Hiệp Cốt Đan Tâm

Chương 27: Động phòng một tiếng tỉnh giấc mộng Hoa chúc đêm nay chứa sát cơ


Đọc truyện Hiệp Cốt Đan Tâm – Chương 27: Động phòng một tiếng tỉnh giấc mộng Hoa chúc đêm nay chứa sát cơ

Sử Bạch Đô hừm một tiếng rồi nghiêm mặt hỏi:

“Ai đùa với muội? Cha mẹ đã qua đời, ta sẽ làm chủ hôn sự của muội!”.

Sử Hồng Anh tức giận:

“Muội không thể để mặc cho huynh sắp xếp! Muội sẽ không lấy Lệ Nam Tinh?”.

Sử Bạch Đô cười lạnh lùng:

“Muội không lấy tên họ Lệ ấy cũng được, vậy thì hãy lấy Soái Mạnh Hùng. Đúng
thế, làm tướng quân phu nhân còn tốt hơn làm giáo chủ phu nhân”.

Sử Hồng Anh nổi giận đến cùng cực, nhưng nàng lại tỏ vẻ bình tĩnh:

“Đại ca, có phải huynh muốn ép muội chết hay không?”.

Sử Bạch Đô nói:

“Huynh biết muội rất ghét Soái Mạnh Hùng, cho nên mới gả muội cho Lệ Nam Tinh. Muội chẳng phải đã liều mạng bảo vệ cho y ư?”.

Sử Hồng Anh cười lạnh:

“Huynh đã lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Chả lẽ trong lòng huynh người nam
và người nữ chỉ có thể làm vợ chồng chứ không thể làm bằng hữu ư?”.

“Muội thích Lệ Nam Tinh cũng được, không thích cũng được, tóm lại muội chỉ
được chọn hai con đường, một là phải lấy Lệ Nam Tinh, hai là phải lấy
Soái Mạnh Hùng! Không có con đường thứ ba cho muội chọn!”.

Sử Hồng Anh cười lạnh:

“Muội đã hiểu ý huynh, huynh biết Lệ Nam Tinh là con trai của giáo chủ Thiên
ma giáo, huynh muốn lợi dụng muội lừa lấy Bách độc chân kinh của y!”.

Sử Bạch Đô cười thầm:

“Đương nhiên ta muốn lấy Bách độc chân kinh, nhưng còn có thứ khác muội vẫn
chưa biết!” Nhưng bề ngoài vẫn tỏ vẻ như bị nàng nói trúng, cười rằng:

“Chính ta đã nuôi dạy muội, đương nhiên ta phải được đáp đền.

Nhưng lấy Lệ Nam Tinh cũng đâu có thiệt thòi cho muội! Y trạc tuổi muội, trẻ
tuổi anh tuấn hơn Soái Mạnh Hùng nhiều. Võ công của y cũng không tệ, sau này ta có thể giúp y trở thành giáo chủ của Thiên ma giáo”. Sử Hồng Anh đỏ ửng cả mặt:

“Huynh coi muội là gì, chả lẽ muội là thứ hàng để cho huynh trao đổi?”.

“Ta cũng muốn tốt cho muội. Muội nghĩ thử xem, lấy tên tiểu tử họ Lệ còn hơn lấy tên Soái Mạnh Hùng”.

Sử Bạch Đô thầm tính toán, nào ngờ Sử Hồng Anh cũng có mưa kế, trong tình
huống trước mắt nếu nàng không nghe lời y thì không xong. “Không biết Lệ Nam Tinh có ý gì, nhưng dầu sao y cũng là bằng hữu của Kim Trục Lưu,
nay mình thân cô thế yếu, có một người bàn tính với mình cũng tốt. Ít
nhất Lệ Nam Tinh không ngang ngược như đại ca”. Sử Hồng Anh nghĩ bụng.

Sử Bạch Đô thấy em gái cúi đầu không nói, tưởng rằng nàng đã hồi tâm chuyển ý, liền bảo:

“Muội đã nghĩ xong chưa? Huynh thấy chi bằng muội hãy chấp nhận đi thôi!”.

Sử Hồng Anh giả vờ bực bội:

“Muội còn biết làm sao nữa? Được, từ nay về sau coi như muội đáp đền ơn nuôi
dạy của huynh, huynh đừng mong muội coi huynh là đại ca nữa!”.

Sử Bạch Đô cười ha hả:

“Muội đừng tuyệt tình như thế, chúng ta vẫn là huynh muội, chuyện này đôi bên đều có lợi. Lệ Nam Tinh yêu thương muội, y quyết không đối xử tệ với
muội. Sau khi gả nếu muội được hạnh phúc thì phải cảm kích ta!”.

Sử Bạch Đô thấy việc đã xong, hí hửng gọi ba hương chủ đến bàn bạc, Đổng Thập Tam nương vẫn chưa thấy về.

Thanh Phù đạo nhân lo lắng:

“Chỉ sợ tên tiểu tử Kim Trục Lưu đến gây rối”.

Sử Bạch Đô nói:

“Ta lo y không tới. Y tới đây chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới!”.

Viên Hải hòa thượng cẩn thận:

“Nhưng tên tiểu tử này xuất thần nhập quỷ, chỉ e không bắt được y, chúng ta phải cẩn thận hơn”.

Sử Bạch Đô cười lớn:

“Bắt không được cũng có cái lợi, các người có nghĩ thế không?”.

Viên Hải sờ cái đầu trọc của mình, ấm ức:

“Điều này thì tôi.không hiểu, mong bang chủ chỉ giáo”.

Sử Bạch Đô:

“Tên tiểu tử Kim Trục Lưu nếu thấy bằng hữu của y và Hồng Anh động phòng hoa chúc, suy nghĩ trong bụng y sẽ có cảm giác như thế nào?”.

Tiêu Lỗi cười:

“Tôi đã hiểu, như thế bọn chúng sẽ trở thành kẻ thù”.

Viên Hải vỡ lẽ:

“Ồ, té ra là kế ly gián. Bang chủ thần cơ diệu toán, người người khó sánh bằng”.

Sử Bạch Đô nói:

“Nhưng chúng ta cũng phải phòng bị, chỉ có thể để y biết chuyện này chứ không để cho y gặp mặt Hồng Anh”.

Cả ba người kia đều đồng thanh:

“Điều này đương nhiên. Bang chủ chuẩn bị như thế nào, chúng tôi đều nghe theo”.

Viên Hải lại bảo:

“Đáng tiếc Thập Tam nương vẫn chưa về, không biết bà ta đã làm xong việc cho bang chủ chưa?”.

Tiêu Lỗi cười:


“Đương nhiên có thể thành công. Vài ngày nữa chúng ta lại uống rượu mừng của bang chủ chẳng phải càng náo nhiệt hơn sao?”.

Sử Bạch Đô cười ha hả:

“Cũng mong là thế. Theo ta suy tính, Thập Tam nương muộn nhất là ngày mai
cũng sẽ quay về. Chuyện trước mắt là phải đối phó với Kim Trục Lưu như
thế nào, không cần các ngươi phải lo chuyện của ta!”.

Thanh Phù đạo nhân hùa theo:

“Đương nhiên, đương nhiên. Bang chủ đã có tính toán kỹ càng, sớm muộn gì cũng
uống chén rượu mừng này”. Rồi mọi người quay về phòng mình, chuẩn bị mọi thứ theo lời dặn của Sử Bạch Đô.

Trong lúc ngày ba người Kim
Trục Lưu, Trần Quang Chiếu và Thạch Hà Cô đã đến Dương Châu. Đây chính
là ngày thành hôn của Sử Hồng Anh và Lệ Nam Tinh.

Kim Trục Lưu
theo kế hoạch đã định trước tiên đến phân đà Cái Bang, đà chủ Cái Bang ở Dương Châu tên gọi Lý Mậu, cũng đã từng gặp Kim Trục Lưu ở nhà của
Giang Hải Thiên. Lý Mậu vừa thấy Kim Trục Lưu đã bảo:

“Kim đại hiệp, huynh đến thật khéo! Người bằng hữu họ Lệ của huynh hôm nay đang làm khách trong Lục Hợp bang!”.

Kim Trục Lưu thất kinh:

“Lệ Nam Tinh và Sử Hồng Anh thành thân rồi ư? Sao lại nhanh như thế?”.

Lý Mậu đáp:

“Chúng tôi có gián điệp ở Lục Hợp bang, nghe nói đêm qua người bằng hữu của
huynh mới đến thì Sử Bạch Đô đã chấp nhận hôn sự. Ngay trong đêm ấy đã
phát thiệp mời khách, giăng đèn kết hoa, Lục Hợp bang người đông thế
mạnh, sáng sớm hôm nay đã chuẩn bị xong mọi việc. Xem ra không phải là
giả”.

Kim Trục Lưu thấp thỏm không yên, lòng thầm nhủ:

“Đây chắc chắn là một trò lừa gạt. Nhưng nếu là thật, mình mang theo nhiều
người đến há chẳng phải sẽ làm hỏng chuyện tốt của đại ca sao? Chi bằng
mình cứ đến một mình, tùy cơ mà hành sự”.

Rồi Kim Trục Lưu cho Trần Quang Chiếu, Thạch Hà Cô biết ý định của mình, mọi người cũng đồng ý.

Lại nói Lệ Nam Tinh được như ý muốn, vui mừng hớn hở, nhưng trong lúc bái
đường phát hiện một chuyện gây bất ngờ cho chàng. Đương nhiên chàng
không thể thấy diện mạo của tân nương tử vì mặt đã được che lại, những
hình dáng thì không giống Sử Hồng Anh.

Theo phong tục, sau khi tân nương vào động phòng mới giở khăn che đầu cho nên Lệ Nam Tinh dù có nghi ngờ cũng không dám làm gì.

Đến khi tối thì mới bắt đầu động phòng. Chỉ thấy đèn đuốc sáng trưng, rèm
châu cuốn hờ, tân nương tử ngồi ngay ngắn trên giường, đó chẳng phải là
Sử Hồng Anh sao? Theo phong tục tân lang phải giở khăn mặt của tân nương tử, nhưng Sử Hồng Anh đang ngồi trên giường không hề che mặt! Vả lại
nàng cũng chẳng mặc đồ của tân nương tử.

Lệ Nam Tinh thấy người trong tân phòng là Sử Hồng Anh, trong lòng đã mừng rỡ, chàng thở phào nghĩ rằng:

“Mình còn tưởng Sử Bạch Đô gạt mình, té ra là mình đã quá đa nghi”.

Đương nhiên Lệ Nam Tinh cũng không khỏi thắc mắc:

“Sao Hồng Anh lại ăn mặc chẳng giống gì một tân nương?” Nhưng chàng tự giải thích:

“Phải rồi, Hồng Anh vốn chẳng giống nữ từ bình thường, nàng đã quen biết từ
trước với mình, đã sớm tình đầu ý hợp, cần gì phải che mặt?”.

Lệ Nam Tinh được như ý, không nén được vui mừng, chàng bước tới vái dài một cái rồi nói nhỏ:

“Không ngờ chúng ta có ngày hôm nay. Hồng Anh, muội đã nhiều lần cứu mạng huynh, huynh cũng chưa từng đáp tạ muội?”.

Sử Hồng Anh nói:

“Huynh là bằng hữu của Kim Trục Lưu, muội cứu huynh mới phải”.

Lệ Nam Tinh không hiểu cho nên đáp lại:

“Đúng thế, Trục Lưu là bằng hữu của chúng ta. Đáng tiếc hôm nay y không dự
hôn lễ. Hồng Anh, muội có biết huynh yêu muội như thế nào không? Huynh
chưa từng thổ lộ tâm sự cho muội biết nhưng bây giờ cũng không cần nói
nhiều nữa, huynh vui mừng quá! Huynh nghĩ bằng hữu của mình cũng sẽ vui
mừng!”.

Sử Hồng Anh chợt hạ giọng:

“Huynh thấy ở ngoài có người không?”.

Lệ Nam Tinh ngỡ ngàng:

“Huynh đệ trong bang chắc không đùa như thế đâu”.

Chàng chỉ nghĩ Sử Hồng Anh sợ có người coi lén động phòng.

Sử Hồng Anh nghiêm mặt:

“Đây không phải chuyện đùa, huynh hãy ra ngoài xem thử!”.

Lệ Nam Tinh bước ra ngoài xem, chỉ thấy sao trời lấp lánh, trăng treo trên cao.

Bên ngoài tiếng ca hát vẫn chưa dứt nhưng không thấy bóng ai, cũng không nghe thấy tiếng gì đáng nghi. Lệ Nam Tinh nghĩ bụng:

“Bang quy của Lục Hợp bang nghiêm ngặt, người bên ngoài chắc không dám xông vào nội viện”.

Lệ Nam Tinh quay vào tiện tay đóng cửa phòng lại, cười tươi:

“Muội có thể yên lâm, không ai nghe lén động phòng. Thời gian không còn sớm nữa, muội …”.

Lý Nam Tinh muốn bảo Sử Hồng Anh thay đồ, nói chưa dứt thì chỉ thấy Sử Hồng Anh phất ống tay áo, nói:

“Muội không phải sợ có người nghe lén động phòng, đêm nay cũng không phải là
đêm động phòng hoa chúc. Huynh ngồi xuống đây, muội có điều muốn nói”.

Lệ Nam Tinh thất kinh, khi nhìn lại Sử Hồng Anh thì chỉ thấy nàng rất
nghiêm nghị, chẳng hề đùa với chàng, Lệ Nam Tinh ngồi xuống, ấp úng hỏi:


“Muội muốn nói gì, chẳng phải chúng ta đã bái trời đất rồi sao?”.

“Hôm nay huynh chỉ bái đường với nha đầu của muội”.

Lệ Nam Tinh càng thất kinh hơn:

“Tại sao? Muội … muội không muốn lấy huynh?”.

“Muội phải hỏi huynh trước, huynh tưởng hôm nay là hỉ sự?”.

“Chả lẽ đó là họa sự?”.

“Đúng thế. Trừ phi huynh chấp nhận làm nanh vuốt cho đại ca, nếu không huynh sẽ chịu họa sát thân!”.

Lệ Nam Tinh cười:

“Té ra là muội lo lắng điều này, đại ca đã hứa với huynh, từ rày về sau đổi tà theo chính, lại còn muốn tham gia nghĩa binh, cho nên nhờ huynh liên lạc hộ. Nếu không như thế, huynh cũng không dám thành thân với muội ở
Lục Hợp bang”.

Sử Hồng Anh thở dài:

“Chuyện này còn tệ hơn muội nghĩ. Xem ra đại ca không chỉ muốn lừa lấy Bách độc chân kinh của huynh mà còn có âm mưu lớn hơn”.

Lệ Nam Tinh nửa tin nửa ngờ:

“Muội không tin đại ca?”.

Sử Hồng Anh đáp:

“Đêm qua y đã nói chuyện với muội, muội sẽ cho huynh biết”.

Lệ Nam Tinh trợn mắt há mồm, một lát sau mới mở lời:

“Nếu như thế, y vẫn không hề bỏ ý định gả muội cho Soái Mạnh Hùng, chỉ vì
muội không chịu cho nên mới miễn cưỡng chấp nhận chuyện này”.

Sử Hồng Anh gật đầu:

“Chẳng sai tí nào”.

“Vậy là y vẫn còn qua lại với Soái Mạnh Hùng?” Nói đến đây thì giọng đã có phần hơi run.

“Đâu chỉ có qua lại với Soái Mạnh Hùng, y cũng còn cấu kết với Tát Phúc Đỉnh.

Phó thống lĩnh Văn Đạo Trang hôm qua đã tới đây. Nhưng y biết huynh nhận ra y cho nên mới tránh mặt!”.

Lệ Nam Tinh kinh hoảng:

“Có nghĩa là đại ca của muội hoàn toàn lừa gạt huynh!”.

“Đương nhiên là lừa gạt! Chúng tôi đã là huynh muội, chả lẽ muội không biết con người của y?”.

“Làm thế nào đây? Hồng Anh, chúng ta cùng chạy thôi!”.

“Đại ca của muội làm sao không phòng bị được, đêm nay có rất nhiều cao thủ, chúng ta càng không thể thoát”.

“Vậy theo ý muội …”.

“Ở lại tương kế tựu kế!”.

Lệ Nam Tinh nghe tim mình đập thình thịch, lòng thầm nhủ:

“Đúng thế, ở lại làm vợ chồng rồi tính tiếp, đừng bỏ qua hoa chúc đêm nay”.
Nhưng chàng không dám nói ra những điều ấy, chỉ hỏi rằng:

“Tương kế tựu kế thế nào?”.

“Chúng ta cứ giả vờ làm một cặp vợ chồng tốt để đại ca không nghi ngờ. Sau đó
tìm cơ hội liên thủ chế phục y. Tứ đại hương chủ trong bang là tâm phúc
của y, nhưng nhiều huynh đệ lại không nghe theo y, rất bất mãn chuyện y
cấu kết với triều đình.

Chỉ cần chúng ta chế phục được y, tôi
nghĩ đa số người trong bang đều sẽ ủng hộ chúng ta. Thật ra muội cũng
chẳng mong làm bang chủ, nhưng Lục Hợp bang là một đại bang, nếu trở
thành bằng hữu của nghĩa quân thì họ chẳng phải sẽ tốt hơn hay sao? Lệ
đại ca, huynh có muốn đồng tâm hiệp lực cùng muội không?”.

Lệ Nam Tinh gật đầu:

“Cô nương đảm thức hơn người, không hổ là nữ trung hào kiệt. Tôi rất khâm
phục, tất cả sẽ nghe theo lời cô nương. Nhưng tôi vẫn chưa hiểu một điều …”.

Lệ Nam Tinh không hiểu tại sao Sử Hồng Anh chỉ muốn làm vợ chồng giả với mình! Vả lại phải làm như thế nào? Chàng không dám coi
mình là trượng phu cho nên gọi Sử Hồng Anh là cô nương.

Sử Hồng Anh chậm rãi:

“Huynh là bằng hữu tốt của Kim Trục Lưu, tôi nghĩ huynh sẽ hiểu cho tôi. Trong phòng chúng ta là bằng hữu, ra khỏi phòng chúng ta mới là vợ chồng.
Chúng ta không thẹn với lòng, Kim Trục Lưu biết thì sẽ tha thứ cho chúng ta”.

Những câu nói này khiến cho Lệ Nam Tinh cảm thấy như bị dội một chậu nước lạnh, sắc mặt của chàng lúc đỏ lúc xanh, nghĩ bụng:

“Chả trách nào Kim Trục Lưu không chịu cùng đến với mình, khi mình tâm sự
với y, y lại tỏ vẻ hờ hững, còn Hồng Anh lại bảo nha hoàn thay nàng bái
đường? Hỡi ơi, Trục Lưu có ý muốn giúp cho mình, mình lại có lỗi với
y!”.

Lý Nam Tinh là người nhiệt tình và dễ xúc động, nghĩ đến đây thì không khỏi ngẩng đầu kêu lên:

“Ta thật hồ đồ, lẽ ra ta phải biết hai người là một đôi! Ta phải kiếm Trục
Lưu nói cho y biết rằng, y mới chính là người mà Hồng Anh muội thật lòng thương yêu!”.

Sử Hồng Anh khẽ suỵt một tiếng:

“Huynh nói nhỏ thôi, lúc này biết tìm Kim Trục Lưu ở đâu? Nếu huynh không nén được, chỉ e đã bị người ta bắt”.

Sử Hồng Anh nào biết Kim Trục Lưu đã đến, rồi lại lẳng lặng ra đi. Nhưng cũng không thoát nổi vòng vây.


Kim Trục Lưu nấp sau cửa sổ nghe lén, chàng đã thấy người ngồi trong phòng
là Sử Hồng Anh, cũng đã nghe Lệ Nam Tinh thổ lộ tấm chân tình, nhưng
chàng không hề nghe Sử Hồng Anh nói sau đó. Khi Lệ Nam Tinh ra ngoài
quan sát, chàng đã len lén bỏ đi.

Chính vì chàng không nghe Sử Hồng Anh nói cho nên đã hiểu lầm càng nhiều hơn. Chẳng buồn bã bỏ đi, lòng thầm nhủ:

“Té ra người Hồng Anh thật sự thích là đại ca, nếu không nàng làm sao chịu
bái đường thành thân? Xem ra Sử Bạch Đô hình như cũng chấp nhận gả em
gái mình cho đại ca. Nếu không bên ngoài sao lại chẳng có mai phục?”.

Kim Trục Lưu đang rầu rĩ muốn trở về, chàng chợt lóe lên một ý, nghĩ bụng:

“Không đúng, nếu Hồng Anh không nghi ngờ, nàng đã không bảo Lệ đại ca ra ngoài xem. Chắc nàng đã biết đây là trò lừa bịp cho nên mới làm thế. Nay chưa biết rõ sự thực, mình làm sao có thể rời khỏi nơi này?”.

Chàng nghĩ chưa dứt chợt cảm thấy một bóng đen chạy về hướng tân phòng, Kim Trục Lưu cả kinh:

“Mụ yêu phụ đã trở về!” Chàng có thể nhận ra đó chính là Đổng Thập Tam
nương. Mụ quay về chắc chắn sẽ cho Sử Bạch Đô biết tung tích của Kim
Trục Lưu.

Kim Trục Lưu thầm nhủ:

“Dù sao mình cũng nên ra đi, nhưng mụ ta quỷ kế đa đoan, không biết có phải mụ ta sắp ám toán Lệ đại ca và Hồng Anh hay không?

Chuyện này không thể không đề phòng!”.

Kim Trực Lưu đề khí thi triển khinh công tuyệt đỉnh chạy theo sau Đổng Thập Tam nương. Không ngờ chàng mới chạm chân xuống đất chợt thấy đất lún
xuống, té ra bên dưới là một cạm bẫy. Ầm một tiếng, một tảng đá giáng
xuống đầu. May cho Kim Trục Lưu, trong khoảnh khắc điện chớp lửa xẹt,
chàng tung hai cước đá ngang ra, chống vào vách của cái hố. Tảng đá rơi
xuống bị chàng nhẹ nhàng dẫn qua một bên, rồi phóng vọt người lên.

Nói thì chậm, sự việc diễn ra rất nhanh, ngọn roi dài của Đổng Thập Tam nương đã cuộn tới, lạnh lùng quát:

“Tên tiểu tử họ Kim, ta đợi ngươi đã lâu!” Cũng trong lúc này, một người từ
bụi hoa phóng ra, đánh vù một chưởng tới, cười ha hả:

“Đúng là
đời người đi đâu cũng gặp, Kim Trục Lưu, không ngờ hôm nay lại gặp
ngươi!” Người này chẳng phải ai khác, đó chính là Văn Đạo Trang.

Kim Trục Lưu vừa mới nhảy ra khỏi hố, chân đứng chưa vững thì bị luồng
chưởng lực của Văn Đạo Trang đẩy tới, người bất đồ chồm về phía trước.
Đổng Thập Tam nương đánh ra một chiêu Hồi phong tảo liễu ngọn roi dài
quét tới. Kim Trục Lưu kêu lên:

“Ôi chao, không xong!” Rồi chàng
bổ nhào xuống, thuận thế tóm lấy đầu roi, lăn một vòng né tránh chưởng
thế của Văn Đạo Trang, nhưng kéo Đổng Thập Tam nương tới gần.

Văn Đạo Trang đánh ra chưởng thứ ba, vội vàng thu về. Ngay lúc đó Kim Trục
Lưu đã rút kiếm ra khỏi bao, cắt đứt một đoạn roi rồi phóng vọt lên, đâm về phía Đổng Thập Tam nương một kiếm, miệng cười ha hả:

“May mà không sao?”.

Đổng Thập Tam nương tức giận quát:

“Tên tiểu tử dám bỡn cợt lão nương?” Rồi phất ngọn roi ra, trong vòng một
chiêu có bốn thủ pháp cuộn, điểm, quấn, quét. Đây là tuyệt kỹ đắc ý của
Đổng Thập Tam nương, nào ngờ ngọn roi của mụ ta đã bị Kim Trục Lưu cắt
mất một đoạn cho nên uy lực đã giảm đi, chẳng làm gì được Kim Trục Lưu.
Còn chàng đã lướt tới trước mặt mụ, ánh kiếm lóe lên, chỉ nghe soạt một
kiếm, lớp váy trên người Đổng Thập Tam nương đã bị chàng hất ra, lộ mảnh áo yếm màu hồng, làn da trắng như tuyết ẩn hiện. Đó là do Đổng Thập Tam nương né tránh nhanh nhẹn, nếu không đã bị nhát kiếm này đâm xuyên
bụng.

Văn Đạo Trang quát lên:

“Hảo tiểu tử chớ ngang
ngược!” Rồi hai chưởng vận đủ công lực đẩy ra. Kim Trục Lưu biết lợi
hại, buông Đổng Thập Tam nương trở tay đâm một kiếm vào hổ khẩu của Văn
Đào Trang. Văn Đạo Trang đánh lệch mũi kiếm của Kim Trục Lưu ra, đẩy ra
thêm một chưởng nữa. Kim Trục Lưu cười:

“Tam tượng thần công của
ngươi có thể làm gì được ta?” Rồi nương theo chưởng thế của y, lướt nhẹ
như cơn gió phải sau lưng, đâm một kiếm vào huyệt đại chùy của y. Trong
đêm tối chàng vẫn có thể nhận huyệt không hề sai sót.

Văn Đạo Trang giật mình, nghĩ thầm:

“Chỉ mới một tháng mà công lực của tên tiểu tử này tiến bộ rất nhiều!” Rồi
vội vàng cúi người, lách qua một bên, trở tay đỡ lại một chưởng hóa giải chiêu số của Kim Trục Lưu. Ngọn roi mềm của Đổng Thập Tam nương cũng
đánh tới, hai người hợp lực mới chặn được thế công của Kim Trục Lưu.

Kim Trục Lưu đang bất phân thắng bại với hai người Văn, Đổng trong vườn,
tiếng quát đã truyền vào tân phòng. Sử Hồng Anh thất kinh:

“Ồ, hình như có người đang đánh nhau ở ngoài, Lệ đại ca, huynh ra xem thử!”.

Lệ Nam Tinh hấp tấp:

“Hình như là tiếng của Kim Trục Lưu!” Chàng toan rút kiếm ra, chợt nghe có
tiếng soạt soạt, trên bức tường lộ ra một cánh cửa ngầm, Sử Bạch Đô chui ra, cười lạnh:

“Đừng đi nữa, Kim Trục Lưu đã bị bắt”.

Lệ
Nam Tinh kinh hoảng, vội vàng nghênh địch, Sử Bạch Đô đánh ra một chưởng đẩy chàng thối lui, năm ngón chụp xuống xương tỳ bà của chàng. Sử Hồng
Anh điểm ra một chỉ vào huyệt phong phủ của y. Sử Bạch Đô có công phu bế huyệt, không sợ cú điểm huyệt của nàng, nhưng khi bị nàng điểm vào cũng cảm thấy tê rần, cho nên chỉ chụp trúng vào vai của Lệ Nam Tinh chứ
không bóp nát được xương tỳ bà của chàng, do đó Lệ Nam Tinh đã thoát ra.

Sử Hồng Anh kêu lên:

“Mau lấy bảo kiếm!” Té ra Lệ Nam Tinh vẫn mang theo thanh huyền thiết bảo
kiếm, chỉ vì sau khi vào động phòng cho nên mới tháo kiếm ra treo trên
tường.

Lệ Nam Tinh nghe nàng nhắc, sau khi thoát khỏi cú chụp của Sử Bạch Đô thì vội vàng lướt tới trước, kéo huyền thiết bảo kiếm xuống. Sử Bạch Đô số là cũng muốn cướp thanh bảo kiếm nhưng đã chậm hơn Lệ Nam Tinh một bước.

Sử Bạch Đô tức giận cùng cực, cười lạnh:

“Đúng là hảo muội tử của ta dám cấu kết với người ngoài đối phó với đại ca!” Y vừa cười lạnh liền đã trở tay chụp về phía Sử Hồng Anh. Còn chưởng trái đánh về phía Lệ Nam Tinh.

Lệ Nam Tinh hơi lách người, né tránh chưởng thế của Sử Bạch Đô, quát:

“Xem kiếm!” Ánh hàn quang lóe lên, bảo kiếm đã ra khỏi vỏ!

Sử Bạch Đô đương nhiên biết sự lợi hại của huyền thiết bảo kiếm, cảm thấy
chưởng lực không thể chống cự nổi đành rút tay lại, rồi hai chưởng đẩy
ra mới đánh bạt được thanh bảo kiếm nặng đến trăm cân.

Lệ Nam Tinh kêu lên:

“Cô nương cứ chạy trước!” Rồi chàng vận khí lực múa tròn thanh bảo kiếm
chém liền ba nhát về phía Sử Bạch Đô. Sử Bạch Đô sợ Phách không chưởng
lực của mình không chống đỡ nổi cho nên chụp lấy cái bàn gạt ra, nhưng
cũng bị chém thành bốn mảnh. Rồi y cũng chạy ra ngoài theo Sử Hồng Anh.

Lúc này mũi chân Sử Hồng Anh vừa mới chạm xuống đất, cước bộ vẫn còn chưa
vững, chợt cảm thấy kình phong lướt tới, một ngọn roi mềm từ trong góc
đột nhiên đánh về phía nàng. Té ra Đổng Thập Tam nương trở về báo tin
cho Sử Bạch Đô, cũng vừa lúc Sử Hồng Anh chạy ra ngoài.


Sử Hồng Anh không đề phòng được bị trúng một roi, nàng tức giận:

“Đổng Thập Tam nương, ngươi cũng dám bức hiếp ta?” Rồi liền tháo ngọn roi tơ
bạc cột bên eo đánh trả lại một roi. Hai người đều là cao thủ sử dụng
roi, đôi bên đều biết lộ số của nhau. Tiếng roi vù vù kêu lên, hai roi
cuộn vào xoắn lại.

Đổng Thập Tam nương cười:

“Hồng Anh, muội đừng trách tỷ, ai bảo muội phản bội bang chủ, ta đành đắc tội với muội!”.

Sử Hồng Anh chột dạ, thầm nhủ:

“Không xong, mụ ta muốn giữ chân mình, mình không thể trúng kế”.

Ý nghĩ chưa dứt, chợt thấy có một luồng đại lực đẩy tới, Sử Hồng Anh bất
đồ xoay tròn, té ra Sử Bạch Đô đã ở sau lưng nàng, phát ra một luồng
chưởng lực buộc nàng xoay mòng mọng. Đây là loại chưởng lực thôi ma, có
tác dụng dẫn dắt, lực này không đả thương người nhưng khiến cho đối
phương mất trọng tâm phải xoay theo chưởng lực của mình.

Lệ Nam
Tinh chém vỡ cái bàn rồi cũng phóng ra ngoài. Nhưng lần này đã chậm hơn
Sử Bạch Đô một bước, Lệ Nam Tinh đang định đâm kiếm ra, Sử Bạch Đô đã
tóm được Sử Hồng Anh, y xoay người giơ Sử Hồng Anh về phía kiếm của Lệ
Nam Tinh, quát:

“Đâm đi!” Lệ Nam Tinh vội vàng rút tay, mở miệng mắng:

“Ngươi chẳng phải là người!” Sử Bạch Đô cười lạnh:

“Ta có ý tốt gả em gái cho ngươi, các người lại cấu kết mưu hại ta, còn muốn ta nương tay?”.

Lệ Nam Tinh cả giận:

“Ai bảo ngươi phải nương tay, buông Hồng Anh xuống, ta với ngươi đơn đả độc đấu!”.

Sử Bạch Đô buông giọng cười:

“Ngươi tưởng ta sợ huyền thiết bảo kiếm của ngươi?” Lập tức vung tay ném Sử Hồng Anh cho Đổng Thập Tam nương, quát bảo:

“Canh con tiện nhân này cho ta, đợi ta bắt thằng tiểu tử rồi sẽ phát lạc cùng lúc!”.

Lệ Nam Tinh đang định chạy tới cướp người, chợt thấy ánh vàng lướt tới, Sử Bạch Đô đã rút kiếm ra khỏi vỏ, chặn đường chàng, hừ một tiếng:

“Thanh bảo kiếm này cũng nên về với chủ cũ!”.

Lệ Nam Tinh lạnh lùng:

“Có bản lĩnh thì ngươi cứ bắt ta!” Vung huyền thiết bảo kiếm lên chém
xuống. Sử Bạch Đô đánh ra một chiêu Cử hỏa thiêu thiên, cây thanh cương
kiếm chặn vào sóng kiếm của chàng, hai kiếm giao nhau. Lệ Nam Tinh cảm
thấy hổ khẩu nóng ran, thanh huyền thiết bảo kiếm suýt nữa vuột khỏi
tay. Trong lúc nguy cấp, chàng liều mạng gầm lớn một tiếng, cả người lẫn kiếm đè tới. Chỉ nghe keng một tiếng. Ánh lửa tóe ra, cây thanh cương
kiếm của Sử Bạch Đô bị mẻ mất một mảnh nhưng vẫn chưa gãy.

Lệ Nam Tinh loạng choạng. Sử Bạch Đô đuổi gấp lên, quát:

“Huyền thiết bảo kiếm có thể làm gì được ta?” Lệ Nam Tinh trở tay đánh lại một kiếm, sử dụng thân pháp Túy bát tiên, nhưng lúc bước xéo thì thanh
huyền thiết kiếm đã chém ngang nửa hình vòng cung. Keng một tiếng, thanh cương kiếm của Sử Bạch Đô vẫn chưa gãy nhưng lại mẻ thêm một mảnh.

Hai lần liều mạng mà Lệ Nam Tinh vẫn không chặt gãy được binh khí của y,
trong lòng rất bất ngờ, Sử Bạch Đô cũng thất kinh. Y đã từng giao thủ
nhiều lần với Lệ Nam Tinh, biết nội lực của mình hơn đối phương. Vừa rồi y đã sử dụng hai tuyệt chiêu của mình, mỗi chiêu đều có cương lẫn nhu,
vừa có thể chặt được kình đạo của đối phương, vừa có thể cách vật truyền công đánh chấn thương đối phương. Nào ngờ chẳng làm gì được Lệ Nam
Tinh. Lúc này y biết nội công của Lệ Nam Tinh tuy không bằng mình, nhưng lại hơn hẳn y dự tính. Mà uy lực của thanh bảo kiếm cũng khiến cho y
không thể tưởng tượng nổi.

Sử Bạch Đô càng muốn đoạt lại báu vật. Y chúm môi huýt sáo, bọn đầu mục của Lục Hợp bang cùng kéo tới. Sử Bạch Đô nói lớn:

“Thanh Phù tiến lên, những người khác lui xuống canh giữ, độc tiễn chờ đợi!”.

Lệ Nam Tinh trước sau đều gặp địch, chỉ nhờ thanh bảo kiếm ứng chiến.
Đường kiếm của Thanh Phù đạo nhân rất linh hoạt, Lệ Nam Tinh không chạm
được vào kiếm của y, mấy lần suýt bị y đâm trúng.

Trong lúc kịch chiến chợt nghe một tiếng hú dài, Lệ Nam Tinh đã nghe được đó là tiếng hú của Kim Trục Lưu, lòng thầm nhủ:

“Trục Lưu vẫn chưa thoát hiểm, mình không thể cứ đánh mãi ở đây!” Nghĩ chưa
dứt, Thanh Phù đạo nhân đã đâm tới một kiếm, Lệ Nam Tinh đoán y sợ thanh huyền thiết bảo kiếm của mình cho nên không dám lướt sát tới, kiếm này
quá nửa là hư chiêu. Cho nên mạo hiểm không né cũng chẳng tránh, thế là
lao bổ cả người tới.

Sử Bạch Đô không ngờ chàng lại liều mạng như thế, y thất kinh nhưng thu kiếm không kịp nữa, chỉ nghe keng một tiếng, lần này thì trường kiếm của Sử Bạch Đô đã bị Lệ Nam Tinh chặt gãy.

Sử Bạch Đô ném kiếm, tung ra một cú đá, hai bên rất gần nhau, Lệ Nam Tinh
muốn né cũng chẳng kịp, bị y đá trúng, người bay lên rồi rơi xuống như
con diều đứt dây.

Lúc nãy Sử Bạch Đô đâm kiếm thẳng tới trước cho nên người cũng đang trên đà lao về phía trước, đột nhiên kiếm bị chặt
gãy, mất trọng tâm, sau khi đá mạnh ra một cước cũng té nhào xuống.

Lệ Nam Tinh bị đá trúng ngay hông, cảm thấy rất đau đớn. Nhưng trong cái
rủi có cái may, số là Thanh Phù đạo nhân đâm hờ tới một kiếm, nhưng
trong hư lại có thực, nếu không nhờ Lệ Nam Tinh bị đá bay lên thì nhát
kiếm của y đã đâm trúng vào xương tỳ bà của chàng.

Thanh Phù đạo nhân thầm kêu lên một tiếng:

“Đáng tiếc!” Chợt thấy Lệ Nam Tinh rơi xuống, tưởng rằng chàng đã bị thương
phóng lướt tới bồi thêm cho Lệ Nam Tinh một nhát kiếm.

Thanh Phù
đạo nhân đâm kiếm xuống, Lệ Nam Tinh bật người dậy, lúc nãy chàng bị
Thanh Phù đạo nhân suýt đâm trúng, nên đang muốn trút cơn giận, nhát
kiếm này vừa chính xác vừa hung hiểm, dù cho kiếm pháp của Thanh phù đạo nhân có linh hoạt đến mức nào, nhưng vì tính toán sai lầm cho nên không thể né tránh kịp.

Keng một tiếng vang lên, thanh kiếm của Thanh
Phù đạo nhân bị chặt đứt làm hai đoạn. May mà y né nhanh mới không bị
thương, tuy vậy hổ khẩu cũng tê rần, miệng cũng nôn ra một ngụm máu
tươi.

Sử Bạch Đô bật dậy, quát lớn:

“Bắn tên!” Bọn đầu mục nấp trên mái nhà và ở góc tường thi nhau phóng tên xuống ào ào.

Lệ Nam Tinh múa kiếm hộ thân, chợt quát lớn:

“Có đi phải có lại!” Rồi vung tay, ầm một tiếng vang lên, một mảnh ám khí
bay lên mái nhà nổ bung ra, đó chính là loại ám khí độc môn gia truyền
của nhà họ Lệ, độc vụ kim châm liệt diệm đạn, nhưng may sao chàng dùng
loại không có độc. Tuy không có độc nhưng trong khói bắn ra mai hoa châm không thanh không tiếng, rất khó phòng bị, bọn lâu la ở trên mái nhà
kêu lên ối chao không ngớt, không ai tránh được mai hoa châm nên rơi cả
xuống.

Lệ Nam Tinh vội vàng phóng lên mái nhà, nhưng vì chàng
rướn lên quá cao nên khi nhảy xuống hậu viên thì gân chân đau nhói, suýt nữa ngã xuống. Số là chàng bị Sử Bạch Đô đá trúng một cước, tuy có thể
gắng gượng nhưng không còn linh hoạt như lúc bình thường.

Sử Bạch Đô vừa nhìn đã thấy sơ hở, cười ha hả đuổi tới, quát:

“Hảo tiểu tử, coi thử ngươi chạy được đi đâu!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.