Đọc truyện Hiệp Cốt Đan Tâm – Chương 38: Ai nấy tránh xa đành tự sát Người chết thành tan hận đường cùng
Giọng nói của Văn Thắng Trung run run, rõ ràng bị thương không nhẹ. Văn
Đạo Trang cũng không biết có thể giữ được mạng của con hay không, lòng
đau nhói, rên lên:
“Được, cha sẽ giúp con!” Lập tức cây nhuyễn kiếm vẽ ra một vòng tròn, nhốt Tần Nguyên Hạo và Phong Diệu Thường vào trong.
Phía bên kia Trần Quang Chiếu cũng dụng phải Viên Hải hòa thượng. Chàng quát một tiếng rồi cây kiếm hóa thành một đạo ngân hồng chém tới. Viên Hải
dựng cây giới đao, keng một tiếng, đao và kiếm chạm vào nhau, mũi kiếm
của Tần Nguyên Hạo lệch sang một bên, Viên Hải đột nhiên cảm thấy vai
đau nhói, thì ra y đã trúng một kiếm, hai người vốn không hơn kém nhau
mấy, Viên Hải dù có kém cỏi cũng không thể chỉ trong vòng một chiêu đã
bị Trân Quang Chiếu đâm bị thương, đó là vì sau khi y thấy Đổng Thập Tam nương chết thảm, trong bụng đã lo lắng, Trần Quang Chiếu nhớ thù xưa
cho nên vừa gặp mặt đã sử dụng sát chiêu!
Đối phương đâm kiếm
thẳng tới trung lộ nhưng vai lại trúng kiếm khiến cho Viên Hải bất ngờ!
Viên Hải toan co giò bỏ chạy. Tần Nguyên Hạo đuổi theo đâm tiếp ba nhát
kiếm, Viên Hải có thể né được hai nhát đầu những nhát cuối cùng không
tránh được, huyệt đại chạy ở phía sau lưng bị trúng một kiếm, mạng đã ô
hô.
Thạch Hà Cô đứng một bên thấy tình thế hỗn chiến vội nói:
“Vũ Văn Hùng vây đánh Sử Bạch Đô không nguy hiểm lắm, nhưng Tần Nguyên Hạo
và Phong Diệu Thường có lẽ không địch lại Văn Đạo Trang!” Trần Quang
Chiếu gật đầu:
“Được, chúng ta đi mau!”.
Văn Đạo Trang chỉ nghĩ hai chiêu ba thức có thể lấy mạng Tần Nguyên Hạo, nào ngờ bản lĩnh của Tần Nguyên Hạo tuy không bằng y nhưng y cũng không thể hạ chàng
trong vòng mười chiêu. Lúc này Trần Quang Chiếu, Thạch Hà Cô đang phóng
tới. Phía bên kia Kim Trục Lưu đã nhảy vọt lên hòn non bộ phát ra một
tiếng hú dài.
Văn Đạo Trang biết Trần Quang Chiếu là con của
Giang Nam đại hiệp Trần Thiên Vũ, bản lĩnh hơn hẳn Tần Nguyên Hạo, còn
Thạch Hà Cô giỏi dùng độc, nên cũng không thể coi thường. Văn Đạo Trang
tuy không sợ họ nhưng bốn người họ đã liên thủ y muốn thắng cũng không
dễ. Huống chi Kim Trục Lưu đã thoát hiểm, giờ đây nếu chàng quay lại hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Văn Đạo Trang thầm thở dài, nghĩ bụng:
“Trung nhi, không phải cha không muốn báo thù cho con nhưng kẻ địch quá đông,
chỉ có thể giữ mạng con trước”. Rồi liền vung tay đánh một chiêu Đẩu
chuyển tinh di, đẩy Tần Nguyên Hạo, Phong Diệu Thường thối lui rồi phóng vọt ra.
Trần Quang Chiếu đang nôn nóng cứu bằng hữu, người chưa đến đã phát ra ám khí Băng phách thần đạn trước.
Tuy Băng phách thần đạn lợi hại nhưng cũng chẳng làm gì được Văn Đạo Trang.
Văn Đạo Trang vỗ ra một chưởng, băng đạn vỡ nát hóa thành một luồng khói.
Văn Đạo Trang cười lạnh:
“Chỉ vài giọt nước làm gì được ta!” Rồi y nhảy bổ về phía Thạch Hà Cô, Trần
Quang Chiếu vội vàng chạy lên tiếp ứng, nào ngờ Văn Đạo Trang chỉ là
thanh đông kích tây, dụ cho họ tụ lại một chỗ rồi y bế con mình chạy ra
đường khác.
Văn Đạo Trang chạy ra khỏi phủ tướng quân lòng mới
bớt lo, Kim Trục Lưu cũng không đuổi theo, y tưởng rằng đã thoát hiểm,
đang định cho con trai uống thuốc đột nhiên phát giác Văn Thắng Trung đã cứng đờ. Té ra Văn Đạo Trang tuy không sợ Băng phách thần đạn, nhưng
con trai của y thì không cầm cự nổi.
Nếu Văn Thắng Trung chưa bị
thương thì có lẽ Văn Đạo Trang có thể dùng huyền công cứu mạng y. Nhưng
Văn Đạo Trang vừa mới bị thương, lại bị nhiễm khí lạnh, máu lập tức
ngưng tụ, dù Biển Thước hay Hoa Đà sống lại cũng không thể nào cứu được
nữa.
Văn Đạo Trang phát giác con trai đã chết, lòng đau đớn đến
khó hình dung, nhưng lúc này y một tay khó vỗ nên kêu, nào dám quay lại
trả thù, đành ôm xác con trai bỏ chạy.
Lại nói Sử Bạch Đô bị mọi
người vây đánh, y múa tít cái độc cước đồng nhân, chỉ đông đánh tây, chỉ nam đánh bắc mà vẫn không hề nao núng. Tuy thế nhưng trong lòng thầm
thất kinh. Không lâu sau thì thấy Văn Đạo Trang chạy lướt qua hòn non
bộ, Kim Trục Lưu lại không đuổi theo.
Sử Bạch Đô càng lo hơn:
“Văn Đạo Trang thật chẳng ra gì, chỉ lo chạy một mình”. Nghĩ chưa đứt thì
chợt thấy gió lướt tới, một thanh kiếm đã đâm vào ngực y.
Sử Bạch Đô không khỏi thất kinh:
“Kiếm pháp của ả nha đầu này thật ghê gớm!” Té ra Giang Hiểu Phù đã tới, từ
nhỏ Giang Hiểu Phù đã được cha đích thân truyền thụ võ công, nên nàng
chẳng kém gì Kim Trục Lưu.
Sử Bạch Đô vội vàng hóp ngực thu bụng, người phóng vọt ra sau nửa thước, dù y hóa giải được chiêu này, nhưng
vai trái cũng bị mũi kiếm vạch rách một đường.
Sử Bạch Đô quát lớn một tiếng phóng vọt người lên, giơ cái đồng nhân bổ về phía Giang Hiểu Phù, Kim Trục Lưu quát:
“Chết đến nơi mà còn hung hăng!” Sử Bạch Đô đang ở trên không trung, cảm thấy có một luồng kình phong đâm tới. Nếu y vẫn bổ cái đồng nhân xuống có
thể lấy được mạng của Giang Hiểu Phù nhưng bản thân y cũng chết dưới
kiếm của Kim Trục Lưu. Sử Bạch Đô lộn người trên không trung rồi ném cái đồng nhân về phía Kim Trục Lưu. Kim Trục Lưu vung kiếm đánh rớt đồng
nhân, Sử Bạch Đô lộn một vòng qua hòn non bộ phía bên kia, thoát khỏi
vòng vây.
Lúc này Sử Hồng Anh đã phóng lên hòn non bộ, thấy anh trai mình thất bại thê thảm không khỏi than rằng:
“Nếu huynh biết ăn năn từ sớm thì đâu có ngày hôm nay”.
Kim Trục Lưu thì thầm:
“Hồng Anh hãy nghỉ một lát”. Rồi nắm tay nàng giúp nàng điều khí. Sử Bạch Đô
nhảy vọt qua hai hòn non bộ, y vừa mới thở phào không ngờ sóng trước
chưa lui sóng sau đã nổi. Bọn Vũ Văn Hùng tuy chưa đuổi theo nhưng Trần
Quang Chiếu và Thạch Hà Cô đã chặn ở trước mặt.
Thạch Hà Cô vừa thấy y đã quát:
“Gian tặc, chạy đi đâu?” Rồi nàng quét ngọn kim xà tỏa tới, kim xà tỏa là
binh khí độc môn của nàng, được tạo thành bởi bảy cái vòng vàng nối lại
với nhau, có thể sử dụng như ám khí. Ở đầu rắn lại có chứa thuốc bột, có thể khiến người ta trúng độc mà không hề hay biết. Sử Bạch Đô lúc này
đã ném đồng nhân, y biết Thạch Hà Cô giỏi dùng độc, sợ mắc mưu của y cho nên giấu tay vào tay áo, quát:
“Hà Cô, tránh ra!” Rồi cuộn ống tay áo, cười lạnh lẽo:
“Rơi!”.
Lập tức cuộn kim xà tỏa của Thạch Hà Cô lại.
Không ngờ Thạch Hà Cô tuy đã mất binh khí nhưng bảy cái vòng cũng bung ra.
Sử Bạch Đô ác đấu liên tục, lúc này đã đuối sức, ống tay áo chỉ cuộn được cái đầu rắn nhưng không thể quét bảy cái vòng kia.
Sử Bạch Đô tuy không còn đủ sức quét bảy cái vòng nhưng trong lúc nguy cấp đã đề một ngụm chân khí phóng vọt lên hơn một trượng. Chỉ nghe tiếng
leng keng vang lên, bảy cái vòng vàng bao bọc Sử Bạch Đô, suýt nữa đã
cắm vào người y, Sử Bạch Đô quát lớn rồi lộn người trên không trung,
nhưng trên trán đã bị lủng một lỗ, máu tuôn ra như suối. Nhưng y vẫn
không ngã xuống, té ra trên bảy cái vòng này đều có gai bén. Sử Bạch Đô
tránh được sáu cái vòng, nhưng cái vòng thứ bảy đã cứa vào trán của y.
May mà y lộn người nhanh nhạy, nếu không thiên linh cái đã trúng đòn.
Sử Bạch Đô có mang theo thuốc kim sang, y vội vàng lấy ra bôi lên trán,
nói thì chậm, sự việc diễn ra rất nhanh, Trần Quang Chiếu thấy Thạch Hà
Cô đã bị rơi binh khí, chàng vội vàng lướt tới đâm kiếm về phía Sử Bạch
Đô.
Sử Bạch Đô quát:
“Hay thật, tên tiểu tử nhà ngươi cũng dám bắt nạt ta!” Trong kiếm quang nhân ảnh, chỉ nghe keng một tiếng,
cây trưởng kiếm của Trần Quang Chiếu đã bị Sử Bạch Đô búng trúng, Sử
Bạch Đô đã tụ hết công lực cả đời để tung đòn này, hổ khẩu của Trần
Quang Chiếu đổ máu, nhưng chàng vẫn nắm chặt cây trưởng kiếm.
Sử Bạch Đô đánh một chiêu đắc thủ, nghĩ bụng:
“Mình không lấy mạng được Hà Cô nhưng cũng không để cho tên tiểu tử này kiếm
lợi”. Y đang định nhảy bổ tới ra đòn sát thủ, chợt cảm thấy toàn thân
ngứa ngáy, không thể nào đề chân khí được, vừa mới nhảy vọt lên đã rơi
lại xuống đất. Vốn là y định phóng tới hơn một trượng, kết quả chỉ nhảy
được hơn ba thước, cho nên đòn Phách thông chưởng cũng chẳng làm gì được Trần Quang Chiếu.
Té ra trong cái đầu rắn của kim xà tỏa có chứa chất độc, tuy không làm cho người ta mất mạng nhưng nếu bị dính vào thì sẽ ngứa ngáy khó chịu. Lúc nãy Sử Bạch Đô cuộn đầu rắn, không để ý nên
bị dính thuốc bột.
Y có thể chịu nổi đau đớn, nhưng không thể
chống nổi cơn ngứa ngáy. Trần Quang Chiếu đã rơi kiếm, chàng đề phòng y
lao tới cho nên vung tay đánh ra ba viên băng đạn.
Sử Bạch Đô
rùng mình mấy cái, không những nổi da gà mà cảm thấy lạnh đến thấu tim.
Nếu bình thường ba viên băng đạn chẳng làm gì được y, nhưng lúc này y đã tổn thương nguyên khí cho nên cảm thấy rét buốt.
Sử Bạch Đô cắn
đầu lưỡi, cảm giác đau đớn khiến y dễ chịu một chút. Lúc này y cảm thấy
đau đớn chứ không thấy ngứa ngáy nữa, người cũng không còn cảm thấy
lạnh.
Sử Bạch Đô nào dám ham đánh, Trần Quang Chiếu lại không dám tấn công tới.
Sử Bạch Đô hơi điều tức, vội vàng phóng vọt ra. Nhưng như thế y đã để lộ nhược điểm của mình. Trần Quang Chiếu cười lạnh lùng:
“Sử bang chủ, chẳng phải ngươi muốn lấy mạng ta ư? Sao cụp đuôi mà chạy thế?” Thạch Hà Cô thúc:
“Chúng ta cứ tấn công y!” Trần Quang Chiếu quát:
“Được!”.
Sử Bạch Đô rất căm tức trong lòng nhưng lúc này y cũng chẳng dám làm dữ, chỉ đành nén giận chạy thục mạng.
Thượng Quan Thái canh ở cổng lớn, cười lớn:
“Muốn chạy hãy vượt qua ải của ta trước!” Sử Bạch Đô nghiến răng, tụ hết chân khí còn lại vào lòng bàn tay rồi chạm một chưởng với Thượng Quan Thái.
Thượng Quan Thái thối lui ba bước, Sử Bạch Đô cũng phun máu miệng.
Thượng Quan Thái là bậc võ lâm tiền bối, đương nhiên không muốn đánh người đã
ngã ngựa. Ông ta cảm thấy Sử Bạch Đô trải qua nhiều trận kịch chiến mà
vẫn còn có chưởng lực như thế không khỏi có chút bội phục. Vì thế cũng
không làm khó y nữa.
Nào ngờ Sử Bạch Đô lấy dạ tiểu nhân do lòng
quân tử, y đương nhiên không tin lời Thượng Quan Thái, chỉ thấy Thượng
Quan Thái thối lui liền vận kình định tung ra sát chiêu. Lúc này có một
tên quân chạy phía sau lưng y, Sử Bạch Đô trở tay lại tóm lấy tên quân
này giở lên, làm ám khí ném về phía Thượng Quan Thái. Tên quân sĩ kêu
lên oai oái. Thượng Quan Thái mềm lòng, thầm nhủ:
“Kẻ này tội
không đáng chết, cần gì phải lấy mạng y!” Lúc này ông ta đã né tránh
không kịp, chỉ đành tiếp lấy tên quân ấy. Nào ngờ chỉ vì một chút nhân
từ mà chút nữa đã mất mạng bởi công phu Cách vật quyền công.
Nếu
Thượng Quan Thái đánh bật tên quân ấy ra ông ta sẽ không bị thương,
nhưng ông ta muốn giữ mạng của tên quân này nên đỡ lấy y, nguồn lực đạo
của Sử Bạch Đô cộng với thân hình nặng hơn trăm cân của tên quân dè
xuống người ông ta tựa như một tảng đá lớn. Nguồn xung lực này rất ghê
gớm, dẫu cho Thượng Quan Thái có công lực thâm hậu nhưng cũng cự lại
không nổi.
Trong khoảnh khắc này, Thượng Quan Thái cảm thấy như
bị búa tạ giáng vào, trước mắt hoa lên, hai tay rụng rời, tên quân rơi
xuống, mạng đã ô hô. Thượng Quan Thái tuy có lòng nhân từ nhưng không
cứu được y, bản thân ông ta lại bị nội thương.
May mà ông ta lập
tức buông tay thối lui, hóa giải vài phần lực đạo cho nên không bị
thương nặng lắm. Thượng Quan Hoàn, Trúc Thanh Hoa, Vũ Văn Hùng thấy
Thượng Quan Thái bị thương thì vội vàng chạy tới, Thượng Quan Hoàn nói:
“Cha, cha sao thế?” Thượng Quan Thái cười khổ sở:
“Không sao. Nhưng ta không ngờ y cứ như nổi điên”. Sử Bạch Đô sau khi đọ một
chưởng thì bị thương càng nặng hơn Thượng Quan Thái. Y chạy ra tới cổng
lớn, chỉ cảm thấy nửa thân người tê rần, té ra loại thuốc bột mà y dính
phải với hàn khí của băng đạn đều phát tác khi sức đề kháng trong người y giảm xuống.
Sử Bạch Đô cố vận huyền công, một mặt chịu đựng cơn ngứa, một mặt đề khí cao giọng:
“Huynh đệ Lục Hợp bang theo ta phá vòng vây!” Lần này các đầu mục trong bang
đều theo y đến đây, Tứ đại hương chủ tuy một chạy ba chết nhưng cũng còn hơn một trăm đầu mục. Những người này ai cũng biết võ công, dù không
phải là cao thủ nhưng cũng có thể cố gắng chống chọi được. Nếu Sử Bạch
Đô cùng một trăm người này phá vòng vây thì có thể sẽ có một tia hy
vọng.
Hơn một trăm người của Lục Hợp bang đang tụ tập ở bên ngoài sân của tướng quân phủ. Nhưng y hơi thấy làm lạ tại sao những người này không bỏ chạy mà lại tập trung với nhau!
Xưa nay Sử Bạch Đô ra lệnh ai cũng phải nghe theo. Nào ngờ y nói chưa dứt lời chỉ nghe một trăm người đồng thanh nói:
“Sử Bạch Đô, ngươi làm việc trái lẽ trời, ai còn nhận ngươi làm bang chủ?”.
“Bọn ta ủng hộ Sử cô nương làm bang chủ!”.
Té ra chuyện này là công lao của Lý Đôn, số là những người này định bỏ chạy, nhưng Lý Đôn khuyên họ:
“Nghĩa quân đã vào thành, muốn chạy cũng không thoát được. Các người chỉ là
tòng phạm, chỉ cần đổi tà theo chính, chắc chắn sẽ được khoan dung”.
Trong số những đầu mục không ít người là bạn của Lý Đôn, vốn đang đợi cơ hội cải tà quy chính, nay thấy thế lớn đã hết, lại thêm Lý Đôn khuyên
nhủ cho nên ai nấy đều nghe theo.
Sử Bạch Đô gầm quát:
“Hay lắm, các người dám phản ta, ta sẽ giết chết từng tên một!” Rồi y cắn
đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi, tóc tai rối bù, lao tới phía trước
trông giống như một con thú hoang đã bị thương, té ra vì mọi người đã xa rời mình, y đã tức điên lên.
Những đầu mục bình thường đã bị Sử
Bạch Đô chèn ép, lúc này thấy y nổi điên xông tới, tuy biết rõ là y
không còn sống được bao nhưng cũng không khỏi e ngại. Sử Bạch Đô đưa mắt nhìn ra, y thấy tên mã phu của mình đang giữ thớt ngựa đứng ở một góc.
Sử Bạch Đô quát:
“Ai dám xông tới, ta đánh chết một tên đã đủ
vốn, đánh hai tên đã có lời!” Rồi gầm một tiếng phóng vọt người ra chạy
đến thớt ngựa. Thớt ngựa của y gọi là Chiếu dạ sư tử mã, ngày có thể đi
ngàn dặm, nếu y đoạt được thớt ngựa quý này may ra có tia hy vọng sống.
Tên mã phu ấy rút thanh đoản đao, sắc mặt hoảng sợ đến nỗi tái xanh, nhưng vẫn chặn trước đầu ngựa. Sử Bạch Đô quát:
“Ngươi là cái thứ gì mà cũng dám phản ta?” Rồi y bước tới đấm vù ra một quyền.
Sử Bạch Đô tưởng rằng tên mã phu này không dám kháng cự. Nhưng không ngờ tên mã phu lại quát lên:
“Ngươi chẳng coi ta là người, tại sao ta không dám phản ngươi? Được, tính mạng ta chẳng đáng giá, ta liều với ngươi?” Sử Bạch Đô đấm ra một quyền, tên mã phu cũng chém một đao về phía Sử Bạch Đô!
Té ra tên mã phu
này ban đầu vốn muốn bỏ chạy, y rút ra thanh đoản đao chỉ là vì muốn tự
vệ mà thôi. Nhưng Sử Bạch Đô lại hung hăng đối với y, muốn lấy mạng y,
trong khoảnh khắc, y nhớ lại Sử Bạch Đô bình thường đã bắt nạt mình như
thế nào, bất giác khí giận bốc cao, lửa thù như cháy phừng phừng ở trong lòng, rồi cả khiếp nhược cũng trở thành dũng sĩ, trong khoảnh khắc ấy y đã quên đi tất cả nỗi lo sợ.
Sử Bạch Đô thấy tên mã phu dám động thủ với mình không khỏi ngõ ngàng. Nói thì chậm, sự việc diễn ra rất
nhanh, y chỉ thấy đau nhói, đầu quyền đã trúng một đao, ngón tay đã gãy, máu thịt bầy nhầy. Sử Bạch Đô trúng một đao lập tức tiến bước lướt
người, trở tay giật thanh đao, chém ngược trở lại, rồi y tung một cước
đá tên mã phu lộn nhào.
Sử Bạch Đô cười ha hả, phóng vọt người
lên mình ngựa. Không ngờ cười chưa dứt, người cũng chưa rơi xuống yên
ngựa đột nhiên thấy hai chân sút xuống, thế là té lộn đầu xuống đất. Té
ra y đã là đèn khô dầu cạn, chỉ nhờ khí điên mà làm hung. Sau khi bị tên mã phu chém một đao nhuệ khí bị chặn lại, trở nên như một quả bóng da
xì hơi, không thể nào cầm cự được nữa.
Tên mã phu ngồi dậy, cười ha hả:
“Sử bang chủ, ngươi cũng có ngày này ư?
Ngươi giết ta đi! Ngươi không giết được ta thì ta sẽ giết ngươi!”.
Sử Bạch Đô cũng bò dậy, y mở to hai mắt nhìn tên mã phu chậm rãi bước về
phía mình, không khỏi than thầm. Y tung một cước mà không đá chết tên mã phu này lập tức biết mình chẳng còn hơi sức.
Bọn đầu mục trong
Lục Hợp bang thấy tên mã phu mà cũng dám liều mạng với Sử Bạch Đô không
khỏi thầm than một tiếng “hổ thẹn”, thế rồi kêu ầm lên chạy đến bao vây
y.
Kim Trục Lưu hỏi:
“Sử Bạch Đô, ngươi có ngày hôm nay có biết hối hận chưa?”.
Sử Bạch Đô đối diện với tên mã phu, trước ánh mắt đầy lửa căm thù của đối phương, y cũng không khỏi rùng mình, nghĩ bụng:
“Mình ngang ngược nửa đời, bình thường muốn đánh là đánh, muốn mắng là mắng,
chả trách nào bọn chúng hận mình đến thế. Dù Kim Trục Lưu tha cho mình,
những kẻ này có tha cho mình không? Dù bọn chúng chịu tha cho mình, uy
phong của mình đã chẳng còn, sau này cũng chẳng thể ngóc đầu lên được”.
Trong đời Sử Bạch Đô không biết đã gặp bao nhiêu cường địch, nhưng chưa bao
giờ khiến y hoảng sợ như thế này. Chỉ là một tên mã phu nhỏ nhoi, một kẻ thường ngày y chẳng thèm coi vào đâu thế nhưng lại khiến cho y run sợ
trong lòng. Không phải vì bản lĩnh của mã phu này cao cường mà bởi vì y
cảm nhận được cảm giác đáng sợ khi bị người ta phản bội và xa rời từ đôi mắt của tên mã phu! Đáng tiếc lúc này y mới hiểu được, kể ra cũng đã
quá muộn.
Mặc dù y là người rất ngoan cố, mặc dù trước khi chết y cũng muốn làm anh hùng hảo hán, nhưng trước hàng trăm đôi mắt căm thù, y không thể nào kìm được cơn sợ hãi trong lòng, y cúi gục đầu xuống đám
đông. Y né tránh ánh mắt của tên mã phu, thở dài:
“Không cần
ngươi giết ta, ta sẽ giao mạng này cho các ngươi?” Phập một tiếng, Sử
Bạch Đô đã dùng cây đoản đao đâm vào ngực mình, kết liễu tính mạng.
Sử Hồng Anh đã biết đại ca sẽ có kết cuộc như thế, nhưng nàng không muốn
thấy cảnh tượng thê thảm ấy, nàng quay đầu đi, tay vịn vào Kim Trục Lưu. Kim Trục Lưu nói:
“Soái Mạnh Hùng vẫn chưa bị bắt, chúng ta đi tìm y. Còn …”. Sử Hồng Anh gật đầu:
“Đúng thế, Soái Mạnh Hùng là kẻ chủ mưu, không thể để y lọt lưới, còn tung
tích của Lệ đại ca nữa. Chúng ta phải tìm cho ra mới được”. Kim Trục Lưu sợ Sử Hồng Anh đau buồn vì cái chết của anh trai cho nên mới nhắc
chuyện khác để cho nàng quên đi.
Mã phu dắt con Chiếu dạ sư tử mã đến trước mặt Sử Hồng Anh, thưa:
“Sử cô nương, xưa nay cô đối xử với chúng tôi rất tốt, cô hãy làm bang chủ. Tôi bức tử Sử Bạch Đô, nếu cô nương thấy không ổn, tôi cam chịu …”.
Sử Hồng Anh nhẹ giọng:
“Cũng không thể trách ngươi, anh trai của ta phải chịu tội như thế. Ngươi hãy yên tâm ra sức cho bổn bang”. Tên mã phu đáp:
“Vâng. Con ngựa này xin trao cho cô nương”.
Lúc này Sử Hồng Anh vẫn chưa bình tâm, nàng không muốn nói nhiều, chỉ gật đầu nhảy lên ngựa.
Cuộc chiến trong và ngoài thành Tây Xương đã kết thúc, số binh lính tử
thương và đầu hàng chiếm hơn một nửa, còn một nửa thì bỏ thành chạy,
quân giữ thành Tây Xương có đến mười vạn người, nhưng nghĩa quân công
thành chỉ bằng một nửa số này, nghĩa quân đột kích thành công, không
muốn buộc chúng đến đường cùng cho nên mở ra một mắt lưới, không đuổi
theo những kẻ đã bỏ chạy.
Sử Hồng Anh vừa dò hỏi các đầu mục
trong nghĩa quân, nghe nói đại đội của quân Thanh chạy ra từ cửa bắc
liền phóng ngựa đuổi theo. Chỉ trong chớp mắt đã bỏ Kim Trục Lưu ở phía
sau. Kim Trục Lưu sợ nàng gặp nguy hiểm đành cướp một thớt ngựa trong
đám loạn quân rồi đuổi theo phía sau.
Bên ngoài thành Tây Xương
diễn ra một trận chiến truy kích. Quân Thanh chẳng còn ý chí chiến đấu
chạy tán loạn. Nghĩa quân chỉ muốn xua đuổi kẻ địch, cho nên đuổi ra đến hơn mười dặm liền gióng trống thu binh, chỉ để lại một nhóm nhỏ tuần
tra ở phía trước.
Kim Trục Lưu phóng ngựa ra đuổi theo, chẳng
thấy Soái Mạnh Hùng, cũng chẳng thấy Lệ Nam Tinh đâu. Sử Hồng Anh chạy
ra đến hơn mười dặm thì gặp một đầu mục tuần tra, đầu mục này không biết Soái Mạnh Hùng, chỉ nói rằng:
“Có vài tên võ quan chạy vào trong vùng núi, chúng tôi đã cho người vào lục soát. Nhưng không biết có Soái Mạnh Hùng trong số ấy hay không”. Sử Hồng Anh lại tiếp tục phóng ngựa
vào trong vùng núi.
Đến nơi cây cối rậm rạp, chợt nghe tiếng quát tháo trong rừng vọng ra, Sử Hồng Anh vội vàng phóng ngựa tới, khi đến
nơi cuộc chiến đã kết thúc. Chỉ thấy một nhóm nghĩa quân bắt được ba tên tù binh, phía nghĩa quân thì có đến bảy tám người bị thương, còn ba tên tù binh này là võ quan dưới trướng Soái Mạnh Hùng.
Sử Hồng Anh rất thất vọng, hỏi:
“Soái Mạnh Hùng đâu?” Ba tên tù binh yên lặng không nói. Sử Hồng Anh quát:
“Hay lắm, có phải các ngươi muốn che giấu cho Soái Mạnh Hùng không?” Rồi nàng phất cây roi dài định bức cung.
Một đầu mục nghĩa quân khuyên rằng:
“Sử cô nương, bọn chúng đã buông vũ khí làm tù binh, chúng ta không nên
hành hạ bọn chúng”. Té ra đó là mệnh lệnh của thống lĩnh nghĩa quân Diệp Mộ Hoa ban ra. Mệnh lệnh yêu cầu không được hành hạ tù binh.
Lúc đầu ba tên tù binh tưởng rằng rơi vào tay kẻ địch sẽ chết chắc, lúc này thấy nghĩa quân bắt được bọn chúng mà cũng chẳng đánh chẳng mắng, lại
còn ngăn không cho Sử Hồng Anh bức cung mình, bèn vui mừng nên mới chịu
nói. Một người nói:
“Chúng tôi thật tình không biết Soái Mạnh Hùng chạy về hướng nào”. Một người nói:
“Nhưng tôi biết y đã bị trọng thương, chắc là chạy không xa”. Một người nói:
“Chúng tôi tuy không biết tung tích của Soái Mạnh Hùng nhưng tổng quản An Đình Tuấn vừa mới chạy thoát”.
Tuy vẫn không biết hướng chạy của Soái Mạnh Hùng nhưng coi như Sử Hồng Anh cũng đã có chút manh mối. Nàng nói:
“Ồ, té ra An Đình Tuấn vừa mới chạy thoát”. Đầu mục của nghĩa quân đáp:
“Nhưng y chạy đã xa, e rằng đuổi theo không kịp”. Sử Hồng Anh nói:
“Không sao, chắc chắn tôi sẽ đuổi kịp!”.
Người ấy khuyên:
“Sử cô nương cần gì phải mạo hiểm như thế?” Sử Hồng Anh đáp:
“Ta và Soái Mạnh Hùng thù sâu như biển, nếu không bắt được y thì ta quyết không cam lòng”.
Đầu mục ấy thấy không khuyên được nàng, chỉ đành cho nàng biết hướng chạy của An Đình Tuấn rồi bảo:
“Sử cô nương, tôi biết bản lĩnh của cô nương rất cao nhưng cũng mong cô nương cẩn thận”.
Sử Hồng Anh đáp tạ đầu mục ấy rồi lập tức phóng ngựa chạy về phía trước.
Sử Hồng Anh phóng ngựa chạy một hồi, quả nhiên thấy An Đình Tuấn ngồi
trên một thớt ngựa gầy hớt hải bỏ chạy. Sử Hồng Anh quát:
“An Đình Tuấn, ngươi chạy không thoát đâu?”.
Bản lĩnh của An Đình Tuấn thật ra chẳng kém Sử Hồng Anh, nhưng không biết
phía sau Sử Hồng Anh có người hay không, nên y chẳng dám ham đánh. Khi
thấy Sử Hồng Anh đến gần mới vung tay phóng ra ba ngọn phi đao.
Thớt Chiếu dạ sư tử mã vừa thấy nguy hiểm thì tung bốn vó nhảy sang một bên.
Nhờ con ngựa quý, Sử Hồng Anh tránh được hai mũi phi đao, còn mũi thứ ba nàng tung ngọn roi cuộn về.
Thớt ngựa của Sử Hồng Anh nhảy qua một bên, kéo dài khoảng cách giữ hai người. Sử Hồng Anh quát:
“Có đi thì phải có lại!” Rồi nàng vung ngọn roi, mũi phi đao ấy bắn ngược
trở lại. Chỉ nghe phập một tiếng, mũi phi đao đã cắm vào mông con ngựa
của An Đình Tuấn. Nhưng vì Sử Hồng Anh không đủ khí lực, cho nên phi đao chỉ vạch một vết thương trên mông ngựa chứ không cắm sâu vào. Sử Hồng
Anh thầm kêu:
“Đáng tiếc?” Rồi vỗ ngựa tiếp tục đuổi theo.
An Đình Tuấn tuy không trúng phi đao nhưng cũng cả kinh, y thầm nhủ:
“Dù ngựa của mình không bị thương cũng chạy không thoát, nay chẳng còn kế gì nữa”.
Thế rồi y nảy ra ý liều với Sử Hồng Anh, nhưng lại sợ nàng có hậu viện nên vẫn không đủ gan đứng lại.
Chỉ trong khoảnh khắc, thớt khoái mã của Sử Hồng Anh đã chạy đến sau lưng
của An Đình Tuấn, hai người chỉ cách nhau mấy trượng. An Đình Tuấn liếc
mắt chợt phát hiện ra một điều, vội vàng nói:
“Sử cô nương, cô đuổi theo tôi làm gì? Chẳng qua tôi chỉ giúp Trụ làm ác mà thôi, Soái Mạnh Hùng mới là kẻ thù của cô nương!”.
Sử Hồng Anh nói:
“Được, ngươi nói ra tung tích của Soái Mạnh Hùng ta sẽ tha cho ngươi”. An Đình Tuấn đáp:
“Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, Soái Mạnh Hùng đang ở trong đám người kia”.
Sử Hồng Anh gật đầu:
“Được, nếu ngươi nói dối, ta sẽ tìm ngươi tính sổ”.
Sử Hồng Anh chạy theo hướng An Đình Tuấn chỉ, chỉ thấy mấy tên quân Thanh
nấp trong bãi cỏ. Sử Hồng Anh rất thất vọng, nghĩ thầm:
“An Đình
Tuấn quả nhiên đã gạt mình”. Đang định quay trở lại tìm An Đình Tuấn
bỗng thấy vài tên quân Thanh xông về phía mình, té ra bọn này không nhận ra Sử Hồng Anh, tưởng nàng là một tiểu cô nương xinh xắn, chưa thoát
hiểm nhưng đã nổi lòng háo sắc, muốn xông lên toan bắt người cướp ngựa.
Sử Hồng Anh không muốn lạm sát kẻ vô tội, nàng phất ngọn roi một vòng, chỉ nghe tiếng leng keng vang lên không ngớt bên tai, binh khí của bọn
chúng đều bị nàng giật lấy, ném ra phía xa. Cả bọn thất kinh tháo chạy.
Sử Hồng Anh định quay trở lại đường cũ, nàng chợt nhìn thấy một tên Thanh
binh tựa như bị trọng thương, nằm ngửa ở dưới đất chẳng hề nhúc nhích,
cũng chẳng biết là sống hay chết.
Sử Hồng Anh nổi lòng trắc ẩn, nói:
“Nghĩa quân không giết tù binh, y đã bị thương, mình sẽ đem y về cho nghĩa
quân chữa trị”. Người ấy vẫn chẳng hề nhúc nhích, Sử Hồng Anh nghĩ thầm:
“Hay là y đã chết?” Nàng chợt phát giác dáng người này rất quen thuộc, Sử Hồng Anh phất ngọn roi định kéo y lên nhìn cho rõ mặt.
Nào ngờ người ấy bật người dậy, trở tay tóm được đầu roi, quát lớn:
“Xuống ngựa!” Cú giật ấy vừa nhanh vừa mạnh khiến Sử Hồng Anh thất kinh rơi xuống ngựa.
Té ra người này chính là Soái Mạnh Hùng. Y thay y phục của quân sĩ bình
thường, bôi đen mặt chạy ra khỏi Tây Xương. Lúc đầu y vốn muốn đi cùng
An Đình Tuấn, nhưng trong lúc gấp gáp An Đình Tuấn bỏ chạy một mình, bỏ y ở lại.
Soái Mạnh Hùng nằm trong đám cỏ, thấy Sử Hồng Anh đuổi
tới biết nếu mình chạy sẽ bị nàng phát giác, đành cứ giả chết vận huyền
công kết tụ nội lực, định rằng nếu lừa được thì tốt, không lừa được thì
liều.
Soái Mạnh Hùng đã trúng độc châm, công lực chỉ còn lại hai
thành, nhưng Sử Hồng Anh vừa trải qua một trận kịch chiến, vẫn chưa hồi
phục công lực. Công lực của Soái Mạnh Hùng vốn cao hơn nàng, nay chỉ còn lại hai thành nên chẳng hơn được nàng. Chỉ vì y tấn công bất ngờ cho
nên chiếm được thượng phong.
Sử Hồng Anh kéo Sử Hồng Anh xuống
ngựa, lập tức chém một chưởng vào ngực của nàng. Sử Hồng Anh lách người, tay phải giật roi, tay trái điểm huyệt đạo của y.
Soái Mạnh Hùng trầm tay lách người tiến lên chụp vào ngực nàng.
Sử Hồng Anh cúi người, điểm chỉ vào huyệt lao cung trên lòng bàn tay của y.
Khi đánh sáp lá cà, ai mạnh thì thắng, ai yếu thì bại. Sử Hồng Anh điểm vào lòng bàn tay của Soái Mạnh Hùng, cổ tay của Soái Mạnh Hùng tê rần,
nhưng y cũng kịp phất vào hổ khẩu của nàng. Sử Hồng Anh phải buông cây
roi ra, người bất giác lùi ba bước. Soái Mạnh Hùng bị điểm trúng huyệt
lao cung, chỉ trong chớp mắt tay phải tê rần, chẳng thể nào dùng lực
được nữa, chỉ sợ Sử Hồng Anh lại tung thêm một đòn nữa nên vội vàng nhảy sang một bên.
Lúc đầu y còn muốn bắt Sử Hồng Anh làm con tin,
đến khi phát giác khó chế phục nàng lại quay sang toan cướp lấy con
Chiếu dạ sư tử mã.
Nào ngờ con ngựa này rất khôn, ngoại trừ hai
anh em Sử Bạch Đô, Sử Hồng Anh, nó chẳng cho ai khác ngồi lên lưng. Ngày trước khi Kim Trục Lưu bắt nó, nó đã đá Kim Trục Lưu, chàng phải dùng
võ công mới chế phục được nó.
Nếu Soái Mạnh Hùng không bị thương
thì chế phục con Chiếu dạ sư tử mã không khó, những lúc này y chỉ tự
chuốc lấy khổ. Soái Mạnh Hùng toan nhảy lên lưng ngựa, con ngựa nhảy
lồng lên, cao đến hơn một trượng, Soái Mạnh Hùng bị trúng một cước ngay
trán, lập tức rơi xuống lại.
Lúc này chỉ nghe tiếng gió lướt tới, Sử Hồng Anh đã rút thanh đoản kiếm nhảy bổ tới. Soái Mạnh Hùng lăn
xuống đất mấy vòng, nhặt được một cành cây, đứng bật đậy cười lạnh:
“Sử Hồng Anh, ngươi không nỡ xa rời ta phải không? Tục ngữ nói rất đúng,
lấy gà thì phải theo gà, lấy chó thì phải theo chó, được, hôm nay ngươi
hãy xuống suối vàng làm vợ chồng với ta!”.
Lúc này y đã trúng hai kiếm của Sử Hồng Anh, sát cơ nổi lên, đã quyết lòng cùng chết với Sử Hồng Anh.
Soái Mạnh Hùng tuy đã đuối sức, nhưng nếu y muốn liều mạng không thể coi
thường, y sử dụng cành cây khô trong tay như đao kiếm và phán quan bút,
chiêu nào cũng đâm vào huyệt đạo quan trọng của Sử Hồng Anh.
Lúc
nãy Sử Hồng Anh bị trúng một chưởng của y, tuy chưa bị nội thương nhưng
khí lực đã hao phí rất nhiều, vì y tấn công quá mạnh mẽ cho nên trong
chốc lát đã rơi vào nguy hiểm, chỉ có thể chống đỡ mà thôi.
May
mà lúc này đôi bên đều đã đuối sức, Soái Mạnh Hùng bị thương nặng hơn
nàng. Vả lại lúc nãy y vừa bị nàng điểm vào huyệt lao cung, tay phải
không thể vận động được, tuy y đã vận khí hoạt huyết, nhưng trong lúc
gấp gáp cánh tay phải cũng chẳng còn linh hoạt. Trong lòng y lúc này
cũng đang sợ có nghĩa quân đuổi tới.
Sử Hồng Anh thấy Soái Mạnh
Hùng sắp phát độc, nàng bình tĩnh ứng phó, khinh công của nàng cao hơn
đối phương, trong mấy mươi chiêu nàng chỉ né tránh, sau hơn năm mươi
chiêu Soái Mạnh Hùng chẳng làm dữ được nữa, Sử Hồng Anh đã tìm ra sơ hở, soạt một tiếng nàng chặt gãy cành cây của y.
Soái Mạnh Hùng ném cành cây, lại sử dụng những chiêu số tay không đoạt binh khí.
Chợt nghe tiếng vó ngựa lọc cọc, có một thớt ngựa xuất hiện ở trong rừng, Sử Hồng Anh mừng ro kêu lớn:
“Trục Lưu, mau đến đây!” Nhưng đến khi nhìn lại thì đó chính là An Đình Tuấn.
Té ra sau khi thớt ngựa của An Đình Tuấn bị thương, càng đi càng chậm. Sử
Hồng Anh và Soái Mạnh Hùng đánh nhau đã hơn một cây nhang nhưng An Đình
Tuấn vẫn chưa ra khỏi khu rừng.
Lúc đầu An Đình Tuấn còn sợ có
truy binh đuổi theo, vốn muốn bỏ chạy cho xong, nhưng sau một cây nhang y vẫn nghe Sử Hồng Anh đánh nhau với Soái Mạnh Hùng, vả lại hình như Soái Mạnh Hùng đã chiếm thượng phong cho nên y bạo dạn quay trở lại.
Nhưng y quay trở lại không phải là giúp Soái Mạnh Hùng mà chỉ thấy gió bẻ đà, giả sử Soái Mạnh Hùng đã nắm chắc phần thắng thì y sẽ tiện tay giết
chết Sử Hồng Anh, giả sử không thể chế phục được Sử Hồng Anh ngay y sẽ
cướp con Chiếu dạ sư tử mã bỏ chạy.
Sử Hồng Anh thấy không phải
Kim Trục Lưu mà là An Đình Tuấn không khỏi thầm kêu khổ. Nhưng cũng may
nàng kêu lên như thế khiến cho An Đình Tuấn phải lo sợ vài phần. An Đình Tuấn thầm nhủ:
“Tên tiểu tử Kim Trục Lưu quả nhiên đi cùng ả,
nếu không ả chẳng kêu như thế. Có lẽ con Chiếu dạ sư tử mã này chạy quá
nhanh, trong một lúc y đuổi theo không kịp. Nhưng khinh công của tên
tiểu tử này trác tuyệt, hành động như ma quỷ, không thể đảm bảo y không
đuổi theo kịp”.
Lúc này Sử Hồng Anh đã chặt gãy cành cây của Soái Mạnh Hùng, chiếm được ưu thế. An Đình Tuấn nghĩ bụng giết chết Sử Hồng
Anh không khó, nhưng cũng phải đánh đến mấy chục chiêu nên có hơi chần
chừ.
Soái Mạnh Hùng thấy An Đình Tuấn cứ chần chừ, không khỏi nôn nóng vội vàng kêu lên:
“An Đình Tuấn, ngươi hãy mau giết chết con nha đầu này, ta đảm bảo ngươi sẽ được thăng quan, ít nhất cũng là một tham tướng”. Nhưng trong lòng thì
thầm mắng:
“Ngươi thấy ta đã đường cùng mà còn muốn bán đứng ta. Nếu ta thoát được sẽ từ từ tính sổ với ngươi”.
Bởi vì chỉ có một mình An Đình Tuấn biết Soái Mạnh Hùng đã cải trang bỏ
chạy, nên Soái Mạnh Hùng tuy không thấy rõ An Đình Tuấn chỉ đường cho Sử Hồng Anh nhưng cũng biết chắc chắn là An Đình Tuấn bán đứng mình.
Soái Mạnh Hùng không hứa phong quan cho y thì thôi, một khi đã hứa phong
quan thì lại khiến cho An Đình Tuấn thầm lo. Y nghĩ bụng:
“Mình
đã chỉ đường cho Sử Hồng Anh, dẫu rằng y không biết nhưng hôm nay mình
bỏ mặc y, lẽ nào y không nhớ hận trong lòng? Lúc này y đã nhờ mình cho
nên chuyện gì cũng hứa. Sau này thì ai đảm bảo y sẽ không trở mặt! Bọn
Văn Đạo Trang, Sử Bạch Đô thân thiết với y như thế mà y vẫn muốn dùng
loạn tiễn bắn chết, huống chi là mình?” An Đình Tuấn vì đã hiểu quá rõ
tính cách của Soái Mạnh Hùng, nên không khỏi lạnh mình.
Sử Hồng Anh thấy An Đình Tuấn vẫn còn ngần ngừ, đã đoán được lòng dạ của cả hai người, nàng nảy ra một kế, cười rằng:
“An tổng quản, xin đa tạ ông, ông đã không gạt ta!”.
An Đình Tuấn thất kinh, vội vàng nói:
“Sử cô nương, cô đừng nói càn!” Sử Hồng Anh nói:
“Soái Mạnh Hùng đã là con cọp sắp chết, ông còn sợ y sao? Được, nếu thế ông
đứng sang một bên cũng không sao. Tôi sẽ báo công chỉ đường của ông cho
nghĩa quân. Nhưng nếu ông giúp tôi đánh chết con cọp này, công lao họ
chẳng phải lớn hơn hay sao?” Soái Mạnh Hùng trầm giọng:
“Y sẽ
không nghe lời nha đầu nhà ngươi, An tổng quản, ông đừng lo, hãy mau tới giết chết con nha đầu này!” Tuy y nói thế nhưng An Đình Tuấn đã biết
Soái Mạnh Hùng nghi ngờ mình, nếu không đã không nói với giọng van nài
như thế.
Ngay lúc này, chợt nghe tiếng của Kim Trục Lưu vọng tới:
“Hồng Anh, đừng lo.
Huynh đến đây!” Soái Mạnh Hùng cũng kêu lớn:
“Đình Tuấn, đừng sợ, tên tiểu tử này còn cách đây mấy dặm, chúng ta hợp lực
giết chết con nha đầu này, rồi sau đó cướp Chiếu dạ sư tử mã của ả!”.
Soái Mạnh Hùng tuy đã bị thương nặng nhưng y phán đoán không sai tý nào. Té
ra Kim Trục Lưu vẫn chưa phát hiện Sử Hồng Anh, chàng dùng công phu
Truyền âm nhập mật cho nên tiếng có thể vang di đến mấy dặm.
Nhưng An Đình Tuấn lại sợ Kim Trục Lưu nhiều hơn, y không thể không lo. Vả
lại y vốn đến đây để thấy gió bẻ đà, nay thấy hướng gió không thuận theo mình, y làm sao dám bán mạng cho Soái Mạnh Hùng?
Soái Mạnh Hùng nhắc đến con Chiếu dạ sư tử mã khiến y tỉnh táo hơn. An Đình Tuấn đã quyết tâm, nghĩ bụng:
“Đúng thế, có con ngựa này mình cần gì phải phụ với y? Mình chạy một mình
chẳng phải tốt hơn hay sao? Vả lại khỏi phải chăm sóc cho y!” Nghĩ tới
liền chạy về phía con Chiếu dạ sư tử mã, tung người vọt lên lưng ngựa.
Con ngựa lồng lên nhưng An Đình Tuấn vẫn chưa bị thương, cho nên có thể
khống chế được con ngựa, y nắm lấy bờm ngựa, trở tay vỗ vào mông, con
Chiếu dạ sư tử mã chạy vào trong rừng.
Từ xa An Đình Tuấn còn nói vọng lại:
“Soái tướng quân, ông có võ công trùm đời, chả lẽ không đối phó nổi một ả nha đầu hay sao? Dẫu có thêm tên tiểu tử Kim Trục Lưu cũng chẳng đáng gì!
Bỉ chức không dám tranh công với tướng quân, xin thứ không thể chiều
thêm”.
Chỉ nghe giọng nói của Kim Trục Lưu lúc phía đông lúc phía tây, nhưng người vẫn chưa xuất hiện. Sử Hồng Anh hít một hơi rồi kêu
lên:
“Trục Lưu, muội đang ở đây, đến đây!” Nàng nói chưa dứt lời thì đã nghe Kim Trục Lưu kêu lên:
“Đây rồi!”.
thật ra chàng đã nghe thấy tiếng trả lời của Sử Hồng Anh, nhưng trong lúc
gấp gáp làm sao tới kịp! Khi Kim Trục Lưu nói một tiếng “Đây rồi!” Soái
Mạnh Hùng cũng cười lạnh:
“Không kịp nữa rồi!”.
Vì Sử Hồng Anh muốn Kim Trục Lưu nghe được tiếng của mình cho nên nàng phải dốc ra hết khí lực. Điều đó tạo cơ hội cho Soái Mạnh Hùng, chỉ nghe y gầm lớn
rồi phóng vọt người lên, tay trái điểm chỉ vào đôi mắt Sử Hồng Anh, tay
phải chém vào cổ tay của nàng. Sử Hồng Anh chợt cảm thấy hổ khẩu tê rần, tuy nàng đã chém thanh đoản kiếm ra nhưng cũng chẳng làm gì được Soái
Mạnh Hùng. Thanh đoản kiếm liền rơi xuống đất.
Sử Hồng Anh xoay người bỏ chạy. Soái Mạnh Hùng quát lên:
“Chạy đi đâu?”.
Rồi y hất mũi chân, thanh đoản kiếm bay lên, tay vươn ra chụp thanh đoản kiếm ném về phía Sử Hồng Anh.
Sử Hồng Anh hụp người, thanh kiếm lướt qua tóc nàng. Sử Hồng Anh không dám kêu lên nữa, nàng chỉ chạy về hướng Kim Trục Lưu phát ra tiếng. Khinh
công của nàng vốn cao hơn Soái Mạnh Hùng nhưng đáng tiếc lúc này sức
nàng đã đuối, Soái Mạnh Hùng lại dốc hết sức ra thề cùng chết với nàng.
Sử Hồng Anh không dám quay đầu, nhưng vẫn nghe tiếng bước chân càng lúc
càng gần hơn.
Chợt thấy ở bìa rừng có một bóng người hiện ra, té ra đó là Kim Trục Lưu, Sử Hồng Anh cả mừng kêu lên:
“Trục Lưu, đến đây mau?” Không ngờ lúc này hai người vẫn còn cách nhau đến
mười mấy trượng, Sử Hồng Anh rướn sức nhảy bổ về phía trước nhưng mũi
chân vấp phải hòn đá loạng choạng ngã phịch xuống đất.
Soái Mạnh Hùng cười ha hả:
“Xem thử ngươi có thoát ra khỏi lòng bàn tay của ta hay không!” Rồi y phóng
tới trước, năm ngón mở ra chụp xuống đầu Sử Hồng Anh.
Sử Hồng Anh lộn một vòng, Soái Mạnh Hùng chụp hụt, y nhặt một hòn đá lên, cười hềnh hệch:
“Ả nha đầu thối nhà ngươi phải chết trước ta!” Rồi dồn lực ném ra.
Sử Hồng Anh chưa kịp ngồi dậy thì hòn đá đã rơi xuống. Sử Hồng Anh nghe tiếng gió lạnh mình nhủ thầm:
“May mà Trục Lưu đã đến đây, chàng sẽ báo thù cho mình!”.
Sử Hồng Anh nhắm mắt đợi hòn đá rơi xuống, không ngờ chỉ nghe bốp một
tiếng mà chẳng thấy đá rơi xuống, tựa như có vật gì nổ ra, đá vụn rơi
xuống như mưa trên đầu nàng. Sử Hồng Anh bật người dậy, chưa đứng vững
đã được người ta ôm lấy. Sử Hồng Anh cả kinh, chỉ nghe tiếng kêu thảm
của Soái Mạnh Hùng vang lên, tiếp theo là giọng nói dịu dàng của Kim
Trục Lưu:
“Hồng Anh, không sao rồi! Chỉ trách huynh không tốt, đã đến muộn khiến cho muội thất kinh!”.
Lúc này Sử Hồng Anh mới biết mình đang trong lòng Kim Trực Lưu, khi mở mắt
ra nhìn thấy Soái Mạnh Hùng nằm ngửa ở dưới đất, trên lưng còn cắm một
thanh trường kiếm, chuôi kiếm vẫn còn rung lên bần bật.
Té ra khi Soái Mạnh Hùng ném tảng đá, Kim Trục Lưu cũng ném thanh huyền thiết bảo kiếm ra, thanh bảo kiếm táng vỡ tảng đá, lực vẫn còn dư nên cắm thẳng
vào hậu tâm của Soái Mạnh Hùng xuyên thẳng ra phía trước, ghim y xuống
đất.