Đọc truyện Hiệp Cốt Đan Tâm – Chương 43: U cốc hoa rơi giấu bóng hiệp Sao tỏ trăng mờ chứng uyên ương
Công Tôn Yến vừa mừng vừa ngạc nhiên:
“Sao huynh biết?”.
Lệ Nam Tinh đáp:
“Cá trong đầm từ trên thác bơi xuống, muội có thấy không?”.
Công Tôn Yến hỏi:
“Thì sao?”.
“Cá rất khó sống trong dòng thác, do đó có thể đoán rằng không phải từ trên núi xuống. Mấy ngày nay huynh đã quan sát, cá từ trên dòng thác trôi
xuống, cao nhất cũng chẳng qua xuất hiện ở núi cao hơn ba trượng. Ở độ
cao này, lượng nước đột nhiên dâng lên, màu nước cũng hơi tối, đó là
hiện tượng sinh ra do hai dòng nước hợp lại với nhau. Bởi vậy huynh đoán rằng sau dòng thác chắc chắn có nguồn nước, chúng ta hãy tìm nguồn nước ấy thì có thể có được lối ra”.
Lệ Nam Tinh tinh thông thủy tính, Công Tôn Yến lớn lên bên bờ sông Trường Giang, tuy không giỏi như chàng nhưng cũng không kém. Thế rồi hai người thi triển khinh công phóng lên ở chỗ cao hơn ba trượng, dùng thân pháp Yến tử phiên liên nhảy vọt vào
dòng thác, quả nhiên đã phát hiện một cái hang.
Trong hang này có một dòng nước chảy ra, may mà nước trong hang không sâu, chỉ đến eo
lưng mà thôi. Công Tôn Yến và Lệ Nam Tinh ra khỏi cái hang ấy quả nhiên
phát hiện có một lối ra.
Kim Trục Lưu nghe đến đây cười rằng:
“Hôm đó đệ đã đến Đào Hoa Cốc tìm hai người, cũng phát giác dòng thác nhưng
đáng tiếc đã không nhảy xuống xem, cũng không ngờ rằng phía sau dòng
thác có hang”.
“Sau khi chúng tôi thoát ra vốn muốn đến tìm đệ.
Nhưng trên đường đã nghe được tin nghĩa quân rút khỏi Tây Xương, căn cứ ở núi Đại Lương cũng dời đi nơi khác.
Chúng tôi không cách nào
nghe ngóng tin tức của nghĩa quân đành bỏ ý nghĩ đi tìm đệ. Công Tôn Yến sợ cha nàng nhớ nhung cho nên chúng tôi định quay về mời cha nàng trả
thù. Nhưng chúng tôi không đến Hồng Anh mà đến nơi này trước, đó là
chuyện không thể ngờ được. Đệ đã gặp Công Tôn đà chủ, chắc là đã biết
nguyên nhân?”.
Kim Trục Lưu nói:
“Trên đường quay về miền nam, có phải hai người biết chuyện Công Tôn đà chủ gặp nạn không?”.
Lệ Nam Tinh đáp:
“Đúng thế, chúng tôi biết có người giả mạo tôi lập lại Thiên ma giáo, Công
Tôn đà chủ lại bị thương, sau khi cân nhắc nặng nhẹ, chúng tôi đã đến
đây trước. Huynh nghĩ Công Tôn đà chủ không đến nỗi nguy hiểm đến tính
mạng”.
Kim Trục Lưu nói:
“Huynh đoán không sai, Công Tôn tiền bối vài ngày nữa sẽ khỏe”.
Lệ Nam Tinh nói:
“Gia mẫu đã đưa cho huynh một tấm bản đồ bí mật của tổng đà Thiên ma giáo,
vốn muốn huynh tìm tung tích của cái chuông có khắc Bách độc chân kinh.
Sau đó huynh biết cái chuông đồng này không còn nữa, nên không tới,
không ngờ hôm nay lại dùng đến tấm bản đồ này”.
Kim Trục Lưu cười rằng:
“Té ra là thế, chả trách gì huynh chẳng hề lo lắng, như thế Công Tôn cô nương chắc là đang đợi huynh ở lối vào địa đạo?”.
Lệ Nam Tinh hỏi:
“Đúng thế. Còn Sử cô nương đâu?”.
Kim Trục Lưu nói:
“Anh muội cải trang thành tên lính canh, ở đây xảy ra nhiều chuyện, không
biết nàng có bị phát hiện hay chưa?” Lúc này họ đã đến gần lối ra, Kim
Trục Lưu chợt kêu ồ một tiếng rồi kêu:
“Hình như bên ngoài có tiếng binh khí chạm nhau!”.
Lại nói Sử Hồng Anh đang canh ở ngoài, trời đang mưa, gió lạnh căm căm
nhưng trong lòng nàng lại như lửa đốt, chờ mãi mà vẫn chẳng thấy Kim
Trục Lưu ra, không biết chàng như thế nào? Khoảng một canh giờ trôi qua
mà cũng chẳng thấy động tĩnh gì, Sử Hồng Anh không dám tự tiện bỏ đi chỉ đành chờ đợi.
Đang lo lắng thì chợt thấy có bốn đầu mục đi về phía mình. Sử Hồng Anh giật mình thầm nhủ:
“Lúc nãy chỉ có một người tuần đêm, sao lúc này lại có đến bốn người?” Nàng
cảm thấy không xong, nhưng chỉ sợ đánh cỏ động rắn hỏng chuyện lớn nên
nhất thời vẫn chưa dám ra tay.
Nào ngờ Sử Hồng Anh chưa dám ra tay đối phương đã tiên hạ thủ vi cường?
Chợt nghe tiếng gió vù vù, bốn người đó đã đồng thời ra tay, bốn mặt ám khí
đã đánh tới. Dù Sử Hồng Anh lách về phía bên nào cũng khó tránh bị
trúng. Sử Hồng Anh nghe tiếng ám khí xé gió biết đó là bốn cao thủ. Nàng chưa rút vũ khí ra khỏi vỏ, chỉ sợ không thể chụp được bằng tay không.
Cũng may nàng xoay người, lột cái áo tơi ra, cái áo tơi lập tức biến thành
một cái thuẫn bài, bốn mặt ám khí đều bị nàng phất chiếc áo tơi đánh rơi xuống. Hành tung nàng đã bị lộ, bốn người kia quát lên:
“Tên tiểu tử quả nhiên là gian tế!”.
“Tiểu tử nào, ả … là con tiện tỳ Sử Hồng Anh!”.
“Ta tưởng là ai, té ra là con yêu nữ mưu hại huynh trưởng!”.
“Dương lão tiền bối thần cơ diệu toán quả nhiên tính không sai!”.
Té ra lúc này Dương Hạo đã phát hiện ra hai người Kim, Lệ, y đã điều binh khiển tướng mà Sử Hồng Anh chẳng hề hay biết.
Dương Hạo là người già dặn, tại sao Kim Trục Lưu đột nhập vào bên trong mà
bọn lính canh chẳng hề hay biết? Y liệu rằng chàng chắc chắn có người đi cùng, nếu không tên lính canh lúc nãy là đồng đảng của chàng. Vì thế y
sai bốn người ra, đó chẳng phải là bốn đầu mục tầm thường, mà là cao thủ thuộc hàng nhất lưu của Thiên ma giáo! Công phu đánh rơi ám khí của Sử
Hồng Anh chính là tuyệt kỹ gia truyền Triêm y thập bát điệt của nhà họ
Sử, có ba người đã từng thấy Sử Bạch Đô sử dụng cho nên vừa nhìn lập tức nhận ra Sử Hồng Anh.
Bốn người này lập tức phóng vọt lên. Một
người sử dụng một cây khai sơn đao sóng dày, một người sử dụng thủy ma
cường tiên, một người dùng thanh đồng giản.
Người cuối cùng là một ông già mặc áo vàng chỉ có đôi tay không. Nhưng bản lĩnh của lão già này hơn hẳn bốn người kia.
Ông già áo vàng đi sau nhưng đến trước, Sử Hồng Anh phất cái áo tơi, đánh
ra chiêu số Dạ chiến bát phương, phối hợp với công phu Triêm y thập bát
điệt, đánh bạt khai sơn đao và thủy ma cương tiên, không ngờ lại không
thể chặn nổi ông già tay không, chỉ trong chớp mắt chiếc áo tơi đã bị
ông già xé rách thành hai mảnh.
Sử Hồng Anh xoay người đổi bước, kêu lên:
“Đến rất đúng lúc!” Đột nhiên nàng thấy chưởng khí lạnh lẽo, một luồng bạch
quang chói mắt lóe lên, một thanh kiếm đã thò ra khỏi chiếc áo tơi.
Ông già áo vàng không ngờ nàng rút kiếm nhanh như thế, vội vàng rút tay
phải lại, tay trái co lại thúc chỏ ra. Chỉ thấy ánh hàn quang chớp lên,
ống tay áo của ông già áo vàng bị chém một mảnh, may mà lão giấu tay
trong ống, nhát kiếm chỉ chém hụt nửa tấc, nếu không năm ngón tay của
lão đã rơi xuống đất, Sử Hồng Anh suýt nữa cũng bị lão thúc chỏ trúng,
nàng loạng choạng bước xéo hai bước, ném cái áo tơi đã bị rách, tay trái tháo ngọn roi mềm xuống.
Chỉ trong vòng một chiêu mà đôi bên đã
sử dụng chiêu số sát thủ, đúng là nguy hiểm đến cực điểm! Sử Hồng Anh
đương nhiên thầm kêu khổ, chỉ e nàng không thể phá vòng vây. Ông già áo
vàng cũng không khỏi thất kinh, vốn là Ưng bảo thủ của lão đánh ra liên
tục ba chiêu, nhưng trước kiếm pháp hiểm hóc của Sử Hồng Anh, lão đành
rút tay chứ không dám tấn công.
Hán tử sử dụng cái thanh đồng giản tựa nhiên nhận ra Sử Hồng Anh không vững bước chân, tưởng rằng có thể lấn tới, quát rằng:
“Cùng nhau xông lên!” Liền đánh ra một chiêu Cử hỏa thiêu thiên, cái thanh
đồng giở lên định giáng xuống cây trường kiếm của Sử Hồng Anh, hán tử sử dụng thủy ma cương tiên nghe quát như thế lập tức đánh ra một chiêu
Thiết lê canh địa, cây roi dài quét tới, đánh vào hai chân của Sử Hồng
Anh.
Hai người đã phối hợp với nhau rất kín kẽ, nếu Sử Hồng Anh ứng phó sai sót thì thế nào cũng trúng đòn.
Nào ngờ bước chân của nàng tuy xem của có vẻ loạng choạng nhưng đó chính là bộ pháp Túy bát tiên.
Hai người này tuy phối hợp rất kín kẽ nhưng chẳng làm gì được nàng. Lúc này nàng đã tháo roi xuống, dùng roi chống roi, cây roi mềm cuộn vào thủy
ma cương tiên của người ấy. Còn cây kiếm chống lại thanh đồng giảng, mũi kiếm lệch qua một bên, dùng tự quyết chữ “ngự” nhẹ nhàng bạt cây thanh
đồng giản sang một bên. Hán tử sử dùng thủy ma cương tiên trầm eo tọa
mã, dùng lực giật lại!
Sử Hồng Anh chồm bên về phía trước, chân
vẫn thi triển bộ pháp Túy bát tiên, nàng thuận thế chồm về phía trước,
đâm soạt ra một kiếm từ phương vị mà hán tử sử dụng thanh đồng giản
không ngờ đến. Mũi kiếm suýt nữa đâm xuyên vào xương tỳ bà của y. Lúc
này lão già áo vàng đã nhảy bổ lên.
Sử Hồng Anh nghe tiếng gió,
lập tức trở tay đâm lại một kiếm, hoá giải tuyệt chiêu ưng trảo công của đối thủ! Rồi nàng nhanh như chớp rút ngọn roi mềm ra, buông hán tử sử
dụng thủy ma cương tiên, người lướt nhẹ, cây roi dài quét ra một chiêu
Phong quát lạc hoa, quét cây khai sơn đao chém tới từ bên mặt mình.
Với bản lĩnh của Sử Hồng Anh, nếu đơn đả độc đấu kể cả bốn người cũng chẳng phải là đối thủ của nàng, nhưng vì bọn chúng vây đánh cho nên Sử Hồng
Anh hơi khó ứng phó. Nếu kéo dài chắc chắn sẽ thua thiệt, nàng thầm nhủ:
“Không biết Trục Lưu bên trong đã như thế nào? Nhưng mình bị người ta phát
hiện như thế này, không cần lo đánh cỏ động rắn nữa”. Rồi dùng liền công phu Truyền âm nhập mật nói lớn:
“Trục Lưu, ra đây mau?” Nàng nào biết, lúc này Kim Trục Lưu và Lệ Nam Tinh đang ở trong đường hầm.
Bốn người này là cao thủ thuộc hạng nhất lưu trong Thiên ma giáo, cảm thấy
vây đánh một thiếu nữ là chuyện quá mất mặt, dù đang núng thế cũng không dám cầu viện.
Ông già áo vàng liên tục đánh ra những chiêu cầm nã thủ hiểm hóc khiến Sử Hồng Anh phải tránh đông né tay. Y đắc ý, cười ha hả:
“Tên tiểu tử họ Kim ấy đã bị bắt, ngươi hãy ngoan ngoãn hạ binh khí theo ta vào trong!”.
Nói chưa dứt lời, chợt nghe có tiếng ám khí xé gió bay tới, một giọng nói trong trẻo vang lên:
“Còn ta ở đây nữa! Không cần Kim Trục Lưu đích thân ra tay, ta và Sử tỷ tỷ sẽ thu thập bọn ngươi”.
Hán tử sử dụng khai sơn đao nghe tiếng ám khí xé gió bay tới vẫn không chịu né tránh, y chợt cảm thấy ở hông tê rần, té ra đã trúng một mũi tiền
tiêu, kêu lên oai oái rằng:
“Hảo nha đầu, ngươi … ngươi dám ám toán …”. Chưa kịp nói ra hai chữ “lão tử”.
đã đổ ầm xuống. Té ra mũi tiền tiêu đã đánh trúng vào huyệt khí du của y!
Nói thì chậm, sự việc diễn ra rất nhanh, chỉ thấy một thiếu nữ áo đen hai
tay cầm hai cây kiếm lao tới như con gió! Sử Hồng Anh vừa lo vừa mừng,
kêu lên:
“Công Tôn tỷ tỷ, cô … cô té ra …”. Công Tôn Yến cười tươi:
“Đúng thế tôi vẫn chưa trả thù nên không nỡ chết!” Bốn người kia thấy Công
Tôn Yến đột nhiên xuất hiện không khỏi cả kinh! Bọn họ không phải sợ
Công Tôn Yến mà bởi sợ cha của nàng!
Công Tôn Hoằng uống phải
thuốc độc, lại trúng một đòn Tu la âm sát công vẫn thoát ra khỏi tổng đà của Thiên ma giáo khiến cho người trong Thiên ma giáo đều kinh hãi! Ai
nấy cũng sợ sau khi ông ta dưỡng thương xong sẽ tìm đến trả thù.
Lúc này thấy Công Tôn Yến tới trong bụng mọi người đều nghĩ:
“Chắc chắn Công Tôn Yến không đi một mình đến, nói không chừng Công Tôn Hoằng nấp một bên rồi lát nữa đối phó với chúng ta!”.
Nói thì chậm, sự việc diễn ra rất nhanh, Công Tôn Yến lướt tới như con gió, hai kiếm múa như rồng bay, tay trái đánh ra một chiêu Đại bàng cô yên,
thanh kiếm đâm thẳng lên như mũi tên, xỉa vào yết hầu của ông già áo
vàng, tay phải đánh một chiêu Trường hà lạc nhật, kiếm thế chém thẳng
vào hán tử sử dụng khai sơn đao.
Ông già áo vàng vội vàng kêu lên:
“Ta rất kính nể lệnh tôn, không dám đắc tội cô nương. Cô nương có điều chi
hãy nói!” Nhưng Công Tôn Yến xuất kiếm rất lợi hại, ông già áo vàng nói
chưa dứt lời cảm thấy be sườn tê rần, té ra đã bị Công Tôn Yến đâm trúng huyệt đạo. Số là ông già này tuy không bằng Công Tôn Yến nhưng cũng
không cách nhau xa lắm, ít nhất phải đến trăm chiêu mới bại, nhưng chỉ
vì trong lòng hoảng hốt, chẳng còn ý chí chiến đấu cho nên vừa chạm mặt
đã bị trúng đòn của Công Tôn Yến.
Hán tử sử dụng khai sơn đao bản lĩnh kém hơn, nhưng lại là tâm phúc của Dương Hạo, lớn gan hơn ông già
áo vàng, nên khi Công Tôn Yến đâm kiếm về phía y, y lập tức múa đao
chống đỡ, lòng thầm nhủ:
“Dù lão già Công Tôn Hoằng đến đây, mình cũng phải đánh rơi kiếm của ả rồi tính tiếp!”.
Công Tôn Yến đâm một kiếm trúng ông già áo vàng, quát:
“Thấy ngươi kính trọng cha ta, ta tha chết cho ngươi!” Rồi cười lạnh lùng,
kiếm trái đánh ra một vòng, vòng kiếm chạm vào cây khai sơn đao, kiếm
phải rút ra đâm soạt vào vòng kiếm ấy, cười lạnh:
“Còn ngươi thì vỗ lễ, ta không thể tha!”.
Chỉ nghe soạt một tiếng, một cánh tay của người ấy đã bị Công Tôn Yến chặt
đứt, ở trước ngực cũng trúng một kiếm, đau đến nỗi ngất đi.
Khi
Công Tôn Yến thu thập hai kẻ này, Sử Hồng Anh cũng đã vung roi đánh nát
xương tỳ bà của hán tử cầm thủy ma cương tiên, rồi tiếp theo đâm bị
thương hán tử sử dụng cây thanh đồng giản. Cả hai người này cũng đều ngã xuống đất không bò dậy nổi.
Sử Hồng Anh vui mừng đến nỗi chẳng nói ra lời, Công Tôn Yến cười bảo:
“Tỷ không ngờ gặp tôi ở đây chứ gì? Nghe nói tỷ đã là bang chủ của Lục Hợp bang, xin chúc mừng!”.
Sử Hồng Anh gạt đi:
“Khoan hãy nói chuyện này, Lệ đại ca đâu?” Công Tôn Yến đáp:
“Có kẻ giả danh chàng làm giáo chủ Thiên ma giáo, chàng đã tìm y tính sổ”.
Lúc này Dương Hạo đang chỉ huy đồng đảng bao vây hai người Kim, Lệ, trong hương đường có tiếng quát vọng ra. Sử Hồng Anh nói:
“Tôi và Kim Trục Lưu đến vì chuyện này. Ồ, tỷ nghe xem! Hình như bên trong có tiếng đánh nhau. Chúng ta vào xem thử!”.
Công Tôn Yến cười:
“Không cần vào, tỷ hãy đi theo tôi, chắc chắn sẽ gặp được họ”. Nói chưa dứt lời thì nghe có tiếng la lên:
“Bắt gian tế, hãy mau ra bắt gian tế!”.
Công Tôn Yến thúc:
“Chạy mau, chạy mâu!”.
Sử Hồng Anh không biết nàng có ý đồ gì, đành chạy theo nàng. Những kẻ vừa
mới la lên chỉ là những tiểu đầu mục, cho nên chẳng ai dám đuổi theo họ. Công Tôn Yến chạy trước dẫn đường, trong chốc lát thì đã đến hậu sơn,
lúc này truy binh đã ở phía xa, cả tiếng la hét cũng không nghe thấy.
Công Tôn Yến ngừng bước, lẩm bẩm:
“Đúng thế, chính là nơi này”. Sử Hồng Anh nói:
“Tỷ dắt tôi ra đây làm gì?” Té ra họ đang đứng trong một bụi gai.
Công Tôn Yến nói:
“Ở đây có một đường hầm, có thể dẫn đến nội hương đường của Thiên ma giáo. Lệ đại ca đã hẹn với tôi, nếu bên trong xảy ra chuyện gì thì y sẽ thoát ra từ địa đạo này”.
Sử Hồng Anh mới hiểu ra:
“Té ra là thế, nhưng không biết họ đã gặp nhau chưa?”.
Công Tôn Yến nói:
“Nếu tỷ nóng lòng chúng ta cứ vào xem thử. Dù sao bên trong cũng không có người”.
Công Tôn Yến đang định chỉ nàng cách mở địa đạo Sử Hồng Anh kêu ồ một tiếng:
“Hình như có tiếng gì đó, chẳng lẽ là …” Nói chưa đứt lời chỉ nghe tiếng
gió lướt tới, quả nhiên có một người chạy tới. Sử Hồng Anh thất kinh:
“Kẻ này là ai, khinh công sao lại cao minh như thế?” Công Tôn Yến quát:
“Ai?” Đột nhiên một bóng đen hiện ra trước mặt họ, kẻ ấy cười lạnh lùng:
“Té ra là hai con nha đầu thối nhà ngươi, hay lắm, đêm nay các người đụng phải ta, hãy thường mạng cho Trung nhi của ta!”.
Kẻ này chính là Văn Đạo Trang. Sử Hồng Anh thấy bản lĩnh của y ghê gớm như thế lập tức tiên phát chế nhân, nàng đâm soạt tới một kiếm vào huyệt
kiên tĩnh trên vai trái của y. Công Tôn Yến lướt xéo người tiến tới tựa
như cơn gió, phối hợp với Sử Hồng Anh đâm vào vai phải của y.
Kiếm pháp của hai người này đều có sở trường nhanh nhẹn, không ngờ họ đâm kiếm ra tuy nhanh nhưng cũng bị hụt.
Trong chưởng phong kiếm ảnh, chỉ nghe bình một tiếng, một gốc cây to như cái
bát bị chém gãy. Chưởng lực của Văn Đạo Trang dồn tới như dời núi lấp
biển, dù Sử Hồng Anh né tránh lanh lẹ nhưng thấy thanh thế của y cũng
không khỏi thầm thất kinh. Văn Đạo Trang cười lên điên cuồng:
“Có biết lợi hại chưa?” Rồi vỗ vù một chưởng về phía Công Tôn Yến. Công Tôn Yến rút kiếm hộ thân, chỉ nghe tiếng ong ong vang lên không ngớt bên
tai, mũi kiếm bị chưởng lực đánh rung lên bần bận Sử Hồng Anh thấy tình
thế không xong, vội vàng múa kiếm tấn công, nói thì chậm, sự việc diễn
ra rất nhanh, chưởng thứ ba của Văn Đạo Trang đã dồn tới nhưng không hề
phát ra tiếng, Sử Hồng Anh ngạc nhiên, nàng chợt chột dạ, cảm thấy một
luồng chưởng lực đồn tới ào ạt. May mà khinh công của nàng cao cường,
vừa cảm thấy không xong lập tức tung người nhảy vọt ra. Nàng né tránh
tuy nhanh nhưng ngực như cũng bị giáng một nhát búa, lục phủ ngũ tạng
nhộn nhạo cả lên, té ra đó chính là Tam tượng thần công.
Sử Hồng
Anh vừa thất kinh, vừa ngạc nhiên. Nàng đã từng thấy Văn Đạo Trang sử
dụng Tam tượng thần công nhưng không ghê gớm như lúc này. Sử Hồng Anh
thầm nhủ, sao chỉ cách có ba tháng mà y lại tiến bộ nhiều như thế.
Sử Hồng Anh không hề biết rằng, té ra Tam tượng thần công là loại nội công lưng chừng giữa chính và tà có thể luyện bằng hai cách, nếu bằng con
đường chính tông thì công lực chỉ tiến bộ rất chậm nhưng lại tinh thuần, chẳng hề có hại cho sức khỏe. Nếu luyện bằng con đường bá đạo sẽ thấy
hiệu quả rất nhanh nhưng rất có hại cho mình.
Hỏa hầu của Văn Đạo Trang còn cách xa cảnh giới lô hỏa thuần thanh, y vốn không dám luyện
theo cách của tà phái, nhưng sau khi con trai đã chết, y nóng lòng muốn
trả thù nên rơi vào trạng thái điên cuồng, đã luyện Tam tượng thần công
bằng cách bá đạo nhất. Sau khi đại công cáo thành mới phát giác mình đã
sắp bị tẩu hỏa nhập ma, nhiều thì một năm, ít thì nửa năm sẽ trở thành
một người tàn phế. Y đã bước vào ma đạo, khi phát giác mình sắp tẩu hỏa
nhập ma lại nôn nóng hơn, càng muốn trong nửa năm phải giết cho sạch kẻ
thù. Lần này y đến núi Tồ Lai là muốn liên thủ với Dương Hạo giết sạch
hết kẻ thù của mình.
Mấy tháng qua Sử Hồng Anh đi bên cạnh Kim
Trục Lưu đã học được rất nhiều, nàng được Kim Trục Lưu truyền thụ tâm
pháp nội công chính tông, nay cũng có chút ít thành tựu. Nên tuy cảm
thấy rất mất sức nhưng vẫn có thể gắng gượng chống đỡ nổi. Rồi nàng vận
khí ba vòng trầm khí xuống đan điền, cơn đau nhói ở ngực tan biến.
Kiếm pháp của Công Tôn Yến cực kỳ tinh diệu nhưng công lực hơi kém hơn Sử
Hồng Anh. Trước những đòn tấn công mãnh liệt của Văn Đạo Trang, Sử Hồng
Anh có thể cầm cự, còn Công Tôn Yến đã đuối sức Lúc này Công Tôn Yến
đang đứng ở trước cửa đường hầm, nàng mong Kim Trục Lưu và Lệ Nam Tinh
nhưng chẳng thấy, nên trong lòng rất lo lắng. Thế rồi nàng đánh hờ ra
một chiêu, chạy vòng qua gốc cây rồi vội vàng phát ra một tiếng huýt sáo dài.
Nàng huýt tiếng sáo ấy là để gọi hai người Kim, Lệ nhưng Văn Đạo Trang lại nghĩ rằng nàng hối thúc cha mình, y mới nghĩ:
“Không ngờ lão già Công. Tôn Hoàng lại đến đây, bên trong có tiếng la hét chắc là lão ta đang đánh nhau với bọn Dương Hạo.
Nếu lão ra đây giúp cho hai tên nha đầu này thì chẳng có lợi cho thình”.
Công Tôn Yến rất lanh lẹ, nàng phát giác Văn Đạo Trang hơi khựng người lại,
chưởng lực hình như giảm yếu đi, đoán liền được ý của đối phương, nàng
kêu lên:
“Cha, mau đến đây!”.
Công Tôn Yến vốn muốn quấy
rối tinh thần của đối phương để mong có thể kéo dài thời gian. Nhưng nào ngờ lại khiến cho Văn Đạo Trang ráng sức tung sát chiêu.
Văn Đạo Trang chợt cười khảy, nói gọn từng tiếng:
“Dù lão già Công Tôn đến dây ta cũng không sợ. Ngươi cũng không thể sống mà gặp mặt cha ngươi nữa!”.
Chợt nghe ầm một tiếng, Vãn Đạo Trang chém gãy một gốc cây, Công Tôn Yến đứng sau gốc cây ấy suýt nữa cũng bị đè trúng.
Lối ra của đường hầm là một mảnh đất trống đầy gai, chỉ có gốc cây này che lại.
Gốc cây ngã xuống, Công Tôn Yến cũng khó né tránh, Văn Đạo Trang đánh liền ra ba chưởng như sấm sét!
Sử Hồng Anh dùng cả roi lẫn kiếm, nàng vung cây roi dài cuộn lấy chân Văn
Đạo Trang, còn tay cầm đoản kiếm lướt sát tới, mạo hiểm đồng thời tấn
công vào ba nơi yếu hại trên người của y, nhát đâm bên trái hướng vào
huyệt nhũ đột, nhát đâm bên phải hướng vào huyệt kim tĩnh, nhát đâm ở
giữa hướng vào huyệt khí du. Chiêu này hiểm hóc lạ thường, Văn Đạo Trang đành tạm thời buông Công Tôn Yến, y xoay người lớn giông quát:
“Ta giết ả nha đầu thối nhà ngươi trước!” Chưởng lực tức thì dồn tới, ánh
kiếm quang lập tức bị tán loạn, ngay lúc này Sử Hồng Anh chỉ cảm thấy
vai hơi đau nhói, soạt một tiếng, áo trên vai phải đã bị Văn Đạo Trang
xé rách! Té ra Văn Đạo Trang muốn bóp nát xương tỳ bà của nàng, Sử Hồng
Anh vội vàng tránh ra.
Đồng thời Công Tôn Yến cũng đã đâm kiếm
tới để cứu Sử Hồng Anh. Động tác của ba người đều nhanh như điện chớp,
Văn Đạo Trang không kịp đuổi theo Sử Hồng Anh y xoay người búng keng một tiếng, đánh bật cây kiếm của Công Tôn Yến ra rồi mau chóng hóa chỉ
thành chưởng, vạch ra nửa hình vòng cung, hai chưởng đồng thời đánh ra
chiêu Điện lôi giao oanh!
Công lực Công Tôn Yến hơi kém hơn Sử
Hồng Anh, chiêu này là một đòn sát thủ, vả lại Văn Đạo Trang đã dồn ra
hết công lực của mình, Công Tôn Yến làm sao có thể chống đỡ nổi!
Chỉ nghe keng một tiếng, thanh cương kiếm rơi xuống đất! Công Tôn Yến phóng vọt người về phía trước, Văn Đạo Trang quát:
“Chạy đi đâu!” Rồi đuổi theo như hình với bóng!
Khi Văn Đạo Trang sắp chụp được bối tâm của Công Tôn Yến thì chợt nghe ầm
một tiếng vang lên. Tảng đá ở cửa đường hầm lăn ra, Kim Trục Lưu, Lệ Nam Tinh đồng thời phóng ra.
Sử Hồng Anh bị chấn động bởi chưởng
lực, bất đồ xoay mấy vòng, lúc này vẫn chưa thể đứng vững. Hai người
Kim, Lệ đều cả kinh, Kim Trục Lưu nhảy về phía Sử Hồng Anh, còn Lệ Nam
Tinh thì chạy theo chặn Văn Đạo Trang.
Văn Đạo Trang quát lên:
“Trả mạng con ta đây!” Rồi hai tay vung ra, tay trái chụp xuống thiên linh
cái của Lệ Nam Tinh, tay phải vận Tam tượng thần công vỗ vào ngực của
chàng, chân trái đồng thời tung cước đá vào bụng dưới.
Lệ Nam Tinh cả kinh, thầm nhủ:
“Có lẽ kẻ này đã điên!” Chàng vội vàng thi triển Thiên la bộ pháp tránh cú
đá của Văn Đạo Trang, hai chưởng hợp lại đẩy cú chụp của Văn Đạo Trang
ra. Nhưng chàng cũng không thể nào tránh được chưởng lực của y, hai bóng người vừa phân lại vừa hợp, Lệ Nam Tinh kêu lớn một tiếng rồi lộn người ra xa đến cả hơn một trượng. Hai người vừa chạm mặt nhau chàng đã bại
dưới tay Văn Đạo Trang, lúc này cả Kim Trục Lưu cũng không khỏi cả kinh!
Sử Hồng Anh vội vàng kêu lên:
“Muội vẫn chưa bị thương, huynh lên mau!”.
Không cần nàng thúc giục, Kim Trục Lưu đã phóng vọt ra phía trước! Văn Đạo Trang quát:
“Hay lắm, tên tiểu tử Kim Trục Lưu nhà ngươi cũng tới! Đúng là thiên đường
có lối ngươi không vào, địa ngục không cửa ngươi lại đến! Hay lắm, trả
mạng con ta đây!”.
Kim Trục Lưu lướt đi như làn khói, Văn Đạo
Trang liên tục vung chưởng, Kim Trục Lưu đột nhiên vọt lên chỉ trong
khoảnh khắc một trồi một hụp thì chàng đã đánh ra bảy quái chiêu, hóa
giải tất cả các chưởng thế hung mãnh tuyệt luân của Văn Đạo Trang!
Sử Hồng Anh kêu lên:
“Dùng huyền thiết kiếm?” Kim Trục Lưu giao thủ với Văn Đạo Trang, chàng không khỏi ngạc nhiên, không hiểu tại sao võ công của y lại tiến bộ nhanh đến thế.
Trong lúc kịch chiến Văn Đạo Trang chém tới một chưởng, Kim Trục Lưu kêu ối chao ngã xuống đất? Lệ Nam Tinh thất kinh kêu lên, đang định chạy đến, không ngờ vừa mới bước tới chợt cảm thấy khí huyết trong ngực nhộn nhạo, té ra chàng đã bị chưởng lực của Văn Đạo Trang đánh
chấn động, tuy không bị thương nhưng không thể thở đều được, thế là hai
chân cũng không chịu nghe lời nữa.
Lệ Nam Tinh thầm kêu hỏng bét, chợt nghe Sử Hồng Anh cười:
“Lệ đại ca đừng lo?” Lệ Nam Tinh ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Kim Trục Lưu
đã phóng vọt người dậy, tay cầm cây huyền thiết kiếm lớn giọng nói:
“Văn Đạo Trang, hãy rút binh khí ra, chúng ta tỉ thí kiếm pháp!” Trên tay Văn Đạo Trang đang nắm một mảnh vải rách.
Té ra Kim Trục Lưu được Sử Hồng Anh nhắc nhở, nhưng chàng chưa kịp rút
kiếm ra cho nên giả vờ ngã xuống, lộn một vòng rồi mới rút kiếm được.
Còn Văn Đạo Trang thì đã mau chóng xé được mảnh áo của Kim Trục Lưu. Lúc này chàng đã rút kiếm ra, Văn Đạo Trang chỉ có đôi tay không, Kim Trục
Lưu vốn có thể dùng huyền thiết bảo kiếm hạ Văn Đạo Trang nhưng chàng
không muốn chiếm phần lợi của người. Văn Đạo Trang đã biết huyền thiết
bảo kiếm lợi hại, lòng thầm nhủ:
“May mà tên tiểu tử này kiêu ngạo, nếu không y tấn công trước đêm nay mình khó thoát!”.
Sử Hồng Anh thất kinh kêu lên:
“Đáng tiếc!” Văn Đạo Trang cười lớn:
“Tiếc cũng muộn!” Rồi một luồng ánh sáng cuộn tới Kim Trục Lưu!
Té ra Văn Đạo Trang sử dụng một thanh nhuyễn kiếm, khi không dùng thì làm
đai lưng. Lần trước giao thủ ở Tây Xương y đã dùng thanh kiếm này đối
phó với huyền thiết bảo kiếm. Lệ Nam Tinh kêu lên:
“Hiền đệ cẩn thận, đấy là độc kiếm!”.
Té ra sau khi bại trong tay Kim Trục Lưu, Văn Đạo Trang đã dùng độc tẩm
vào nhuyễn kiếm. Chỉ cần chạm vào da thịt thì sẽ đổ máu chết ngay.
Kim Trục Lưu thầm nhủ:
“Chả trách nào thanh kiếm lại đen kịt như thế, té ra đã được tẩm độc!” Dù
chàng cũng đề phòng nhưng vẫn kiêu ngạo không sợ vung kiếm đánh ra một
chiêu Ngũ đinh khai sơn! Nào ngờ Văn Đạo Trang đã luyện thành Tam tượng
thần công cho nên ghê gớm hơn lúc trước nhiều!
Hai kiếm giao
nhau, chỉ nghe keng một tiếng, thanh nhuyễn kiếm cong lại như cây cung,
còn huyền thiết kiếm cũng không thể chặt gãy được nó. Văn Đạo Trang
quát:
“Xem kiếm!” Đột nhiên cây nhuyễn kiếm bắn ngược phải trở
lại đâm vào ngực của Kim Trục Lưu. Kim Trục Lưu hạ ngang kiếm xuống,
nhuyễn kiếm lại một lần nữa bật ra, nhưng mau chóng đâm vào huyệt kiên
tĩnh của chàng. Kim Trục Lưu dùng Thiên la bộ pháp né qua một bên, chỉ
trong khoảnh khắc mà hai kiếm đã chạm nhau mười bảy mười tám lần!
Vài lần đầu không có gì. Sau khi giao thủ được mười mấy chiêu Kim Trục Lưu
chỉ cảm thấy lực đạo dần dần tăng lên. Thanh nhuyễn kiếm của Văn Đạo
Trang chỉ rộng hai ngón tay, nhưng rất mỏng, chẳng xứng với cây huyền
thiết bảo kiếm tí nào.
Kim Trục Lưu dốc hết toàn lực múa cây bảo
kiếm nặng nề, lúc đầu còn có thể đè bẹp được nhuyễn kiếm của y, nhưng
sau đó mỗi khi tung đòn đều bị y chặn lại.
Ba mươi chiêu trôi
qua, mũi kiếm của Kim Trục Lưu như có cột thêm một tảng đá, càng lúc
càng nặng nề, kiếm pháp cũng không còn linh hoạt như trước.
Kim
Trục Lưu không khỏi thầm thất kinh, chàng biết Văn Đạo Trang đã sử dụng
công phu Cách vật truyền công, có ý đồ đánh chấn thương lục phủ ngũ tạng của mình.
Kim Trục Lưu thầm nhủ:
“Nếu mình không thắng nhanh chắc chắn sẽ thua thiệt!”.
Trong lúc kịch chiến, Kim Trục Lưu sử dụng thân pháp cổ quái, mũi kiếm đều
đâm ra ở phương vị mà Văn Đạo Trang không ngờ khiến y thất kinh, thầm
nhủ:
“Kiếm pháp của tên tiểu tử này thật tinh diệu!”.
Nhưng Văn Đạo Trang đã thay đổi chiến thuật tạm thời thủ thế. Kim Trục Lưu
chém kiếm kêu lên vù vù nhưng không chạm được vào người y.
Bọn Lệ Nam Tinh đứng nhìn mà kinh tâm động phách, nhưng Công Tôn Yến đã bị
thương nhẹ, khí lực của Lệ Nam Tinh và Sử Hồng Anh chưa hồi phục, không
thể nào chen vào giao đấu được. Nếu cố chen vào thì trái lại sẽ tăng
thêm khó khăn cho Kim Trục Lưu.
Lệ Nam Tinh chỉ đành nhắm mắt vận công để khỏi phân thần, chỉ mong chân lực sớm hồi phục để chạy ra giúp cho Kim Trục Lưu.
Hai bên càng đấu càng gấp, chợt nghe Văn Đạo Trang quát:
“Hảo tiểu tử, cho ngươi biết sự lợi hại của ta!” Hai kiếm giao nhau, keng
một tiếng, lần này không phải thanh nhuyễn kiếm bị đè bẹp mà cây huyền
thiết bảo kiếm không chịu nổi áp lực của đối phương, Kim Trục Lưu thối
lùi mấy bước!
Té ra đó là bởi vì khí lực của Kim Trục Lưu đã giảm một nửa, cho nên chàng không thể phát huy được uy lực của huyền thiết
bảo kiếm.
Lệ Nam Tinh vốn đang nhắm mắt vận công, lúc này nghe
Công Tôn Yến và Sử Hồng Anh kêu hoảng, bèn mở bừng mắt ra nhìn. Vừa nhìn bất đồ thầm thất kinh, chàng muốn tĩnh tâm vận công cũng không thể được nữa.
Họ không hề biết rằng, lúc này áp lực mà Kim Trục Lưu phải
chịu hơn hẳn so với họ tưởng tượng. Cây kiếm của Văn Đạo Trang đã tẩm
chất kịch độc, tuy chưa thể chạm vào da thịt của Kim Trục Lưu nhưng cũng khiến cho chàng bị ảnh hưởng. Kim Trục Lưu chợt có cảm giác ngứa ngáy ở lòng bàn tay, té ra khi hai kiếm giao nhau nhiều lần, cây huyền thiết
kiếm cũng bị dính chất độc. Lúc này chất độc đã xâm nhập vào lòng bàn
tay của chàng.
Đây là loại kịch độc khí huyết phong hầu, may mà
Kim Trục Lưu chưa bị thương, tuy như thế nhưng chàng cũng phải vận công
phòng độc.
Lúc này họ đã đoạt gần nửa canh giờ, thế công của Kim
Trục Lưu chậm lại, chàng vốn đã lọt xuống thế hạ phong, giờ đây lại phải vận công phòng độc cho nên đương nhiên rất mất sức, nhưng Văn Đạo Trang vẫn sợ cây huyền thiết bảo kiếm, vả lại Thiên la bộ pháp của Kim Trục
Lưu rất ảo diệu, tuy chàng lọt xuống thế hạ phong nhưng Văn Đạo Trang
cũng chẳng dễ dàng thắng được chàng.
Công lực của Lệ Nam Tinh chỉ mới hồi phục bốn năm phần, biết mình không thể giúp đỡ được rất lo
lắng. Không ngờ phúc vô song chí, họa bất đơn hành, lại thêm một kẻ
cường địch đến.
Lại nói Dương Hạo xua bọn lâu la bao vây canh
phòng, sau nửa canh giờ không thấy Kim Trục Lưu trả lời, y liền hạ lệnh
phá cửa xông vào, Đến khi vào bên trong chẳng thấy ai, Dương Hạo mới
biết đã trúng kế. Y tìm một hồi phát hiện lối vào đường hầm, nhưng hai
cánh cửa đá đã bị Lệ Nam Tinh khóa lại, muốn phá cửa cũng không dễ.
Dương Hạo mới nghĩ:
“Hai tên tiểu tử này chắc đã đi ra bằng ngõ khác”. Y không biết lối ra của đường hầm cho nên đích thân điều tra.
Tiếng la hét của Văn Đạo Trang và Kim Trục Lưu từ hậu sơn vọng tới, nhờ đó Dương Hạo đã tìm được họ.
Dương Hạo vừa nhìn đã thấy Văn Đạo Trang nắm chắc phần thắng, y cả mừng.
Người y sợ nhất là Kim Trục Lưu, còn Lệ Nam Tinh, Công Tôn Yến, Sử Hồng Anh y chẳng coi vào đâu. Huống chi y tưởng Lệ Nam Tinh, Công Tôn Yến đều đã
bị trúng Tu la âm sát công. Chỉ cần y ra tay thì không khó bắt trọn bọn
họ. Y bật cười ha hả:
“Tên tiểu tử họ Lệ, ta tưởng ngươi đã cúp đuôi bỏ chạy, té ra vẫn không thoát nổi bàn tay ta?”.
Lệ Nam Tinh cả giận:
“Ta đang muốn tìm ngươi tính sổ!” Lập tức cùng Sử Hồng Anh thủ thế đứng
chờ. Dương Hạo vỗ ra một chưởng, gió lạnh cuộn tới, lập tức trong vòng
mười trượng trở nên lạnh lẽo như trong hố băng!
Lệ Nam Tinh và Công Tôn Yến lắc lư nhưng vẫn không hề kêu lên một tiếng, ngược lại Sử Hồng Anh run lập cập.
Té ra sau khi hai người xua được khí hàn độc ở trong Đào Hoa Cốc, cơ thể
đã nảy sinh công năng chống lại hàn độc, cho nên không sợ Tu la âm sát
công nữa.
Lệ Nam Tinh tuy không sợ hàn độc nhưng khí lực vẫn chưa hồi phục, Công Tôn Yến không hề cảm thấy lạnh lẽo, biết Tu la âm sát
công chẳng làm gì được mình, nàng cả mừng nên bạo dạn hơn nhiều. Nàng
vung kiếm lên cười rằng:
“Dương lão tặc, đa tạ ngươi đã quạt mát
cho ta!” Rồi nàng vung ra ba đóa kiếm hoa liên tục đâm vào ba huyệt
phong thị, hoàn khiêu, duy dương. Còn Sử Hồng Anh cũng đâm ra ba nhát
kiếm hướng vào huyệt huyền khu, trung lăng, sùng minh ở thân trên của
Dương Hạo.
Nội công của Sử Hồng Anh đã có căn cơ, mấy tháng nay
lại được Kim Trục Lưu chỉ cho nội công tâm pháp chính tà hợp nhất nên
càng thêm vững. Vì thế tuy bị hàn khí dồn tới nhưng vẫn có thể chịu đựng nổi.
Dương Hạo liên tục vỗ ra hai chưởng, chưởng trái đánh bạt
trường kiếm của Công Tôn Yến, chưởng phải sử dụng thủ pháp đại cầm nã
thủ thi triển công phu tay không đoạt binh khí, đẩy lùi Sử Hồng Anh, đôi chân tung liên hoàn cước phá giải chiêu số của Lệ Nam Tinh. Một mình y
địch ba người mà vẫn hơi nhỉnh hơn.
Tuy nhỉnh hơn nhưng suýt nữa đã bị Công Tôn Yến đâm trúng. Dương Hạo cũng không khỏi ngạc nhiên:
“Kỳ lạ, tại sao bọn chúng không sợ Tu la âm sát công của mình?” Y thấy công phu độc môn của mình chẳng làm gì được đối phương bất giác hơi khiếp
sợ. Cũng nhờ thế mà Lệ Nam Tinh, Công Tôn Yến, Sử Hồng Anh vốn đã mệt
nhọc mới dần dần ngang sức với y.
Nhưng Kim Trục Lưu càng lúc
càng nguy hiểm hơn. Lúc này chân lực của chàng đã hao phí hơn một nửa,
chân lực của Văn Đạo Trang đương nhiên cũng hao phí nhưng không bằng Kim Trục Lưu. Rõ ràng Kim Trục Lưu đã đuối thế.
Văn Đạo Trang thấy nắm chắc phần thắng đã lộ vẻ điên cuồng, cười ha hả:
“Trung nhi, cha trả thù cho con, trước tiên sẽ giết chết tên tiểu tử Kim Trục
Lưu, rồi giết ả nha đầu thối Sử Hồng Anh, đương nhiên ta cũng không thể
tha con gái của Công Tôn Hoằng và Lệ Nam Tinh. Ha ha, có bốn kẻ này chôn cùng con, con cũng nên yên nghỉ. Nếu con thấy chưa đủ, cha có thể bắt
Phong Diệu Thường đến thiêu trước mộ con!” Lúc này y tựa như kẻ điên,
nhưng lực đạo của thanh nhuyễn kiếm không hề giảm.
Số là Văn Đạo
Trang lúc này đã cảm thấy ngực nóng như lửa đốt, đó là triệu chứng bị
tẩu hỏa nhập ma? Số là lẽ ra ba tháng sau y mới tẩu hỏa nhập ma nhưng
trải qua một trận ác chiến, y không thể nào khống chế được cho nên đã
phát tác trước.
Lúc này thần trí của Văn Đạo Trang đã dần mơ hồ, chỉ có một ý nghĩ còn rõ ràng, đó chính là báo thù cho con.