Đọc truyện Hiệp Cốt Đan Tâm – Chương 35: Liều mình đánh tan kẻ cường địch Tình cũ gắn bó tựa keo sơn
Liên Thành Hổ đang nói chuyện với Soái Mạnh Hùng, chợt thấy có một bà già bưng mâm trà run rẩy bước tới trước mặt mình mời:
“Liên đại nhân, xin mời dùng trà!”.
Soái Mạnh Hùng ngạc nhiên:
“Hạ đại nương … bà … bà sao thế …” Nói chưa dứt lời Hạ đại nương đã nháy mắt với y, rồi mới nói tiếp:
“Mấy ả tiểu nha đầu thật lười biếng, không có ai hầu hạ quý khách, tôi chỉ đành ra bưng trà”.
Liên Thành Hổ nhất thời không nghĩ có điều gì bất trắc, nghe Soái Mạnh Hùng
nói như thế chỉ nghĩ Hạ đại nương là kẻ ăn người ở trong nhà, vội vàng
nói:
“Không dám, không dám!”.
Đang định bưng chén trà, tay Hạ đại nương run run, chén trà nóng đổ vào người Liên Thành Hổ. Hạ đại
nương giả vờ hốt hoảng, lấy tay lau cho Liên Thành Hổ. Liên Thành Hổ rất lúng túng:
“Không sao, bà hãy quay vào đi”. Khi đang nói ngón tay của Hạ đại nương đã lướt qua cổ tay của y.
Theo quy củ trong quan trường, dâng trà cho khách lần thứ hai là chủ muốn
tiễn khách. Vì thế Hạ đại nương tiến vào Liên Thành Hổ liền đứng dậy cáo từ.
Soái Mạnh Hùng đưa y ra cửa, không ngờ vừa mới bước xuống bậc cấp Sử Bạch Đô kịp vội vàng chạy tới gọi:
“Liên huynh, hãy khoan đã!”.
Liên Thành Hổ ngạc nhiên:
“Sử bang chủ có gì chỉ giáo?”.
Sử Bạch Đô nói:
“Xin mời Liên huynh chỉ giáo cho vài thủ pháp điểm huyệt!”.
Nói chưa dứt thì đưa tay chụp về phía Liên Thành Hổ, Liên Thành Hổ cả kinh, vội vàng xỉa ngón tay ra hướng về phía hổ khẩu của Sử Bạch Đô. Sử Bạch
Đô lật cổ tay lại tóm được mạch môn của y.
Soái Mạnh Hùng:
“Sử đại ca, huynh … huynh làm gì thế?” Đồng thời nghĩ bụng:
“Bọn họ tuy là bằng hữu thân thiết nhưng đùa như thế này thật quá đáng!”.
Sử Bạch Đô cười ha hả rồi buông tay:
“Xin Liên huynh thứ lỗi, không phải là tiểu đệ vô lễ, chỉ vì Liên huynh có
tật giật mình, tiểu đệ vì muốn cứu Liên huynh nên dành mạo phạm!” Lời ấy vừa nói ra Liên Thành Hổ lập tức mặt như đổ chăm.
Lúc này Soái Mạnh Hùng mới biết có nội tình:
“Ồ, té ra Liên đại nhân đang bị bệnh?”.
Sử Bạch Đô cười:
“Không phải là bệnh mà đã bị người ta ám toán. Nhưng Liên huynh đừng lo. Lúc
nãy bà già bưng trà cho huynh chính là cao thủ của Thiên ma giáo, bà ta
giỏi dùng độc, cũng giỏi trị độc?”.
Soái Mạnh Hùng cả kinh:
“Liên đại nhân đã trúng độc?”.
Liên Thành Hổ ấp úng không dám trả lời, Sử Bạch Đô đã đáp thay y:
“Theo Hạ đại nương nói, nếu y không có thuốc giải thì ba ngày sau sẽ phát độc mà chết! Vừa rồi y điểm huyệt đạo của tôi mà ngón tay không có lực, xem ra Hạ đại nương nói chẳng sai!”.
Soái Mạnh Hùng lúc này mới vỡ lẽ ra, té ra lúc nãy Sử Bạch Đô cố ý thử nội lực của Liên Thành Hổ. Sử Bạch Đô cười:
“Liên huynh, chúng ta là bằng hữu, huynh có chuyện gì khó cứ từ từ bàn bạc”.
Soái Mạnh Hùng gật đầu:
“Đúng thế, Hạ đại nương không tiện đến khách sạn trị bệnh cho huynh, huynh cứ ở đây”. Hai người Soái, Sử đẩy Liên Thành Hổ vào mật thất, Sử Bạch Đô
hỏi:
“Liên huynh, huynh đừng nên giấu tôi, hai tên tùy tùng của
huynh có phải là giả mạo không? Huynh có phải bị bọn chúng ám toán
không?”.
Liên Thành Hổ tuy có lòng bỏ tối theo sáng, nhưng ý chí vẫn chưa kiên định, lúc này biết chẳng giấu được, nghĩ bụng:
“Nếu có Hạ đại nương giải độc cho mình, mình không sợ Lý Đôn nữa”. Rồi bèn kể ra hết mọi chuyện.
Sử Bạch Đô nghe xong vừa kinh vừa giận, gằn giọng:
“Té ra là hai tên tiểu tử này!”.
Soái Mạnh Hùng cười ha hả:
“Hiếm có dịp bọn chúng tự chui đầu vào lưới, lần này chúng mọc cánh cũng khó
thoát! Liên đại nhân, huynh hãy nghỉ ngơi một lát, đợi tôi bắt được hai
tên tiểu tử này sẽ bảo Hạ đại nương giải độc cho huynh”. Té ra y muốn
giữ Liên Thành Hổ làm con tin, Liên Thành Hổ thầm kêu khổ, hối hận cũng
đã muộn.
Soái Mạnh Hùng và Sử Bạch Đô đi vào hậu đường, Soái Mạnh Hùng nói:
“Sử đại ca, may mà huynh vạch trần gian kế của kẻ địch, tên tiểu tử Lệ Nam
Tinh đến đây vì Hồng Anh. Hừ, trước ngày thành hôn của ta mà y dám đến
quấy rối!”.
Sử Bạch Đô quả quyết:
“Lát nữa tôi sẽ đích thân đi bắt bọn chúng!”.
“Tại sao không đi ngay bây giờ?”.
“Hai tên tiểu tử này không ngờ rằng chúng ta đã vạch trần gian kế của chúng, nay chúng đang ở thành Tây Xương nên không thể nào chạy thoát được”.
“Chả lẽ Sử đại ca còn có việc gì gấp khác?”.
“Cũng không có chuyện gì gấp cả, hừ hừ, nói ra thật ngại quá, xá muội cứ như trẻ con …”.
Soái Mạnh Hùng cả kinh:
“Chả lẽ … chả lẽ nàng đã hối hận?”.
“Không phải, xá muội muốn tướng quân làm hai việc”.
Soái Mạnh Hùng như cất được tảng đá trong lòng, cười ha hả:
“Chỉ cần lệnh muội chịu thành hôn với tôi, đừng nói là hai chuyện, mười chuyện tôi cũng chấp nhận”.
“Ả muốn tướng quân mở rộng cửa thành để dân chúng cùng chung vui. Còn chuyện khác là ả muốn xin một cây lệnh tiễn”.
“Tại sao?”.
“Ả muốn thả một ả nha đầu trở về”. Rồi đành nói rõ yêu cầu của Sử Hồng Anh.
Soái Mạnh Hùng nghe xong cười:
“Té ra chỉ là hai chuyện nhỏ này, huynh hãy về bảo với lệnh muội tôi sẽ tuân lệnh!”.
Sử Bạch Đô hơi ái ngại:
“Mở rộng cửa thành không sợ có người trà trộn vào gây rối hay sao?”.
Soái Mạnh Hùng cười:
“Trong thành canh gác nghiêm ngặt, dân chúng bình thường nào dám vào? Người vào thành nào dám ăn không của tôi?”.
Sử Bạch Đô ngập ngừng:
“Chỉ e cũng có bọn dân đen nghèo khổ vào thành buôn bán”.
Soái Mạnh Hùng nói:
“Tôi bảo thủ hạ kiểm tra gắt gao, nếu có người trong giang hồ trà trộn vào
cũng sẽ không thoát được cặp mắt của thủ hạ tôi. Vả lại chúng ta chỉ hứa với Hồng Anh, nếu phát hiện có chuyện gì không ổn, chả lẽ không đóng
cửa thành được hay sao?”.
Sử Bạch Đô cười ha hả:
“Đúng, đúng! Tôi quả là không tùy cơ ứng biến bằng tướng quân”.
Soái Mạnh Hùng dặn:
“Nhưng chúng ta không thể không đề phòng ả nha đầu được Hồng Anh thả ra”.
Sử Bạch Đô đáp:
“Tướng quân tính toán rất kỹ càng, chúng ta hãy sai người theo dõi ả. Đa tạ
tướng quân đã nhắc nhở”. Thực ra Sử Bạch Đô cũng đã nghĩ tới điều này
rồi.
Sử Bạch Đô định cáo từ. Soái Mạnh Hùng hỏi:
“Có cần tôi phái thêm vài người hay không?” Sử Bạch Đô đáp:
“Hai tên tiểu tử ấy chưa biết tôi đã phát hiện ra bí mật của chúng, nếu đi đông người thì sẽ đánh cỏ động rắn”.
Soái Mạnh Hùng:
“Được, tôi sẽ đợi tin tốt lành”. Thế rồi Sử Bạch Đô đến khách sạn. Không ngờ
đến khách sạn chẳng thấy người Lệ, Lý đâu nữa. Người quản sự trong khách sạn thưa:
“Hai người này ăn cơm tối xong là ra ngoài. Họ nói đi dạo một lát sẽ trở về”.
Sử Bạch Đô nói:
“Được, ta sẽ đợi ở đây một lát, ngươi hãy bảo người đi tìm họ về”.
Nào ngờ chờ cả canh giờ mà chẳng thấy bóng đáng của hai người Lệ, Lý đâu.
Cũng chẳng ai phát hiện tông tích của họ. Số là Sử Bạch Đô tướng rằng họ
không phòng bị, nhưng thực ra họ đã tính toán từ trước. Lúc này họ đã
nấp ở một nơi bí mật trong thành Tây Xương.
Sử Bạch Đô đợi đến canh hai cũng chẳng thấy, biết đã trúng kế, chỉ đành nhắn người lục soát, nghĩ bụng:
“Y đã đến vì Hồng Anh, chắc y sẽ không bỏ chạy”.
Sáng sớm hôm sau, Sử Hồng Anh đòi cây lệnh tiễn và hai thớt ngựa. Sử Bạch Đô hỏi:
“Hai thớt ngựa làm gì?” Sử Hồng Anh đáp:
“Muội phải đưa ả ra thành!”.
Sử Bạch Đô nhíu mày:
“Ngày mai muội đã là tân nương tử, sao lại lộ mặt như thế?”.
Sử Hồng Anh nói:
“Ai mà không biết muội là người trên giang hồ, sao lại phải sợ? Soái Mạnh
Hùng hứa để mở cửa thành, muội cũng phải tuần tra một vòng xem thử y có
mở thật hay không?”.
Sử Bạch Đô đành chịu:
“Được, ta đi cùng muội!” Sử Hồng Anh cười lạnh:
“Huynh sợ muội bỏ chạy phải không, hừ, nếu muội muốn bỏ chạy thì đã không cùng huynh đến Tây Xương?”.
Sử Hồng Anh xuất hiện ở ngoài phố khiến toàn thành xôn xao. Ai nấy đều
tranh nhau ra nhìn mặt tân nương tử. Tuy có vệ sĩ của tướng quân phủ
tiền hô hậu ủng không cho người ta đến gần nhưng trên mái nhà hai bên
đường đều có đông người đứng.
Ra ngoài thì quả nhiên thấy cổng
thành đã mở, người ra vào tuy không nhiều nhưng cũng liên miên không
ngớt. Có một chiếc xe la tiến vào thành, trên xe có một ông già và có
bảy cô gái, bọn lính giữ thành đang định tra hỏi, thấy Sử Hồng Anh bước
tới thì vội vàng nghênh tiếp.
Sử Hồng Anh hỏi:
“Những kẻ này là ai?” Võ quan giữ thành đáp:
“Là một gánh hát, tướng quân mời đến trợ hứng”. Sử Hồng Anh cười lạnh:
“Chỉ là một gánh hát toàn đàn bà con gái, lại là tướng quân mời đến, các
người còn tra xét, hình như đã quá khắt khe với trăm họ! Như thế thì cần gì mở thành, cứ đóng lại có lẽ tốt hơn”.
Vì gánh hát này quả
thật có thiệp mời của tướng quân, vả lại Sử Hồng Anh đứng ra can thiệp
cho nên viên võ quan giữ thành đành nghe theo. Hà Thái Phượng và Công
Tôn Yến đều thở phào. Hà Thái Phượng lau mồ hôi:
“May mà Bành Cự Vinh và Liên Thành Hổ không đích thân tra xét!”.
Trong khi đó Sử Hồng Anh chợt nghe có người nói nhỏ vào tai:
“Tiếp lấy!” Sử Hồng Anh vừa mừng vừa lo, chỉ cảm thấy có gió lướt qua, nàng
đã chụp một vật trong tay, khi bóp nhẹ mới biết đó là một hòn giấy.
Sử Hồng Anh vội vàng cất vào trong áo. Nàng đưa mắt nhìn thấy Sử Bạch Đô
đang đứng xoay lưng nói chuyện với võ quan giữ thành. Mẫu Đơn và Thược
Dược đứng bên cạnh nàng vẫn bình thản. Xem ra không ai phát hiện. Nhưng
Sử Hồng Anh cũng không biết ai đã ném viên giấy cho nàng.
Sử Hồng Anh hoang mang, thầm nhủ:
“Chả lẽ là chàng đã tới?”.
Ra khỏi cửa thành, Sử Hồng Anh trao lệnh tiễn cho Thược Dược, nói:
“Hôm nay chia tay nhau, e rằng ngày sau chẳng có dịp gặp lại. Chúc muội lên
đường bình an, người có tình cuối cùng sẽ ở bên nhau”.
Thược Dược thưa:
“Tiểu thư hãy bảo trọng, chúc tiểu thư cũng được như thế”. Sử Hồng Anh cười khổ sở:
“Chỉ e tỷ không được như muội?”.
Sử Bạch Đô hỏi ngay:
“Có thể về chưa?”.
Sử Hồng Anh lau nước mắt chia tay với Thược Dược, khi về đến phòng thì
đóng cửa lại mở tờ giấy ra xem. Chỉ thấy bên trong có bọc một cây ngân
châm, đầu ngân châm đen kịt, trên tờ giấy viết mấy chữ nhỏ xíu:
“Huynh đã đến, đừng lo. Giữ độc châm này lại mà dùng”. Đó chính là bút tích của Kim Trục Lưu. Sử Hồng Anh cả mừng, nghĩ:
“Quả nhiên chàng đã đến. Nhưng chàng chưa bao giờ dùng ám khí tẩm độc, cây
độc châm này ở đâu mà có? Chả lẽ Lệ Nam Tinh cũng đến? Chắc là Lệ Nam
Tinh đã đưa cây độc châm này cho chàng!”.
Sử Hồng Anh chỉ đoán
trúng một nửa, Kim Trục Lưu và Lệ Nam Tinh đều đã đến, nhưng họ vẫn chưa gặp mặt nhau. Khi Kim Trục Lưu đại náo Lục Hợp bang ở Dương Châu, Hạ
đại nương đã dùng cây độc châm này ám toán chàng, sau đó Lý Đôn dùng nam châm hút ra. Kim Trục Lưu giữ lấy vốn muốn báo thù Hạ đại nương, giờ
đây té ra lại có ích.
Sử Hồng Anh vừa lo vừa mừng, thầm nhủ:
“Kim Trục Lưu không hổ là tri kỷ của mình, y đã biết mình giả vờ chấp nhận
hôn sự, mục đích là hành thích Soái Mạnh Hùng. Mình đang lo không có
cách ra tay, có cây độc châm này thì tiện hơn nhiều”.
Lại nói
Thược Dược sau khi ra khỏi thành liền phóng ngựa chạy một đoạn, thớt
ngựa ấy đột nhiên càng lúc càng chậm, đi một hồi nữa bỗng sùi bọt mép.
Té ra Sử Bạch Đô đã âm thầm hạ độc thớt ngựa này.
Lúc này đang
giữa chốn núi rừng, Thược Dược thấy con ngựa đã chết thì biết không
xong. Nghĩ chưa dứt chợt nghe tiếng vó ngựa gấp gáp vọng tới, một thớt
ngựa đuổi tới, ngồi trên ngựa chính là Đổng Thập Tam nương. Thược Dược
chạy vào trong rừng, Đổng Thập Tam nương quát:
“Chạy đi đâu, sao còn chưa đứng lại”.
Thược Dược giữ bình tĩnh, gượng nói:
“Đổng hương chủ, té ra là bà, tôi cứ tưởng giặc cướp. Bà đến thật đúng lúc,
không biết sao ngựa của tôi đã chết?” Đổng Thập Tam nương cười lạnh:
“Nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ cho ngươi một con ngựa khác để cho ngươi về nhà”.
Thược Dược hỏi:
“Đổng hương chủ có gì căn dặn?”.
“Đưa cho ta vật của tiểu thư giao cho ngươi?”.
Thược Dược lấy ra một nắm bạc lẻ:
“Tiểu thư cho tôi làm lộ phí, hương chủ lấy cũng được, trên đường tôi không cần dùng đến”.
Đổng Thập Tam nương giận dữ:
“Ai cần bạc của ngươi, có thư từ gì hay không?”.
Thược Dược ngạc nhiên:
“Thư từ gì? Bà biết đấy, trong phòng tiểu thư đâu có giấy bút gì?”.
“Vậy tiểu thư có căn dặn gì?”.
Thược Dược đỏ mặt, ấp úng:
“Chuyện này …”.
Đổng Thập Tam nương quát:
“Nói mau …” Thược Dược làm ra vẻ hổ thẹn:
“Tiểu thư biết tôi và biểu ca có hôn ước, tiểu thư thương tình … tôi … tôi mới …”.
Đổng Thập Tam nương cười lạnh:
“Ai hỏi chuyện riêng của ngươi? Ta muốn hỏi chuyện riêng của tiểu thư kìa! Tiểu thư muốn ngươi báo tin cho ai?”.
Thược Dược chối:
“Đâu có!” Đổng Thập Tam nương hừ một tiếng:
“Ngươi chưa biết lợi hại của ta!” Rồi nhảy xuống ngựa tát Thược Dược mấy bạt
tai, Thược Dược cố nén đau không lên tiếng. Đổng Thập Tam nương tức
giận:
“Ngươi thật cứng đầu, được, nếu ta tìm ra thì sẽ từ từ hành hạ ngươi!” Rồi điểm vào ma huyệt của Thược Dược sau đó lục soát khắp
người.
Trong người Thược Dược ngoài nắm bạc lẻ chẳng có gì khác. Đổng Thập Tam nương cười lạnh:
“Ngươi không nói ta sẽ lột sạch quần áo của ngươi!” Rồi soạt một tiếng, xé rách tà áo của nàng, Thược Dược kêu lên:
“Bà cứ giết tôi đi, sao lại làm nhục tôi như thế?” Nàng vẫn không chịu khai, nhưng bộ dạng thì ra vẻ rất hoảng sợ.
Đổng Thập Tam nương gằn giọng:
“Đâu có đề như thế!” Rồi soạt một tiếng nữa, xé ra áo giữa của nàng. Thược
Dược kêu lên một tiếng rồi ngất đi. Một chiếc khăn tay rơi ra.
Đổng Thập Tam nương cầm chiếc khăn tay lên định mở ra nhìn, chợt thấy ám khí xé gió bay tới, Đổng Thập Tam nương né tránh không được, cổ tay bị
trúng hòn sỏi, mảnh khăn rơi xuống đất. Nói thì chậm, sự việc diễn ra
rất nhanh, người ấy đã lướt tới nhanh như cơn gió!
Đổng Thập Tam
nương kinh hoảng ngẩng đầu lên, chỉ thấy người ấy đã lao tới trước mặt
mình, đó chẳng phải ai khác mà chính là Kim Trục Lưu.
Té ra Kim Trục Lưu đã lẻn vào Tây Xương, sau khi ném viên giấy cho Sử Hồng Anh định trở về. Nhưng chàng nghĩ bụng:
“Hồng Anh trịnh trọng đưa ả nha đầu ra khỏi thành chắc là có nguyên cớ”. Rồi lại nghĩ tiếp:
“Chắc Sử Bạch Đô cũng sẽ đoán được như thế. Đã thế, mình làm sao có thể đứng yên?” Thế rồi len lén ra khỏi thành.
Nhờ thế chàng đã đến kịp lúc. Đổng Thập Tam nương biết khinh công của Kim
Trục Lưu cao minh, muốn né tránh cũng không được, đành liều mạng với
chàng.
Trong màn kiếm quang tiên ảnh, chỉ nghe soạt một tiếng,
dây đai của Đổng Thập Tam nương đã bị Kim Trục Lưu giật đứt, Đổng Thập
Tam nương đỏ mặt, mắng:
“Thằng giặc con kia, dám bỡn cợt lão nương!” Kim Trục Lưu cười hì hì:
“Mụ già đã trách nhầm ta, Kim Trục Lưu này tuy háo sắc nhưng cũng không
thèm bỡn cợt mụ! Hì hì, chẳng qua ta lấy gậy ông đập lưng ông mà thôi!”.
Đổng Thập Tạm nương chưa mắng hết câu Kim Trục Lưu đã lướt tới chụp vào
xương tỳ bà của mụ. Đổng Thập Tam nương chợt cúi người quét cây roi dài
ra. Tuy trong lúc đó, hai ngón tay của Kim Trục Lưu đã kẹp vào cổ áo mụ, người xoay một vòng lột áo ngoài của mụ xuống. Đổng Thập Tam nương thúc ngang chỏ trái, Kim Trục Lưu tung mình vọt lên, ngọn roi quét qua bàn
chân chàng. Kim Trục Lưu không dám chụp vào xương tỳ bà của mụ nữa mà
lộn người né tránh cú thúc chỏ, nhẹ nhàng hạ xuống cách đó một trượng.
Cười rằng:
“Ta chỉ lấy lại công bằng cho tiểu cô nương này, mụ già đừng hiểu nhầm”.
Khi đang nói đã lướt tới bên cạnh Thược Dược, giải huyệt đạo cho nàng:
“Chắc chiếc áo này vừa vặn với cô nương”.
Thược Dược mặc chiếc áo của Đổng Thập Tam nương, trong bụng thích thú lắm:
“Kim đại hiệp, ngài hãy tát đùm tôi hai cái tát!”.
Đổng Thập Tam nương cả giận quát:
“Ta sẽ liều mạng giết ả nha đầu thối này!”.
Kim Trục Lưu vung kiếm múa tít, gạt hết ám khí của Đổng Thập Tam nương ra.
Mụ ta thối lui từng bước, Kim Trục Lưu cười ha hả:
“Uổng cho mụ là hương chủ của Lục Hợp bang mà ỷ mạnh hiếp yếu! Có ta ở đây mụ muốn giết người đâu có dễ!” Nói chưa dứt liền vung trường kiếm, một
luồng kiếm quang cuộn tới phía sau Đổng Thập Tam nương. Đổng Thập Tam
nương trở tay đánh ra ba roi, khó khăn lắm mới giải được một chiêu nhưng ngọn roi dài đã bị Kim Trục Lưu chặt thêm một đoạn nữa.
Đổng
Thập Tam nương không thoát khỏi màn kiếm quang của Kim Trục Lưu, muốn
liều mạng nhưng không được, mụ toan trở mũi kiếm đâm vào ngực mình.
Không ngờ mụ ta muốn sống không được, muốn chết không xong. Kim Trục Lưu lướt tới trước mặt mụ ta, đoạt lấy thanh đoản kiếm.
Đổng Thập Tam nương kêu lớn:
“Ta muốn chết ngươi cũng không cho ư?” Kim Trục Lưu cười đáp:
“Không cần phải chết”. Rồi chàng búng ngón tay vào huyệt quan nguyên ở hổ khẩu của Đổng Thập Tam nương, cây roi dài rơi xuống đất, còn Đổng Thập Tam
nương thì chẳng thể nhúc nhích được nữa.
Kim Trục Lưu nói:
“Ngươi không phải là kẻ thủ ác, tội chết có thể miễn, nhưng ngươi ỷ mạnh hiếp
yếu, tội sống khó tha!” Thế rồi vỗ bốn cái tát vào mặt Đổng Thập Tam
nương, xong xuôi thì chàng quay đầu lại hỏi Thược Dược:
“Có đủ chưa?” Thược Dược cười ngặt nghẽo, cười xong nói rằng:
“Kim đại hiệp đừng đánh mụ nữa, tiểu thư có chuyện bảo tôi nói với đại hiệp”.
Kim Trục Lưu ném Đổng Thập Tam nương vào bụi cỏ, khoảng mười hai canh giờ
nữa huyệt đạo của mụ mới tự giải được. Đến khi quay ra Thược Dược đang
nhặt mảnh khăn lên.
Kim Trục Lưu hỏi:
“Tiểu thư bảo cô nương tìm tôi?, Thược Dược thưa:
“Đúng thế. Tiểu thư bảo tôi đến Cái Bang dò hỏi tin tức của đại hiệp, không ngờ lại gặp nhau ở đây”.
Kim Trục Lưu bảo:
“Tôi đã gặp nàng ở trong thành nhưng không có cơ hội nói chuyện”.
Thược Dược nói:
“Thật là trùng hợp, tôi đang tìm đại hiệp đưa thư”. Rồi nàng lấy ra mảnh khăn đưa cho Kim Trục Lưu. Trên khăn đề rằng:
“Tôi tuy không phải là nam tử, nhưng cũng muốn bắt chước Kinh Kha làm một
thích khách. Năm xưa Kinh Kha vì báo ơn tri ngộ của Thái tử Đan mà hành
thích Tần Thủy Hoàng; còn tôi vì không muốn phụ lòng mong mỏi của huynh
nên hành thích Soái Mạnh Hùng. Tôi vốn là người trong sạch, nào chịu dễ
dàng bán đứng bản thân? Mong huynh hiểu dụng ý của tôi. Lần này tôi liều chết hành thích Soái Mạnh Hùng chỉ e không thể quay trở về bên huynh
được. Tôi may mắn được kết giao với huynh, đôi bên tuy không nói ra tâm
sự của mình nhưng tin rằng huynh đã hiểu! Có điều duyên phận của chúng
ta chỉ hư vô như mây nước”.
Bức thư viết rất thắm thiết, Kim Trục Lưu đọc mà bất giác rơi nước mắt. Thược Dược nói:
“Kim đại hiệp, sao ngài lại khóc? Khóc có ích gì, ngài phải tìm cách cứu
tiểu thư mới được!” Nàng không hiểu Kim Trục Lưu sao lại rơi nước mắt,
chỉ tưởng rằng chàng đau lòng vì sinh li tử biệt.
Kim Trục Lưu giật mình:
“Đúng thế! Ta phải quay về tìm cách cứu tiểu thư nhà cô, cô cũng nên đi cho
mau”. Con ngựa của Thược Dược đã trúng độc, may mà Đổng Thập Tam nương
để lại con ngựa tốt. Kim Trục Lưu cất mảnh khăn vào áo, trong lòng cảm
thấy ngọt ngào ấm áp lắm. Nhưng chàng chợt có một ý nghĩ:
“Hồng Anh yêu mình say đắm, nhưng Lệ đại ca chưa chắc đã biết. Y cứ tưởng tình bằng hữu của Hồng Anh giành cho y là tình yêu!”.
Kim Trục Lưu đọc lại bức thư, bao nhiêu hiểu lầm đã tiêu tan, giờ đây chàng đã hiểu tất cả. Chàng biết tình cảm của Sử Hồng Anh đối với Lệ Nam Tinh chỉ là tình bằng hữu, nàng không cần giải thích vì sao lần trước nàng
lại chấp nhận thành hôn với Lệ Nam Tinh, Kim Trục Lưu cũng đã đoán được. Song chàng lại nghĩ dẫu sao hai người cũng đã bái đường thành thân, vì
danh phận thì nàng đã là vợ của Lệ Nam Tinh.
sao chàng có thể cướp đoạt nàng được? Chàng không muốn làm cho Lệ Nam Tinh đau lòng?
Lại nói Lệ Nam Tinh và Lý Đôn thoát ra khỏi khách sạn, ở trong nhà một
người bằng hữu của Lý Đôn, người này tên là Quan Đại Luân, là một trong
những gián điệp của nghĩa quân, hiện giờ là một võ quan nhỏ trong phủ
tướng quân. Chính vì vậy mà khi đêm qua quan binh đi tra xét, chỉ ngó sơ qua nhà của y chứ không lục soát kỹ càng. Hai người Lệ, Lý mới thoát
được.
Sử Hồng Anh xuất hiện ở ngoài thành khiến cả thành đều xôn
xao, hai người Lệ, Lý đương nhiên cũng biết. Lệ Nam Tinh đoán Kim Trục
Lưu chắc chắn sẽ xuất hiện ở nơi Sử Hồng Anh đi qua nhưng đáng tiếc
chàng không thể ra ngoài.
Đến trưa thì Quan Đại Luân đem về một tin:
“Lý đại ca, huynh hãy yên tâm, đại tẩu đã vào thành bình an, nhưng còn có
một người đi cùng, Lý đại ca có biết người ấy là ai không?”.
Lý Đôn nghe nói Hà Thái Phượng đã vào thành bình an, trong lòng rất mừng rỡ:
“Chắc đó là một thiếu nữ. Có phải Trúc Thanh Hoa không?” Quan Đại Luân nói:
“Không phải, đó chính là Công Tôn Yến của Hồng Anh hội. Thật không ngờ!”.
Lý Đôn vừa lo vừa mừng:
“Đúng là không ngờ thật. Công Tôn đà chủ cũng đến Đại Lương?”.
Quan Đại Luân đáp:
“Không biết. Nhưng con gái của ông ta đến cũng khiến cho Sử Bạch Đô lo lắng”. Y ngừng một lát rồi tiếp:
“Đại tẩu cũng đã biết huynh đang ở chỗ tôi. Nhưng tôi đã bảo khoan hãy đến
thăm huynh. Huynh không trách tôi đã ngăn trở hai người chứ?”.
Lý Đôn cười rằng:
“Cẩn thận vẫn hơn. Quan đại ca đừng nghĩ ngợi nhiều”.
Quan Đại Luân lại bảo:
“Họ đã biết Lệ đại ca đến Tây Xương, Công Tôn cô nương đã nhờ người dò hỏi tin tức của Lệ đại ca?”.
Lệ Nam Tinh biết Công Tôn Yến cũng đến Tây Xương thì không yên bụng, suốt đêm cứ lăn qua trở lại chẳng ngủ được, chàng thầm nhủ:
“Chắc chắn là nàng đã lén Trúc Thượng Phụ đến tìm mình. Không ngờ nàng lại
quan tâm mình như thế, không ngại mạo hiểm vì mình? Đáng tiếc giờ đây
lòng mình đã nguội lạnh, chỉ e sẽ phụ tấm lòng nàng”. Tuy nói là thế
nhưng khi Lệ Nam Tinh nhắm mắt hình ảnh của Công Tôn Yến lại hiện ra
trong đầu.
Hôm sau là ngày thành hôn của Soái Mạnh Hùng, hôn lễ
sẽ cử hành vào buổi trưa. Lệ Nam Tinh, Lý Đôn cải trang thành tùy tùng
của Quan Đại Luân vào trong phủ tướng quân.
Trong phủ tướng quân
có rất nhiều quan viên địa phương và khách khứa ở các nơi, bên ngoài lễ
đường là một mảnh sân rộng lớn, phía đông có sân khấu hát tuồng, phía
tây là nơi biểu diễn của gánh hát kể chuyện sách và thanh xướng, trong
hoa viên cũng có vài sân khấu nhỏ. Những người không có tư cách vào lễ
đường xem lễ đều tập trung ở ngoài sân và vườn hoa xem ca hát.
Bọn Quan Đại Luân chen vào đến sân thì chỉ thấy xung quanh toàn là vệ sĩ
mặc thường phục. Đổng Thập Tam nương đang đứng ở cổng lễ đường.
Hai bên của Đổng Thập Tam nương là Thanh Phù đạo nhân và Viên Hải hòa
thượng, ba người này cứ nhìn những người vào lễ đường với ánh mắt đò
xét. Lệ Nam Tinh lẻn tới trước sân khấu, chàng chợt nghe Viên Hải nói:
“Tên tiểu tử Kim Trục Lưu dù hóa thành tro bụi ta cũng nhận ra, nếu y dám
tới thì ta sẽ liều mạng này báo thù hôm ấy”. Đổng Thập Tam nương nói:
“Ngươi bảo cái gì? Chả lẽ muốn bôi mặt ta ư? Hừ, ta sợ tên tiểu tử ấy không đến!”.
Viên Hải ậm ờ:
“Đúng, đúng. Thì ta không nói vậy!” Nhưng y vẫn buông thêm một câu:
“Chả trách nào muội nổi giận, hôm qua quả thật rất thiệt thòi!”.
Số là Đổng Thập Tam nương bị Kim Trục Lưu điểm huyệt đạo, sau mười hai
canh giờ mới có thể tự giải, bọn Sử Bạch Đô chờ mãi mà không thấy mụ trở về cho nên phái Thanh Phù, Viên Hải đi tìm. Vì thế mụ đương nhiên không muốn tha cho Kim Trục Lưu.
Soái Mạnh Hùng biết Kim Trục Lưu quả thật đã đến Tây Xương, trong lòng thầm thất kinh, do đó càng tăng cường phòng bị.
Bản thân Quan Đại Luân có tư cách vào lễ đường xem thử, nhưng không tiện
dắt tùy tùng đi theo. Bọn Đổng Thập Tam nương đang đứng trước cửa lễ
đường dò xét, Lý Đôn và Lệ Nam Tinh tuy đã thay đổi dung mạo nhưng cũng
sợ không qua nổi cặp mắt của họ. Cả hai cũng chẳng còn cách nào, chỉ
đành lẻn vào trong đám đông.
Lệ Nam Tinh vừa mừng vừa lo, thầm nhủ:
“Quả nhiên Trục Lưu đã tới, xem ra lễ đường được canh gác rất nghiêm ngặt,
nếu y lẻn vào lễ đường chắc chắn sẽ bị phát hiện. Nếu bên trong không
xảy ra chuyện thì chắc y đã ở ngoài sân”. Rồi chàng đeo chiếc nhẫn hàn
ngọc vào, hy vọng Kim Trục Lưu nhìn thấy chiếc nhẫn thì nhận ra mình.
Đồng thời chàng cũng để ý những người khách trong sân.
Chàng tìm mãi mà chẳng thấy ai giống Kim Trục Lưu, nên thất vọng thầm nhủ:
“Kim Trục Lưu chắc chắn sẽ tới, nhưng sao đến giờ vẫn chưa thấy y xuất hiện?”.
Các cô gái trong gánh hát đã lên sân khấu, Hà Thái Phượng đang kể chuyện
sách. Lý Đôn chen tới trước sân khấu, bọn Lệ Nam Tinh không thấy Kim
Trục Lưu cũng đành tạm đứng nghe kể chuyện sách.
Tuy Công Tôn Yến đã cải trang nhưng Lệ Nam Tinh có thể nhận ra đôi mắt lanh lợi của nàng.
Chàng đang tìm cách gọi Công Tôn Yến, chợt nghe tiếng nhạc vang lên, pháo
cũng bắt đầu nổ lốp bốp. Kiệu hoa của tân nương đã được khiêng tới cửa
phủ.
Sử Bạch Đô đi sát kiệu, khách trong sân nhường ra một lối,
Sử Bạch Đô đỡ Sử Hồng Anh ra khỏi kiệu, bà mai và một ả nha đầu đi ở
phía sau. Ả nha đầu này chính là a hoàn Mẫu Đơn của Sử Hồng Anh. Nàng đã quyết lòng đồng sinh cộng tử với Sử Hồng Anh.