Hiệp Ẩn Ma Tung

Chương 3: Nghi vấn trùng trùng


Đọc truyện Hiệp Ẩn Ma Tung – Chương 3: Nghi vấn trùng trùng

Phàn Cửu lắc đầu, giọng nghiêm túc :

– Nói vậy đâu phải, việc ấy đã khiến Phàn mỗ không một ngày an tâm, mười bốn năm dài như sống trong địa ngục tăm tối.

Diêu Kiệt ngạc nhiên :

– Sao vậy?

Phàn Cửu thở dài :

– Phàn mỗ tuy là hạng trộm đạo, nhưng không thấp hèn, đã tự đặt ba đại phép tắc, không trộm những thương buôn thật thà, không cắp trong vùng cai trị của các quan thanh liêm, không cướp tiền bạc của triều đình. Do đó, vụ cướp tại Thương Châu hồi mười bốn năm trước không phải Phàn mỗ đã gây ra.

Diêu Kiệt lấy làm lạ hỏi :

– Vậy sao lại rơi trên đầu tôn giá?

Phàn Cửu tức tối :

– Có kẻ đã mạo danh Phàn mỗ!

– Ồ!

– Phàn mỗ không bao giờ thành bè kết đảng, xưa nay chỉ một mình đi lại trên giang hồ, vậy thì hai mươi vạn lạng quan ngân, Phàn mỗ mang đi bằng cách nào? Hơn nữa, tổng cộng có đến bốn mươi tám người áp tải, đã chết bốn mươi bảy người, lại thoát được một bộ khoái, vậy rõ ràng là cố ý để cho người ấy thoát thân hầu mô tả lại tướng mạo kẻ cướp, vu oan giá họa cho Phàn mỗ, đó chẳng hết sức rõ ràng là gì?

Diêu Kiệt gật đầu :

– Rất có lý, cho dù võ công cái thế cũng khó mà nhất cử giết chết bốn mươi bảy người, hơn nữa lúc ấy những người áp tải chắc chắn là bỏ chạy tứ tán.

Phàn Cửu thở dài một tiếng thật mạnh :

– Trong mười bốn năm qua, Phàn mỗ đã điều tra khắp nơi, cuối cùng đã tìm ra được kẻ cầm đầu vụ cướp ấy.

Diêu Kiệt kinh ngạc :

– Kẻ ấy là ai?

– Cũng là một cao thủ trong giới võ lâm, hơn nữa còn là một đấng quân tử rất được kính trọng.

Diêu Kiệt hết sức thắc mắc :

– Tôn giá có thể cho biết chăng?

Phàn Cửu lắc đầu :

– Xin lão đệ thông cảm, hiện tại Phàn mỗ chưa thể nói ra người này. Tuy nhiên, người này cũng đang có mặt tại đây. Phàn mỗ bề ngoài là đến viếng thăm Châu lão tiên sinh, nhưng thực ra là âm thầm theo dõi kẽ ngụy quân tử kia hầu vạch trần bộ mặt giả nhân giả nghĩa của y, xin lão đệ giữ kín việc này cho.

Diêu Kiệt gật đầu :

– Tôn giá yên tâm, tại hạ nhất định sẽ giữ kín!

Phàn Cửu bỗng nói :

– Lão đệ đến đây chỉ để viếng thăm Châu lão tiên sinh thôi ư?

Diêu Kiệt thành thật đáp :

– Tại hạ đến đây là để truy tìm kẻ thù đã sát hại tiên phụ hồi mười bốn năm trước.

Phàn Cửu ngạc nhiên :


– Kẻ thù của lão đệ cũng có mặt tại Lạc Hà ư?

Diêu Kiệt lắc đầu :

– Kẻ thù của tại hạ nằm trong đầu óc Châu lão tiên sinh, chính ông ấy đã gửi thơ bảo tại hạ đến đây, tại hạ lên đường ngay chẳng kể ngày đêm, nào ngờ vẫn muộn mất một nước.

Phàn Cửu thoáng trầm ngâm :

– Thì ra lão đệ thân mang huyết hải thâm thù, Phàn mỗ vốn định nhờ vào kiếm pháp siêu phàm của lão đệ hầu tiếp tục trừ hại cho võ lâm, vậy xem ra không dám làm phiền rồi!

Diêu Kiệt khẳng khái :

– Tiên phụ cả đời hành hiệp trượng nghĩa nên mới gây thù kết oán với nhiều người, đã bị ám hại, ngay cả thi thể cũng không tìm được. Tại hạ bất tài cũng nguyện kế thừa di chí của tiên phụ, đã là kẻ làm hại võ lâm tất nhiên phải diệt trừ. Nếu có thể ra sức, tại hạ quyết không thối thác.

Phàn Cửu vỗ vai Diêu Kiệt, cười nói :

– Vậy thì Phàn mỗ xin đa tạ trước.

Ngưng chốc lát, nói tiếp :

– Lão đệ hãy nghỉ sớm, Phàn mỗ còn phải đi theo dõi bọn Kim Đao Minh, có lẽ họ cũng ở trọ trong trấn Lạc Hà, ngày mai Phàn mỗ sẽ tìm cơ hội gặp lại lão đệ.

Dứt lời đã tung mình phóng đi, chỉ thấy cánh cửa sổ khẽ động đậy, Phàn Cửu đã mất dạng.

Diêu Kiệt thầm tính thời gian, có lẽ đã gần đến giờ Sửu, song hai cha con Tiêu Nhất Phong vẫn chưa đến. Phải chăng vì phát hiện có sự có mặt của Phàn Cửu trong thư phòng nên hai người mới không lộ diện?

Tựa hồ không thể như vậy, bằng vào khinh công nhanh nhẹn của Phàn Cửu, cha con Tiêu Nhất Phong khó thể phát hiện tung tích, hơn nữa vừa rồi trong khi chuyện trò với Phàn Cửu, chàng vẫn luôn ngưng thần lắng nghe động tĩnh bên ngoài, tuyệt đối không có một người đến gần phòng chàng trong vòng mười trượng.

Nhất định là cha con họ Tiêu đã vương bận chuyện gì đó, không thể đến đúng hẹn được. Nghĩ vậy, Diêu Kiệt cũng tạm yên tâm, nằm xuống giường ngủ.

Thế là, chàng đánh một giấc dài, mãi đến giờ Dần hôm sau mới thức dậy.

Chàng rửa mặt xong, sang phòng kế cận cùng Châu Hoài Anh ăn sáng và lựa lời an ủi nàng, sau đó mới trở về phòng mình.

Vừa bước vào phòng, Diêu Kiệt bất giác ngẩn người.

Thì ra có một người đàn ông tuổi chừng ngoài bốn mươi, ăn vận theo lối văn sĩ đang ngồi trong phòng chờ đợi chàng.

Vừa thấy Diêu Kiệt bước vào, văn sĩ trung niên ấy vội đứng lên nói :

– Ngu thúc chính là Tiêu Nhất Phong, hiền điệt hãy khép cửa lại mau!

Diêu Kiệt liền khép cửa cài then, vòng tay xá dài nói :

– Thì ra là Tiêu thúc, tiểu điệt xin bái kiến!

Tiêu Nhất Phong đưa tay ra nói :

– Miễn lễ! Miễn lễ!

Đoạn quét mắt nhìn Diêu Kiệt, nói tiếp :

– Hiền điệt nay đã vang danh võ lâm, uy chấn hoàn vũ, chỉ tiếc là Thập Bằng huynh không được chứng kiến tận mắt, thật đáng buồn lòng.

Diêu Kiệt bất giác rướm nước mắt, xót xa nói :

– Tiểu điệt đã ngậm hờn suốt mười bốn năm dài, chẳng lúc nào không mong được chính tay giết kẻ thù để điếu tế vong linh tiên phụ, những mong thúc thúc sớm cho biết.

Tiêu Nhất Phong khoát tay :


– Hiền điệt hãy ngồi xuống đã!

Hai người yên vị, Tiêu Nhất Phong mới nói tiếp :

– Ngu thúc tiện hiệu Nhất Phong, chính bởi ba chữ Nhất, Thập, Bách trong giữa danh tánh ba người nên mới cùng Bách Long và Thập Bằng huynh kết làm mạo nghịch chi giao. Tuy không trích huyết khấu đầu, song tình như thủ túc. Hồi mười bốn năm trước, Thập Bằng huynh chẳng may ngộ hại, ngu thúc với Bách Long huynh chưa tròn trách nhiệm báo thù, nay Bách Long huynh lại đã ngộ hại khiến ngu thúc càng thêm hổ thẹn.

– Tiêu thúc sao lại nói vậy? Thù sát phụ phải do tiểu điệt chính tay báo phục…

Diêu Kiệt hạ giọng nói tiếp :

– Tiểu điệt không còn chờ đợi được nữa, xin Tiêu thúc hãy lập tức cho biết kẻ thù là ai?

Tiêu Nhất Phong thở dài :

– Hiền điệt đã quen biết Phàn Cửu trong trường hợp nào vậy?

– Tiểu điệt đã tình cờ gặp tại tửu lầu Túy Tiên Đình ngày hôm qua, bởi nghe y là cố giao lâu năm của Châu lão tiên sinh nên tiểu điệt mới cùng y đến Phong Lâm Độ, chứ không phải thâm giao.

Tiêu Nhất Phong thoáng chau mày :

– Rõ là láo khoét, ngu thúc nghi ngờ y rất có thể chính là hung thủ đã sát hại Bách Long huynh.

Diêu Kiệt nhẹ lắc đầu :

– Có lẽ không phải đâu! Sát nhân đã đắc thủ, lẽ ra nên cao bay xa chạy.

Hơn nữa, theo tiểu điệt biết, Phàn Cửu khinh công siêu tuyệt và sở trường sử dụng Ám Thanh Tử khét tiếng trong giới hắc đạo, không am tường về chưởng pháp, trong khi Châu lão tiên sinh lại chết bởi trọng chưởng, sao có thể là y được?

Tiêu Nhất Phong nhướng mày :

– Hiền điệt nói không sai, nhưng hiền điệt đã không nghĩ đến, trong mười bốn năm dài đủ để luyện thành một món võ công kinh thế. Phàn Cửu thiên tư thông tuệ, căn cơ chẳng kém, sao biết trong mười bốn năm qua y đã không luyện thành một pho chưởng pháp thâm hậu?

Diêu Kiệt ngẫm nghĩ một hồi, lại nói :

– Vì lẽ gì Phàn Cửu lại phải sát hại Châu lão tiên sinh chứ?

Tiêu Nhất Phong cười khảy :

– Dĩ nhiên là để diệt khẩu rồi!

Diêu Kiệt lẩm bẩm :

– Giết người diệt khẩu ư?

Bỗng nhướng mày nói tiếp :

– Tiêu thúc bảo Phàn Cửu chính là nguyên hung đã mưu hại tiên phụ phải không?

Tiêu Nhất Phong gật đầu :

– Chính là y…

Bỗng hạ thấp giọng nói tiếp :

– Hiền điệt có nghe nói về vụ án đánh cướp hai mươi vạn lạng quan ngân và giết bốn mươi bảy người áp tải tại Thương Châu hồi mười bốn năm trước không?

Diêu Kiệt gật đầu :


– Nghe đâu đó là do Phàn Cửu đã gây ra…

Chàng vừa định nói tiếp về những lời Phàn Cửu đã nói hôm qua, song Tiêu Nhất Phong đã ngắt lời :

– Chính là y! Đó cũng là nguyên nhân đã khiến y mưu hại Thập Bằng huynh khi xưa.

Diêu Kiệt hết sức thắc mắc :

– Tiểu điệt thật không hiểu ý Tiêu thúc, xin hãy nói rõ hơn.

Tiêu Nhất Phong nhẹ gật đầu :

– Việc kể ra rất dông dài…

(thiếu mấy hàng)

Thương Châu là Vô Ảnh Thần Quyền Phương Trấn Uy, bởi Phương tổng bộ đầu là người rất cương trực, chẳng những không cậy vào vương pháp hiếp người, trái lại còn hết sức bênh vực cho người trong giới võ lâm. Luận về giao tình, giữa Thập Bằng huynh với Phương bộ đầu còn thâm hậu hơn so với ngu thúc và Bách Long huynh.

Diêu Kiệt nhíu mày :

– Tiểu điệt không biết về điều ấy!

Tiêu Nhất Phong nói tiếp :

– Vụ cướp hai mươi vạn lạng quan ngân và giết bốn mươi bảy nhân mạng, có thể nói là một vụ án tày trời, thượng cấp ra hạn kỳ phá án, Phương bộ đầu chẳng còn cách nào hơn, đành tìm Thập Bằng huynh nhờ giúp đỡ.

Diêu Kiệt chau mày :

– Là người trong giới võ lâm, sao có thể giúp người trong nha môn phá án được?

Tiêu Nhất Phong gật đầu lia lịa :

– Đúng vậy, nhưng Thập Bằng huynh lại không thể trơ mắt nhìn một người bạn thân bị mất chức bêu đầu, thế là gật đầu bằng lòng. Tuy nhiên Thập Bằng huynh có nói rõ trước với Phương tổng bộ đầu là chỉ tìm bạc chứ không bắt người, như vậy kể ra cũng vẹn cả đôi bên.

Diêu Kiệt nóng lòng hỏi :

– Về sau thế nào?

Tiêu Nhất Phong chậm rãi nói tiếp :

– Về sau Thập Bằng huynh đã gặp Phàn Cửu tại Mạnh Châu, dùng lời lợi hại khuyên răn Phàn Cửu. Phàn Cửu đã gật đầu thừa nhận, thế là hai người cùng rời khỏi Mạnh Châu, kể từ đó không còn thấy Thập Bằng huynh đâu nữa.

Diêu Kiệt trầm ngâm :

– Huyết hải thâm thù không phải việc nhỏ nhặt, phải có bằng chứng mới được.

Tiêu Nhất Phong gật đầu :

– Đúng vậy! Lúc bấy giờ tuy ngu thúc và Bách Long huynh biết rõ là Thập Bằng huynh đã bị Phàn Cửu mưu hại, song khổ nổi không có bằng chứng nên chẳng dám quả quyết, mãi đến bảy năm trước Bách Long huynh mới tìm được bằng chứng.

Diêu Kiệt vội jỏi :

– Bằng chứng gì?

Tiêu Nhất Phong lắc đầu :

– Ngu thúc cũng không rõ! Bách Long huynh gửi thư cho ngu thúc, chỉ nói là đã tìm được thiết chứng, Thập Bằng huynh quả đúng là do Phàn Cửu mưu hại, bảo ngu thúc đến gặp để cùng bàn kế phục thù, nhưng nào ngờ đã muộn mất một bước.

Diêu Kiệt thoáng chau mày :

– Bức thư ấy đâu?

– Vì e tiết lộ cơ mật nên ngu thúc đã đốt đi theo lời dặn bảo trong thư của Bách Long huynh.

– Cơ mật như vậy thì sao Phàn Cửu lại được Châu lão tiên sinh đã phát hiện ra thiết chứng hành hung của y?

– Vừa rồi ngu thúc đã quên nói một điều, trong mười năm qua, ngu thúc đã cư trú tại phía Bắc Thương Châu để tiện việc dò la tung tích kẻ thù. Mỗi năm đều phái người liên lạc với Bách Long huynh một lần. Trong thư Bách Long huynh đã đề cập đến, cuối năm rồi có nhờ người mang về một phong thư, nhưng phong thư ấy chưa đến tay ngu thúc và người mang thư cũng biệt vô âm tín. Theo sự suy đoán của ngu thúc, nhất định là Phàn Cửu đã đón đường đoạt thư, biết được điều bí mật ấy nên mới đến đây giết người diệt khẩu.


Diêu Kiệt ngẫm nghĩ một hồi lâu, chau mày nói :

– Tiểu điệt còn có một điều thắc mắc. Phàn Cửu đã đoạt thư năm rồi, vì sao lại chờ đến tháng chín năm nay mới ra tay? Việc này e rằng…

Tiêu Nhất Phong sầm mặt :

– Chả lẽ hiền điệt không tin lời ngu thúc sao?

Diêu Kiệt vội vòng tay xá :

Xin Tiêu thúc chớ trách, huyết hải thâm thù chẳng phải tầm thường, giết lầm Phàn Cửu là chuyện nhỏ, để cho hung thủ thong dong là việc lớn, vì vậy tiểu điệt phải thận trọng cầu chứng.

Tiêu Nhất Phong gật đầu :

– Phải rồi, cuối năm rồi Phàn Cửu có đến Phong Lâm Độ, Bách Long huynh đã để tâm đề phòng, có lẽ y không có cơ hội hạ thủ, phen này chảng hiểu sao Bách Long huynh lại bị y đắc thủ.

Diêu Kiệt cúi đầu ngẫm nghĩ một hồi, lại nói :

– Xin Tiêu Thúc hãy công tâm mà nói, hồi mười bốn năm trước, võ công giữa tiên phụ với Phàn Cửu ai cao ai thấp?

Tiêu Nhất Phong mau mắn đáp :

– Võ công của Thập Bằng huynh cao hơn Phàn Cửu nhiều.

– Vậy thì tiên phụ sao lại bị Phàn Cửu hại được?

– Hiền điệt có điều không biết, Thập Bằng huynh là người khoan hậu, lòng không dối trá, trong khi Phàn Cửu lại là kẻ xảo quyệt, rất có thể Thập Bằng huynh nhất thời khinh xuất, Ám Thanh Tử của Phàn Cửu một khi xuất thủ khó mà tránh thoát.

Diêu Kiệt chậm rãi gật đầu :

– Tiêu thúc nói cũng có lý!

Ngưng chốc lát, nói tiếp :

– Chẳng hay vị Phương tổng bộ đầu kia hiện cư trú tại đâu?

Tiêu Nhất Phong thở dài :

– Thập Bằng huynh sau khi ngộ hại, Phương tổng bộ đầu độc lực khó thể truy bắt được Phàn Cửu, một tháng mãn hạn, đã bị hình bộ đại nhân bắt giải về kinh trị tội.

Diêu Kiệt ngẫm nghĩ hồi lâu, bỗng đứng lên vòng tay xá dài nói :

– Sự quan hoài và thịnh tình của Tiêu thúc, tiểu điệt vô vàn cảm kích.

Nếu đúng thật là Phàn Cửu đã hạ độc thủ, tiểu điệt quyết chẳng buông tha cho y. Nỗi vất vả của Tiêu thúc trong mười mấy năm qua, khi nào báo được phụ thù, tiểu điệt ắt sẽ thù tạ.

– Không dám! Không dám!

Tiêu Nhất Phong vừa nói vừa đứng lên, hạ thấp giọng nói tiếp :

– Phàn Cửu nấn ná tại đây không chịu rời đi, hiển nhiên là có ý dò xét.

Ngu thúc và tiểu nữ định sẽ ngầm theo dõi y, khi cần cũng có thể tiếp ứng cho nhau.

Dứt lời, quay người ra khỏi phòng bỏ đi.

Diêu Kiệt tiễn chân Tiêu Nhất Phong xong, lại sang phòng bên tán gẫu với Châu Hoài Anh, định thăm dò ra chút manh mối, nhưng Châu Hoài Anh chẳng biết gì cả, đành thất vọng quay trở về phòng mình.

Vừa đặt chân vào phòng, Diêu Kiệt bất giác sững người.

Thì ra chẳng rõ từ bao giờ trên bàn đã có một phong thư dán kín.

Chàng liền mở ra xem, chỉ thấy chữ viết vội vàng như sau :

“Vách núi sau Phong Lâm Độ tuy cheo leo, nhưng chưa chắc có thể gây khó khăn cho lão đệ, mong hãy đến gặp vào trưa nay đúng giờ Ngọ, có việc cần thỉnh giáo.”

Cuối thư chỉ có ghi ba chữ “Người đã biết”, không ghi danh tánh.

Diêu Kiệt biết ngay đây chính là thư của Phàn Cửu, bèn tiện tay xé nát bức thư, đưa mắt nhìn ra ngoài trời, lúc này chừng khoảng giờ Tỵ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.