâm kiếm vào cổ họng Uất Trì Đồng, hy vọng đánh bại Uất Trì Đồng để cứu vãn tình thế.
Hán tử râu dài tưởng rằng có thể đả thương được Uất Trì
Đồng, nào ngờ Uất Trì Đồng quát lớn một tiếng, trong khoảnh khắc điện
chớp lửa xẹt, cây đao chém mạnh xuống. Đây chẳng phải là chiêu số gì cả
mà là lối đánh ôm nhau cùng chết! Vì hai bên đều nhanh đến cực điểm
không thể rút lui được cho nên phải coi ai lớn gan hơn mà thôi!
Hai bên đều ra đòn nhanh đến cực điểm, trong khoảnh khắc tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, hai bên chẳng thể nào chần chừ được. Nếu hán tử râu
dài tiếp tục đâm tới, đương nhiên có thể đâm vào cổ họng của Uất Trì
Đồng, nhưng nhát đao của Uất Trì Đồng cũng chém xuống, đầu của y cũng sẽ toác làm đôi! Hán từ râu dài nhát gan hơn, khi ánh đao chém xuống, nhảy lùi ra sau theo bản năng, đồng thời rút kiếm về chặn lại.
Y vốn
đâm kiếm về phía trước, nay lại rút kiếm về chặn, tuy kiếm pháp của y có thể thu phát theo ý, nhưng trong lúc vừa thu vừa phát kình đạo đã giảm
đi vài phần.
Uất Trì Đồng chỉ cảm thấy ngực mát lạnh, vẫn chém
đao xuống, khí lực của Uất Trì Đồng vốn hơn hán tử râu dài. Sau một hồi
kịch chiến, một bên bạo gan hơn, một bên hoảng sợ rút lui, kết quả đương nhiên Uất Trì Đồng đã thắng.
Đao kiếm giao nhau kêu keng một
tiếng, cây kiếm của hán tử râu dài vuột ra bay lên không trung, may mà y nhảy vọt ra phía sau ba thước mới tránh khỏi bị thương.
Uất Trì Đồng cười ha hả:
“Ngươi còn nói gì nữa!” Rồi phóng vọt người tới chỗ con ngựa của hán tử râu dài.
Hán tử râu dài quát:
“Kiếm pháp của ta vẫn chưa thua ngươi đâu, ngươi phải hiểu điều này!”.
Uất Trì Đồng quát:
“Không thua kiếm pháp nhưng đã thua người? Đã là hảo hán thì đứng lắm lời!” Kỳ Thánh Ân nói:
“Đại ca, mặc kệ y, chúng ta đi thôi!” Lúc này nàng cũng đã cướp được thớt ngựa của Tang Thanh.
Tang Thanh thua nhưng vẫn không phục, mắng rằng:
“Dùng ám khí hại người đâu phải là hảo hán gì?” Kỳ Thánh Ân cười rằng:
“Ngươi đâu có bảo là không cho dùng ám khí? Vả lại ta và ngươi đều là đàn bà,
sao có thể gọi là hảo hán được! Thua thì chính là thua!” Rồi lập tức
vung roi thúc ngựa chạy đi.
Uất Trì Đồng vốn là một mã tặc, thuật cưỡi ngựa rất cao siêu, ba sư điệt của hán tử râu dài thúc ngựa từ ba
hướng phóng tới vây y lại ở giữa, Uất Trì Đồng giật dây cương, quát lớn
một tiếng, thớt ngựa phóng vọt lên cao hơn một trượng, bay vút qua đầu
một gã trong số đó khiến y hoảng sợ nhào người xuống ngựa.
Hán tử râu dài và Tang Thanh đã mất ngựa, năm người còn lại vẫn phóng ngựa đuổi theo.
Kỳ Thánh Ân cười lạnh:
“Được, cho các ngươi xem công phu ám khí của ta!”.
Rồi hai tay nắm hai nắm ám khí phóng ra phía sau, ám khí cứ bay như sao xa.
Bọn người đuổi theo biết đó là loại ám khí lợi hại, đã sớm chuẩn bị, rồi
vừa vận công đóng huyệt đạo lại, vừa múa kiếm phòng thân, chỉ nghe tiếng leng keng vang lên không ngớt bên tai.
Thạch Vệ quát:
“Chỉ vài món ám khí nhỏ nhoi, có thể làm gì được ta?” Nói chưa dứt lời, thớt ngựa của y đột nhiên hí dài, bốn chân khụy xuống đất, suýt nữa đã ném y xuống. Không chỉ con ngựa của y, chỉ trong chớp mắt bốn thớt ngựa còn
lại cũng đột nhiên khụy xuống.
Té ra Kỳ Thánh Ân phóng ám khí để
tấn công ngựa chứ không phải người, bà ta biết bản lĩnh của bọn người
này rất cao cường, đương nhiên ám khí chẳng làm gì được bọn chúng, nên
cứ phóng bừa ám khí về phía bọn chúng để buộc chúng ra tay ứng phó. Bọn
chúng chỉ bảo vệ cho mình đương nhiên không lo được cho ngựa, được nên
toàn bộ ngựa đều bị Kỳ Thánh Ân phóng mai hoa châm đâm mù hai mắt.
Uất Trì Đồng thấy thế chép miệng:
“Đáng tiếc, đáng tiếc!” Lúc này cả hai vợ chồng đều đã phóng đi xa. Phù Tang thất tử cũng chẳng thể nào đuổi theo được.
Lại nói vợ chồng Uất Trì Đồng gặp Phi Ngư đảo chủ, tức là cha của Lâm Vô
Song, kể lại chuyện ngày hôm ấy, Phi Ngư đảo chủ vừa lo vừa mừng, lo là
vì bảy cao thủ của phái Phù Tang đến Trung Nguyên, mừng là vì bằng hữu
đã an toàn, thế rồi thở dài nói:
“Hùng phong của Uất Trì huynh vẫn còn như xưa, thật là đáng mừng.
Nhưng không ngờ bọn họ vừa đến Trung Nguyên thì đã đi theo triều đình”.
Uất Trì Đồng nghe khen mà chẳng hề vui mừng, chỉ cười khổ đáp:
“Thực ra nếu luận về kiếm pháp, tôi vẫn thua tên hán tử râu dài ấy, huynh xem …” Rồi cởi áo ngoài ra, chỉ thấy trên áo có ba cái lỗ nhỏ.
Uất Trì Đòng nói:
“Đây là chiếc áo tôi mặc hôm trước, nếu chẳng phải y rút kiếm chống đỡ, mũi
kiếm đi sâu vào thêm nửa phân, trên người tôi đã có ba cái lỗ!”.
Kỳ Thánh Ân vẫn không biết chuyện này cho nên vừa nghe đã không khỏi thất sắc.
Lâm Vô Song chợt nói:
“Chiêu này gọi là Tam chuyển pháp luân, Mâu đại ca đắc ý nhất là chiêu này.
Không biết y có phải là một trong bảy người này hay không?”.
Phi Ngư đảo chủ trầm ngâm một lúc rồi nói:
“Nghe nói Uất Trì đại ca nói, ta đã biết bốn người trong số họ”. Lâm Vô Song hỏi:
“Hán tử râu dài có phải là Tông sư thúc ở đảo Đoàn Sa hay không?”.
Phi Ngư đảo chủ đáp:
“Đúng thế, người này đã từng đến đảo Phi Ngư, nếu nói về phổ hệ sư môn, vai
vế của y bằng ta. Y tên Tông Thần Long, còn đôi vợ chồng kia là Thạch Vệ và Tang Thanh, được gọi là phu thê song hiệp trong phái Phù Tang”.
Uất Trì Đồng cười lạnh:
“Nay bọn chúng đã trở thành ưng khuyển cho triều đình, đâu cần xưng gọi là phu thê song hiệp?”.
Phi Ngư đảo chủ nói:
“Khi họ ở Phù Tang đã từng đi khắp nơi bênh vực kẻ cô thế, cũng từng tham
gia chống lại người Nụy. Không chừng vì họ mới về Trung Nguyên, chưa
hiểu đại cuộc cho nên bị mắc lừa Tát Phúc Đỉnh”.
Kỳ Thánh Ân cười rằng:
“Đại ca, tục ngữ nói, đường dài mới biết sức ngựa, lâu ngày mới biết lòng người …”.
Uất Trì Đồng nói:
“Được, chúng ta hãy chờ đợi xem thử, cũng mong là họ biết sai để thay đổi”.
Phi Ngưỡng chủ nói:
“Tiếng tăm của Tông Thần Long rất xấu, không chừng chính vì y tham lam lợi lộc mà liên lụy sáu người còn lại đi vào đường tối. Bởi vì sáu người kia là vãn bối của y”.
Lâm Vô Song hỏi:
“Cha nói đã biết lai lịch của bốn người trong số đó, còn một người nữa là ai?” Phi Ngư đảo chủ đáp:
“Chính là thiếu nữ định ra tay với Uất Trì đại tẩu, đó là Luyện Thái Hồng.
Luyện Thái Hồng là bạn thời còn bé của Lâm Vô Song, nàng là con nhà đánh cá, lớn hơn Lâm Vô Song hai tuổi, đã từng theo Phi Ngư đảo chủ học võ
công hai năm. Sau đó đảo Phi Ngư bị người Nụy chiếm lĩnh, gia đình họ
không chạy theo cha con Lâm Vô Song. Sau đó nghe nói nàng được vợ của
Tông Thần Long nhận làm đệ tử, cũng không biết đó là tin thực hay giả”.
Lâm Vô Song nói:
“Nếu đúng là Luyện tỷ tỷ ắt rất tốt, chỉ cần con gặp tỷ, tỷ nhất định sẽ
nghe lời con. Không biết Mâu đại ca có phải là một trong ba người còn
lại hay không, Uất Trì thúc thúc, ba người còn lại có bộ dạng như thế
nào, thúc thúc có nhớ không?”.
Uất Trì Đồng đáp:
“Ngoài
Tông Thần Long, bốn nam tử trung niên còn lại đều có nước da đen đúa,
chỉ có Thạch Vệ hơi sạch sẽ hơn. Bốn người này thân hình cũng tương
đương nhau, cháu bảo ta kể lại dung mạo của bọn chúng, ta chẳng nhớ rõ
nổi”.
Phi Ngư đảo chủ cười lớn:
“Con và Mâu Tông Đào đã cách biệt mười năm, e đến khi gặp lại các con chẳng thể nhận ra nhau”.
Lâm Vô Song nói:
“Dù thế nào đi nữa chúng ta vẫn phải tìm Mâu đại ca”.
Uất Trì Đồng nói:
“Hai ngày trước tôi gặp đệ tử của Cái Bang, đã bắt được một tin. Té ra Phù
Tang thất tử không những nhận lệnh của Tát Phúc Đỉnh đối phó với tôi mà
cũng từng đối phó với Giang đại hiệp”.
Phi Ngư đảo chủ lắc đầu:
“Đúng là lớn gan táo tợn!”.
Uất Trì Đồng cười:
“Không chỉ như thế. Bọn chúng đến nhà Giang đại hiệp, Giang đại hiệp không có ở nhà nhưng gặp phải sư phụ của ông ta”.
Phi Ngưỡng chủ thất kinh:
“Có phải Kim Thế Di đại hiệp không?”.
Uất Trì Đồng gật đầu:
“Đúng thế. Bọn chúng cũng động thủ với Kim đại hiệp.
Nhưng không phải đánh tay đôi mà cả bảy tên cùng xông tới”.
Lâm Vô Song kể tới đây liền bảo:
“Vì gia phụ có chút xích mích với Tông Thần Long, tạm thời không muốn lộ mặt cho nên tôi chỉ đành đến đây một mình”.
Lúc này trời đã hừng sáng, Lâm Vô Song nói:
“Kim thiếu hiệp, tôi đã kể lại mọi chuyện tôi biết. Biểu ca của tôi …”.
Kim Trục Lưu sực nhớ ra, cười rằng:
“Đúng thế, tôi cũng phải cho cô nương biết tin tức của Mâu Tông Đào”.
Lâm Vô Song nghe nói Mâu Tông Đào đã đến Bắc Kinh, vừa lo vừa mừng:
“Té ra biểu ca của tôi quả nhiên không phải là một trong bảy người này.
Nhưng chàng không chịu đi theo Tông Thần Long, e rằng y sẽ không buông
tha cho chàng. Kim thiếu hiệp, tôi cũng phải đi đây, xin tạm biệt”.
Thế rồi mọi người quay về Thanh Phong quán thu dọn hành lý xuống núi. Khi
về đến căn cứ của nghĩa quân ở núi Đại Lương, vợ chồng Uất Trì Đồng cùng bọn Lâm đ*o Hiên, Lý Quang Hạ ra nghênh đón.
Khi bọn Kim Trục
Lưu vào bên trong trại bàn tiệc đã được dọn sẵn. Té ra bọn Lâm đ*o Hiên
đã biết họ đến đây nên chuẩn bị sẵn tiệc tẩy trần cho họ.
Trong
buổi tiệc mọi người lại bàn bạc công việc tiếp theo. Cuối cùng Trúc
Thượng Phụ quyết định sai Uất Trì Đồng đi cùng Kim Trục Lưu đến Thanh
Hải. Ông ta viết một bức thư rồi trao cho Uất Trì Đồng, nói:
“Ở
Thanh Hải có năm bộ tộc thiểu số, trong đó Y Khắc Chiêu Minh đứng đầu.
Các người dùng thân phận sứ giả của nghĩa quân đến gặp thổ vương của Y
Khắc Chiêu Minh. Không cần để ý y đã bị triều đình lôi kéo hay chưa,
trước tiên phải phân tích rõ quan hệ lợi hại để xem y trả lời thế nào?
Chỉ cần y chịu liên kết với chúng ta, bốn tộc còn lại tự nhiên sẽ đi
theo”.
Kim Trục Lưu hỏi:
“Nếu Thổ vương không chịu liên kết với chúng ta thì sao?”.
Uất Trì Đồng nói:
“Bọn chúng đều tham của cải, chúng ta nên tặng bọn chúng một ít lễ vật”.
Trúc Thượng Phụ cười:
“Tôi đã chuẩn bị”. Rồi lấy ra một đôi dưa hấu băng bích ngọc, một cây nhân sâm ngàn năm, dặn:
“Đây chính là lễ vật cướp được trong ngày mừng thọ của Tát Phúc Đỉnh, nay
chúng ta mượn hoa cúng Phật. Các người cứ đến đấy, xem thái độ của Thổ
vương như thế nào rồi tùy cơ hành sự”.
Hôm sau vợ chồng Uất Trì Đồng chia tay nhau, Kỳ Thánh Ân cùng vợ chồng Lâm đ*o Hiên, Lý Quang Hạ về lại Bảo Định.
Trúc Thượng Phụ tiễn Uất Trì Đồng, Kim Trục Lưu một đoạn đường, trước khi trở về ông ta nhớ ra một chuyện, nói:
“Y Khắc Chiêu Minh theo Bạch giáo, Đại Lạt Ma ở đó tên gọi Tông Đạt Hoàn
Chân, là đại đệ tử của pháp vương Bạch giáo, pháp vương Bạch giáo và
lệnh tôn là bằng hữu, Tông Đạt Hoàn Chân cũng từng gặp lệnh tôn. Khi đến Y Khắc Chiêu Minh, thiếu hiệp hãy gặp y, có lẽ y sẽ giúp đỡ chúng ta”.
Hai người từ rừng sâu đến thảo nguyên Thanh Hải, trải qua nhiều gian nan
khổ cực, may mà trên đường đi không có chuyện gì xảy ra, hôm nay đã tới Y Khắc Chiêu Minh.